Vay nóng Tinvay

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 156

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 156: Phản bội (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)

Siêu sale Lazada


"Ngươi nói cuộc sống của Trương Nguyên ở trong tù cũng không quá tệ ư?"

Thấy viên thị vệ gật đầu, George phất tay cho gã rời đi. Hắn chán nản cầm lấy tách cà phê, xem ra cần phải đánh giá lại hai cậu em này thôi. Sự việc lần này có thể nói là nằm hoàn toàn trong lòng bàn tay bọn chúng, ngay cả phản ứng của George cũng đã được tính toán kỹ! Hai giờ, hai giờ đáng chết!

Nghĩ đến đây, George bỗng có một cảm giác như bị đối phương dắt mũi, hắn tức giận vung tay ném tách cà phê ra sàn!

Trong khoảng thời gian này, Bruce cứng mềm gì cũng không chịu, Reinhardt thì lại giữ im lặng, toàn phải dựa vào một mình George không ngừng phái người tiến hành điều tra. Nhưng tất cả mọi hướng điều tra bản cáo trạng giả dối kia đều đi vào ngõ cụt, bởi vì nhân chứng của Cục Điều tra kể từ sau khi mập mạp bị bỏ tù đã hoàn toàn biến mất.

Mặc dù biết rõ là Bruce đang che giấu, thậm chí có thể là đã giết người diệt khẩu nhưng George vẫn không có cách gì để giải quyết được. Dù sao Bruce cũng là hoàng tử, không thể dễ dàng bị tòa án hoàng gia thẩm vấn, mà tư liệu của Trương Nguyên lại thật sự quá mức đơn giản, có rất nhiều khoảng thời gian bị bỏ trống, rất khó có thể giải thích được cho rõ ràng.

Nếu như Bruce cho người hành hạ Trương Nguyên thì hắn còn có lý do để ra tay, nhưng bây giờ đối phương khiến cho hắn cảm thấy như có một con nhím chắn trước miệng, muốn cắn mà không tài nào cắn được. Rốt cuôc, bây giờ hắn phải giải quyết vấn đề như thế nào đây?

George mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, đây là một chiếc ghế giống y hệt chiếc ghế trong thư phòng của James, mỗi lần ngồi lên hắn đều sẽ lại có một cảm giác kỳ diệu, tựa như chiếc ghế này có thể làm cho hắn nhìn được xa hơn, hiểu được rõ ràng hơn, và khoảng cách đến mục tiêu của mình, cũng gần hơn một chút.

Cửa thư phòng mở ra, George không cần nhìn cũng biết là Phillip - thầy giáo của hắn đang đi vào. Chỉ có ông ta mới có tư cách không cần gõ cửa cũng có thể đi vào gian phòng này, cũng chỉ có ông ta mới có thể bước đi mà không phát ra một chút thanh âm, giống như một con mèo đi lại trong bóng đêm.

"Vẫn chưa suy nghĩ xong ư?" Thanh âm của Phillip vang lên bên tai George.

George mở mắt nhìn Phillip đang lẳng lặng đứng ở trước mặt mình. Hắn và Phillip từ lâu đã không cần những lễ nghi và sự khách sáo, cả hai đều biết vị trí của mình, bây giờ là như thế, tương lai cũng vẫn là như thế.

Phillip chậm rãi lại gần bàn làm việc của George, ngồi xuống một chiếc ghế bành rộng rãi, lão nhíu mày nhìn tách cà phê nằm lăn lóc trên sàn:"Đập bàn phá ghế cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả, đừng làm cho mình trông giống Stephen như vậy chứ!"

George thở dài, tự mình đi nhặt lại cái tách, lắc đầu nói:"Xem ra thật sự là con đã coi thường hai cậu em thông minh của mình rồi!"

Phillip gật đầu hài lòng, nói:"Làm hoàng tử có thể cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, nếu ta nói không có ai đứng sau lưng hỗ trợ gợi ý cho bọn họ, con có tin được hay không? Lần này không phải là con coi thường bọn họ, mà là bọn họ nhìn thấu được con."

George tự mình rót một tách cà phê khác, đặt xuống trước mặt Phillip rồi im lặng đứng nghiêm, giống như một cậu học trò bình thường lắng nghe những lời dạy của thầy giáo, cung kính và ngoan ngoãn.

