Vay nóng Tima

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 460

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 460: Khoảng cách
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Lazada


Trên đường trở về căn cứ cũng không hề thoải mái, bọn họ lại gặp phải mấy đám dã thú, điều này lại mang tới cho bọn họ thương vong. Diệp Trùng không hề can dự quá nhiều, mà để cho mấy học viên này tự mình nỗ lực chiến đấu. Ý định ban đầu của hắn chính là tôi luyện mấy học viên này, nếu như làm bảo mẫu nơi nơi, vậy hà tất lại phải làm gì? Đối với thương vong, chỉ cần không xuất hiện thương vong trên diện rộng, hắn liền có thể chấp nhận.

Quá trình đào thải này rất tàn khốc, nhưng lại là điều nhất định phải làm.

Trở về căn cứ, mọi người đều thở phào. Trong mấy ngày tiếp đó, Diệp Trùng không hề để bọn họ lại đi ra ngoài tiến hành thực chiến, mà lại ra lệnh bọn họ cùng nhau tiến hành tổng kết. Tổng kết sau trận chiến có thể đủ làm tân binh mau chóng trưởng thành, cũng có thể đủ làm lý giải đối với phối hợp chiến thuật của bọn họ càng thêm sâu sắc.

Đám học viên này đều thật sự nhận thức được sự tàn khốc của chiến đấu, không ai giả ngốc gạt người, làm như thế là không có trách nhiệm với mạng sống của mình. Khi tác chiến quần thể, có thể sống sót hay không, không hề là trông vào sức chiến đấu của mỗi một mình các người có mạnh bao nhiêu, mà là phải xem phối hợp giữa các người, sự viện trợ lẫn nhau.

Hy Ngôn tìm tới Diệp Trùng: "Thầy, toàn bộ tất cả linh kiện dự phòng của quang giáp đều đã hoàn thành, chúng ta tiếp theo sản xuất cái gì? Kim loại chất đống trong kho càng lúc càng nhiều, nếu như không xài một chút, chúng ta phải xây dựng kho mới." Hắn hiện giờ đã là tổng quản bộ phận kỹ thuật của cả căn cứ, điều này cũng làm cho hắn khá bận rộn.

Diệp Trùng nghe nói ngớ người, tiếp đó kìm không được mà sinh ra vài phần cảm khái, Darkness này quả nhiên là vùng đất giàu có a. Lượng tàng trữ kim loại khổng lồ thế này, đối với năm ngàn người mà nói, quá sức là dư dả. Kim loại luyện ra từ trong Hỏa (Nộ??) viêm giang mỗi ngày liên miên không ngớt, trực tiếp làm cho kho của bọn họ hiện giờ đều sắp đầy nhóc.

Quang giáp của năm ngàn người chế tạo hoàn thành, mỗi cái quang giáp thậm chí đều đã chuẩn bị năm bộ linh kiện dự bị tiêu chuẩn, nhưng cho dù là như vậy, lượng lớn kim loại không kịp sử dụng đã chất đầy nhà kho. Hắn cũng không ngờ, lại có một ngày, hắn lại vì kim loại trên tay quá nhiều mà phiền não.

Diệp Trùng suy đi nghĩ lại, nói: "Sản xuất vỏ giáp đi. Mang tất cả tường ngoài của căn cứ, gắn tất lên vỏ giáp dày nửa mét, ừ, tất cả cột chống cũng đổi thành kim loại."

- Vâng. Hy Ngôn vội vàng đáp lời, căn cứ do đá chế tạo đích xác không phải là rất an toàn. Trong xương tủy của mấy người Hy Ngôn, đối với địa phương Darkness này thường mang theo vài phần sợ hãi. Gắn vỏ giáp cho căn cứ không phải là một công trình nhỏ, nhưng chế tạo vỏ giáp so với chế tạo quang giáp thì đơn giản hơn nhiều, tin rằng rất mau liền có thể hoàn thành. Như vậy cũng có thể tiêu hao lượng lớn kim loại trong kho, vấn đề nhà kho vẫn luôn làm hắn đau đầu cũng có thể giải quyết rồi.

- Ừ, nhân lần cải tạo này, mở rộng căn cứ ra ngoài năm km. Công trình cải tạo phải tiến hành theo giai đoạn, một chỗ đã hoàn thành rồi, tiếp theo mới đi làm chỗ khác. Diệp Trùng nhắc nhở Hy Ngôn. Vô luận lúc nào, an toàn đều là đứng đầu. Trong quá trình cải tạo, năng lực phòng hộ của căn cứ sẽ giảm xuống một mức độ nhất định. Nếu như có bầy dã thú lớn nhân thời kỳ căn cứ cải tạo toàn diện mà tới tấn công căn cứ, đó là điều cực kỳ trí mạng.

Hy Ngôn gật đầu ra dấu hiểu rõ.

Diệp Trùng nghĩ tới một vấn đề, hỏi Hy Ngôn: "Học tập của bọn họ thế nào?"

Hy Ngôn biết Diệp Trùng là nói mấy nhân viên kỹ thuật đó. Hắn cười trả lời: "Mấy tên đó không biết chăm chỉ thế nào, ai cũng biết đây là cơ hội khó gặp. Thầy hào phóng như vậy, nhiều kỹ thuật quý giá như thế đều đem ra, bọn họ làm sao lại chịu bỏ qua cơ hội này chứ, ai nấy đều hận không thể không ăn cơm, không ngủ nghĩ."

- Vậy thành tích thế nào? Diệp Trùng hỏi.

Hy Ngôn trầm ngâm nói: "Đều vô cùng không tệ, đặc biệt là mấy người trẻ tuổi đó, bọn họ tiếp thụ rất nhanh. Nhưng mấy người khác, kinh nghiệm càng phong phú hơn, cho nên hiện giờ cũng đi ở phía trước. Bất quá, tôi cho rằng, tiềm lực của mấy người trẻ tuổi đó lớn hơn. Nhưng cần thời gian bồi dưỡng thật tốt."

Diệp Trùng gật đầu, nghĩ một hồi, nói với Hy Ngôn: "Chia bọn họ mỗi năm người thành một tiểu tổ. Mỗi tiểu tổ cho một phòng thí nghiệm. Nếu như cần tài liệu gì, tới lấy ở chỗ ngươi. Nhưng cần máy móc, để bọn họ tự mình giải quyết. Ừm, bọn họ có thể sử dụng tất cả máy móc."

Một phòng thí nghiệm, máy móc cần lớn phi thường, Diệp Trùng làm như vậy, chính là hy vọng bọn họ thêm một cơ hội ra tay. Đầu tiên, bọn họ cần học làm sao sử dụng các loại máy móc tiên tiến, mà chế tạo máy móc, độ khó lại càng lớn hơn, không chỉ cần bọn họ phải có cơ sở lý luận vững chắc mà còn cần bọn họ có năng lực ra tay đủ mạnh. Diệp Trùng không hề mơ cao bọn họ có thể lập tức hoàn thành, hoặc lập tức ai ai cũng có thể trở thành tông sư, chỉ là hy vọng thông qua loại phương thức này, tăng nhanh tốc độ tiếp thu đối với lý luận mới của bọn họ.

Hy Ngôn hiểu rõ gật đầu: "Được, tôi sẽ làm như vậy."

Đại hội tổng kết chiến đấu cuối cùng đã hoàn thành, đối với báo cáo tổng kết dày cộm mà mấy học viên này mang tới, Diệp Trùng có chút kinh ngạc. Mấy học viên này, làm còn tốt hơn tưởng tượng của hắn. Trong báo cáo, bọn họ đối với việc làm sao cải tiến mỗi một sai lầm trong chiến đấu, làm sao hoàn thiện mỗi một kẽ hở, cụ thể vô cùng. Trừ mấy chỗ chi tiết ra, Diệp Trùng cũng cảm thấy không thể chê trách.

