← Ch.1909 | Ch.1911 → |
Thấy thần sắc Vương Lâm lộ vẻ quyết đoán, ánh mắt Huyền La sững lại nhưng không nói gì mà nhìn Vương Lâm đi về phía bậc thang thứ hai trăm linh một.
Uy áp truyền tới từ trên Cổ Đạo Sơn trong nháy mắt khi Vương Lâm đạp một bước này lên bậc thang lại ầm ầm ập tới, hình thành một luồng uy áp không cách nào hình dung nổi, đánh lên thân thể Vương Lâm.
Lực lượng uy áp sau hai trăm bậc thang chênh lệch vô cùng lớn. Nếu trước chỉ mãnh liệt như sóng dữ. Khiến Vương Lâm sau khi dùng tất cả khí lực, thiêu đốt hình dáng Đại Thiên Tôn chi dương xong thì có thể cắn răng đi qua. lúc này lực lượng đó đã không còn là sóng dữ mãnh liệt mà là cả biển cả điên cuồng ầm vang trên người Vương Lâm.
Chỉ một bước nhưng lại khiến sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, thân thể run rẩy, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi. Thân thể hắn phát ra tiếng răng rắc như không thể chịu nổi, giống như xương cốt bị đè ép, huyết nhục bị xé rách, Nguyên Thần sắp tan vỡ, linh hồn cũng bị xóa đi!
Hắn giống như một chiếc thuyền đơn độc trên mặt biển, đối mặt với lực lượng của cả biển cả rộng lớn, yếu ớt không chịu nổi một kích!
Nhưng Vương Lâm không lùi bước. Dù là tiến bước cũng sẽ có nguy cơ lớn lao nhưng hắn vẫn không muốn, không cam lòng bỏ cuộc như trước! Đây là cơ duyên ngàn năm một thuở của hắn. Đây có lẽ là một cơ hội cuối cùng của hắn sau khi dung hợp Tiên Cổ thất bại lần trước.
Mà một khi hắn bỏ cuộc thì chẳng những đánh mất cơ hội dung hợp Tiên Cổ mà lại càng khiến một trái tim cường giả của Vương Lâm từ nay về sau có bóng ma, sợ hãi đối với Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, sợ hãi sự cường đại không thể chống lại của hắn. Loại cảm giác này nếu kéo dài thì đối với Vương Lâm sẽ là một loại thương tổn rất lớn.
- Cổ Đạo Đại Thiên Tôn. Ba trăm bậc thang này ta nhất định phải đi qua!
Thần sắc Vương Lâm vặn vẹo, thân thể thống khổ từ trong ra ngoài khiến hắn muốn ngửa mặt lên trời rống to nhưng lại bị hắn nhịn lại. Biến lực lượng của tiếng rống này trở thành lực lượng trong cơ thể, bước tiếp bước thứ hai.
Trong tích tắc khi bước ra bước thứ hai này, trong đầu Vương Lâm ầm vang, thân thể run rẩy kịch liệt. Nhưng hắn lại cảm nhận rõ ràng, tu vi bổn nguyên của Tiên Tộc trong thân thể và lực lượng Cổ Tộc vào giờ khắc này bị luồng uy áp mạnh mẽ này khiến không ngừng dung hợp.
Nhưng trong lúc dung hợp cũng có lực lượng bài xích kinh người truyền ra. Nếu không phải lúc này Vương Lâm đang thừa nhận uy áp tới từ Cổ Đạo Sơn thì hắn nhất định không có cách nào ngăn cản được lực lượng bài xích này, khiến cho sự dung hợp Tiên Cổ lại thất bại một lần nữa.
Nhưng lúc này uy áp từ Cổ Đạo áp chế Vương Lâm lại có tác dụng lớn.
Vương Lâm vừa giãy giụa vừa bước ra bước thứ ba, thứ tư, thứ năm thứ sáu!
