Vay nóng Tima

Truyện:Hành Trình Huyền Thoại - Chương 083

Hành Trình Huyền Thoại
Trọn bộ 174 chương
Chương 083: Irelia Bị Bắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-174)

Siêu sale Shopee


"keng"

Kiếm của John và Aatrox chạm nhau trên không trung, những tia lửa bắn ra tung tóe.

"được lắm"-Aatrox cười ha hả nói.

"ngươi cũng không tệ"-John nói lại.

Keng keng

Đánh bay ra rồi lao vào lại, cứ như thế hai người đánh với nhau hơn ba trăm chiêu vẫn không phân định thắng thua.

"hộc hộc hộc"-John thở dốc bay trên không, hắn nhìn Aatrox cũng không khác gì mình, hắn nói: " nếu đánh thế này khó lòng mà phân thắng bại được, một chiêu kết thúc mọi chuyện đi."

Aatrox đáp: " ta cũng định nói câu này, một chiêu xác định thắng thua."

John lập tức dồn toàn bộ sức mạnh của bản thân vào gươm trên tay, những nguyên tố không khí lập tức được hút về thanh gươm của hắn, bộ giáp trên người tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.

"tuyệt diệt"-Aatrox nói nhẹ hai chữ, cả ngươi hắn nhanh chóng được bao bọc bởi một luồng sức mạnh cực đại, đôi mắt đỏ ngầu trông đáng sợ vô cùng, từng thớ cơ bắp trên người hắn phình to ra....

"a"

"a"

John và Aatrox lao đến......

Một vụ nổ lớn.

Cả hòn đảo rung động mạnh rồi nứt thành nhiều mảnh chìm vào đại dương.

Aatrox toàn thân đầy máu, hắn ta phải nhờ có Morgana ôm chặt mới có thể bay được.

John cũng không kém là bao, bộ giáp trên người bị bể hết hơn một nửa, đầu ngực, tay chân đều rướm máu....

"trận đánh này ta đã thua..."-Aatrox khó khăn nói.

"không là hòa, chưa ai phân thắng bại cả..."-John cũng khó khăn nói lại.

Morgana ở bên nhìn Aatrox thân đầy thương tích thế này thực sự không biết nên nói gì, một con người mà có thể làm cho hắn ta bị thương đến thế này thì tất nhiên kẻ đó không phải tầm thường, cô ta nhìn Aatrox nói: " trận đánh này chỉ hòa mà thôi, anh mới thức dậy sau giấc ngủ dài, sức mạnh vẫn chưa thực sự hồi phục..."

Aatrox nhìn John thật kì rồi nói: " cậu tên gì?"

"John"-John lúc này cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cũng may nhờ có Ryze tiến lại kịp lúc đỡ lấy.

"được, lần sau chúng ta lại tiếp tục...Morgana, đi thôi."-Aatrox xoay đầu nói với Morgana.

"vút"

Một vệt sáng trên bầu trời vút lên, Morgana và Aatrox nhanh chóng bay đi khỏi tầm mắt của John và Ryze.

"qua trận chiến này, ngươi lại mạnh thêm rồi."-Ryze tay trái kẹp Kayle, tay phải đơ lấy John, nhìn hắn nói.

John cố gắng nặn ra nụ cười nói: " nếu những kẻ sau này chúng ta gặp còn mạnh hơn thế này e rằng sức mạnh hiện tại của tôi là chưa đủ."

....................................

Tạm thời chúng ta rời xa John để đến một số sự việc quan trọng đang diễn ra trên khắp Valoran.

Sự việc đầu tiên: Tại Noxus, phòng làm việc của tướng quân cao cấp nhất của Noxus tính đến thời điểm hiện tại-Darius.

Ở bên trong đang có rất nhiều người, bao gồm: Swain, Katarina, Talon, Singed, Warwick, Cassiopeia*.

*Dẫu người chị Katarina luôn là người được tán dương nhất của cả dòng họ, gia đình Du Couteau vẫn có một lịch sử phục vụ Noxus lâu dài. Người ta thường cho rằng chẳng chiến binh nào lại được may mắn như Thống đốc Du Couteau khi chỉ có toàn những cô con gái. Cô con gái út, Cassiopeia - dù chẳng sở hữu bản năng sát thủ của chị mình - nhưng triều đình vẫn không đánh giá cô kém hơn bởi sự tinh tế và tao nhã của cô. Cũng khôn ngoan chẳng kém gì vẻ đẹp của mình, cô gái trẻ luôn luôn quấn quanh các vị chức sắc cao cấp ngoại quốc, và dùng những mưu mẹo khéo léo của mình để moi ra những bí mật từ cả những kẻ kín tiếng nhất. Với việc kế hoạch bình định các tộc man di của Noxus đang trong thời gian bế tắc, Cassiopeia nhắm vào một nhà ngoại giao đến từ một bộ tộc vùng Freljord. Ngỡ rằng đây là một con mồi dễ dàng, cô gái bắt đầu kế hoạch quyến rũ của mình. Hắn chẳng hề hé răng với cô, cho đến khi cô thực hiện một lời thề tuyệt mật trước thanh kiếm của hắn - một thứ vũ khí kỳ lạ với lưỡi kiếm uốn cong hình rắn.

