← Ch.1782 | Ch.1784 → |
Sau khi trải qua sự vỡ nát của Sơn Hải Giới, trong tính cách của Mạnh Hạo thêm một phần trừng mắt tất báo, trong lòng của hắn có oán, huyết mạch của hắn có thù, lại vì bị dơ bẩn từ tiên chuyển hóa thành yêu, cho nên hành sự càng mang thêm một tia cực đoan cùng cố chấp.
Hắn lúc này đã là hai người hoàn toàn bất động so với thư sinh trên Đại Thanh Sơn
Hắn thu hồi xấu hổ, kích phát tàn nhẫn, nụ cười trên mặt càng ngày càng ít, lạnh như băng chiếm cứ toàn bộ, trong thế giới của hắn sớm đã tràn đầy sát khí.
Hắn không muốn như vậy, đây không phải là bản tính của hắn, nhưng phập phồng của vận mệnh trải qua hết thảy, đi qua cả đời, giống như nét dao vô tình khắc từng đao từng đao, khiến hắn thay đổi.
Phong ấn Chí Tôn thứ sáu chỉ là bắt đầu, hết thảy người có địch ý với Mạnh Hạo đều là mục tiêu hắn lãnh khốc đánh chết. Chí Tôn thứ tám hắn cũng sẽ không bỏ qua, cho dù người này chỉ xuất thủ một lần nhưng đối với Mạnh Hạo xuất thủ một lần đã quyết định lập trường của hắn, hắn sẽ không cho đối phương lại có cơ hội xuất thủ lần thứ hai.
Về phần thiếu niên áo bào vàng kia, càng là người Mạnh Hạo cần diệt sát, cho dù hắn cho tới bây giờ đều mang nhiều nghi vấn đối với đám người xuất thủ của thiếu niên áo bào vàng, nhưng điều này không trọng yếu.
Hắn cũng không có tâm tư truy tìm nhân quả, hắn chỉ muốn hiểu rõ một chút thôi, kia chính là... ngươi không chọc ta, ta không chọc giận ngươi, ngươi nếu chọc ta, diệt sát đến cùng!
Sắc mặt Mạnh Hạo âm lãnh, gào thét, thân thể hóa thành cầu vồng, xé bầu trời, chạy thẳng tới phương xa, tốc độ cực nhanh, chỉ có thể nghe tiếng sấm gào thét nổ vang, chỉ có thể nhìn thấy cầu vồng giống như mũi tên, lại không thấy được thân ảnh của hắn.
Giống như bầu trời tách rời, mũi tên cầu vồng này càng lúc càng nhanh, dần dần nổi lên vô số thanh âm, lại tràn ra dao động vô cùng, làm mặt đất run lên, làm bầu trời méo mó.
Khí thế kinh thiên!
Đồng thời đuổi giết Chí Tôn thứ tám, cũng nhìn thấu phương hướng bỏ chạy của Chí Tôn thứ tám, chính là Mạnh Hạo muốn đi... vị trí trung tâm của tầng thứ nhất mặt đất Minh Cung này!
Thời gian trôi qua, tốc độ Mạnh Hạo càng lúc càng nhanh, khoảng cách đã rất xa có thể nghe được dị thường biến hóa của thiên địa kia.
Chí Tôn thứ tám phía trước hắn lúc này run như cầy sấy, đã hoảng sợ khủng khiếp đến cực hạn, dùng toàn lực, cho thấy tốc độ nhanh nhất cũng không tiếc liên tục biểu hiện bí pháp, thân thể khô héo không ngừng, tốc độ liên tục nâng cao, trong tiếng nổ vang, hắn bay nhanh điên cuồng.
- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt... Hối tiếc trong lòng Chí Tôn thứ tám lúc này đã dày đặc vô cùng, hắn vô cùng hối hận lúc trước trêu chọc Mạnh Hạo, hắn bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới Mạnh Hạo đã có một tia khí tức Đạo Nguyên hoàn chỉnh, cho dù là một tia nhưng đối với cửu nguyên chính là thiên uy sắc bén không thể cản trở.
"Hắn muốn giết ta!" Chí Tôn thứ tám rõ ràng cảm nhận được, sát khí của Mạnh Hạo đối với mình vô cùng mãnh liệt, lúc này trong bỏ chạy, hắn không có lựa chọn nào khác, cũng không dám quay đầu lại xuất thủ, hắn chỉ có thể cạn kiệt tuổi thọ của mình đổi lấy tốc độ nhanh hơn, hắn hy vọng ở nơi đám người chưởng giáo Chí Tôn cùng thiếu niên áo bào vàng đó, chỉ cần hắn có thể tập hợp cùng mọi người, như vậy Mạnh Hạo nơi này muốn giết hắn nhất định sẽ có rất nhiều người cản trở.
Trong tiếng nổ vang, Chí Tôn thứ tám cắn đầu lưỡi, phun ra máu tươi, tốc độ nhanh hơn.
Nhưng Mạnh Hạo phía sau hắn vẫn lạnh lùng như cũ, không nhanh không chậm, cầu vồng xé rách hết thảy, truy kích kéo dài.
Hai người một người phía trước, một người phía sau, long trời đất lở trong trời đất này.