Ba người An Bỉ Lạc Kỳ và Đoàn Khiêm, Thù Mạc Nhi, mỗi người đều nộp lên một phần tâm đắc. Điều Đoàn Khiêm và Thù Mạc Nhi nhiều hơn là tập trung chi tiết của chiến đấu, điều làm Diệp Trùng kinh ngạc nhất là báo cáo của An Bỉ Lạc Kỳ, một bài lớn liên miên không dứt. Sau khi Diệp Trùng coi xong lập tức quyết định sau này sẽ để hắn đảm nhận vai trò quan chỉ huy. Mà chỉ huy lần trước của hắn cũng làm đám học viên này tâm phục khẩu phục, nếu như không phải mấy lần quyết đoán vào lúc then chốt của hắn, con số thương vong sẽ càng thêm nặng nề.

Trên sân huấn luyện, học viên từng trải qua chiến đấu và mấy học viên chưa từng trải qua chiến đấu, vừa nhìn liền có thể nhận ra. Huấn luyện của bọn họ càng có thêm tính mũi nhọn. Diệp Trùng tiếp đó lại bố trí một lần thực chiến mới. Lần này do An Bỉ Lạc Cách dẫn đội, mà từ trong đội đột kích đã có một lần kinh nghiệm thực chiến rút ra một trăm người, lấy một trăm người này làm cốt cán, mỗi người dẫn năm học viên chưa từng trải qua thực chiến. Diệp Trùng không thể nào mỗi lần đều dẫn theo bọn họ đi thực chiến, chỉ có triệt để vứt bỏ nạng chống, bọn họ mới có thể thật sự trưởng thành.

Sáu trăm cái quang giáp cuồn cuộn rời khỏi căn cứ, bọn họ sắp phải trải qua tôi luyện của máu và lửa.

Trong căn cứ, tất cả học viên còn lại trở nên càng thêm khắc khổ, bọn họ biết, bọn họ cuối cùng cũng sẽ có một ngày đối mặt với chiến đấu, mà thứ lớn nhất, ít nhất bảo đảm bản thân có thể sống sót, chính là kỹ năng chiến đấu của bọn họ.

Không dẫn đội, Diệp Trùng lại chui vào phòng nghiên cứu của mình, hắn định xây dựng một ngọn tháp tín hiệu xung mạch, một ngọn tháp tín hiệu xung mạch có thể đủ bao phủ cả Darkness. Tháp tín hiệu xung mạch đối với Diệp Trùng mà nói, có thể nói là vô cùng quen thuộc. Khi hắn ở hành tinh rác, nhà của bản thân chính là ở phía dưới tháp tín hiệu xung mạch của hành tinh rác. Tháp tín hiệu xung mạch là phương thức chủ yếu nhất, cũng là nhanh nhất để truyền tín hiệu giữa các hành tinh.

Xây dựng một ngọn tháp tín hiệu xung mạch có rất nhiều chỗ tốt, chỗ tốt lớn nhất chính là vô luận quang giáp của bọn họ ở chỗ nào, đều có thể liên hệ với căn cứ. Một chỗ tốt khác chính là có thể thông qua vật thể bay trinh thám không người đại loại như là chim ruồi, tiến hành thăm dò đối với cả Darkness.

Hai chỗ tốt này đối với Diệp Trùng mà nói, là điều cần thiết thật sự mà lại bức thiết.

Tháp tín hiệu xung mạch đối với Diệp Trùng mà nói, không hề có quá nhiều khó khăn. Tất cả kỹ thuật của nó đối với hắn mà nói, đều không thành vấn đề. Mà mấy máy móc tuyệt đối có thể coi là hào hoa trên tay hắn đó, chế tạo một ngọn tháp tín hiệu xung mạch hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề hiện giờ Diệp Trùng cần đối mặt là, giả dụ hắn muốn tín hiệu xung mạch có thể đủ bao phủ tới cả Darkness, vậy thì có nghĩa là cường độ của tín hiệu xung mạch cần cực kỳ lớn, tiêu hao đối với năng lượng sẽ lớn vô cùng, dẫu sao nó phải luôn ở trong trạng thái khởi động.

Mà tinh thể năng lượng trên tay Diệp Trùng hiện giờ không hề coi là nhiều, với lại, còn phải kể đến tiêu hao mỗi ngày của các học viên, xem ra phải sớm tìm thấy cửa sổ không gian thông tới Tây Hàn hoặc Nam Châu chút, nếu không, Diệp Trùng chỉ có thể đắn đo tiến về nước Đông Vân.

Tuy tinh thể năng lượng trên tay gấp gáp, nhưng Diệp Trùng vẫn quyết định chế tạo tháp tín hiệu xung mạch, điều này đối với căn cứ mà nói, cực kỳ quan trọng. Vấn đề tinh thể năng lượng, nếu như Đông Vân thật sự không định bán, vậy thì cướp thôi. Diệp Trùng suy nghĩ rất tùy ý, tuy hắn và Tô Môn Tây Gia Hoa rất quen thuộc, nhưng thật sự phải cướp, hắn sẽ không mềm tay.

Bảy ngày sau, căn cứ mọc lên một ngọn tháp kim loại cao cao, điều này làm mấy học viên đó cảm thấy cực kỳ tò mò. Tháp tín hiệu xung mạch cao một trăm ba mươi lăm mét, có thể nhìn thấy ở nơi vô cùng xa. Đèn tín hiệu màu đỏ nhấp nháy trên đó vô cùng chói mắt ở Darkness tối đen.

Tháp tín hiệu xung mạch không hề là do một mình Diệp Trùng làm, thật ra, trừ thiết kế ban đầu ra, đại bộ phận khác đều là mấy người trẻ tuổi đó chế tạo. Điều Diệp Trùng cần làm chính là dạy bọn họ làm sao sử dụng mấy máy móc phức tạp đó. Hắn không ngại dạy mấy người trẻ tuổi này một lần rồi lại một lần. Mấy người này là cốt cán kỹ thuật tương lai, đáng để ra sức bồi dưỡng.

Thời gian chế tạo tháp tín hiệu xung mạch hao tốn hơn nhiều thời gian dự kiến, nhưng với cái nhìn của Diệp Trùng, điều này hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng mấy ngày này, Diệp Trùng cũng không hề nhàn rỗi. Hắn đã chế tạo lượng lớn vật thể bay chim ruồi phiên bản cường hóa. Thể tích loại vật thể bay này soi với chim ruồi lớn hơn chút, thời gian bay liên tục cũng dài hơn, bên trong nó có gắn hệ thống quét hình mini, có thể quét địa hình, sau đó thông qua máy liên lạc, truyền tin tức về căn cứ.

Đã có mấy con chim ruồi cường hóa này, hoạt đột thăm dò Darkness với quy mô lớn liền có thể triển khai. Giá thành của nó rất rẻ, chế tạo cũng không phí sức. Thăm dò Darkness là một hoạt động trường kỳ, chim ruồi cường hóa không có bất cứ năng lực tự bảo vệ nào, nếu như gặp phải sinh vật bay như là Dực long thân đen vằn vàng, phỏng chừng cũng chỉ có kết cục hư hỏng. Nhưng điều này đối với Diệp Trùng mà nói, chỉ là vấn đề nhỏ. Ngoài ra, chim ruồi cường hóa có một chỗ tốt lớn nhất, chính là sẽ không có thương vong nhân viên.

