Vay nóng Tima

Truyện:Vô Hạn Khủng Bố - Chương 024

Vô Hạn Khủng Bố
Trọn bộ 307 chương
Chương 024: Nghỉ ngơi…​
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Shopee


"Lại tới nữa sao?"

Trong một trụ thủy tinh đựng đầy chất lỏng trong suốt, một thai nhi vừa thành hình đang lở lửng phập phù. Bên ngoài trụ thủy tinh, hơn mười nhân viên nghiên cứu tuổi đã trung niên đang thảo luận sôi nổi.

- Chỉ duy nhất một cá thể sống sót, Sở chủ nhiệm, chúng ta thành công rồi... 10 năm a, thời gian 10 năm cuối cùng cũng tạo được một cá thể sống sót a!

- Đúng vậy, cấp trên đã sớm không nhẫn nại được nữa, mấy trăm triệu a, thời gian 10 năm cùng mấy trăm triệu a... Nhưng cuối cùng cũng đã thành công rồi.

- Ngay từ đầu đã có tri thức cấp bậc nghiên cứu viên, trí tuệ không gì sánh được, thân thể cường tráng, tâm lý không bao giờ mệt mỏi, mềm yếu, không bị bất cứ bệnh tật nào làm suy yếu, người như vậy đơn giản là siêu nhân a...

Đám nghiên cứu viên này không ngừng hưng phấn thảo luận, chỉ có một ông lão tóc hoa râm là không hề phụ họa những lời này, lão ôn nhu nhìn sinh mệnh nhỏ bé trong trụ thủy tinh, đồng thời còn đưa tay áp lên trụ.

Sinh mệnh nhỏ bé đó phảng phất đã có tri giác, nó cố gắng vươn bàn tay bé xíu của mình ra muốn hợp với bàn tay kia, nhưng dù sao nó cũng chỉ vừa mới thành hình mà thôi, ông lão chỉ có thể nhìn thấy mấy đầu ngón tay của sinh mệnh nhỏ bé đó không ngừng nhúc nhích, bộ dáng thật khả ái làm lão cười lên ha hả...

...

Sở Hiên yên lặng nhìn nữ nhân trắng bệch không ngừng phát ra những tiếng "lục cục lục cục". Hai tay hắn chợt rung lên, hai khẩu súng lục to lớn đã xuất hiện trên hai tay, một tiếng "cạch" thanh thúy vang lên, hai băng đạn nhanh chóng được nạp vào trong súng.

- Để ta kiểm chứng phỏng đoán cuối cùng đi...

Sở Hiên nâng súng bắn thẳng về phía nữ nhân trắng bệch kia, hắn phảng phất không cần ngắm, mỗi phát súng đều bắn chuẩn vào trán nữ nhân đó. Mấy giây sau, cũng không biết đã bắn bao nhiêu phát, đầu nữ nhân đã bị phá nát.

Nữ nhân trắng bệch này phảng phất như không có thực thể, đạn xuyên qua thân thể của nàng bắn vào vách tường sau lưng, mà thân thể nàng lại phảng phất giống như sương mù từ từ khép lại, tiếp đó cả phần đầu lành lại hoàn hảo.

- Không thể gây thương tổn vật lí? Ảo giác? Hay là... Arnold! Tấn công đi!

Sở Hiên vừa dứt lời, trong bóng tối cách đó không xa đột nhiên bừng lên một con rắn lửa, tiếng súng nổ liên thanh, nữ nhân trắng bệch lập tức bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong, trên người xuất hiện không biết bao nhiêu là vết đạn. Hơn nữa, vết đạn lần này không còn nhanh chóng tự khôi phục như trước đó, chỉ thấy vết đạn trên người nàng từ từ rộng ra, vỏ đạn màu màu ngân bạch rơi xuống đất nhanh chóng biến thành xám đen, Arnold bắn liên tục không ngừng, nữ tử trắng bệch cuối cùng bị bắn tan thành mây khói.

- Quả nhiên... Không có điểm thưởng, hơn nữa phải tích lũy thương tổn từ một lượng lớn linh loại đạn, lúc đó mới có thể tiêu diệt một linh hồn thể...

Sở Hiên hai tay rung lên, hai băng đạn súng lục dày cộp lập tức rơi xuống, tiếp đó hai băng đạn khác được nạp vào, đồng thời hắn lớn tiếng quát:

- Arnold, cẩn thận phía sau, linh hồn thể rất có thể sẽ tấn công người làm nó bị thương trước.

