Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Hạn Khủng Bố - Chương 039

Vô Hạn Khủng Bố
Trọn bộ 307 chương
Chương 039: Không thể hòa bình!​
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Lazada


Chỉ trong nháy mắt, Trịnh Xá đã bị một quyền của gã khổng lồ đầy cơ bắp kia đánh bay đi. Khi sức mạnh to lớn đó sắp đánh vào cơ thể, dường như hắn đã phản ứng trong vô thức, hai chân dùng sức đạp vào giữa bụng của tên khổng lồ. Ngay khi nắm đấm chạm vào vai hắn, đồng thời hắn đã dùng sức đạp mạnh, lập tức bắn ra ngoài. Cả người xoáy tròn đâm vào trong một căn nhà dân. Thậm chí lượng lực này còn chưa biến mất, dư lực đẩy hắn đâm xa mấy chục thước mới rơi xuống trên mặt đất.

Trịnh Xá vừa rơi xuống đất liền nhảy dựng lên. Chỗ vai bị đánh trúng đó của hắn đang truyền tới một trận đau nhức, mỗi một cử động đều là đau đớn tới tận tâm can, nhưng hắn vẫn nghiến răng, xông ra ngoài từ một gian nhà dân khác. Tiếp theo lẫn vào trong đám người bên ngoài đường phố, chậm rãi rời khỏi chỗ này.

Sau khi chạy được một khoảng cách rất xa, Trịnh Xá rốt cục mới có cơ hội kiểm tra vết thương trên vai. Sau khi xé toang áo ra, một dấu nắm rõ rệt hằn trên vai. Bên dưới phần da chỗ nắm đấm, khớp xương vai đã bị trật khớp, nhưng may thay, thân thể của hắn lại có được sự cứng cáp kinh người, lại thêm lúc hắn sắp bị đánh trúng thì đã kịp làm động tác bảo hộ nên xương vai hắn mới chỉ là trật khớp mà thôi. Có điều như thế này cũng đủ nhìn ra lực tấn công của gã khổng lồ cơ bắp đó kinh khủng cỡ nào. Chỉ cần bị đánh trúng, trên cơ bản là người đó đã hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.

- Nhưng mà khả năng khống chế sức mạnh của hắn lại rất thiếu chính xác... Không gây ra cho người ta cảm giác nguy hiểm cực độ. Nếu không thì khi lúc đối đầu với hắn đã mở cơ nhân tỏa rồi...

Trịnh Xá nghiến răng mò mẫn chỗ trật khớp vai, tiếp theo dùng sức đẩy lên trên. Một tràng đau đớn lập tức truyền đến từ vai, nhưng dù sao xương vai bị trật đó đã được nắn trở về như cũ. Hắn thử cử động cánh tay, ngoại trừ chỉ có chút đau đớn ra, khả năng cử động của cánh tay hầu như không còn vấn đề gì.

- Ngươi vừa nhắc tới lúc nãy... là mở ra cơ nhân tỏa phải không? - Một thanh âm băng lãnh cách đó không xa truyền đến.

Trịnh Xá giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại. Trong bóng râm của một tòa nhà cao tầng cách đó không xa, một người tóc vàng mặc đồ bác sĩ đang đứng ở đó.

"Không phát hiện... Hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của hắn, hắn đứng ở nơi đó từ lúc nào chứ?"

Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn rút chủy thủ ra đồng thời cũng giơ súng tiểu liên mini ở tay kia lên. Dù vậy, hắn cảm giác được lực áp bức của tên bác sĩ tóc vàng này rất rõ ràng. Lực áp bức thậm chí còn lớn hơn của tên khổng lồ. Mặc dù song phương đứng cách xa nhau mấy chục thước, hắn vẫn cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo không gì sánh được, đó chính là khí tức của tử vong.

Bác sĩ tóc vàng lạnh lùng nhìn Trịnh Xá, hắn khẽ nhíu mày nói:

- Yên tâm, hiện tại ta sẽ không giao chiến với ngươi, ta chỉ có vài lời dành cho ngươi... hãy liên lạc cùng đồng bọn của ngươi, bảo bọn họ thả Mohamed ra. Sau đó hai bên chúng ta sẽ không công kích nhau. Nhân tiện nói với đội trưởng của các ngươi: Chỉ cần mỗi bên trong chúng ta không chết người nào, ước định của chúng ta sẽ duy trì cho mãi tới khi phim kinh dị kết thúc.

