← Ch.045 | Ch.047 → |
"Mọi người mau xếp hàng vào, từng người một lên ghi rõ lý lịch sau đó đóng học phí."- Một tiếng nói to lớn từ phía trước vang lên, mọi người nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, ai nấy lúc này tâm trạng đầy sung sướng khi sắp trở thành học viên của Học Viện Ma Pháp, chỉ duy nhất John là không nghĩ thế, mười triệu, biết đào đâu ra đây, hắn nhấc từng bước chân nặng như cục tạ đứng vào hàng, tâm trạng hắn lúc này rối vô cùng.
Hắn nhìn sơ qua cũng biết ở đây toàn là những kẻ giàu có, hoặc đã chuẩn bị tiền từ trước, hắn nhớ lại cái ông chủ quán đêm qua, chả trách lão ấy sợ mấy người học viên trong học viện, bởi lẽ kẻ vào được đây, ngoài thiên tài ra thì ít nhất cũng là kẻ có thân thế không nhỏ, giàu có kết xù, mấy người kinh doanh như lão ngu gì đắc tội.
Cuối cùng cũng đến lượt của John, hắn đứng trước bàn của người quản lý hắn cố gắng nặn ra nụ cười nói: " à...anh đẹp trai này? Không biết tiền đóng học phí là bao nhiêu."
Tên quản lý nghe hắn gọi mình là "anh đẹp trai", ruột gan hắn như có điều hòa thổi vậy mát vô cùng, hắn cười tươi như hoa nói: "mười triệu, phải nộp ngay lúc này thì chúng tôi mới phát đồng phục, dụng cụ học tập và chìa khóa phòng trọ tại kí túc xa."
John cố gắng nói tiếp: " thế không biết ở đây có cho mắc nợ hay không?"
"hửm"- Tên quản lý thu lại nụ cười nhướng mày nói: " không có tiền hả? không có tiền thì không thể đăng kí vào học viện được, cậu biết đấy, học viện phải lo cho cậu tiền chỗ ở, tiền dụng cụ học tập rất rất nhiều thứ..."
John cúi đầu thất vọng, chưa lúc nào hắn cảm thấy mình bần cùng như thế này, người ta thường nói " bần cùng sinh đạo tặc", hiện tại làm đạo tặc cũng không được nữa là.
Tên quản lý kia nói tiếp: " thôi thì cậu về đi, chuẩn bị đủ tiền, ba năm sau học viện lại mở cửa chiêu sinh."
"ba năm?"- John kinh ngạc, đến lúc đó quá muộn rồi, thời gian giao ước với người thần bí kia chỉ còn khoảng chừng hai năm nữa mà thôi.
"cậu đi theo ta được chứ?"- Đột nhiên, một lão già trong trang phục của học viện ma pháp đi đến bên cạnh hắn nói.
John khó hiểu hỏi: " không biết ông tìm tôi có việc gì?"
Lão già ấy không nói nhiều chỉ nói đúng một câu: " đi theo hẳn biết."
John mặc dù khó hiểu nhưng bây giờ ở lại đây cũng có ý nghĩ gì đâu, hắn lập tức đi theo lão già kia. Đi qua vài cái hành lang, lão dẫn John đến một toàn biệt viện nằm giữa khu vườn đầy cây xanh.
Đẩy cửa bước vào bên trong, ở đây có hai lão già khác trong trang phục của học viện cũng đã ngồi chờ từ trước, John bước vào khó hiểu hỏi: " các vị muốn tìm tôi sao?"
Lão già dẫn John vào đây gật đầu nói: " đúng vậy, chúng tôi đều là những giáo sư bậc cao tại học viện ma pháp, chúng tôi muốn gặp cậu tất nhiên là có chút chuyện."
John ải đầu hỏi: " không biết các vị tìm tôi vì lý do gì?"
Lão già ngồi trên ghế, có mái tóc bạc đứng dậy nói: " ta hỏi nhé, trước đây cậu có từng sử dụng qua phép thuật chưa?"
"rồi"- John không hề dấu diếm, lập tức gật đầu, lão già tóc bạc kia nói: " ta được người quản lý của đợt kiểm tra đầu tiên báo lại khi cậu đặt tay lên tảng đá, đã có dấu hiệu lạ xuất hiện, sức mạnh phép thuật của cậu, đạt đến mười vạch, nhưng sau đó lại tụt về không. Cậu có biết mười vạch đó là sức mạnh đáng sợ thế nào không? Ngay cả ta và những vị giáo sư này cũng không thể đạt đến mức đó."
John kinh ngạc, hắn không thể tin rằng sức mạnh phép thuật trong người mình lại kinh khủng hơn cả ba lão già hàm giáo sư kia. Hắn đáp: " thực ra là trước đây tôi có thể sử dụng phép thuật nhưng từ khi mất đi cánh tay phải nên không thể nào sử dụng phép thuật tiếp được."
