← Ch.1146 | Ch.1148 → |
Lão già áo bào tím hóa thân yêu ma, toàn thân mọc đầy vảy, ngay cả gương mặt cũng đều biến đổi, hai mắt lõm sâu xuống, khóe miệng nhô ra, khi nói lộ ra một miệng đầy răng nanh, đỉnh đầu có một cái sừng, tỏa ra ánh sáng sắc bén, phía sau còn có một cái đuôi, khi quất qua lại hư vô vặn vẹo.
Lão đã bị Mạnh Hạo làm chấn động, nhưng thời khắc này không có biện pháp nào khác, trong tiếng rống giận, lão già yêu ma này toàn thân ầm ầm thiêu đốt, nhưng thoáng cái dường như tu vi vượt qua ba người chỉ còn lại có nguyên thần kia, cả người lão hóa thành một cơn gió lốc cuốn thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Mới vừa tới gần, lão nâng hai tay lên, chụp mạnh tới phía trước.
- Khai Thiên! Truyền tới thanh âm gầm thét của lão chấn động bốn phía, không gian bị xé rách một cái khe nứt to lớn, giống như cái miệng to muốn cắn nuốt Mạnh Hạo. Nhưng ngay khoảnh khắc cái khe nứt tới gần, Mạnh Hạo nhàn nhạt nhìn lão một cái.
Chỉ một ánh mắt, cái khe nứt kia lập tức sụp đổ, lão già yêu ma phát ra tiếng hét thảm. Lão cảm thấy ánh mắt của Mạnh Hạo giống như thiên thần, tản ra uy áp lão không thể thừa nhận. Mới chỉ là uy áp, đã làm cho hai tay lão trong chớp mắt trực tiếp nổ tung, máu thịt bầy nhầy.
Mắt của lão đỏ bừng, bất chợt lão cúi đầu dùng sừng đâm mạnh tới, dường như muốn xung phá uy áp của ánh mắt Mạnh Hạo, cho dù không thể hủy diệt đối phương, nhưng chỉ cần húc Mạnh Hạo bị thương, cũng coi như đáng giá.
Nhưng ngay trong nháy mắt một sừng này húc tới, Mạnh Hạo đưa tay chụp lấy cái sừng, sắc mặt bình thản, dường như nhìn thấy từng hình ảnh từng thân ảnh tu sĩ Nam Vực đã bị lão già yêu ma này giết chết thê lương... trong trầm mặc hắn hung hăng bẻ mạnh một cái, "rắc" một tiếng, cái sừng gãy đoạn.
Lão già hét thảm, cái đuôi "vèo" một tiếng, bất thình lình quét tới, nhưng không đợi tới gần, thân thể lão liền "ầm" một tiếng, toàn bộ vỡ nát, máu tươi khủng khiếp như thủy triều, lập tức hoàn toàn che phủ lão ở bên trong, nguyên thần của lão mang theo hoảng sợ cực hạn chạy trối chết, run lẩy bẩy nhìn về phía Mạnh Hạo, trong óc của lão chỉ có hai chữ: "Vô địch..."
Tu sĩ trên mặt đất, đồng loạt hít một hơi lạnh, mọi người ở bốn phía, toàn bộ mở to mắt, chấn động.
Năm Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa, bốn người thân thể vỡ nát, chỉ còn lại có nguyên thần. Cũng không biết Mạnh Hạo vì nguyên nhân gì không có giết chết, nếu không, nếu hắn nguyện ý, một khắc vừa rồi kia cũng đủ để chém chết bốn người!
Bình tĩnh không cấp bách, khí thế vô địch!!!
Chỉ có tộc trưởng Đế tộc đệ nhất cường giả Bắc Địa, hóa thân thành Thái Cổ Lôi Long kia, thời khắc này đang gào thét vang trời, mang theo bi phẫn, mang theo tuyệt vọng. Thậm chí... mang theo ý liều chết, điên cuồng vọt tới.