Khi cuộc hẹn hò kết thúc, Cassiopeia liền báo cho cha mình tin tức về lực lượng phòng ngự của ngoại tộc. Trong lúc tiết lộ thông tin, một thứ gì đó kinh khủng xảy ra trong cô. Cô gào thét trong đau đớn khi làn da của mình dần trở nên chai sạn và đóng thành vảy, mái tóc bồng bềnh hóa thành da rắn, và móng tay đẹp đẽ biến thành móng vuốt. Khiếp sợ, cô xông vào vào một nhóm những người hầu, xé họ ra từng mảnh chỉ trong chớp mắt. Khi cuộc thảm sát kết thúc, thân hình đẫm máu đứng đấy đã chẳng còn là viên bảo ngọc quý giá của triều đình Noxus nữa, mà đã trở thành một quái nhân nửa người nửa rắn.

Hiện tại trong phòng, một bầu không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết, Cass ở cạnh Talon thắc mắc hỏi: "Talon, có chuyện gì mà tướng quân lại bảo người triệu tập chúng ta lại vậy?"

Quan hệ giữa Talon và Cass khá là thân thiết, không kém gì quan hệ giữa hắn và Katarina cả, nên khi nghe cô hỏi thì đáp: " có một chuyện lớn cần giải quyết thôi, Cass à, cô sẽ biết đó là chuyện gì."

"yên lặng đi"-Katarina ở bên cạnh nhắc nhở cô em của mình, nhìn bộ dáng của cô em gái, Katarina cũng rất đau lòng nhưng cô không có cách nào để giúp Cass trở lại như xưa cả.

Tướng quân Darius lên tiếng: " chắc nhiều người thắc mắc vì sao ta lại gọi mọi người đến đây vào giờ này đúng chứ?"

Singed gật đầu đáp: " đúng vậy, ngài gọi chúng tôi đến đây rốt cuộc là có chuyện gì."

Swain nhìn Singed nói: " Singed, ngài còn nhớ trận chiến tại Ionia chứ? Trận chiến mà ngài cùng với ngài Ww chỉ huy quân Noxus và đã bị đánh bại ấy."

"sao mấy người lại nhắc đến chuyện này?"-Ww ở cạnh đó khi nghe nhắc đến trận thua tủi nhục ấy thì tỏ ra vô cùng khó chịu.

Swain nói tiếp: " chắc ngài cũng biết rõ, kẻ đã chỉ huy quân Ionia đánh bại Noxus rồi chứ nhỉ, hắn ta tên John...và hắn ta còn sống, điều này ngài cũng biết từ rất sớm mà đúng không?"

Ww kinh ngạc, Katarina kinh ngạc, Cass kinh ngạc, bọn họ hầu như không biết chuyện này, Singed thở dài nói: " làm sao ngài biết chuyện này Swain?"

Ww ở bên cạnh hỏi: " Singed, chuyện này là thật? hắn ta còn sống sao ngươi không nói gì với ta?"

Singed đáp: " thực ra tôi biết hắn còn sống cũng chỉ khoảng vài tháng trở lại đây thôi, thông qua Vikto và bức họa vẽ hắn, lúc ấy tôi đang ở Zaun cho nên chỉ có thể phái các sát thủ ở đó để tiêu diệt hắn, sau khi về thì quên mất chuyện này."

Swain nói tiếp: " chuyện này ta đã phái Talon đi điều tra nhưng thôi đã qua rồi có thể cho qua, cách đây một thời gian, hắn ta cũng đã xuất hiện tại Kalamanda và phá hủy kế hoạch của ta...tên này nếu không diệt trừ hậu họa sẽ rất khó."

"nếu gặp lại hắn, nhất định ta sẽ không tha"-Katarina nhớ đến mối nhục khi đánh với John lúc đó thì lửa hận bừng bừng.

Cass ở cạnh Talon ngây thơ hỏi: " anh Talon, hắn có đẹp trai không? Có phong độ như trong lời đồn?"

Talon nhìn Cass lắc đầu thở dài.