Thân thể hắn dù run rẩy nhưng thân hình không cao lớn của hắn lại bộc lộ ra vẻ cứng cỏi kinh người. Sự cứng cỏi này chống đỡ sống lưng hắn khiến hắn có thể bất luận vào lúc đối mặt với kẻ nào cũng có thể ngẩng đầu!
Bước thứ bảy, bước thứ tám! Vương Lâm bước lên trên bậc thang thứ hai trăm linh tám. Trên mặt hắn đầy gân xanh, thân thể vang lên tiếng lạch cạch giống như xương cốt đang cọ xát với nhau vây!
Nhưng trong hai mắt hắn lại vẫn lộ ra vẻ vĩnh viễn không bỏ cuộc như trước. Hắn cảm nhận được Tiên Cổ lực trong cơ thể mình lúc này dưới uy áp này đã nhanh chóng dung hợp. Hình như có chút bất đồng!
Cổ thể là bên ngoài, tu vi ở bên trong, dung hợp trong một thân thể.
Vương Lâm bỗng nhiên giơ bước bước tiếp bước thứ chín, thứ mười, đạp lên bậc thang thứ hai trăm mười một!
Trong tích tắc khi bước chân hắn đạp xuống, tu vi bổn nguyên và Cổ Tộc lực trong cơ thể hắn lại không ngừng dung hợp. Dưới uy áp càng ngày càng kịch liệt của ngoại giới mà rốt cục đã dung hợp ra một tia!
Một tia lực lượng dung hợp này xuất hiện là Tiên Cổ giao hòa. Nó là tiên lực nhưng cũng là cổ lực, cũng là lực lượng thuộc về bản thân Vương Lâm!
Trong nháy mắt khi lực lượng này xuất hiện, cả bầu trời lúc này đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khiến Huyền La khiếp sợ. Khiến thân ảnh trong sương mù trên đỉnh tháp cũng phải mở to mắt ra nhìn cảnh tượng kỳ dị trên bầu trời!
Trên không trung lúc này, trong thời gian ngắn liền từ màu xanh biếc chuyển thành màu vàng kim. Cả bầu trời màu vàng kim lộ ra ánh sáng vàng vô tận, bao phủ tám phương, lại càng nhanh chóng lan tỏa ra bên ngoài. Trong nháy mắt, bầu trời trong phạm vi mười vạn dặm hoàn toàn trở thành màu vàng!
Từ rất xa đã có thể nhìn thấy bầu trời màu vàng này, vô cùng kinh tâm động phách!
Màu vàng kim này không phải do thần thông mà thành, không phải là do pháp thuật. Trên mặt đất của Cổ Tộc thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện thứ thần thông pháp thuật như vậy. Nó giống như là cảnh tượng tự nhiên vậy.
Cảnh tượng này xuất hiện khiến cho Huyền La ngẩng phắt đầu, đồng tử trong hai mắt bất ngờ cũng phản chiếu ánh sáng màu vàng trên bầu trời.
Bầu trời màu vàng, mặt đất Cổ Tộc là màu đen. Nhưng màu đen này vào thời khắc này lại càng không ngừng đậm hơn. Cả mặt đất, cả núi non trên mặt đất, toàn bộ đều trở thành màu đen vô tận!
Màu đen đó khiến người ta nhìn lại tâm thần run lên!
- Đây là... Đệ nhất tượng trong Cửu Khúc Tam Tướng, Kim Thiên Hắc Địa!
Huyền La hít sâu một hơi.
Cửu Khúc Tam Tướng là thiên địa dị tượng khi Tiên Tổ và Cổ Tổ sinh ra. Trong đó Cửu Khúc là của Cổ, Tam Tướng là tiên. Từ cổ chí kim, trừ khi Cổ Tổ và Tiên Tổ sinh ra chưa bao giờ nó từng xuất hiện trong đời.
Nhưng hôm nay, trên Cổ Đạo Sơn này, Kim Thiên Hắc Địa tỏa ra vẻ quỷ dị không nói lên lời, khiến cho bốn phía trong nháy mắt này trở lên yên tĩnh.