Nói xong, gã bác sĩ tóc vàng chậm rãi chìm vào trong bóng tối. Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Trịnh Xá.

Giữa lòng bàn tay Trịnh Xá đã xuất hiện mồ hôi lạnh, không biết vì sao, gã bác sĩ tóc vàng này cho hắn một loại lực áp bức rất kỳ lạ, làm cho hắn không thể không liều mạng tập trung lực chú ý, phảng phất như ngay giây tiếp theo sẽ bị gã bác sĩ này công kích. Cho đến sau khi thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất, Trịnh Xá mới trầm trọng thở dốc.

- Zero hả? Có phải Triệu Anh Không đã bắt sống một gã đội viên của đối phương hay không? - Trịnh Xá vừa chạy vừa lấy bộ đàm ra hỏi.

- Đúng vậy, tình huống cụ thể sẽ đợi cậu trở về...

Zero chưa nói xong, một trận tiếng quần áo sột soạt bỗng nhiên truyền đến, tiếp theo là thanh âm non nớt của Tiêu Hoành Luật vang lên:

- Là Trịnh Xá hả? Vị trí của chúng ta không tiện lộ ra, từ bộ đàm của anh cũng tìm không được vị trí hiện tại của chúng ta. Trước tiên anh cứ đi tới quảng trường giữa thành Cairo đi, tại đó chúng ta sẽ nói cho anh vị trí cụ thể.

Trịnh Xá nhìn vào bộ đàm đầy vẻ kì quái, sau đó hắn điều chỉnh phạm vi tìm kiếm của bộ đàm tới cực hạn, ước chừng có thể tìm kiếm trong phạm vi một phần tư thành Cairo. Bộ đàm của những đội viên còn lại cũng đều xuất hiện trong phạm vi tìm kiếm thế nhưng vị trí của những bộ đàm này cũng rất cổ quái. Chúng sắp xếp thành một vòng tròn cách nhau rất xa. Mà tâm của vòng tròn chính là quảng trường giữa thành Cairo.

- Hóa ra là như vậy... tính toán quả rất tốt!

Trịnh Xá cầm bộ đàm thoáng cân nhắc một chút đã đoán ra. Đoán chừng sự sắp xếp này là do Tiêu Hoành Luật làm, đem bộ đàm dư thừa phân tán xung quanh quảng trường, mà bọn hắn lại chỉ giữ một cái bộ đàm mà thôi. Như vậy thì dù cho người cầm bộ đàm ra ngoài rồi bị giết chết hoặc là bị khống chế, cũng không thể nào không lần mò từng cái vị trí xung quanh quảng trường. Mà mấy vị trí này hẳn là đều có thể quan sát lẫn nhau, trong tình huống như vậy mà đối phương đi tìm kiếm bộ đàm thì cắm chắc cái chết rồi... Dù sao súng ngắm Ion Gauss của Zero cũng không phải là hàng trang trí!

Trịnh Xá từ tốn lại gần quãng trường. Dọc theo đường đi hắn luôn hết sức để ý, xem xét bốn phía, thậm chí có mấy lần còn cố ý đảo qua mấy khu nhà dân và đường tắt. Thật may là tựa hồ không người nào theo dõi hắn, cho nên dần dần tốc độ của hắn đã càng lúc càng nhanh, không bao lâu đã đi tới chỗ quảng trường giữa thành Cairo. Khi hắn vừa xuất hiện trên quảng trường, bộ đàm tức thì liền vang lên.

- Trịnh Xá, từ vị trí bây giờ của anh, tiếp tục đi thẳng tới giữa quảng trường, cứ đi thẳng về phía trước mặt, qua luôn quảng trường, trong lúc này không nên có bất kì động tác gì... Triệu Anh Không sẽ phụ trách xem xét phía sau anh có người theo dõi hay không, cứ như vậy mà làm.

Trịnh Xá sau khi nghe xong những lời này, hắn hít sâu một hơi liền đi về phía trung tâm quảng trường. Một loại cảm giác kỳ lạ quét qua trên người hắn, đó là một loại cảm giác bị người khác nhìn trộm từ xa, tuy rằng rất khó chịu nhưng lại không có cảm thấy nguy hiểm. Cho đến khi hắn đã đi khỏi quảng trường, bộ đàm mới lại vang lên lần nữa.

