← Ch.1262 | Ch.1264 → |
So với nội sơn, ngoại sơn của Đan đạo lần này có hơn 400 dược đồng cùng vượt Dược Các, không ngờ lại có hơn 100 người thành công, tạo nên chấn động còn to lớn hơn.
Loại chuyện như vậy, đối với mỗi một vị dược đồng mà nói, đều là đại sự liên quan đến cả đời của mình, nhất là những dược đồng học tập mấy chục năm thậm chí trên trăm năm đều không thể thông qua Dược Các, bọn họ càng tiếp cận đến mức điên cuồng.
Mà những dược đồng có thời gian học tập không dài như vậy, thấy người cùng mình có thời gian học tập không sai biệt lắm, không ngờ lại thành công, hơn nữa trọng yếu nhất chính là, đối phương không phải là hạng có thiên phú, chỉ là bởi vì đi tới chỗ của Phương Hạo để học tập, nghe hắn giảng thuật, rồi không ngờ lại thành công thông qua được Dược Các. Có thể tưởng tượng, loại chuyện như vậy, trong giới dược đồng sẽ tạo nên sự chấn động mãnh liệt đến bực nào.
Đặc biệt nhất là những dược đồng lúc trước không lựa chọn lấy điểm cống hiến, thì lại vô cùng hối hận. Thời khắc này nghĩ lại, ba tháng qua cũng mấy trăm điểm cống hiến, nhưng lại có thể làm cho mình thông qua một tầng Dược Các, cụ bị điều kiện tiên quyết và tư cách để trở thành đan sư bậc một. Loại chuyện như vậy, dù có nhiều điểm cống hiến hơn nữa cũng không mua được.
Liên tiếp ba ngày, Mạnh Hạo không xuất hiện. Tràng chấn động này, trong số dược đồng ở ngoại sơn, liên tục ảnh hưởng đến ba ngày, càng lúc càng chấn động. Bên ngoài 7191 phong, đã sớm ngưng tụ mấy vạn người. Bọn họ thậm chí lựa chọn chính là chờ đợi ở chỗ này, thậm chí còn có một số người, vì một vị trí tốt, gần như đấu pháp với nhau.
Cứ như vậy, sáng sớm ngày thứ tư, khi Mạnh Hạo xuất hiện ở mạch Đan đạo, người thứ nhất thấy được hắn, lập tức liền cuồng nhiệt đem tin tức này truyền ra, rồi sau đó càng truyền càng nhiều.
Mạnh Hạo nội tâm đắc ý, thầm nói phương pháp của mình đích xác có tác dụng. Khi hắn đi tới 7191 phong, nhìn thấy mấy vạn người ở nơi này, thì kích động hơn.
"Có đại khái 40, 50 ngàn người, một người một điểm cống hiến. Ta giảng một canh giờ, chính là bốn năm điểm, hai canh giờ tính ra gần như 100 ngàn điểm, bốn canh giờ, chính là 200 ngàn điểm!!" Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, sau khi hít sâu một hơi, giữ vững nụ cười mỉm, dường như một cao nhân đắc đạo vậy, cem tiền tài như cặn bã, cất bước đi.
Tất cả dược đồng trong ngoài ngọn núi, sau khi nhìn đến Mạnh Hạo, đều đồng loạt ôm quyền cúi đầu.
- Bái kiến Phương sư!
Thanh âm như lôi đình, truyền khắp bốn phía, Mạnh Hạo đi tới trên đài cao, cặp mắt phát sáng quét qua bốn phía, ho khan một tiếng.
- Hôm nay, ta sẽ giảng bốn canh giờ.
Lời nói của hắn vừa phát ra, lập tức Phương Tây bay lên từ trong đám người, tay cầm một cái ngọc giản, lớn tiếng hò hét.
- Phương sư làm người rất có lòng, xem tiền tài như vật ngoài thân, mấy tháng trước đều là chúng ta cưỡng ép. Lần này, Phương sư không đành lòng dược đồng của gia tộc không vượt qua được Dược Các, giảng thuật thảo mộc cho chúng ta. Tuyệt không thể để cho Phương sư buồn lòng.
- Nào nào nào, mọi người đều phóng điểm cống hiến vào trong ngọc giản này, cho dù Phương sư không cần, cũng phải cưỡng ép Phương sư nhận! Phương Tây rống lớn, lập tức có mấy trăm dược đồng phân tán trong bốn phía của đám người, mỗi một tên đều lấy ra một cái ngọc giản, thu lấy điểm cống hiến trong phạm vi phụ cận.
