← Ch.238 | Ch.240 → |
Tạm thời không nói đến nhóm Sở Hiên đang chạy đua với thời gian, liên lạc tới thế lực các phương, dốc toàn lực đoạt lại tượng Phật, phía bên kia Trịnh Xá vẫn đang ngủ say, thời gian lực sỹ khăn vàng tập kích lần tiếp theo càng lúc càng gần. Do đã quyết định từ lúc chia tổ, đội một có Trịnh Xá, sức chiến đấu mạnh nhất, nên những người còn lại cơ bản gần như không có khả năng chiến đấu. Nếu thật sự tính toán thì chỉ có tư tế bất tử Imhotep, nhưng đáng tiếc là phương thức chiến đấu của hắn đối với loại sinh mạng thể đặc biệt như lực sỹ khăng vàng lại rất khó có thể gây ra thương hại đối với chúng. Hơn thế nữa, đòn tấn công của sinh vật linh loại lại có thể gây thương tổn cho hắn nên đám lực sỹ khăn vàng lại trở thành khắc tinh đối với Imhotep. Chính vì vậy, nếu khi lực sỹ khăn vàng tập kích mà Trịnh Xá vẫn chưa tỉnh dậy thì mọi người rất có khả năng là bị giết sạch.
- Nhưng cái này thật sự có tác dụng không? Tuy nói là đẩy nhanh tốc độ ngủ mơ của hắn nhưng nhìn qua chỉ có mỗi tần suất nhíu mày của hắn là tăng lên thôi, sao lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh lại?
Carnahan kỳ quái hỏi những người xung quanh.
Những người còn lại đều có vẻ mù mờ, Tề Đằng Nhất cười khổ đáp:
- Vương Hiệp cũng không nói rõ ràng lắm, cụ thể bao giờ Trịnh Xá tỉnh dậy, lúc này hắn đang làm cái gì, chúng ta nên làm thế nào, hắn đều chẳng nói gì cả. Tóm lại chúng ta cũng không thể cứ chờ đợi mãu như vậy, vạn nhất đến lúc đám lực sỹ khăn vàng tới tập kích, chúng ta chẳng phải sẽ chết hết ở đây sao?
Tất cả đều có chút biến sắc, Lưu Úc rụt rè nói:
- Nhưng Sở Hiên chắc cũng biết tình hình của chúng ta chứ, sao anh ấy không phải một thành viên chủ chiến tới hỗ trợ? Tề Đằng Nhất đại ca, anh nói trí tuệ của Sở Hiên rất lợi hại mà.
- Ừ, rất lợi hại, không sai...
Tề Đằng Nhất gật đầu khẳng định:
- Chính vì hắn quá lợi hại nên so với hắn, chúng ta mới có vẻ nhỏ nhặt như vậy. Chúng ta căn bản không thể giải thích được cách suy nghĩ của hắn, hoặc là trong nhận định của hắn, tính mạng của chúng ta không quan trọng bằng những bộ phận tượng Phật còn lại. Dù sao đây cũng không phải là đoàn chiến, cho dù chúng ta có chết cũng không làm liên lụy tới những người còn lại...
Lưu Úc khẽ rùng mình, ngây ngốc hỏi:
- Tề Đằng Nhất đại ca, anh ấy sẽ không như vậy chứ? Chúng ta không phải là đồng đội sao? Chúng ta cùng Sở Hiên không phải là đồng đội sao?
Tề Đằng Nhất cười khổ đáp:
- Cũng không phải là hắn cố ý như thế, điểm ấy ta có thể làm chứng. Từ cách đây rất rất lâu, lúc đó đội chúng ta còn rất yếu ớt, chúng ta trải qua bộ phim kinh dị The Grudge. Trong bộ phim đó, hắn tính kế chính cả bản thân mình, kết quả là hắn chết trong bộ phim kinh dị ấy nhưng cũng chính nhờ vậy mà giúp cả đội đạt được tư liệu mấu chốt nhất để vượt qua bộ phim. Có lẽ lúc đó hắn nhận định tính mạng mình không quan trọng bằng phần tư liệu kia.... Thế nên nếu nói hiện tại hắn coi các bộ phận tượng Phật quan trọng hơn tính mạng chúng ta cũng không phải là không có căn cứ.
Nghe Tề Đằng Nhất nói như vậy, ba người Carnahan cũng không có vấn đề gì, dù sao thì họ cũng không quen thuộc với Sở Hiên, chỉ có Lưu Úc là hoàn toàn sững sờ. Hắn dù sao cũng vẫn còn rất trẻ con, tuy lúc mới đến thế giới luân hồi thì vô cùng hưng phấn nhưng sau khi thích thú qua đi, vấn đề rất hiện thực đã hiện ra trước mặt hắn... Sống sót!
- Em muốn về nhà, hic, em nhớ cha, mẹ.
Lưu Úc không ngờ lại khóc rống lên, vừa khóc vừa nói:
- Em muốn về nhà... Em muốn về nhà quá!
Mấy người kia nhất thời đều có vẻ buồn bã, hơn nửa ngày sau Tề Đằng Nhất mới vỗ vỗ vai hắn nói:
- Đừng khóc nữa, không phải chỉ có cậu muốn về nhà đâu...
... Chúng ta đều muốn được về nhà...
Nhà... Chỉ có người ra đi mới biết, nhà chính là nơi kẻ tha phương mong được quay về nhất...
Trịnh Xá cũng muốn về nhà. Đương nhiên là về lại căn nhà trong thế giới hiện thực, ở đó ít nhất hắn không cần lo lắng tiếp theo phải làm thế nào để sống sót, không cần lo lắng bộ phim kinh dị tiếp theo là gì, không cần lo lắng đồng đội bên cạnh tuy lúc có thể chết đi... Thân ở tại thế giới trong mơ của Triệu Anh Không, dù thế nào cũng không thể trở về thế giới hiện thực được, nhưng có thể cảm thấy, mấy người Triệu Anh Không cũng đã rất lâu rồi chưa về nhà.
Hắn đã tới thế giới trong mơ của Triệu Anh Không rất lâu rồi, mặc dù không tính toán cẩn thận nhưng ước lượng đại khái ít nhất cũng phải cả nửa năm trời. Trong một tháng đầu hắn vẫn còn lo lắng mấy người Tề đằng Nhất bị lực sỹ khăn vàng tập kích nhưng theo theo thời gian không ngừng trôi qua, giấc mơ này không hề có dấu hiệu dừng lại, bất đắc dĩ, Trịnh Xá cũng chỉ còn biết nghe theo số trời, tiếp tục chờ đợi vô công rồi nghề như vậy. Dù sao thì cũng đã nửa năm mà hắn chưa chết, chứng minh rằng thời gian bên ngoài hẳn là phải trôi rất chậm, nói không chừng lúc hắn tỉnh lại chỉ mới qua chớp mắt thôi, nghĩ thông được điểm đó, hắn liên chú tâm vào Triệu Anh Không.
Từ lần trước nghe được bí mật của thích khách thế gia, Trịnh Xá đã bị thân thế của Triệu Anh Không làm cho sững sờ, không thể ngờ được rằng cô bé này trước khi tiến vào thế giới luân hồi đã lợi hại như vậy. Nhưng đó còn chưa phải là điểm mấu chốt, quan trọng nhất là thích khách thế gia vậy mà lại có quan hệ kỳ diệu với Chủ Thần không gian vậy. Có thể nói, bí mật của thích khách thế gia cũng đã trả lời được một câu hỏi, đó là trước đây có người rời khỏi Chủ Thần không gian hay không? Đáp án đã được khẳng định.
Vậy thì chuyển sang một vấn đề khác... Những người đã rời khỏi Chủ Thần không gian, bọn họ chắc chắn đã đạt được thực lực mà người thường khó mà tưởng tượng nổi, mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, thậm chí là tầng thứ năm? Còn các loại thuộc tính, kỹ năng cường hóa này nữa, khoa học kỹ thuật siêu cường, vật dụng kỳ diệu, đó đều là những thứ mà thế giới hiện thực rất khó hình dung. Gen của một cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư đã chết cùng một phần kỹ thuật thúc đẩy gen đã tạo nên cả một đám thiếu niên thiếu nữ mở cơ nhân tỏa, vậy thì những người khác đã rời khỏi Chủ Thần không gian thì sao đây? Bọn họ đang làm cái gì?