- Chết chết chết!!! Lão rống giận vọt tới, dẫn động sấm sét thiên địa ầm ầm phủ xuống, làm cho nơi này dường như hóa thành Lôi Trì, còn lão là rồng của Lôi Trì, mang theo sấm sét từ chín tầng trời, muốn đồng quy vu tận với Mạnh Hạo!
Mạnh Hạo ở giữa không trung, phía sau hắn hư vô vặn vẹo, bầu trời trên đỉnh đầu hắn nổ ầm ầm, mặt đất dưới chân hắn rung chuyển... thế giới này vào giờ khắc này, trở thành làm nền tô điểm cho hào quang của Mạnh Hạo.
Trong cơ thể hắn tiên khí càng ngày càng mạnh, ngay khoảnh khắc hắn hoàn toàn đứng lên, bùng phát tiếng nổ "ầm ầm" làm cho toàn thân Mạnh Hạo tỏa sáng mười ngàn trượng, hắn bình tĩnh nhìn tộc trưởng Đế tộc vọt tới... Ở phía sau Mạnh Hạo, giờ khắc này, dường như ngưng tụ hết thảy thiên địa, hóa thành... một người khổng lồ!
Người khổng lồ giống nhau như đúc với hình dáng của hắn, nhưng cao lớn không cách nào hình dung, đầu chạm trời, chân đạp đất, toàn thân tản ra uy áp kinh người. Chỉ là uy áp đã làm cho mặt đất run rẩy, vô số tu sĩ trên mặt đất tâm thần hoảng sợ, ở trước mặt Mạnh Hạo, dường như tu vi đều bị áp chế hoàn toàn.
Trong mơ hồ, quy tắc trong thiên địa này đều vây quanh bốn phía pháp tướng của Mạnh Hạo, ngoài lốc xoáy to lớn trên bầu trời, tinh không xa xôi kia cũng đều phủ xuống ánh sáng, khiến cho Mạnh Hạo đắm chìm trong vầng hào quang này, tràn đầy khí thế siêu phàm thoát tục.
Dường như là Chí Tôn!
Thân ảnh khổng lồ này, nhìn rất tương tự với bóng hình hư ảo phía sau lưng tu sĩ Vấn Đạo khi thi pháp, nhưng lại hoàn toàn khác: bóng hình hư ảo của tu sĩ Vấn Đạo là thuật pháp tạo thành, biến ảo trong thiên địa, mà người khổng lồ phía sau Mạnh Hạo này, là hình chiếu của thân thể hắn!
Một là hư ảo, một là hình chiếu, tuy rằng đều là giả, nhưng khác biệt và tầng thứ, lại cách biệt giữa trời và đất!
Thậm chí nếu có một ngày, Mạnh Hạo đủ cường đại, như vậy khi có người thu được hắn đồng ý, đọc lên tên của hắn, lập tức ở sau người đó sẽ xuất hiện thân ảnh của hắn!
Điểm này, chính là chỗ khác biệt!
Mà thân ảnh này có một cái tên, gọi là... Pháp tướng!
- Pháp tướng!!!
- Hắn... hắn không ngờ xuất hiện pháp tướng!!!
- Chỉ có tiên mới có thể xuất hiện pháp tướng, không ngờ lại xuất hiện trên người hắn!!!
Ngay khoảnh khắc pháp tướng xuất hiện phía sau Mạnh Hạo, thiên địa nổ ầm ầm, toàn bộ thế nhân Nam Thiên Đại Địa đều khiếp sợ!
Bắc Địa, Tây Mạc, Nam Vực, tất cả Vấn Đạo toàn bộ hô hấp dồn dập! Giờ khắc này, trên Đông Thổ Đại Địa, trong mấy tông môn cổ xưa, cũng truyền ra một loạt tiếng kinh hô không thể tin.