Darius đứng dậy rời khỏi ghế bước xuống dưới nói: " chuyện này phải mau chóng giải quyết, nhưng theo ngài Swain đã nói thì đây vốn không phải là chuyện này muốn nói với chúng tôi đúng chứ?"

Swain gật đầu nhìn Talon nói: " Talon, cậu mau nói đi."

Talon đáp: " cách đây vài ngày, một trạm quân đội Noxus ở phía bắc đã bắt được một cô gái, theo xác định và điều tra lai lịch cô ta chính là một vị tướng cùng sát cánh với John trong trận chiến Ionia và Noxus, cô ta tên là Irelia."

Swain nói: " hiện tại cô ta đang được quân Noxus chúng ta tức tốc giải về đây, nếu chúng ta lợi dụng chuyện này đưa tin ra bên ngoài nhất định sẽ dẫn dụ được John đến và lúc đó...."

Darius gật đầu nói: "Swain mọi chuyện ngài cứ tiến hành đi."

.....................

Sự việc thứ 2

Những người 'bạn cũ' tại quần đảo bóng đêm đã bắt đầu đổ bộ vào Valoran.......

Kể từ khi được nhìn thấy lần đầu tiên ở bãi biển phía Tây Bắc vùng Valoran, bóng ma chiến giáp lừng lững với cái tên Hecarim, đã gieo rắc nỗi kinh hoàng lên tất cả những ai thấy hắn. Chưa ai từng thấy thứ gì to lớn và ma quái như hắn. Cứ thế, những bí ẩn về sự xuất hiện bất ngờ của Hecarim làm cho người dân luôn sống trong lo sợ. Khi hắn bắt đầu tiến về hướng Đông, để lại sau lưng những dấu vết hoang tàn và không có sự sống, người dân ở vùng đồng bằng gần đó đã rời bỏ quê nhà để được bao bọc trong sự an toàn của Demacia. Trong những quán rượu giờ đây chật kín, những lời xì xầm về bóng ma khủng khiếp cũng đã bắt đầu gây xôn xao. Vài người cho rằng hắn là linh hồn đầy thù hận của một vị tướng cổ đại, đang muốn tiêu diệt tất cả sự sống nơi đây; một người khẳng định rằng ông ta đã nhìn thấy Hecarim dẫn đầu một binh đoàn kị sĩ bóng ma. Vài người khác thì tin rằng Hecarim được tạo ra bởi những pháp sư gọi hồn... Một sĩ quan của Demacia đã tìm cách xua tan nỗi lo lắng của người dân bằng cách tập hợp những binh sĩ ưu tú nhất và lên đường xua đuổi hoặc tiêu diệt Hecarim.

Viên sĩ quan đó dẫn những người lính của mình chắn ngang đường của Hecarim và chờ đợi cuộc tấn công của hắn. Ngay khi những bóng ma xuất hiện, một cảm giác sợ hãi ngập tràn trong tâm trí họ. Binh lính – sợ chết đứng vì quá kinh hoàng - chỉ có thể hét lên khi gã khổng lồ ma quái xông đến, hạ gục họ dưới vó ngựa sắt. Hecarim nhìn viên sĩ quan đang run rẩy và tuyên bố: "Đây chỉ là sự bắt đầu. Không một binh đoàn con người nào có thể chống lại sức mạnh của Quần Đảo Bóng Tối".

"cái tên như ngươi sao lắm chuyện thế?"-Ở phía sau Hecarim, Elise bước đến, sắc mặt cô rất khó coi, nhìn xung quanh một lúc rồi thở dài: "không biết đến lúc nào chúng ta mới gặp lại John thân yêu..."

"đừng lo, cậu ta bây giờ rất mạnh, không ai có thể hại cậu ta được"-Mordekaiser tiến đến bên cạnh Elise nói, vốn là sau khi quay trở về Shadow Isles, hắn ta thể hiện sức mạnh hắc ám mới của mình khiến cho Karthus và Thresh tại đảo không còn nghi ngờ hay gây thêm khó khăn gì cho hắn nữa, sau đó hắn gặp Elise cùng Hecarim để kể lại toàn bộ chuyện của John, sau đó hai người quyết định sẽ rời khỏi Shadow Isles với một mục đích duy nhất là gặp John 'thân yêu'.

Hecarim, Elise, và Mordekaiser sau khi rời khỏi Shadow Isles thì đặt chân đến đây, mục đích của họ là tìm ra tung tích của John thế nhưng có lẽ họ đã chọn nhầm địa điểm khi mà ở đây không bất cứ ai biết về John, đã thế với cái tính cách quái dị của mình Hecarim luôn làm lớn chuyện, khiến quân đội Demacia dạo này hay lùng xục rất kĩ quanh đây.