"ồ"- cả ba người đều ồ lên kinh ngạc, lúc này họ mới để ý cái ống tay dài bên phải của hắn hoàn toàn trống không, lão già đã dẫn hắn vào đây nói: " hóa ra cậu là người mà Lux nhờ chúng tôi xem có thể chữa được cánh tay không đấy à?"
John có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ được ba người trước mặt này lại là người mà Lux nhờ giúp hắn chữa trị cánh tay, hắn gật đầu lia lịa mừng thầm cho cánh tay của mình sắp được hồi phục, hắn nói: " các vị mau xem xem, có thể chữa nó được không."
Ba vị lão già nhanh chóng tiến lại gần hắn, vị lão già tóc bạc nói: " sau này cậu cứ gọi tôi là giáo sư Gomez, còn đây là giáo sư Jacob, Giáo sư Germen"
Giáo sư Gomez bắt đầu giới thiệu bản thân và hai người bên cạnh, john gật đầu, người dẫn hắn vào nơi này là giáo sư Jacob, còn vị có nước da hơi ngăm đen kia là giáo sư Germen.
John nhanh chóng cởi áo ra để lộ phần cánh tay bị mất, chỗ đó da thịt gần như đã lành lại, cả ba vị bắt đầu xem xét, họ nhìn ngang nhìn dọc một hồi rồi hỏi: " vì sao cậu lại mất đi cánh tay này?"
John liền đáp: " là do một quả boom kì lạ của kẻ thù phát nổ, các vị có thể khôi phục cánh tay cho tôi được chứ?"
Cả ba nhìn qua nhìn lại sau đó lại xem xét một hồi. Mười phút trôi qua cả ba lắc đầu nói: " kì lạ thật, nơi vết thương đã lành của cậu còn lưu lại chất độc phép thuật, nếu ta đoán không nhầm thì loại boom mà cậu dính phải trong đó có chứa các nguyên tố phép thuật cực độc, nó khiến mọi bộ phận trên cơ thể không tài nào khôi phục được."
"hả"- John kinh ngạc nói: " các vị, ý các vị là sao?"
Giáo Sư Jacob nói: " nghĩa là chúng ta hoàn toàn hết cách rồi, xem ra cậu nên tập quen dần với một cánh tay còn lại thôi."
"ầm" như tiếng sét nổ lên trong đầu hắn, mọi suy nghĩ về tương lại tươi sáng nay đã dập tắt, hắn loạng choạng nả lên chiếc ghế cạnh đó, ba vị giáo sư lắc đầu bất lực nói: " bọn ta rất tiếc, nhưng người đừng buồn, mặc dù mất đi cánh tay ấy và không thể sử dụng phép thuật nhưng không phải trong người ngươi vẫn còn phép thuật ẩn chứa đó sao? Chỉ cần tu luyện tinh thần lực thật mạnh mẽ là có thể sử dụng được sức mạnh phép thuật lại rồi."
John ngao ngán lắc đầu: " tiền còn không có để nộp thì lấy đâu ra học với hành chứ."
Giáo Sư Germen cười nói: " hay là thế này chúng ta sẽ nói với bên quản lý, cậu sẽ được miễn học phí và mọi chi phí sinh hoạt khác, thế nào được chứ?"
John trợn mắt hỏi: " mấy vị nói thật chứ? Ta được miễn phí hoàn toàn sao?"
Cả ba cùng gật đầu sau đó Gomez giáo sư lấy từ trong người ra một chiếc lệnh bài đưa cho hắn nói: " cậu đem cái này cho người quản lý ngoài đó, họ sẽ tự hiểu mình làm điều gì."
John nhận lấy tấm lệnh bài gật đầu rời đi. Ba vị giáo sư ở trong phòng thở dài nói: " không ngờ chuyện con bé kia nhờ chúng ta mà chúng ta lại không thể làm được, nhưng cũng vì vậy mà phát hiện được một tài năng hiếm có sức mạnh phép thuật mười vạch à, chắc chỉ có viện trưởng mới bằng."
John bắt đầu trở về nơi đóng học phí, trên hành lang hắn bắt gặp Lux đang đi đến sắc mặt của cô khí thấy hắn đột nhiên phồng lên chạy lại đá hắn một cái hỏi: " này...mấy vị giáo sư ấy nói sao? Có chữa được cánh tay cho ngươi không?"
John nhìn vào cổ tay của Lux, chiếc vòng tay khóa sức mạnh phép thuật của cô đã bị tháo ra, hắn kinh ngạc nói: " chiếc vòng ta, cô khôi phục lại được sức mạnh rồi à?"