Lần này, 40, 50 ngàn người, không ai rời đi, toàn bộ giao ra xong, mấy trăm cái ngọc giản này đều được đưa hết đến trước mặt Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống.
- Các ngươi đây là làm gì vậy?
Hắn phất tay áo, dường như rất không vui.
- Phương sư, đây là thứ ngài nên có được, ngài thu cất đi!
Phương Tây dẫn đầu hô to, lập tức mấy trăm người ở bốn phía kia cũng đều hô to theo:
- Thu cất đi, Phương sư, ngài nếu không thu, chúng ta không đành lòng a.
Lời nói chân thành thấm thiết, Mạnh Hạo chần chờ một chút, thở dài một tiếng, thu hồi những ngọc giản ấy.
- Được rồi, nếu các ngươi đều yêu cầu như vậy, ta chỉ có thể sử dụng lực lượng lớn nhất của ta, trợ giúp các ngươi thông qua Dược Các. Mạnh Hạo cảm khái lên tiếng.
- Tiền tài, là vật ngoài thân, cả đời này của ta, thứ không coi trọng nhất, chính là tiền tài.
Mạnh Hạo lắc đầu, nội tâm lại kích động không thôi, thầm nói phát tài rồi.
Bốn canh giờ trôi qua rất nhanh, Mạnh Hạo giảng thuật chính là dược thảo mà trong kỳ khảo hạch của Dược Các xuất ra, lại phất tay, hơn một ngàn loại dược thảo xuất hiện trong hư ảo, bắt chước như khảo hạch, lập tức khiến cho không ít dược đồng lần đầu đến vô cùng mừng rỡ.
Từ đó về sau liên tiếp mấy ngày, Mạnh Hạo vui với việc giảng thuật thảo mộc, mỗi ngày bốn canh giờ, đến cuối cùng, người tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều, đột phá đến 100 ngàn!
Phóng tầm mắt nhìn, bốn phía đầy rẫy chật nít, gần như vô biên vô tận, còn Mạnh Hạo thì càng ra sức, thậm chí không tiếc vận dụng tu vi thần thông, khiến cho thanh âm của mình truyền xa hơn, bảo đảm cho mỗi người đều có thể nghe được.
Gần như mỗi ngày, hắn đều có thể thu hoạch mấy trăm ngàn điểm cống hiến, đây đối với Mạnh Hạo mà nói, là hết thảy căn nguyên cùng động lực của hắn. Ở trong ngoại sơn của mạch Đan đạo này, chỗ của hắn càng trở thành chỗ đáng chú ý nhất trong giới dược đồng.
Đi liền với điểm cống hiến của Mạnh Hạo càng ngày càng nhiều, hắn đổi lấy dược thảo cũng càng quý hiếm hơn, đem dược thảo cần ở trong Đan dịch, đều thay thế toàn bộ thành trân phẩm, luyện chế được Linh dịch cũng có hiệu quả mạnh hơn, có thể nói là kinh khủng.
Về phần điểm cống hiến càng lúc càng nhiều hơn, Mạnh Hạo đổi lấy được không ít dược thảo, khi thì ở trong động phủ luyện đan, khiến cho Đan đạo của mình cũng càng ngày càng tăng.
Còn có linh thạch hoán đổi về, không ngừng phục chế Linh dịch, khiến cho sinh cơ của Niết Bàn Quả càng ngày càng mạnh.
Thu hoạch nhiều như vậy, tự nhiên khiến cho không ít người ganh tỵ, nhất là những đan sư khác, khi từng người nhìn về phía Mạnh Hạo, dường như là ác lang nhìn vậy. Loại phương pháp này, bọn họ trước đó không nghĩ tới, thời khắc này mắt thấy Mạnh Hạo kiếm một vố lớn, vội vã bắt chước theo, thậm chí có không ít đan sư bậc năm đều đi ra khỏi nội sơn, khai đàn giảng thuật về thảo mộc ở ngoại sơn, dùng cách này để kiếm lấy điểm cống hiến.