"Con và phụ thân của con, cả hai người em kia nữa đều rất giống nhau, đều hết sức thực dụng." Phillip nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, khẩu khí thản nhiên, đàm luận chuyện hoàng đế và hoàng tộc mà không hề có chút cung kính:"Con có biết tại sao Reinhardt lại tụ thủ bàng quan, để mặc cho con một mình chống đỡ không?"

George không nói gì, bởi vì bây giờ hắn không cần phải nói gì hết, tất cả đều sẽ được Phillip bóc tách phân tích từng ly từng tí một cho hắn rõ. Từ khi Phillip trở thành thầy của hắn cho tới nay, vẫn luôn là như ậy

"Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, những việc con làm được không hề tệ, rất nhiều quý tộc đã nhận ra mối quan hệ thân mật của con với Thần Thoại quân đoàn, một số gia tộc gia tộc dưới cờ Stephen bắt đầu phải suy nghĩ lại một lần nữa, còn người của chúng ta thì càng thêm tin tưởng vào con."

"Nhưng mà! Sự thực dụng và tham lam của con, đã hủy diệt sự tín nhiệm vừa mới được lập nên giữa con và Reinhardt!"

"Khi gã kỹ sư kia bị bắt, người đầu tiên nhận được tin là con, đáng lý con phải lập tức xuất hiện ở Cục Điều tra. Nhưng con đã không làm như vậy, con muốn lợi dụng cơ hội lần này để làm cho Reinhardt và Stephen phải trở mặt với nhau!" Ánh mắt sắc bén của Phillip làm cho George cảm thấy như đang phải ngồi trên một bàn đinh. Hắn xiết chặt hai nắm tay. Hai giờ, hai giờ chó chết!

"Tin tức là ai đưa cho con? Christina vẫn là thị vệ của con ư? Lúc con nhận được tin tức, chẳng lẽ Reinhardt lại không biết hay sao?" Ngữ khí của Phillip càng nói càng thêm nghiêm khắc:"Sự trì hoãn của con cố nhiên là đã thổi bùng lên được mâu thuẫn, nhưng mà, con lại không nghĩ tới việc Stephen sẽ nhảy ra phối hợp diễn trò với Bruce! Con cũng không nghĩ tới, chuyện vốn dĩ có thể giải quyết dễ dàng lại biến thành công cụ bức bách Reinhardt phải biểu hiện lập trường!"

"Con phải hiểu cho rõ ràng, Thần Thoại quân đoàn là của ai? Đó không phải của con, không phải của Stephen, thậm chí cũng không phải là của Reinhardt. Đây là vũ lực hoàng gia mà bệ hạ tự mình nắm giữ! Dưới ánh mắt của hoàng đế, Reinhardt sẽ làm gì? Công nhiên phối hợp với con đi đối kháng hai người em của con sao?"

"Ngu xuẩn!" Tiếng mắng đầy tức giận của Phillip làm cho mặt mày George xanh mét cả lại.

"Việc chế tạo robot mới cho Thần Thoại quân đoàn đang trong giai đoạn quan trọng nhất, thiếu mất một thiên tài cơ giới làm chủ trì, con nghĩ Reinhardt có thể không tức giận được sao? Chẳng nhẽ hắn lại không muốn cướp người trong tay Bruce ư? Vậy tại sao hắn lại không ra tay, ngược lại còn cố gắng áp chế tâm tình phẫn nộ của Phòng nghiên cứu? Tại sao? Thầy nói cho con biết, đó là vì con đấy!"

"Chuyện này, bởi vì sự tham dự của con đã biến trận tranh đoạt giữa ba anh em. Con để mặc cho cái gã Trương Nguyên kia bị đưa vào nhà tù Abnosker, sau đó lại nhảy ra đánh lôi đài với hai cậu em, điều này khiến cho Reinhardt căn bản là không thể nào lựa chọn được, thế nên hắn chỉ có thể giữ im lặng! Chẳng nhẽ con cho rằng hắn dám phá hỏng trò chơi thăng bằng của phụ hoàng con ư?"

