Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Hạn Khủng Bố - Chương 032

Vô Hạn Khủng Bố
Trọn bộ 307 chương
Chương 032: The Mummy​
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Shopee


- The Mummy - Câu chuyện bắt đầu vào năm 1290, trước công nguyên, đại tế tự Ai Cập Imhotep và vợ Pharaoh nàng Anck-su-Namun ngọai tình, trong khi đang hẹn hò bị Pharaoh bắt gặp, Imhotep và Anck-su-Namun cùng nhau giết Pharaoh, sau đó Anck-su-Namun bị vệ binh của Pharaoh giết chết. Vì cứu người yêu, Imhotep mạo hiểm trộm xác Anck-su-Namun đưa đến Hamunaptra - Thành phố của người chết, dùng Cuốn sách của cái chết triệu hồi linh hồn nàng từ địa ngục, khi nghi thức đang tiến hành thì vệ binh Pharaoh xông vào cắt ngang, đẩy linh hồn của Anck-su-Namun về địa ngục. Còn Imhotep và các tế tự bị trừng phạt thảm khốc, các tế tự bị biến thành xác ướp khi còn sống, Imhotep do sát hại Pharaoh và động vào linh hồn của người chết, bị tuyên án hình phạt khủng khiếp nhất: Trùng phệ. Hắn bị cắt lưỡi, bó thành xác ướp khi còn sống, nhốt trong quan tài sắt và bị đổ đầy bọ hung ăn thịt người lên, bị bỏ mặc cho chết từ từ, cảm nhận cơ thể bị ăn dần từng mẩu. Do hình phạt quá ác độc nên có truyền thuyết cho rằng khi kẻ chịu hình phạt sống lại sẽ có pháp lực vô biên, biến thành quái vật tiêu diệt Ai cập...

-... Đó là nội dung cơ bản của The Mummy, cho đến ba năm trước, tức là năm 1923, một quân đoàn của Pháp - French Foreign Legion, phát hiện Hamunaptra, do nơi này chôn dấu kho tàng của các đời đại tế tự Ai Cập nên quân đoàn này tìm cách đi vào Hamunaptra, họ bị hậu duệ của các vệ binh Pharaoh tấn công, theo trên phim thì có hai người sống sót, nhân vật chính Rick O'Connell và Beni Gabor, người sau này bị bọ ăn thịt.

Chiêm Lam lẩm bẩm nói.

- Vậy thì chúng ta đang ở đâu đây?

Đó là một căn phòng tối mịt mù, không có gì ngoài một người thanh niên tóc vàng to cao, ngồi gục đầu xuống ngực và năm người thanh niên nam nữ tóc đen nằm lăn lóc. Zero nhìn quanh rồi lẩm bẩm nói:

- Đây có lẽ là nhà tù, Chiêm Lam, trong phim có đoạn nào liên quan đến nhà tù không?

Chiêm Lam vuốt vuốt trán rồi nói:

- Ừm... Tất nhiên là có, O'Connell, một trong hai người sống sót của đội thám hiểm trốn thoát khỏi Hamunaptra, mang theo chìa khóa lăng mộ, chiếc chìa khóa đó còn có thể mở Cuốn sách của cái chết lẫn Cuốn sách của sự sống, nói chung là một vật quan trọng của bộ phim, sau đó anh ta đánh nhau trong quán rượu, bị anh trai của nữ nhân vật chính Evelyn - Jonathan Carnahan, ăn trộm mất chìa khóa, còn Evelyn vì tìm kiếm Hamunaptra đến nhà tù cứu O'Connell, chúng ta có lẽ đang ở trong nhà tù trước lúc Evelyn cứu O'Connell, người thanh niên tóc vàng kia có lẽ là O'Connell.

Trịnh Xá cười cười nói:

- Bọn mình gặp may rồi, cộng cả người mới lần này có 11 người, độ khó không cao lắm, nhưng The Mummy anh cũng xem rồi, hình như đâu phải là phim kinh dị?

Chiêm Lam cười hi hi nói:

- Đúng là không phải phim kinh dị, nhưng chỉ cần hệ số nguy hiểm lớn, tỉ lệ tử vong cao là Chủ Thần đều chọn, xem ra suy luận lúc trước của bọn mình là đúng, chỉ cần phim có hệ số nguy hiểm lớn là nằm trong danh sách của Chủ Thần.