Về phần những kẻ quái nhân kia (ám chỉ Kathus, Thresh, Yorick) theo như khả năng đặc biệt mà Elise có được thì cả ba kẻ kia cũng đã rời Shadow Isles, không biết lý do bọn chúng rời đó để làm gì nhưng có lẽ khi thấy Elise và Hecarim rời đảo nên cũng bắt chước theo chăng.

Sự việc thứ ba:

Ezreal và Taric tại học viện ma pháp cũng đã cùng nhau bỏ đi, không ai biết họ đi đâu, vì có người thấy rằng mỗi người đi về một hướng khác, có lẽ họ tiếp tục cuộc hành trình của mình chăng? Riêng về Lux, cô được học viện cho tốt nghiệp sớm, với khả năng đặc biệt của mình e rằng chỉ có mỗi John là có thể hơn cô được về khoảng sử dụng sức mạnh phép thuật hệ ánh sáng. Lux quay trở lại Demacia để giúp đỡ anh trai mình là Garen.

Sự việc thứ tư:

Đám người Shen, Akali, Nami..... sau khi rời khỏi Ionia đã đặt chân đến Valoran và chỉ vài ngày sau khi đặt chân đến đây, họ liền nhận được hung tin báo rằng, Irelia đã bị quân đội Noxus bắt giữ, nhận được tin đó cả đám bắt đầu tức tốc lên đường đến Noxus với hi vọng giải cứu được Irelia. Đồng thời Shen và Ahri ở tại Valoran một thời gian để tìm tung tích của John cũng nhận tin này, theo như suy nghĩ của Shen, anh ta chắc chắn rằng nếu John còn sống, cậu ta sẽ tức tốc đến Noxus để cứu Irelia, vì sao ư? Theo linh cảm của một Ninja mách bảo rằng, John và Irelia có một mối liên kết đặc biệt.

Tuy nhiên hiện tại xem ra mọi thông tin về chuyện này vẫn chưa được truyền đến Bilgewater City.

Trở lại chuyện của John.

Sau khi miễn cưỡng đánh lui được Aatrox và Morgana, John và Ryze quay trở lại con tàu Miss Forutne, sau lưng hắn cõng Kayle đang bị thương cực kì nghiêm trọng, có lẽ bị thương nặng nhất chính là đôi cánh của cô, đôi cánh ấy te tua đến đau cả lòng.....

"John cậu về rồi, mọi chuyện sao rồi?"-Tom nghe thuộc hạ báo lại rằng John và Ryze đã trở về, họ còn đem theo một cô gái kì lạ có cánh nữa, nên cậu ta tức tốc chạy ra ngay bên ngoài.

John gật đầu nói: " Sarah và những người khác sao rồi?"

Tom đáp: " họ đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng John...sao trông cậu te tua thế? Còn cô gái kia nữa...cô ấy.... a.. có cánh."

John không muốn chần chừ quá lâu nên lập tức đưa Kayle vào bên trong vừa đi vừa nói: "mọi chuyện từ từ Ryze sẽ kể cho cậu nghe, bây giờ giúp tôi gọi bác sĩ, cô ấy cần chữa trị."

*****

Đặt Kayle nằm trên giường, John nhìn đôi cánh trắng vốn có của một thiên sứ hiện tại thảm đến cực điểm, đừng nói đến các vết thương khác trên người cô, việc điều trị cho đôi cánh ấy cũng là một chuyện không đơn giản gì rồi.

"John, không hay rồi, vị bác sĩ chữa trị cho thuyền trưởng và những người khác trước đó hiện đã rời khỏi Bilgewater City, nghe nói ông ta đang đi cứu chữa một người nào đó ở một hòn đảo lân cận đến tối mới về."-Tom hớt hãi chạy vào trong.

John nghe tin này thì tỏ ra vô cùng lo lắng, hiện tại vết thương trên người Kayle khá là nặng nếu không cứu chữa kịp thời e rằng....

Tom nhìn John nói: " John, bây giờ cậu tính sao?"

John thở dài suy nghĩ một lúc sau đó nói: " tom cậu ra ngoài đi, đừng cho ai vào phòng cả."

"không lẽ cậu có cách cứu cô ta sao?"-Tom thắc mắc.

John chỉ đáp: " không chắc lắm nhưng cũng sẽ cố gắng thử."

Tom vốn tin tưởng vào John rất nhiều, thấy hắn nói vậy nên cũng không nói gì thêm, bước ra ngoài phòng đóng chặt cửa lại rồi ra lệnh không ai được làm phiền John ở bên trong.

