← Ch.508 | Ch.510 → |
Địa hỏa đỏ rực dọc đường đi không ngừng văng ra những tia lửa nhỏ, nhiệt độ Quy đảo nhanh chóng tăng cao, từng luồng sóng nhiệt khuông ngừng bủa ra bốn phía.
Khi hỏa long bao trùm toàn bộ những đường vân màu đỏ, Âm Dương Lôi Vân trận bỗng dưng phát động. Chỉ thấy giữa tầng mây chớp giật sấm rền, thanh thế cực kỳ đáng sợ.
Ngay lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm, bỗng đùng một tiếng, một áng mây lửa từ từ hiện lên chỗ ngọn núi nhỏ.
Đùng đùng đùng!
Từng áng mây lừa dâng lên từ ngọn núi nhỏ, chúng như bay lên bầu trời, chìm vào trong tầng mây của Âm Dương Lôi Vân Trận.
Nếu nhìn từ ngoài vào sẽ phát hiện, tầng mây quanh năm suốt tháng không tiêu tan trên Quy đảo đang lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.
Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, những người khác cũng vậy, luồng sóng nhiệt nóng rực biến mất, nhiệt độ trên đảo cũng nhanh chóng giảm xuống, lại khôi phục như lúc thường.
Mây lửa đang không ngừng sinh sôi, Tả Mạc cũng không biết, vì hành động lần này của hắn, Âm Dương Lôi Vân Trận đã hoàn toàn thay đổi. Lực lượng của Lôi Âm hạch Đào không cách nào so sánh nổi với Thái Dương Thần Thụ, cũng may hỏa lôi không có gì xung đột, nó mới không bị Thái Dương Thần Thụ áp chế, nhưng trong hệ thống lực lượng của toàn bộ đại trận, nó chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Tả Mạc lòng còn sợ hãi, lau lau mồ hôi hột trên trán, lúc đầu hắn cũng nghĩ có thể mình đánh giá thấp lực lượng của Thái Dương Thần Thụ, song không ngờ mức đánh giá của mình xa sự thật đến thế, suýt chút nữa gây ra đại họa.
Có điều, dẫu sao cũng qua được một kiếp rồi!
Thấy tình hình đã ổn định, mọi người nhanh chóng tản ra. Không ai tới hỏi nhiều, ngay cả Vi Thắng cũng trực tiếp rời khỏi, Tả Mạc luôn làm ra đủ loại chuyện kỳ quái, mọi người cũng tập mãi thành quen rồi. Cứ mộtt hời gian quá yên tĩnh, không ít người lại lén lút nói thầm, đại nhân gần đây thật quá an phận.
Tốc độ sinh sản của mây lửa giảm xuống xong không ngừng lại.
Tả Mạc đoán, có lẽ toàn bộ quá trình phải mất hơn vài ngày, sau đó Âm Dương Lôi Vân trận sẽ biến thành ra sao, hắn cũng chẳng để tâm.
Hắn dứt khoát ngồi đợi bên ngọn núi nhỏ, chờ toàn bộ quá trình kết thúc, nhàn tản buồn chán, hắn lại không kìm chế được, bắt đầu kiểm tra các chiến lợi phẩm khác.
Mặc Ngọc cốt hắn không dám thử lung tung, vạn nhất lại xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù bản thân mình có nhiều thêm hai cái mạng cũng chẳng đủ. Có điều hắn vẫn phát hiện ra một điểm kỳ lạ, những phiến Mặc Ngọc cốt này không thể nào lắp thành một bộ hài cốt hoàn chỉnh!
Còn thiếu mất ba cái xương.
Chẳng lẽ mình bỏ sót mất rồi? Trong lòng Tả Mạc thầm lấy làm lạ, rõ ràng hắn đã tìm kiếm tỉ mỉ một hồi, theo lý thuyết không bỏ sót mới đúng. Tuy Tả Mạc không biết Mặc Ngọc cốt rốt cuộc là xương của ai, nó có lợi gì, nhưng hắn có một trực giác mãnh liệt, những phiến xương như Mặc Ngọc điêu khắc thành này nhất định không phải vật phàm.