Tề Đằng Nhất lại cao hứng nói:

- Kho tàng của Ai Cập cổ đại à nha, còn có cả Cuốn sách của cái chết và Cuốn sách của sự sống trong truyền thuyết nữa, tôi biết chữ tượng hình Ai Cập, tuy không giỏi lắm nhưng rất muốn đọc nội dung mấy quyển đó. Trời ạ! Thật là tuyệt!

Trong lúc mọi người nói chuyện thì Triệu Anh Không chỉ im lặng nhìn vào đồng hồ, hồi lâu mới nói:

- Trên này nói cái gì, chữ chi chít, đọc không rõ lắm?

Nghe đoạn mọi người đều nhìn vào đồng hồ, đồng hồ không đếm ngược mà chỉ chi chít là chữ, Trịnh Xá đi đến cạnh cửa sổ, ghé tay vào ánh sáng, đọc:

- Tiêu diệt sinh vật bất tử Imhotep, thưởng 1 D... Bên dưới còn có... khoảng cách 5. 000 mét, O'Connell...

Trịnh Xá đọc với vẻ ngạc nhiên, khi đọc đến O'Connell thì người thanh niên tóc vàng phát ra ánh sáng mờ mờ. Trịnh Xá cười khổ:

- Xem ra lần này lại bị Chủ Thần khóa mục tiêu rồi, phải duy trì khoảng cách tối đa 5. 000 mét nếu không chúng ta sẽ bị delete... Bên dưới còn có... Sau khi Imhotep sống lại, Ấn châu đội sẽ tiến vào thế giới The Mummy, giết chết một thành viên đội đối phương chưa mở cơ nhân tỏa thưởng 2. 000 điểm và 1 C, giết chết thành viên đã mở cơ nhân tỏa thưởng 7. 000 điểm và 1 B. Đội viên bị giết, một người sẽ âm 1 điểm, giết đối phương 1 người được cộng 1 điểm, điểm số cuối cùng nhân 2. 000 sẽ là điểm thưởng cho những người còn sống sót.

Đọc đến đó, mọi người đều im phăng phắc, Trịnh Xá nhìn năm người còn lại, và cả năm người mới đang ngồi dậy, nói khẽ:

- Quả nhiên là chúng ta phải đấu với các đội khác rồi, và căn cứ theo quy tắc của Chủ Thần thì là quyết đấu sinh tử.

Đám Chiêm Lam không ai nhìn người mới mà chăm chú nghe Trịnh Xá nói tiếp:

- Nếu thực lực của đối phương cao hơn so với chúng ta, nhất định họ sẽ muốn giết chúng ta, chỉ cần chúng ta bị giết một người là phải liều mạng giết lại, nếu không sau phim toàn bộ sẽ bị delete, đâu còn ai dư tới 2. 000 điểm chứ. Vậy nên bất kỳ bên nào nổ súng trước cũng dẫn đến tử chiến...

Khi bọn Trịnh Xá còn đang nói chuyện thì năm người mới đã tỉnh, trong đó có một cô gái thét ầm lên, sờ soạng khắp người rồi ra sức nép vào góc phòng, bốn người còn lại đều bật dậy láo nháo ầm ĩ. Tân nhân lần này có bốn nam một nữ, gồm có một gã đầu trọc, mặt mũi dữ tợn khoảng trên dưới 40, một người đàn ông có vẻ nhã nhặn trạc 30, một thanh niên khoảng 20 bề ngoài nho nhã lịch sự, khuôn mặt như trẻ con và một chú nhóc chừng 11, 12 tuổi. Còn người phụ nữ là một đại mỹ nhân, tóc đen dài óng mượt điểm vài sợi vàng, mặc một bộ váy dài tha thướt, thân hình khoảng 1 mét 7, nếu không vì sợ hãi mà mặt mũi nhăn nhúm thì quả là một vưu vật hiếm có. Trịnh Xá nhìn đám người mới thở dài, quay sang Chiêm Lam nói:

- Em giảng giải tình huống cho họ nghe đi.

Chiêm Lam cười khổ, khẽ gật đầu, đi tới chỗ đám người mới giảng giải các quy tắc của Chủ Thần, điểm số, cường hóa... v. v... cho đến khi nhận được thông báo điểm thưởng mới ngừng lại, gật đầu với Trịnh Xá. Cả năm người đều có vẻ hoảng hốt mê mang, Trịnh Xá nhìn họ nói giọng đều đều:

- Như vừa nói, chúng ta đang luân hồi trong phim kinh dị, có thể bị thương, có thể chết những cái chết kinh khủng như bị virus lây nghiễm, bị Alien xé xác hay bị hồn ma hút khô... thậm chí bị bọ gặm nát.