Nói tóm lại là có một câu để hình dung tâm tình của Trịnh Xá lúc này, càng biết được nhiều thì càng có nhiều cái không biết...
Những chuyện liên quan đến thế giới hiện thực tạm thời bỏ qua, trong thời gian nửa năm này, Trịnh Xá cũng cố gắng tỉnh dậy khỏi giấc mơ nhưng mặc cho hắn vận dụng nội lực, năng lượng vampire, chận nguyên lực, thậm chí là các loại kỹ năng như thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều không thể giúp hắn rời khỏi giấc mơ. Bất quá hắn cũng phát hiện được một chút ảo diệu, đó là khi hắn mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư mô phỏng phương thức suy nghĩ của Triệu Anh Không thì hắn mơ hồ như có thể ảnh hưởng tới thế giới trong mơ của Triệu Anh Không... Đương nhiên, hắn vẫn đang liên tục thí nghiệm phát hiện này, nếu như thật sự có thể liên lạc được với Triệu Anh Không tại thế giới trong mơ, không biết chừng hắn có thể rời khỏi đây.
Đây là những chuyện Trịnh Xá trải qua trong nửa năm qua, so với hắn, mấy người Triệu Anh Không vẫn tiếp tục sinh tồn trên hòn đảo trơ trọi này. Đã hơn nửa năm, không một lần nào họ rời khỏi đây, mà thích khách thế gia cũng phảng phất như đã quên mất bọn họ, vứt họ ở trên hòn đảo cô độc này tự sinh tự diệt.
Trịnh Xá cũng thông qua những câu chuyện của nhóm Triệu Anh Không mà biết được tình huống đại khái. Hóa ra, các trưởng lão đã sắp đặt kế hoạch của này thích khách thế gia, bọn họ vừa muốn có được sức chiến đấu của lũ trẻ này nhưng cũng lại có chút sợ hãi bọn chúng nên mới tạo ra tình hình như hiện tại. Mỗi năm cho phép bọn trẻ trở về gia tộc hai tháng, mà thời gian bọn chúng được trở về chỉ còn khoảng ba tháng nữa, tất cả những người bị cấy ghép gen đều như thế, bao gồm cả Triệu Anh Không thân phận cao quý nhất cũng vậy.
Trịnh Xá lại yên lặng quan sát cô bé trước mắt như bình thường. Lúc này, nàng đang bơi trong biển bắt cá, với thân thủ của người mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, cho dù không sử dụng bất kỳ dụng cụ nào thì tốc độ bơi của nàng vẫn cực kỳ nhanh chóng, lại cộng thêm động tác chụp bắt vô cùng chuẩn xác cùng sức mạnh cực lớn không hề phù hợp với thân thể, cho dù là cá mập cũng không thể thoát khỏi tay nàng.
Trịnh Xá nhìn cô bé xinh đẹp đang bơi trong nước, cơ thể trần trụi nhìn qua phảng phất như một mỹ nhân ngư mỹ lệ chứ không phải con người. Có điều thân thể nàng cũng bắt đầu trưởng thành, Trịnh Xá nhìn mà không khỏi có chút xấu hổ. Đúng lúc đó, tốc độ của Triệu Anh Không đột nhiên tăng mạnh, trước khi Trịnh Xá định thần lại, cành cây nhọn hoắt trong tay nàng đã cắm ngập vào bụng một con cá lớn. Trước khi con cá kịp giãy giụa, Triệu Anh Không vung tay ấn vào bụng nó, dùng sức đẩy mạnh, con cá không ngờ bị đẩy bắn tung lên khỏi mặt nước. Triệu Anh Không giống như một con cá heo cũng vọt lên khỏi mặt nước, ở giữa không trung đạp mạnh vào lưng con cá. Cả con cá lớn bằng thân người cứ như vậy bị một cú đá đẩy văng ra mấy chục mét, trực tiếp rơi xuống bãi cát.
"Đúng là kỹ xảo khống chế sức mạnh khủng bố. Nếu chỉ nói về thực lực, lúc này cô ấy rõ ràng vẫn còn rất yếu ớt, lại không có nội lực cùng năng lượng vampire như ta, khi đối mặt với Bạo tạc và Hủy diệt thì chắc chắn phải thua. Cô ấy lại không có kỹ năng hiệu quả đặc thù, ví dụ như đôi mắt của Zero, tín niệm lực của Sở Hiên, hoặc là cung tên của Trương Hằng, đối mặt với họ cô ấy đều rơi vào thế yếu tuyệt đối, nhưng mà... Thật khiến người ta phải sợ hãi, kỹ xảo khống chế sức mạnh này không ngờ còn mạnh hơn ta hiện tại..."
Trịnh Xá đã than thở như vậy vài lần rồi, nhưng mỗi lần chứng kiến khả năng vận dụng sức mạnh của cô bé, hắn vẫn luôn phải cảm thán, bởi vì hắn biết rằng, sức mạnh có lẽ rất dễ đạt được nhưng khống chế được sức mạnh lại rất rất khó. Trên thực thế, cái gọi là giai đoạn nhập vi chính là sức khống chế dị thường đối với sức mạnh, mà Triệu Anh Không chính là đã phát huy việc đó tới cực hạn.
"Nếu cô ấy mạnh đến vậy... Thế thì sao sau này lại biến thành yếu ớt như thế? Hơn nữa ta từng hồi sinh cô ấy, quá khứ của cô ấy hoàn toàn khác với những gì trải qua trong giấc mơ này, chẳng lẽ ký ức của cô ấy đã bị sửa đổi? Là bị ai thay đổi?"
Trong lúc Trịnh Xá nổi lên trăm nghìn nghi vấn thì Triệu Anh Không đã bơi vào bờ. Nàng cầm một cái khăn lông lau khô thân thể, tiếp đó bắt đầu mặc quần áo. Nhưng nàng vừa mới mặc quần áo lên người, chưa kịp sửa sang thì đột nhiên run bắn người, ngã quỵ xuống đất, hai tay cắm chặt vào cát, đôi mắt bỗng đỏ ngầu như máu...
"Là như vậy sao? Do vượt qua tâm ma thất bại nên khi rơi vào trạng thái phát cuồng của tâm ma đã giết chết rất nhiều đồng đội của mình. Sau khi tỉnh dậy cô ấy liền cảm thấy tuyệt vọng và hối tiếc nên mới trốn tránh hiện thực, trong cơ thể tự sinh ra nhân cách thứ hai còn nhân cách chủ thì chìm vào ngủ sâu. Còn Triệu Chuế Không vì không muốn để nhân cách thứ hai của Triệu Anh Không phải tiếp tục thống khổ nên mới nhận hết tất cả tội lỗi về mình, đây là tất cả chân tướng sao? Nếu nói như vậy, tên biến thái đó lại là người tốt đại trí đại dũng? Nhưng sao ta vẫn cảm thấy hắn mới là hung thủ đây?"
Trịnh Xá cũng không có cách nào để giúp Triệu Anh Không lúc này, việc duy nhất hắn có thể làm chính là chứng kiến những gì xảy ra. Rút cuộc là đã có chuyện gì mới dẫn đến biến hóa to lớn sau này?
Triệu Anh Không quỳ rạp trên bãi biển, toàn thân run rẩy không ngừng, hai tay cào lên mặt cát đến bật cả móng. Do dùng sức quá mạnh, lại thêm tất cả lực lượng đều tập trung trên mấy móng tay mỏng manh nên lúc này mười đầu ngón tay nàng đã chảy máu đầm đìa, hai mắt đỏ ngầu càng thêm kinh khủng, quỷ dị. Bất quá, có thể thấy nàng vẫn còn chưa hoàn toàn mất ý thức, hẳn là đang giãy giụa bên bờ vực tâm ma, dù sao thì nàng cũng không nhập ma khi đang sử dụng tầng thứ tư để chiến đấu nên mức độ nhập ma chắc cũng không lớn.
"Không biết tâm mà của cô ấy là gì? Tâm ma của ta là cảnh giới đại tự tại, muốn truy cầu tự do, tâm ma của mỗi người chắc đều phải khác nhau mới đúng, vậy thì tâm ma của cô ấy là gì đây?"