Dường như Vương Lâm không nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Lúc này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một tín niệm, đó là đi tới bậc thang thứ ba trăm, trong quá trình này làm cho mình có thể dung hợp Tiên Cổ nhiều hơn!
Trong tích tắc khi Kim Thiên Hắc Địa xuất hiện, chân phải Vương Lâm giơ lên bước lên bậc thang thứ hai trăm mười một. Uy áp trên Cổ Đạo Sơn ầm vang, khiến thân thể Vương Lâm giống như nặng hơn vô số lần. Nhưng hắn lại không chút do dự mà bước tiếp một lần nữa!
- Bước thứ mười một, mười hai, mười ba, mười bốn. Cho tới bước thứ mười chín!
Mỗi một bước hạ xuống, thân thể Vương Lâm đều run rẩy, cực kỳ suy yếu, thậm chí Nguyên Thần và linh hồn cũng run rẩy dưới uy áp này, mơ hồ không thể thừa nhận.
Trong nháy mắt khi bước lên bậc thang thứ hai trăm mười chín, thân thể Vương Lâm ầm một tiếng liền sụp đổ. Nhưng trong nháy mắt khi sụp. Hắn lại hóa thành vô số sợi tơ đen. Tơ đen kia tản ra, dùng tốc độ cực nhanh dung hợp lại, một lần nữa biến thành thân ảnh Vương Lâm!
Hắn đã không tiếc vận dụng lực lượng sát lục, khiến thân thể mình mạnh mẽ dung hợp. Chỉ cần Nguyên Thần của hắn không tan vỡ, linh hồn chưa chết thì hắn còn có thể tiến hành loại dung hợp này nhiều lần!
Chỉ là dưới uy áp, loại dung hợp này mặc dù có thể dùng ngàn lần vạn lần nhưng càng bước tiếp thì lại càng khó khăn. Bởi Nguyên Thần và linh hồn hắn cũng sẽ tử vong dưới uy áp này!
Nhưng loại uy áp uy hiếp tới tính mạng này lại là lực lượng tốt nhất khiến Tiên Cổ dung hợp. Trong sự dung hợp không ngừng, Vương Lâm phát ra một tiếng rống kinh thiên. Hắn giơ chân dứt khoát bước lên bậc thang thứ hai trăm hai mươi!
Tiếng bùng bùng điên cuồng vang vọng trong thiên địa. Trong chớp mắt khi Vương Lâm hạ xuống một bước này, thân thể hắn sụp đổ mấy chục lần, mấy chục lần hóa thành hắc khí, cuối cùng sau khi ngưng tụ lại thành thân thể một lần nữa, rốt cục cũng đạp được lên bậc thang, đứng vững vàng ở đó!
Khi hắn đứng vững tại đó, Kim Thiên Hắc Địa vốn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một giọng nói. Giọng nói này lúc đầu còn không rõ ràng nhưng rất nhanh liền vang vọng trên bầu trời màu vàng kim và mặt đất màu đen này, càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Cấn thận nghe thật kỹ sẽ thấy đó là tiếng gió nhưng quỷ dị là ở nơi này vốn không có gió. Không có gió nhưng lại nghe thấy tiếng gió nức nở vang vọng, giống như là tiếng nhạc vọng từ trời cao!
Chẳng qua trong tích tắc khi Phong Khúc này vang lên, thần sắc Huyền La liền biến đổi!
Bốn người áo xám ngồi ở bốn cây cột bốn phía tháp cao trên đỉnh núi đồng thời mở hai mắt. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, thần sắc vốn từ vạn cổ bất động lúc này có biến hóa.
Còn thân ảnh trong sương mù trên tầng đỉnh tháp cao khi Thiên Kim Hắc Địa xuất hiện đã mở mắt, lúc này trầm mặc trong chốc lát liền thì thào nói.
- Thương Khung Phong Khúc. Cửu Khúc đệ nhất âm.