-Chúng ta đang ở trên đỉnh gác chuông phía nam quảng trường, mau lại đây đi, tôi muốn cho anh xem một số thứ thú vị...

Thanh âm của Tiêu Hoành Luật từ trong bộ đàm truyền ra, hắn còn thoáng nghe được một tràng tiếng ma sát của kim loại vang lên.

Ước chừng mấy phút đồng hồ sau, Trịnh Xá cuối cùng cũng bình yên đi tới đỉnh gác chuông. Khi hắn đẩy cửa chính gian phòng bảo vệ ra, ngay lập tức phát hiện mọi người đang vây quanh bên cạnh một chiếc bàn nhỏ, thậm chí ngay cả khi hắn bước vào trong phòng bọn họ cũng đều không có phản ứng gì. Chỉ có Zero, Trương Kiệt là quay đầu lại nhìn nhìn hắn, tiếp theo bọn họ lại quay về nhìn trên mặt bàn.

Trịnh Xá vốn đang còn muốn phàn nàn về nguy hiểm hắn vừa gặp phải, thí dụ như thiếu chút nữa bị một gã khổng lồ cơ bắp đánh cho bẹp dí. Thế nhưng khi hắn trông thấy phản ứng của mọi người, liền lập tức trở nên hiếu kỳ. Vì vậy hắn vội vàng đi tới bên cạnh chiếc bàn đó, cúi đầu nhìn xuống, hắn chỉ thiếu chút nữa ói hết bữa cơm sáng trong bụng ra ngoài... Một gã người Ả Rập râu ria xồm xoàm đang nằm sấp trên bàn. Tiêu Hoành Luật thì đang giải phẫu cái bụng của hắn với một vẻ mặt đầy cuồng nhiệt, hơn nữa còn không ngừng moi từ trong đó ra từng viên đạn pháo hoặc là tên lửa mini. Mà trên lưng của gã râu ria còn đang cắm một thanh chủy thủ đang bốc cháy.

- Trên cơ bản thì chính là như vậy, vì đề phòng hắn sẽ tự nổ, cho nên chúng ta vẫn chưa rút chủy thủ ra. Cho tới lúc này thì đã cắt đứt hết khớp xương tứ chi và các đường dây thần kinh, đồng thời từ vị trí ngực đã giải phẫu lấy ra bất kì trang bị nào có thể tự nổ. Trước khi đem hắn về đây, Triệu Anh Không cũng đã cắt hết toàn bộ dây thần kinh dẫn tới não, nhưng vì đề phòng hắn sử dụng sóng não dẫn nổ trang bị cho nên vẫn nên lấy ra tất cả vũ khí trong thân thể hắn.

Tiêu Hoành Luật thản nhiên lấy khăn tay lau khô dầu máy và máu tươi trên tay. Ánh mắt của hắn vẫn còn nhìn vào đường mổ giữa bụng của gã râu ria.

Trịnh Xá cười khổ mà nói:

- Anh không muốn nói cái này... Anh chỉ là muốn hỏi: Làm sao mà em có thể giải phẫu hắn vậy? Em có tri thức và kỹ thuật của phương diện này sao? Hơn nữa... không cảm thấy có chút...

Tiêu Hoành Luật cười nhạo nói:

-Buồn nôn? Hay là tàn nhẫn? Đừng ấu trĩ thế, hắn chính là kẻ địch... Hơn nữa, tôi không có dùng thái độ chơi đùa hoặc thái độ tương tự vậy để giải phẩu. Nếu như hắn thực sự có trang bị tự nổ, tất cả chúng ta rất có thể bị một mình hắn giết hết. Lẽ nào anh muốn đặt mọi người vào vòng nguy hiểm chỉ vì cái loại tư tưởng như kiểu thanh bạch, cao quý đó của anh? Đừng có nói giỡn thế!

Trịnh Xá cười khổ gật đầu nói:

-Đúng vậy, anh chỉ là cảm thấy có chút buồn nôn... Có điều em làm thế rất đúng. Về sau, nếu anh có hành động gì không phù hợp với đoàn đội, cảm phiền em nhắc nhở bất cứ lúc nào... Còn bây giờ thì sao? Hắn còn sống không?