ở trong phòng, John tiến lại cạnh giường, hắn hít một hơi thật sâu: "không có gì đâu mà, không phải trước đây ta cũng từng băng vết thương cho Diana hay sao? Không có gì đâu."

John ngồi xuống bên cạnh Kayle, đôi tay hắn run run di chuyển đến trên cổ áo cô, miệng thì không ngừng nói: "hi vọng khi cô tỉnh lại đừng trách ta...ta chỉ muốn cứu cô thôi...đừng trách ta..."

"bặp"-Cánh tay phải của Kayle đột ngột nắm lấy tay hắn, đôi mắt hơi hé mở nhìn John, bị Kayle nắm cổ tay một cách đột ngột cả người John giật nảy lên, hắn liên tục nói: "không.. không...ta không có ý gì xấu đâu, chỉ là muốn cứu cô thôi."

"anh là...."-Kayle khẽ nói hai chữ không rõ ràng sau đó lại bất tỉnh, John cảm giác được tình hình của cô ngày càng nguy cấp, vết thương trên người chảy máu quá nhiều, đã thế cô còn sử dụng sức mạnh của mình quá mức cần thiết, vừa ngoại thương vừa nội thương, tình trạng cực kì nguy cấp.

Không một chút chậm trễ, John lập tức dùng tay của mình xé toạt chiếc áo bên ngoài của Kayle, làn dà trắng mịn dần lộ diện, đặc biệt là (tự hiểu). Hắn là một người đàn ông thấy những thứ đó sao không thể không nghĩ bậy bạ được, John cố gắng áp chế toàn bộ dục vọng và suy nghĩ của bản thân đến mức thấp nhất.

Tay hắn chạm vào da cô, chỗ vết thương gần (tự hiểu), tim hắn đập nhanh một cách chóng mặt, cái cảm giác này thật giống như cảm giác hai người yêu nhau nhưng xa nhau một thời gian mới gặp lại nhau vậy....

Sau khi băng các vết thương ở phần ngực và bụng của Kayle, hắn bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, cũng may hắn đã từng có kinh nghiệm trong việc này cho nên các vết thương đều được John băng rất kĩ.

John kinh ngạc phát hiện ra có một vết chém lớn nằm trên bắp đùi trái của Kayle, thế nhưng nếu muốn băng được chỗ đó thì phải....

"làm sao đây?"-ba chứ này cứ liên tục xuất hiện trong đầu hắn.

"ực"-John nuốt một ngụm nước bọt sau đó quyết định đã chữa thì chữa cho đến cùng, hắn...xé một đoạn quần gần chỗ vết thương.......... (tình hình là những thứ tiếp theo nếu như đúng tính cách của tác giả mà viết thì sẽ bị quy là truyện bậy bạ không hợp với con nít, cho nên thôi, mấy bạn đọc giả cứ tạm thời tự tưởng tượng, bạn nào muốn có mấy cảnh thế thì đợi dịp khác, khi nào tác giả hứng lên viết truyện đen tối chút.... )

Các vết thương trên người của Kayle tạm thời được John băng bó xong, cả người hắn nóng rực như lửa đốt, mặt hắn đỏ như trái gấc, lần trước băng vết thương cho Diana cũng không giống thế này, John tự hỏi: " không biết khi cô ấy tỉnh lại biết mấy chuyện này sẽ cư xử thế nào."

John hít một hơi sâu, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhìn vào đôi cánh tơi tả kia, không biết cách nào để chữa cho nó, hiện tại hắn mơi chỉ chữa được các vết thương bên ngoài thôi, về phần nội thương bên trong hắn định sử dụng sức mạnh phép thuật của mình để chữa trị thử.

Đầu tiên John thử truyền sức mạnh phép thuật hệ phong vào người của Kayle-không có kết quả

Lần thứ hai là sức mạnh phép thuật hệ ánh sáng-không có kết quả.

Cứ như thế hắn cứ thử lần lượt nhưng tình hình vẫn không hề tiến triển, cho đến khi hắn nảy ra một ý-sử dụng sức mạnh phép thuật của bảy loại nguyên tố trong người. Đã quyết là làm John đặt tay trước ngực của Kayle, một luồng sức mạnh phép thuật bảy sắc bắn vào người của cô, luồng sức mạnh phép thuật ấy nhẹ nhàng nhập vào cơ thể, rất nhanh chóng kết quả bất ngờ đã xuất hiện, cả người của Kayle tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh nhè nhẹ, thứ ánh sáng khiến lòng người trở nên thư thái.

"có kết quả"-John thầm mừng rỡ.