Tiên Cổ lực dung hợp xuất hiện trong cơ thể Vương Lâm vừa nhiều lên một tia. Tia lực lượng này không lưu chuyển trong cơ thể mà yên lặng xuống, từ từ theo Tiên Cổ không ngừng dung hợp mà chậm rãi lớn mạnh lên.
Nhưng Vương Lâm có thể cảm nhận được luồng lực lượng này ẩn chứa thứ hắn nhìn không thấu, nhưng rõ ràng vượt qua cả Tiên Cổ!
Đây là lực lượng hắn khát khao dung hợp, đây là thất bại đầy tiếc nuối của hắn năm đó!
Hắn nghe được tiếng gió kia. Tiếng động này vẫn vang vọng trong thiên địa. giống như ca tụng, giống như nói năng. Chẳng qua Vương Lâm không nghe rõ lời nói trong tiếng gió, giống như tiếng thì thào sâu bên trong Thiên Nghịch Châu, hắn không thể nghe ra.
Trong trầm mặc, thân thể Vương Lâm mệt mỏi nhưng vẫn bước ra một bước, cắn răng tiến về phía Cổ Đạo Sơn nhìn như xa xôi kia, từ bậc thang thứ hai trăm hai mươi đi lên, hầu như mỗi lần lại đi ra hai bước. Thân thể Vương Lâm đã không chịu nổi, hóa thành những sợi tơ đen rồi lại ngưng tụ lại. Chẳng qua Nguyên Thần của hắn, linh hồn của hắn cũng đã dần dần không thể kiên trì được nữa, giống như cũng sắp tới cực hạn của tính mạng hắn vậy.
Một bước, một bước, một bước. Trong nháy mắt khi Vương Lâm bước lên bậc thang thứ hai trăm ba mươi, hắn phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi này rơi lên bậc thang nhìn mà giật mình.
Chẳng qua hầu như trong tích tắc khi máu tươi rơi xuống, tiếng gió trên trời cao, vang vọng trong thiên địa lại có thêm một âm thanh thứ hai!
Đó là tiếng sấm. Tiếng sấm ầm ầm vang vọng tám phương. Tiếng sấm giống như gầm nhẹ, ẩn chứa vận ý không thể nói lên lời đang không ngừng vang động, giống như một khúc thiên đạo Lôi Âm!
Lôi Âm vang vọng dung hợp với Phong Khúc. Phong lôi liên tục khiến Kim Thiên Hắc Địa này như có vạn mã bôn đằng.
Lúc Cổ Tổ sinh ra có Cửu Khúc đi kèm. Nếu Cửu Khúc có thể xuất hiện toàn bộ, hợp với nhau thì Cổ Tổ liền sinh ra. theo một lời đồn từ xa xưa, lúc Tiên Cương đại lục đồng thời xuất hiện Cửu Khúc Tam Tướng thì kẻ kế thừa của Cổ Tổ và Tiên Tổ sẽ xuất hiện.
Huyền La nhìn Vương Lâm, nhìn đệ tử của chính mình. Hắn đột nhiên cảm thấy không nhìn thấu.
Ta đã từng chứng kiến trên người hắn ở trong động phủ giới. có Ngân Mục.
Theo lời đồn truyền lưu trên Tiên Cương đại lục. Sẽ là hắn sao.
Ánh mắt Huyền La hoảng hốt. Chuyện tình xuất hiện lúc này khiến hắn rất khó tin nổi!
Cửu Khúc Tam Tướng, khúc thứ nhất là Thương Khung Phong Khúc!
Khúc thứ hai là Thiên Đạo Lôi Âm!
Khúc thứ ba kia là Phàm Trần Vân Địch!
Trong Phàm Trần Vân Địch này, từ trên không trung màu hoàng kim chậm rãi xuất hiện những đám mây màu trắng từ từ trôi đi, truyền vào trong tâm thần, có thể khiến cho người ta trầm tĩnh lại, như thể muốn thiếp đi.