Mà chuyện này, chẳng những không dẫn tới Đan Sư Nghị Các phản đối, thậm chí còn tỏ ý duy trì, hy vọng đan sư không cần cả ngày đắm chìm trong luyện đan, cần đi rra ngoại sơn, đi giảng thuật thảo mộc cùng với Đan đạo cho những dược đồng.
Cả mạch Đan đạo, dường như tinh thần đều phấn chấn, so với dĩ vãng hoàn toàn không giống nhau, vì càng ngày càng nhiều đan sư rời khỏi nội sơn, ra ngoại sơn mở giảng đàn, định ra phí dụng sẻ thu, vì thế số người ở chỗ của Mạnh Hạo bị phân đi một chút, nhưng cả mạch Đan đạo dược đồng có cả triệu, cho dù bị phân chia bớt đi, cũng có người mới gia nhập thêm, khiến cho mạch Đan đạo, trong đoạn thời gian này, dường như trăm hoa đua nở, từng người đua tiếng.
Để hấp dẫn dược đồng tới nghe giảng thuật, những đan sư này giở hết các thủ đoạn, giảng thuật một số bí mật ngày thường bất truyền, cố sức hấp dẫn, dần dần, thu hoạch đều không ít.
Cho đến có đan sư bậc sáu cùng với bậc bảy cũng đều động lòng đi ra, khiến cho loại không khí này của mạch Đan đạo bbị đây lên đến đỉnh phong nhất, thì cho dù là chủ mạch Phương gia cũng đều kinh hãi, đại trưởng lão nơi đó càng thất kinh hơn, tự thân đến xem.
Chuyện này ảnh hưởng cực lớn, truyền khắp tộc nhân trong Phương gia.
Mà theo số điểm cống hiến của dược đồng giảm bớt, bọn họ tất nhiên sẽ lựa chọn thực hiện nhiệm vụ của gia tộc, cực lực muốn đi kiếm điểm, nhất là nhiệm vụ của mạch Đan đạo đều bị tranh cướp để đi hoàn thành, người người đều vui sướng hướng vinh.
- Đan đạo đại hưng!! Mạch Đan đạo, 19 đan sư bậc tám đều rất kích động, nhìn mạch Đan đạo phát triển dưới bầu không khí như thế này, tựa hồ đều có thể thấy được, nếu một mực như vậy, mạch Đan đạo nhất định nổi lên, tương lai sẽ xuất hiện lớp lớp đan sư.
Mà hết thảy điều này là nhờ người khởi đầu Mạnh Hạo. Danh khí của hắn lần nữa lan truyền lớn ở trong tộc nhân của Phương gia!
Trong Tổ trạch, trong đại điện, đại trưởng lạo ngồi một mình yên lặng ở nơi đó, sắc mặt có chút âm tình bất định. Từ sau khi trao Niết Bàn Quả cho Mạnh Hạo, thời gian đã qua mấy tháng, Linh dịch gì cũng đều có thể luyện ra, nhưng Mạnh Hạo ở nơi đó lại còn không chết bất đắc kỳ tử, điều này làm cho đại trưởng lão cũng hiểu rõ chút đầu mối.
- Xem thường hắn rồi, hắn hẳn là đã nhận ra cái gì đó, đáng tiếc... Trong gia tộc, tộc quy là hết thảy, tất cả tộc nhân đều phải vâng theo tộc quy, mà hắn...
Đại trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, lúc lắc đầu, trong mắt đã có một chút sát cơ.
Trong một chỗ đại điện khác trong tổ trạch, vì danh khí của Mạnh Hạo lan truyền lớn, Phương Tú Sơn cùng với phụ thân sắc mặt đều rất âm trầm.
- Chết tiệt tên nhãi con đó, hắn không ngờ lại nghi4 đến phương pháp này để kiếm lấy điểm cống hiến!!
- Hắn mỗi ngày thu được điểm cống hiến nhiều đến mức cho dù là ta cũng cảm thấy đỏ mắt, chết tiệt... Nếu như thế, thì không thể áp chế sự phát triển của hắn rồi! Phương Tú Sơn nhíu mày, nhìn về phía lão già ngồi ở vị trí đầu.
Lão già cặp mắt khép mở, trong mắt có hàn mang nhoáng lên một cái.
- Hoảng cái gì, một tên tiểu oa nhi mà thôi, hắn có thể nghĩ tới phương pháp này, nhất định là dòng chính có người chỉ điểm, bất quá cho dù là như vậy, thì như thế nào chứ?
