← Ch.524 | Ch.526 → |
Liên tục đi bảy ngày bảy đêm, hàn khí trong mây mù dần nặng, mọi người không thể không vận linh lực chống đỡ hàn khí. Lúc này đám người Tả Mạc mới hiểu ra, dám thâm nhập vào sâu trong biển mây đều là những tu giả kim đan trở lên. Chỉ riêng hàn khí này không có tu vi kim đan kỳ căn bản không thể chịu nổi.
Tả Mạc bản thân có đại nhật văn diễm, còn có thái dương tinh loại chí bảo, hàn khí đối với hắn không gây chút ảnh hưởng nào. Khiến hắn cảm thấy giật mình chính là đám nhỏ, mỗi đứa đều sinh long hoạt hổ, ngày ngày chơi đùa hồ hởi, ngay cả tiểu hoả lúc trước hắn tưởng không kiên trì nổi giờ đây đối với hàn khí cũng không thấy chút khó khăn nào.
Thỉnh thoảng dọc đường gặp phải một ít vân thú nhưng cũng may không gặp phải vân thú nào quá lợi hại.
Khang Đức thần sắc tràn ngập lo lắng, dị dạng của Vân Hải làm hắn cảm thấy vô cùng bất an.
"Đại nhân, phía trước chính là Vân Hà." Khang Đức giọng run run nói: "Qua Vân Hà chúng ta có thể tìm thấy Thuỷ Vân Thai."
Những lời này khiến sĩ khí trong đoàn tăng mạnh, mọi người nhanh chóng tiến về phía trước.
Không lâu sau, một dòng sông lớn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khi mọi người nhìn thấy Vân Hà không khỏi sửng sốt ngây ra.
Trên mặt Khang Đức bỗng tỏ ra vui mừng, thất thanh hô lớn: "Vân tinh vụ lưu! Mùa này sao có thể xuất hiện vân tinh vụ lưu được?"
Một dòng sông thật lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mặt sông không có chút mây mù nào nhưng trong sông chảy không phải là nước sông mà là dày đặc những bông tuyết. Những bông tuyết ước chừng quả trứng gà, hiện ra quy tắc hình thoi, óng ánh trong sáng, bên trong có những đoàn mây nho nhỏ chậm rãi lưu động.
Mặt sông rộng mấy chục dặm tất cả đều là bông tuyết, vô số quang mang chiết xạ, chói mắt vô cùng.
Tả Mạc giơ tay lên, một bông tuyết từ trong sông bay đến tay Tả Mạc, kỳ dị vô cùng đó là bông tuyết vừa rời khỏi mặt sông liền nhanh chóng biến thành một đám mây mù, tiêu tán trong không khí.
Vi Thắng Tông Như hai người chưa từng thấy qua thứ này, nhanh chóng ra tay thử nghiệm bông tuyết.
Vi Thắng nhẹ a một tiếng: "Hàn khí thật nặng!"
Khang Đức cười nói: "Mây mù ngưng tụ thành dòng nước, tụ tập ở Vân Hà, mỗi mười năm lại có một dòng nước lạnh xuất hiện, dòng nước lạnh xuất hiện ở Vân Hà hình thành nên vân tinh vụ lưu. Những bông tuyết nho nhỏ kia chính là vân tinh thuần khiết nhất, là thứ rất tốt để luyện chế pháp bảo! Mỗi lần vân tinh vụ lưu xuất hiện đều khiến rất nhiều tu giả kết đội đi tới đây thu thập vân tinh! Vận khí chúng ta thật tốt, loại chuyện như này cũng gặp được!"
Tả Mạc phát hiện, bên bở sông đã xuất hiện không ít tu giả, sắc mặt mỗi người đều mừng rỡ như điên, đang liều mạng cầm các loại pháp bảo để thu thập vân tinh.
Khang Đức xuất ra một chiếc bình ngọc, cẩn thận từng li từng tí một bắt đầu thu thập vân tinh.