Nhưng rất nhanh chóng, Tả Mạc cũng vứt nghi hoặc này sang một bên, hài lòng kiểm tra các chiến lợi phẩm khác.
Thu hoạch nhiều nhất trong Thái Dương Thần Điện là Thái Dương tử, Tả Mạc biết nó có thể giúp tu luyện thần lực, còn có thể luyện chế thành "Ô Thứ", nghe nói uy lực cực lớn, Thanh Lâm đại ca năm đó cũng bị Ô Thứ làm bị thương. Nhưng vấn đề là, Thái Dương tử nên sử dụng ra sao, phương pháp thủy luyện Ô Thứ như thế nào, Tả Mạc đều không biết.
Xoay lật một lúc, Tả Mạc phát hiện mình đang chìm trong bi kịch, đống bảo bối viễn cổ này đều rất tốt, thế nhưng làm sao sử dụng chúng, Tả Mạc đều chẳng có chút đầu mối.
Suy nghĩ lại, khác với những bảo bối thời viễn cổ nước xa không cứu được lửa gần trong Thái Dương thần điện, đám pháp bảo bọn Thân Vô Hợi "tặng" cho Tả Mạc đều có thể dùng ngay, hơn nữa còn chẳng thiếu tinh phẩm. Ngay cả kẻ quen nhìn pháp bảo như Tả Mạc hai mắt cũng sáng lóa.
Bích Câu mộc, Huyết Văn linh, Thi Hải trúc...
Lấy bất cứ món nào ra cũng là pháp bảo cực phẩm mà không nơi nào chịu bán.
Có điều khiến Tả Mạc cảm khái nhất vẫn là thứ cướp được trên người THân Vô Hợi, có giá trị nhất. Tu vi nguyên anh kỳ, trưởng lão Thiên Hoàn, chỉ hai điểm này đã đủ quyết định tài sản của hắn phong phú vô cùng, vượt xa đám Trúc trượng lão nhân.
Pháp bảo trên người Thân Vô Hợi không thứ nào dưới cấp sáu, tuy chủng loại bất đồng nhưng món nào cũng là tinh phẩm. Có điều khiến Thân Vô Hợi đau lòng nhất lại là chiếc nhẫn của hắn, trong nhẫn là bảo bối và tài liệu mà hắn bỏ không biết bao nhiêu năm, hao hết ngàn vạn khổ ải cướp đoạt được, giờ toàn bộ đều lợi cho Tả Mạc.
Đương nhiên không phải Tả Mạc không phiền não.
Nhiều pháp bảo tới mức hắn hoa cả mắt nhưng hắn lại không thể trực tiếp lôi ra dùng. Đây là đồ ăn trộm,d dừng nói tới nghênh ngang sử dụng, chỉ cần bị người ta đoán ra chút manh mối vậy hắn cũng chuẩn bị chịu cảnh đại nạn lâm đầu rồi! Hắn cũng không dám đem ra bán, đùa gì chứ, lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang lặng lẽ quan sát hắn, mọi manh mối lưu lại đều có thể dẫn tới mất mạng.
Con quái vật Thiên Hoàn chỉ cần thở một hơi, có lẽ mình sẽ tan thành tro bụi.
Không thể dùng trực tiếp cũng không thể đem bán, vậy chỉ còn một cách – đem chúng luyện chế thành pháp bảo mới.
Đúng là một công trình khổng lồ!
Tả Mạc nhìn chiến lợi phẩm chất đống như ngọn núi nhỏ, không khỏi cười khổ liên lục, tạo thành phiền phức lớn như vậy, rốt cuộc lần này là mình lời hay lỗ đây?
oOo
Ngay lúc đám tu giả Vân Hải giới còn chìm đắm trong sự kiện Thái Dương thần điện thì tại một nơi không người sâu trong Vân Hải giới, đột nhiên xuất hiện một cái khe rộng mười trượng, trong khe đen kịt, không chút ánh sáng.