- Mới vừa Vấn Đạo, tu vi không thể nhìn thấu, đây chỉ có trong truyền thuyết, khi thân thể và tu vi đồng thời đạt tới cảnh giới Vấn Đạo, mới sẽ xuất hiện!!! Người này... Người này hay là thân thể cũng là Vấn Đạo, điều đó không có khả năng!!!- - Tiên khí, trên người của hắn lại có tiên khí, đây không phải là khí tức của Ngụy Tiên, đây là Chân Tiên... là khí tức của Chân Tiên!!! Hắn còn không có bước chân vào Tiên Cảnh, vậy mà trên người lại có khí tức như vậy!
- Đường Chân Tiên vạn năm, hay là Chân Tiên duy nhất của Nam Thiên Đại Địa ta kiếp này là hắn!!!
- Hắn không ngờ sinh ra pháp tướng. Đây... đây là thần thông trong truyền thuyết, chỉ có tiên mới có thể ngưng tụ năm thành lực lượng của Chân Tiên... Người này... người này đã là nửa bước Chân Tiên!!! Tại Nam Thiên Đại Địa, trừ Quý gia và tồn tại thần bí cá biệt, không có người nào có thể trấn áp!!!
Thời điểm các tông môn lớn ở Đông Thổ đồng loạt chấn động, giữa bầu trời chiến trường Nam Vực, Mạnh Hạo đứng ở đó, sắc mặt bình tĩnh, khí chất cả người không có hung tàn chút nào, mà giống như một thư sinh phàm trần, một thân áo dài màu xanh, ngay cả tóc đều không còn là màu trắng, đã khôi phục tóc đen.
Mắt của hắn rất sáng, pháp tướng to lớn phía sau hắn, tản ra uy áp ngập trời, khiến mọi người hít thở đều cảm thấy đè nén.
Mà bản tôn thứ hai ở bên kia, toàn thân Ma diệm ngập trời, cực kỳ âm lãnh, trong hung tàn kèm theo sát ý, mắt lạnh nhìn xuống thế giới.
- Chết!!! Bỗng truyền ra tiếng rống giận, tộc trưởng Đế tộc liều mạng hết thảy, hóa thành Thái Cổ Lôi Long tung một kích tới gần.
Đối mặt với công kích của tộc trưởng Đế tộc, Mạnh Hạo đưa tay chỉ tới phía trước.
Đồng thời một chỉ tay này, pháp tướng phía sau hắn cũng giơ tay điểm một lóng tay, dường như bầu trời bị thay thế, hóa thành một hòn đảo to lớn, trong tiếng nổ "ầm ầm", tức khắc rơi xuống, đụng nhau với Thái Cổ Lôi Long.
"Ầm" một tiếng nổ vang trời, Thái Cổ Lôi Long vỡ ra, tộc trưởng Đế tộc ở bên trong phun ra máu tươi, đầy mặt hoảng sợ và không thể tin, thân thể "phịch phịch phịch..." liên tục lui về phía sau 100 trượng, trung gian liên tiếp phun ra 7, 8 búng máu tươi, lập tức thân mình uể oải.
- Ngươi... Tộc trưởng Đế tộc sắc mặt trắng bệch, Mạnh Hạo quá cường đại, chỉ là một lóng tay, liền lập tức làm lão bị thương nặng. Nhất là thời khắc này Mạnh Hạo chỉ quét ánh mắt nhìn, lập tức tâm thần lão run lên, cảm nhận được uy áp mãnh liệt không cách nào hình dung, như sấm sét nổ ầm ầm phủ xuống.
- Cái đỉnh nhỏ này có duyên với ta! Mạnh Hạo nói mà trên mặt có chút ít xấu hổ, điểm tay một cái, lôi đỉnh trước mặt tộc trưởng Đế tộc lập tức bay ra, rơi vào trên tay Mạnh Hạo.
Tộc trưởng Đế tộc sắc mặt lần nữa tái nhợt, lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức già nua, hai mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Các Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa phía sau lão, từng người đều run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo chứa đầy ý sợ hãi.
Mạnh Hạo quét ánh mắt một vòng, nhìn về phía bọn họ, trong đầu mấy người này toàn bộ nổ ầm ầm, nguyên thần dường như muốn vỡ nát.
