Vay nóng Tinvay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 459

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 459: Sơ sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Shopee


Trên sân huấn luyện, năm ngàn học viên xếp thành năm đội. Cả sân im phăng phắc, ánh mắt của mấy học viên hừng hực, tâm thần của bọn họ đều bị một trăm cái quang giáp đặt ở trước mắt hấp dẫn chặt, không dời đi được thêm chút nào.

Quang giáp, đây là quang giáp thật sự!

Độ cao tiêu chuẩn quang giáp mười hai mét, màu lam tối và màu trắng ngà voi đen xen với nhau, giáp bảo vệ phần chân màu đen tuyền, tay trái có gắn máy kích hoạt khiên ion, một khi kích hoạt thì sẽ hình thành khiên ion có thể hoàn toàn che chắn quang giáp. Phần lưng của nó có bốn cánh gập kiểu xếp chồng có thể gập lại, điều này có thể cho chúng bay cực kỳ linh hoạt trong tầng khí quyển.

Thể hình to lớn không có chút cảm giác cồng kềnh, thân thể thon dài, kết cấu chắc nịch, làm nó trông có hàm chứa sức mạnh to lớn vô cùng. Mà trên tay nó nắm khẩu súng quang xen lẫn trắng xanh, thân súng gọn gàng, không có quá nhiều trang trí, điều này là phong cách trước giờ của Diệp Trùng.

Nếu như Mục Thương ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra nguyên hình của cái quang giáp này.

Sương chi Vịnh thán điệu, đây là cái quang giáp Diệp Trùng từng có lúc ở năm thiên hà lớn. Đương nhiên, kỳ thật chỉ là tạo hình quang giáp bắt chước phong cách của Sương chi Vịnh thán điệu. Sương chi Vịnh thán điệu ở trong mắt Diệp Trùng, vẫn luôn cảm thấy là một cái quang giáp cực kỳ ưu tú, nó có rất nhiều thiết kế ưu tú. Thí dụ cánh gập kiểu xếp chồng có thể gập lại, thí dụ ong ruồi, còn có đao xoáy hai lưỡi tự động khóa mục tiêu, đây đều là chỗ Diệp Trùng sau này mượn giám định qua rất nhiều lần. Là một cái quang giáp cận chiến, thân chính quang giáp của Sương chi Vịnh thán điệu trông khá mỏng manh, nhưng là một quang giáp tầm xa, nó lại cực kỳ thích hợp. Diệp Trùng vẫn mượn dùng cái tên này.

Điều phiền phức nhất, đau đầu nhất cũng là đắt nhất của cả cái quang giáp chính là khẩu súng quang đó. Khẩu súng quang này có tên là G-SZ, nó là kiểu cải tiến của G-Z, uy lực cũng lớn hơn G-Z nhiều. Khẩu súng quang này không hề sử dụng hợp kim chế tạo, tài liệu của nó là vật liệu gỗ cao cấp đặc hữu ở chỗ này, gỗ cây dẻ ngựa biển. Cho nên trên cả thân khẩu súng đều giăng đầy hoa văn xen lẫn xanh trắng đặc hữu của gỗ cây dẻ ngựa biển, trong tràn đầy hơi thở thần bí, giá cực kỳ đắt đỏ.

Chỗ sử dụng vật liệu gỗ cao cấp khác chính là động cơ. Diệp Trùng lần này cũng có thể nói là đã bỏ luôn vốn gốc, nhưng phàm là chỗ cần sử dụng vật liệu gỗ, hắn toàn bộ đều dùng vật liệu gỗ tốt nhất hắn có trên tay. Như vậy cũng trực tiếp dẫn tới mấy quang giáp này ở mặt tính năng có biểu hiện đặc biệt xuất sắc.

Diệp Trùng không hề trang bị thứ gì khác trên cái quang giáp này, trừ khẩu súng quang đó và cái khiên ion, nó cũng không trang bị thêm vũ khí nào khác. Không phải Diệp Trùng không muốn trang bị, mà là cơ sở của mấy học viên này quá tệ, chủng loại vũ khí càng phong phú, yêu cầu tương ứng đối với sư sĩ cũng càng cao. So với lộn xộn không tinh, chi bằng chuyên tinh một món. Cho nên Diệp Trùng trang bị cho bọn họ một khẩu súng quang, một khẩu súng quang uy lực khổng lồ.

Yêu cầu Diệp Trùng cho bọn họ rất đơn giản, phải học được tất cả phương thức bắn: bắn tỉa, bắn liên tiếp, áp chế hỏa lực, vân... vân... Muốn có thể phát huy đầy đủ tính cơ động của cái quang giáp này, tất cả động tác chiến thuật cơ sở đều phải đạt được tiêu chuẩn. Cái gọi là tiêu chuẩn của Diệp Trùng, so với tiêu chuẩn của năm thiên hà lớn thì cao hơn nhiều, cần học được tất cả động tác chiến thuật cao cấp, cần học được phối hợp chiến thuật...

Một trăm cái Sương chi Vịnh thán điệu xếp hàng chỉnh tề, giống như binh sĩ đang tiếp nhận kiểm duyệt. Đèn đuốc sáng choang của sân huấn luyện hiển lộ không chút che giấu vẻ đẹp của mấy cái quang giáp này ở trước mặt mấy học viên.

Hô hấp nặng nề, ánh mắt nóng bỏng, chính ngay cả người có sức khắc chế mạnh như là Đoàn Khiêm, Thù Mạc Nhi cũng lộ ra một cách không che giấu sự yêu thích đối với cái quang giáp này.

Nhìn thấy mấy người này, Diệp Trùng bỗng nghĩ tới mình lúc trước, khi điều khiển Ôn Ni, là khát vọng có một cái quang giáp hơi tốt một tí tới mức nào, mình lúc đó chính là không khác bọn họ là bao.

Mình hiện giờ, đã tìm không được sự vui vẻ lúc đó rồi. Khi thứ mình nhìn thấy càng lúc càng nhiều, quang giáp từng điều khiển cũng càng lúc càng nhiều, chiến đấu trải nghiệm càng lúc càng nhiều, mình hiện giờ, dường như đối với cái gì cũng đều không cảm thấy kinh ngạc.

Nhớ lại phiêu bạt và chiến đấu nhiều năm thế này, dường như mình cách cuộc sống mơ ước càng lúc càng xa, trong lòng Diệp Trùng không khỏi dâng lên vài phần cay đắng.

Nhưng rất mau liền hoàn hồn lại, nhìn từng cặp mắt khát khao phía dưới, hắn cười nhẹ trong lòng.

- Thành tích của các ngươi đã có đánh giá. Theo quy định tuyên bố lúc trước, một trăm người đứng đầu sẽ ưu tiên nhận quang giáp, danh sách nhận quang giáp như dưới đây.

Toàn trường im ắng, tất cả học viên đều ngưng hô hấp, thở mạnh cũng không dám.

Người đầu tiên là An Bỉ Lạc Kỳ, học viên có thiên phú xuất chúng này, tới sau lên trước, vượt qua mấy người Đoàn Khiêm và Thù Mạc Nhi, trở thành người đầu tiên được nhận quang giáp. Đoàn Khiêm, chị em Thù Mạc Nhi nhận được quang giáp kế tiếp.

Mấy học viên không nhận được quang giáp đó, ánh mắt nhìn về phía một trăm người này tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Một trăm cái quang giáp này, lại làm dậy nên một cơn sóng dữ học tập trong căn cứ. Mọi người đều liều mạng học tập, nếu như có thể điều khiển một cái quang giáp thế này thì sẽ bảnh tới bực nào. Tâm tư của mấy thiếu niên thường rất đơn giản, đầy xung động. Nếu như Diệp Trùng mới đầu đã nói mỗi người đều có một cái, vậy thì mấy học viên này nào sẽ liều mạng như vậy. Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Trùng đã học được rất nhiều thủ đoạn lúc trước nghĩ cũng không nghĩ tới.

Đã có quang giáp, tiến bộ của mấy học viên này sẽ vô cùng mau lẹ. Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đây cũng là một thời kỳ yếu ớt mà lại nguy hiểm. Nếu như lúc này xuất hiện bầy dã thú mạnh mẽ với quy mô lớn, vậy thì chỉ dựa vào căn cứ mà phòng thủ. Một khi căn cứ không sao ngăn chặn được, vậy muốn dựa vào mấy học viên này, là điều không thể nào.

Một người đơn độc ở chỗ sâu của Darkness, Diệp Trùng không phải chưa từng nghĩ qua. Nhưng hắn cuối cùng vẫn phủ định phương án này, điều này quá mạo hiểm. Thứ hắn kiêng kỵ nhất là Xích vĩ thú, Xích vĩ thú hắn từng thấy vĩnh viễn là xuất hiện từng bầy từng bầy, cực ít xuất hiện đơn lẻ. Như thế, muốn dựa vào mình hắn, khả năng thành công quá nhỏ. Hết cách, hắn cũng chỉ đành động viên, bồi dưỡng cho tốt năm ngàn người này, sau đó tiến tới từng bước, thế này tuy hao phí thời gian sẽ lâu một chút, nhưng tỉ lệ thành công cũng càng cao hơn một chút. Diệp Trùng không muốn mình trước lúc vẫn chưa gặp được Mục Thương thì đã chết dọc đường.

Việc sản xuất quang giáp không ngừng lại, nhưng việc hắn hiện giờ cần suy nghĩ là làm sao để mấy học viên này mau chóng hình thành sức chiến đấu.

Huấn luyện cơ sở, bọn họ giỏi đặc biệt nhanh, giống như chị em Thù Mạc Nhi, bọn họ vốn dĩ là xạ thủ, bắn cực kỳ quen thuộc, giỏi cực nhanh. Học viên khác tuy không tới mức như bọn họ, nhưng đối với việc bắn cũng không xa lạ. Sau khi có quang giáp, bọn họ liền tiến bộ thần tốc. Càng huống chi, là ở trong loại huấn luyện cường độ cao, cực có tính mục tiêu này.

Thấy tình trạng, Diệp Trùng liền chia một trăm người này thành mười đội, luân phiên bắn giết theo đội lẫn nhau. Đương nhiên, khi bọn họ đối chiến sẽ đổi thành súng quang dùng cho huấn luyện.

Loại phương thức huấn luyện giống như trò chơi này đã nhận được sự hoan nghênh cực lớn của đám học viên này, bọn họ chơi vui vẻ vô cùng.

Vì kích thích nhiệt tình huấn luyện của bọn họ, Diệp Trùng đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Hắn đã xây dựng hệ thống đánh giá nghiêm khắc, chiếu theo trình độ và biểu hiện của mấy học viên, đưa ra đánh giá, sau đó căn cứ đánh giá, xây dựng chế độ đẳng cấp chặt chẽ, với lại đãi ngộ và khen thưởng nhận được cũng từ đây mà quyết định.