George hoàn toàn im lặng, kỳ thật những điều này hắn cũng đã ý thức được, chỉ có điều sai lầm dù sao cũng đã phạm phải, điều quan trọng bây giờ là sửa chữa như thế nào, vãn hồi cục diện ra làm sao. Là một người hiện đang đứng đầu quân đội, là một quân đoàn trưởng đầy tự phụ và kiêu hãnh, Reinhardt rất khó có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám động tay động chân sau lưng mình, cho dù kẻ đó có là người thừa kế hoàng vị Gatralan đi chăng nữa!

Giữ im lặng trước mặt Phillip chính là kinh nghiệm mà George đã tổng kết ra được, bởi vì sau khi ông thầy này mắng xong nhất định sẽ đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề.

Quả nhiên, Phillip lấy ra từ trong áo hai tập tài liệu rồi đặt xuống trước mặt George:"Nếu hai đứa em của con đã ra tay mà chúng ta chỉ biết nhìn lớp vỏ bên ngoài của chúng thì chẳng phải là quá vô dụng hay sao!" Lão chỉ vào một trong hai tập tài liệu, nói:"Con hãy xem qua tập tài liệu này đi đã."

Cánh tay Phillip có chút run rẩy, mà thanh âm của ông ta cũng đầy vẻ nghiêm trọng. George nghi hoặc mở tập tài liệu ra.

"Không thể nào!" George nhảy dựng lên, khuôn mặt của hắn méo xệch, cho thấy lúc này hắn đang khiếp sợ đến mức nào.

Bất cứ người nào khi biết hai người em của mình sẽ hạ độc thủ với cha, chỉ sợ đều sẽ có phản ứng tương tự. George quả thực không thể nào tin nổi vào mắt mình nữa, bản kế hoạch này, làm sao có thể là do hai người con lập ra để nhằm vào cha ruột mình cơ chứ!

"Cha của con đã biết chuyện này rồi chứ?" Khiếp sợ trôi qua, trong đôi mắt George lóe lên những tia sáng đầy kích động. Nếu như những điều này là thật, như vậy, chỉ cần giao chúng cho James, từ nay về sau sẽ không còn ai có thể lay chuyển vị trí của hắn nữa!

Phillip hít sâu vào một hơi, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói:"Không biết!"

"Như vậy......" George cố gắng kiềm chế sự hưng phấn, bước đi ra cửa: "Cám ơn thầy! Con phải đích thân giao tờ giấy này cho phụ thân mới được!"

Bước vội vã bước những bước dài ra cửa, nhưng ngay khi tay hắn vừa chạm lên cánh cửa, phía sau bỗng truyền thanh âm lạnh lùng của Phillip:"Nếu như ta là con, ta sẽ đọc thêm một văn kiện nữa rồi mới đưa ra quyết định."

George dừng bước, quay người lại nhìn Phillip, hắn không hiểu nổi, bây giờ còn có thứ gì có thể quan trọng hơn thắng lợi cuối cùng này cơ chứ!

Ánh mắt thâm thúy của Phillip nhìn xoáy vào George, sau đó chuyển sang tập tài liệu màu đỏ chói vẫn đang nằm yên trên bàn.

George tựa như ý thức được điều gì đó, hắn quay lại trước bàn, lại nhìn thoáng qua Phillip. Từ trên mặt ông thầy của mình, hắn phát hiện ra một cảm giác không tầm thường. Tập tài liệu vừa được mở ra, nội dung trong đó lập tức làm cho George như bị sét đánh cho thất hồn lạc phách.

"Điên rồi, ông ta điên rồi!" George cảm thấy cả người như nhũn ra, hắn lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, trong miệng vẫn lẩm bẩm:"Điên rồi, điên rồi.........

*****

"Ông ta không điên, mà ngược lại, ông ta rất tỉnh táo, rất biết mình muốn làm gì!" Phillip đứng lên, đi tới trước mặt George, nhìn ánh mắt mê mang của hắn, nói:"Có điều, chính vì ông ta tỉnh táo, cho nên mới đáng sợ! Liệu con có tin rằng, một người như vậy, sẽ trao vào tay con một Đế quốc Gatralan toàn vẹn vô khuyết hay không?"