Trong lúc Trịnh Xá đang suy nghĩ, Triệu Anh Không đang mấp mé bên ranh giới tâm mà thì từ xa bỗng có một bóng người bọt tới. Người này cũng là một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu, nàng trực tiếp nhảy xuống từ trên vách đá, mỗi chỗ đặt chân đều dùng xảo kình giúp cho cơ thể không tách xa khỏi vách đá nhưng vẫn đủ lực đạo để phóng nhanh tới trước. Tối đã chỉ mất mười mấy giây, cô bé đã vượt qua một quãng dài, đến khi tới gần, Trịnh Xá mới thấy rõ cô bé đó chính là em gái Triệu Chuế Không, cũng là cường giả sắp tiến vào hoặc là đã tiến vào tầng thứ tư.
Lúc này Triệu Anh Không càng lúc càng run rẩy kịch liệt, trong miệng thậm chí còn phát ra tiếng rít như dã thú. Triệu Nhị Không cũng không chần chừ, nâng đầu Triệu Anh Không lên, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng như máu của nàng, hai tay thì ấn lên huyệt thái dương. Hai người cứ nhìn nhau như vậy chằm chằm, một lúc sau, những sợi tơ máu trong mắt Triệu Anh Không dần dần nhạt đi, cư thể cũng từ từ bớt run rẩy. Có điều việc khiến Trịnh Xá cảm thấy không đúng là ánh mắt trong vắt như nước của Triệu Nhị Không lại xuất hiện một vài tia máu, tuy chỉ thoáng qua rồi lập tức nhạt đi nhưng tình cảnh đó vẫn khiến Trịnh Xá thấy được ẩn tình.
"Ồ... Hóa ra là như vậy. Cô bé này..."
Khi Triệu Anh Không thoát khỏi trạng thái tâm ma, toàn thân nàng phảng phất như hư thoát, mềm nhũn ngã vào lòng Triệu Nhị Không. Một lúc lâu sang nàng mới có thể lên tiếng:
- Con bé ngốc, không phải tỷ đã nói muội không được sử dụng loại năng lực này nữa sao? Muội cứ liên tục chuyển lệ khí trong tâm ma của tỷ vào cơ thể mình, tuy muội còn chưa đạt tới giai đoạn tâm ma, hơn nữa tâm ma của muội cũng không nhất định sẽ thiên về hướng hung bạo nhưng cứ từ từ tích lũy như vậy, tỷ thật sự lo muội sẽ gặp bất trắc...
Triệu Nhị Không cười hì hì đáp:
- Yên tâm, yên tâm, Anh Không tỷ tỷ cứ thích cằn nhằn như thế, không biết là khi tỷ ở cùng anh trai muội thì có cằn nhằn vậy không... Cũng may là muội có thể cảm ứng được xung động tinh thần của những người xung quanh, nếu không thì tỷ gặp chuyện cũng chẳng biết. Lần sau tỷ không được sử dụng lực lượng quá mạnh, cơ nhân tỏa tầng thứ tư lại càng không được đụng chạm đến, biết chưa?
Triệu Anh Không cũng đã hồi phục sức lực, mỉm cười vuốt tóc Triệu Nhị Không rồi dựa vào vai nàng đứng lên. Hai cô gái cười nói đi về phía con cá lớn. Mặc dù thực lực của họ đều rất mạnh mẽ nhưng trên hòn đảo cô độc này, một con cá lớn như thế cũng là mỹ vị khó kiếm, còn chuyện Triệu Anh Không suýt chút nữa thì rơi vào trạng thái tâm ma nguy hiểm cũng đã bị hai người bỏ lại đằng sau.
"Không, nguy hiểm chỉ mới bắt đầu thôi... Hoặc có thể nói là tích lũy từ trước kia đã dần tới kết cục quyết định... Nếu như ta đoán không sai, chân tướng sự tình hẳn là..."
Trong mộng không có thời gian cũng không có nghĩa ngủ mơ không cần thời gian mà là để chỉ thời gian trong mơ không tương xứng với thời gian hiện thực. Khi tốc độ giấc mơ của Triệu Anh Không tăng lên gấp năm mươi lần, mấy tiếng đồng hồ ngủ mơ đã khiến cảnh trong mơ trải qua khoảng nửa năm, nhưng cho dù như vậy thì cho tới trước lần tiếp theo lực sỹ khăn vàng tập kích, Trịnh Xá vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Theo thời gian dần dần trôi qua, mọi người cũng càng lúc càng lo lắng, Tề Đằng Nhất lại càng liên tục cố gắng liên lạc với Sở Hiên mấy lần, có điều kết quả đều là không thể kết nối được. Sở Hiên bên kia tựa hồ vẫn liên tục sử dụng tấm kim loại màu bạc, việc này khiến cho Tề Đằng Nhất cùng Lưu Úc sinh ra dự cảm không tốt... Chẳng lẽ họ thật sự bị vứt bỏ?
- Ta chỉ nói đùa thôi mà...
Tề Đằng Nhất thở dài nói:
- Kỹ năng của ta còn chưa hoàn toàn hình thành, hơn nữa dù có hình thành thì cũng không nhất định có thể đối đầu với đám lực sỹ khăn vàng này hay không. Lúc trước nói Sở Hiên không tới cứu chúng ta thật sự chỉ là nói đùa thôi. Sở Hiên mặc dù rất chú trọng lợi ích đoàn đội nhưng hắn cùng chúng ta đều là thành viên Trung Châu đội, đều là chiến hữu với nhay, ràng buộc như vậy còn không đủ để hắn tới cứu chúng ta sao?
- Chỉ dựa vào ràng buộc đó có lẽ vẫn chưa đủ...
Lưu Úc đáp như vậy. Tuy thời gian hắn tới Trung Châu đội khá ngắn nhưng với tiếp xúc của bản thân cộng thêm những gì mọi người nói, tất cả tổng hợp lại, hắn cũng hơi hơi hiểu được Sở Hiên là loại ngươi như thế nào, hoàn toàn là một cái máy vi tính biết di động mà thôi.
Trong khi hai người than thở không ngớt thì ba người Carnahan lại biểu hiện rất thản nhiên. Bọn họ dù sao cũng là người của thế giới này, có không hoàn thành nhiệm vụ cũng chẳng có việc gì, hơn nữa chỉ cần giao đầu tượng Phật xong là có thể tùy lúc rời đi. Hiện tại bọn họ họ sở dĩ vẫn ở lại đây, ngoài muốn tiến vào lăng mộ kia ra thì phần nhiều là do trước kia đã từng nhận nhân tình của Trịnh Xá, cùng là đồng đội từ kề vai chiến đấu, cho nên họ không thể không tiếp tục chờ đợi.
- Chờ đã.
Imhotep ở phía xa đột ngột đứng dậy, kéo Anck-Su-Namun ra sau lưng. Quanh người gã đầu trọc này lập tức cuộn lên một vòng lốc xoáy, hơn nữa vòng lốc xoáy còn có dấu hiệu từ từ mở rộng.
- Cẩn thận... Bọn chúng tới rồi!
Imhotep còn chưa dứt lời, từ khoảng đất trong phía xa quả nhiên đã có mấy bóng áo vàng mơ hồ xuất hiện. Những bóng áo vàng đó dần dần hiện rõ, năm lực sỹ khăn vàng xuất hiện trước mặt mọi người... Thân hình bọn chúng so với lần xuất hiện trước lại càng thêm to lớn. Lực sỹ khăn vàng đại biểu cho gió tới nhanh nhất, chỉ sau nháy mắt đã xuất hiện cách mọi người hơn mười mét, vung chưởng đánh xuống chỗ Tề Đằng Nhất. Phía sau lưng Tề Đằng Nhất chính là nơi để đầu tượng Phật...
Imhotep cũng phản ứng rất nhanh chóng, trước khi nắm tay của lực sỹ khăn vàng đánh trúng Tề Đằng Nhất, một tấm màn cát đã chắn ngang nó lại. Ầm một tiếng trầm đục, lớp cát nhìn như mỏng manh vậy mà lại hoàn toàn chặn đứng được cú đấm của lực sỹ khăn vàng, chỉ có điều sắc mặt Imhotep đứng cách đó không xa có chút tái nhợt khác thường, có vẻ một đòn này đã làm hắn bị thương.