Cả năm người đồng loạt run lẩy bẩy, thậm chí Chiêm Lam còn nhìn hắn vẻ trách móc, lúc ấy Trịnh Xá mới nói tiếp:

- Các người thông báo nghề nghiệp và sở trường để chúng tôi tiến hành xem xét, nếu được nhận vào đội ngũ sẽ được phát vũ khí và 100 viên đạn linh loại, 1 khối vàng và tất nhiên, các người không được rời xa người kia quá 5. 000 mét.

Gã đầu trọc nhe răng cười hung ác nói:

- Đây rõ là nhà tù, chắc là ông bị thằng Vương Nhị Cẩu hại vào đây rồi, chúng mày đừng nói năng linh tinh nữa, ông đây cóc tin.

Dứt lời hắn vung tay đấm vào tường đất, bức tường lập tức bị đấm lõm vào, cú đấm xem ra khá mạnh. Đám Trịnh Xá lạnh lùng nhìn gã im lặng, đột nhiên gã trọc bắt đầu tiến về phía người đẹp, cười dâm đãng:

- Ha ha ha, nhốt ông chung với con gái, hay là trước khi xử bắn cho ông sướng một phen, con bé này chắc là muốn moi thông tin của ông hả. Muốn biết heroin ở thuyền nào thì phục vụ tao thoải mái đã.

Gã trọc vừa đưa tay định xé váy cô gái thì một bàn tay xuất hiện, tóm lấy gáy hắn, gã đàn ông cao hơn 1 mét 8 bị nhấc lên như gà con rồi bị quăng vào tường."Rầm", gà lăn quay ra đất sống dở chết dở. Trịnh Xá vỗ tay nói:

- Đã hiểu, nghề nghiệp: tội phạm, sở trường: dọa nạt và giở trò lưu manh, đối với đoàn đội: vô dụng, tính nguy hiểm cao, không thể phát vũ khí.

Gã trọc cũng khá cứng đầu, lồm cồm bò dậy gào thét:

- Con mẹ mày! Không biết ông là ai hả, dám đánh lén sau lưng, ông đập cho mày tan xác.

Trịnh Anh Không từ nãy giờ im lặng đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, hai tay khẽ vung lên, gã trọc chưa kịp cúi đầu nhìn xuống đã cảm thấy đau nhói, cả hai cánh tay đồng loạt bị cắt rời, còn chưa kịp kêu đau thì Trịnh Xá đã vung dao lên, hai chân cũng bị cắt nốt, thân thể cụt ngủn lăn ra đất.

- Aaaa! Giết người! Tội phạm giết người bà con ơi.

Gã trọc hết dám cứng đầu cứng cổ, hai tay hai chân đều đã bị cắt cụt, thân thể quằn quại trên mặt đất, máu lan ra be bét, ướt sũng sàn, nước mắt nước mũi tèm lem. Trịnh Xá lặng lẽ lấy thuốc và bông băng ra cầm máu cho gã trọc, rồi lạnh lùng nhìn bốn người còn lại nói:

- Tất cả những ai có khả năng gây nguy hại cho đoàn đội sẽ bị xử lý như thế này, nếu các người rời xa O'Connell 5. 000 mét thì sẽ bị Chủ Thần delete, đừng thách thức tính nhẫn nại của ta.

Người đàn ông ăn mặc lịch sự lập tức nói:

- Tôi tên là Cao Hồng Lượng, là biên trình viên vi tính, đối với phần mềm máy tính rất có tự tin. E hèm, tôi hy vọng được gia nhập vào quý đội đây. Không, chỉ cần là đội viên dự bị cũng được, không cần phát vũ khí cũng được.

Chưa đợi gã dứt lời, Trịnh Xá đã khoát tay ngăn lại, Cao Hồng lượng im bặt, dáng vẻ như gặp lãnh đạo, ngoan ngoãn đứng vào phía sau bọn Trịnh Xá, rất ra vẻ cấp dưới gương mẫu. Người thanh niên có khuôn mặt trẻ con gãi gãi đầu nói:

- Tôi tên là Trương Hằng, hiện học đại học năm thứ ba, đồng thời là tuyển thủ dự bị Olympic môn bắn cung, rất thông thạo sử dụng cung phức hợp, thể lực cũng không tệ a. Có thể trở thành đội viên không ạ?

Kỳ dị nhất là chú nhóc còn lại, cậu bé ngồi dựa vào tường, không ngừng vẽ vẽ trên đất, chờ Trương Hằng dứt lời mới nói:

- Họ tên: Tiêu Hoành Luật, 12 tuổi, hiện thường trú trong bệnh viện thần kinh cho người ta nghiên cứu, khả năng linh cảm rất mạnh. Tôi tin mấy người.