Tả Mạc cười hắc hắc nói: "Chúng ta đừng để vào núi bảo mà tay không ra về!"
Nói xong, chỉ thấy trước mặt hắn bỗng xuất hiện hàng trăm bình ngọc hộp ngọc, chồng chất như núi.
Vi Thắng và Tông Như vội vàng bắt đầu thu thập.
Phi kiếm có vân tính càng khiến phi kiếm linh động, mau lẹ. Vi Thắng đem hắc kiếm vất vào không trung, hắc kiếm nhẹ ong một tiếng, đột nhiên sản sinh ra một luồng hấp lực vô cùng lớn, như cá kình hút trăm sông thu nạp các bông tuyết. Bông tuyết vừa rời khỏi mặt sông nhanh chóng tan chảy, nhưng trong đó có rất nhiều vân tinh không kịp tan chảy liền bị hắc kiếm hút vào trong.
Tông Như hiện ra đạt gia kim thân, đạt già kim thân khổng lồ xuất hiện toả ra uy nghiêm thiền vị thoang thoảng. Chỉ thấy kim thân giống như toà núi nhỏ trên tay bỗng ngưng tụ ra một bảo bình, bảo bình cúi xuống mặt sông bắt đầu hút, vô số bông tuyết như chim non về tổ, chui vào trong bảo bình.
Ngược lại, Tả Mạc vô cùng kém, tuy hiệu suất của hắn rất nhanh, hộp ngọc bình ngọc trước mắt từng chút một đầy lên nhưng hắn không hài lòng chút nào.
Mắt láo liên, hắn bỗng nhớ tới "âm hoả châu thiên", vân tinh này không phải vật thuần âm sao? Ngay lập tức thử bấm pháp quyết, dùng thủ pháp ngưng âm châu hướng về phía Vân Hà hút một cái.
Ầm!
Mấy trăm bông tuyết trong sống bỗng nhiên nổ tung, từng chùm vân tinh giống như vũ tiễn trong phút chốc rơi vào tay Tả Mạc, ngưng tụ thành một hạt châu to bằng đầu ngón tay cái. Hạt châu rất tròn và trong sóng, giống như được tạo ra bởi thuỷ tinh, kì diệu nhất chính là xung quanh thân nó xuất hiện những mây mù lượn lờ, vô cùng xinh đẹp.
Tả Mạc thấy biện pháp này làm được liền cười ha ha, rất hưng phấn.
Tháp nhỏ cũng cố gắng vỗ hồ lô trên mái tháp của mình, liều mạng hấp thu vân tinh. Theo đánh giá của Tả Mạc, tu giả luyện chế ra tháp nhỏ mặc dù có sáng tạo nhưng thủ pháp thì còn rất nguyên thuỷ thô ráp. Tháp nhỏ có thể tiến tới bước này hoàn toàn là dựa vào vô số pháp bảo và tài liệu quý giá.
Kim mộc thuỷ hoả thổ năm tầng, lục phẩm thượng giai bích câu mộc được Tả Mạc để vào tầng một, hoả tầng là đại nhật văn diễm độc bộ thiên hạ của Tả Mạc, kim tầng là mênh mông kim lưu sa hải, bây giờ đúng lúc lại gặp phải vân tinh vụ lưu, không phải suy nghĩ đây chính là cơ hội ngàn vàng.
Vân tinh cuồn cuộn không ngừng chìm vào trong cơ thể tháp nhỏ, chỉ thấy thuỷ tầng đang ảm đạm của nó dần sáng lên, hiện ra mây mù phảng phất.
Đám tu giả ở bờ sông bị động tĩnh của đám người Tả Mạc làm cho kinh động, ánh mắt tràn ngập kính nể.
"Đạt già kim thân!" Mắt Định Chân bỗng toả sáng, nhìn thấy kim thân phía sau Tông Như, tuy rằng có hơi mơ hồ nhưng mười phần uy nghiêm, sự khiếp sợ lộ ra trong lời nói, trầm mặc một hồi không nói.