Ngay khi Vương Lâm bước lên bậc thứ hai trăm bốn mươi, trong thiên địa vang lên tiếng sáo. Tiếng sáo này rất tuyệt diệu, không giống như là sinh linh có thể thổi ra mà là do những đám mây ở trong gió, bị gió thổi xuyên qua, trên những đám mây xuất hiện vô số những lỗ nhỏ phát Nó dung hợp với Phong Khúc kia, tạo nên một khúc nhạc cực kỳ tuyệt vời giữa thiên địa. Còn có tiếng sấm kia giống như là tiếng trống, dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ.
Thanh âm này khiến cho người ta si mê. Huyền La đắm chìm trong khúc nhạc của gió này, yên lặng nhắm hai mắt lại.
Trên bốn cây cột lớn xung quanh ngọn tháp kia, bốn người mặc áo xám cũng yên lặng lắng nghe khúc nhạc, thần sắc lộ ra vẻ phiền muộn và hồi ức. Còn thân ảnh trong đám sương mù trên đỉnh tháp khi nghe thấy khúc nhạc này liền truyền ra một tiếng thở dài.
Vương Lâm đứng trên bậc thứ hai trăm bốn mươi vẫn không nhúc nhích, hắn đang nghe khúc nhạc do gió, mây và sấm tạo nên này. Khúc nhạc này truyền vào trong lòng hắn khiến cho Nguyên Thần, linh hồn hắn như được sưởi ấm, dần dần được chữa trị. Tất cả thương thế ở trong ngoài thân thể khi hắn bước lên trong khúc nhạc này cũng khôi phục lại như thường giống như kỳ tích.
Sức mạnh Tiên Cổ sau khi được dung hợp trong cơ thể hắn lại nhiều thêm một chút, nhưng vẫn chưa vận chuyển chút nào, vẫn yên lặng ở đó.
Hồi lâu sau, trong mắt Vương Lâm lóe lên hào quang. Dưới khúc nhạc này, hắn chậm rãi giơ chân lên, hướng về phía trước bước xuống một bước. Thần sắc Vương Lâm không hề dữ tợn nữa, mà hoàn toàn bình tĩnh.
Hai mắt hắn không hề có tơ máu, mà trong sự tỉnh táo, bước tới từng bước một.
Kim Thiên là ánh sáng, Hắc Địa là đường. Lôi Âm là trống, Phong Khúc là giai điệu, còn có Vân Địch phụ họa vờn quanh Vương Lâm, khiến cho bước chân của hắn vững vàng ung dung trên những bậc thang này đi tới bậc thứ hai trăm năm mươi.
Ngay khi chân hắn hạ xuống, giữa Kim Thiên Hắc Địa kia, trong khúc nhạc phong lôi vân, lập tức có thêm một âm thanh. Âm thanh này chính là tiếng mưa rơi rào rào. Dường như nước mưa từ chín tầng mây rơi lên mặt đất.
Tiếng mưa rơi rào rào vang vọng trong thiên địa, hòa quyện với Vân Địch, khiến cho khúc nhạc này lại càng thêm tuyệt vời, mơ hồ giống như là vạn vật đang hồi sinh, bộc phát ra sức sống mãnh liệt.
Huyền La ở phía sau mở hai mắt. Hắn nhìn Vương Lâm, hít một hơi thật sâu. Với tu vi của hắn, với thân phận của hắn không nên có sự biến hóa thần sắc quá khiếp sợ như vậy, nhưng hiện giờ cũng vì Vương Lâm đã dẫn động ra bốn trong Cửu Khúc, nên tâm thần đã lập tức nổi lên sóng lớn.
- Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, ngươi không thừa nhận sự tồn tại của hắn, nhưng hiện giờ, không biết ngươi nghĩ như thế nào. Cũng có lẽ, đệ tử của ta, Vương Lâm có được Hồn Huyết, hắn không thừa nhận sự tồn tại của ngươi!