"Quả đúng như Trịnh Xá nói, sinh vật kỳ quái này tồn tại hoàn toàn là để khắc chế ta, hoặc có thể nói, loại chúng sinh ra là để khắc chế loại sinh mệnh giống như ta? Còn có những sinh vật cùng cảnh ngộ, cùng một loại giống ta sao?"
Trong lòng Imhotep vô cùng tò mò, trước khi Trịnh Xá ngủ say đã từng kể rát nhiều chuyện liên quan đến Chủ Thần không gian. Dù sao thì sau khi tình tiết kịch bản lần này kết thúc, hắn sẽ phải lựa chọn có cùng bọn Trịnh Xá tiến vào Chủ Thần không gian hay không, vì thế trước đó hắn cũng có quyền được biết chi tiết về tình huống trong Chủ Thần không gian. Mà càng biết được nhiều, những thứ hắn không hiểu lại càng nhiều, ví dụ như đám lực sỹ khăn vàng trước mắt này, rút cuộc có phải là được tạo ra nhằm mục đích chống lại những sinh vật như hắn hay không? Còn cả thế giới này đến cùng là thứ gì, những người sinh tồn trong thế giới này như bọn hắn thì là gì?
Bất quá, hiện tại cũng không phải lúc để nghĩ tới những chuyện đó. Imhotep đối mặt với năm lực sỹ khăn vàng này thật sự là có sức mà không có chỗ dùng, cát bụi khô nóng vô dụng đối với chúng, năng lượng chết chóc ăn mòn lập tức bị chúng nuốt chửng, trăm nghìn kỹ xảo đứng trước sức mạnh thuần thúy căn bản là vô dụng. Imhotep hiện giờ thật sự hận không thể bóp vụn đám lực sỹ khăn vàng này thành tro bụi.
".... Không được, bọn chúng so với lúc ở Thượng Hải đã mạnh lên rất nhiều, liều mạng căn bản không thắng nổi... Cứ rời khỏi chỗ này trước đã, nếu như biến thành trạng thái gió lốc, năm lực sỹ khăn vàng này chắc là không đuổi kịp chung ta...."
Imhotep vừa định chủ ý, lập tức hét lớn với hai người Tề Đằng Nhất:
- Cẩn thận, ta mang các ngươi rời khỏi đây trước!
Nói đoạn, hắn liền xoay tròn tại chỗ, thân thể hóa thành một luồng lốc xoáy bằng cát vàng. Lốc xoáy vừa xuất hiện lập tức mở rộng, trước khi lực sỹ khăn vàng tiếp tục tấn công, nó đã bao trùm lên tất cả mọi người, kể cả những người đang hôn mê. Chỉ sau nháy mắt, Imhotep đã mang mọi người bay lên không trung.
"Thoát rồi sao? Không ngờ lại dễ dàng như vậy.."
Imhotep thầm vui mừng. Lúc này hắn đã hoàn toàn biến thành lốc cát, chỉ cần hắn muốn, gió cát thậm chí có thể biết thành bão cát bao trùm suốt mấy km. Chỉ là nơi đây không phải sa mạc nên có hình thành bão cát cũng không có bao nhiêu uy lực, hơn nữa nếu nói về tốc độ chạy trốn thì lốc xoát vẫn nhanh hơn một chút.
Nhưng luồng lốc xoáy còn chưa bay được năm mươi mét, ầm một tiếng trầm đục, tất cả mọi người đều từ trong lốc xoáy rơi bịch xuống đất. May mà độ cao lúc này mới chỉ có ba bốn mét nên mọi người cũng không bị thương tích gì nặng nền. Tuy vậy Imhotep thì lại rất thảm, hắn từ lốc xoáy trực tiếp biến thành hình người, rơi xuống đất lập tức toàn thân run rẩy. Không chỉ như thế, từ mắt mũi hắn không ngờ từ từ trào máu tươi, đây cũng là lần đầu tiên Imhotep bị thương chảy máu.
Không biết từ lúc nào, giữa không trung xuất hiện một vòng bảo vệ nửa trong suốt. Gọi là vòng bảo vệ cũng không đúng, bởi vì nó không có màu trong mờ như bình thường mà là do năm loại màu sắc khác nhau tạo thành. Năm màu đó ấn theo màu của ngũ hành, lúc trước chính vòng bảo vệ này làm Imhotep bị thương, thứ này nhìn kiểu gì cũng giống kỹ năng trận pháp của tu chân thường thấy trong tiểu thuyết tiên hiệp.
Vốn khi mọi người thấy gió lốc bay lên, tất cả đều thầm thở phào nhẹ nhõm, ai mà biết tình huống lại đột ngột biến đổi, mỗi người đều rơi đến đầu váng mắt hoa. Đến khi Tề Đằng Nhất cùng Lưu Úc đứng dậy trước tiên, họ mới phát hiện xung quanh đều đã bị lực sỹ khăn vàng bao vây. Bốn thân hình vô cùng to lớn lơ lửng giữa không trung, nhìn mấy nắm tay khổng lồ, người bình thường chỉ trúng một quyền là đủ biến thành thịt vụn.... Chờ đã, bốn lực sỹ khăn vàng?
Tề Đằng Nhất cùng Lưu Úc đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trông thấy lực sỹ khăn vàng thuộc tính phong đang ở thẳng phía trên họ. Đó còn chưa là gì, quan trọng nhất là nó đang vung tay đánh xuống, xem ra lần này mọi người chết chắc rồi.
Hai người còn chưa kịp kêu lên thì thân thể lực sỹ khăn vàng thuộc tính phong đột nhiên lõm vào trong, lớp vải vàng phía sau trồi lên thành một hình nón. Tiếp đó một tiếng nổ lớn mới truyền tới, cùng với tiếng nổ đó, lớp áo vàng cũng rách tung, biến thành vô số mảnh vụn. Đến tận lúc này, hai người Tề Đằng Nhất mới nghe ra, thanh âm vừa rồi rõ ràng là tiếng súng ngắm Gauss, sau khi đạn bắn trúng mục tiêu, tiếng nổ mới truyền tới, nói cách khác, Zero tới rồi!
Trên không trung cách mọi người rất xa, ước khoảng hơn mười nghìn mét, Zero đang yên lặng nửa quỳ, nửa ngồi trên Goblin gilder. Súng ngắm Gauss trong tay hắn đã thay thành đạn linh loại, quả không ngoài dự đoán, uy lực đạn linh loại cực lớn thật sự có thể tiêu diệt lực sỹ khăn vàng, hơn nữa ở cự ly xa như vậy, đám quái vật này cũng không có cách nào tiếp cận hắn trong thời gian ngắn.
"...Tới nhanh thật! Ở cự ly xa thì sử dụng công năng truyền tống sao?"
Một súng của Zero đã tiêu diệt được lực sỹ khăn vàng thuộc tính phong, đang chuẩn bị bắn phát thứ hai thì đột nhiên phát hiện bốn lực sỹ khăn vàng còn lại không còn xuất hiện trong ống ngắm nữa. Zero cả kinh vội vàng nhìn ra, hắn cũng từng cường hóa thuộc tính thị giác tại Chủ Thần không gian, cho dù không dùng kính ngắm cũng có thể nhìn được rất xa. Chỉ có vài hơi thở, từ lúc hắn giết chết một lực sỹ khăn vàng đến khi hắn ngẩng đầu lên, bốn lực sỹ khăn vàng còn lại đã vượt qua khoảng cách hơn nghìn mét. Bọn chúng giống như xuất hiện trong một đoạn phim cắt cảnh, đột ngột biến mất, đột ngột hiện ra, càng lúc càng tới gần Zero, còn súng ngắm Gauss trong tay Zero cũng một lần nữa vang lên.
"Không thành vấn đề! Sau khi đột tiến có một khoảng thời gian dừng lại, mỗi lần vượt qua khoảng một nghìn đến một nghìn năm trăm mét, đến được chỗ ta mất khoảng mười lần nữa, vẫn đủ cơ hội... Không vấn đề gì?"