Bỗng nhiên, trong khe, một bóng người cao lớn bước ra.
Một lát sau, lại một bóng người khác bước ra từ trong khe.
Bóng người cao lớn cầm đầu bỗng xoay người lại.
"Ta ngửi thấy mùi của tu giả."
oOo
Thân Vô Hợi niết nổ con hạc giấy trong tay, sắc mặt âm trầm vô cùng, Lê Thứ bên dưới hắn do dự một lát rồi cẩn thận hỏi: "Trưởng lão..."
Lê Thứ nhận ra con hạc giấy ấy, đó là phù hạc đặc biệt của bản môn, chẳng lẽ sư môn trách phạt? Nói gì đó rất khó nghe nên trưởng lão mới tức giận như vậy?
Thân Vô Hợi rốt cuộc vẫn là nguyên anh kỳ, công phu dưỡng khí thâm sâu, hít một hơi thật sâu, lại khôi phục như thường.
"Chúng ta trở về!"
"Trở về?" Lê Thứ sửng sốt, lộ vẻ không dám tin tưởng nói: "Chúng ta còn chưa tra được..."
"Không có thời gian tra xét!" Thân Vô Hợi lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn chậm rãi nói: "Chưởng môn giục chúng ta về! Đừng hỏi lão phu nguyên nhân, lão phu cũng không biết!"
Giọng điệu Thân Vô Hợi đầy vẻ không cam lòng, lần này vấp ngã nặng như vậy, lại trước mặt bao nhiêu người...
Hắn làm sao nuốt cơn tức này xuống được!
Mấy ngày nay, hắn đã phát động toàn bộ lực lượng của Thiên Hoàn ở Vân Hải giới, toàn lực tra xét chuyện này. Nhưng khiến hắn gần như phát điên là tới tận bây giờ hắn vẫn không thu hoạch được chút gì, ngay cả chút xíu manh mối cũng không tra được!
Ngay lúc mấu chốt này, môn phái lại đột nhiên lệnh cho họ lập tức trở về. Hắn làm sao cam tâm được?
Có điều trong lòng Thân VÔ Hợi cũng hơi bối rối, những đại lão trong môn phái rất ít nkhi vung tay máu chân trong lúc đang nhận nhiệm vụ, mệnh lệnh không chừa bất cứ kẽ hở nào như vậy, hắn mới gặp phải lần đầu.
Lẽ nào... môn phái xảy ra chuyện gì?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị hắn bác bỏ ngay, môn phái có thể xảy ra chuyện gì? Chưởng môn đã tại vị hơn hai chục năm, địa vị vô cùng ổn định. Các đại lão khác tuy thi thoảng vẫn tranh giành quyền lực, nhưng so sánh với những môn phái khác thì ôn hòa chẳng khác nào một bình nước, bọn họ thích chìm đắm trong phù văn hơn.
Ngay cả bản thân Thân Vô Thợi lúc bình thường cũng vậy, bằng không hắn cũng chẳng cách nào tu thành Vô Muội hỏa.
Hắn luôn luôn cảm thấy Thiên Hoàn là môn phái tốt nhất trong Tứ Cảnh Thiên, Lê Thứ cũng nghĩ vậy.
Về phần kẻ thù bên ngoài, là ai đây? Dám là địch với Thiên Hoàn, Thân Vô Hợi còn chưa từng gặp phải, ngay cả môn phái tự xưng chiến lực đệ nhất là Côn Luân không phải ănm nào cũng mua một lượng lớn pháp bảo phù triện từ Thiên Hoàn sao, nhưng môn phái các tất nhiên càng không cần nói tới.
Vậy sao lại vội vã giục bọn họ trở lại như vậy?
Thân Vô Hợi nghĩ trăm đường mà vẫn không hiểu.