Khi ba người tự giới thiệu xong, mọi người đều nhìn về hướng đại mỹ nữ, cô nàng còn đang kinh hoàng nhìn gã trọc quằn quại trên mặt đất, khi nhận ra mọi người đang chờ thì rú lên lanh lảnh:

- Đừng, xin đừng bỏ rơi tôi, tôi là ngôi sao điện ảnh Tần Chuế Ngọc, mấy người chưa xem phim của tôi sao? Tôi, a tôi giỏi nhất là, là, đúng rồi! Biểu diễn, còn ca hát nữa cũng rất giỏi, hu hu hu, xin mọi người đừng bỏ rơi tôi.

Người phụ nữ nói xong rồi òa lên khóc, Chiêm Lam đến gần, dịu dàng ôm hai vai cô nàng, mọi người nhìn nhau cười khổ, đúng lúc đó, cánh cửa phòng giam bật mở. Từ bên ngoài, ba tên giám thị tiến vào, xốc O'Connell lên đi ra ngoài, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đám Trịnh Xá, đến cửa cũng không thèm đóng. Trịnh Xá lãnh đạm nói:

- Ok, bắt đầu rồi, bốn người chờ một chút.

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía mấy người Trương Kiệt, gãi đầu khổ sỡ nói:

- Bàn bạc chút đi, xử lý họ ra sao đây?

Trịnh Anh Không lạnh lùng:

- Biện pháp tốt nhất là chém cụt tay chân, bỏ lại đây, khi đối mặt với đội khác chúng ta không thể chăm sóc cho những kẻ không có sức chiến đấu, cách này lý trí nhất.

Trương Kiệt, Chiêm Lam, Tề Đằng Nhất đồng thời lắc đầu, chỉ có Zero lên tiếng:

- Tôi tán thành, đó là luật chiến trường, bọn họ chưa phải chiến hữu của chúng ta, nếu vì cứu bọn họ mà mất mạng sáu người chúng ta thì được không bằng mất, mà cũng không thể để họ cho đội kia, như thế chúng ta sẽ bị âm 8. 000 điểm, buộc chúng ta phải giết ít nhất bốn người đối phương.

- Ba đối hai hả? - Trịnh Xá cười khổ quay nhìn đám người mới, hiện tại sống chết của họ nằm trong tay hắn.

- Nếu như sợ đội khác mà nói...

Tiêu Hoành Luật bỗng nói, cậu vẫn đang cậy viên gạch trên tường, bóp vụn rồi lại nắm lại, cứ thế liên tục, vừa chơi vừa nói:

- Chúng tôi có thể làm mồi nhử.

- Từ thông tin mấy người cung cấp có thể thấy, thông qua một đến vài bộ phim, các người đã mạnh hơn người thường rất nhiều, cứ nhìn cây chùy thủ kia thì biết... Nói cách khác, mấy người không muốn gặp nguy hiểm, nếu như đội đối phương trang bị tốt hơn, thực lực cao hơn, không có lý do gì để không tấn công các người, dù không tấn công ngay cũng không có gì đảm bảo chuyện sau này. Nếu phải mạo hiểm với chỉ sáu người tham chiến thì sao không dùng chúng tôi làm mồi nhử dụ đối phương?

Nghe đoạn, không chỉ bọn Trịnh Xá mà cả ba người còn lại đều đần mặt ra mà nhìn. Chú nhóc thản nhiên, không nhanh không chậm moi gạch trên tường, nói tiếp:

- Nếu chọn giữa việc bị giam trong này không có tí hy vọng nào thì tôi thà chọn một phần vạn cơ hội là đi ra ngoài kia làm mồi nhử. Tôi nghĩ mấy người này cũng thế, chọn làm mồi nhử hay bị giết tại chỗ?

Ba người còn lại gật đầu liên tục, còn bọn Trịnh Xá chỉ trố mắt ra nhìn. Đối với họ, cậu này toát ra cảm giác rất quen thuộc - "Sở Hiên".

Trịnh Xá thở hắt ra một cái rồi nói:

- Ba người sẽ ở trong trạng thái bị theo dõi, còn cậu...

Trịnh Xá nhìn chú nhóc nói:

- ... Cậu đã là thành viên của đội, cho đến khi hết phim chúng tôi sẽ không phát vũ khí và theo dõi cậu nhưng sẽ bảo vệ cậu an toàn, ý cậu ra sao?