Lão phu có chính là phương pháp, khiến cho nguồn điểm cống hiến của hắn trực tiếp đứt đoạn!
Lão già nhàn nhạt lên tiếng, tay phải lấy ra một cái ngọc giản, sau khi lạc ấn thần thức liền vẫy tung ra phía ngoài.
- Cứ chờ xem đi.
Nói xong, lão lần nữa nhắm mắt lại.
Kem theo Mạnh Hạo quật khởi, Phương Đông Hàn, vốn là mạch trung lập bên trong gia tộc, thủy chung đều chú ý Mạnh Hạo cùng Phương Vệ, khi thấy Mạnh Hạo nổi lên mạch Đan đạo, hắn rất mong đợi.
- Không cần bao lâu nữa, hắn cùng Phương Vệ giữa nhất định sẽ có một trận chiến! Phương Đông Hàn hít sâu một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.
Trong Tổ trạch, dưới mặt đất, trong động phủ đó, Phương Vệ đang khoanh chân tĩnh tọa, chung quanh hắn lại có chín lão già đang toàn thân run rẩy, tiên khí trong cơ thể không ngừng bị Phương Vệ hấp thu.
Đối diện với hắn, Phương Vân Dịch cung kính quỳ ở nơi đó, nhìn về phía Phương Vệ, trong ánh mắt mang vẻ cuồng nhiệt.
Một lát sau, Phương Vệ mở hai mắt ra, đã tu hành xong, chín lão già ở bốn phía có ba người phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp uể oải, cấp tốc khô héo, trong nháy mắt trở thành thây khô.
- Vân Dịch, ngươi có chuyện? Phương Vệ nhàn nhạt lên tiếng, nhìn về phía Phương Vân Dịch.
- Biểu ca tu vi của huynh ngút trời, khoảng cách tới Tiên Cảnh càng gần một bước, khi bước chân vào Tiên Cảnh, thiên kiêu của Đệ Cửu Sơn Hải đều se4 bị biểu ca một mình quét sạch! Phương Vân Dịch liền vội vàng nói.
Phương Vệ thần sắc như thường, không nói chuyện, mà bình tĩnh nhìn Phương Vân Dịch.
- Biểu ca, huynh còn nhớ rõ Phương Hạo kia không? Chính là cái tên kia ban đầu ở trong đại điện bất kính đối với huynh, huynh rộng lượng không chấp nhặt cùng hắn, nhưng người này không nghĩ như vậy, hắn lòng dạ nhỏ mọn, đã sớm xem biểu ca là cái đinh trong mắt!
Giờ này hắn dùng thủ đoạn hèn hạ, sau khi có chút danh khí ở mạch Đan đạo, hắn gặp người liền nói xấu biểu ca, làm hỏng thanh danh của huynh. Tôi giận, nhưng đánh không lại hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn quật khởi ở mạch Đan đạo. Phương Vân Dịch cười khổ nói.
Phương Vệ thần sắc như thường, nhìn không ra vui hay giận, chỉ bình tĩnh nhìn Phương Vân Dịch, dường như có thể liếc một cái là nhìn thấu thân thể hắn, nhìn thấu ngữ lý theo như lời nói của hắn, rốt cuộc có mấy phần là thật, mấy phần là giả.
Phương Vân Dịch bị Phương Vệ nhìn chầm chầm cảm thấy hết sức sợ hãi, không đoán được tâm tư của Phương Vệ, không dám tiếp tục lên tiếng, đang nghĩ biện pháp rời đi khi, Phương Vệ bỗng nhiên nói ra một câu:
- Nói một chút nghe thử.
Phương Vân Dịch mừng rỡ, lập tức đem quá trình Mạnh Hạo nổi lên ở mạch Đan đạo, nói ra cặn kẽ.
Phương Vệ sau khi nghe xong, hai mắt nhắm nghiền, một lát sau khi mở ra, nhàn nhạt lên tiếng:
- Thế gian này, không ít người thích chiếm tiện nghi, giữa vô thường và hữu thường, rất nhiều người sẽ chọn thứ trước. Vân Dịch, ngươi có hiểu không?
Phương Vân Dịch sửng sốt, cẩn thận ngẫm nghĩ, cặp mắt đột nhiên sáng ngời, kích động đứng lên, cười ha ha một tiếng.
oOo----------
← Ch. 1262 | Ch. 1264 → |