Cho nên Diệp Trùng một hơi chế tạo một trăm con chim ruồi cường hóa, sau đó thả ra năm mươi con. Trong căn cứ, có thể thông qua tháp tín hiệu xung mạch điều khiển mấy con chim ruồi cường hóa này. Diệp Trùng đã chuyên môn xây dựng một phòng thông tin, điều một mớ học viên tới phụ trách. Hắn tin rằng, có đống chim ruồi cường hóa này, Darkness cuối cùng sẽ vén màn che mặt thần bí trước mặt hắn.

Trong sương tím, Nhuế Băng và Tang Khảm mau chóng tiến tới trước. Quang giáp Thủ Hộ của Nhuế Băng vẫn sáng bóng, trên quang giáp màu vàng kim không có chút ảm đạm nào. Tang Khảm cõng A Lý Ước Đức vẻ mặt cảnh giác theo sát sau lưng Nhuế Băng.

Mấy ngày này, ba người về cơ bản có thể nói là đã giết ra một con đường máu.

Sư mẫu Nhuế Băng quả thật là quá mạnh! Quang giáp Thủ Hộ quả thật là quá mạnh!

Tang Khảm không thể không cam chịu thua thiệt, mấy ngày này, hắn lại một lần cũng không có ra tay. Xích vĩ thú ở nơi này hoàn toàn không sao tạo thành uy hiếp cho sư mẫu Nhuế Băng, điều làm hắn xuýt xoa nhất là sức bền của sư mẫu Nhuế Băng, lại vẫn luôn không có bất cứ dấu hiệu kiệt sức nào.

Tang Khảm đối với cảnh tượng trước mắt không có chút sợ hãi nào, so với thú triều lần đó, đây chỉ có thể coi là trò con nít.

Năm ngày, bọn họ đã lăn lộn trong sương tím năm ngày. Tang Khảm vô cùng mẫn cảm đối với thời gian, không cần mượn bất cứ công cụ nào.

Xích vĩ thú nơi này không hề mạnh mẽ, chính xác mà nói, là cực kỳ yếu ớt. Ổ thân mềm chỗ này hình như cũng có chuyện không tốt. Nhưng ba người không ai muốn tìm hiểu kỹ vấn đề này. Xông ra đám sương tím này trước mới là điều cần nhất trước mắt bọn họ.

Mấy ngày trở lại đây, Xích vĩ thú ngã dưới trủy thủ của sư mẫu Nhuế Băng nhiều không kể xiết, hai ngày này, có lẽ chúng cũng biết ba người không dễ chọc, lại có rất ít Xích vĩ thú chủ động chạy tới.

Điều này cũng làm cho tốc độ tiến tới của bọn họ tăng mạnh.

Sương tím trước mắt bắt đầu từ từ mỏng đi, điều này làm ba người được cổ vũ mạnh mẽ, bước chân cũng càng nhanh hơn. Trong ba người, ngược lại A Lý Ước Đức thoải mái nhất, lão được Tang Khảm cõng, sau khi trải qua sự hoảng sợ lúc đầu, rất mau liền quen. Muốn suy nghĩ thì suy nghĩ, suy nghĩ mệt thì ngủ.

Ừ, lưng của Tang Khảm vẫn là rộng rãi, thoải mái! Học sinh này thu thật tốt, A Lý Ước Đức suy nghĩ một cách đẹp đẽ.

Nhuế Băng và Tang Khảm đều là hạng thể lực mạnh mẽ, nhưng chạy nhanh tốt độ cao liên tục trong thời gian dài như vậy, Nhuế Băng còn phải chiến đấu, trong thần sắc vẫn xuất hiện chút mệt mỏi.

Mười ngày sau, bọn họ cuối cùng đã xuyên qua cả vùng sương tím.

Nhìn sương tím mênh mông sau lưng, Nhuế Băng và Tang Khảm đồng loạt thở phào, mà chính ngay lúc này, A Lý Ước Đức ở trên lưng Tang Khảm ngáp một cái cực kỳ hưởng thụ.

Ba người hơi nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường.

Hình dáng địa hình đã xảy ra biến hóa rất lớn, thứ hiện ra trước mắt cũng không còn là bình nguyên nhìn không thấy bờ bến, mà là núi non kéo dài. Điều kỳ quái là, có vài ngọn núi trơ trọi, mà một vài ngọn núi lại xanh rì, tươi tốt, mấy ngọn núi này kéo dài giao thoa lẫn nhau, trông khá là quái dị, cực kỳ không hài hòa.

Nhuế Băng và Tang Khảm nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương. Càng là chỗ kỳ quái, càng dễ xuất hiện thứ kỳ quái, mà mấy thứ kỳ quái này thường đi kèm nguy hiểm khổng lồ.

Bỗng, một ngọn núi trơ trọi xa xôi phía trước khói bụi bốc lên, ẩn ước có âm thanh truyền lại.

Hai người nhìn nhau, quyết định đi tới xem thử. Chút khoảng cách này đối với hai người có tốc độ mau chóng mà nói, chỉ là chút công sức, mà A Lý Ước Đức trên lưng Tang Khảm ngáp một cái xong lại ngủ rồi.

Đợi tới lúc Nhuế Băng và Tang Khảm tới gần, mới phát hiện, thì ra là chiến đấu của hai con dã thú.

Nhưng chỉ nhìn hai cái, Nhuế Băng và Tang Khảm đi xuyên cả vùng sương tím cũng không chút sợ hãi lại đồng loạt biến sắc.

*****

Hai con dã thú đang giết lẫn nhau, hai con dã thú này cực giống báo đen, nhưng trên trán có một nhúm lông trắng như tuyết. Mặc kệ là Nhuế Băng hay là Tang Khảm đều chưa từng thấy qua con báo mạnh mẽ thế này. Hai con báo rõ ràng đã giết đỏ cả mắt, chúng không hề chú ý thấy ở chỗ không xa, có hai người đang nhìn chúng chăm chú.

Tốc độ kinh người, sức mạnh lớn tới mức khủng bố, trên mặt đất hố trũng lỗ chỗ, toàn bộ đều là do chúng vừa rồi phá hoại mà thành. Nham thạch cứng rắn vô cùng trong mắt chúng dường như không coi là gì, chúng tùy tiện một trảo liền có thể dễ dàng vỗ nát nham thạch. Chạy dữ dội với tốc độ cao, quả thật giống như quang giáp hạng nặng, ầm ầm ầm, mặt đất cũng đang run rẩy.

Một con trong đó bị tông trên vách núi, lập tức rào rào, tông xuống một mảng lớn nham thạch, gây nên bụi đất đầy trời. Trong bụi đất mịt mù, không chỉ truyền lại tiếng gầm rống giận dữ của hai con báo đen, mà còn xen lẫn tiếng nham thạch vỡ nứt, tiếng va chạm trầm muộn, làm hai người Nhuế Băng và Tang Khảm hoảng sợ, run rẩy trong lòng.

Đối ứng với cảnh tượng kịch liệt của hai con báo, A Lý Ước Đức trên lưng Tang Khảm lại vang lên tiếng ngáy nhè mà kéo dài.

Nhưng điều làm hai người không ngờ là, hai con báo trông cực kỳ muốn ngươi sống ta chết lại không hề liều đưa ra kết quả, mà lại nhìn hườm hườm đối phương vài phút, không hẹn mà cùng xoay người hiên ngang bỏ đi.

Mãi đợi hai con báo này đã đi xa rồi, Tang Khảm mới thở phào một hơi dài: "Súc sinh thật lợi hại! Cho dù ở chỗ chúng tôi, dã thú bá đạo thế này, cũng không có mấy loại. Với lại, chúng rất có linh tính." Kinh nghiệm chiến đấu với dã thú của Tang tộc nhiều rất nhiều, lý giải của bọn họ đối với dã thú cũng không giống người khác.