Theo sự hoàn thiện không ngừng của từng chế độ một, mọi thứ của căn cứ bắt đầu trở nên trật tự, ngay ngắn.

Quang giáp ra lò từng đợt từng đợt, phân phối theo điểm số cao thấp của học viên. Sau một tháng, tất cả học viên đều đã có quang giáp của mình. Trong căn cứ hiện giờ, điểm số cao nhất là An Bỉ Lạc Kỳ. Tiểu đội hắn dẫn dắt đã một trăm hai mươi một lượt bất bại, kỷ lục này đi đầu xa lắc. Là người chỉ huy tiểu đội, tỷ lệ điểm số hắn nhận được so với học viên bình thường cao hơn. Mà Thù Mạc Nhi, Đoàn Khiêm tuy về mặt điểm số lúc huấn luyện cao hơn An Bỉ Lạc Cách nhưng tổng điểm lại ít hơn hắn rất nhiều.

An Bỉ Lạc Cách là một người chỉ huy ưu tú.

Người giống như An Bỉ Lạc Cách thế này không hề ít, chiến đấu cá nhân của bọn họ không coi là cao, nhưng khi chiến đấu thì cực kỳ bình tĩnh, nắm bắt đối với tiết tấu và chiến thuật chiến đấu xuất sắc, thường có thể dẫn dắt đội ngũ của mình giành phần thắng. Diệp Trùng liền sắp xếp mấy người này thành quan chỉ huy của đội ngũ, còn mấy người có năng lực chiến đấu cá nhân xuất sắc lại xếp họ vào đội đột kích.

Loại đối luyện này không thể nào thay được thực chiến, Diệp Trùng cực kỳ rõ ràng một điểm này.

Tới tận bây giờ, học viên đội đột kích dưới tay Diệp Trùng tổng cộng có ba trăm mười bốn người. Huấn luyện các phương diện của bọn họ đều cực kỳ xuất sắc, cho dù là trong đối kháng, biểu hiện cũng xuất sắc vô cùng.

Diệp Trùng quyết định dắt mấy người này đi tiến hành luyện tập thực chiến một khoảng thời gian.

Chỉ có trong thực chiến mới có thể trưởng thành thật sự.

Bọn họ ra ngoài lần này, có thể võ trang toàn bộ đúng như tên gọi. Khoảng thời gian Diệp Trùng rời khỏi này, Sa Á và Hy Ngôn cùng quản lý căn cứ, Diệp Trùng đã bàn giao rõ ràng thứ cần bàn giao.

Diệp Trùng điều khiển Thần, sau lưng hắn, ba trăm mười bốn cái Sương chi Vịnh thán điệu đồng thời bay lên không, ở trên không tạo thành một đội chiến đấu quang giáp.

Trên mặt đất, Nộ viêm giang thường ngày gầm thét, lúc này trông giống như một sợi tơ đỏ nhỏ xíu. Bọn họ tò mò điều khiển hệ thống quét hình, đánh giá mọi thứ xung quanh. Bọn họ tràn ngập tò mò, ngày thường, Diệp Trùng hoàn toàn không cho phép bọn họ ra khỏi căn cứ.

Nơi này chính là Darkness a! Nhưng tại sao lại không giống chứ? Trong lời đồn, Darkness không phải rất nguy hiểm sao? Trong bóng tối, Darkness giống như đứa trẻ sơ sinh ngủ say, vô cùng yên tĩnh.

Bọn họ không chú ý thấy, do bọn họ phân tâm, trận hình đã xuất hiện một khe hở cực nhỏ. Vẫn luôn khẩn trương cao độ, Diệp Trùng lập tức phát hiện chuyện này.

- Tập trung chú ý, nơi này rất nguy hiểm.

Phương hướng bay của mấy người Diệp Trùng lần này, chính là phương hướng Aprila và Roentgen tới lần trước. Hai tên đó bị huấn luyện thể lực dày vò gần như chỉ còn nửa hơi thở. Bọn họ đều là xạ thủ, phải tiến hành tôi luyện tố chất thân thể từ đầu, điều đó không phải là muốn lấy mạng sao?

Diệp Trùng không hề dẫn hai người bọn họ tới, lần này có thể tìm được cửa lối vào thông với Tây Hàn đương nhiên tốt, không tìm thấy cũng không sao.

Đã bay khoảng nửa giờ, bọn họ không gặp phải tình huống bất ngờ nào.

Nhưng Diệp Trùng càng không dám sơ suất, mảnh đất dưới chân này, đã là chỗ xa lạ hắn chưa từng tới.

*****

Nhuế Băng nhìn võ trường trước mắt, võ trường của nàng hiện giờ đã là võ trường lớn nhất của cả khu vực hành tinh Dật Cúc. Đệ tử chỗ này có một số là con em Tang tộc, có một số là dân chúng khác được vào khu vực hành tinh Dật Cúc sau này. Nhuế Băng đối với võ thuật của Nhuế gia, không hề giấu cho riêng mình, mà sau khi tiến vào cảnh giới giới giả, đối với những thứ này cũng nhìn càng mở hơn.

Nhuế Băng vẫn một bộ đồ luyện công màu trắng, khí chất đặc hữu của võ thuật gia giữa chân mày, làm nàng trông có sự khác biệt hoàn toàn với cô gái dịu dàng bình thường. Nàng là nữ thần hoàn toàn bất khả xâm phạm trong lòng tất cả học viên của võ trường, mà loại tâm tình này càng thêm cuồng nhiệt trong Tang tộc. Quan hệ giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng ở Tang tộc đã sớm không còn là bí mật của bí mật rồi. Một khi có người có ý đồ làm loạn gì, mấy con em Tang tộc đó sẽ cho hắn một bài học cả đời khó quên.

Mấy con em Tang tộc này chịu ảnh hưởng của Diệp Trùng, làm việc trước giờ bất chấp thủ đoạn, chỉ hỏi kết quả, hoàn toàn không có cách nói quang minh, công bằng. Mà cho dù mấy việc này làm ầm tới chỗ Tang Phổ, Thu Mạn cũng tuyệt sẽ không có kết quả tốt gì.

Nhuế Băng cũng thích Tang tộc vô cùng. Đây là một dòng họ cực kỳ tự ràng buộc mình, cho dù hiện giờ khu vực hành tinh Dật Cúc, Tang tộc chiến địa vị chủ đạo tuyệt đối, nhưng không có Tang tộc đi vui chơi, đi hưởng thụ. Bọn họ phảng phất như là chiến sĩ trời sinh, cảm thấy học tập là niềm vui lớn nhất. Cuộc sống của Tang tộc cực có quy luật, loại cuộc sống trông cực kỳ khô khan trong mắt người thường này, bọn họ lại vô cùng hưởng thụ. Tuy bởi vì cơ sở quá tệ, vẫn không thể chủ đạo trong mỗi một ngành nghề, nhưng chỉ cần cho bọn họ thời gian, Nhuế Băng tin rằng bọn họ nhất định sẽ trở thành người thắng lợi cuối cùng.

Nàng có thể cảm nhận được sự yêu quý từ tận đáy lòng của Tang tộc đối với nàng, mà mọi thứ này, đều xuất phát từ một người đàn ông.

Nhìn mấy học viên mồ hôi như mưa trên sân huấn luyện, tâm tư của Nhuế Băng lại bay tới nơi khác. Tỷ tỷ vẫn tốt chứ? Mẹ vẫn tốt chứ? Tiền gia gia thì sao? Còn có con khỉ nhỏ nghịch ngợm Nguy Nguyên đó nữa?

Còn có, hắn? Hiện giờ lại ở chỗ nào? Vẫn tốt chứ?

Nhuế Băng không kìm được, nhè nhẹ thở dài một tiếng trong lòng, thần tình trên mặt lại nhìn không ra chút manh mối nào.

Học viên trong võ trường càng lúc càng nhiều, mấy dân chúng tới dựa vào Tang tộc sau này đó, bọn họ đã trải qua kiếp nạn, biết trong thời loạn thế này, sức mạnh quan trọng tới bực nào. Mà sự nhiệt tình của Tang tộc đối với võ thuật tự nhiên càng không cần nói, kỹ xảo võ thuật của bọn họ hoàn toàn đến từ chém giết với dã thú, điều coi trọng là giết chóc và hiệu suất, nhưng về mặt tính hệ thống và nghiên cứu đối với cơ thể con người, võ thuật của Nhuế Băng có rất nhiều chỗ đáng để bọn họ làm gương.

Võ trường đã tan học, tất cả học viên đều cáo biệt nàng. Nhuế Băng dọn dẹp võ trường một chút, mặc dù trong mắt rất nhiều người, thân phận của nàng tôn quý, nhưng nàng vẫn thích tự mình làm mấy việc này hơn.

Nàng hiện giờ phải đi thăm hỏi A Lý Ước Đức, đó là một lão già khá thú vị, lão nhận được đầu tư của Thu Mạn, hiện giờ đã dựng một phòng thí nghiệm, kế bên chỗ ở của nàng. Nhuế Băng không quen ở cùng với người khác, hiện giờ mấy người Tang Phổ và Thu Mạn cũng càng lúc càng bận rộn, việc lớn nhỏ cần bọn họ xử lý rất nhiều. Vì vậy, Nhuế Băng đã tìm một căn nhà ở chỗ không xa võ trường, sau đó thì quen biết A Lý Ước Đức, hai người là hàng xóm.

A Lý Ước Đức tuy thân thể thấp bé, nhưng cổ họng lại lớn vô cùng: "Ha ha, Băng cô nương đến rồi." A Lý Ước Đức hiện giờ và lúc sa sút ngày trước như là hai người, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn liền biết là một lão già tinh thần quắc thước. Lão cực kỳ yêu thích cô gái trẻ lễ phép, lại nhiệt tình này, mặc dù nàng trông lạnh như băng. Thí nghiệm của A Lý Ước Đức cuối cùng đã có chút manh mối, điều này làm lão vui mừng khôn xiết, nhưng lão ở chỗ này không hề có người quen nào, người quen nhất trừ học sinh của mình ra, thì chỉ có Nhuế Băng. Lão liền mời Nhuế Băng tới tham quan thí nghiệm lần này, chứng kiến ngày mà với cái nhìn của lão hoàn toàn có thể coi như là thời khắc lịch sử này.