-Tất nhiên! Tôi cũng không hẳn là giải phẫu người sống, có vẻ điều này thuộc về khía cạnh thủ thuật giải phẫu. - Tiêu Hoành Luật cười hì hì nói

- Xét trên một loại ý nghĩa nào đó, hắn đã không thuộc về phạm trù của người nữa rồi. Hắn là dạng nửa người nửa máy. Xương cốt trong cơ thể, hệ thần kinh, một số cơ bắp đều bị chuyển biến thành kim loại hoặc là plastic cao cấp, toàn bộ nội tạng có vẻ đều đã chuyển đổi thành thiết bị điện tử, chỉ có một số cơ quan, kết cấu có thể vẫn còn là của cơ thể cũ... Dù sao tôi cũng lớn lên trong bệnh viện, đã có xem qua giải phẫu thi thể vài lần. Chỉ cần cẩn thận lấy ra những bộ phận vũ khí, cũng không gây ra tổn thương nghiêm trọng nào đến cơ thể máy móc của hắn.

Hai người còn đang nói chuyện, cửa chính bỗng nhiên bị mở bung ra lần nữa, Triệu Anh Không từ ngoài cửa lừ lừ đi vào. Cô bé này lẳng lặng nhìn vết mổ trên bụng gã râu ria rồi hỏi:

- Đã lấy thiết bị tự hủy ra chưa?

- Tuy rằng không thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng những vũ khí có thể lấy ra đều đã được lấy ra hết. Hiện tại chỉ còn có việc làm cho hắn tỉnh lại là được... nếu như hắn vẫn chưa chết. - Tiêu Hoành Luật khoát tay nói.

Trịnh Xá hít vào một hơi, nhìn Triệu Anh Không đi tới bên cạnh gã râu ria nhẹ nhàng rút ra chủy thủ. Thanh chủy thủ bốc cháy này vừa rút ra khỏi gáy, gã râu ria ngay lập tức giật mình, mở bừng hai mắt. Thậm chí cái cổ của hắn còn khẽ giật giật, đáng tiếc là dây thần kinh đã bị chặt đứt nên phần thân thể kể từ phía dưới cổ hắn trở xuống đã sớm rơi vào trạng thái bại liệt.

Gã râu ria có vẻ đã nhận ra được việc gì đó, hắn cũng không kêu la ầm ĩ, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người ở phía trước. Hơn nửa ngày sau hắn mới mở miệng nói:

- Vì sao không giết chết ta? Lẽ nào các ngươi nghĩ rằng có thể biết được gì từ miệng ta sao? Đừng đùa, chiến sĩ của Thánh Allah tuyệt đối sẽ không...

Hắn còn chưa nói xong, Triệu Anh Không liền rút ra chủy thủ đâm vào trên cánh tay hắn. Khi hỏa diễm trên chủy thủ bắt đầu thiêu đốt cánh tay hắn, gã râu ria liền bắt đầu gào khóc thảm thiết, điên cuồng. Cái cổ của hắn thì lại càng điên cuồng lắc lư không ngừng, cho đến sau khi chủy thủ từ trên cánh tay hắn được rút ra, cả người gã râu ria mới chậm rãi bình tĩnh dần, mà sắc mặt của hắn đã trắng bệch. Triệu Anh Không cười lạnh nói:

- Ngươi biết đến sự tồn tại của thích khách thế gia chúng ta. Như vậy ngươi chắc cũng biết trong từ điển của chúng ta không có hai chữ "nhân từ" a. Cho nên nói ra tất cả chuyện mà chúng ta muốn biết, nếu không ta sẽ làm cho ngươi phải chịu đựng thống khổ này một ngày một đêm, sau đó mới giết chết ngươi!