Khi nói lời này, Tang Khảm vẻ mặt tán thán. Dã thú hắn từng thấy nhiều không kể xiết, tự tay săn giết cũng không ít, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con báo mạnh mẽ thế này. Tang tộc đối với sinh vật cường đại thường có tôn kính trong lòng, đương nhiên, điều này không hề có ý nghĩa khi bọn họ quyết định săn bắt nó sẽ có chút mềm tay nhất định nào đó.

Nhuế Băng không nói gì. Hai con báo mạnh mẽ vừa rồi đó làm nàng cực kỳ cảnh giác. Vô luận là tốc độ, hay là sức mạnh, chúng đều mạnh mẽ tới mức không thể tin được. Lại thêm vào linh tính xuất chúng, dã thú thế này khá là đáng sợ.

Hai con báo này cũng làm tinh thần vừa mới có chút thả lỏng của Nhuế Băng và Tang Khảm vừa mới ra khỏi sương tím lại một lần nữa căng thẳng trở lại.

Bọn họ trở nên cẩn thận từng li từng tí, tuy từ trước mắt mà thấy, số lượng loại báo này không hề nhiều, nhưng ai có thể khẳng định nơi này không có sinh vật khác?

Dãy núi kéo dài, có cái xanh rì tươi tốt, có cái lại trơ trọi một mảng, hiện tượng quái dị này không hề làm bọn họ sợ hãi. Ở Thiên vực trì, trọng lực trì có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào đó so với chỗ này càng cổ quái, càng nguy hiểm hơn. Với lại, bọn họ trước giờ trừ đi tới trước, cũng không hề có lựa chọn tốt nào khác.

Động tác của bọn họ cẩn thận mà mau chóng, đầy sự cảnh giác, chỉ sợ kinh động mấy sinh vật cường đại ở chỗ này. Mấy sinh vật này có thể sống ở cạnh bên Xích vĩ thú mà lại không diệt vong, đủ để nói rõ sự cường đại của chúng. Trong lúc đi xuyên qua lãnh địa của mấy sinh vật này, không dùng 120% sức chú ý, vậy thì kết cục nhất định sẽ rất thê thảm.

May mà thực vật nơi này um tùm, lại thêm vào có thợ săn kinh nghiệm phong phú là Tang Khảm, bọn họ ngược lại không cần lo lắng vấn đề thức ăn và nước uống. Tang Khảm thường có thể tìm được một chút thức ăn đại loại như trái cây dại có mùi vị cực ngon, Nhuế Băng và A Lý Ước Đức cực ít có loại trải nghiệm này ăn vô cùng ngon miệng.

Bọn họ không dám nướng thức ăn, bởi vì sợ dụ tới một số dã thú cường đại. Giống như hai con báo gặp phải hôm đó, dù là Nhuế Băng điều khiển Thủ Hộ cũng phải tốn một phen công sức, càng huống chi bên cạnh còn có A Lý Ước Đức, lão không có chút năng lực tự bảo vệ nào. Nếu như chỉ có một mình Nhuế Băng, nàng tự nhiên sẽ không bó tay bó chân thế này.

Vùng núi này so với tưởng tượng của ba người còn lớn hơn nhiều. Núi cao liên miên không dứt, nhìn không thấy điểm cuối. Mỗi lần bọn họ vượt qua một ngọn núi, dựng trước mặt bọn họ là một ngọn núi cao khác. Điều duy nhất làm người ta chúc mừng là, bọn họ không hề gặp phải sinh vật càng mạnh hơn so với hai con báo đen gặp được lần đầu tiên đó.

Đường đi khô khan vô vị, bọn họ mỗi ngày không ngừng đi giữa núi non. Bọn họ đã đi hơn ba tháng trong vùng núi này nhưng vẫn không đi ra ngoài. Thời tiết vùng núi cũng biến ảo khó đoán, bỗng cuồng phong nổi lên, bỗng mưa to trút nước, ngay cả người cường hãn như là Tang Khảm, cũng tránh không được mà bị giội ướt, A Lý Ước Đức tự nhiên càng không cần nói. Nhuế Băng lại tốt hơn nhiều, nàng có Thủ Hộ.

Không biết có phải là do bị ướt mưa, A Lý Ước Đức đã ngã bệnh. Điều này cũng làm hành trình của bọn họ không thể không ngưng lại. Ở cái tuổi này của A Lý Ước Đức, ngã bệnh nếu như không được chữa trị kịp thời là điều cực kỳ nguy hiểm. Nhưng trên tay bọn họ không hề có thuốc men, chỉ có thể dựa vào một số thực vật Tang Khảm tìm được trong rừng núi để chữa trị.

Thân thể A Lý Ước Đức lúc lạnh lúc nóng, thần trí không tỉnh, điều này làm Nhuế Băng và Tang Khảm lo lắng vô cùng. Bọn họ chỉ đành tìm kiếm một hang núi, tạm thời ở lại.

Diệp Trùng cẩn thận khống chế sự phát triển của cả căn cứ. Đám học viên từng tốp từng tốp một ra ngoài theo kế hoạch để tham gia thực chiến, thành tích nổi bật. Theo số nhân viên ra ngoài thực chiến càng lúc càng nhiều, sự tăng lên của thực lực chỉnh thể làm Diệp Trùng cảm giác vô cùng rõ ràng. Từ thương vong cao nhất một phần năm lúc đầu tới giờ gần như không thương vong, mấy học viên cũng càng lúc càng có kỹ năng. Nhưng tới tận bây giờ, cả căn cứ chỉ còn lại bốn ngàn bảy trăm học viên.

Hiện giờ mỗi ngày đều có một tốp học viên ra ngoài thực chiến, mà bọn họ thường mang về lượng lớn thú săn. Mùi vị một số thú săn cực kỳ tươi mới, so với lương khô bố trí trong căn cứ thì ngon miệng hơn nhiều. Điều này cũng trực tiếp làm cho tính tích cực đối với thực chiến của đám học viên tăng lên dữ dội.

Đã có sự giúp đỡ của chim ruồi cường hóa, hành động thăm dò Darkness tiến triển kinh người. Hiện giờ, diện tích khu vực Diệp Trùng đã dò rõ là tròm trèm một trăm hai mươi lăm lần lúc đầu. Nhưng cũng đã tiêu hao của Diệp Trùng hơn ba ngàn con chim ruồi cường hóa.

Diệp Trùng không hề tìm thấy cửa sổ không gian thông tới nước Tây Hàn, nhưng bất ngờ, bọn họ lại phát hiện cửa sổ không gian thông với nước Nam Châu. Đây là một phát hiện cực kỳ quan trọng, nó sẽ ảnh hưởng sự phát triển về sau của cả căn cứ.

Chiến tranh của nước Đông Vân và nước Tây Hàn không hề ảnh hưởng tới Nam Châu, Diệp Trùng đã phát hiện bảy xạ thủ tiến vào Darkness. Toàn bộ bị hắn bắt. Ở trước mặt quang giáp, xạ thủ không có chiến cơ, không có chút sức đề kháng nào.

Sinh hoạt của căn cứ cực kỳ có trật tự, cho dù có vài học viên sẽ cảm thấy có chút khô khan, nhưng hầu hết học viên vẫn vô cùng vừa ý với cuộc sống trước mắt. Đây chính là cuộc sống bọn họ lúc trước đã mơ ước rất lâu, thông qua nỗ lực của bản thân mà thu được sức mạnh làm người ta ngưỡng mộ, từ đó có thể cải cách triệt để sự tôn kính của người khác.