Ánh mắt Huyền La lướt qua những bậc thang mà Vương Lâm đang đi, nhìn lên ngọn tháp trên đỉnh Cổ Đạo Sơn, yên lặng thầm nghĩ.
Trên đỉnh tháp vẫn trầm mặc như cũ, thân ảnh bên trong sương mù kia sau một tiếng thở dài lúc trước liền nhắm hai mắt lại, giống như đang chìm đắm trong khúc nhạc, khuôn mặt ẩn dưới làn sương mù dường như có vẻ buồn bã và hồi ức.
Vương Lâm dừng lại ở trên bậc thứ hai trăm năm mươi, sau khi nghe thấy tiếng mưa rơi kia, đắm chìm trong giây lát, rồi lại bước tới.
Trên bậc thang thứ hai trăm sáu mươi. Vương Lâm nghe thấy thanh âm của không trung. Thanh âm này rất huyền diệu, không trung vốn không có tiếng động, nhưng lúc này lại mơ hồ có một giọng ngân nga nhẹ nhàng, giống như là một giọng ngâm từ trên không trung truyền tới, cùng với khúc nhạc Thương Khung Phong Khúc, Thiên Đạo Lôi Âm, Phàm Trần Vân Địch, Vạn Vật Nhuận Vũ kia hòa trộn vào nhau.
Ngay khi khúc này xuất hiện, một chút sức mạnh Tiên Cổ được dung hợp dưới uy áp của Đại Cổ Sơn trong cơ thể Vương Lâm bỗng nhiên đang yên lặng chậm rãi có dấu hiệu vận chuyển.
Nhưng tốc độ vận chuyển không nhanh, không biết phải cần thời gian bao nhiêu lâu mới có thể tạo thành một vòng tuần hoàn trong cơ thể Vương Lâm. Vương Lâm không lo lắng, hiện giờ dưới năm trong số Cửu Khúc, cả trong ngoài thân thể hắn đều rất ấm áp. Dường như tồn tại một sức mạnh vô tận.
Vì sự tồn tại của sức mạnh này, một giọt Hồn Huyết của Cổ Tổ trong cơ thể Vương Lâm dần dần có dấu hiệu hòa tan. Hồn Huyết này lúc trước là Huyền La muốn khẩn cầu Cổ Đạo Đại Thiên Tôn ra tay, khiến cho huyết mạch thức tỉnh, nhưng đã bị cự tuyệt.
Vương Lâm yên lặng bước về phía trước, lần lượt đi lên những bậc thang. Khi bước chân của hắn giẫm lên bậc thứ hai trăm bảy mươi, tất cả bản nguyên trong cơ thể Vương Lâm bỗng nhiên hòa tan!
Trong khoảnh khắc này, trong cơ thể Vương Lâm đã không còn bản nguyên nữa, nhưng hai mắt hắn lại lóe lên hào quang màu bạc. Dưới hào quang này, hai tròng mắt của hắn đã biến thành màu bạc, thoạt nhìn, không có chút tình cảm nào, lạnh lùng như băng, thậm chí ngay cả đồng tử màu đen cũng biến thành màu bạc! Ngay khi hai mắt màu bạc này hiện ra, từ trên người Vương Lâm tản mát ra một khí tức không nói nên lời. Khí tức này chính là khí tức khiến cho tất cả sinh linh phải câu diệt mà Huyền La cảm nhận được trong động phủ giới năm đó!
Sau khi khí tức này xuất hiện, ánh mắt Huyền La lộ ra vẻ phức tạp.
Trong Cửu Khúc Tam Tướng, Ngân Mục là thứ cố định, Cửu Khúc của Cổ Tổ có thể thay đổi, tướng thứ hai trong Cửu Khúc Tam Tướng chính là đôi mắt này Trên bốn cây cột quanh tháp, bốn người mặc áo xám lần lượt thu lại ánh mắt nhìn lên bầu trời, lại ngưng tụ lên người Vương Lâm. Bọn họ nhìn ánh bạc trong mắt Vương Lâm, hai mắt lộ ra vẻ mê man, trong sự mê man này lộ ra một vẻ trống rỗng, giống như bị hút lấy tâm thần!
