← Ch.327 | Ch.329 → |
Bên trong kiếm động, Lâm Khiêm xem hết thư trong ngọc giản thở dài một tiếng: "Lỡ mất dịp tốt rồi, đáng tiếc, đáng tiếc."
Vi Thắng ngẩng đầu nhìn lại không nói gì. Ở kiếm động này một đoạn thời gian thật là buồn tẻ. Không phải là do mỗi ngày trôi qua đều rất buồn chán, hắn là một kiếm tu, trải qua biết bao cực khổ, hoàn cảnh trước mắt không tính là gì.
Nhưng khiến hắn cảm thấy không vui chính là không thể hoà hợp với nhóm người này. Kì thật Lâm Khiêm đối với hắn có chút coi trọng, ngôn từ cũng tương đối khách sáo, lễ nghĩa cũng không có thiếu sót. Đám tu giả thủ hạ của Lâm Khiêm cũng không có gây cho hắn chút phiền phức nào. Nhưng loại biểu hiện này không phải lúc nào cũng lộ ra.
Vi Thắng không ngốc, hắn sao không biết chứ? Hắn cũng không thấy kì quái, vốn xuất thân là kiếm nô, lòng người nóng lạnh như nào hắn còn chưa thấy qua? Chỉ là tâm lý hắn không thích thôi, càng làm hắn cảm thấy không vui chính là đầu mâu của Lâm Khiêm luôn luôn vô tình hay cố ý nhằm vào Tả Mạc sư đệ.
Hắn thường ngày không phải người lắm mồm, sau khi đến kiếm động càng thêm trầm mặc.
Lâm Khiêm đem ngọc giản đưa cho Vi Thắng.
Vi Thắng có chút nghi hoặc mà đón nhận ngọc giản, nhìn qua. Xem hết ngọc giản, sắc mặt Vi Thắng vẫn như thường nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng.
Dùng tên giả Kim Ô thành chủ tiêu diệt vài kim đan, tập hợp được mấy vạn tu giả...
Đây là sư đệ sao? Vi Thắng còn chưa tin lắm. Trong ngọc giản, tướng mạo sư đệ biến hoá cực lớn nhưng thần thái cử chỉ toát ra Vi Thắng chỉ liếc mắt là nhận ra. Công Tôn Sai và Thuần Vu Thành hai người, hắn cũng có biết. Sau khi sư đệ bị điều đi đảo Hoang Mộc, Vi Thắng còn kiểm tra những người cùng đi với sư đệ nên đối với hai người này có chút ấn tượng.
Sư đệ quả nhiên không hổ là sư đệ!
Tâm tình Vi Thắng không khỏi vui sướng, biết được sư đệ còn sống mà lại sống rất tốt, hắn hài lòng vô cùng. Mừng rỡ hiện rõ trong mắt hổ, không tự chủ toát lên mấy phần phấn chấn vui vẻ, sư đệ bây giờ đã lợi hại như vậy, bản thân là sư huynh như thế nào có thể lạc hậu được!
Lâm Khiêm nhìn chằm chằm vào Vi Thắng, bỗng nhiên mở miệng: "Không biết bí kĩ song kim dực phía sau Tả Mạc là cái gì? Có phải xuất phát từ quý môn?"
Vi Thắng hoắc mắt trầm giọng nói: "Tả sư đệ phúc duyên xưa nay thâm hậu, kì ngộ này không kì quái chút nào."
Lâm Khiêm cảm thông mà nhìn Vi Thắng, lãnh đạm nói: "Thật không? Tại hạ đã đọc qua không ít điển tích, trái lại cảm thấy đôi cánh phía sau lưng Tả Mạc có chút giống con đường với ma thể biến hoá."
Vi Thắng không chút lay động: "Ồ, thật không? Nhưng theo Vi mỗ biết, thần thông của thiện tu cũng có chút tương tự. Tân sư thúc từng truyền thụ cho sư đệ Kim Cương Vi Ngôn, sư đệ thiên phú hơn người, luyện thành thần thông cũng không phải khó."