Kỹ xảo bắn tỉa của Zero sớm đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, sau khi mở cơ nhân tỏa cùng cường hóa thuộc tính bản thân, kỹ năng bắn tỉa của hắn lại càng được đề cao cực đại. Chỉ thấy Zero liên tiếp bắn bốn phát, sau bốn lần nổ súng, những lực sỹ khăn vàng lại đều bị phá nát, không chệch phát nào, không cần biết là độ chính xác hay là tốc độ bắn, Zero đều đã đạt tới mức kinh khủng.
- .... Lúc đó ta giao tấm thẻ kim loại cho chính phủ Quốc Dân đảng. Sở Hiên nói ít nhất là trong hai trăm nay, công nghệ của loài người không thể giải mã được kỹ thuật chế tạo tấm kim loại nên cứ yên tâm giao ra, không có vấn đề gì. Sau khi bọn ta liên kết xong với chính phủ Quốc dân đảng, Sở Hiên mới để ta cấp tốc tới đây, hắn nói nếu như Trịnh Xá vẫn chưa tỉnh lại thì các ngươi sẽ cần tới sức mạnh của ta...
Zero nhìn mọi người trước mặt, bình tĩnh kể lại mọi chuyện. Sau khi công việc ở Trùng Khánh kết thúc, hắn lập tức nhận được lệnh của Sở Hiên chạy tới đây, tiếp đó quả nhiên kịp thời cứu mọi người trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Tề Đằng Nhất và Lưu Úc cùng thở phào một hơi, họ đưa mắt nhìn nhau, cùng thầm cảm thấy may mắn, xem ra Sở Hiên cũng không có ý bỏ rơi bọn họ, nếu không thật sự là chết chắc rồi. Có điều... Sở Hiên vẫn hệt như trước, không biết là cao ngạo hay là kinh thường, tóm lại hắn vẫn không thèm để ý tới trí tuệ của người khác, không chuẩn bị và cũng không muốn nói ra bất cứ suy nghĩ nào của bản thân...
- Nói mới nhớ, Trịnh Xá sao rồi?
Zero bỗng hỏi.
Mấy người còn lại đồng thời nhìn về phía những người đang ngủ say, bao gồm cả Trịnh Xá. Tuy vừa trải qua nguy hiểm bị lực sỹ khăng vàng tập kích nhưng những người này vẫn ngủ li bì, đến cả Trịnh Xá vốn phải thức cũng như vậy.
Zero thở dài nói:
- Ai, nếu như không phải tất cả mọi người đều đang hôn mê, với thực lực đội ta căn bản sẽ không chật vật như vậy. Tiêu Hoành Luật cùng Sở Hiên hẳn là có thể chia ra chỉ huy hai đội ngũ, sau đó một đội ngũ tập trung phần lớn người có thực lực, một đội khác thì có Trịnh Xá tồn tại. Tình tiết kịch bản lần này chúng ta hoàn toàn có thể chia thành hai đội tự mình hành động, khi đó dù là nhân số hay khả năng hành động cũng đều không thiếu thốn như bây giờ...
- Vậy cứ theo như Sở Hiên bố trí, trước khi Trịnh Xá tỉnh lại, chỗ này sẽ do ta bảo vệ.
Zero đưa mắt nhìn mọi người một lượt, bình tĩnh nói.
"Mặc dù nói như vậy... Nhưng nếu thật sự lực sỹ khăn vàng sau khi chết một lần thực lực lại tăng lên một tầng, nói cách khá, tốc độ cùng khoảng cách đột tiến của chúng tăng mạnh, ta còn có thể bắn chết tất cả trước khi chúng tiếp cận không? Có thể không?"
Đặc điểm công kích của Zero chính là như vậy, tổ hợp của cực mạnh và cực yếu. Nếu cho hắn đủ khoảng cách và thời gian chuẩn bị, hắn có thể giết chết kẻ có tố chất thân thể mạnh hơn mình gấp trăm lần, nhưng một khi đấu cận chiến, một võ sỹ chỉ có một nửa tố chất thân thể của hắn cũng đủ giết chết hắn rồi. Chính vì vậy, nhìn lần này tiêu diệt lực sỹ khăn vàng ung dung nhẹ nhàng như vậy nhưng một khi bị chúng áp sát, mười Zero cũng không đủ cho lũ quái vật đánh một quyền.
"Chỉ có thể chờ đợi thôi. Hy vọng trước khi lực sỹ khăn vàng biến thành đủ mạnh, mấy người Trịnh Xá có thể tỉnh lại... Được rồi, thiếu đi ta, nhóm Sở Hiên bên kia thật sự không có vấn đề gì chứ?"
- Không có vấn đề gì? Thế quái nào lại không có vấn đề gì!
Trình Khiếu gào lên:
- Thế nào gọi là không có vấn đề gì? Sao lại không có vấn đề gì? Nếu chỉ là quay về gặp lãn đạo cấp cao của Đảng thì cũng được, dù sao thì một vài vị trong đó cũng là thần tượng của ta, nhưng tên ngu ngốc nhà người không ngờ lại bắt ta làm như vậy? Thế mà cũng có thể gọi là không có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ sau khi liên kết với Đảng Cộng sản xong ngươi chuẩn bị đá đít ta ra ngoài?
Tác giả: do biên tập thông báo một đoạn sau nếu đăng lên có thể gây là nhiều rắc rối phức tạp nên một đoạn khoảng chín nghìn chữ phải hoàn toàn xóa bỏ hoặc sửa đổi. Trong đó bao gồm tên tuổi lãnh đạo cấp cao trong đảng thế hệ thứ nhất, cùng các hoạt động của đảng trong thời kỳ đó, tất cả phải xóa bỏ hoặc sửa đổi, mong mọi người thông cảm, nội dung đại khái mời tự tưởng tượng nhé.
Do đã hợp tác thành công với hai đảng phái lớn tại Trung Quốc nên chỉnh thể về hệ thống tình báo trong nội bộ Trung Quốc cơ bản đã hoàn thành. Mặc dù nói hai đảng phái tiến hành liên minh dựa trên cơ sở chống Nhật làm trung tâm, nhưng loại liên mình này vừa ngắn ngủi vừa lỏng lẻo, đến khi chiến tranh chống Nhật kết thúc sẽ là lúc bắt đầu chiến tranh thống nhất đất nước. Hai bên đều nhận thức rõ ràng điểm này, vì thế muốn hệ thống tình báo của hai bên hoàn toàn hợp tác với đối phương căn bản là chuyện không có khả năng, cho dù dùng cả hai tầng kích thích, vũ lực uy hiếp cùng lợi ích hấp dẫn thì tối đa cũng chỉ giúp Sở Hiên đạt được hệ thống tình báo của hai bên một cách hữu hạn mà thôi.
- Thật sự là không có vấn đề gì.
Sở Hiên cầm tấm kinh loại màu bạc, nghiêm túc nói:
- Bởi vì ta không hề yêu cầu ngươi làm sứ giả tới chỗ Nhật Bản yêu cầu liên minh mà là ta muốn ngươi đi uy hiếp, hiểu chưa?
- Nhưng mà có vấn đề!
Trình Khiếu gào lên:
- Nếu là đi uy hiếp, không phải có thể dùng vũ lực để hỗ trợ cho uy hiếp sao? Ngươi lại cấm ta không được ra tay, thế thì gọi là gì? Ta chạy tới ngắm cảnh, hay là du lịch?
- Ừm, không phải ngắm cảnh với du lịch...
Sở Hiên trịnh trọng đáp:
- Ngươi tới đàm phán và uy hiếp.
Trình Khiếu ở đầu bên kia trầm mặc một lúc lâu, tiếp đó hắn lại kêu ầm lên:
- Nếu là uy hiếp, vậy thì để ta cũng đi tiêu diệt một sư đoàn quân Nhật đi. Ngươi biết ta là loại phẫn thanh tiêu chuẩn cơ mà, cứ như vậy chạy tới vùng đông bắc nhưng lại không làm gì cả, ngươi cho rằng sau khi ta nhìn thấy thảm trạng ở đó xong vẫn có thể nhẫn nhịn được sao? Ngươi không ngờ lại muốn ta hoàn toàn biến thành một cái máy nhắn tin phổ thông, ta tuyệt đối không làm được!