Hắn tiếp tục truyền sức mạnh phép thuật vào người Kayle để chữa thương cho cô, đôi cánh trắng bắt đầu có hiện tượng thay đổi, những sợi lông trắng mọc lại một cách từ từ, đôi cánh trắng phát ra thứ ánh sáng lấp lánh như kim cương.

(sâu bên trong ý thức của Kayle, cô tự nói)

"sức mạnh này...sức mạnh của thiên sứ...ai đang cứu mình vậy..."

"cảm giác này thật sự rất giống lúc đó...là anh ta ư...anh ta đang cứu mình?"

"sao mắt mình không thể mở được thế này...mình muốn được nhìn thấy anh ấy..."

"sức mạnh này thật thần thánh, nó thật tuyệt..."

"sắp được rồi, cố gắng lên nào!"-John đầu đầy mồ hôi, khuôn mắt hắn lúc này thật là 'đáng sợ', đôi mắt thâm tím lại, da trắng bệch như người chết, đôi môi xanh bầm, đôi chân run lên, cánh tay cũng thế, hơi thở bắt đầu loạn nhịp....

Ở bên ngoài, Ryze lưng dựa vào tường thở dài nhìn trời nói: " thằng nhóc này, nó thực sự giống ông ta, không quan tâm người đó là người lạ hoặc không quen biết, vẫn luôn giúp đỡ họ hết lòng, hài, nó sử dụng quá mức sức mạnh phép thuật thế này sẽ sớm thôi không thể trụ nổi. Lần này sức mạnh của nó lại được tăng thêm nhưng e rằng chừng đó vẫn chưa đủ, lão kia, rốt cuộc thời điểm nào ngươi mới đến gặp nó đây."

"bịch"

Đúng như Ryze đã đoán, chỉ một lúc sau bên trong phòng vang lên một tiếng va đập, lão bước vào bên trong thấy John đang bất tỉnh nằm trên sàn, máu chảy ra từ mũi, miệng, tai.... Ryze nhìn sang Kayle vẫn nằm bất tỉnh trên giường, đôi cánh trắng của cô đã được phục hồi hoàn toàn, thậm chí có phần đẹp và quyến rũ hơn trước. Lão thở dài một tiếng đến bên cạnh John, vác hắn lên rời khỏi phòng.

...................

Kayle dần tỉnh lại, cô kinh ngạc phát hiện mình đang nằm rên giường, trong một căn phòng trống đầy xa lạ, "a"-xem ra các vết thương trên người cô vẫn chưa thực sự khỏi hẳn cho nên khi cô vừa mới động đậy một chút thì lập tức cảm thấy đau nhức cả người...đột nhiên...sắc mặt của Kayle đỏ ửng lên, cô phát hiện ra trên người mình không mặc bất cứ quần áo nào, đã thế khắp người cô còn được băng bó các vết thương rất kĩ. Kayle nắm chặt chiếc chăn đang đắp trên người mình, sắc mặt của cô đỏ hồng như trái gấc...

Kayle thậm chí còn kinh ngạc hơn khi thấy đôi cánh của mình đã khôi phục như ban đầu, vốn cô nghĩ việc khôi phục lại đôi cánh đối với cô cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần cô khôi phục đượcvài phần sức mạnh thì có thể dễ dàng làm điều đó, tuy nhiên nếu có ai đó muốn chữa đôi cánh ấy thì buộc lòng họ phải có sức mạnh tương đồng với sức mạnh một thiên sứ trong người cô.

"Trông đôi cánh của mình còn tuyệt hơn cả trước đó, là ai đã cứu mình? Không lẽ anh ta?"-Kayle tự lẩm bẩm.

Kayle

"ồ cô tỉnh lại rồi à?"-Một cô gái giúp việc bước vào phòng thấy Kayle tỉnh lại thì cười nói.

"cô.. cô là.."-Kayle ấp úng nói.

Cô gái giúp việc kia cười nói: " đừng cử động, cô đang bị thương đấy. tôi chỉ là một người giúp việc mà thôi, đây là một chút thức ăn tẩm bổ, để tôi giúp cô ăn"

Kayle hiện tại không thể ngồi dậy được nên chỉ có thể nằm mà nói: " cảm ơn cô, nhưng có thể cho tôi biết là ai đã đưa tôi về đây rồi cứu chữa cho tôi không?"

Cô giúp việc kia lắc đầu nói: " điều này tôi không rõ lắm, nhưng nghe mấy người thủy thủ trên tàu nói rằng do John cứu cô về đây rồi hình như cũng chính tay anh ta băng các vết thương trên người của cô lại đấy."