Lâm Khiêm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: "Vi huynh hà tất phải cùng ta tranh chấp? Ta đã cho người chờ tại Phạm Hoa giới, Bùi chưởng môn cương trực công chính cũng cho phép tại hạ điều tra việc này, đến lúc đó kết quả như thế nào tự nhiên sẽ biết."
Song quyền Vi Thắng bỗng dưng nắm chặt, hai mắt nén giận, tu giả xung quanh Lâm Khiêm mỗi người đều toả ra sát khí nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Vi Thắng.
"Vi huynh không cần khẩn trương. Nếu đúng là Tả Mạc tu vi thông thaàn, tại hạ chúc mừng ngay. Dù cho Tả Mạc bị yêu ma cưỡng ép, tại hạ cũng sẽ đảm bảo tính mạng cho hắn." Lâm Khiêm ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Tràng đại chiến giữa yêu mà và chúng ta, thế như nước với lửa, đã không có khả năng tránh được. Vi huynh thiên phú hơn người, phải biết quý trọng bản thân đừng phụ sự mong đợi của quý chưởng môn."
Dứt lời, hắn xoay người phân phó thuộc hạ: "Cả nhóm chuẩn bị một chút, ngày mai trở về."
Vi Thắng nghe thấy vậy thì giật mình, trong đầu hắn hiện lên vài câu chuyện phiếm của đám tu giả. Đám tu giả xung quanh lạnh lùng nhìn Vi Thắng sau đó từng người rời đi.
Ở sâu trong kiếm động, Vi Thắng cô đơn độc hành, hai mắt nhìn xung quanh, tràn ngập lưu luyến. Hắn biết rõ, bọn Lâm Khiêm muốn buông tha Thiên Nguyệt giới. Câu chuyện phiếm của đám tu giả kia, hắn mơ hồ nghe thấy, bọn họ dự định đem giới hà thông giữa Thiên Nguyệt giới và Minh Đào giới phong kín lại, nghe nói tất cả cao thủ kim đan đều bị triệu tập để bày trận.
Bọn họ không có ý định đoạt lại Thiên Nguyệt giới.
Kiếm động âm trầm u ám lúc này bỗng trở nên dễ nhìn hơn, nghĩ đến sau này không thể quay về Thiên Nguyệt giới nữa, Vi Thắng trong lòng buồn bã. Hắn lặng yên hướng sâu trong kiếm động đi tới, mười tám tầng kiếm động, năm đó hắn từng tầng từng tầng chém giết đi xuống, trong đó hung hiểm bây giờ vẫn còn nhớ như in. Mấy vị sư huynh đệ ở Vô Không sơn như đang ở trước mắt.
Nghĩ đến bây giờ nội môn tranh đấu gay gắt phức tạp, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng. Một năm này, hắn chưa từng có chút tiến bộ, hắn biết rõ lí do. Trong lòng hắn có quyết định, đợi lần này trở lại xem sự tình của Tả sư đệ có manh mối gì không, hắn sẽ đi vân du. Hắn thầm nghĩ tu kiếm cho tốt, những sự tình kia hắn không muốn quản mà cũng không quản được.
Không biết vì sao, hắn đối với sư đệ không chút lo lắng. Nhớ tới Tả Mạc, hắn không khỏi nở nụ cười, sư đệ giảo hoạt, chỉ có ăn phải trái đắng mới có thể hiểu rõ được. Trước đây nhưng kẻ có chủ ý với sư đệ, không phải đều bị sư đệ chiếm tiện nghi hay sao?
Lâm Khiêm lai lịch bất phàm, năng lượng trong tay siêu phàm, Vi Thắng rất rõ nhưng Lâm Khiêm cho rằng chỉ có như thế mà muốn ăn được sư đệ thì hắn quá ngây thơ rồi. Nghĩ đến điều này, Vi Thắng không khỏi cười mỉm.
