Vay nóng Tima

Truyện:Tu Chân Thế Giới - Chương 847

Tu Chân Thế Giới
Trọn bộ 915 chương
Chương 847: Ý đồ của mỗi người
0.00
(0 votes)


Chương (1-915)

Siêu sale Lazada


Bàn tay kia phá băng mà ra, nhanh như thiểm điện đã bắt được băng long.

Sí lưu thái dương màu đỏ nóng rực như nước thép bị nung chảy tiếp xúc với băng long, ầm, một đoàn vụ khí bốc lên. Lân phiến tinh xảo trong sáng nhanh chóng bị tan chảy, băng long ở trong tay Tả Mạc liều mạng giãy dụa nhưng bàn tay của Tả Mạc giống như kìm sắt vậy, không chút sứt mẻ.

Băng long điên cuồng vặn vẹo không ngừng phun hàn khí vào người Tả Mạc.

Thán tức chi băng không ngừng dày hơn nhưng bất luận nó giãy dụa như nào cũng không thể trốn thoát được.

Thái dương thần hỏa trong tay Tả Mạc càng ngày càng nóng rực, thái dương thần hỏa màu vàng bao phủ băng long. Mắt thường cũng có thể thấy được băng long đang ngày càng nhỏ đi, nó gào lên một tiếng rồi nhanh chóng hóa thành một đoàn vụ khí tan biến vào trong không khí.

Thần văn băng long hóa thành một chùm sáng rồi biến mất.

Từ trong tay Tả Mạc một đạo hỏa trụ bay ra đánh về phía thần thủy văn.

Nữ tử đang nâng bảo bình xối nước chống lại thái dương thần hỏa không ngờ tình thế nghịch chuyển. Hỏa trụ không chút hoa mỹ đánh thẳng vào người nàng, ầm một tiếng thật lớn, thần văn như sắp nổ tung.

Phù văn xung quanh như bị vòi rồng đảo qua, một mảng lớn liền biến mất.

Áp lực của Tả Mạc nhẹ dần đi, thần hỏa trong người tăng vọt. Mắt thường cũng có thể thấy được thán tức băng chi đang dần hóa thành vụ khí, biến mất không còn dấu vết.

Thán tức băng chi vô cùng kì lạ, nó là một trong số ít những thần băng có khả năng chống lại thần hỏa nhưng thái dương tinh chủng vẫn ở một cấp độ hoàn toàn khác so với băng long.

Sí lưu thái dương trong cơ thể Tả Mạc càng ngày càng sinh động, nó bắt đầu trở nên điên cuồng. Đối mặt với thái dương thần hỏa cuồng bạo, thán tức chi băng không chịu nổi một kích nhưng Tả Mạc vẫn giả bộ bị đóng băng để dụ dỗ băng long tới gần rồi một kích tất sát!

Con băng long đó thật sự quá linh hoạt, hiện giờ ý thức của Tả Mạc vẫn đang chìm trong biển lửa nên chỉ có thể nghĩ ra được cách đó.

Liên tục phá hai khỏa thần văn, sí lưu thái dương trong cơ thể Tả Mạc tựa như vừa đánh bại cường địch vậy, nó vô cùng hưng phấn và thế là ý thức của Tả Mạc một lần nữa lại bị kéo vào trong biển lửa.

Chết tiệt...

Cảm giác vô cùng nóng làm ý thức của Tả Mạc bắt đầu trở nên mơ hồ.

Biển hoa văn tiếp tục chuyển động, một vài thần văn lại được sinh ra.

Ở tu chân giới thường xuất hiện thần văn tàn khuyết, có người lấy chúng ra bán, đối với người thường thì giá cả như vậy là không thấp nhưng đối với đại môn phái như Thiên Hoàn mà nói thì đó chẳng đáng kể. Nếu không phải do đại trưởng lão vô cùng ham mê nghiên cứu thần văn thì những thần văn tàn khuyết này chỉ có thể đặt ở một góc để trưng bày.

Nhưng giờ phút này những thần văn đó lại phát huy tác dụng kinh người.

Mặc dù vậy thái dương tinh chủng cũng không phải vật phàm. Cho dù ở nơi hoang vu trống vắng hay ở nơi phì nhiêu màu mỡ trong hư không vô tận, mặt trời vĩnh viễn là một trong những bá chủ!