Vừa nói hắn vừa nhìn bọn Trương Kiệt, mọi người gật đầu, Tiêu Hoành Luật vứt bỏ khối gạch vụn, đứng dậy nói:

- Tôi không có ý kiến, nhưng nếu phải chạy thì mấy người phải cõng tôi. Mà chúng ta nói chuyện cũng được 5 phút rồi, O'Connell sắp được thả rồi đấy.

Bọn Trịnh Xá sực tỉnh, chạy ra hành lang ra sân, Trương Kiệt bế Tiêu Hoành Luật lên, vừa chạy vừa nói:

- Nhóc xem phim này rồi hả? Bệnh viện tâm thần cũng chiếu phim sao?

- Là bệnh viện thần kinh, không phải bệnh viện tâm thần, mấy người đã bao giờ thấy nhân vật chính chết ngay từ đầu phim chưa, O'Connell hoặc là bị xử tử, hoặc là được thả, nếu được thả mà chúng ta lạc mất anh ta thì sẽ rất bị động, quá 5. 000 mét thì chúng ta sẽ giống tay trọc vậy, chỉ biết nằm chờ chết. - Tiêu Hoành Luật vừa cuốn cuốn tóc vừa nói.

"Quả là rất giống, chú nhóc này và Sở Hiên đều tạo ra cảm giác lạnh lẽo, nhưng chú nhóc này còn có chút hơi người, còn Sở Hiên thì triệt để lạnh như băng."

Trịnh Xá vừa chạy vừa nghĩ thầm, hắn đến bên Trương Kiệt hỏi:

- Cậu bảo là có khả năng linh cảm đúng không, linh cảm được tương lai hay là?

- Cái chết! Tôi có thể linh cảm được trước về cái chết, yên tâm đi, nếu ai đó sắp chết tôi sẽ báo.

Tiêu Hoành Luật cười lạnh, nhổ một sợi tóc, để trên ngón tay rồi thổi bay đi. Lúc này, trên hành lang đều chật chội, chen chúc đám phạm nhân, hành lang bao thành hình móng ngựa quanh một cái quảng trường, giữa quảng trường là một giá treo cổ, đứng dưới giá treo cổ chính là O'Connell. Tiêu Hoành Luật bỗng nhẹ giọng hỏi Trịnh Xá:

- Tình tiết phim có thể thay đổi phải không? Ví dụ như nếu chúng ta bây giờ giết chết O'Connell thì phim sẽ diễn biến ra sao?

Trịnh Xá ngẩn ra:

- Có khả năng xảy ra tình huống bất định, có thể là Imhotep lập tức sống lại, có thể chúng ta được chỉ định đi theo người khác hoặc chính chúng ta phải đi đến Hamunaptra. Cậu cảm thấy cái gì hả?

Tiêu Hoành Luật lại nhổ một sợi tóc, thổi bay rồi nói:

- Nếu tình tiết phim có thể thay đổi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, không hiểu sao tôi cảm thấy O'Connell sẽ chết trên giá treo cổ, tôi không biết trong phim làm sao mà cứu được, nhưng nếu mấy người không muốn tình tiết thay đổi do nam nhân vật chính chết thì ra tay cứu anh ta đi.

Trịnh Xá cũng khá quả quyết, quay lại nói với Zero:

- Khẩu súng giảm thanh của cậu còn đây không? Từ chỗ này bắn đứt giây thừng, cậu dám chắc được mấy phần?

Zero nhìn ra ngoài, gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, tầm nhìn rất rõ, tôi có thể không gây chú ý bắn đứt dây thừng.

Lúc bấy giờ là khoảng thời gian giữa hai cuộc thế chiến, còn chưa có ống giảm thanh, Trịnh Xá không sợ mọi người nghe thấy tiếng súng. Cả đám đứng vây quanh che cho Zero. Đến lúc O'Connell bị treo cổ, Evelyn và chủ ngục mặc cả để chuộc người, mất mấy chục giây chưa thấy lệnh thả người, O'Connell giẫy giụa càng lúc càng yếu, bổng dây thừng đứt phựt, anh chàng rơi bịch xuống dưới gầm giá treo cổ. Cũng không ai nhìn thấy một vết đạn nhỏ xuất hiện trên bức tường phía sau. Bọn Trịnh Xá đồng loạt nhìn Tiêu Hoành Luật, chú nhóc lại chơi trò nhổ tóc, miệng lẩm bẩm:

- Khả năng tính toán vô hạn... Vô hạn...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-307)