Về phần yêu ma mà Lâm Khiêm nói đến, Vi Thắng hơi xem thường. Yêu ma và tu giả là tử địch, điều này hắn rất rõ. Đối với yêu ma, hắn không có hảo cảm cũng không có quá nhiều ác cảm. Mâu thuẫn giữa yêu ma và tu giả nói đến cùng cũng chỉ là tranh chấp tài nguyên. Tu giả tu luyện cần có đại lượng tinh thạch, cần có pháp bảo, mấy thứ này từ đâu mà có?
Các loại tài liệu đã thành hệ thống nhưng xa xa không thể thoả mãn được nhu cầu của các đại môn phái. Khai hoang mở đất ở các giới mới chẳng bao giờ ngừng. Mỗi một giới mới được phát hiện đều mang theo rất nhiều tiên huyết.
Chiến tranh yêu ma tu giả, hắn chẳng có quan hệ.
Những đại môn phái kia không phải là thứ gì tốt. Hắn rất hoài niệm Vô Không Kiếm môn trước đây.
Đi tới đi lui, bất giác hắn đã tới tầng thấp nhất. Dọc đường âm sát còn chưa khôi phục nguyên khí, biết rõ Vi Thắng lợi hại cũng không dám tới gần.
Tầng thấp nhất trống không, năm đó nơi này có một con âm sát cực kì lợi hai, hắn đánh đến trọng thương mới có thể giết chết nó. Mắt hắn nhìn xuống mặt đất, dưới chân hắn là một tầng dày đặc gạch thanh đồng, mà chỗ thạch bích có một cái trường án thanh đồng, trên trường án thanh đồng có một hộp ngọc. Vi Thắng lấy được bản Vô Không Kiếm Quyết hoàn chỉnh chính là lấy từ hộp ngọc đó.
Tất cả trước mắt cùng lúc hắn ly khai trước đây không có chút biến hoá gì.
Qua ngày mai, tất cả nơi này đều vĩnh viễn bị phong kín.
Vi Thắng trong lòng cảm khái vô cùng, tay vuốt trường án thanh đồng truyền đến từng đợt lạnh lẽo. Hắn bỗng nhiên nhận ra trong sự lạnh lẽo này có một cỗ khí tức yếu ớt! Cỗ khí tức này cực kì yếu ớt, nếu như không phải hắn bây giờ so với lần trước vào kiếm động lợi hại hơn rất nhiều thì khó có thể phát hiện ra khí tức này.
Cổ quái!
Hắn nhất thời chấn định tinh thần, nhắm mắt tĩnh tâm, cỗ khí tức yếu ớt đến cực điểm này từng chút một rõ ràng hơn.
Hắn mở mắt, song chỉ tay phải kiếm ý bắn ra, nhẹ nhàng ở trên trường án thanh đồng phủi đi vài cái, mặt ngoài trường án quang mang chớp động, lộ ra một hộp ngọc.
Vi Thắng kinh hỉ, vội vàng mở hộp ngọc, chỉ thấy bên trong một quả ngọc giản và một miếng ngọc bội sứt mẻ. Vi Thắng cẩn thận cầm lấy ngọc giản, lật lại xem, càng xem trong lòng hắn càng sợ.
Bên trong ngọc giản là thần niệm của tổ sư bản môn trước lúc lâm chung lưu lại, nói ra lai lịch của ngọc bội này. Ngọc bội này là pháp bảo mà lúc trẻ tuổi tổ sư vô ý có được, trên mặt lưu lại một cỗ khí tức đặc biết. Vô Không Kiếm Quyết của bản môn là do sư tổ từ trong khí tức đó mà ngộ ra, điều này làm cho Vi Thắng cảm thấy kinh hoàng.
Một cỗ khí tức đã có thể khiến sư tổ ngộ ra một bộ lục kiếm quyết, cỗ khí tức này cường hãn đến nỗi hắn không thể tưởng tượng nổi.
Tổ sư cả đời đều tìm hiểu ngọc bội này, trước lúc lâm chung chỉ tiếc là bản thân không thể vạch trần đáp án. Sư tổ liền đem khắc nó vào gạch thanh đồng, cỗ khí tức trên miếng ngọc bội mặc dù yếu nhưng rất tinh thuần, sâu không thể lường. Sợ rằng có tai hoạ, tổ sư quyết định đem giấu nó đi, nếu như bản môn đệ tử hữu duyên có được thì chính là cơ duyên.