Người với khuôn mặt cung kính đứng bên cạnh A Lý Ước Đức là học sinh của A Lý Ước Đức, Tang Khảm. Tang Khảm lúc này trông giống như một học sinh ngoan ngoãn, ôn thuận, lễ phép, nhưng Nhuế Băng hiểu biết sâu sắc Tang tộc, Tang tộc có thể đi ra từ Thiên vực trì, sức chiến đấu đều cực kỳ kinh người.

- Chào A Lý Ước Đức gia gia. Nhuế Băng chào hỏi với A Lý Ước Đức, nhưng thần tình trên mặt vẫn lạnh như băng.

A Lý Ước Đức cũng không để ý, lão biết Nhuế Băng ngoài lạnh trong nóng, là một cô gái tốt.

- Chào sư mẫu. Tang Khảm vội vàng hành lễ, xưng hô này lại lập tức làm trên gương mặt trắng muốt vô cùng của Nhuế Băng dâng lên một lớp ráng hồng. Nhưng nàng vẫn ừ nhẹ một tiếng, tất cả Tang tộc nhìn thấy nàng đều xưng hô như vậy.

- Ha ha, mau vào trong, mau vào trong. Chúng tôi đều đã đợi cô rất lâu rồi. Ài, không ngờ ta trong những năm còn sống, còn có thể nhìn thấy ngày này, thật là chết cũng cam lòng a! Trong lời nói của A Lý Ước Đức tràn đầy sự vui mừng thanh thản. Lão từ nhỏ vì thân thể thấp bé, bị người ta coi thường, tạo thành tính cách lầm lì của lão, lý luận hao phí vô số tâm huyết của mình lại không có được sự thừa nhận của người khác, cho nên vẫn luôn rất uất ức. Bây giờ lão không chỉ có phòng thí nghiệm của mình, còn ra được thành quả, một phen bộc bạch uất ức lâu ngày này, phun ra oán khí mấy mươi năm trong lồng ngực. Cho nên lão cũng càng muốn có người có thể cùng lão chia sẻ giờ phút này, vì thế nghĩ tới người quen duy nhất gần bên lão, Nhuế Băng.

Nhuế Băng an ủi: "Ông nghĩ quá nhiều rồi. Tin rằng mọi người sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ tên của ông."

A Lý Ước Đức nghe lời của Nhuế Băng, mắt sáng lên, lại nghĩ tới mình có thể lưu lại dấu vết của mình trong lịch sử, lập tức trở nên kích động.

Nhuế Băng và Tang Khảm đều nhìn A Lý Ước Đức kích động không thôi, đều không khỏi im lặng.

Hồi lâu sau, A Lý Ước Đức cuối cùng đã khôi phục bình tĩnh, cảm thấy được sự thất thố của mình, gương mặt già đỏ lên, vội vàng nói: "Chúng ta mau vào đi."

Đây là lần đầu tiên Nhuế Băng tiến vào phòng thí nghiệm của A Lý Ước Đức, máy móc phức tạp không gì sánh được bên trong, nàng nhìn hoa cả mắt.

A Lý Ước Đức đã sớm chuẩn bị xong, tất cả máy móc liên quan đều đã trong trạng thái khởi động, chỉ thấy trong phòng thí nghiệm, ánh sáng xanh nhảy nhót, mà mấy mạch quang màu lam vô cùng phức tạp đó, như thật như ảo, mỹ lệ mà thần bí.

- Chúng tôi đã làm ra máy có thể mở được cửa sổ không gian đầu tiên. Ta đặt tên cho nó là V-1, thứ hiện giờ chúng ta sử dụng phổ biến đều là kỹ thuật bước nhảy đó, nhưng cho dù như vậy, chúng ta từ một hành tinh tới một hành tinh khác vẫn cần nhiều thời gian.

- Trước đây rất lâu ta đã nghĩ, có thể tìm được một loại kỹ thuật không gian càng đơn giản hơn không, có thể làm cho chúng ta đột phá trói buộc giữa không gian và thời gian? Đây chính là cơ sở lý luận của ta. Trong vũ trụ, dưới một vài hoàn cảnh đặc biệt nào đó, thì có thể sản sinh ra cửa sổ không gian, nó chính là giống như cửa sổ gắn trên tường, ngoài cửa sổ và trong cửa sổ, chính là hai thế giới thật ra cách nhau cực kỳ xa xôi.

- Cô vẫn còn nhớ trận chiến đấu đó chứ? Trận đại chiến với Xích vĩ thú đó? A Lý Ước Đức nhìn Nhuế Băng đang tỉ mỉ lắng nghe, lập tức hưng phấn.

Nhuế Băng gật đầu: "Nhớ."

- Vậy cô nhất định vẫn còn nhớ vòng tròn đen đen thui mà lại không ngừng bành trướng đó. Đó chính là một cửa sổ không gian, chỉ là nó sản sinh ra một số biến hóa cực kỳ xảo diệu. Ta trước lúc đó, vẫn luôn cho rằng lý luận của ta chỉ là một loại giả thiết, nhưng khi ta nhìn thấy cửa sổ không gian đó, ta liền biết, tưởng tượng của ta là đúng.

A Lý Ước Đức đĩnh đạc nói, ánh hồng đầy mặt, nắm chặt nắm tay. Nhuế Băng không nói gì, nàng biết A Lý Ước Đức lúc này chỉ là muốn dốc bầu tâm sự chút mà thôi.

- Sau đó, ta cùng người chạy nạn tới hành tinh Dật Cúc, vừa may nhìn thấy giấy đầu tư mà đại nhân Thu Mạn công bố, ta liền đi thử vận may, không ngờ lại trúng. Khoảng thời gian đó ta giống như nằm mộng vậy, mọi thứ này, tới quá không dễ dàng. Bắt đầu từ ngày đầu tiên xây dựng xong phòng thí nghiệm, ta liền nghĩ, làm sao mới có thể ứng dụng suy nghĩ của ta. Ta và Tang Khảm đã nghĩ hết mọi biện pháp, cuối cùng đã nghĩ ra biện pháp này, cũng chính là V-1 mà cô hiện nhìn thấy.

Ở ngay chính giữa phòng thí nghiệm, đã bị dọn sạch sẽ, chỉ có một cỗ máy đặt ở chính giữa khu vực trống không.

Một cái giá đỡ hình chữ V trên một cái đế hình vuông, kết cấu giá đỡ cực kỳ phức tạp, mạch quang và điểm nối dày đặc phía trên đủ làm hắn váng đầu hoa mắt. Cái giá cao bằng hai người, điểm nối trên cái đế càng dày đặc hơn, giống như các vì sao mênh mông trên trời, lúc sáng lúc tối.

- Được rồi, vậy thì bây giờ để chúng ta tới xem tính năng mạnh mẽ của V-1. Đi tới trước mặt, A Lý Ước Đức bỗng quay đầu lại nhếch miệng cười với Nhuế Băng: "Yên tâm, rất an toàn, có thể đi tới gần coi, chúng tôi đã thử rất nhiều lần, trước giờ chưa từng xảy ra vấn đề."

Người khởi động V-1 là Tang Khảm, hắn đối với mấy thao tác này có thể nhìn ra được là cực kỳ thành thạo. Mấy điểm nối dày đặc vô cùng của cái đế đó dường như không có bất cứ ảnh hưởng nào với hắn, hắn vô cùng quen thuộc, đụng mấy điểm nối này từng cái từng cái một, tốc độ mau lẹ.

Điểm nối trên cái giá đỡ hình chữ V bắt đầu động đậy, chúng giống như cá vậy, không ngừng di chuyển xung quanh cái giá đỡ hình chữ V, rồi tùy theo thao tác của Tang Khảm mà không ngừng tiến hành, tốc độ di chuyển của mấy điểm nối này cũng càng lúc càng sáng. (hic, tốc độ di động mà sáng, chắc thiếu nữa rồi. )

Xì xì xì, trên hai cái giá đỡ, mấy quang điểm màu lam đó đã tụ tập lại với nhau, giống như tia điện.

Trong lúc vô thanh vô tức, giữa cái giá đỡ hình chữ V bỗng xuất hiện một điểm tròn. Điểm tròn này từ lúc bắt đầu xuất hiện liền không ngừng bắt đầu mở rộng.

Một màn này, Nhuế Băng quen thuộc vô cùng, quả thật là giống y chang lần Xích vĩ thú xuất hiện đó.

Nhuế Băng không khỏi có chút khẩn trương, nhưng A Lý Ước Đức và Tang Khảm thần tình như thường, điều này làm nàng cũng không khỏi thả lỏng một chút.

Cuối cùng, hình tròn màu đen này ngừng khi đường kính lớn khoảng hai mét, trở nên ổn định.

A Lý Ước Đức và Tang Khảm cũng thở phào, tuy bọn họ đã làm qua rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa từng lộ ra trước mặt người khác. Nhuế Băng ở phía sau bọn họ, bọn họ vẫn ít nhiều có chút áp lực. Vẫn còn tốt, không xảy ra sai sót gì, Tang Khảm trước sau vẻ mặt bình tĩnh cũng thầm thở phào trong lòng một hơi, mất mặt trước mặt sư mẫu, trở về còn không bị cười chết.

A Lý Ước Đức xoay người lại, đắc ý vô cùng, giống như đứa trẻ khoe khoang đồ chơi của mình vậy: "Thế nào, cũng không tệ chứ. Đợi ngày mai thì ta có thể báo thành quả này cho đại nhân Thu Mạn, còn lợi dụng cụ thể thế nào, có thể qua một khoảng thời gian mới biết được. Kỹ thuật này sẽ tạo ra biến hóa nghiêng trời lật đất đối với khoa học không gian hiện nay. Ngừng một lát, lão bổ sung một câu: "Lần sau có trò vui, ta nhất định sẽ kêu cô lại." A Lý Ước Đức nói ra lời này giống như một đứa nhãi ranh, đầy tính trẻ con.

Lão không chú ý thấy, ở sau lưng lão, hình tròn màu đen đó bỗng phình lên giống như quả bóng, im hơi lặng tiếng.

Sắc mặt Nhuế Băng biến đổi, mũi chân phát lực, sấn người tới. Trong khoảnh khắc quả cầu tròn đó sắp đụng phải A Lý Ước Đức, nàng chật vật tóm được ống tay áo của A Lý Ước Đức, còn chưa kịp lôi lão qua, trước mắt tối đen, quả cầu đen đó liền nuốt chửng lấy nàng.

Trong nháy mắt này, toàn thân Nhuế Băng dường như đều không nghe điều khiển, mà cùng lúc này, một loại cảm giác kỳ dị trước giờ chưa từng có dâng lên trong lòng.

Loại cảm giác kỳ dị này, chỉ ở lại chưa tới một giây, Nhuế Băng chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi.