Gã to con trong bóng tối nghe thấy vậy đang định xoay người về phía sau, đột nhiên, một cánh tay trắng toát từ sau lưng hắn vươn ra. Một nữ nhân toàn thân trắng bệch, dung mạo méo mó biến dạng hiện ra một cách quỷ dị sau lưng hắn. Nữ nhân này đưa mắt nhìn Arnold, tên to xác này lập tức đứng sững tại chỗ, thân thể hắn không ngừng run rẩy kịch liệt, da thịt trên người cũng bắt đầu chuyển sang màu trắng xanh.

-... Không thể chạm vào, nếu không sẽ mất đi khả năng khống chế thân thể sao?

Sở Hiên cầm súng lục bắn một tràng, phần đầu của nữ nhân lộ ra trong nháy mắt bị bắn nát vụn, hơn nữa còn sử dụng đạn linh loại, phần đầu không thể phục hồi hoàn toàn như trước. Tuy nhiên thân thể nàng vẫn tiếp tục hoạt động như cũ, Arnold bị nàng ôm lấy từ phía sau da dẻ đã gần như chuyển sang màu xanh xám, gã to con này chỉ còn đôi mắt không ngừng nhìn về phía Sở Hiên.

- Phải công kích tất cả các bộ phận trên thân thể...

Sở Hiên nhắm mắt một thoáng, khi hắn mở mắt ra lần nữa, hai khẩu súng lục to lớn không ngừng oanh kích, bắn nát cả Arnold lẫn nữ nhân trắng bệch kia. Hai khẩu súng lục này uy lực cực lớn, Arnold không kịp kêu một tiếng đã bị bắn chết, mà nữ nhân kia cũng hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

...

Trong căn cứ lạnh lẽo, một bé trai sắc mặt vô cảm xoay xoay khối rubic trên tay, hơn 10 giây sau, khối rubic đã trở về nguyên dạng, tất cả các mặt cùng màu.

Cậu bé vứt khối rubic xuống đất, tiếp đó vẻ mặt vẫn không chút thay đổi bắt đầu nghịch món đồ chơi khác, bộ xếp hình. Một bộ xếp hình cực lớn đến hơn 1 mét dần dần thành hình trong tay cậu, trong đó không ngờ ngay cả một lần ghép sai cũng không có, chỉ một lát đã ghép xong cả bộ xếp hình.

- Trí lực cực cao a, khả năng ghi nhớ thậm chí có thể nhớ được vị trí từng miếng ghép trong cả bộ xếp hình, nếu nói là não người, không bằng...

- Không bằng gọi là máy tính phải không? Hơn nữa đứa bé này chưa từng mỉm cười, vẻ mặt băng lãnh như vậy quả thực làm người khác phải sợ hãi a.

- Đâu phải chỉ là không cười a, nó không có cảm giác đau đớn, không có xúc giác, không có khứu giác, không có vị giác. Thậm chí sau khi chỉnh sửa lại gen, tâm trí bị cường hóa quá mức, nó không ngờ lại không có một số tuyến tiết nội tiết như người bình thường. Nói cách khác, nó không có phiền não, bởi vì trong cơ thể không có loại hormone chi phối cảm xúc này, không có thống khổ hay vui vẻ, sẽ không cảm nhận được sợ hãi, thậm chí còn không muốn ân ái...

- Như vậy đúng là giống người máy a, một người biến đổi gen đến cả dục vọng sinh tồn cũng không có, đó thật sự là siêu cấp nhân loại mà chúng ta kỳ vọng sao? Nói không chừng hiện tại trong đầu nó đang nghĩ xem làm thế nào để chết, nếu như ta là nó... có khi đến 1 giây cũng không kiên trì nổi mà muốn tự sát, sinh mệnh như vậy quả thật là quá thống khổ.

- Được rồi! Câm hết đi cho ta!

Cách nơi bé trái ở không xa, phía sau một lớp kính, hơn mười nghiên cứu viên đang không ngừng rì rầm bàn bạc. Đột nhiên một ông lão tóc đã bạc trắng gầm lên, lão lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám nghiên cứu viên kia, nhất thời không ai dám nhìn vào mắt lão nửa cái.