Trên người bọn họ, hiện giờ cũng không còn nhìn thấy sự non nớt ngày trước, sự xốc nổi ngày trước. Phong thái của bọn họ chắc nịch, càng thêm tín nhiệm lẫn nhau, phối hợp càng thêm ăn ý. Tuy sức chiến đấu cá thể của bọn họ so với mấy sư sĩ Diệp Trùng từng dẫn lúc trước vẫn có khoảng cách nhất định, nhưng chỉ từ trên khí chất mà nói, bọn họ đã là một chiến sĩ đạt chuẩn.

Quy mô của căn cứ lại mở rộng lần nữa, mà quy mô hiện giờ so với lúc trước, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lật đất. Vỏ giáp kim loại dày nặng lớp ngoài, kiến trúc cực có phong cách hiện đại, còn có tòa lầu trung tâm tin tức cao vút, máy móc xếp hàng chỉnh tề gia công căn cứ, một cái rồi lại một cái sân huấn luyện hứng thú đan xen...

Tô thành so với chỗ này, quả thật lạc hậu giống như thị trấn nhỏ xa xôi, loại kiêu ngạo này chôn sâu trong lòng học viên. Mà mấy xạ thủ bị Diệp Trùng bắt đó, mới đầu, bọn họ đều không ai ngoại lệ, oán hận trong lòng. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền bị căn cứ thần kỳ này chinh phục, bị sức mạnh cường đại hàm chứa của căn cứ chinh phục.

Cường giả vi tôn, vô luận là ở Đông Vân, hay là ở Tây Hàn, Nam Châu, đều là pháp tắc thông hành. Mà được cho phép đi theo cường giả, với cái nhìn của bọn họ, là một loại vinh dự. Với lại, phong cách học tập trong căn cứ cực kỳ tốt, giao lưu giữa học viên với nhau vô cùng thường xuyên, bầu không khí cởi mở, điều này ở nơi khác hoàn toàn không sao tưởng tượng được. Lý giải đối với thần niệm của xạ thủ đều là thứ cực kỳ bảo mật, trừ phi đệ tử hoặc là người cực kỳ thân thiết thì mới giao lưu với nhau. Mà ở căn cứ, bọn họ có thể tra được lượng lớn ý tưởng rất kỳ quái liên quan tới thần niệm. Theo như Sa Á nói, đây là do tự mình đại nhân biên soạn. Lại thêm vào Sa Á vô tư mang một số tâm đắc của mình ra giao lưu, càng làm mấy xạ thủ này rất nhanh liền yêu thích chỗ này.

Sự thật chứng minh, loại phương thức giao lưu cởi mở này, đối với sự trưởng thành của xạ thủ là cực kỳ có lợi.

Oán niệm duy nhất của bọn họ, có lẽ chính là huấn luyện thân thể, bọn họ quả thật nghĩ không thông, một xạ thủ cần tôi luyện thân thể làm gì? Mỗi khi có người đưa ra nghi vấn này, Diệp Trùng thật ra rất muốn dẫn bọn họ đi xem Mi Ngột, vị xạ thủ cấp chín so với Tuyên Ninh càng cường đại hơn. Nhưng đắn đo tới tình huống hiện giờ, hắn lại không thể không tạm thời dập đi suy nghĩ này. May mà mệnh lệnh của Diệp Trùng, ở trong căn cứ, vẫn không có ai dám vi phạm. Chính Sa Á, bây giờ cũng mỗi ngày đều kiên trì huấn luyện thân thể, nàng từng thấy qua bản lãnh khó bề tưởng tượng của Mi Ngột, cho nên càng thêm nỗ lực.

Mấy xạ thủ này không hề thích hợp điều khiển quang giáp, Diệp Trùng trang bị cho họ nhện loại chiến đấu chuyên dụng. Thể hình loại nhện này hơi nhỏ, vô cùng linh hoạt, một người ngồi, nhưng sức sống mạnh mẽ, hệ thống bắn vô cùng linh mẫn. Lại thêm vào trang bị hệ thống quét hình, bọn họ có thể phát huy sức chiến đấu khá lớn.

Không lãng phí bất cứ chút sức chiến đấu có khả năng tồn tại nào trên tay, là thứ Diệp Trùng vẫn luôn kiên trì.

Một ngàn cái quang giáp sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, đội ngũ này của Diệp Trùng hiện giờ đã khá chín muồi, người chỉ huy các cấp đều đã chỉ định, kết cấu hợp lý. Trải qua kiểm nghiệm thực chiến, loại kết hợp này cực kỳ thành công. Học viên khác nhìn mấy đồng bạn trên sân huấn luyện này đều không khỏi lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Mà lần hành động này sẽ do đại nhân tự mình dẫn đội. Đại nhân đã có thời gian khá lâu không tự mình dẫn đội. Lần này lại tự mình xuất mã càng làm bọn họ nhìn ra sự coi trọng đối với lần hành động này của đại nhân.

Trừ một ngàn cái quang giáp này, bên cạnh hắn còn có mười con nhện chiến đấu, do Sa Á dẫn đội. Mà còn lại, toàn bộ đều là nhện loại hình chở nặng, bên trong chứa đầy hàng hóa. Mà đội ngũ nhện chở nặng này to lớn vô cùng, tổng cộng có tám trăm cái. Sức sản xuất của căn cứ kinh người, không kịp thời mang chúng đổi về vật tư mình cần, vậy thì chất đống cũng là vấn đề.

Diệp Trùng lần này dứt khoát mang toàn bộ tất cả hàng hóa chất đống trong kho một lần một dọn cả lên nhện tải nặng.

Do đó, một đội ngũ khổng lồ bắt đầu cuồn cuộn tiến về phía cửa sổ không gian thông với Nam Châu.

Một ảnh hưởng trực tiếp nhất của trường kỳ thực chiến chính là, trong khu vực gần căn cứ. Gần như tất cả dã thú đều bị dọn sạch. Chỗ lúc trước không ngừng có dã thú ẩn hiện, hiện giờ yên tĩnh dị thường.

Nhưng mấy học viên này đối với mấy thứ này đã sớm quen như thường, vào hai tháng trước, bọn họ đã cần phải tiến vào chỗ càng sâu hơn thì mới có thể săn được mấy dã thú ngon miệng đó.

Dã thú của Darkness đều vô cùng thông minh, chúng nhìn thấy một đội quân lớn cuồn cuộn thế này, ở chỗ xa lắc thì đã cuống cuồng bỏ chạy. Mà một số dã thú lúc trước chạy thoát từ trên tay quang giáp càng thêm hoảng sợ, di trú tập thể về chỗ sâu của Darkness.

Bay bảy ngày, bọn họ đã tới vị trí cửa sổ không gian thông tới Nam Châu. Phụ cận chỗ này đã được bọn họ bố trí máy giám sát, bất cứ ai tiến vào Darkness đều sẽ bị bọn họ phát hiện.

Đã có sự dẫn đường của bảy xạ thủ Nam Châu đó, đoàn người có kinh không hiểm xuyên qua những chỗ nguy hiểm dọc đường.

Trải qua mười bốn ngày bay và lặn lội đường xa, bọn họ cuối cùng đã tới một thành phố gần Darkness nhất của Nam Châu, thành phố Cám Minh. Thành phố Cám Minh sản xuất một loại vật liệu gỗ cao cấp gọi là Cám Mộc (gỗ màu xanh biếc), cho nên vì vậy mà được đặt tên.

- Lượng hàng hóa quá lớn, chúng ta cần đi trước kết nối với mấy thương gia đó chút, tôi rất hoài nghi chỗ này rốt cuộc có hay không thương gia có thể một lần nuốt vào nhiều hàng hóa thế này. Kim Duy Đông không ngừng lo lắng, hắn là người thực lực mạnh nhất, danh vọng cao nhất trong bảy xạ thủ Nam Châu, cũng là nhân vật số hai trong cả đám xạ thủ, trừ Sa Á ra.