Nàng sợ hãi trong lòng, xoay người nhìn lại, sau lưng trôi nổi một hình tròn đen, sau đó nó đang mau chóng thu nhỏ. Tốc độ co lại của hình tròn đen mau chóng, Nhuế Băng không kịp làm bất cứ phản ứng nào.

Không có bất cứ khí tức nào, hình tròn đen này cứ khi không như thế mà biến mất ở trên không, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Nhuế Băng nhìn trừng trừng chỗ hình tròn đen biến mất, nàng không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

- Ai da. A Lý Ước Đức trực tiếp ngã trên đất kêu đau một tiếng, lúc này mới kêu Nhuế Băng tỉnh lại. Mà Tang Khảm ở một bên lại vẻ mặt cảnh giác quan sát xung quanh.

Nhuế Băng vội vàng đỡ A Lý Ước Đức dậy, A Lý Ước Đức đã tuổi này, cú ngã này không nhẹ.

- Đây là chỗ nào? Đợi A Lý Ước Đức tỉnh lại, Nhuế Băng hỏi thẳng. Liếc nhìn Tang Khảm ở bên cạnh một cái, tuy kinh sợ nhưng không loạn, mà lại cẩn thận cảnh giác.

- Ý, chuyện gì thế? A Lý Ước Đức mở to mắt, kỳ quái nói: "Đây là chỗ nào? Chúng ta tại sao tới chỗ này?"

Nhuế Băng vừa nghe thấy lời của A Lý Ước Đức, liền biết lão nhất định cũng không rõ. Lập tức liền mang một màn vừa rồi đó, cực kỳ tỉ mỉ miêu tả lại cho A Lý Ước Đức một phen, nàng hy vọng có thể có chút giúp đỡ cho A Lý Ước Đức.

Nghe Nhuế Băng miêu tả xong, lông mày A Lý Ước Đức nhíu thành một đống, đôi tay tóm lấy mái tóc rối loạn, miệng lầm bầm: "Không ổn định? Chuyện là sao? Sai sót chỗ nào..." Lão đối với lời của Nhuế Băng nghe mà không thấy, Tang Khảm ở một bên thấy vậy, liền nói với Nhuế Băng: "Sư mẫu, hiện giờ đừng hỏi lão. Lão rơi vào trầm tư liền thành thế này, sấm cũng kêu cũng không tỉnh. Đợi lát lão sẽ tỉnh lại."

Liếc nhìn A Lý Ước Đức vẻ mặt si ngốc, Nhuế Băng chỉ đành bỏ qua ý định này. Nàng đánh giá tỉ mỉ xung quanh, tới một nơi xa lạ, an toàn đều là đứng đầu.

Trước mắt trôi nổi sương tím mỏng manh, cực kỳ mỏng manh.

Nhìn thấy sương tím, Nhuế Băng nhảy thót trong lòng, trận chiến hành tinh Dật Cúc đó, nàng chính mắt quan sát, ký ức cực kỳ sâu sắc.

Tang Khảm cũng sắc mặt ngưng trọng giống vậy, vẻ mặt cảnh giác, hắn không hề tham gia trận chiến đó, nhưng trận chiến đó đã truyền tụng vô số lần trong Tang tộc, mỗi chi tiết hắn đều nghe thuộc nằm lòng, bên trong từng nhắc tới sương tím.

Nhưng sương tím nơi này so với đám sương tím nhìn thấy ở hành tinh Dật Cúc thì mỏng hơn nhiều.

Điều quan trọng nhất trước mắt là làm rõ bọn họ rốt cuộc ở chỗ nào.

Tang Khảm nhất A Lý Ước Đức lên, nhìn Nhuế Băng một cái, hai người liền cẩn thận tiến tới trước. Tang Khảm để lại ký hiệu đặc biệt của Tang tộc ở chỗ này, để tiện tìm kiếm sau này.

Đất đai trên mặt đất cực kỳ cứng rắn, sương tím mỏng manh tuy tạo nên ảnh hưởng nhất định đối với tầm nhìn của bọn họ, nhưng mặc kệ là Tang Khảm hay là Nhuế Băng, nhãn lực đều cực mạnh. Đây là một cánh đồng hoang, trên đất không mọc được cọng cỏ, chỉ có một ít nham thạch, cực kỳ hoang vu.

Nhuế Băng hỏi: "Lần này là chuyện thế nào?"

- Không biết, chúng tôi lúc trước đã thực nghiệm rất nhiều lần, trước giờ chưa từng gặp phải loại tình huống này. Tang Khảm cũng buồn bực vô cùng. Hai người vừa nói, vừa tiến mau tới trước. Hai người đều là hạng có cước lực mạnh mẽ, tốc độ nhanh cực kỳ, mà Tang Khảm một tay nhấc A Lý Ước Đức, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào. Dáng vẻ A Lý Ước Đức mặt mày si ngốc, hoàn toàn không phát giác mình bị người ta nhấc lên, miệng lầm bầm liên tục.

Tang Khảm đối với loại tình huống này rõ ràng rất có kinh nghiệm, bọn họ trông thì tốc độ cực kỳ nhanh nhưng thật ra vẫn còn giữ sức, một khi gặp phải tình huống bất ngờ, đủ để bọn họ có thời gian ứng biến.

Diệp Trùng vẫn luôn rất cẩn thận, nhưng bọn họ vẫn gặp phải tình huống.

Một bầy Dực long thân đen vằn vàng, thân hình và đặc trưng của mấy con này vô cùng gần với Dực long thân xám vằn đen, trừ thân thể là màu đen, giữa có vằn vàng ra.

Tốc độ của Dực long thân đen vằn vàng nhanh cực kỳ, với lại cảm giác cực nhạy, từ xa thì đã phát hiện mấy người Diệp Trùng.

- Số lượng, sáu mươi hai! Toàn thể chú ý! Tiếng quát ngắn gọn của Diệp Trùng đã tuyên cáo chiến đấu bắt đầu.

Thình lình gặp địch, đám học viên lập tức có chút hoảng loạn, một số trong bọn họ vừa rồi hãy đang thưởng thức phong cảnh đặc hữu của Darkness. Nhưng huấn luyện nghiêm khắc bình thường, lúc này vẫn phát huy tác dụng. Tất cả quang giáp, toàn bộ đều nhấc súng quang trên tay lên, nhao nhao khai hỏa. Lông mày Diệp Trùng nhíu lại, bắn mù quáng thế này, khó mà phát huy sức chiến đấu.

Nhưng vẫn có vài phát bắn trúng mấy con Dực long thân đen vằn vàng này, mấy con Dực long kêu thảm một tiếng, rơi từ trên không xuống. Bầy Dực long thân đen vằn vàng đồng loạt giương cánh, bỗng cái tăng tốc. Sự tăng tốc đột ngột của bầy Dực long thân đen vằn vàng này, vượt xa ngoài ý liệu của đám học viên, tiết tấu bắn của bọn họ lập tức trì trệ.

Không kịp suy nghĩ, Diệp Trùng biết, nếu như mình không đi kềm chế mấy con Dực long thân đen vằn vàng này, vậy thì mấy học viên này khẳng định tử thương nặng nề.

Từ chiến đấu gặp mặt vừa rồi, Diệp Trùng liền phát hiện ra bầy Dực long thân đen vằn vàng này không dễ chọc, so với Dực long thân xám vằn đen còn lợi hại hơn nhiều. Ba trăm mười bốn cái quang giáp, chỉ bắn rơi năm con, bắn bị thương tám con. Thành tích này, nếu như bị Thương biết, khẳng định sẽ lấy cười nửa ngày.

Tốc độ nhanh, quỹ tích bay khó dự đoán, không bắn trúng chỗ yếu hại, chúng vẫn có sức chiến đấu, từ điểm này thì có thể nhìn ra, sự hung hãn của loại sinh vật này.

Sinh vật giống thế này, là cực kỳ khó dây.

*****

Diệp Trùng quăng lại một câu: "An Bỉ Lạc Kỳ, ngươi chỉ huy." Thần liền lao tới, thoát khỏi đám quang giáp. Sức chiến đấu cá nhân của An Bỉ Lạc Kỳ vốn dĩ là hoàn toàn không sao đạt tới tiêu chuẩn của đội đột kích, nhưng Diệp Trùng vẫn mang hắn tới. Người chỉ huy cũng cần phải tôi luyện thực chiến giống vậy, một người chỉ huy có kinh nghiệm thực chiến, tác dụng có thể phát huy so với một sư sĩ càng lớn hơn. Đặc biệt là số lượng quang giáp đạt tới một con số nhất định.

Diệp Trùng đã không có thời gian đi nghĩ mấy thứ này, Thần lao bổ về phía mấy con Dực long thân đen vằn vàng đang bay về phía này với tốc độ cao.

Thần lao tới cực kỳ kiên quyết, giống như một thanh trủy thủ đâm về phía bầy Dực long thân đen vằn vàng.

Bầy Dực long thân đen vằn vàng này bị sự khiêu khích trắng trợn này chọc giận, một hai chục con Dực long thân đen vằn vàng, hai cánh ra sức vỗ một cái, thân hình bỗng bốc lên, kế đó đôi cánh thu lại, lao bổ về phía Thần với tốc độ cao.

Chính ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Thần sắp chui đầu vào trong đám Dực long thân đen vằn vàng đang trôi nổi, Thần bỗng đổi hướng một cái cực kỳ linh xảo, vạch ra một đường cong cực kỳ ưu mỹ, bay sượt sát rạt qua bầy Dực long thân đen vằn vàng này. Mà một hai chục con Dực long thân đen vằn vàng vốn dĩ đang lao về phía Diệp Trùng đó lập tức bổ vào chỗ trống, kêu quang quác liền liền, tiếp đó đôi cánh lại vỗ một cái, thân hình lại bay lên.

Diệp Trùng đã triệt để chọc giận mấy con Dực long thân đen vằn vàng này, một hai chục con Dực long thân đen vằn vàng đó thoát ra khỏi trận của mình, đuổi sát theo Thần.

Sự đổi hướng trông bình thường vô cùng này của Diệp Trùng lại làm mấy học viên này ai nấy đều nhìn tới mức mê say. Cảm giác mà cú chọc thẳng tới của Thần mang lại cho bất cứ ai chỉ có hai chữ: kiên quyết! Tất cả các học viên đều sản sinh ra một loại ảo giác, Diệp Trùng nhất định sẽ xông vào trong bầy Dực long thân đen vằn vàng này.