Ông ta mở cánh cửa nhỏ bên cạnh lớp thủy tinh, yên lặng đi tới bên cạnh đứa bé. Bé trai này chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn lão một cái, rồi lại bắt đầu chăm chú nhìn vào bảng giải mật mã trên tay.

- Sở Hiên, muốn đi ngắm sao không?

-... Sao?

- Đúng vậy, bên ngoài căn cứ mới có thể thấy được, a a, mặc dù trong trí nhớ của con đã có kiến thức về sao, bất quá thứ đó không phải dùng tri thức là có thể hình dung được, phải tận mắt nhìn thấy mới cảm nhận được sự mỹ lệ của nó a... Đi thôi, ta đưa con ra ngoài ngắm sao.

Sở Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời. Sao... Quả thật không phải dùng tri thức là có thể hình dung được, sao sáng đầy trời lại không ngờ lại mỹ lệ đến thế. Mỗi lần nhìn tinh không, hắn lại cảm thấy một phần kiến thức về sao của mình biến mất, thay vào đó, là một loại mỹ lệ không thể dùng lời để diễn tả.

...

Một cánh tay trắng bệch xuất hiện cạnh cổ Sở Hiên, nhưng trong nháy mắt khi cánh tay đó chạm vào da thịt hắn, Sở Hiên nhãn thần vụt biến đổi, cả người chợt lộn một vòng, hai khẩu súng lục trong tay liên tiếp không ngừng bắn ra. Đến khi người hắn hạ xuống đất, nữ nhân trắng bệch phía sau hắn đã bị bắn thành từng mảnh vụn, không, hẳn là đến cả mảnh vụn cũng không thấy nữa.

Nếu như Trịnh Xá cùng Triệu Anh Không ở đây mà nói, bọn họ sẽ kinh ngạc phát hiện Sở Hiên hiện tại không ngờ đã ở trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, mà từ thân thủ thuần thục có thể thấy, trình độ mở cơ nhân tỏa của hắn tuyệt đối không thua gì hai người Trịnh Xá và Triệu Anh Không, thậm chí còn gần tiếp cận Trịnh Xá. Sau khi hắn lộn một vòng bắn nát nữ nhân trắng bệch sau lưng, hai băng đạn súng lục lại rơi ra, hai băng khác từ trong tay áo hắn trực tiếp nạp vào súng lục.

- Vẫn như cũ không có điểm thưởng, chẳng lẽ ý nghĩa của số bảy là ám chỉ...

Ngay khi Sở Hiên đang trầm tư, đột nhiên bốn phía vang lên tiếng lục cục lục cục. Từ chỗ hắn đứng nhìn lại, khắp xung quanh nóc nhà không ngừng vươn ra những cánh tay trắng bệch, hơn trăm nữ nhân trắng bệch từ bốn phía quanh mái nhà bò lên, tất cả những nữ nhân này đều phát ra âm thanh "lục cục lục cục" hướng tới chỗ Sở Hiên.

- Mỗi khi giết chết một lượt, thì Quỷ Hồn lượt tiếp theo càng mạnh hơn... Trước mắt đã giết chết ba lượt, vậy lúc này là đại biểu cho lần thứ tư phải không?

Sở Hiên bắt đầu chạy sang một bên, súng lục trong tay không ngừng oanh kích về phía đó, đến khi toàn bộ đạn súng lục đã bắn hết, tất cả nữ nhân trắng bệch phía trước hắn đã bị bắn tan thành mây khói, hai tay hắn rung lên, lại thay đạn, sau đó xoay người bắn về phía sau...

...

- A a, Sở Hiên, lần đầu tiên ra khỏi căn cứ có cảm giác thế nào?

-... Rất tối.

- Ha ha, so với trong căn cứ thì đương nhiên là rất tối, đi thôi, gần đây có một bãi cỏ, đến đó nằm ngắm sao đi.

Một ông lão nắm tay một bé trai, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện. Cậu bé kia vẻ mặt thủy chung vẫn rất lạnh nhạt, mặc cho lão nhân nói một câu lại trêu hắn một câu, tiểu nam hài vẫn giữ vẻ thản nhiên như cũ không trả lời. Đến khi lão nhân dắt cậu bé tới bãi cỏ nẳm xuống, ánh mắt cậu mới sáng ngời nhìn bầu trời sao trước mặt.