Bỏ ngọc giản xuống, ánh mắt Vi Thắng nhìn lại miếng ngọc bội sứt mẻ kia, tim đập thình thịch. Khí tức có thể khiến sư tổ cả đời tìm hiểu tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Hắn dè dặt cầm lấy ngọc bội, ngọc bội không chút thu hút, mẻ một góc, phong cách tạo hình cổ xưa. Cầm trên tay, cỗ khí tức thần bí kia cảm thụ càng thêm rõ ràng. Kiềm chế lòng hiếu kì mãnh liệt trong lòng, hắn không dám dụng tậm thần tìm hiểu cỗ khí tức yếu ớt kia. Ngay cả tổ sư cả đời đều phải tìm hiểu tuyệt đối không phải là thứ tu vi như hắn có thể chống chọi được.
Trân trọng vô cùng hắn đeo ngọc bội lên cổ, ánh mắt ngay lập tức nhìn lên gạch thanh đồng. Hắn thầm vận tâm pháp Vô Không Kiếm Quyết, tay án lên trên một khối gạch thanh đồng, khối gạch này giống như không khí, dễ dàng bị bóc lên.
Có gì đó!
Mặt đất lộ ra một văn lộ kì dị, tinh thần Vi Thắng không khỏi rung lên, bóc từng khối gạch thanh đồng.
Chỉ sau nửa khắc, gạch thanh đồng trên mặt đất đã bị bóc sạch, lộ ra mặt đất phía dưới. Mặt đất trơn trượt như gương, một phù trận thật lớn xuất hiện dưới chân Vi Thắng.
Đây là...
Vi Thắng ánh mắt chớp động, tỉ mỉ mà nhìn phù trận dưới chân. Nhưng phù văn quá mức phiền phức khiến hắn cảm thấy váng đầu hoa mắt, thầm nghĩ trong lòng nếu có Tả sư đệ ở đây thì tốt, với tạo nghệ phù trận của sư đệ khẳng định sẽ biết phù trận này dùng làm gì.
Hắn không chú ý tới, ngọc bội đeo trên cổ hắn bỗng xuất hiện quang mang rất khó thấy.
Khi quang mang trải rộng ra toàn bộ ngọc bội, Vi Thắng cảm thấy kinh sợ thì phù trận dưới chân bỗng sáng lên quang mang huyết sắc gai mắt khiến hắn không thể mở mắt được.
Quang mang huyết sắc chói mắt hình thành nên một quang trụ, thẳng về phía trước.
Vách động bằng nham thạch bị quang trụ trực tiếp hoá thành tro bụi.
Kiếm động tầng đầu, Lâm Khiêm sắc mặt đại biến, thân hình bổ nhào ra ngoài, quang trụ huyết sắc từ lòng đất đâm ra, ngay sát thân thể hắn, vài tên tu giả không kịp phản ứng ngày cả kêu rên cũng không kịp trực tiếp biến thành tro bụi.
Dư thế quang trụ chưa tuyệt, giống như bẻ gãy đột phá cấm chế của kiếm động, phá tan tầng nham thạch dày đặc, thẳng lên bầu trời.
Mặt Lâm Khiêm cực khó coi, lúc này bất chấp hét lớn: "Đi! Lập tức đi!"
Quang trụ huyết sắc bắn ra như một thanh huyết sắc cự kiếm, đâm thẳng lên trời!
Yêu quân đóng quân tại Vô Không sơn không khỏi hoảng sợ khi nhìn thấy quang trụ to lớn vô cùng này.
Mộc Hi phản ứng nhanh nhất, cực kì hoảng sợ, thần sắc căng thẳng: "Nhanh đi tra xét xem chuyện gì xảy ra!"
Kiếm động tầng thấp nhất, trống rỗng.
← Ch. 327 | Ch. 329 → |