George ngơ ngác ngẩng đầu lên:"Tại sao, tại sao ông ấy lại phải làm như vậy?"

"Tại sao?" Phỉllip cười lạnh, nói:"Bởi vì, ông ta giành được ngôi vị hoàng đế bằng sự phản bội, cho nên, ông ta càng thêm hận bất cứ kẻ nào phản bội lại mình."

Lời còn chưa dứt, George đã túm lấy cổ áo Phillip, giận dữ nói:"Thầy không thể nói như vậy, thầy không thể đánh giá cha của con như vậy!"

"Con vẫn còn còn coi ông ta là cha mình ư?" Câu nói của Phillip giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào nội tâm George, "Trong mắt con, chẳng phải ông ta chính là một lão điên ôm khư khư lấy cái ngai vàng hay sao? Dưới sự thống trị của ông ta, Gatralan chìm đắm trong khói lửa chiến. Hôm nay đánh với quốc gia này, ngày mai đánh với quốc gia kia, mỗi một giây đều có thanh niên Gatralan phải bỏ mạng. Một quốc gia vốn đang sung túc, thế mà bây giờ nếu như không còn sự viện trợ của Tây Ước thì liệu còn có thể chống đỡ được bao lâu?"

George chán nản buông Phillip ra:"Nhưng mà...... rốt cuộc thì ông ấy vẫn là cha của con."

"Nhưng ông ta cũng là chúa tể của Gatralan!" Phillip chợt rít lên, trong giọng nói có một sự phẫn nộ không thể nào kiềm chế, lão trở tay túm lấy áo George:"Biết tại sao thầy lại chọn con không? Bởi vì trong gia tộc Morton, con tỉnh táo hơn bất kỳ ai! Bởi vì trong gia tộc Morton, con là người duy nhất sẽ không vì phản bội mà điên cuồng! Chẳng phải con đã từng thẳng thắn phê bình sự thống trị của cha con đấy sao? Lý tưởng của con đã để đi đâu mất rồi? Giấc mộng về một đất nước an nhạc thịnh thế đâu mất rồi? Giấc mộng về một quốc gia của sự tín nhiệm đâu mất rồi? Con thật sự muốn để cho cái quốc gia này vĩnh viễn trầm luân trong vũng bùn phản bội và chiến tranh hay sao?"

George nhếch mép cười thảm:"Quốc gia của tín nhiệm, bây giờ chúng ta còn có tư cách nói những lời này sao? Thịnh thế an nhạc? Chúng ta có thể ngăn cản được cuộc đại chiến của cả loài người không?" Những giọt nước mắt chảy xuống từ trong hốc mắt trống rỗng của hắn, "Không thể! Chúng ta cũng chỉ là những kẻ phản bội, chúng ta cũng không có năng lực cứu vớt cái đất nước này. Điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là cùng chết với nó mà thôi!"

"Cho nên......" Phillip lạnh lùng buông George ra, "Con sẽ cứ mặc cho quả bom hạt nhân ấy, rơi xuống thành phố quê nhà St. John của con, xóa sổ hơn mười hai triệu người dân ở đấy khỏi thế giới này?"

Trong phòng nhất thời im lìm như một ngôi mộ.

Một lúc lâu sau, George cất giọng hỏi:"Vậy con phải làm như thế nào đây?"

Phillip chậm rãi nói:"Để mặc cho hai cậu em của con, hoàn thành một lần phản bội cuối cùng của gia tộc Morton đi!" Lão lấy ra một tài liệu khác, nhét vào trong tay George:"Đem cái này, đưa cho Reinhardt."

Tựa như không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của người học trò, lão nói tiếp: "Thứ đồ này vốn là để gía họa cho Liên bang Leray, có điều tất cả công việc đều qua tay thầy, thế nên nếu như mọi chuyện bị vạch trần, thầy sẽ lập tức trở thành con dê thế tội."