- Ha ha, rất đẹp phải không? Chỗ này không có đèn đóm gì cả, cơ bản có thể dễ dàng nhìn thấy sao trên trời, nếu như đang ở trong thành thị mà nói, căn bản không cách nào dùng mắt thường ngắm sao được...

Ông lão không ngừng nói chuyện với Sở Hiên, nhưng cậu vẫn không nói một câu nào, chỉ ngước nhìn tinh tú. Ông lão đột nhiên trầm mặc, một lúc lâu sau lão mới tiếp tục:

- Xin lỗi, là lỗi của ta, vốn ta tưởng rằng một người sinh ra đã hiểu biết tất cả, không có thống khổ, tâm trí vô cùng cứng cỏi sẽ là siêu cấp nhân loại hoàn toàn mới, nhưng mà...

- Người bình thường mặc dù sẽ phạm rất nhiều sai lầm, nhưng là bọn họ sẽ học được cách không ngừng sửa chữa, học được cách làm thế nào thích ứng được với thế giới này, học được cách làm thế nào để bản thân ngày càng trở nên ưu tú. Mặc dù từ đầu thật sự là phi thường yếu nhược, thật sự sẽ phạm đủ loại sai lầm, nhưng chỉ cần còn có khao khát phát triển, chỉ cần người bình thường vẫn còn tiếp tục sống, loại tiến bộ này sẽ không bao giờ ngừng lại, hơn nữa bọn họ trong lòng còn có dục vọng, ham muốn tiền bạc, ham muốn sinh sản, ham muốn chi phối, ham muốn cứu vớt, ham muốn sinh tồn... Ô, ta sai rồi, cướp đoạt tất cả dục vọng của con, nhưng lại khiến con đến cả lý do sống sót cũng không có, ta sai rồi...

Một ông lão đầu tóc trắng xóa, ông ôm một bé trai không ngừng khóc, còn cậu bé đưa tay vuốt nước mắt trên mặt lão, trong mắt nó phảng phất cũng có chút ướt át, chỉ là nước mắt trong đó cho dù thế nào cũng không chảy ra nổi...

- Từ góc độ y học hiện đại, tâm tình của con người hoàn toàn do hormone trong cơ thể khống chế, mỗi loại hormone khống chế một loại tình cảm...

Cả người từ trên xuống dưới phảng phất như một lớp áo giáp bằng thịt dầy, không có xúc giác, cảm giác đau đớn, khứu giác, vị giác, cả người chỉ có thể phân biệt thế giới hoàn toàn bằng thị giác và thính giác, không có tâm tình, không biết khóc hay cười, nhưng lại cường hành cố ra lệnh cho bản thân học bộ dạng khi khóc và cười, chỉ có thể không ngừng tự hỏi bản thân động tác này biểu hiện cho cái gì, mà không phải do nội tâm tự biểu hiện ra...

Mệt quá a, thật muốn ra khỏi lớp áo giáp này, muốn cảm nhận mùi vị xung quanh, muốn nhấm pháp thức ăn ngon lành, muốn cảm nhận sự mềm mại, cứng rắn xung quanh, muốn bị thương và đau đớn, muốn vui vẻ và tươi cười, muốn tự nhiên bày tỏ tình cảm của mình...

Nhưng mà không thể được, đến cả Chủ Thần cũng chỉ có thể chữa trị gen bị tổn thương, mà mã gen lại không có chút hư hỏng nào, nó ngày từ lúc đầu đã bị biến dị rồi, không thể sửa chữa được bất cứ cái gì...

Cho nên, mệt mỏi quá a, đã không còn tự hỏi lúc này thì nên dùng vẻ mặt thế nào nữa rồi. Nếu như có thể hoàn toàn yên tĩnh, không tự hỏi, không mô phỏng, chỉ yên lặng thiếp đi, như vậy đã là tốt lắm rồi...

...

Sở Hiên không ngừng giơ súng bắn về phía đám nữ nhân trắng bệch đang liên tục phát ra những tiếc lục cục lục cục trước mắt. Hai khẩu súng của hắn uy lực cực lớn, mỗi một phát đạn bắn ra đều bắn thủng những khối to bằng miệng bát trên người những nữ nhân đó, mười phát súng là đủ bắn nát một người, nhưng trước mặt hắn ít nhất vẫn còn hơn hai mươi nữ nhân trắng bệch không ngừng tiến về phía hắn, hai khẩu súng lục vô luận như thế nào cũng không bắn hết được bọn chúng.