Gã râu ria gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Anh Không, trong ánh mắt hắn tràn đầy hung ác, hơn nửa ngày sau hắn mới hung hăng nói:

- Ngươi sẽ không dám làm thế với ta, đội trưởng của ngươi chắc chắn đã thu được tin tức từ đoàn đội của chúng ta rồi, phải chứ? Thực lực của đoàn đội các ngươi không kém, hai bên chúng ta liều mạng đấu với nhau thì kết quả rất có thể là lưỡng bại câu thương. Đoàn đội của ta chắc đã cùng đội trưởng của các ngươi thông qua hiệp nghị. Chỉ cần thả ta ra, hai bên chúng ta liền trở thành hòa bình, giữ khoảng cách cho đến khi màn phim kịnh dị lần này kết thúc...

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trịnh Xá, hắn vội vàng cười khổ mà nói:

- Không sai, một gã bác sĩ tóc vàng trong đoàn đội bọn họ khi ở trên đường đã cản tôi lại, hắn đã nói rằng: "Hãy thả tên Mohamed này ra, sau đó hai đoàn đội sẽ cùng bảo trì khoảng cách cho đến khi phim kịnh dị lần này kết thúc." Nếu như... nếu như chúng ta không bị âm mất 1 điểm thì hẳn đã đồng ý với hiệp nghị này rồi.

Gã râu ria vừa lộ vẻ đắc ý, thì khi nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt hắn liền trở nên tái nhợt. Đặc biệt là vừa trông thấy thanh chủy thủ bôc cháy mà Triệu Anh Không vừa rút ra, đến cả dũng khí mở miệng hắn cũng không còn, cặp môi hắn lại càng run rẩy kịch liệt.

Tiêu Hoành Luật vỗ tay nói:

-Vậy như ngươi đã biết, chúng ta đã không thể tha cho ngươi, nếu như ngươi muốn chết nhẹ nhàng một chút, thì ngoan ngoãn khai ra tất cả: Chức vụ, thực lực, phương hướng cường hóa, trang bị phụ trợ của mỗi người trong đoàn đội các ngươi. Sau khi chúng ta biết được tất cả những điều này, thì sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng, nếu không, tôi cũng không ngại sử dụng vài biện pháp giúp ngươi thống khổ đến cùng cục đến mức thần trí cũng tan vỡ, sau đó thì bí mật cũng đều có thể dễ dàng bắt ngươi khai toàn bộ. Ngươi tự mình mà suy nghĩ cho thấu đáo.

Gã râu ria nghiến chặt răng, hắn sợ hãi nhìn thanh chủy thủ đang bốc cháy kia, thống khổ khi bị thiêu đốt linh hồn không thể nào miêu tả được thành lời. Hắn thà chết còn hơn lại trải qua cái loại thống khổ đó trong đoạn thời gian dài. Đó chính là hình phạt kinh khủng nhất trong địa ngục.

-Ta đồng ý với... Chào các vị, giới thiệu một chút nhé, tên của ta là Shiva, đội trưởng của Ấn châu đội. Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, thế nhưng gã đội viên lỗ mãng của ta đã bị các ngươi bắt đi. Những lời các ngươi nói lúc này bọn ta cũng đã nghe hết. Bởi vì là lần đầu tham gia đoàn chiến cho nên lúc xử lý tân nhân không giá trị như mọi khi, lại không cẩn thận nên đã bị âm 1 điểm sao? Không sao hết, tên này tặng cho các ngươi cũng được, thế nhưng chúng ta sẽ xóa ký ức của hắn, điều này đều tốt đối với cả hai bên chúng ta. Cứ như vậy duy trì hòa bình cho đến khi kết thúc phim kinh dị này lần này chứ? Các vị có đồng ý với đề nghị của ta không?

Gã râu ria đáng lẽ đang định mở miệng đáp ứng, gương mặt bỗng đờ đẫn, khi hắn mở miệng nói chuyện lại thì thần sắc của hắn đã lại trở thành vô cùng thản nhiên. Hắn lộ ra một loại biểu tình như cười như không mà nói:

-Đương nhiên, bởi vì đã trả một cái giá đắt là một thành viên kỳ cựu, cho nên phim kịnh dị lần này phải là do đoàn đội bọn ta hoàn thành mới đúng, tôi nghĩ các vị hẳn là không có dị nghị gì chứ?

Bọn người Trịnh Xá có chút kinh ngạc đến ngây người. Cho đến lúc này Trịnh Xá mới tỉnh táo lại, hắn vội vàng hỏi:

-Nhiệm vụ của các ngươi trong phim kịnh dị lần này là gì? Cũng là chôn vùi gã thầy tế bất tử Imhotep sao? Nếu vậy thì ta thay mặt cho đoàn đội chúng ta đáp ứng đề nghị của ngươi...