Lux đưa tay lên nhìn vào cổ tay của mình sau đó đưa ánh mắt nguy hiểm giống như John nhìn cô trước kia nói: " đúng vậy nó đã bị tháo ra rồi, với trình độ của mấy vị giáo sư ở đây tháo thứ này ra là chuyện đơn giản mà thôi, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, họ có chữa cánh tay của người không?"
"không"- khuôn mặt John trở nên ảm đạm, hắn xoay người rời đi.
Lux có chút gì đó cứng họng khó nói, cô cứ nghĩ với trình độ của mấy vị giáo sư ở đây việc sử dụng phép thuật khôi phục cánh tay của hắn không có gì khó cả, thế mà...
Lux lập tức chạy đến chỗ ba vị giáo sư Gomez.
John quay trở lại bàn thu học phí, hắn cười nói: " anh đẹp trai, tôi quay lại rồi đây."
Tên quản lý ấy cười ha hả nói: " cậu còn chưa đi à? Không có tiền đóng học phí sẽ không thể trở thành học viện ở đây được đâu."
John không nói hắn đưa chiếc lệnh bài ra đặt lên bàn, tên quản lý kia thấy lệnh bài đột nhiên kinh hoảng, hắn cứng họng nhìn John nói: " không ngờ cậu lại là học viên được đặc cách, đây đây cậu đợi tôi một chút."
Tên quản lý kia nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo còn mới tinh đưa cho hắn sau đó là một chiếc chìa khóa, hắn giải thích: " bộ quần áo này là bắt buộc cậu phải mang vào những ngày đầu tuần, còn những ngày khác thì không không bắt buộc, chiếc chìa khóa này là phòng ở của cậu và hai người khác trong kí túc xá nam của học viện, còn nữa học viện có một luật lệ là trừ hai ngày cuối tuần, những ngày khác cấm tuyệt các học viên ra ngoài học viện, nếu bị bắt được sẽ phạt nặng lắm đấy."
John gật đầu hiểu ý, sau đó hắn xoay người rời đi, học viện ma pháp tuy lớn nhưng tìm kiếm đường đi cũng không quá khó, ở đâu cũng có những tấm bảng chỉ đường cả. Vả lại đêm hôm qua hắn đã đột nhập và đi vòng vòng trong này nên đường đi cũng đại khái nắm khá rõ.
John đến trước kí túc xa dành cho nam sinh, hắn nhìn qua kí túc xa lớn cạnh bên nhớ lại chuyện đêm qua hắn thực sự muốn cười lớn. Nhìn trên chiếc chìa khóa của mình có ghi rõ: "1001"
Vậy nghĩa là phòng ở của hắn nằm ở tầng thứ mười phòng thứ nhất. John bắt đầu leo cầu thang đi lên, cũng may thể lực hắn tốt nên leo mười lầu không quá mệt mỏi, đứng trước cửa phòng thứ nhất lúc này có hai người thanh niên. Một người mái tóc nâu toàn thân mặc một bộ quần áo khảm đầy đá sáng lấp lánh, trên tay anh ta cũng cầm một chiếc búa được làm từ những tảng đá sáng lấp lánh, khuôn mặt có chút gì đó thể hiện sự từng trải. Người kia mang trên người một bộ trang phục khá đơn giản giống với trang phục của nhà thảm hiểm thì hơn, mái tóc vàng kết hợp cùng gương mặt điển trai, gần mắt anh ta có hai hình săm hình tam giác kì lạ càng làm nổi bật lên vẻ điển trai của mình.
Hai người họ cũng nhìn thấy John, người thanh niên có mái tóc vàng tiến lại cười nói: " cậu cũng là tân học viên của học viện sao? Cậu ở phòng nào?"
John chỉ vào phòng thứ nhất kia, cả hai người thanh niên kia ồ lên sau đó cười ha hả đếm ôm chặt lấy hắn, "tay bắt mặt mừng" không khác gì người quen lâu năm hắn thanh niên mặc trên mình trang phục khảm đầy đá sáng lấp lánh cười nói: " vậy thật là tuyệt vời, chúng ta ở chung phòng rồi, tôi xin giới thiệu tôi là Taric."
Taric
Hắn thanh niên tóc vàng kia khoắc vai hắn nói: " tôi là Ezreal, sau này chúng ta sẽ ở chung một phòng, đều là anh em với nhau cả, cậu tên gì?"
Ezreal
"John"- John thực sự kinh ngạc với hai người họ, đúng như những gì hắn đã biết về họ ở thế giới trước kia, hai người cực kì tỏ ra thân thiết với hắn. Sau đó cả ba bắt đầu đem hành lý của mình bước vào bên trong, việc phân chia giường ngủ, rồi tủ đựng quần áo.... tất cả điều làm nhanh chóng.
Ezreal cười nói: " hay là chúng ta tự giới thiệu một chút về bản thân cho thân thiết hơn đi, hai cậu thấy thế nào?"