Tuổi thọ của nó không gì có thể so sánh nổi, ánh sáng và nhiệt lượng ngàn năm tích lũy làm cho lực lượng trong cơ thể nó lúc nào cũng dư thừa và vô cùng tinh thuần.

Lúc có mấy thần văn bay lại gần phía Tả Mạc, sí lưu thái dương nóng rực trong cơ thể Tả Mạc lập tức có phản ứng. Lấy Tả Mạc làm trung tâm, sóng lửa ầm ầm khuếch tán ra bốn phía.

Ầm!

Sóng lửa màu vàng nóng bỏng chói mắt lan tràn, nơi nó đi qua tất cả phù văn đều bị đốt thành tro tàn.

Hầu hết thần văn đều bị nhiễm thái dương thần hỏa.

Thần văn phát ra hào quang chống lại thái dương thần hỏa đang thiêu đốt.

Thái dương thần hỏa bá đạo hừng hực mang theo sức mạnh hủy diệt.

Cuối cùng thì đại trưởng lão cũng kết luận được trong người Tả Mạc đang có thứ gì! Thái dương tinh chủng, nhất định là thái dương tinh chủng! Thái dương tinh chủng trong truyền thuyết! Là thánh vật truyền thừa của bộ lạc thái dương!

Hắn trợn tròn mắt nhìn Tả Mạc giống như đang nhìn quỷ vậy.

Thái dương tinh chủng đó!

Được xưng là thánh vật của bộ lạc thái dương thời viễn cổ, dù ở thời viễn cổ cũng là bảo bối cao cấp nhất trong thiên hạ! Thái dương tinh chủng là do phong ấn thái dương mà thành, chẳng lẽ đúng là một khỏa thái dương...

Sống lưng đại trưởng lão bỗng cảm thấy lành lạnh.

Bản thân nên sớm nghĩ tới vì sao thái dương thần hỏa lại vô tận như thế, ngoại trừ thái dương tinh chủng trong truyền thuyết thì còn thứ gì có thể có được uy lực như thế?

Thoáng nhìn qua hỏa nhân Tả Mạc, cảm giác nguy hiểm trong lòng đại trưởng lão tăng vọt.

Khi đại trưởng lão nhìn thấy thái dương thần văn trên người Tả Mạc thì khẽ thở phào một cái. May quá, thái dương thần văn trên người Tả Mạc vẫn còn chưa hoàn chỉnh, hắn không thể nào phát huy được hết sức mạnh của thái dương tinh chủng.

Vẫn còn cơ hội!

Mặc dù thái dương tinh chủng lợi hại nhưng dù sao cũng là vật chết, không phải không có nhược điểm.

Đáng tiếc nhất chính là thần văn mà hắn tìm được ở tu chân giới đều là tàn văn. Những thần văn này không phải là thần văn cấp cao, có lẽ sau trận chiến này bản thân phải đi vào hư không vô tận tìm kiếm thần văn mạnh mẽ hơn.

Nhưng để đối phó với mấy người này thì vậy là quá đủ!

Đại trưởng lão vô cùng tin tưởng!


Huyết kiếm trong tay Vi Thắng khẽ run lên, tê tê tê, vài đạo kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất.

Trên thần văn ở phía đối diện hiện ra vài đạo hắc mang nhỏ như sợi tóc, thần văn bỗng sáng rực lên, thần văn vừa mới sáng rực lên liền giống như pháo hoa bùng một cái nổ tung.

Vi Thắng không dừng lại, tựa như một đạo huyết ảnh lóe lên rồi biến mất.

Thân pháp của hắn nhanh như thiểm điện, huyết kiếm trong tay tùy tiện vung chém. Kiếm ý vừa khởi động trong phạm vi mười trượng toàn bộ phù văn đều nát bấy.

Thí thần huyết kiếm phát ra những tiếng rít thê lương, nó vô cùng hưng phấn. Bao nhiêu năm rồi không vui vẻ như này chứ? Nó có thể ngửi thấy mùi máu tươi, máu tươi của cường giả thần cấp.

Cách đó không xa đột nhiên truyền tới một tiếng gào rống.