Phillip cười khổ, trong thanh âm có một ý vị đùa cợt khó tả: "Lão hoàng đế của chúng ta muốn dùng quả bom hạt nhân tạo ra một tấn thảm kịch sẽ cuốn cả xã hội loài người vào vũ trụ đại chiến, chỉ cần cái thứ khốn kiếp này phát nổ, cả hai phe Tây Ước lẫn Phỉ Minh đều quyết không để đối phương gán cái tội danh này lên người mình, chiến hỏa sẽ lập tức bùng phát. Hơn nữa, phụ thân ngươi thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng, ngay sau khi vụ nổ xảy ra, ông ta sẽ tuyên bố thoái vị, đem cả Gatralan sát nhập vào Đế quốc Binalter, trở thành một hành tỉnh của siêu cấp đế quốc này."

George cảm thấy hôm nay kinh hãi đã nhiều lắm rồi, không cách nào tiêu hóa nổi:"Sát nhập vào Đế quốc Binalter?"

Phillip gật đầu, nói:"Đúng vậy, con không nghe nhầm đâu, là sát nhập vào Đế quốc Binalter ở cách xa hàng vạn năm ánh sáng. Bởi vì Stephen không thể nào chấp nhận cái quyết định ở trong mắt hắn tương đương với việc vứt bỏ cơ đồ của gia tộc Morton nên mới lập ra kế hoạch hành thích này, hắn cho rằng, cuộc chiến tranh với Leray không thể tiếp tục được nữa."

Phillip thở dài thật sâu, nói tiếp:"Nếu như nói đến chính trị, cha của con tuyệt đối là một thiên tài, hơn nữa, ở phương diện này ông ta còn có một sự quyết đoán ghê gớm. Trong cuộc đại chiến sắp tới, vô luận là làm một quốc gia thành viên của Tây Ước hay là làm một hành tỉnh của Binalter, cũng không có gì khác nhau. Nếu như chiến tranh thất bại, hết thảy đều tan thành mây khói, nếu như chiến tranh thắng lợi, như vậy một cái hành tỉnh ở cách xa mấy trăm vạn năm ánh sáng, muốn một lần nữa đạt được độc lập cũng không phải là một chuyện quá gian nan."

"Nhưng mà, dù sao đấy cũng là đang đùa với lửa. Tất cả những việc này đều là nhằm vào Russell, ông ta không thể tha thứ cho việc Russell dẫn quân tiến vào tinh vực Small Pyreness, vì chuyện này, ông ta thậm chí không tiếc hết thảy, muốn đem cả Gatralan biến thành mồi lửa cho vũ trụ đại chiến. Chuyện chế tạo vũ khí hạt nhân đã khiến cho Cơ quan thanh sát vũ khí quốc tế cảnh giác, thế nhưng cha con vẫn không chịu dừng tay, thậm chí còn định ra tay với đoàn thanh sát...... Ông ta đã bị sự phản bội của Russell thiêu hủy mất lý trí rồi."

"Bây giờ chính là cơ hội tôt nhất, cũng là cơ hội cuối cùng của con. Stephen nếu muốn phát động tập kích, nhất định phải tìm cách điều động Thần Thoại quân đoài, khiến cho Reinhardt không thể có mặt ở Mosky khi kế hoạch diễn ra. Thầy đoán chừng bọn chúng sẽ nghĩ biện pháp phát động một loạt các cuộc tập kích dưới danh nghĩa của Tự Do Chiến Tuyến. Việc con cần làm bây giờ là trợ giúp bọn chúng, đem bản báo cáo phát hiện có người chế tạo bom hạt nhân này đưa đến cho Reinhardt, sau đó cùng hắn tiến hành điều tra, rời khỏi nơi này......"

George đột nhiên ngẩng đầu lên, cả kinh nói:"Thầy nói........."

Phillip gật đầu, thản nhiên nói:"Đây là lựa chọn duy nhất, vô luận kế hoạch của Stephen và Bruce có thành công hay không, con vẫn sẽ là người chiến thắng cuối cùng." Thanh âm của ông ta rất lạnh lẽo, không có một tia cảm xúc:"Nếu như kế hoạch của bọn chúng thất bại, con sẽ là người thừa kế duy nhất của gia tộc Morton. Nếu như kế hoạch của bọn chúng thành công, con có thể dẫn theo Thần Thoại quân đoàn trở về, dùng sự ủng hộ của quân đội để nắm giữ cục diện."