Trên đường, Chí Tôn thứ tám không phải không nghĩ lấy ra ngọc giản cầu cứu, nhưng hắn lại phát hiện tự mình truyền tin ra ngoài như đá ngưu vào biển, căn bản không có chút đáp lại nào.
Điều này làm trong lòng hắn chua xót đồng thời càng thêm sợ hãi.
Một lát sau, có sấm sét đến, trực tiếp dừng ở bốn phía Chí Tôn thứ tám, Chí Tôn thứ tám gầm thét, cưỡng ép xuyên qua sấm sét, khóe miệng tràn ra máu tươi, cũng không quay đầu lại, lần nữa bay lên.
Mạnh Hạo ở phía sau, cất bước đi đến, vung tay lên, thu lại pháp sấm sét, khóe miệng cười lạnh, tiếp tục đuổi giết con mồi trước mắt này.
Thời gian từ từ trôi qua, hai người ở trong truy kích, cách khu vực trung tâm càng ngày càng gần.
Trung tâm tầng thứ nhất mặt đất này có một tòa tế đàn cổ xưa, tế đàn này lớn chừng mười trượng, xung quanh điêu khắc hình rồng dữ tợn, như một tòa tháp cao, sừng sững trên mặt đất.
Cả tế đàn là màu đen, tản ra một loạt năm tháng thăng trầm, dường như ở nơi này tồn tại không biết bao nhiêu thời gian, cũng có một loạt sóng gợn khuếch tán ra, dường như sáp nhập vào thiên địa, mơ hồ giống như dung hợp cùng vùng đại lục thứ nhất làm một thể, vả lại có thể trao đổi cả cảm giác Minh Cung.
Lúc này, bốn phía tế đàn đen to lớn, mọi người Thương Mang Phái, ánh mắt nổi nóng, mang theo kích động nhìn về phía tế đàn, trên tế đàn ở đó, ba người khoanh chân ngồi, một người trong đó mặc áo bào vàng, chính là thiếu niên mặc áo bào vàng kia!
Còn có một thân ảnh gầy nhom, sắc mặt vàng như nến, ngoài thân thể tồn tại một tầng sa khiến cho tướng mạo thoạt nhìn không đặc biệt rõ ràng, chính là Sa Cửu Đông kia!
Còn người cuối cùng còn lại là lão già chưởng giáo Thương Mang Phái.
Ba người này khoanh chân ngồi trên tế đàn lúc này đều biến sắc không ngừng, khi thì mừng như điên, khi thì mờ mịt, khi thì thân thể run rẩy, trên người của hắn dần dần xuất hiện từng tia... khí tức Đạo Nguyên!!
- Sách cổ ghi chép, trong Minh Cung có chín tầng mặt đất, mỗi tầng đều tồn tại một tòa Tế đàn Siêu Thoát, tu sĩ trên tế đàn này cảm ngộ, có thể cảm nhận được con đường Siêu Thoát!
- Chuyện này quả nhiên không sai!
- Chưởng giáo cùng nhị vị đạo hữu Sa, Kim là nhóm người đầu tiên bước lên, bọn họ ở trên tế đàn này đã cảm ngộ hơn năm ngày!
- Năm ngày này qua đi, khí tức Đạo Nguyên trên người bọn ho càng ngày càng dày đặc, nơi này... đích xác ẩn chứa Siêu Thoát Pháp!!
- Minh Cung tổng cộng có chín tầng đại lục, dựa theo thuyết pháp cổ xưa, mỗi một tế đàn có khả năng cảm ngộ một lần, tăng lên một phần tỷ lệ Siêu Thoát, vả lại có thể cùng hắn chồng lên tế đàn đại lục... Có phải hay không nói nếu như có người có thể cảm ngộ ở cả chín tế đàn của chín tầng đại lục như vậy... có thể có chín phần tỷ lệ, thành công Siêu Thoát, bước chân vào Đạo Nguyên!! Mọi người Thương Mang Phái bên ngoài tế đàn, từng ánh mắt như lửa nóng, mục đích bọn họ đi đến nơi này là vì Siêu Thoát.
Chuẩn xác mà nói, cái gọi là Siêu Thoát Pháp chính là chín tế đàn trong Minh Cung này!
Đúng lúc này, chương giáo cùng với hai người Sa, Kim trên tế đàn đã cảm ngộ đến trình độ nhất định, khí tức Đạo Nguyên càng ngày càng rõ ràng, bỗng nhiên, trong bầu trời xa xăm, có một cầu vồng mang theo điên cuồng, chạy nhanh đến, thân ảnh chưa kịp đến gần, thanh âm mang theo thảm thiết, bỗng nhiên quanh quẩn.
- Cứu ta!! Chư vị đạo hữu cứu ta!! Thanh âm này thê thảm vô cùng, lộ ra hư nhược, nhìn kỹ, trong cầu vồng chính là Chí Tôn thứ tám, tóc tai hắn bù xù, thân thể gầy nhom, khô héo đến cực hạn, lúc này cặp mắt vô thần, tràn đầy tơ máu, khí tức bất ổn, phát ra thanh âm thảm thiết.
← Ch. 1782 | Ch. 1784 → |