Thế tới của đối phương cực nhanh, tiếng gào thét còn chưa kết thúc thì một bóng người mờ ảo đột nhiên hiện ra trước mặt Vi Thắng.

Mặt Vi Thắng không biến sắc, huyết kiếm trong tay khẽ run lên, đâm ra một nhát.

Hư ảnh nhoáng lên một cái rồi biến mất không chút dấu vết.

Nhanh thật!

Vi Thắng nhíu mày, cả người xê dịch, chân phải thuận thế bước về phía trước nửa bước, huyết kiếm trong tay đâm vào vị trí vừa rời đi.

Một quang điểm rực sáng ngưng kết ở mũi kiếm.

Đinh!

Tiếng kim loại va chạm khiến lỗ tai Vi Thắng tê rần.

Hư ảnh kia bỗng ngừng lại.

Rốt cuộc Vi Thắng cũng nhìn thấy rõ vật đó là vật gì, giống người mà không phải người, giống khỉ mà không phải khỉ, cao bằng nửa người, toàn thân được bao phủ bởi một tầng khói đen, tay chân đều dài, hai tay là hai thanh liêm đao huyết sắc.

Song Liêm Tiểu Quỷ!

Song liêm tiểu quỷ vốn là kẻ săn thú trong hư không vô tận, nó vô cùng nguy hiểm. Trời sinh đã có tính cảnh giác và rất hung tàn, có thể đi lại tự nhiên trong hư không vô tận.

Vi Thắng không chút do dự, trong nháy mắt kiếm ý liền bao phủ đối phương.

Ngay sau đó một cảnh tượng hiện ra làm hắn vô cùng kinh ngạc. Một đạo Vô Không kiếm ý nhỏ như sợi tóc bị song liêm tiểu quỷ hú lên rồi hút vào, Vô Không kiếm ý có thể cắt vạn vật lại bị nó hút vào trong bụng.

Vi Thắng không biết, song liêm tiểu quỷ sinh hoạt trong hư không vô tận, trời sinh đã biết lợi dụng hư không vô tận, chúng đã quá quen thuộc với việc lợi dụng vết nứt hư không vô tận.

Thần sắc Vi Thắng không chút xao động, kiếm ý bắn ra!

Trên mặt song liêm tiểu quỷ hiện lên vẻ cười nhạo, há mồm khẽ hút một cái, kiếm ý tựa như bị cá voi hút nước tiến vào trong miệng nó.

Vẻ mặt Vi Thắng vẫn bình tĩnh, huyết kiếm trong tay khẽ run lên, vô số kiếm ý bắn ra!

Song liêm tiểu quỷ càng cười nhạo hơn, vẫn giống hệt lúc trước, há mồm khẽ hút một cái, kiếm ý lập tức bay vào trong miệng nó.

Đối với nó thì việc đối phó với vết nứt hư không tựa như ăn cơm uống nước bình thường vậy.

Đột nhiên, nét mặt của nó trở nên cứng đờ.

Từ trong bụng nó, một điểm sáng bỗng sáng rực lên, ầm, một quang điểm nhỏ bằng hạt gạo đột nhiên nổ tung trong bụng nó!

Kiếm ý vô cùng sắc bén ầm ầm tràn ra.

Bụng của song liêm tiểu quỷ lập tức nát bấy. Song liêm tiểu quỷ rên lên một tiếng liền hóa thành vô số sương mù nhanh chóng biến mất trong không trung.

Vi Thắng đã sớm phát hiện ra nó đang rình rập ở bên. Khi phát hiện ra song liêm tiểu quỷ có thể nuốt chửng vết nứt hư không, trước hết hắn dùng Vô Không kiếm ý làm đối phương khinh thường sau đó mới "tuồn" một đạo kiếm ý được áp súc vào bên trong Vô Không kiếm ý.

Song liêm tiểu quỷ lập tức trúng chiêu.

Vi Thắng không thèm nhìn song liêm tiểu quỷ, thân hình nhanh như điện, xuyên qua giữa phù văn và thần văn tìm kiếm bóng dáng của đại trưởng lão.

Hắn biết chỉ có thể tìm được đại trưởng lão thì mới có khả năng dành phần thắng.

Nếu không thì biển hoa văn vô biên vô hạn sẽ khiến bọn họ mệt mỏi tới chết. Nếu có thể kéo đại trưởng lão sụp đổ cùng Ương Thổ Nguyên, mọi người đồng quy vu tận mới là biện pháp tốt.