Nhìn ánh mắt phức tạp của George, Phillip khẽ mỉm cười:"Thầy biết, nếu có ai đưa ra đề nghị này, cuối cùng con sẽ hận người đó cả đời. Nhưng, nếu thầy không nói, sẽ không có ai dám nói! Thầy thà để con hận thầy, chứ không muốn để con phải hối hận. Con đường này không phải do con lựa chọn, mà là do cha con đã đem Gatralan và gia tộc từng bước, từng bước đi lên, con và hai người em kia đều không có sự lựa chọn, chỉ có điều mạng của con tốt hơn bọn họ một chút mà thôi!"

Thư phòng lại một lần nữa chìm vào trong yên lặng.

Phillip chậm rãi đi ra thư phòng, trong khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, lão chợt nghe thấy tiếng George gầm lên:"Chẳng lẽ, vận mệnh của con cuối cùng cũng vẫn chỉ là một kẻ phản bội, con nhất định phải phản bội lại cha mình?"

Cánh cửa phòng dừng lại một chút, cuối cùng đóng hẳn lại, nhẹ nhàng mà kiên quyết.

Ngoài cửa, Phillip nhếch mép cười, lão thì thào, tựa hồ như đang trả lời câu hỏi củ George, thanh âm thấp đến nỗi gần như không thể nghe thấy:"Đúng vậy, đây là vận mệnh mà ta lựa chọn cho ngươi. Gia tộc Morton quật khởi bằng phản bội, cuối cùng, sẽ diệt vong trong phản bội."

***

Thực lực kinh tế của Liên bang Leray sau hai năm động viên toàn dân đã được phát huy tới cực hạn, tổng thống Hamilton mặc dù đối với chiến tranh chỉ huy một chữ cũng không biết, nhưng lại có sự nhạy cảm trời sinh đối với kinh tế. Ông ta thông qua các loại thủ đoạn chính trị xảo diệu, không ngừng khai thác và kích thích sức mạnh kinh tế của Leray.

Ở quốc nội Leray, nhất là tại những nơi mà ngọn lửa chiến tranh chưa lan tới như là tinh vực Trung ương Leray và đại tinh vực Bách Mạc mà nói, chiến tranh tựa hồ cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại, dưới sự thúc đẩy của cỗ máy chiến tranh, rất nhiều nhà máy xí nghiệp vốn đang ế ẩm bỗng như được thổi bùng lên sức sống, [cùng với sự trợ giúp của các quốc gia đồng mình, tỷ lệ thất nghiệp ở các khu vực phi chiến tranh đã giảm xuống tới mức chỉ còn 2%, mà ngay cả ở khu vực tiền tuyến, tỷ lệ này cũng chỉ có 10%.

Hơn nữa việc thu hồi toàn diện tinh hệ Newwton cùng với những chiến thắng liên tiếp ở Galileo đã khiến cho tỉ lệ tín nhiệm của dân chúng dành cho chính phủ tăng cao vượt mọi kỷ lục. Bất quá, thịnh cực tất suy, chân lý vạn năm bất biến này bây giờ đang được áp lên trên người Hamilton, vị tổng thống chỉ còn có một năm cầm quyền.

Ở trước Phủ Tổng thống, mấy ngàn người đang tụ tập yêu cầu Tổng thống phải tiếp nhận phương thức hòa bình do Hội nghị Tối cao làm trung gian để giải quyết cuộc chiến tranh với Gatralan. Con số thương vong ở tiền tuyến Lucerne đã gây ra những cơn sóng gió lớn, hàng loạt đảng phái đối lập thi nhau hoa tay múa chân, còn dân chúng cũng bắt đầu ai oán. Dư luận hàng ngày đều đua nhau phân tích tình hình chiến tranh, cố gắng tìm ra nguyên nhân khiến cho con số thương vong lớn đến như vậy.

"Tôi không thể không thừa nhận, quốc gia đế chế thích hợp với chiến tranh hơn hẳn quốc gia liên bang." Hamilton buông rèm cửa sổ xuống, xoay người nhún vai, "Ở Đế quốc Gatralan chắc là chẳng bao giờ có những chuyện kiểu này đâu nhỉ? Tướng quân Russell."

*****

Hai vị thượng tướng vừa từ tiền tuyến Lucerrne phong trần chạy về thủ đô, Rusell và Bernadotte liếc nhìn nhau, đồng thời thầm nghĩ:"Tới rồi đây..."