Sở Hiên hai tay rung lên, hai băng đạn súng lục đồng thời rơi xuống đất, mặt khác hai băng khác lại được nạp vào. Hắn đột nhiên chạy tới vách tường bên cạnh, khi mấy nữ nhân trắng bệch còn cách hắn có mấy thước, hắn đột nhiên đặt chân lên tường, tiếp đó dùng sức đạp mạnh một phát, trước khi các nữ nhân này kịp đụng vào hắn, lăng không lướt qua, hai khẩu súng lục lại liên tiếp bắn ra, bắn cho toàn bộ các nữ nhân trắng bệch phía dưới thành mảnh vụn!

- Lượt thứ tư!

Trên mặt đất không ngừng vang lên tiếng vỏ đạn "leng keng" rơi xuống đất, từ trong hai khẩu súng lục nặng trịch cũng thoáng có chút khói xanh bốc lên. Sở Hiên yên lặng nhìn bốn phía, trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, dự cảm đối với nguy hiểm của hắn đã tới mức độ phi thường linh mẫn, nhưng không biết tại sao, giờ phút này hắn lại không cảm giác được có chút nguy hiểm nào... Chú oán, chỉ vỏn vẹn tới trình độ này?

- Không! Không có điểm thưởng, không có bất cứ nhắc nhở gì, còn có thể tiếp tục...

Sở Hiên yên lặng đề phòng, đột nhiên trước mặt hắn quang mang sáng ngời, trên nóc nhà không ngờ lại xuất hiện một loạt cửa giấy xếp theo phong cách Nhật Bản, thoạt nhìn giống như của nhà của người dân vô cùng bình thường, tiếp đó cửa giấy chậm rãi mở ra, phía sau cửa là một căn phòng bình thường, bên trong hai người một nam một nữ đang tranh cãi việc gì đó.

Nam tử kia tựa hồ đang không ngừng đánh nữ nhân, sau đó chỉ thấy hắn lấy một con dao trên bàn đâm về phía nàng, sau đó máu tươi bắn vọt ra, nữ nhân trợn trừng hai mắt vẻ khó tin ngã xuống đất, mà tên nam nhân kia tựa hồ cũng không vì vậy mà ngừng tay, ngược lại cầm dao bắt đầu không ngừng chém lên thi thể nữ nhân, thi thể nữ nhân này không ngừng co quắp run rẩy, chỉ có cặp mắt là trợn trừng nhìn chằm chằm vào Sở Hiên. Hình dáng của nữ nhân không ngờ hoàn toàn giống hệt quỷ hồn trắng bệch lúc trước, khuôn mặt đầy máu tươi thoạt nhìn càng thêm dữ tợn dọa người.

Sở Hiên yên lặng nhìn tất cả trước mắt, hai khẩu súng lục to lớn trên tay hắn lại thay đạn mới. Đến khi tên nam nhân kia chợt quay đầu lại, Sở Hiên mới nâng súng bắn về phía hắn. Nhưng không biết tại sao, lúc này linh loại đạn cũng không bắn nát nam nhân đó, ngược lại trực tiếp xuyên thấu qua thân thể hắn.

- Ảo giác? Hoặc có thể là...

Sở Hiên ngừng bắn súng, dự cảm của bản thân nói cho hắn biết trước mắt không có cái gì hết, không có vật thể nào lại gần, thậm chí đến cả một chút nguy hiểm cũng không có, cho nên hắn chỉ có thể lạnh lùng nhìn tên nam nhân kia chậm rãi bước tới gần hắn, sau đó nam tử này vung con dao trong tay chém về phía Sở Hiên.

"Nguy hiểm! Loại cảm giác này..."

Sở Hiên đạp mạnh dưới chân, vụt nhảy về phía sau, nhưng y phục trước ngực hắn đến cả dây lưng cũng bị cắt mất một khối lớn, không, không phải cắt lấy, mà là da thịt hắn cùng vải vóc xung quanh toàn bộ đều biến mất không thấy nữa... Hắn chỉ đột nhiên cảm giác trong ruột trầm xuống, từ chỗ nơi đó truyền đến một loại cảm giác trướng bụng kì lạ.