Như thể hai mắt màu bạc kia có một sức hút kỳ dị đối với họ!
Còn thân ảnh trong đám sương mù trên đỉnh tháp sau một hồi trầm mặc, truyền ra một lời nói vang vọng trong thiên địa.
- Cửu Khúc Tam Tướng. Trên người ngươi đã xuất hiện ngũ khúc nhị tướng. Đi lên tiếp đi, nếu ngươi có thể đi lên tới bậc ba trăm, ta sẽ giúp ngươi thức tỉnh Hồn Huyết, cũng sẽ triệu kiến ngươi.
Thanh âm này vẫn lạnh lùng như trước.
Vương Lâm đứng trên bậc thang thứ hai trăm bảy mươi, đối với thanh âm lạnh lùng kia không có bất cứ một sự đáp lại nào, mà giơ chân lên lại tiếp tục bước tới. Khi hắn đi lên tới bậc hai trăm tám mươi, sức mạnh Cổ Tộc trong cơ thể Vương Lâm lập tức hòa tan.
Theo nó hòa tan, ngoài ngũ khúc trong không trung kia lập tức lại xuất hiện thêm một khúc. Khúc này chính là khúc nhạc của đại địa, mặt đất màu đen truyền ra táng âm thê lương.
Táng âm kia không biết vang lên như thế nào. Nhưng rõ ràng là từ trên mặt đất truyền ra. Khúc nhạc đau thương này giống như đại biểu cho sự chôn cất người đã tử vong, hòa vào âm thanh của không trung kia như biểu hiện cho sự sống và cái chết, dung hợp với thanh âm của Phong Vân Lôi Vũ tạo thành một khúc hợp xướng tuyệt vời!
- Cửu Khúc Tam Tướng ta cũng đã từng nghe nói qua. Xem ra hiện giờ đã xuất hiện lục khúc nhị tướng Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm cảm nhận được tu vi bản nguyên cùng với sức mạnh Cổ Tộc lần lượt hòa tan, biến mất ở bên trong cơ thể. Nhưng cũng không phải chúng mất đi, mà dung nhập sâu vào trong cơ thể hắn.
Hiện giờ hắn có thể cảm nhận được, sau khi Tiên Cổ dung hợp đã xuất hiện một sức mạnh mới. Sức mạnh này còn đang vận chuyển, nhưng vẫn chậm rãi như trước, có lẽ phải tới mấy chục năm nữa mới có thể vận chuyển được một vòng tuần hoàn.
Hắn yên lặng giơ chân lên, nhờ vào uy áp tới từ Cổ Đạo Sơn bước lên bậc thang thứ hai trăm tám mươi mốt, từng bước đi lên. Ngay khi hắn đứng trên bậc thứ hai trăm chín mươi, hắn cảm nhận được rõ ràng tốc độ vận chuyển trong cơ thể đã nhanh hơn một chút.
Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được dấu hiệu tồn tại của bản nguyên và sức mạnh Cổ Tộc đã tiêu tan bên trong cơ thể. Hai sức mạnh này tồn tại ở bên trong Nguyên Thần và lục phủ ngũ tạng của hắn.
Tồn tại bên trong Nguyên Thần là bản nguyên, tồn tại trong lục phủ ngũ tạng là sức mạnh Cổ Tộc. Chúng như thể đã dung hợp với nhau, lại không giống như dung hợp, nhưng so với trạng thái của Vương Lâm lúc trước đã khác rất nhiều.
Ngay khi Vương Lâm bước lên bậc thứ hai trăm chín mươi, trong lục khúc giữa thiên địa bỗng nhiên lại có thêm một khúc. Khúc này người ngoài không nghe thấy được, chỉ có Vương Lâm mới có thể nghe thấy, đó chính là thanh âm do thân thể của bản thân phát ra.