Nhưng không ngờ, đây lại là một hiện tưởng giả, cú đổi hướng linh xảo mà chính xác đó, vô luận là thời gian, hay là khoảng cách, đều nắm bắt tới mức kỳ diệu tột đỉnh. Không chỉ làm cho mấy con Dực long thân đen vằn vàng bốc lên cao rồi lao bổ xuống đó bị hụt mà còn vừa đúng bay sượt qua Dực long thân đen vằn vàng. Rất khó tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn như thế, đại nhân lại có thể tính toán tất cả mọi thứ tới mức chính xác như vậy.

Học viên theo Diệp Trùng tới lần này là kẻ nổi trội trong năm ngàn người này, khó tránh trong lòng có một chút kiêu ngạo, lúc này đây nhìn thấy biểu diễn của Diệp Trùng mới biết cái gì gọi là cao thủ chân chính, chút kiêu ngạo trong lòng đó lập tức biến mất không còn bóng dáng.

An Bỉ Lạc Kỳ phản ứng nhanh nhất, nhìn thấy mấy con Dực long thân đen vằn vàng đang xông về phía bọn họ đó, sắc mặt hơi biến đổi, buột miệng nói: "Phương hướng mục tiêu, toàn thể đều có, hỏa lực bao phủ. Người có điểm bắn trên chín mươi, bắn tự do." Cú đổi hướng này của Diệp Trùng cũng đã thoát ra khỏi không gian bắn, bọn họ không cần lo lắng bắn lầm.

Đám học viên lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chấp hành mệnh lệnh.

Diệp Trùng không rảnh đi kiêng kỵ mấy học viên này, hắn hiện giờ cần một mình đối mặt hơn hai mươi con, chính xác mà nói, là hai mươi sáu con Dực long thân đen vằn vàng. Loại sinh vật này tuy so với Xích vĩ thú yếu hơn không ít, nhưng hai mươi sáu con cùng lên, Diệp Trùng cũng không thể không cẩn thận. Một sơ suất sẽ làm ngươi mất mạng dưới tay đối thủ mà ngươi cảm thấy không hề mạnh mẽ, đây chính là lật thuyền trong cống ngầm.

Một cú đổi hướng liên tục hình rắn, mượn tốc độ cao của Thần, Diệp Trùng mau chóng kéo dãn khoảng cách với bầy Dực long thân đen vằn vàng này. Bầy Dực long thân đen vằn vàng này rõ ràng không cam lòng từ bỏ như vậy, nhao nhao liều mạng đập cánh, hy vọng có thể đuổi kịp Thần.

Dường như nỗ lực của mấy con Dực long thân đen vằn vàng này đã thu được hồi báo, khoảng cách hai bên đang mau chóng kéo gần lại, Dực long thân đen vằn vàng càng liều mạng vỗ cánh. Cặp mắt đỏ ké của chúng, là khao khát đối với máu.

Đã rất lâu không điều khiển quang giáp chiến đấu, chỉ có khi chiến đấu, Diệp Trùng mới nghĩ tới mình làm một sư sĩ. Trong lúc đột nhiên, hắn nhớ tới mộng tưởng đã từng của mình, chính là có một cái quang giáp không tồi, rồi trở thành một sư sĩ đạt chuẩn. Ý nghĩ này thoáng qua rồi mất trong đầu hắn, mắt hắn rơi trên hình ảnh trên màn hình, giờ phút này, hào khí trong ngực hắn bỗng nhiên sinh ra.

Không chần chừ, đôi tay như làn khói nhẹ lướt qua trên bàn điều khiển chính, tốc độ tay hiện nay của Diệp Trùng ngay cả bản thân hắn cũng không biết đã tới bao nhiêu, điều này nếu như để mấy học viên đó nhìn thấy, mấy người kiêu ngạo đối với tốc độ tay của mình trong số họ không biết có phải là xấu hổ tới mức tông vào tường.

Lao tới ngược thân! Từ lúc Thần giảm tốc tới xoay người tăng tốc lao tới, chỉ có 0, 9 giây.

Cảnh tượng trước mắt Diệp Trùng là một đám mơ hồ, độ lớn gánh nặng cú lao tới ngược thân này mang lại đã đạt tới cực hạn của thân thể Diệp Trùng. Hắn không hề hoảng loạn, loại tình huống này không hề là lần đầu tiên xuất hiện. Điều hắn cần làm chính là đợi tầm nhìn này khôi phục rõ ràng trở lại. Khoảng thời gian này rất ngắn, vì vậy chuẩn bị sẵn sàng càng tỏ ra quan trọng hơn.

Thầm đếm thời gian trong lòng, cảnh tượng trên màn hình đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng, hắn có thể nhìn thấy trên màn hình, sự kinh hoảng của bầy Dực long thân đen vằn vàng đó.

Ánh mắt Diệp Trùng bỗng trở nên sắc bén, đôi tay nhập chỉ lệnh trên bàn điều khiển chính với tốc độ cao, mười ngón tay thon dài, tràn ngập cảm giác tiết tấu và nhịp điệu, tiếng nút bấm dày đặc như mưa.

Cú lao tới ngược thân của Thần vượt xa ngoài ý liệu của bầy Dực long thân đen vằn vàng này, chúng lập tức hoảng sợ, nhưng do đặt tất cả sức mạnh vào việc tăng tốc, việc bay lượn uyển chuyển trong ngày thường lúc này lại khống chế vô cùng vất vả.

Cú lao tới ngược thân của Thần cực kỳ kiên quyết, đầy khí thế trước mặt không trở ngại. Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trường thương trong hộp vũ khí trên lưng đã bắn vào trong tay Thần, đôi tay máy khổng lồ đó của Thần linh hoạt lắp ráp thành công cây trường thương gập. Đôi tay cầm thương, chỉ thẳng phía trước.

Mà lúc này, Thần đã xáp tới sát bầy Dực long thân đen vằn vàng.

Lao tới với tốc độ cao, Thần bay hết tốc lực, chui thẳng vào bầy Dực long thân đen vằn vàng đã không kịp phản ứng.

Khe hở giữa Dực long thân đen vằn vàng tại khoảnh khắc này đã bị Diệp Trùng nắm bắt chính xác, vị trí, góc độ, động tác... đôi tay lập tức làm ra phản ứng theo vô thức.

Ánh sáng lạnh lóe lên!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi giáp mặt, thanh trường thường kiểu cổ đen xì đôi tay Thần nắm đã rạch nát cổ họng của bảy con Dực long thân đen vằn vàng. Ở sau lưng hắn, phun ra một màn mưa máu, rơi vãi lấm chấm. Đây là một tuyến đường công kích tối ưu hóa.

Diệp Trùng hiện giờ, mặc kệ là khống chế đối với sức mạnh, nắm bắt đối với thời cơ, khống chế đối với quang giáp, đều đã quen thuộc trước giờ chưa từng có. Tâm thái lúc này của hắn, so với lúc trước, tuy vẫn bình tĩnh giống như vậy nhưng lại nhiều hơn một phần trầm ổn.

Giống như đợt công kích này, nếu như là lúc trước, tuyệt khó đạt tới sát thương cao như vậy. Trong bất tri bất giác, năng lực của hắn đã trở nên thành thục.

Thần giống như mũi dùi nhọn, đã đột phá cả bầy Dực long thân đen vằn vàng, nhưng đợt công kích này của Diệp Trùng không hề kết thúc như vậy.

Diệp Trùng trong khoảnh khắc xuyên thấu bầy Dực long thân đen vằn vàng đã thả ra mười chín lưỡi đao xoáy tự động khóa mục tiêu.

Mười chín lưỡi đao xoáy tự động khóa mục tiêu giống như mười chín con rắn nhỏ di động trong bóng tối.

Một trận tiếng rít đâm thủng màng nhĩ. Tốc độ của đao xoáy tự động khóa mục tiêu cực nhanh, ma sát với không khí sẽ tạo ra tiếng rít cực kỳ dữ dội. Mà mười chín lưỡi đao xoáy tự động khóa mục tiêu phóng ra đồng thời, tiếng rít phát ra, đủ làm mỗi tế bào trên người người ta đều rung động mạnh mẽ.

Đây mới là sát chước thật sự. Dưới tình huống gấp không kịp phòng bị, mười sáu con Dực long thân đen vằn vàng bị xuyên thủng.

Chỉ có 3 con Dực long thân đen vằn vàng bởi vì may mắn, xuýt xoát xoáy sượt qua.

Trong khoảng thời gian cực ngắn, công kích phóng ra có mật độ càng cao, sát thương đối với kẻ địch cũng càng lớn. Một chuỗi công kích lần này, toàn bộ đều xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi Thần lao xuyên qua bầy Dực long thân đen vằn vàng này.

Thủ đoạn tiến công phong phú, đả kích sắc bén, chính xác, nắm bắt cực tốt đối với thời gian, công kích lần này không chê vào đâu được.

Ba con Dực long thân đen vằn vàng còn lại lập tức hoảng sợ, vỗ cánh, định bỏ chạy tứ tán.

Diệp Trùng nào để cho chúng rời khỏi, Thần vạch ra một đường cong xảo diệu, chắn một con Dực long thân đen vằn vàng. Dực long thân đen vằn vàng đầy hoảng sợ giống như mất đi sự hung hãn và sức mạnh lúc vừa rồi, dễ dàng bị Thần một nhát lấy mạng.

Hai con Dực long thân đen vằn vàng còn lại cũng không chạy thoát, đao xoáy lao tới như ong đánh chúng thành tổ ong. Tới lúc này, hai mươi sáu con Dực long thân đen vằn vàng toàn bộ đều chết dưới tay Diệp Trùng, không con nào lọt lưới.

Trận chiến này Diệp Trùng cực kỳ vừa ý, hắn có thể cảm nhận được sự trưởng thành của mình, nhưng điều hắn cảm nhận lớn nhất lại vẫn là sự cường đại của Thần! Tính năng của Thần quả thật quá xuất sắc, nếu không, trận chiến này tuyệt không nhẹ nhàng như vậy. Đặc biệt là năng lực lao tới trong khoảng cách ngắn và tính linh hoạt, là xuất sắc nhất trong những quang giáp Diệp Trùng từng điều khiển. Trận chiến này, tính năng siêu mạnh của Thần thể hiện ra cực kỳ lâm li.

Sự chú ý của Diệp Trùng lại một lần nữa đặt trên người mấy học viên.

Đám học viên sau khi trải qua sự hoảng sợ lúc ban đầu, đã ổn định lại trận hình. Hơn ba trăm cái quang giáp, đối đầu ba mươi sáu con Dực long thân đen vằn vàng, còn rối tay rối chân như vậy, đám gà mờ này, thực lực quả nhiên quá tệ. Đây còn là Dực long thân đen vằn vàng, nếu như là Xích vĩ thú thì sao? Vậy thì mấy học viên này có ai có thể chạy ra được không, Diệp Trùng cũng không xác định.