- Bộ phận bị công kích sau khi biến mất liền tiến vào trong ruột ta, làm thế nào vậy? Không phải vật lý cũng không phải công kích dạng tinh thần... Là loại công kích quỷ quái không cách nào dùng khoa học giải thích được.

Sở Hiên lại nâng súng bắn về phía nam tử, nhưng vẫn giống như trước, súng đạn sau khi bắn vào người nam tử đều trực tiếp xuyên qua, mà cảm giác của hắn lại một lần nữa nói cho hắn bốn phía bình tĩnh, không có bất cứ nguy hiểm gì tồn tại.

- Không có khả năng không tồn tại, nói cách khác, lúc bình thường công kích không có hiệu quả, chỉ trong nháy mắt khi ngươi tiến hành công kích mới có thể...

Sở hiên bình tĩnh duỗi một cánh tay về phía nam tử, tùy ý để gã nam nhân người đầy vết máu này từng bước chậm rãi tới gần. Tiếp đó nam nhân này vung dao chém về phía cánh tay hắn, mà đồng thời, súng trên tay kia Sở Hiên không ngừng bắn, cùng lúc cánh tay hắn biến mất, cũng bắn nát toàn thân nam từ kia, quỷ hồn nam này cũng giống những quỷ hồn còn lại hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

- Ọc... Đầy bụng quá, vẫn thích ăn đồ ăn nhìn ngon mắt hơn...

Sở Hiên vẫn ở trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, cánh tay hắn sau khi phun ra vài tia máu liền chậm rãi ngừng lại, còn tay kia nhẹ nhàng rung lên, đổi một băng đạn khác.

- Lượt thứ năm... Kết thúc!

Sở Hiên đứng yên lặng tại chỗ mấy giây, đột nhiên dự cảm của hắn trở nên mãnh liệt, phảng phất giống như quỷ hồn đang công kích hắn, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn lại, bốn phía ngay cả một bóng quỷ cũng không có, dần dần, loại dự cảm này đã mạnh đến cực hạn.

- Là ẩn thân sao? Hoặc là... Đang ở trong cơ thể ta?

Sở Hiên đột nhiên cảm giác nội tạng mình đang không ngừng co rút, miệng và mũi hắn bắt đầu chảy máu, tiếp đó hắn oa một tiếng phun ra một ngụm máu đen, trong máu đen mang theo vô số mảnh nội tạng.

- Đây là lượt thứ sáu sao? Từ trong cơ thể công kích nội tạng...

Sở Hiên đột nhiên mỉm cười thản nhiên, hắn không chút nghĩ ngợi liền xoay ngược nòng súng chĩa vào phía bụng mình, sau đó siết mạnh cò súng...

...

- Nhìn thấy chưa? Hắn lại đang tự hỏi bốn bài toán không có lời giải nọ, thật không biết hắn ngoại trừ mong muốn học hỏi, còn có dục vọng tồn tại gì...

- Hừ, nhỏ giọng chút, hắn hiện tại đã là tổ phó tổ nghiên cứu, chờ đến khi Sở chủ nhiệm đi rồi, hắn chắc chắn sẽ là tổ trưởng... Ngươi không sợ hắn sẽ tới tìm ngươi gây phiền toái sao?

- Hắc, ngươi không biết chứ? Một cái cương thi như vậy còn có thể tìm người gây phiền toái? Hắn sợ rằng ngay cả dục vọng tìm người khác gây phiền toái cũng không có đâu...

Sở Hiên yên lặng nhìn cuốn sổ trong tay, với thính lực của hắn đương nhiên là nghe được những người chung quanh đang xì xào bàn tán, nhưng so với đề toán khó trong tay, hắn thậm chí ngay cả dục vọng ngẩng đầu liếc mắt một cái cũng không có, chỉ lẳng lặng ngồi tính toán con số...

Ông lão tóc hoa râm khỏe mạnh năm đó đã biến thành ông già đầu tóc bạc trắng. Ông lão đang nằm trên giường bệnh, Sở Hiên ngồi yên lặng bên cạnh lão, thiếu niên này mặt không chút biểu tình nào chăm chú nhìn lão, hai người phảng phất chỉ như hai người xa lạ lướt qua nhau trên đường.

Lão nhân trên tay treo đầy ống truyền dịch, lão cố gắng mở miệng nói:

- Sở Hiên, con vẫn hận ta sao?