"Sư thúc, đạt già kim thân là cái gì?" Trong lòng Minh Tịnh vô cùng kinh ngạc, chuyện gì lại khiến sư thúc thất thố như vậy?
Hai người còn lại cũng không kìm được mà dừng tay.
"Không ngờ lại là đạt già kim thân!" Định Chân cố gắng bình tĩnh cười nói: "Là một môn kì công của thiện tu, từ đại chiến ngàn năm trước đã mai danh ẩn tích, vốn tưởng rằng đã thất truyền không ngờ vẫn còn dư mạch. Thảo nào người này có thể tu luyện thành nguyện lực, truyền nhân của "đạt già kim thân"quả nhiên không phải kẻ tầm thường!"
Ba gã đệ tử chữ Minh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là kì công đã thất truyền của thiện tu.
Minh Trúc vốn vẫn yên lặng không nói gì bỗng mở miệng: "Hai kẻ kia cũng rất lợi hại."
Định Chân nghe vậy sửng sốt, trong ba gã đệ tử thì Minh Trúc ít nói nhất nhưng lời hắn nói ra đều chỉ trúng vấn đề. Lúc này ánh mắt Định Chân mới rời khỏi đạt già kim thân bắt mắt kia, khi nhìn thấy thanh hắc kiếm của Vi Thắng thì con ngươi nở rộng ra.
"Sát khí thật nặng! Sát khí thật năng! Trên đời lại có hung khí như vậy sao?"
Nhìn lại Vi Thắng thì thấy ánh mắt hắn trong suốt, không có chút tà ý, cử chỉ quang minh phóng khoáng, đủ thấy sát ý trong kiếm không ảnh hưởng chút nào đến tâm thần hắn, không khỏi thốt lời khen: "Hảo nâm nhân tâm kiên như thiết!"
Lại nhìn tới Tả Mạc.
Nhẹ a một tiếng, ngay sau đó lộ vẻ nghi hoặc: "Cổ quái, quá cổ quái!"
Hắn lẩm bẩm: "Rõ ràng chưa đạt tới kim đan kì vậy sao có thể tiến vào đây? Thủ pháp cũng vô cùng kì quái, không thể nhìn thấu được."
Hắn lắc đầu liên tục.
Khi tầm mắt chuyển sang tháp nhỏ, nhãn tình không khỏi sáng lên nhưng sau đó đầy tiếc nuối nói: "Đáng tiếc."
Ba gã đệ tử nghe chẳng hiểu gì.
Định Chân không giải thích, chỉ nói: "Lai lịch ba người này bất phàm, chuyến đi lần này của chúng ta ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ cùng bọn họ phát sinh xung đột."
Nhìn thấy vẻ mặt không chú ý của ba gã đệ tử, Định Chân hơi nhíu trán, nhưng nghĩ đến bản thân là Nguyên Anh đứng áp trận, hắn không khỏi bật cười, mình quá cẩn thận rồi.
Sau đó không khuyên bảo mà cười nói: "Các ngươi không ngại thì thu thập một ít, tinh thuần vân tinh về sau chỉ sợ khó gặp. Trở về đưa cho sư huynh đệ đồng môn cũng là một chút lễ vật tốt."
Lúc này ngay cả Minh trúc cũng lấy ra bình ngọc, bắt đầu thu thập.
Trong ba ngươi, Tông Như là người thứ nhất hoàn thành, bảo bình càng ngưng thực, chỉ thấy thân bình thon dài, trên thân có một đoá huyết liên đỏ sẫm, chớp sáng bất định, quanh thân bình mây mù lượn lờ, nó dần dần biến mất vào trong kim thân.
Tông Như chắp tay đứng lên, hướng Vân Hà thi lễ.
Tả Mạc cũng ngưng tụ được mấy trăm khoả vân châu, linh lực trong cơ thể tiêu hao hết sạch, lập tức ngừng tay, quăng mấy viên linh đan vào miệng, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục linh lực.
Tháp nhỏ giống như ăn quá no, như say rượu bay vào trong lòng A Quỷ, nằm ngửa mà thở.