Đoàn người Diệp Trùng không hề trực tiếp vào thành, mà trốn trong núi. Người bọn họ quá đông, mục tiêu cũng quá chói mắt. Huống chi, loại vũ khí tân kỳ quang giáp này, là thứ mà người ta chưa từng thấy qua.

Không cần Diệp Trùng dặn dò, mấy học viên lập tức bắt đầu căn cứ địa hình mà tiến hành bố trí phòng thủ. Lần này bọn họ cần đối đầu không còn là mấy dã thú hung hãn đó, mà là con người càng nguy hiểm hơn.

Ba phút sau, chỗ núi non hoang vắng này đã triệt để khống chế trên tay mấy người Diệp Trùng. Bọn họ đã xây dựng đài tín hiệu tạm thời, có thể bao phủ khu vực có đường kính lớn trong vòng khoảng hai ngàn hai trăm km.

Kiến nghị của Kim Duy Đông vô cùng đúng trọng tâm, lượng hàng hóa lớn thế này, không phải thương gia có thực lực hùng hậu, hoàn toàn không cách nào nuốt trôi. Mà tài liệu hắn cần cũng chỉ có mấy thương gia lớn đó mới có năng lực cung cấp.

Thương gia lớn của thành phố Cám Minh không hề nhiều, bọn họ có thể cần đi thành phố càng xa hơn mới có thể tìm được thương gia lớn thế này.

*****

Con nhện đương nhiên không thể mang đi, Diệp Trùng chỉ đành dẫn mười vị xạ thủ. Mà quang giáp của mấy học viên đó không có công tắc không gian, đi theo Diệp Trùng quá chói mắt. Bất quá, điều này cũng lại không làm khó được họ, hai trăm cái quang giáp bay lên không, bọn họ vẫn luôn bay lên trời. Quang giáp có hệ thống bảo hộ, cho dù bay trên cao có không khí loãng cũng không có bất cứ vấn đề gì. Trên không cao mười mấy vạn mét, quang giáp cao hơn mười mét căn bản mắt thường không sao nhìn thấy, mà xạ thủ cho dù là điều khiển chiến cơ, thần niệm cũng không sao tới được cao thế này.

Mấy cái quang giáp này và Diệp Trùng có thể thông qua liên hệ thông tấn, một khi Diệp Trùng gặp phải nguy hiểm, bọn họ liền có thể từ trên lao xuống, đánh người khác không kịp trở tay. Mà trong hai trăm người này, tập trung học viên xuất sắc nhất tổ đột kích của cả căn cứ, rất nhiều người ở mặt điểm số bắn tỉa tầm xa đều từ chín mươi lăm trở lên, thậm chí còn có vài người đã bắt đầu nắm bắt được bắn tỉa khoảng cách siêu xa.

Có bọn họ bảo hộ trên đỉnh đầu, an toàn của Diệp Trùng cũng có được bảo đảm ở mức độ lớn nhất.

Diệp Trùng dẫn mười vị xạ thủ ở bên cạnh lên đường.

Bọn họ không dừng ở thành phố Cám Minh, chỉ là vội vàng đi xuyên qua. Đã có sự dẫn dắt của mấy người Kim Duy Đông quen thuộc địa phương, bọn họ không gặp phải bất cứ phiền phức nào. Trên thực tế, chính mười xạ thủ bên cạnh Diệp Trùng này đã là trận doanh hào hoa tột cùng. Trong mười xạ thủ, người trình độ thấp nhất đều là xạ thủ cấp bảy, hầu hết đều là xạ thủ cấp tám. Mà Sa Á đã ngấm ngầm có dấu hiệu đột phá, ám khí giữa lông mày cực nặng, người bình thường bị nàng quét nhìn một cái cũng phải sợ hãi, co giật cả nửa ngày.

Xạ thủ cấp tám vào lúc đột phá tới cấp chín, trạng thái tinh thần của con người sẽ bị đè nén tới một điểm băng, điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới khí chất và tính cách của con người. Thí dụ như Tuyên Ninh lúc trước, trước lúc đột phá, hắn không thích cười nói, tràn đầy cảm giác áp bức, mà sau khi đột phá cấp chín, loại cảm giác áp bức đó liền biến mất tăm mất dạng.

Xạ thủ cấp bảy, tám, mặc kệ là ở đâu đều gần như là cường giả đỉnh cao nhất, ngay cả vương công quý tộc, bên cạnh cũng khó gặp cao thủ nhiều thế này. Xạ thủ dễ có, cường giả khó tìm. Với lại, từ tư thế của mấy người này, vừa nhìn liền biết, mấy xạ thủ này là hộ vệ của Diệp Trùng, rất nhiều người có lòng đều đang thầm suy đoán thân phận của Diệp Trùng.

May mà chỗ này là Nam Châu, không ai biết Sa Á, nếu không, thân phận của Diệp Trùng sẽ rành rành ra đó.

Diệp Trùng hoàn toàn chưa từng nghĩ hắn phô trương thế này là huênh hoang tới bực nào, mà mấy người Sa Á cũng không ngờ tới mặt này. Mấy người Kim Duy Đông nhìn thấy ánh mắt dị dạng của người khác mới bỗng bừng tỉnh ra là chuyện gì, nhưng khi bọn họ xoay mặt lại, lại thấy Diệp Trùng không chút cảm xúc, cho rằng hắn là cố ý, thế là không ai mở miệng.

Bọn họ nào biết, Diệp Trùng không phải đã nghĩ tới mấy thứ này, mà là hắn đối với ánh mắt của người khác trước giờ đều không để ý.

Trong mấy người này, chỉ có Sa Á biết rõ tính tình của Diệp Trùng, nhưng tình huống của nàng lúc này khá không ổn. Trong mắt lóe qua một tia khó chịu, điều này đối với xạ thủ mà nói, cơ hồ là hoàn toàn sẽ không xuất hiện, xạ thủ trước giờ đều là đại danh từ của bình tĩnh. Cảm giác ẩn ước sắp đột phá lởn vởn trong đầu nàng, nhưng lại tìm không ra chỗ phát tiết, áp lực tinh thần tăng lên từng chút một, điều này cũng làm trong lòng nàng trở nên càng thêm bực bội. Nàng biết mình cần một bước ngoặt chuyển tiếp, giống Tuyên Ninh lần đó suýt chút nữa thì đã bị Diệp Trùng giết, đó chính là bước ngoặt chuyển tiếp. Nhưng Sa Á hiện giờ không gặp được bất cứ bước ngoặt chuyển tiếp nào thế này, điều này làm nàng càng thêm bực bội, khí thế cũng không tự chủ mà tán phát ra.

Thực lực của nàng mạnh nhất trong mười vị xạ thủ này. Khí thế này tán phát ra, tuy không phải cố ý nhưng vẫn cực kỳ kinh người. Trong phạm vi ba mét bên cạnh nàng, không ai tới gần. Chính xạ thủ cấp tám giống như Kim Duy Đông cũng biết điều không đi tìm xui xẻo.

Cực kỳ mẫn cảm đối với thần niệm, Diệp Trùng tự nhiên rất rõ ràng sự không bình thường hiện giờ của Sa Á, nhưng hắn hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Sa Á hiện giờ giống như một quả bom bất định, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Nhưng Sa Á có thể tiến bộ nhanh như vậy, lại có liên hệ trực tiếp với Diệp Trùng. Chính là hắn đã mang chi tiết cực kỳ tường tận của việc hắn giao thủ với Tuyên Ninh nói cho Sa Á, kế tiếp sau đó tiến vào Darkness, nhìn thấy cường giả siêu cấp Mi Ngột. Phương thức chiến đấu của Mi Ngột đối với Diệp Trùng mà nói, chỉ là mới lạ mà thôi, nhưng đối với Sa Á mà nói, lại làm tầm nhìn của nàng bỗng cái trở nên rộng lớn.