- Tại sao lại hận?

Sở Hiên nhàn nhạt hỏi:

- Tại sao ta lại muốn hận ông?

Lão nhân cười khổ:

- Đúng vậy, tại sao lại muốn hận ta, con không thể hận ta... Nếu như con thật sự hận ta, ta còn có thể yên tâm ra đi.

Sở hiên mấp máy môi, cuối cùng hắn vẫn chỉ lạnh nhạt nói:

- Bọn họ nói ông sẽ phải chết, đã... Không có cách nào cứu chữa sao?

Lão nhân nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Với khoa học kĩ thuật hiện tại mà nói, ta còn có thể nói chuyện với con đã là vạn hạnh rồi... Sở Hiên à, không nên học giống chúng ta, mưu toan dùng khoa học kĩ thuật đi thay đổi nhân tính, trí tuệ của kẻ bình thường a, chỉ biết oán thán sinh mạng a, nhưng ai mà biết được chứ? Khuyết điểm của chúng ta, dục vọng của chúng ta, đủ loại khuyết điểm trên người chúng ta, kì thật đây mới chính là trân bảo mà trời cao ban tặng cho chúng ta a...... Sở Hiên, xin lỗi, nếu như có thể quay lại một lần, ta hy vọng có thể cho con một sinh mạng thật sự, một sinh mạng bình thường, xin lỗi...

Ánh mắt Sở Hiên hơi hơi ảm đạm nói:

- Thật vậy sao? Ông sắp chết a... Bao giờ sẽ chết?

Lão nhân đột nhiên vùng dậy lớn tiếng nói:

- Con cũng muốn chết sao? Không, con đã sớm muốn chết sao? Là do ta đã trói buộc con lại sao? Do ta trói buộc con, cho nên mới làm con thống khổ mà sống như vậy... Con muốn sau khi ta chết thì tự sát sao? Hoặc tìm cách để người khác tới giết con? Không...

- Sở Hiên, ta còn có rất nhiều khoa học kĩ thuật vẫn chưa hoàn thành, đúng vậy, còn rất nhiều rất nhiều khoa học kĩ thuật chưa nghiên cứu ra, ví dụ như hộp phản ứng đôi loại nhẹ, ví dụ như pháo tầm xa không vỏ đạn, ví dụ như ắc quy công suất cao... Sở Hiên, con thay ta nghiên cứu ra tất cả những thứ này đi, đáp ứng ta, trước khi tổ nghiên cứu đạt được những khoa học kĩ thuật này, con tuyệt đối không thể chết được! Đáp ứng ta!

Sở Hiên yên lặng nhìn lão nhân cả nửa ngày, mãi đến khi hô hấp của lão nhân đã dần dần gấp gáp, hắn mới thản nhiên gật đầu, mà bàn tay lão nhân cầm lấy tay hắn, đã bắt đầu chậm rãi rơi xuống...

-.... Con trai, nếu con đã không còn dục vọng để sống, vậy mang theo dục vọng của ta mà sống đi, một lần cuối cùng, để ta lại trói buộc con một lần cuối cùng, dù cho như thế nào đi nữa cũng phải tiếp tục sống...

...

Sở Hiên nằm trên mặt đất lẳng lặng nhìn sao trời, sao trời mỹ lệ quả nhiên là không cách nào dùng từ diễn tả được, chỉ có mỗi khi nhìn ngắm tính tú vô biên, hắn mới có thể đình chỉ vô số câu hỏi trong đầu, chỉ có thời khắc này hắn mới có thể chính thức an tĩnh lại.

- Vậy cũng không phải trói buộc a, cha... Là vì con thật sự quá mệt mỏi rồi, để cho con an tĩnh một chút đi, an tĩnh một chút...

Cách chỗ Sở Hiên không xa, trong bóng đen của tòa cao ốc, một nữ nhân trắng bệch, cao hơn mười thước chậm rãi đứng lên, nữ nhân này chính là nữ diễn viên trong The Grugde, chú oán Kayako.

Trước khi quỷ hồn chậm rãi bò đến gần, Sở Hiên đã chậm rãi nhắm mắt lại, mà trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, an tĩnh mà hiền hòa...

- Trịnh Xá, đây là gợi ý cuối cùng của ta... Cám ơn ngươi...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-307)