Hắc kiếm thu nạp vân tinh không chút dừng lại.
Vi Thắng nhìn chăm chú vào hắc kiếm, hơi kinh ngạc khi phát hiện ra hình dáng của hắc kiếm đang từng chút một xuất hiện biến hoá.
Thân kiếm trở nên ngày càng nhỏ hẹp, nhìn qua thì thấy thân kiếm càng thêm thon dài, càng hung lệ hơn so với trước đây, vô cùng linh động. Chiều dài hắc kiếm cũng không ngừng rút ngắn, vốn là đại kiếm cao bằng người giờ co rút lại chỉ cao ngang sườn Vi Thắng. Thân kiếm thẳng tắp giản dị tự nhiên, đen như mực thâm trầm không chút ánh sáng, không có cả hoa văn.
Lúc này hắc kiếm so với phi kiếm bình thường vẫn lớn hơn một chút, nhưng so với lúc trước đã nhỏ nhắn hơn nhiều. Giống như một con dã thú hoang dã đã thu lại nanh vuốt sáng bóng, yên tĩnh ẩn giấu.
Không còn chút hung thần khí, không còn chút sát ý nhưng không biết vì sao trong lòng Vi Thắng tràn ngập cảm giác vui sướng.
Một giờ trôi qua, hắc kiếm mới thôi thu nạp vân tinh.
Bỗng hắc kiếm biến mất, ngay sau đó xuất hiện trong tay Vi Thắng.
Vi Thắng nắm chuôi kiém dài nhỏ hoàn hảo, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Khang Đức đã sớm hoàn thành trước cả Tông Như, lúc trước không nghĩ tới sẽ gặp được vân tinh vụ lưu, chuẩn bị không có đầy đủ. Nhưng hắn không tham, thu lợi ngoài ý muốn này đã khiến hắn rất thoả mãn rồi.
"Đại nhân, vượt qua Vân Hà đi hai ngày nữa là đã tới nơi có thể thu thập Thuỷ Vân Thai..."
Khang Đức chưa nói hết câu bỗng nhiên ngừng lại, cùng lúc đó, đám người Tả Mạc lập tức đều chú ý tới Vân Hà.
Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp bông tuyết bỗng dao động, đột nhiên bay ra một đạo lam sắc quang mang, bắn trúng một gã tu giả. Tu giả bị bắn trúng nhất thời hoá thành băng, không kịp kêu một tiếng liền rơi vào Vân Hà, biến mất không còn chút tăm hơi!
"Băng tức thú!" Sắc mặt Khang Đức trắng bệch ra, giọng nói đầy sự run sợ.
Tu giả đang thu thập vân tinh bên bờ sông nhất thời loạn cả lên, sắc mặt cả đám vàng như đất, xoay người muốn rời đi.
Chỉ thấy vài chục đạo lam sắc quang mang từ trong sông bắn ra, tu giả bị quang mang bắn trúng nhất thời đều hoá thành băng, biểu tình trên mặt vẫn còn rất sống động.
Điều này khiến đám người Tả Mạc cũng biến sắc!
Mười mấy tên tu giả không ai không phải kim đan kỳ nhưng đối với mặt với lam quang lại không chịu nổi một đòn!
Khiến người ta cảm thấy khó tin chính là tu giả bị bắn trúng đều là tu giả đang xoay người rời đi.
Tả Mạc rùng mình, trí tuệ thật cao!
Đột nhiên có người hô lớn: "Trời ơi! Vân Hà đang bành trướng!"
Quả nhiên, chỉ thấy tầng tầng bông tuyết đang dao dộng không ngừng bành trướng, rất nhanh đã cao bằng bờ sông, còn không ngừng tăng lên!
Đúng lúc này bỗng có vài đạo lam quang bắn về phía đám người Tả Mạc!
Sắc mặt Khang Đức trắng bệch, trong nháy mắt hồn phi phách tán!
← Ch. 524 | Ch. 526 → |