Thanh âm này chính là Nhược Thể Âm là thanh âm vang lên mỗi khi hắn ngẩng đầu, vung tay, mỗi khi hắn giơ chân, thậm chí mỗi khi hắn hô hấp, mỗi khi lông tóc trên làn da hắn co duỗi!
Thanh âm này rất nhỏ, nhưng lúc này lại dung hợp với những thanh âm giữa thiên địa. Ngưng tụ ở bên ngoài thân thể Vương Lâm, hóa thành một thanh âm nhè nhẹ truyền ra.
- Đây là khúc thứ bảy sao Sau khi Vương Lâm nghe một lát, liền ngẩng mạnh đầu, hai mắt lộ ra hào quang sáng ngời, nhìn chằm chằm đỉnh tháp trên Cổ Đạo Sơn.
- Ngươi từng nói Vương mỗ không thể đi lên được ba trăm bậc thang sao?
Vương Lâm giơ chân lên, bước tới từng bước, vượt qua mười bậc thang cuối cùng, bước lên bậc thứ ba trăm.
Ngay khi hắn đứng lên chỗ này, chỉ thấy trên bốn cây cột ở bên ngoài ngọn tháp trên đỉnh núi có hai người mặc áo xám hai mắt đang mê man và trống rỗng bỗng bị hàn quang thay thế, như khôi phục lại thần trí. Đồng thời với hàn quang lóe lên, thân thể bọn họ nhoáng lên một cái, nhất tề lao ra, ở giữa không trung hai thân ảnh chồng lên nhau, bất ngờ hóa thành một người, sau đó như một đạo thiểm điện lao thẳng tới Vương Lâm.
Ngay khi họ tới gần, liền đánh ra một quyền!
Một quyền này ẩn chứa một đám sương mù màu xám. Đám sương kia lộ ra một hình bóng cái đầu rất lớn, mang theo một vẻ điên cuồng, phát ra một tiếng gào thét vô thanh, lao thẳng tới Vương Lâm!
Tiếng ầm ầm trong khoảnh khắc này từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra. Thanh âm này giống như là tiếng tim đập, là khúc thứ tám do lục phủ ngũ tạng của Vương Lâm tạo thành vào lúc này!
- Ngũ Tạng Khúc!
Phổi co bóp, tim đập, lá lách rung động, gan run rẩy, thận vận chuyển, sau khi dung hợp lại với nhau, tạo nên Ngũ Tạng Khúc này!
Khúc này sau khi hòa vào thanh âm trong cơ thể hắn, dung hợp với Phong Vân Lôi Vũ, nối liền với Khúc Thiên Địa Sinh Tử, liền bộc phát ra khúc thứ tám!
Trong khi khúc thứ tám vang vọng, sức mạnh Cổ Tộc trong lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm khuếch tán ra, trong nháy mắt dung nhập vào trong máu thịt của Vương Lâm. Cùng lúc đó bản nguyên lực trong Nguyên Thần của hắn cũng theo đó chuyển động, tràn ngập tất cả kinh mạch bên trong cơ thể Vương Lâm.
Sau khi hai luồng sức mạnh này tản ra, rồi lại ngưng lại ở bên trong cơ thể, lần đầu tiên lấy thân thể Vương Lâm làm trung tâm hoàn toàn dung hợp lại với nhau, hóa thành một sức mạnh Tiên Cổ dung hợp, trước kia phải cần mấy chục năm mới có thể hoàn thành một vòng tuần hoàn, nhưng hiện giờ đã tăng lên tới một tốc độ không thể tưởng tượng được, trong nháy mắt đã vận chuyển được một vòng.
Sức mạnh không thuộc về tiên, cũng không thuộc về cổ này sau khi hoàn thành một vòng tuần hoàn, hóa thành một tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm!
- Cút ngay!
← Ch. 1909 | Ch. 1911 → |