- Đa tạ chư vị đạo hữu Tây Mạc, ân này... Nam Vực ta vĩnh viễn đời đời không quên! Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, hướng về mọi người Tây Mạc và Đoạn Nam thủ vệ, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Tất cả Đoạn Nam thủ vệ đều cung kính cúi đầu đáp lễ với Mạnh Hạo; tu sĩ Tây Mạc cũng như thế... Mạnh Hạo quá cường hãn, cộng thêm chuyện cũ năm đó, Tây Mạc sớm đã xem Mạnh Hạo thành người một phe của mình.
- Trận chiến này, kết thúc rồi! Mạnh Hạo quét ánh mắt nhìn về phía tu sĩ Bắc Địa trên mặt đất.
- Giết nhiều không có ý nghĩa, các ngươi đã không có đương vê nha. Từ nay về sau lưu lại ở Nam Vực, để trả giá cho chuyện xâm lấn của các ngươi, phong bế lực lượng tu vi các ngươi, đời đời kiếp kiếp trong huyết mạch không sinh ra Nguyên Anh, cắt đứt con đường tu hành... từ nay về sau... các ngươi là tội dân!
Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, lời hắn nói ra, lập tức thiên địa nổi lên tiếng sấm "ầm ầm", nói là làm ngay, hai chữ "tội dân" kia, lập tức trong tiếng nổ long trời lở đất, lạc ấn trong tâm thần của mỗi tu sĩ Bắc Địa, đời đời vĩnh viễn tồn tại!
Cũng vào giờ khắc này, trong hơn 100 ngàn tu sĩ Bắc Địa, tất cả tu sĩ Nguyên Anh, toàn bộ run rẩy, Nguyên Anh tự vỡ vụn, tu vi toàn bộ tụt xuống... Trong chớp mắt, không còn một người nào giữ lại tu vi ở Nguyên Anh!
- Mà các ngươi... sau trận chiến Nam Vực này tan vỡ, tu sĩ tử vong thảm trọng, linh khí mỏng manh, trấn áp năm người các ngươi, đời đời kiếp kiếp cho cơ sở tu sĩ Nam Vực ta ngày sau hấp thu lực lượng nguyên thần các ngươi, phụng dưỡng ngược lại linh khí Nam Vực Đại Địa! Trong lúc Mạnh Hạo lên tiếng, nâng tay lên, lập tức cả núi thứ chín thủy chung không có sụp đổ kia, ầm ầm dâng lên, lộ ra phía dưới nữ nhân đang phun ra máu tươi, tính mạng treo trên sợi tóc.
Mà ngọn núi này, cũng chạy thẳng tới chỗ năm người Vấn Đạo Bắc Địa.
- Núi này, sau này kêu là Bắc Tội Sơn!
Giờ khắc này, trong không gian hư ảo của Quý gia, lão tổ thanh niên mất đi hai cánh tay hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra ý tiếc nuối, lắc lắc đầu.
- Phương gia... Thiên kiêu chi tử, lực lượng năm thành Chân Tiên, nửa bước Chân Tiên... Khối ấn ký kia... hẳn chính là khối ấn ký kia! Hắn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, khóe miệng nhưng lại lộ ra một nụ cười...
- Có hứng thú, ta chợt nhớ tới, trên chủ mạch Phương gia Đông Thắng Tinh, trước đây cũng ra một thiên kiêu tuyệt đại, tên là Phương Vệ, không biết nếu hai người này gặp nhau, sẽ phát sinh cái gì đây?
Cùng lúc đó, trong Đường lâu tại Đông Thổ, hai vợ chồng kia đầy mặt kích động, nhìn nhau một cái rồi nắm tay nhau, ngay lập tức cất bước đi ra.
- Hẳn đến lúc gặp nhau rồi...
- Một ngày này, chúng ta đã đợi rất lâu rồi...
- Thất tuế kiếp, thất tuế kiếp, kiếp nạn này con ta vượt qua, từ nay về sau cá vượt biển rộng, chính là "rồng trong loài người"!
- - - - - oOo- - - - -
← Ch. 1146 | Ch. 1148 → |