-Không, nhiệm vụ của đoàn đội chúng ta lại hiển thị là... Chờ sau khi Imhotep đến thành phố Cairo sẽ tiếp nhận nhiệm vụ mới...

Gã râu ria còn chưa dứt lời, mọi người bỗng nhiên nhìn thấy vô số hòn đá bốc lửa từ trên trời rơi xuống. Đó là vô số mưa sao băng, chúng rơi lác đác vào trong thành Cairo. Mọi người đứng trên đỉnh gác chuông nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy khắp nơi trong thành Cairo đều bốc cháy nghi ngút. Mà toàn bộ dị tượng này chính là điềm báo gã thầy tế bất tử Imhotep đã đến thành Cairo.

Đồng hồ đeo tay của gã râu ria bỗng nhiên lóe sáng. Mọi người nhìn nhau, Tiêu Hoành Luật là người đầu tiên cầm lên đồng hồ đeo tay đó, đọc rõ ràng từng chữ:

-Đoạt lại cuốn sách Anubis, cứu sống Anck-Su-Namun... Nếu như cuốn sách Anubis đã bị nhân vật không có trong kịch bản sử dụng, hãy giết chết kẻ có được dấu ấn tử thần, đoạt lại quyền sử dụng cuốn sách Anubis...

Sau khi nghe xong, vẻ mặt mọi đều hiện lên vẻ quỷ dị. Gã râu ria có vẻ đã nhận ra điểm này, hắn cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người về phía Trịnh Xá. Khi ánh mắt hắn sắp nhìn đến Trịnh Xá thì Triệu Anh Không đột ngột rút chủy thủ trên lưng hắn, cắm phập vào giữa đầu. Hỏa diễm liền dữ dội bùng lên ngay giữa khuôn mặt hắn, gã râu ria chỉ có thể phát ra một tiếng gào thảm. Tiếp theo ngay cả trong miệng hắn cũng hộc ra hỏa diễm, đầu của hắn trong nháy mắt liền bị đốt thành một cái khô lâu...

Mọi người đứng cạnh đều sững sờ, cho đến khi Tần Chuế Ngọc thét một tiếng chói tai, mọi người mới từ trạng thái sững sờ tỉnh táo trở lại. Đại mỹ nữ này kêu lên:

-Trời ạ, ngươi đã làm cái gì vậy? Ngươi cứ thế mà giết đoàn viên của bọn họ? Hơn nữa cũng không cho bọn họ câu trả lời thuyết phục nào. Trời ạ, lỡ như bị bọn họ hiểu lầm thì sao? Nếu họ phát động công kích đối với chúng ta thì làm sao bây giờ? Trời ạ!

Triệu Anh Không cười lạnh một tiếng, nói:

-Đừng có ngây thơ như thế, ngươi nghĩ rằng nhận lời với bọn họ là có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình sao? Không thể, bởi vì chúng ta đã sử dụng cuốn sách Anubis rồi. dù cho ngươi có đem cuốn sách Anubis giao cho bọn họ, thì cũng không thể lấy được thiện ý từ bọn họ. Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn sẽ bắt đầu tấn công chúng ta...

Tần Chuế Ngọc lớn tiếng nói:

- Nhưng không phải chúng ta chỉ có một người sử dụng cuốn sách Anubis thôi sao? Để bọn họ trao đổi một người khác tới được không? Xem tình hình thì có vẻ bọn họ cũng không muốn khai chiến với chúng ta. Chẳng qua chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ nên mới buộc phải giao chiến. Ngươi bảo đám tân nhân chúng ta phải làm sao bây giờ? Chờ bị giết à?

Triệu Anh Không ngây người ra nhìn nàng. Tần Chuế Ngọc kỳ quái sờ sờ mặt mình. Lúc này Trịnh Xá mới lạnh lùng, nói:

- Khốn khiếp, cái người bị ngươi cho rằng có thể vứt bỏ... người sử dụng cuốn sách Anubis chính là ta! Tuy rằng ta sẽ không vứt bỏ đồng bọn, thế nhưng nếu như ta phải đối mặt với tình huống bị vứt bỏ, ta nhất định sẽ giết sạch tất cả người nào có thể uy hiếp ta!