Taric gật đầu tán thành, John cũng không có ý kiến gì.
Ezreal bắt đầu giới thiệu về bản thân, anh ta vốn sống tại thành phố Piltover, trước kia có học nghành kĩ ma thuật sư nhưng sau đó thì bỏ và thích theo đuổi nghành thám hiểm, việc gia nhập học viện ma pháp chỉ là một trong nhũng bước dừng chân của cậu ta mà thôi.
Đến lượt Taric, Ở quê nhà, cha của Taric là một vị thầy thuốc nổi danh tại thành phố của họ. Taric vẫn luôn cảm thấy hứng thú với sự nghiệp của cha mình ngay cả từ khi còn bé. Dẫu có một sự am hiểu sâu sắc về các vị thuốc từ thảo mộc và thú vật, chính sức mạnh của ngọc quý mới là thứ hấp dẫn hắn trai trẻ nhất. Chẳng mất bao lâu Taric đã ngốn hết sạch những tri thức từ thư viện của cha mình rồi bắt đầu lên đường du hành một mình. Anh muốn giúp đỡ mọi người, nhưng không phải chỉ bằng cách chữa trị những vết thương vụn vặt của họ. Anh không muốn chỉ là một người thầy thuốc, mà là một người bảo hộ - người sử dụng sức mạnh của đất mẹ để bảo tồn và che chở. (trích từ truyền thuyết Taric). Mục đích anh gia nhập học viện ma pháp bởi vì anh nghĩ nơi đây có thể giúp mình nâng cao thêm trình độ sử dụng phép thuật từ lòng đất trong việc cứu chữa bệnh cho mọi người.
Sau đó Taric và Ezreal nhìn về phía John, họ lúc đầu đã nhận ra hắn mất đi một cánh tay nhưng sợ sẽ đụng chạm đến điều gì đó đáng buồn của hắn nên không dám nói. John thực sự chưa muốn ai biết đến cái bí mật của mình nên chỉ trả lời qua loa rằng mình đến từ một ngôi làng hẻo lánh, rồi vài chuyện vụn vặt.
Ezreal đứng dậy nói: " hôm nay ba người chúng ta đã gặp nhau coi như là có cái duyên thôi thì tại nơi đây chúng ta kết nghĩa anh em hai cậu thấy thế nào? Sau này có phước cùng hưởng có họa cùng chia."
Taric cũng lập tức đứng dậy, anh ta đưa tay phải lên trước đập vào tay Ezreal, John tuy có đôi chút sửng sốt nhưng rất nhanh chóng cũng tỉnh lại, hắn đúng dậy cười nói: " được sau này chúng ta sẽ là anh em có họa cùng chịu có phúc cùng hưởng."
Một màn kết nghĩa đơn giản nhưng đầy tình cảm của ba người đàn ông, họ hiện tại đã xem như anh em thân thiết, những chuyện sau này nhất định sẽ luôn sát cánh bên nhau.
Ezreal tính cách phóng khoáng cởi mở, cậu ta lập tức cười ha hả nói: " để kỉ niệm lần kết nghĩa này chúng ta ra ngoài nhậu một trận đi."
"được"
"không say không về"
Ba người nhanh chóng rời khỏi học viện tiến vào một quán nhậu cạnh đó bắt đầu ăn uống no say.
..........................
Ba ngày đầu tiên tại học viện trôi qua nhanh chóng, không biết có phải John có tính nhác học hay không mà trong ba ngày sáu buổi học thì hắn đã cùng Ezreal và Taric cúp hết năm buổi, Ezreal trong mấy ngày này phát hiện ra một lối đi bí mật dẫn ra bên ngoài, vậy nên dù trong những ngày học viện cấm học viên ra bên ngoài thì cả ba cũng cứ ra như thường, trong ba ngày mà tiếng tăm của họ đã vang khắp trường và được những học viên mới đặt cho cái biệt danh bộ ba siêu quậy.
Cũng trong ba ngày này, mọi việc sinh hoạt hay ăn uống cũng rất thoái mái, tắm thì cả ba tắm chung, ăn thì cũng ăn chung, dù mới quen nhau nhưng cả ba không khác gì anh em ruột thịt, cái cảm giác này đã lâu lắm rồi John chưa từng có, hắn cảm thấy cuộc sống của mình cũng ít tẻ nhạt hơn.
Từng nói Taric cũng là một thầy thuốc tuy nhiên khi thấy qua vết thương trên tay John anh ta cũng phải bó tay, anh ta không có cách nào sử dụng sức mạnh của đất mẹ đề hồi phục lại cánh tay như bình thường cho hắn cả, John cũng chuẩn bị tâm lý từ trước nên không quá để tâm vào chuyện này.
← Ch. 045 | Ch. 047 → |