Diệp Trùng dẫn một đám xạ thủ cấp bảy, tám huênh hoang đi qua thành phố thì đã đủ chói mắt rồi, mà khí tức nguy hiểm Sa Á tán phát ra càng gọi tới nhiều ánh mắt cho đoàn người bọn họ hơn.

Khi mấy người Diệp Trùng đi xuyên qua các con đường, chịu chấn nhiếp của khí thế của Sa Á, mỗi chỗ bọn họ tới, toàn bộ tiếng trả giá vốn dĩ sôi nổi đều im bặt. Mãi tới sau khi bọn họ đi qua, mấy người đó mới vừa quệt mồ hôi lạnh, vừa sợ hãi nhìn bóng lưng đoàn người Diệp Trùng, sau đó lại quay đầu tiếp tục trả giá. Sa Á hiện giờ giống như một thanh kiếm tuyệt thế, một tia sắc bén lộ ra cũng đủ làm người ta sợ hãi.

Người đi trên đường càng nhao nhao né tránh, điều này cũng làm tốc độ của mấy người Diệp Trùng tăng mạnh.

Chỗ mấy người Diệp Trùng hiện giờ phải tới là thành phố Xích Ô (mặt trời đỏ), thành phố Xích Ô là thành phố phồn hoa nhất, lớn nhất phụ cận, cũng là trọng trấn phía nam, sức mạnh quân sự cực mạnh.

Nhưng đi bộ tới thành phố Xích Ô khẳng định là không được, bọn họ cần ngồi chiến cơ tới đó. Chiến cơ của bảy người Kim Duy Đông vốn dĩ vẫn luôn đáp ở bãi đáp của thành phố Cám Minh, mà ba người Sa Á, Aprila và Roentgen lại cần thuê ba chiến cơ. Người trả tiền là Kim Duy Đông, tiền riêng của hắn khá nhiều, làm người cũng không nhỏ mọn.

Diệp Trùng và Sa Á cùng ngồi một cái, khí thế của Sa Á đối với người khác có lẽ vẫn có ảnh hưởng, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, lại nhỏ nhặt không đáng kể.

Quy mô của thành phố Xích Ô so với thành phố Cám Minh lớn hơn nhiều, dòng người cũng nhiều hơn nhiều. Chiến cơ chốc chốc vèo vèo bay lên không, làm bãi đáp cực kỳ bề bộn. Mấy người Diệp Trùng đợi tròm trèm năm phút mới đáp xuống bãi đáp.

Tường thành thành phố Xích Ô là do một loại nham thạch màu đỏ tối xây đắp mà thành, đúng lúc mấy người Diệp Trùng tới là lúc chạng vạng, ánh chiều tà chiếu nghiêng, đỏ hồng như lửa.

Tiến vào thành phố Xích Ô thì có thể cảm nhận được rõ ràng sức sống hừng hực của nó. Đường sá rộng rãi, người đi như thoi, chính xạ thủ cao cấp gặp được trên đường so với thành phố Cám Minh thì nhiều hơn nhiều. Khí thế của Sa Á ở chỗ này vẫn cường hãn, với lại, càng là xạ thủ cao cấp, càng có thể hiểu rõ ý nghĩa, thực lực khí thế này đại biểu.

Chỉ nói tới trình độ phồn hoa, thành phố Xích Ô so với Tô thành thậm chí cũng có. Người đi đường ở chỗ này quần áo gọn gàng sạch sẽ, cực kỳ lộng lẫy, kiến trúc càng là như vậy. Khách sạn mấy người Diệp Trùng ở, mức độ xa hoa so với chỗ Tô Môn Tây Gia Hoa ở lúc làm hoàng tử còn cao cấp hơn.

Dường như hiểu rõ Diệp Trùng đang nghĩ gì, Kim Duy Đông cười khổ nói: "Nam Châu sản vật phong phú, cộng thêm mấy năm nay mưa gió điều hòa, dân thường giàu có. Lại cộng thêm biên cảnh đã lâu không có chiến sự, vua chúa bề tôi say mê hưởng lạc, phong cách xa hoa của Nam Châu từng bước nặng nề." Mấy vị xạ thủ Nam Châu bên cạnh đều im lặng, nơi này rốt cuộc là tổ quốc của bọn họ, tuy bất mãn đối với vương thất, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự lo lắng đối với vận mệnh quốc gia của bọn họ.

Diệp Trùng tán đồng gật đầu, không nói gì. Nước Tây Hàn tuy là vùng đất hoang vắng, nghèo nàn, nhưng dân phong dũng mãnh, hung hãn. Còn nước Đông Vân xưa nay thượng võ, Tô Môn Tây Gia Hoa lại là một vị vua lòng mang chí lớn. Tuy Tây Hàn và Đông Vân hiện đang đại chiến, nhưng tới lúc mặc kệ là nước nào chiến thắng, tất sẽ lao thẳng tới Nam Châu.

Nhưng điều này với hắn không có quan hệ, sản vật nơi này phong phú, điểm này với hắn mà nói, lại là có lợi rất lớn.

Đêm đó ở lại, một đêm im ắng.

Sáng sớm hôm sau, Kim Duy Đông liền dẫn Diệp Trùng tới tiệm buôn nhà họ Úc. Nhà họ Úc là nhà cung cấp nguyên liệu lớn nhất của thành phố Xích Ô, chính ngay ở Nam Châu cũng là nhà buôn lớn đếm trên đầu ngón tay, nghe nói hắn và quân đội trú đóng của thành phố Xích Ô có quan hệ cực kỳ sâu đậm.

Tiệm buôn họ Úc, bốn chữ lớn chiêu bài mạnh mẽ có sức không có hoa hòe gì lại có một uy thế khác hẳn.

Đón tiếp mọi người lại là người quen của Kim Duy Đông, người này vừa ra liền cười ha hả: "Lão Kim a, ngươi không phải đi Darkness sao? Thế nào lại rảnh tới chỗ ta đây, chẳng lẽ đã phát hiện bảo bối gì?"

Người này vẻ mặt nhiệt tình, thân hình thon dài, có một nhúm râu nhỏ, trông có mang vài phần khí chất nho nhã. Hắn nhìn thấy Diệp Trùng ở dưới sự hộ vệ của mọi người, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc, lập tức khôi phục như thường: "Vị này là?"

Kim Duy Đông cười cười: "Đây là Diệp tiên sinh, chủ nhân của ta. Lần này mạo muội tới là chủ nhân nhà ta muốn làm một vụ làm ăn lớn với quý tiệm." Hắn giới thiệu với Diệp Trùng: "Đại nhâ, vị này là tiên sinh Úc Trường Thanh, một trong những chủ sự của nhà họ Úc, là người quen lúc trước của tôi."

Diệp Trùng hành lễ: "Chào tiên sinh."

Úc Trường Thanh thấy vậy, vội vàng trả lễ: "Ai da, ngài là hại chết tôi rồi. Nào nào nào, mau mời vào, mau mời vào." Hắn vội vàng cung kính mời mấy người Diệp Trùng vào.

Trong phòng tiếp khách, đoàn người Diệp Trùng đều ngồi xuống. Thanh tâm ẩm, loại nước uống có giá cực kỳ đắt đỏ này bị Úc Trường Thanh lấy ra để chiêu đãi Diệp Trùng. Tuy vẫn không biết vụ làm ăn lớn trong miệng Kim Duy Đông rốt cuộc là gì, nhưng không chút nghi ngờ, đây là một vị khách quý.

- Tôi lần này tới, là muốn bán thứ này. Diệp Trùng nói chuyện trước giờ trực tiếp, hắn lười vòng vo, tiện tay lấy ra một khối kim loại.