"sao?"-Kayle mặt đỏ bừng bừng, thân thể thiên sứ của cô trước giờ chưa ai thấy qua nay đã bị..... cô không biết nên nói thế nào? Tức ư? Họ đã cứu mình không lẽ mình đi giết họ sao? Như vậy là lấy oán báo ân, một thiên sứ như cô tuyệt đối không thể nào làm được chuyện đó.

"có thể cho tôi biết John, anh ấy là người thế nào không?"-Kayle cúi thấp mặt, giọng nói líu ríu nhưng cô gái giúp việc kia vẫn có thể nghe được, sau đó đáp: " tôi vốn là một cố gái giúp việc trên tàu và chỉ làm việc tại Bilgewater city này chứ không đi đâu cùng thuyền trưởng và người khác được cho nên không nắm rõ lắm, tôi nghe nhiều người kể lại rằng, John, anh ấy là một người rất quan trọng với thuyền trưởng của chúng tôi, nếu cô muốn biết rõ hơn tôi có thể mời Phó tàu-Tom đến đây..."

Kayle gật đầu, cô biết dù có hỏi thêm cũng không có được gì cả, bởi cô gái này chỉ là một người giúp việc, không biết quá nhiều thông tin, Kayle nói: " cô có thể để tôi lại một mình được chứ? Tôi muốn nghỉ ngơi thêm một chút."

"được rồi, vậy đồ ăn tôi để ở đây, cô cố gắng ăn để khỏe lại, tôi sẽ đi nói cho phó tàu Tom biết cô đã tỉnh lại."-Cô gái giúp việc rời khỏi phòng, Kayle hít lấy một hơi hiện tại trong đầu cô là một mớ hỗn độn, cô không biết phải làm gì bây giờ, cô nghĩ đến người thanh niên cầm kiếm khi cô thấy trên đảo, lúc đó bóng dáng mờ mờ cô không thể nhìn rõ mặt của anh ta, sau đó lúc cô đang hôn mê bất tỉnh cô cảm giác được một thứ năng lượng ấm áp truyền vào trong cơ thể, những thứ đó có thật là do anh ta đã làm không? Nếu vậy người thanh niên tên John đó cũng có sức mạnh của một thiên sứ trong người giống như cô sao?"

Kayle nhắm chặt mắt rồi mở ra, cô hít một hơi, sau đó cả người cô tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh, các vết thương trên cơ thể cô phục hồi với tốc độ chóng mặt, hai tay của Kayle đặt trước ngực, miệng cô lầm rầm vài câu sau đó một bộ quần áo xuất hiện trên người, Kayle ngồi dậy đến bên cạnh bàn, "ọc ọc"- nhìn những thức ăn trên đó, vốn là không định ăn nhưng bụng cô ngay lập tức phản đối, việc đánh nhau với Aatrox đã khiến cô tiêu hao quá nhiều năng lượng, cho nên hiện tại Kayle rất đói, căn phòng này chỉ có mỗi mình cô, nên Kayle không cần phải giữ bất kì ý tứ nào cả, cô ngồi xuống và ăn toàn bộ thức ăn để trên bàn...

"cốc cốc"-tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng nói của Tom: "tôi là Tom, nghe nói cô đã tỉnh lại, không biết tôi có thể vào được không"

Kayle, tiến lại mở cửa phòng ra, Tom khá là ngạc nhiên khi thấy Kayle có thể đi lại được, trông cô cũng khá là khỏe mạnh nữa, không giống với những gì cô gái giúp việc vừa nãy nói.

Kayle mỉm cười nói: " chắc anh là tàu phó mà cô gái giúp việc vừa nãy đã nói."

Tom gật đầu đáp: " phải, tôi nghe nói cô đã tỉnh lại nên đến xem tình hình thế nào, thấy cô đã có thể đi lại được thì tốt rồi. Thôi tôi đi đây, cô cứ nghỉ ngơi."

"khoan đã"-Kayle vội ngăn lại nói: " Tom, anh có thể cho tôi biết về John được chứ? Người đã cứu tôi chính là anh ấy sao?"

Tom gật đầu nói: " đúng vậy, cậu ấy đã cứu cô về đây, sau đó tự tay cứu chữa cho cô."

"thế hiện tại anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp để cảm ơn."-Kayle đột nhiên khuôn mặt có chút hồng lên, cứ nghĩ đến chuyện John đã băng bó vết thương trên người cô thì...