- Đó gọi là, hai nước giao tranh không chém sứ giả...
Sở Hiên vẫn lạnh nhạt nói:
- Cũng như vậy, ra chiến trường không chém tướng quân, những người gọi là sứ giả chỉ vỏn vẹn là công cụ để hai bên thông tin và trao đổi với nhau mà thôi. Mục đích đánh cỏ động rắn đã được Trương Hằng hoàn thành, việc của ngươi bây giờ không phải tận sức làm càn, mà là phải đoạt những bộ phận còn lại của tượng Phật về. Về thế lực Nhật Bản đã có thể xác định được hai điểm, thứ nhất bọn họ từng bí mật tiến vào Sơn Tây, thứ hai, bọn họ đoạt được ít nhất là một bộ phận tượng Phật. Nhiệm vụ của ngươi chính là uy hiếp, bắt bọn họ giao ra tất cả các phần tượng Phật, ngoài ra còn phải xác nhận trong số họ ít nhất là một người biết rõ số lượng cùng vị trí các bộ phận tượng Phật, hơn nữa phải là lãnh đạo cấp cao.
- Nơi đây cũng không phải thế giới hiện thực, ta đã nhắc ngươi rồi, cho nên đừng có đặt quá nhiều tình cảm vào đây. Trình Khiếu, hành động ưu tiến nhất là hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện sau đó ta mới không quản ngươi nữa...
- Chính vì vậy...
Tiếng của Sở Hiên đột nhiên trở nên càng lạnh lẽo hơn bình thường, nhàn nhạt nói:
- Đừng có để tình cảm cá nhân làm liên lụy tới nhiệm cụ của cả đội, nếu không...
- Hiểu, hiểu rồi!
Trình Khiếu ở đầu bên kia lập tức run bần bật, hắn vội vã lật đật nói:
- Ta hiểu rồi, nhưng mà ngươi cũng không cần nói kiểu âm trầm như vậy chứ, ghê chết đi được... Vốn tính cách ngươi đã đủ dọa người rồi, nghe giọng như bây giờ lại càng kinh khủng. Tóm lại ta cố gắng hết sức là được chứ gì. Ngoài đe dọa với uy hiếp ra thật sự không được làm gì khác?
Sở Hiên chợt thở dài nói:
- Thực lực của ngươi thuộc loại cận chiến đơn độc, nếu quần chiến thì từ một trăm người trở xuống mới thích hợp với ngươi. Kỳ thực để Trương Hằng đi tập kích một sư đoàn đã là quyết định rất khó khăn rồi, ngươi cùng Zero đều không thích hợp để chiến đấu ở cấp độ chục nghìn người. Tình huống như vậy, Bá Vương cùng Vương Hiệp là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng Vương Hiệp có nhiệm vụ khác, vì thế chỉ còn ngươi là nhân tuyển phù hợp để đến gặp mặt chỉ huy cấp cao quân đội Nhật Bản tại đông bắc.
- Mặt khác... Tùy lúc chờ đợ mệnh lệnh của ta, nếu như cấp cao quân đội Nhật thật sự cố chấp không chịu hợp tác, không muốn giao bộ phận tượng Phật lại cho chúng ta, ta sẽ để Vương Hiệp mang thứ đó tới cho ngươi... Về Ma động pháo, tốt nhất là không nên sử dụng trong phạm vi Trung Quốc đại lục, tình huống cơ bản là như vậy... Thời gian còn chưa tới bốn ngày, Trịnh Xá ngủ say, Zero bị buộc phải cố thủ tại chỗ, về tin tức còn thiếu tung tích của hai bộ phận tượng Phật nữa.... Ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi. Đến khi Trịnh Xá tỉnh lại, hy vọng chúng ta không cùng gặp nhau dưới địa ngục...
Từ trước tới nay, Sở Hiên chưa từng nói ra suy nghĩ của mình với người khác. Cũng không biết là kiêu ngạo về trí tuệ của bản thân hay khinh thường trí tuệ của người khác, hoặc là hắn chưa từng có cái gọi là cảm tình và cảm giác nên không cảm thấy cần phải chưa sẻ suy nghĩ của mình với người khác. Nói tóm lại, những gì trong đầu Sở Hiên, chưa từng có ai có thể đoán được, mà lúc này hắn lại như vô ý lộ ra suy nghĩ trong lòng, việc này khiến Trình Khiếu vô cùng kinh ngạc. Có điều, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có tác dụng, vì thế đến cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận nhiệp vụ, sau đó lái Goblin glider bay về hướng đông bắc, nơi quân Nhật chiếm đóng.
Khi Trình Khiếu bay về phía đông bắc thì Trương Hằng cũng đồng thời tiến về hướng đó. Mệnh lệnh hắn nhận được là chờ đợi ở đó đến bao giờ nhận được mệnh lệnh tiếp theo. Đương nhiên, do năng lực quần chiến của Trình Khiếu thật sự quá kém nên Trương Hằng còn có một nhiệm vụ khác, đó là khi Trình Khiếu không nhịn được, phát sinh chiến đấu với quân đội Nhật thì Trương Hằng phải chi viện cho hắn. Còn về phần Vương Hiệp thì đang đi về phía đông, hắn phải vượt qua Thái Bình Dương, đoạt lại một bộ phận tượng Phật trước khi nó bị hạm đội hải quân Mỹ đưa về nước họ, hơn nữa còn phải... Tiêu diệt toàn bộ hạm đội đang nắm giữ bộ phận tượng Phật!
Tiếp theo cũng chỉ còn Trịnh Xá đang ngủ say....
"Thật là nhàm chán, ta đã sắp chán đến mức đi ngủ được trong giấc mơ này rồi..."
Trịnh Xá thật sự cảm thấy rất vô vị, bởi vì hắn đã một mình đợi trên hòn đảo cô độc này hơn hai tháng. Không biết tại sao, khi thích khách thế gia phái trực thăng ra đón đám thiếu niên thiếu nữ trên hòn đảo này quay về, Trịnh Xá lại bị kẹt ở đây. Lúc trước hắn có thể theo Triệu Anh Không tới bất cứ nơi nào trên đảo nhưng ai mà biết khi Triệu Anh Không cũng rời khỏi đây, hắn không ngờ lại không thể đi cùng. Kể cả là hắn có đứng trên trực thăng thì khi bay khỏi hòn đảo mấy trăm mét hắn liền trực tiếp rơi ra ngoài, giống như không tồn tại trực thăng nào hết, nói cách khác, hắn chỉ có thể hoạt động trên hòn đảo nhỏ này.
"Đây không đã nói rõ rằng, Triệu Anh Không có ấn tượng sâu sắc nhất với hòn đảo này, mà nơi cô ấy phát sinh biến hóa cũng là hòn đảo này sao?"
Trịnh Xá hít sâu một hơi, yên lặng điều chỉnh thân thể tới trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, hơn nữa còn đêm mục tiêu mô phỏng chuyển thành Triệu Anh Không. Sau khi tất cả xong xuôi, hắn mới vung tay đấm một phát vào một gốc cây lớn bên cạnh. Theo nắm tay đánh ra, gốc đại thụ lập tức gãy lìa, trực tiếp bị một quyền bẻ gãy làm đôi.
Đoạn thời gian này Trịnh Xá cũng không hoàn toàn ngồi không, ngoài dùng toàn lực học tập một ít kỹ xảo cận chiến của thích khách thế gia ra, hắn còn tìm kiếm biện pháp để có thể tiếp xúc với thế giới trong mơ này. Thử đi thử lại hắn cũng chỉ tìm được một biện pháp, đó là khi hắn chuyển hình thức suy nghĩ của mình thành hình thức suy nghĩ của Triệu Anh Không. Càng tiếp cận suy nghĩ Triệu Anh Không, hắn càng có thể sử dụng sức mạnh lớn hơn tại thế giới này. Đến hiện tại, nếu hắn toàn lực mô phỏng Triệu Anh Không, sức mạnh có thể đạt tới khoảng một nửa thực lực bản thân hắn.