Nhưng trong lòng Vi Thắng vẫn còn chút hi vọng.

Nếu có thể giải quyết đại trưởng lão sớm một chút thì có thể giúp sư đệ tranh thủ được một con đường sống.

Hoàn toàn khác với Tả Mạc đang giãy dụa trong biển lửa, mấy người khác đều đang ở trạng thái tỉnh táo.

Ở Mạc Vân Hải có vô số các phương thức liên lạc với nhau. Giờ phút này mọi người còn cường đại hơn bình thường nên dù là ở trong biển hoa văn Vi Thắng vẫn có thể truyền được ý nghĩ của mình tới những người khác.

Ngoại trừ A Quỷ, mấy người còn lại đều đáp trả.

Lúc này Vi Thắng bất chấp tất cả xông về phía trung tâm của biển hoa văn. Hắn không am hiểu việc lập kế hoạch, thứ hắn am hiểu nhất chỉ có một, đó là chiến đấu.

Vi Thắng giống như một tia chớp màu đỏ xuyên qua biển hoa văn.

Liên tục xử lý vài chục khỏa thần văn cản đường, rốt cuộc Vi Thắng cũng nhìn thấy đại trưởng lão.

Cùng lúc đó hắn nhìn thấy ba người, Tông Như, Tằng Liền Nhi, Ngã Ly, đột nhiên khóe mắt hiện lên tử quang, A Quỷ tới rồi!

Tất cả mọi người đều đã đến đủ!


Sắc mặt đại trưởng lão vẫn rất bình tĩnh nhìn năm người đang xông tới.

So với vừa rồi thì khí thế của năm người đã tăng vọt, trên môi đại trưởng lão không khỏi hiện ra một nụ cười nhạt. Hắn có thể cảm nhận được ngoại trừ Vi Thắng, thực lực mấy người khác đều có chút hao tổn.

Thiêu đốt thần lực mặc dù có thể khiến thực lực bạo tăng nhưng tương tự nó cũng từng chút một ép sạch tiềm lực của người thiêu đốt.

Hơn nữa người thiêu đốt thần lực thường cảm thấy bản thân mạnh nhất từ trước đến nay, cảm giác cường đại này khiến bọn họ tê dại, làm cho bọn họ không biết tiết kiệm thần lực. Mà cũng đúng, đã liều mạng thiêu đốt thần lực thì còn giữ lại làm gì?

Trong năm người, có ba người tựa như nỏ mạnh hết đà, Vi Thắng vẫn còn duy trì được sức chiến đấu, A Quỷ thì giữ được hơn nửa khả năng chiến đấu.

Thần văn của biển hoa văn đều là từ tàn văn do hắn sưu tầm được sau đó thôi diễn mà thành, hầu hết đều không quá mạnh. Nhưng thần văn không mạnh cũng vẫn là thần văn, muốn xông tới trước mặt hắn thì cũng phải tiêu hao không ít thần lực.

Xung quanh hắn có sáu khỏa thần văn đang phiêu phù, sáu khỏa thần văn này là sáu khỏa thần mạnh nhất mà hắn sưu tầm được, đây cũng chính là sát chiêu cuối cùng của hắn.

Mấy người Vi Thắng không hề biết rằng sáu khỏa thần văn này là đại trưởng lão chuẩn bị để bảo vệ bản thân lúc Ương Thổ Nguyên sụp đổ. Mặc dù có thể bảo toàn được tính mạnh nhưng cũng không thể hoàn hảo không chút sứt mẻ gì, chỉ sợ cũng phải tĩnh dưỡng dăm mười năm mới có thể khôi phục lại. Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ đại trưởng lão cũng không muốn bị rơi vào tình trạng này.

Ý đồ tốc chiến tốc thắng của đám người Vi Thắng rất hợp với ý hắn.

Năm người trước mặt tuyệt đối không có khả năng thắng hắn, đại trưởng lão vô cùng tin tưởng bỗng ngẩng đầu, ở phía xa xa trong biển hoa văn mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn lửa.

Nếu như còn thứ gì đó không thể xác định thì đó...

Chỉ có thể là tên kia...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-915)