Tần Chuế Ngọc lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ trông thấy Trịnh Xá cầm ngược chủy thủ, vẻ mặt băng lãnh nhìn nàng. Sát ý trong ánh mắt đó rõ ràng như vậy, dường như chỉ cần nàng khẽ cử động một chút liền bị chủy thủ tấn công ngay. Cho nên cơ thể nàng cứng ngắc, không hề cử động một chút. Cho đến tận lúc Trịnh Xá dời tầm mắt đi, cuối cùng nàng mới bắt đầu thở hổn hển.

- Khẳng định là chúng ta không có khả năng vứt bỏ ngươi, trên thực tế chúng ta đã là ngồi chung một thuyền, sở dĩ đối phương đáp ứng cùng chúng ta chung sống hoà bình ở trong phim kịnh dị này, chẳng lẽ là bởi vì lòng nhân từ của bọn họ? Đừng có đùa! Khả năng duy nhất là bọn kiêng kị đến thực lực của chúng ta. Mà Trịnh Xá, ngoại trừ là đội trưởng của chúng ta, hắn còn là chiến lực trọng yếu của đoàn đội. Nếu như ngươi chết, Ấn châu đội có thể sẽ tiếp tục chung sống hoà bình hay sao? Không có khả năng, đối với một đống điểm thưởng không có khả năng phản kháng, có ngốc mới bỏ qua!

Tiêu Hoành Luật nhẹ nhàng bứt một sợi tóc xuống, vẻ châm chọc thổi về phía Tần Chuế Ngọc.

Tần Chuế Ngọc đỏ bừng mặt lên, nhưng nàng lại không nói được lời nào. Bỗng nhiên Cao Hồng Lượng vốn luôn trầm mặc vỗ vỗ vai của nàng, gã nam nhân đeo kính, áo mũ chỉnh tề này vừa cười vừa nói:

- Vậy chúng ta cũng không thể giả vờ đáp ứng điều kiện của bọn họ sao? Sau đó dùng khoảng thời gian này, đi vào bên trong lăng mộ lấy cuốn sách Amun-Ra sao? Lăng mộ lúc này hẳn đã không còn nguy hiểm nào quá lớn phải không? Xác ướp cũng đã ở trong thành Cairo rồi, người biết vị trí cụ thể cuốn sách Amun-Ra là Evelyn, người mà chúng ta cũng quen biết, đây không phải là một cơ hội cực tốt để mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hay sao? Bây giờ chúng ta cũng đã hòa điểm rồi phải không? Cho dù lập tức hoàn thành nhiệm vụ cũng không có vấn đề gì.

Tần Chuế Ngọc cảm kích nhìn Cao Hồng Lượng, nàng còn kịp nói cái gì thì Chiêm Lam đứng bên cạnh đã lắc đầu nói:

- Không có khả năng như vậy, cuốn sách Anubis là đạo cụ trọng yếu cần thiết để phục sinh Anck-su-Namun, không chỉ là Imhotep muốn đạt được nó, phỏng chừng Ấn châu đội vì hoàn thành nhiệm vụ cũng phải đạt được nó. Mà một khi bọn họ đã không lấy được cuốn sách Anubis từ chỗ nhân vật trong kịch bản, chắc chắn sẽ để ý đến chúng ta. Trong phim, sau khi Imhotep khôi phục pháp lực, tốc độ di chuyển của hắn đã có thể so sánh với máy bay, còn có thể tùy ý cuốn lên bão cát, uy lực như vậy không phải thứ mà chúng ta có khả năng chống lại lúc này. Khi đó chúng ta còn có thể chưa lấy được cuốn sách Amun-Ra. Hơn nữa mặc dù có được cuốn sách Amun-Ra, còn phải đối mặt với sự uy hiếp từ Ấn châu đội... Nói cách khác, lúc này chúng ta đang phải đối mặt với Ấn châu đội cùng gã thầy tế bất tử Imhotep!

Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn tổng kết ý kiến của mọi người lại, rồi đơn giản một chút mới nói tiếp:

- Như vậy hiện tại mục đích của chúng ta rất đơn giản. Nếu chúng ta đã không còn bị âm điểm, như vậy tiền đề nhanh nhất đạt được cuốn sách Amun-Ra là cố gắng không giao chiến cùng Ấn châu đội cho tới khi tập phim kịnh dị này kết thúc... Ha ha, xem ra lại phải cùng O’Connell, ba người bọn họ mạo hiểm một phen rồi. Chỉ có bọn họ mới có thể dễ dàng tìm được cuốn sách Amun-Ra, mà chúng ta lại không lường được sự phức tạp của các cạm bẫy và thông đạo trong lăng mộ ngầm như bọn họ.

Tiêu Hoành Luật lại nhẹ nhàng bứt xuống một sợi tóc, hắn đem mấy sợi tóc đó bày hết lên mặt bàn, vừa nghịch vừa nói:

- Vậy phải thật nhanh lên, người nào đã xem qua phim chắc cũng đều biết rằng cuốn sách Anubis lúc này chắc chắn đang ở trên tay lão giáo sư người Mỹ kia. Mà người đạt được cuốn sách Amun-Ra lại chính là cặp nam nữ nhân vật chính trong kịch bản. Nếu như là tôi muốn phục sinh Anck-su-Namun, vậy tôi khẳng định sẽ làm một chuyện. Ngoại trừ cướp đoạt cuốn sách Anubis ra, còn phải cố gắng không giết chết cặp nam nữ nhân vật chính kia, tránh việc cuốn sách Amun-Ra vĩnh viễn không xuất hiện... Đây mới là cách làm an toàn nhất a. Nói cách khác, hiện tại bọn họ rất có thể đã ở trên đường đuổi tới viện bảo tàng. Chỉ cần nhanh hơn chúng ta một bước, giết chết cặp nam nữ nhân vật chính đó, hơn nữa nếu biết được cuốn sách Anubis không ở trên người của gã giáo sư người Mỹ kia, khi đó chúng ta sẽ cùng lúc đối mặt với công kích từ cả hai phía. Ha ha, đó chính là kết thúc của chúng ta!

Trịnh Xá chợt giật mình, hắn căn bản là không thể phủ nhận suy luận của Tiêu Hoành Luật. Vì lỡ như nhiệm vụ của hắn là phục sinh Anck-su-Namun, như vậy để sống sót hắn cũng sẽ làm chuyện giống như trên. Cho nên hắn lập tức vội vàng nói:

- Như vậy Zero và Trương Kiệt hãy đi tìm khu vực cao để có thể quan sát xung quanh viện bảo tàng, tôi và Tề Đằng Nhất, Chiêm Lam và Triệu Anh Không, hai tổ chúng ta cùng nhau tiến vào vào viện bảo tàng, về phần những người còn lại... Tiêu Hoành Luật, hay em cũng đi theo chúng ta đi, còn ba người bọn họ thì cứ để bọn họ đợi ở chỗ này.

Ý tứ của Trịnh Xá rất rõ ràng, không tín nhiệm ba người còn lại, nếu như bọn họ muốn chết thì để bọn họ tự đi làm việc ngu ngốc. Thế nhưng Tiêu Hoành Luật lại là tân nhân quan trọng cho nên cần phải được bảo vệ, điều này làm hắn phải nói ra như vậy.

Tiêu Hoành Luật cười, lắc đầu nói:

- Không cần thế, anh cho tôi và Trương Hằng mỗi người một khẩu súng lục là được rồi. Bốn người chúng ta ở ngay chỗ này, nếu như sáu người các ngươi đi cứu nhân vật trong kịch bản thất bại rồi chết, thì bốn người chúng ta liền tự sát theo là được. Như thế nào cũng không có thể để cho Ấn châu đội chiếm tiện nghi phải không? Đương nhiên nếu các ngươi có thể sống sót thì vẫn là tốt nhất. Tôi còn muốn đi tới chỗ không gian Chủ Thần thăm thú một chút, xem thử còn có thể hoán đổi được những thứ gì nữa!

Trịnh Xá từ trong Nạp giới lấy ra hai khẩu súng lục và một vài băng đạn. Hắn liếc nhìn Tiêu Hoành Luật thật sâu, tiếp theo nói với mấy người còn lại:

- Được rồi... đi thôi! Đi cướp về hy vọng của chúng ta!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-307)