Rất nhiều người đều suy đoán kẻ mang mặt nạ kia chắc chắn đã trốn được bao xa thì trốn rồi, nhưng Thân Vô Hợi và Lê Thứ lại cảm thấy đối phương rất có thể vẫn chưa rời Vân Hải giới. Hơn nữa hắn đã sơm phái người phong tỏa giới hà, tuy khiến một ít người bất mãn nhưng không ai dám trêu chọc một vị trưởng lão Thiên Hoàn đang trong cơn thịnh nộ.
Đến giờ vẫn không hề có tin tức gì về giới hà.
Kẻ đó chắc chắn đang ở Vân Hải giới
Thế nhưng...
Thật khiến người ta không cam lòng!
oOo
Sau khi đóa mây lửa cuối cùng bốc lên, cả ngọn núi cháy đỏ từ từ ảm đạm, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống. Rất nhanh chóng, ngọn núi nhỏ khôi phục như lúc ban đầu, có điều cây cỏ xung quanh đã sớm bị đốt sạch, chỉ còn lại nham thạch cháy đen.
Thái Dương Thần Thụ tiến vào trong động vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, so với trước đây còn thêm vài phần kiều diễm.
Đi ra từ trong động, Tả Mạc bay lên bầu trời, đưa mắt nhìn lại, trên bầu trời Quy đảo những đám mây như ánh nắng chiều, hoặc cam hoặc đỏ, diễm lệ vô cùng!
Đại trận mới đã thành hình!
Âm Dương Lôi Vân Trận trước đây sau khi chỉnh sửa đã hoàn toàn đổi thay thành một đại trận mới, Tả Mạc quyết định đổi tên nó thành Lưu Hỏa Vân Lôi trận.
Uy lưc của trận mới mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.
Về phần Bích Câu mộc, được Tả Mạc cho vào trận tâm của Tử Ngọ Thanh Cương trận, có lực lượng hành mộc do Bích Câu mộc tỏa ra, Tử Ngọ Thanh Cương đinh sẽ không ngừng được tẩm bổ, từ đó có thể gia tăng uy lực của đại trận.
Tả Mạc còn cố tình chôn ba hạt Thái Dương tử bên cạnh Bích Câu mộc, nếu Bích Câu mộc có thể hấp thu tinh hoa trong Thái Dương tử, nhất định có thể tiến thêm một cấp, pháp triển thành Thiên Thanh Bích Câu Mộc.
Có hai đại trận này bảo vệ, Quy đảo hiện giờ có thể nói vững như thành đồng.
Trái tim luôn lo lắng của Tả Mạc cũng buông lỏng hơn nhiều. Cho dù lão già Thân Vô Hợi tự chạy tới đây cũng không thể cậy mạnh xông vào Quy đảo.
Ha ha, chờ anh đây từ từ tiêu hóa đám bảo bối này, tu luyện thần lực, sau này gặp được Thân Vô Hợi, hươu chết trong tay ai cũng khó nói!
Tả Mạc hài lòng thỏa dạ, cảm thấy mỹ mãn!
Nhưng đang lúc này, bỗng nhiên bầu trời từ từ tối sầm lại.
Tả Mạc ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy bầu trời trước còn trong trẻo lúc này lại như hoàng hôn chạng vạng, vầng thái dương hừng hực chói mắt trên bầu trời cũng như bị một luồng khói đen bịt kín, có vẻ lung lay như sắp đổ. Tình cảnh trước mắt chẳng khác nào ngày tận thé.
Một cơn gió thổi qua, Tả Mạc không khỏi run rẩy, sắc mạt tái mét!
Trong luồng gió này lộ ra một luồng khí âm hàn cực kỳ lợi hại, như thổi tới từ chốn Cửu U, ngay cả Tả Mạc cũng không khỏi thầm rùng mình.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám người Vi Thắng, Tông Như, Tạ Sơn liên tiếp bay lên trời, xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, ai nấy đều khó nén nổi vẻ kinh sợ.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
← Ch. 508 | Ch. 510 → |