"Do đây là thế giới trong mơ của cô ấy nên mô phỏng cô ấy thì có thể giúp ta tiếp xúc với thế giới này chăng? Nhưng người ta mô phỏng là cô gái lạnh như băng trong Chủ Thần không gian chứ có phải cô gái tươi cười ở đây đâu, như vậy cũng có thể sao? Chẳng lẽ, hai Triệu Anh Không tính cách khác nhau, thực lực khác nhau, bọn họ đều đồng thời tồn tại?"
Lo lắng của Trịnh Xá không phải là không có đạo lý, bởi vì Triệu Anh Không mới, hoặc có thể gọi là Triệu Anh Không trong dĩ vãng xuất hiện làm cho một dạo hắn tưởng rằng Triệu Anh Không mà hắn biết trong Chủ Thần không gian đã biến mất. Vì vậy khi có suy luận này xong, trong lòng hắn thật sự vui mừng khó mà diễn tả được... Tuy nếu luận về thực lực, Triệu Anh Không trong mộng mạnh hơn nhiều nhưng nếu nói về cảm tình, cô gái lạnh lùng đã ở cùng bọn họ suốt bây lâu nay mới là đồng đội mà họ tin cậy.
Đang lúc Trịnh Xá không ngừng suy nghĩ thì từ phía xa bỗng truyền đến tiếng không khi chấn động rất nhỏ. Âm thanh càng lúc càng tới gần hòn đảo hoang, đến khi Trịnh Xá nhìn lại mới phát hiện, phía chân trời quả nhiên có hơn mười chiếc trực thăng vận chuyển xuất hiện. Đây là công cụ giao thông thích khách thế gia sử dụng để đưa đón đám trẻ, toàn bộ đều là trực thăng chuyên chở quân dụng loại hiện đại nhất, đồng loạt một màu. Từ số trực thăng này có thể thấy được số tài phú thế tục mà thích khách thế gia nắm giữ, gia tộc cổ xưa đã tồn tại suốt mấy ngàn năm quả nhiên không phải là loại tầm thường.
Đám Triệu Anh Không đã rời khỏi hòn đào hoang này được hơn hai tháng, lần này trở về lại được phân chia theo tiểu đội đáp xuống. Do một loại liên hệ đặc thù nào đó mà khi Triệu Anh Không đặt chân lên đảo, sau nháy mắt Trịnh Xá đã quay lại bên cạnh này, khôi phục trạng thái như lúc trước, Trịnh Xá phảng phất như u linh bám sát xung quanh Triệu Anh Không.
"... Chín, mười, mười một... Tiểu đội của Triệu Anh Không đều ở đây, xem ra lần này họ trở về cũng không có biến đổi gì lớn."
Trịnh Xá thầm thở phào nhẹ nhõm. Tình huống hắn lo ngại nhất chính là biến đổi của Triệu Anh Không xảy ra tại nơi mà hắn không phát hiện được, nhưng vậy hắn rất có thể sẽ lỡ mất cơ hội rời khỏi thế giới trong mơ này. Có điều hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng đồng thời âm thầm lo lắng, có trời mới biết thời điểm biến đổi đó xảy ra vào lúc nào. Nhìn Triệu Anh Không hiện tại vẫn còn khá nhỏ, tính đến lúc nàng tiến vào Chủ Thần không gian thì còn mấy năm nữa, Trịnh Xá tuyệt không muốn mất thêm mấy năm ở lại thế giới trong mơ này, nhưng theo tình huống trước mắt, có vẻ còn lâu mới đến lúc phát sinh kịch biến.
Tiếp theo không có gì đáng nói, đám trẻ sau khi quay lại hòn đảo nhỏ liền tự rời đi, lại khôi phục trạng thái sinh tồn cô độc hoặc hợp tác như trước kia. Tiểu đội của Triệu Anh Không thương lượng một lượt rồi cũng chia tay, chia ra bốn phía quanh hòn đảo bắt đầu thu thập thức ăn và nước uống. Thời gian cứ như vậy trôi đi, Trịnh Xá cũng chỉ thấy Triệu Anh Không tìm kiếm thức ăn, thu thập băng tuyết như bình thường, đến buổi tối, tiểu đội của Triệu Anh Không mới tập hợp lại, tiếp đó cười nói ăn uống, tới đêm khuya liền lần lượt ngủ thiếp đi.
Sau khi mọi người đã ngủ được hơn một tiếng đồng hồ, Triệu Anh Không lại nhẹ ngàng bật dậy, tiếp đó giống như một con linh miêu luồn vào trong khi rừng bên cạnh, Trịnh Xá cũng lơ lửng yên lặng bám theo. Mấy phút sau, Triệu Anh Không mới khẽ dừng lại cạnh một gốc cây lớn.
- Ra đi, Chuế Không, ta có việc cần hỏi huynh.
Triệu Anh Không vừa đến nơi, lập tức vội vàng nói, khi nói chuyện còn nhảy lên trên ngọn cây.
Quả nhiên, một bóng đen từ sau ngọn cây thò ra, Triệu Chuế Không đứng đó nhìn Triệu Anh Không đang nhảy lên, khẽ cười khổ. Hắn còn chưa kịp mở miệng, Triệu Anh Không đã vội vàng nói:
- Lúc trước không hỏi rõ ràng được, Nhị Không đã bị thương phải không? Hành động của huynh cùng cô ấy bị người ta tấn công sao? Mau trả lời ta, đồ anh trai ngu ngốc, đến em gái mình cũng không bảo vệ được...
Triệu Chuế Không cười khổ đáp:
- Đúng là sai lầm của ta... Chuyện đó tạm thời bỏ qua, Anh Không, nhân cơ hội trở về lần này, ta và em gái đã xâm nhập vào cấm địa trong tổng bộ gia tộc. Ở đó bọn ta phát hiện được một số thứ đặc biệt... Chính những thứ đó khiến cho em gái ta bị thương. Muội biết không? Có lẽ suy đoán của chúng ta lúc trước đều sai lầm rồi, các trưởng lão không hề muốn bồi dưỡng một thế hệ cường giả mới của thích khách thế gia. Hoặc có thể nói, chúng ta cũng không phải được tạo ra nhằm mục đích bồi dưỡng một đời cường giả mới, cho dù chúng ta được được truyền gen đặc thù nhưng cũng chỉ có thể là công cụ bị lợi dụng mà thôi.
Triệu Anh Không lúc này lại hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng suy nghĩ một thoáng, nói:
- Đúng thế, theo như ước định của chúng ta lần trước, lần này sau khi trở về muội cố gắng tìm biện pháp giải quyết vấn đề tâm ma, còn huynh cùng Nhị Không thì nghĩ cách xâm nhập vào khu vực trung tâm tổng bộ, cần phải tìm hiểu rõ tất cả tình huống... Nói như vậy, lần trở về này huynh đã phát hiện được chuyện gì đó rất kinh người? Là gì vậy?
Triệu Chuế Không gật đầu đáp:
- Đúng thế, bọn ta rất thuận lợi lọt vào trung tâm tổng bộ... Ở đó bọn ta phát hiện hai thành viên nắm vững mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư. Không, nói chính xác là hai quái vật không có tư tưởng....
- Chúng ta vốn phỏng đoán trạng thái tâm ma là chướng ngại khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, phảng phất như truyền thuyết thành tiên, thành đạo thời cổ đại. Tâm ma hẳn cũng là một loại thiên kiếp, thấy bại sẽ phát cuồng mà chết, thành công thì sẽ tiến vào mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp. Nhưng ở đó phát hiện ra hai quái vật không có thần trí làm cho ta thay đổi suy nghĩ, có lẽ chúng ta sau khi phát cuồng cũng không nhất định sẽ chết mà sẽ tiến vào một trạng thái tư duy trống rỗng, mà trạng thái đó chính là thứ mà các trưởng lão hy vọng. Nói cách khác, có lẽ bọn họ tuyệt không hy vọng chúng ta có thể trở nên càng mạnh, làm chúng ta trở thành thế hệ cường giả tiếp theo của thích khách thế gia, mà là biến chúng ta thành nguyên liệu chế tạo vũ khí, Để chúng ta lớn lên cùng một nơi, sau đó tất cả tiến vào mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, tất cả mất đi thần trí, tất cả biến thành công cụ trong tay họ... Công cụ sinh vật chỉ có thân thể, thực lực sinh mệnh, nhưng không có ý thức! Có thể đó mới chính là mục đích của các trưởng lão! Cũng chính là kết cục cuối cùng của tất cả mọi người chúng ta!