"e rằng không được"-Tom cắt ngang mạch suy nghĩ của Kayle, cậu ta nói tiếp: " nghe sư phụ của cậu ấy nói rằng lúc cứu cô cậu ấy đã sử dụng sức mạnh quá mức cho nên sau đó đã bất tỉnh, hiện tại đang nằm nghỉ ngơi trong phòng, thuyền trưởng cũng đang chăm sóc cho cậu ấy."

"vậy sao?"-Kayle hơi chút kinh ngạc, nhưng chính điều này càng khiến cô muốn gặp hắn hơn, cô nói: " Tom, anh có thể giúp tôi gặp được anh ấy chứ? Tôi rất muốn cảm ơn ân nhân của mình."

Tom suy nghĩ một lúc thôi đành gật đầu nói: "cũng được, cô đi theo tôi"

"Tom này, anh chắc biết rất nhiều về John, có thể kể cho tôi nghe một chút về anh ấy được chứ?"-Kayle đóng cửa phòng lại mỉm cười nói, sự thật là cô vẫn rất tò mò về John, anh ta vốn là một người bình thường đã thế John vốn cũng không phải một thiên sứ giống cô nhưng không hiểu sao lại có thứ sức mạnh khá giống với thiên sứ như vậy.

"được thôi, tôi cũng được thuyền trưởng kể vài chuyện về cậu ấy, chúng tôi vốn là những người anh em tốt, quen nhau cách đây....... '-Tom vừa đi vừa kể.

Cùng lúc đó tại phòng John, mặc dù các vết thương trên người Miss vẫn chưa lành hẳn nhưng khi nghe tin John bất tỉnh và đang nằm tại đây thì vẫn cố gắng sang thăm và chăm sóc hắn, đến khi John tỉnh lại thấy Miss đang ngồi đầu giường tận tình dùng khăn lau mồ hôi trên trán, hắn có cảm giác rất ấm áp.

"đừng động đậy, anh vẫn chưa khỏe đâu, nằm yên đi"-Miss cau có khi thấy John định ngồi dậy.

John cười đáp: " không sao đâu mà, ta chỉ hơi mệt thôi, bây giờ khỏe rồi, Sarah, các vết thương trên người em..."

"đừng lo, nó vẫn ổn cả rồi"-Miss đáp sau đó nhìn chằm chằm vào mặt hắn nói: " Nghe Tom nói, anh vừa đem một cô gái rất là xinh đẹp về đây đúng không? Rồi tự tay chữa thương cho cô ấy đến mức phải bất tỉnh trên sàn..."

"phải đúng là anh đã đưa một cô gái về đây, nhưng làm gì có chuyện vì cứu cô ấy mà anh bị bất tỉnh chứ, anh rất khỏe mà nhìn đi, cơ bắp đầy mình, Sarah em đừng lo, chỉ là lúc đó hơi mệt nên ngủ thôi..."-John bắt đầu ba hoa chém gió.

"đừng có lừa em, sư phụ anh đã nói hết rồi."-Miss nghiêm mặt nói.

"sư phụ? Là ai? Anh nhớ rằng mình đâu có sư phụ?"-John ngớ người với câu nói của Miss.

Miss tức giận cấu hắn một cái thật mạnh nói: " anh thật là, sư phụ của mình cũng không thừa nhận à? Không phải vị pháp sư Ryze ấy là sư phụ anh hay sao? Ông ấy đã nói thế đấy."

"không phải chứ? Lão già chết tiệt kia tự sướng à?"-John đã nghĩ vậy trong đầu, nhưng ngoài mặt hắn cười nói: " không có đâu, ta với lão chỉ là thuận đường đi chung thôi, tuyệt đối không phải sư phụ ta..."

"được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, chuyện cô gái kia là sao? Anh vốn không quen bết gì cô ấy sao lại cố sức cứu cô ấy rồi gánh hàng tá vết thương trên người như thế? Bao nhiêu năm xa cách, tính của anh vẫn không thay đổi, giống như lần ở ngoài biển, mặc dù cô gái tiên cá kia không hề quen biết hay thân thiết gì vậy mà...vậy mà anh lại dám đem cả tính mạng mình để ra đánh đổi cứu lấy cô ấy và cả bộ tộc.."-vừa nói đôi mắt của Miss bắt đầu đỏ dần, nước mắt bắt đầu rươm rươm xuất hiện.

John nhìn những giọt nước mắt ấy, hắn hiểu những lời nói ấy của Miss chỉ xuất phát từ việc quan tâm cho hắn mà thôi, John ngồi dậy ôm lấy cô vào lòng nói: " Sarah, ta xin lỗi, đừng khóc, "

"cốc cốc"

"thuyền trưởng, John, tôi là Tom đây, tôi có thể vào không?"-Giọng nói của Tom ở bên ngoài vang lên


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-174)