Khối kim loại thuần khiết vuông vức, dưới ánh đèn, lấp lánh ánh sáng động lòng người.

Ý nhẹ một tiếng, Úc Trường Thanh nhấc khối kim loại này lên, đặt trước mắt kiểm tra tỉ mỉ, chậc chậc không thôi: "Đá nặng thuần khiết thế này, kẻ kém cỏi tôi vẫn là lần đầu tiên gặp được. Với lại hình dáng vuông vức thế này, nghĩ chắc phải là vật gia công." Tuy trong miệng kêu đặc biệt, trong lòng Úc Trường Thanh lại khá thất vọng, chẳng lẽ đây chính là vụ làm ăn lớn mà Kim Duy Đông nói? Đá nặng thuần khiết thế này tuy ít thấy, có thể coi như là một vật hiếm có, nhưng trong mắt bọn họ, đây chỉ có thể coi là một vụ làm ăn nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn.

Diệp Trùng hỏi: "Vẫn xin Úc tiên sinh đánh giá giá trị khối đá nặng này."

- Đá nặng là tài liệu hiếm có. Thị trường không hề lớn, với lại đá nặng thuần khiết như thế này, càng hiếm thấy. Úc Trường Thanh trầm ngâm một chút nói: "Giá khối đá nặng này khoảng chừng năm trăm ngàn úc."

- Ừ. Không biết quý tiệm có thể nuốt được bao nhiêu?

Úc Trường Thanh ngây người, kế tiếp tinh thần chấn động: "Chẳng lẽ trên tay Diệp đại nhân có lượng lớn đá nặng thế này?"

Diệp Trùng gật đầu, không hề nói chuyện.

- Đại khái có bao nhiêu chứ? Úc Trường Thanh thử hỏi dò.

- Rất nhiều. Diệp Trùng ngậm miệng.

- Một ngàn? Úc Trường Thanh hỏi dò, hắn cảm thấy hưng phấn.

- Nhiều hơn.

- Mười ngàn? Úc Trường Thanh tiếp tục thăm dò, hắn cảm thấy khẩn trương.

- Nhiều hơn.

- Năm mươi ngàn? Sắc mặt Úc Trường Thanh thay đổi mạnh.

Diệp Trùng lần này cuối cùng không nói ra hai chữ làm Úc Trường Thanh cảm thấy kích động đó, mà là gật đầu.

Úc Trường Thanh hít một hơi khí lạnh, năm mươi ngàn đá nặng giống thế này, là vụ làm ăn lớn hắn trước giờ chưa từng nhận được. Tim hắn đập bình bình.

Chính ngay lúc này, Sa Á bỗng quay đầu, cặp mắt như kiếm sắc nhìn vào trong phòng tiếp khách. Một hồi sau, nàng mới như không có chuyện gì, thu ánh mắt lại.

Úc Trường Thanh hít sâu một hơi, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng: "Diệp đại nhân không phải đùa chứ."

Diệp Trùng lắc đầu: "Không phải đùa."

Úc Trường Thanh cố sức làm mình bình tĩnh lại, sắp xếp lại đầu óc: "Nếu như là thu mua lượng lớn như vậy, chúng tôi không sao đưa ra giá cao như món đồ lẻ như thế."

- Bao nhiêu? Diệp Trùng thốt ra hai chữ.

Úc Trường Thanh cắn răng nói: "Mỗi món nhiều nhất ba trăm năm mươi ngàn."

- Được. Diệp Trùng không trả giá.

Đè nén sự mừng rỡ trong lòng, Úc Trường Thanh lại có chút ngập ngừng: "Ngoài ra, chúng tôi hy vọng là đối tác hợp tác duy nhất của Diệp đại nhân." Hắn lập tức giải thích: "Nếu như trên thị trường đột nhiên xuất hiện lượng lớn đá nặng, vậy giá đá nặng sẽ trực tiếp rớt xuống, tôi tin rằng đây cũng là điều Diệp đại nhân không muốn nhìn thấy đâu."

Diệp Trùng lại một lần nữa gật đầu: "Được."

- Liên quan tới việc chi trả. Úc Trường Thanh do dự một lát nói: "Chúng tôi chỉ có thể chia ra trả. Bởi vì số tiền liên quan tới năm mươi ngàn khối đá nặng thế này quả thật quá lớn, chúng tôi nhất thời cũng không sao lấy ra được hiện kim nhiều thế này."

Diệp Trùng lần này lắc đầu, làm Úc Trường Thanh nhảy dựng trong lòng. Nhưng lời tiếp theo của Diệp Trùng lại làm Úc Trường Thanh mừng khôn kể xiết: "Ta không cần hiện kim, tất cả hàng, đều sẽ đổi trực tiếp thành vật tư dưới đây."

Diệp Trùng đưa cho Úc Trường Thanh một danh sách dài xộc.

Hắn cẩn thận coi từ đầu tới đuôi, Úc Trường Thanh mới tới lúc coi xong mới nói: "Về cơ bản thì không thành vấn đề. Nhưng tôi vẫn cần thương lượng với các chủ sự khác một chút thì mới có thể có quyết định cuối cùng."

Diệp Trùng gật đầu: "Được." Nói xong, hắn liền dẫn đám người trở về khách sạn.

Đợi mãi tới lúc đoàn người Diệp Trùng đi ra khỏi tiệm, Úc Trường Thanh mới bước mau trở lại phòng tiếp khách, mà trong phòng tiếp khách vốn dĩ không có một ai, lúc này lại có một người ngồi ở đó. Người đó cặp mắt hẹp dài, mũi ưng, thần sắc cực lạnh.

- Nhìn ra lai lịch mấy người này không? Úc Trường Thanh ngồi trên ghế, đau khổ day huyệt thái dương.

- Rất lợi hại! Gã mũi ưng này lạnh giọng nói: "Đoàn người này, toàn bộ đều là cao thủ cấp bảy trở lên, lợi hại nhất là cô gái đó! Ả không thả thần niệm ra lại phát giác được sự tồn tại của ta."

Úc Trường Thanh ngớ người, không thể tin được nói: "Không thể nào, không thả ra thần niệm, làm sao có thể phát giác được ngươi? Có phải là trùng hợp?"

- Cô gái đó rất mạnh! Gã mũi ưng nhìn cũng không nhìn Úc Trường Thanh: "Kim Duy Đông cũng đã tiến bộ. Bọn họ cần thứ gì?"

Úc Trường Thanh nhớ lại nói: "Nhiều nhất là tinh thể năng lượng, còn có thức ăn, và một số tài liệu khá quý."

Gã mũi ưng lộ ra vẻ hồ nghi: "Bọn họ cần nhiều tinh thể năng lượng như thế làm gì?"

- Không biết. Úc Trường Thanh lắc đầu, hắn rất khó hiểu điều này.

- Ngươi cảm thấy vụ giao dịch này thế nào? Gã mũi ưng quay mặt hỏi.

- Ta cảm thấy cực kỳ không tệ. Úc Trường Thanh đã khôi phục bình tĩnh: "Đá nặng là tài liệu hiếm có, chỉ cần chúng ta khống chế thỏa đáng, giá đá nặng trên thị trường sẽ không xuất hiện dao động quá lớn. Giá này đã cực rẻ rồi, ngoài ra bọn họ cần vật tư. Điều này tương đương với chúng ta kiếm được hai vụ, với lại, là hai vụ rất lớn."

Gã mũi ưng yên lặng một hồi, mở miệng nói: "Ngươi ngày mai đi nói chuyện tỉ mỉ với bọn họ. Lai lịch của bọn họ ta sẽ đi tra."

Úc Trường Thanh hiểu rõ gật đầu.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-485)