Nhưng Diệp Trùng không hề cảm thấy buồn bực, hắn biết, người mới thường là dễ dàng biểu hiện rất luống cuống. Mà một khi bọn họ đã quen thuộc với chiến đấu, sức chiến đấu trong huấn luyện bình thường tích lũy lại của bọn họ liền có thể phát huy tác dụng thật sự. Quá trình này, không hề cần quá lâu.

Bọn họ chỉ cần trải nghiệm mười lần, không, có lẽ bảy, tám lần chiến đấu thật sự thì có thể hình thành sức chiến đấu nhất định. Đội ngũ quy mô lớn như thế này, sức chiến đấu cá nhân không hề là quan trọng nhất, quan trọng nhất là phối hợp lẫn nhau, điều quan trọng là phán đoán đối với cục thế cục bộ và tiết tấu công kích của quân quan cấp thấp, cùng với phán đoán chính xác vô cùng đối với cả tình hình của tổng chỉ huy ở hiện trường.

Đội ngũ do sư sĩ có kinh nghiệm chiến đấu tạo thành, bọn họ thường có thể tạo thành ưu thế trong phạm vi cục bộ, mà loại ưu thế này thường sẽ mở rộng thành phạm vi lớn, với lại, bọn họ có thể chấp hành chính xác không sai sót mệnh lệnh của chỉ huy, từ đó thay đổi cục thế chiến trường.

Sư sĩ từng trải qua qua tẩy rửa của chiến đấu, mới là một chiến sĩ đạt chuẩn. Từ ý nghĩa này mà nói, mấy sư sĩ ở trong đội tàu mà Diệp Trùng từng dẫn dắt đó mới có thể xưng là chiến sĩ, thậm chí là tinh nhuệ. Bọn họ trải qua từng trận từng trận chiến kịch liệt, mà trận chiến cuối cùng thông qua vành đai toái tinh đó càng được gọi là thảm liệt. Chiến đấu thảm liệt như vậy, sự trưởng thành đối với sư sĩ có sự giúp đỡ cực lớn, điều này có thể làm tố chất tâm lý của bọn họ cứng rắn, ý chí kiên cường.

So với đám học viên hiện giờ này, đám sư sĩ đó mạnh hơn nhiều. Biết sao được, mình chỉ có làm lại từ đầu, nhưng Diệp Trùng không hề buông bỏ, hắn có thể dẫn ra một đội ngũ như thế, thì cũng có thể lại dẫn ra một đội ngũ đạt chuẩn. Ngoài ra, Darkness nguy hiểm trùng trùng, vĩnh viễn không cần lo lắng tìm không được chiến đấu, điều duy nhất Diệp Trùng cần lo lắng chính là làm sao có thể...

Trong tần số, mấy học viên hưng phấn thảo luận của trận chiến vừa rồi, đây là trận chiến đầu tiên của bọn họ, cho dù trong mắt Diệp Trùng, đây không thể coi như là chiến đấu gì. Ba trăm mười bốn đấu ba mươi sáu, điều này có thể coi là chiến đấu sao? Diệp Trùng rất không cho là đúng, phải biết đám sư sĩ đó lúc đầu chính là đối mặt với sinh vật cường hãn như là Xích vĩ thú, trận chiến đầu tiên của bọn họ cũng có thể làm được chiến tích kiêu ngạo lấy năm chọi ba. Mấy học viên này so với đám học viên đó, quả thực tệ quá nhiều.

Nhưng không gấp, cứ từ từ, thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt Diệp Trùng nhìn về phía chỗ càng sâu hơn của Darkness.

Nhuế Băng và Tang Khảm cẩn thận từng li, lén đi trong sương tím mỏng manh, ở địa phương xa lạ này, ai cũng không biết bên trong rốt cuộc sẽ xuất hiện quái vật gì. Trên tay Tang Khảm xách A Lý Ước Đức, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, điều khiển quang giáp tông ủi, chẳng qua cũng chỉ là việc mấy năm nay. Trước lúc này, Tang tộc vẫn luôn sống nhờ săn thú.

Động tác lén đi của hắn so với Nhuế Băng xem ra càng kín đáo hơn, càng chuyên nghiệp hơn.

Thần tình của Nhuế Băng vẫn giống như núi băng vạn năm không đổi, dường như hoàn cảnh xa lạ ở chỗ này, không hề tạo nên dao động tâm tình của nàng. Động tác của nàng cực kỳ khéo léo, nhẹ nhàng, có điểm giống sự chao lượn của loài chim. Bộ đồ luyện công trắng như tuyết bị gió lay động, giống như thiên ngha nhảy múa, mà vẻ tao nhã trên mặt, ẩn ước toát ra sự cứng cỏi.

Thể lực của hai người đều cực kỳ kinh người, đã chạy nhanh liên tục một ngày một đêm.

Cảnh tượng bắt đầu xảy ra thay đổi, mặt đất bắt đầu xuất hiện màu xanh lá nhàn nhạt, không khí cũng trở nên ẩm ướt. Mấy màu xanh lá nhạt này là rêu đá. Dọc đường, Tang Khảm đã tìm được nguồn nước. Phân biệt nước có thể uống được hay không, đây là kỹ xảo phải có để sống sót ở bên ngoài, Tang Khảm tự nhiên quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn. Hắn còn lợi dụng tài liệu trên tay, làm một cái túi nước đầy nước.

Biểu hiện của Tang Khảm, Nhuế Băng tự nhiên không kinh ngạc, Tang Khảm và Diệp Trùng ở vài phương diện nào đó cực kỳ tương tự, vững vàng khó lay chuyển. Điều làm nàng kinh ngạc là A Lý Ước Đức, lão lại một mạch rơi vào trầm tư, một ngày một đêm, giọt nước không uống. Nhuế Băng không khỏi khâm phục trong lòng, có lẽ là sự cố chấp và cuồng nhiệt này của A Lý Ước Đức, mới là nguyên nhân cơ bản hắn có thể có được thành tựu này.

Trên người Nhuế Băng đều mang theo viên thức ăn mà Diệp Trùng từng chia cho nàng. Nàng vẫn luôn không nỡ ăn, không ngờ tới hôm nay lại có thể cứu cả nhà một mạng.

Có viên thức ăn, hai người không cần lo lắng vấn đề thức ăn, tốc độ tiến tới càng nhanh hơn. Hai người đều biết rõ, nếu như không sớm tìm thấy thứ có thể ăn chút, ba người cuối cùng chỉ có đói chết, viên thức ăn cũng có một ngày xài hết. Nhưng tới tận trước mắt, bọn họ vẫn chưa phát hiện một thứ còn sống.

- Đây là cái gì? Ngày thứ ba, bọn họ cuối cùng đã có phát hiện mới.

Một đoạn da chết rộng hai ngón tay, giống như da loại sinh vật dạng ống nào đó lột ra, đây là do Tang Khảm phát hiện. Phát hiện này cũng làm tinh thần hai người phấn chấn.

Nhuế Băng quan sát tỉ mỉ đoạn da chết này, nó cực kỳ mỏng, màu tím nhạt, nửa trong suốt, có chút nhăn, bề mặt lồi lõm không bằng phẳng.

Tang Khảm cẩn thận kéo đoạn da chết này, nhẹ nhàng kéo một cái, ở giữa nó quả nhiên là trống không.

Hai người nhìn nhau, Nhuế Băng lắc đầu, ra dấu mình không hề biết đây là thứ gì. Tang Khảm cũng lắc đầu giống vậy, cho dù hắn có kinh nghiệm săn bắt phong phú, nhưng cũng không rõ ràng.

Hai người chỉ đành tiếp tục hướng tới trước, nhưng giảm tốc độ xuống. Bất quá, ít nhất đã có phát hiện mới, điều này đối với bọn họ mà nói, là một tin tức tốt, tình huống không có gì so với chỉ là mặt đất nhìn không thấy điểm cuối càng tệ hại hơn.

Sương tím mỏng manh trước mắt bắt đầu trở nên dày hơn từ từ, tình huống này cũng dẫn tới sự chú ý cao độ của hai người.

Theo sự tiến tới không ngừng, da chết xuất hiện trên mặt đất cũng càng lúc càng nhiều. Có một số thậm chí rộng hơn một mét, dài bảy, tám mét. Mấy miếng da chết này rơi tán loạn trên mặt đất. Độ ẩm trong không khí cũng càng lúc càng lớn, nhưng mấy miếng da chết này lại xuất hiện tình huống bay hơi một cách kỳ quái.

Nhuế Băng và Tang Khảm cuối cùng đã có phát hiện mới.

Thân mềm màu tím to cỡ cánh tay, một đầu nối vào mặt đất, đầu khác vươn vào trong không trung, nhìn không thấy đầu mút. Bộ phận hai người tiếp cận đó nhỏ nhất, mà chỗ càng vươn lên không cũng càng to.

- Xích vĩ thú! Nhuế Băng, Tang Khảm hô nhẹ, hai mắt của nàng co lại như kim, sát khí bỗng nhiên phát ra. Sát ý của Nhuế Băng là có lý do, Xích vĩ thú là kẻ địch chung của loài người, con người chết trên người chúng là con số trên trời cực kỳ kinh người.

Sau trận đại chiến ở hành tinh Dật Cúc đó, lượng lớn thân mềm bị đưa tới hành tinh Dật Cúc để nghiên cứu, Nhuế Băng và Tang Khảm đều biết nó.

Nhưng sợi thân mềm này không giống thứ đầy nước dầu bọn họ thấy lúc trước, bề mặt sợi thân mềm này đã khô héo, mất nước, xem ra có khả năng rơi rụng bất cứ lúc nào. Nhuế Băng và Tang Khảm lúc này mới biết mấy miếng da chết trên mặt đất bọn họ nhìn thấy vừa rồi đó là từ chỗ nào ra.

Nghiên cứu đối với thân mềm vẫn luôn là điều quan trọng trong những điều quan trọng nhất của hành tinh Dật Cúc, bọn họ hy vọng có thể càng thêm hiểu rõ loại sinh vật này, từ đó có thể chiến thắng chúng. Kết quả nghiên cứ cho thấy, sức sống của loại thân mềm này cực kỳ ngoan cường, chỉ cần cốt lõi của nó không chết, hoàn toàn sẽ không xuất hiện tình huống khô queo, mất nước giống như trước mắt này. Loại tổ chức sinh sôi, tiến hóa mạnh mẽ này, mấy người Tang Phổ đều gọi là tổ thân mềm.

Chẳng lẽ tổ thân mềm ở chỗ này đã xảy ra vấn đề?