Triệu Chuế Không càng nói càng kích động, đến cuối cùng hắn đã gần như gào lên. Triệu Anh Không phản ứng cực nhanh, lập tức bịt miệng Triệu Chuế Không lại. một lúc sau hắn mới từ từ bình tĩnh lại, còn Triệu Anh Không bấy giờ mới nói:
- Tình huống đại khái thế nào? Kể lại cho muội những gì xảy ra lúc đó...
- Lúc ấy ta cùng em gái lẻn vào khu vực trung tâm. Đúng như chúng ta dự liệu, dưới lòng đất tổng bộ quả nhiên có một khu nhà thần bí. Mà khi chúng ta định tiếp tục tiến lên thì hai quái vật hình dạng khác nhau xuất hiện, chắn trước mặt bọn ta. Một tên trong số đó còn có hình dáng giống người, chỉ là thân thể to lớn hơn người bình thường không ít. Tên còn lại chỉ có ba phần giống người, nhìn qua giống như người rắn mọc ra một đôi cánh. Thực lực của hai quái vật đó vô cùng kinh khủng, em gái ta hoàn toàn bị bọn chúng áp đảo. Hơn thế nữa, em gái ta còn sử dụng năng lực đặc thù của nó nhưng lại phát hiện suy nghĩ của hai quái vật đó hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại cuồng bạo, thảm ngược, chỉ muốn giết chết tất cả mọi sinh vật nhìn thấy. Ngoài đó ra là ký ức tàn dư của chúng, ký ức lúc bọn chúng còn là con người, cũng giống như chúng ta, từ từ trưởng thành, sau đó mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư rồi mất đi tư duy, biến thành bộ dạng như hiện tại.... Sự tình đại khái đã xảy ra như vậy. Em gái ta ngoài cơ thể bị chút nội thương ra, ý thức của nó còn vị tiếp xúc với quá nhiều tư duy bạo ngược mà có chút bất ổn...
Triệu Chuế Không thở dài nói.
Triệu Anh Không cũng thở hắt ra một hơi, cố buộc mình phải tỉnh táo lại một chút, tiếp theo mới nói:
- Về việc vượt qua tâm ma muội đã có chút ý tưởng, tình huống của Nhị Không muội cũng sẽ thường xuyên lưu ý, chỉ là... Những gì huynh nói làm muội hết sức lo lắng. Vượt qua tâm ma thất bại, thật sự không phải phát cuồng đến chết mà là rơi vào cảnh xác sống không tư duy không tự do sao? Hay là các trưởng lão cũng không phải chỉ có công nghệ chuyển hóa gen tầng thứ tư thành thuốc thúc đẩy gen, bọn họ đồng thời còn có kỹ thuật khống chế sinh vật tầng thứ tư phát cuồng?
Suy luận đó chỉ thuần túy là phỏng đoán cá nhân của nàng, hai người lại bàn bạc cả nửa ngày cũng không có đáp án xác thực, vì thế chỉ có thể quyết định lần tới trở về tổng bộ, cả Triệu Anh Không cũng sẽ đi cùng họ, cần phải đột phá phòng tuyến của hai quái vật đó để tiến vào khi vực trung tâm. Tiếp theo trong điểm mà họ thảo luận chính là biến pháp khắc phục tâm ma mà Triệu Anh Không mãi tới gần đây mới phát hiện ra.
- Cái gọi là tâm ma, hẳn là chấp niệm lớn nhất trong lòng. Muội suy đoán một chút, tâm ma có thể là phương thức biểu hiện của hai loại chấp niệm lớn nhất, một là không thể bỏ được, hai là không thể chiếm được. Cái gọi là không bỏ được, chính là chấp niệm lớn nhất mà người ta vẫn một mực kiên trì, ví dụ như yêu một người hoặc là đạt tới một mục tiêu là nào đó. Hoặc có thể là hoàn thành một mục tiếu nào đó, ví dụ như muốn giết một người nào đó, hay chỉ đơn thuần là muốn sống sót, khi chấp niệm này quá lớn, nó sẽ trở thành tâm ma. Cái gọi là không chiếm được chính là chấp niệm từ trước tới nay chưa bao giờ có được, ví dụ như thích một người nào đó hay là muốn có một vật nào đó. Hay là một cảnh giới hay trình độ mà từ trước tới nay vẫn luôn hy vọng đạt tới, đến khi vì một mãi không đạt được mà sinh ra chấp niệm cực lớn thì sẽ xuất hiện tâm ma.
Triệu Anh Không thở ra một hơi thật dài, nói:
- Tâm ma của muội đại khái thuộc loại bỏ không được, muội không thể bỏ được mọi người... Tóm lại một câu, tâm ma của muội chính là phải từ bỏ thứ không bỏ được, khi muội có thể bỏ qua tất thảy thì sẽ có đột phá thật sự. Chỉ không biết Nhị Không là thuộc loại nào, là không bỏ được hay không chiếm được, nếu như là loại thứ hai.... Muội không biết làm như thế nào mới có thể đột phá, hoặc có thể nói, loại hình tâm ma không thể chiếm được khó đột phá hơn loại thứ nhất nhiều...
Triệu Chuế Không đột nhiêm ôm chầm lấy Triệu Anh Không, mà Triệu Anh Không cũng nhẹ nhàng tiếp nhận hắn, không giống như trước kia, xấu hổ rồi chống cự. Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, một lúc lâu sau, Triệu Chuế Không mới lên tiếng:
- Trong vòng hai tháng, muội đã tìm được nhiều tin tức liên quan đến tâm ma như vậy... Trong hai tháng này, nhất định là muội đã nhiều lần tới gần trạng thái tâm ma đúng không? Đúng là đồ ngốc, muội làm như vậy rất nguy hiểm...
- Nguy hiểm hay không tạm thời không nói.
Triệu Anh Không ở trong lòng hắn, mỉm cười đáp:
- Ít nhất.... Muội đã tìm được một con đường có thể sống sót cho mọi người, như vậy là quá đủ rồi.
- .... Đồ ngốc, Anh Không, nếu như, ta nói là nếu như... Trong chúng ta có người vượt qua tâm ma thất bại, muội nhất định phải giết chết kẻ đó, không được để hắn biến thành loại công cụ nhục thể, sống mà không có tư duy, không có ý thức. Sống như vậy thật sự quá bi thảm, so với nó, ta thà chọn cái chết. Nếu như thật sự có một ngày, đến lúc hoàn toàn tuyệt vọng, cả ta cũng sắp biến thành loại công cụ như vậy, nhất định sẽ giết chết tất cả đồng đội, giết cả muội cùng em gái, tất cả tội lỗi... Tất cả tội lỗi cứ để một mình ta gánh chịu là được...
- Sẽ không đâu...
Triệu Anh Không siết chặt tay, thì thào nói:
- Muội sẽ không để ngày đó xảy ra. Yên tâm đi, muội nhất định sẽ để mọi người bình an vô sự. Chúng ta sẽ không chết, cũng không biết thành công cụ để người ta khống chế, sẽ không, nhất định không!
"Thì ra là vậy, đây là nguyên nhân dấn tới kịch biến sao? Lời thề cùng hành động của Triệu Chuế Không, hóa ra hắn chính là..."
Chân tướng ra sao, Trịnh Xá cũng không biết được, hắn chỉ biết một chuyện, dù đây chỉ là phỏng đoán cá nhân nhưng hắn thật sự có cảm giác.... Trường kịch biến đó đã sắp bắt đầu rồi!
Thời gian đã trôi qua được bốn ngày hai đêm, vẫn còn một nửa thời gian.... Các bộ phận tượng Phật vẫn thất lạc khắp nơi, thành viên đội một cộng thêm Zero ở tại Sơn Tây bảo vệ đầu tượng Phật. Thành viên đội hai, Trình Khiếu đi về khu vực quân Nhật chiếm đóng, Trương Hằng theo sát phía sau, Vương Hiệp mang một lượng lớn bom plasma đuổi theo hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ, Sở Hiên tọa trấn tại Thượng Hại. Lúc này thời hạn bảy ngày đã chỉ còn một nửa....
← Ch. 238 | Ch. 240 → |