Chính ngay lúc này, vành tai Tang Khảm cử động, sắc mặt hơi thay đổi: "Có thứ đang tới gần bên này!"

*****

Nhuế Băng thần sắc không đổi, nàng đã gọi Thủ Hộ ra. Từ biểu hiện của Tang Khảm mấy ngày này mà xét, Nhuế Băng có chút lòng tin với thực lực của hắn, phán đoán của hắn cực kỳ chuẩn. Tang Khảm thấy Nhuế Băng gọi Thủ Hộ ra, vội vàng nhấc A Lý Ước Đức tránh sau lưng Nhuế Băng.

Thủ Hộ ở trong Tang tộc cũng đại danh hiển hách, ai nấy đều biết, là một trong những quang giáp nổi tiếng nhất mà mọi người Tang tộc biết, đối với tính năng của nó, được truyền đi thần kỳ vô cùng. Nhưng có ít người từng thấy sư mẫu Nhuế Băng sử dụng qua, lại thêm con cháu Tang tộc đối với sư mẫu Nhuế Băng đều có lòng kính nể, tự nhiên cũng không dám có đề nghị quá đáng gì.

Lần này có thể thấy chiến đấu của Thủ Hộ của sư mẫu, ngược lại cũng không oan uổng a. Tang Khảm mơ mộng, nếu như có thể trở về, chỉ một điều này thì đã làm đỏ mắt không ít người rồi a. Nhưng chính ngay lúc này, hắn bỗng nghĩ tới, mình và sư mẫu Nhuế Băng, lão già cũng nhau mất tích, mấy người Tang Phổ khẳng định đang tìm kiếm bọn họ khắp nơi.

Vừa nghĩ tới điều này, thiếu niên thuần phác này liền lòng như lửa đốt. Tiểu tiên sinh hiện vẫn tông tích chưa rõ, bây giờ ngay cả sư mẫu Nhuế Băng lại tìm không thấy, vậy thì...

Tang Khảm có thể nghĩ được, hành tinh Dật Cúc hiện giờ nhất định loạn cào cào cả lên. Càng nghĩ tới mấy điều này, Tang Khảm càng thêm nóng ruột. Nhưng bây giờ gấp cũng vô dụng, nhìn thấy A Lý Ước Đức vẻ mặt ngây ngốc trên tay, hắn liền giận không thôi. Nếu như chỉ là mình thì cũng còn tốt chút, bây giờ lại liên lụy tới sư mẫu Nhuế Băng, lần này thật sự là làm hỏng việc lớn mà.

Nhuế Băng không hề biết Tang Khảm lúc này phiền não nhiều thế nào, toàn bộ tất cả sức chú ý của nàng hiện giờ đều tập trung vào tầm nhìn trắng đen đặc hữu của Thủ Hộ.

Trong khoảnh khắc Nhuế Băng tiến vào Thủ Hộ, trong tầm nhìn trắng xóa, kế tiếp đó, ở góc trên bên phải của tầm nhìn, vô số điểm nhấp nháy mau lẹ. Rất mau, tầm nhìn của Thủ Hộ bắt đầu trở nên rõ ràng từng chút một, cuối cùng khôi phục hoàn toàn giống với bình thường.

Điều này cũng làm Nhuế Băng thở phào, nếu như Thủ Hộ không sao sử dụng trong sương tím, vậy nàng chỉ có thể suy nghĩ liên thủ với Tang Khảm giết con Xích vĩ thú này.

Số liệu phân tích giống như thác lũ không có bất cứ tác dụng gì với Nhuế Băng. Toàn bộ tất cả sự chú ý của nàng đều tập trung vào mấy đường màu trắng không ngừng biến hóa đó. Tuy trông nơi này khắp nơi đều là sương tím nhưng trong tầm mắt của Thủ Hộ, hoàn cảnh nơi này lại tương đối đơn giản, thậm chí so với lúc bình thường còn rõ ràng hơn.

Rất mau, Nhuế Băng đã phát hiện kẻ địch.

Quả nhiên là Xích vĩ thú!

Hơi lạnh trong mắt Nhuế Băng bùng lên, không chút sợ hãi, cong người lướt tới.

Trủy thủ của Thủ Hộ cực kỳ cường hãn, so với uy lực của nó, tên gọi của nó lại làm người ta có chút khóc cười không xong: trủy thủ của Số Hai. Nhưng mỗi lần rút thanh trủy thủ này ra, Nhuế Băng lại có thể cảm nhận được thâm tình hàm chứa trong cái tên bình thường này. Nàng không hề biết Cố Thiếu Trạch, chỉ là từng nghe từ chỗ Diệp Trùng lai lịch của cái quang giáp mini này.

Anh là Thủ hộ của em! Mỗi lần nàng sử dụng Thủ Hộ, dũng khí trong lòng tăng gấp bội.

Tiếng gió thổi bên tai. Nhuế Băng giống như một ngôi sao băng màu vàng kim, bay người về phía con Xích vĩ thú đó. Nàng tập trung tinh thần, nhu tình che giấu trong đáy sâu của cặp mắt lạnh lùng đó như ẩn như hiện.

Trong sương tím, sức quan sát của Xích vĩ thú cực kỳ mạnh mẽ. Nó đã sớm phát hiện ra Nhuế Băng, nhìn người vàng đang lao tới trước mặt. Màu vàng kim đó dường như tỏa ra một loại mùi vị dụ người, trong mắt nó lộ ra vài phần tham lam và khát vọng.

Xích vĩ thú đối với kim loại khá có ham thích, càng là kim loại có tính năng xuất sắc, chúng càng thích.

Tốc độ của Nhuế Băng cực nhanh, có lẽ không thua kém bao nhiêu một giới giả nào về mặt sức bạo phát, lại thêm vào sự tăng cường của Thủ Hộ, tốc độ của Nhuế Băng so với Xích vĩ thú cũng không rơi vào thế yếu.

Động tác của Nhuế Băng nhẹ nhàng, linh động, trong nháy mắt, nàng liền tới gần bên cạnh Xích vĩ thú.

An Bỉ Lạc Kỳ hả to miệng thở lấy thở để, trong tần số liên lạc, toàn bộ là một loạt tiếng thở dốc nặng nề. Ngay cả người thể lực xuất sắc nhất trong mấy người bọn họ giống như là Đoàn Khiêm cũng đang hả to miệng thở lấy thở để.

Đây là chiến đấu lần thứ năm bọn họ gặp phải. Một trăm năm mươi mốt con Thiết cốt tiêm chủy cốt (Cốt trào mỏ nhọn, xương thép. Cốt trào là một loại chim thuộc họ chim cắt, tính hung ác, có nói trong cổ thư). Loại sinh vật trông giống như xương bọc da này lại khỏe mạnh tới bất ngờ, so với loại sinh vật ngoài mạnh trong khô như Dực long thân đen vằn vàng, chúng mạnh mẽ, ngoan cường hơn nhiều. Một mạch chiến đấu tới chết con cuối cùng cũng không có một con Thiết cốt tiêm chủy cốt nào bỏ chạy.

Đây là chiến đấu cực khổ nhất mà bọn họ gặp phải. Trong bốn trận chiến trước, toàn bộ đều là chiến đấu quy mô nhỏ. Còn lần này, cho dù là một mình Diệp Trùng đã bao thầu bốn mươi con Thiết cốt tiêm chủy cốt, một trăm mười một con còn lại vẫn mang lại cho bọn họ phiền phức khổng lồ.

Tuy cuối cùng bọn họ vẫn thu được thắng lợi, nhưng lại không có ai hoan hô, bởi vì bọn họ lần đầu tiên xuất hiện thương vong, năm người chết, bảy người bị thương nặng. Hầu hết mấy người bọn họ, trước lúc này, đều chẳng qua chỉ là thiếu niên bình thường nhất, bọn họ chưa từng trải qua việc tàn khốc thế này.

Mắt mở trừng trừng nhìn đồng bạn hóa thành một đám lửa trước mặt mình, mấy tiếng kêu thảm thê lương trong tần số đó làm mấy thiếu niên này lần đầu tiên cảm nhận được sự tàn khốc của chiến đấu. Đồng bạn hôm qua bây giờ lại đã biến mất triệt để, trong lòng mỗi người đều nặng trình trịch, không ít người thậm chí nước mắt đầy mặt.

Mọi người đều đang thở dốc, bọn họ cần mau chóng khôi phục thể lực, ai cũng không biết phía sau có còn chiến đấu không.

Không ai trách tội Diệp Trùng, đại nhân đã làm không thể tốt hơn. Nếu như không phải một mình hắn bao thầu bốn mươi con Thiết cốt tiêm chủy cốt, thương vong của toàn đội ít nhất sẽ là một phần năm. Bọn họ cũng biết rõ, đã lựa chọn con đường này, vậy thì đây là thứ bọn họ phải trải qua. Phần lớn bọn họ là một vài kẻ tâm chí cứng cỏi, đã từ từ điều chỉnh.

Ánh mắt của bọn họ rơi trên người Thần ở không xa. Đại nhân quá mạnh! Nếu như bọn họ có thể có sức chiến đấu mạnh như thế này của đại nhân, vậy thì tình huống này sẽ không xảy ra nữa! Bọn họ ngấm ngầm nắm chặt nắm tay, trong lòng hạ quyết tâm.

Trong mắt tất cả học viên, đại nhân có lẽ là người đáng để đi theo nhất trên đời này. Không có ai lại tuyển một đám người cái gì cũng không biết bọn họ đây, ở Tô thành, người giống bọn họ thế này chỗ nào cũng có, vừa quơ thì cả đống. Bọn họ bị người ta coi thường, trải qua cuộc sống bình thường nhất. Cho dù một số con em quý tộc trong bọn họ, bởi vì không có thiên phú thần niệm, tiền đồ ảm đạm.

Chính là đại nhân, đã làm vận mệnh của bọn họ xảy ra thay đổi triệt để. Huấn luyện bọn họ, trang bị quang giáp cho bọn họ.

Ai lại đi huấn luyện người cái gì cũng không biết? Còn lại vì bọn họ mà trang bị vũ khí đắt giá như vậy, thậm chí ngay cả trang bị của thị vệ doanh trực thuộc vương thất cũng không bằng bọn họ. Darren Shan Le Vaud, xuất thân từ thế gia Le Vaud, chủ quản hậu cần quân đội nước Đông Vân, từng chuyên môn làm ra tính toán, kết luận có được cuối cùng là, trang bị tiêu chuẩn của mỗi binh sĩ thị vệ doanh trực thuộc vương thất vẫn không đủ mua khẩu súng quang trên tay quang giáp của bọn họ. Từ đây có thể thấy được, sự coi trọng của đại nhân đối với bọn họ.

Hầu hết trong số bọn họ thậm chí còn cho rằng, đại nhân là chuyên môn vì huấn luyện bọn họ mà tới Darkness tối tăm này.

Đại nhân đã vì bọn họ mà trang bị trang bị tốt nhất, thứ bọn họ tiến hành là huấn luyện tốt nhất, thậm chí đại nhân tự mình dắt bọn họ cùng tiến hành săn giết các loại dã thú mạnh mẽ. Bọn họ hiện giờ có thể có đủ sức mạnh giết chóc với dã thú trong Darkness, đều là đại nhân ban cho.

Mà bọn họ, chẳng qua chỉ là người bình thường nhất, người bình thường mà ngay cả xạ thủ cũng không phải. Bọn họ có lý do gì mà không cảm kích đại nhân? Có lý do gì mà không yêu quý đại nhân?

Nếu như dưới tình huống thế này, còn không nghiêm túc huấn luyện, còn không tận chức mà chiến đấu, trong quan niệm chất phác của mấy thiếu niên này, thế nào cũng nói không xong. Đối với thương vong, điều đó càng bình thường. Độ lớn thương vong của xạ thủ, ai nấy đều biết. Một trăm xạ thủ cấp bốn, có thể có mười người trở thành xạ thủ cấp sáu thì đã không tệ rồi. Trong đó còn có bốn mươi vẫn một mạch dừng ở khoảng cấp bốn, mà năm mươi người còn lại, đều chết trong chiến đấu. Sự trưởng thành của xạ thủ cần chiến đấu không ngừng, đã là chiến đấu, thì tránh không được thương vong.

- Về căn cứ.

Giọng nói bình đạm của Diệp Trùng nghe trong tai mọi người lại phảng phất như âm thanh của sáo trời.

Xích vĩ thú chết trên mặt đất, chỗ cổ họng của nó có một vệt máu nhỏ mảnh, mà cạnh cổ nó, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

Trong mắt Tang Khảm đã tràn ngập sùng bái, sư mẫu Nhuế Băng quả nhiên cường hãn giống như tiểu tiên sinh, một tia sáng lạnh vừa rồi đó quả thật là kinh diễm a!

Nhuế Băng thu Thủ Hộ lại, Tang Khảm vội vàng chạy tới, bắt đầu kiểm tra Xích vĩ thú.

Đuôi tên màu đỏ nhạt tỏ rõ đây không hề là một con Xích vĩ thú trưởng thành, hoặc là nói, nó vẫn chưa hoàn thành tiến hóa, nó quả nhiên chỉ có ba ngón chân đáng thương.

Nhuế Băng lúc này bừng tỉnh, chẳng trách con Xích vĩ thú này không chịu nổi một đòn như vậy.

Tang Khảm lấy ra trủy thủ mang theo bên người của mình, chịu ảnh hưởng của Diệp Trùng, người Tang tộc cũng thích mang theo trủy thủ bên người, nhưng bọn họ chỉ mang theo một loại trủy thủ, đó chính là trủy thủ Lưu kim Tang gia thôn sản xuất ra. Tang Khảm tay cầm trủy thủ Lưu kim, bắt đầu mổ xẻ Xích vĩ thú. Thịt của dã thú gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, hắn cực kỳ có kinh nghiệm. Theo kinh nghiệm của hắn mà phán đoán, thịt của Xích vĩ thú rất rõ ràng là có thể ăn được, với lại mùi vị chắc là cũng không tệ.

Cảnh tượng máu me thế này rất rõ ràng không thích hợp Nhuế Băng, Nhuế Băng mau chóng lướt qua một bên.

Tang Khảm vừa cắt Xích vĩ thú vừa nghĩ. Đáng tiếc mình không mang theo quang giáp tông ủi, nếu không, mấy con Xích vĩ thú này nào là đối thủ của mình. Vì tránh tính không ổn định của không gian thí nghiệm, rất sớm lúc trước thì hắn đã lấy công tắc không gian của quang giáp tông ủi trên tay xuống.

Ý! Đợi đã! Động tác trên tay Tang Khảm bỗng ngớ ra, trong đầu giống như có gì lướt qua, hắn cẩn thận suy nghĩ, nhưng lại phảng phất như nắm bắt không được.

Công tắc không gian! Đúng, chính là công tắc không gian! Hắn biết rõ bọn họ làm sao tới đây, công tắc không gian, chính là công tắc không gian! Trên tay sư mẫu Nhuế Băng vẫn mang theo công tắc không gian của Thủ Hộ! Nhất định là nguyên nhân này, Tang Khảm hưng phấn vô cùng.

A Lý Ước Đức ở bên cạnh vẫn vẻ mặt ngây ngốc. Tang Khảm vội vàng chạy tới bên cạnh bên cạnh A Lý Ước Đức, liều mạng lắc, nhưng A Lý Ước Đức vẫn ngây mặt ra. Nhưng Tang Khảm đối phó hiện tượng này rất có kinh nghiệm. Lấy bình nước trên eo xuống, mặc kệ đáng tiếc, tưới từ trên đỉnh đầu A Lý Ước Đức xuống. Nhuế Băng ngụy dị nhìn những điều Tang Khảm làm.

Một chiêu này quả nhiên linh nghiệm.

A Lý Ước Đức run một cái, ánh mắt khôi phục lại từ trong hoang mang. Nhìn thấy mình toàn thân ướt sung, lập tức tức giận: "Con khỉ Khảm. Ngươi lại làm hư kiểu tóc của lão già ta!" Vô ý thức dùng tay chỉnh lại mấy cọng tóc xoăn màu vàng còn lại trên cái đầu trụi lủi.

- Lão già, tôi đã nghĩ ra thí nghiệm tại sao lại xảy ra việc bất ngờ. Tang Khảm hưng phấn nói.

- Cái gì? A Lý Ước Đức ngớ người, lập tức vội vàng hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra cái gì?"

- Công tắc không gian! Nhất định là công tắc không gian! Tang Khảm giải thích với A Lý Ước Đức: "Sư mẫu Nhuế Băng mang theo công tắc không gian. Chắc là công tắc không gian, nó đã tạo ra ảnh hưởng với cửa sổ không gian."

- Công tắc không gian? A Lý Ước Đức mở to miệng nhìn Nhuế Băng: "Băng cô nương, cô đã mang theo công tắc không gian?"

Nhuế Băng gật đầu.

- Ài, cũng trách ta, đã quên nói với cô. Nguyên lý của công tắc không gian tuy không giống cửa sổ không gian lắm, nhưng hai cái không gian ở quá gần nhau, đều sẽ tạo ra dị biến. Đều trách ta, đã quên dặn dò cô. A Lý Ước Đức vẻ mặt phiền não, buồn bã vô cùng.

Ba người đều yên lặng. Tuy bây giờ đã biết nguyên nhân, nhưng đối với việc làm sao trở về không có chút giúp đỡ nào.

- Đáng chết! Lại có thứ gì đó tới! Tang Khảm vẻ mặt biến đổi: "Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta phải mau xuyên qua chỗ này chút."

Mười một con Xích vĩ thú, mau chóng tới gần chỗ này.

Nhuế Băng không nói hai lời, gọi Thủ Hộ ra, lao người đi tới. Tang Khảm cõng A Lý Ước Đức, theo sát phía sau.

Thủ Hộ màu vàng kim bọc sát lấy Nhuế Băng, mỗi động tác đều để lại một đám hư ảnh màu vàng kim mơ hồ, phiêu hốt linh động. Nhuế Băng cũng biết, hiện giờ không phải lúc giữ miếng, huống chi đối với loại sinh vật Xích vĩ thú này, nàng trừ thù hận ra, thiếu chút hảo cảm.

Vô luận là cùng ở với Diệp Trùng, hay là ở hành tinh Dật Cúc, Nhuế Băng vẫn luôn không có cơ hội ra tay, thực lực nàng thế nào, vẫn luôn là một câu đố. Nàng bây giờ dốc hết toàn lực, làm Tang Khảm ở sau lưng thấy mà líu lưỡi.

Dưới bóng người phiêu dật, tràn đầy sát cơ.

Mười một con Xích vĩ thú không hề tạo thành bất cứ quấy nhiễu nào cho nàng, trủy thủ ở trên tay nàng giống như sống lại vậy. Nếu như nói trủy thủ trên tay Diệp Trùng giống như rắn độc, cứng sắc bền bỉ, một đòn là chết, đơn giản, mau lẹ, không có hoa hòe. Trủy thủ trên tay Nhuế Băng lại như thiên nga lướt qua mặt nước, gió nhẹ lướt qua mặt, phiêu dật linh động.

Phong cách khác nhau, lại có uy lực như nhau.

Trong thoáng chốc, cùng một vị trí trên cổ họng mười một con Xích vĩ thú, toàn bộ đều để lại một vệt máu nhỏ mảnh, mãi đợi tới sau khi Tang Khảm theo sát sau nàng, cõng A Lý Ước Đức lướt qua, mười một con Xích vĩ thú mới ầm ầm ngã xuống, máu phun như suối.

Ba người không dám dừng bước, chân không nghỉ, chạy như điên tới trước trong sương tím. Người dẫn đường là Tang Khảm, Nhuế Băng cũng không rõ, trong hoàn cảnh khó nhận ra đông tây nam bắc thế này, Tang Khảm làm sao phân biệt được phương hướng.

Rất mau Nhuế Băng và Tang Khảm liền cảm nhận được sự khác lạ của chỗ này. Xích vĩ thú chỗ này so với Xích vĩ thú gần hành tinh Dật Cúc thì yếu hơn nhiều, đồng loạt đều là ba ngón chân, thậm chí còn có hai ngón, một ngón. Vỏ giáp phần lưng của chúng cũng hiện ra màu xám nhạt, mà không phải là màu đen sáng bóng. Ổ thân mềm của chỗ này phảng phất như từ từ khô kiệt, nó giống như mất đi nước và dinh dưỡng, lớp da ngoài mất nước, khô quắt rũ xuống. Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy phần thịt có thể thấy khắp nơi trong đoạn hình ảnh lần trước.

Hai người Nhuế Băng và Tang Khảm hiện giờ không hề biết ổ thân mềm rốt cuộc có vấn đề không rõ ràng gì, nếu như là Diệp Trùng hoặc Griffiths ở chỗ này, có lẽ có thể làm rõ ràng.

Nhưng Xích vĩ thú chỗ này không hề mạnh, điều này đối với ba người mà nói, là một tin tức tốt tới mức không thể tốt hơn.

Cho dù tới tận trước mắt vẫn không gặp phải Xích vĩ thú lợi hại, ba người vẫn định dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua khu vực này.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-485)