Sau khi nhân được mệnh lệnh liên hợp của Bộ Tổng Tư lệnh và Văn phòng Tổng thống, Russell và Bernadotte đã cùng nhau thảo luận các tình huống có khả năng phát sinh, kết quả cũng không có nhiều lựa chọn, lúc này mà Tổng thống yêu cầu hai tổng chỉ huy tiền tuyến trở về, rõ ràng là phải có liên quan đến sự xung đột giữa tình hình tiền tuyến và cục diện chính trị trong nước.

Vì chuyện này, trước khi đi tiền tuyến Lucerne, Bernadotte và Russell đã trao đổi ý kiến với Tổng thống Hamilton. Cổ nhân đã có câu 'từ bất chưởng binh' (nhân từ thì đừng có mà làm tướng quân), trong chiến tranh thương vong là không thể tránh khỏi, dù sao đây cũng chỉ là một cái chỉ tiêu để đánh giá chiến cuộc mà thôi, trọng yếu nhất chính là chiến tranh phải thực hiện được mục tiêu chiến lược đã định trước, phục vụ cho mục tiêu chính trị.

Ví dụ như lấy tinh cầu Millok mà nói, số liệu thống kế cho thấy thương vong của quân đội Liên bang cao hơn hẳn của đối phương, nhưng dù sao Leray cũng đã truc xuất triệt để được quân đội Gatralan, có được tinh cầu Millok rộng lớn để làm căn cứ, đồng thời cũng chặn đứng con đường tiến sang tinh hệ Newton của Đế quốc Gatralan, khiến cho bọn chúng phải toàn diện rút lui để bảo tồn thực lực.

Thắng lợi Millok đã đảo ngược cục diện chiến tranh, Liên bang Leray đã chuyển từ thế phòng ngự sang phản công, vô luận dân tâm trong nước hay là dư luận quốc tế đều vô cùng tín nhiệm, tất cả đều theo thắng lợi mà nhảy lên một giai đoạn mới. Quan trọng hơn chính là quân đội Leray có thắng lợi làm kinh nghiệm, có thắng lợi để chuẩn bị, những thứ này không thể dùng thương vong mà tính toán.

Kể từ sau khi Bernadotte và Rusell gửi báo cáo đánh giá chiến cuộc Lucerne cho Bộ Tổng Tư lệnh và Văn phòng Tổng thống, Hamilton đích thực đã thực hiện đúng những gì ông ta đã hứa, tất cả yêu cầu mà tiền tuyến đưa ra đều được cho thông qua vô điều kiện, còn tiền tuyến cũng dùng hàng loạt thắng lợi đáp ứng cho những mong đợi ở hậu phương. Đây vốn là một sự phối hợp vô cùng ăn ý, nhưng sau khí Tây Ước đưa ra giải pháp hòa bình ở Hội nghị Tối cao thì tất cả đã không còn đơn giản như trước nữa.

Hội nghị Tối cao đã yêu cầu song phương lập tức ngừng bắn, Gatralan thậm chí đã đưa ra phương án rút quân ba giai đoạn khỏi tinh hệ Galileo trong vòng ba năm, đây chính là chỗ dựa cho các đảng phái có chủ trương hòa bình, đồng thời cũng giành được rất nhiều sự ủng hộ của dân chúng, nhất là những gia đình có thân nhân chết trận lại càng thêm căm ghét chiến tranh. Bọn họ tụ tập lại, hy vọng thông qua phương thức biểu tình để làm cho Đảng cầm quyền phải thay đổi sách lược chiến tranh, chứ không phải là tiếp tục tiêu tốn nhân mạng như thế này.

Những cuộc giao tranh ở Lucerrne là không thể tránh khỏi con số thương vong cao chót vót, điều này đã làm cho dân chúng vô cùng đau khổ, bọn họ khát khao muốn trở về cuộc sống bình an trước kia, bọn họ không mu ngoài chiến tường nữa.

Nhưng dân chúng không hề biết, cuộc chiến tranh này không thể kết thúc trong hòa bình, mà bây giờ cũng không phải là đoạn cuối của cuộc chiến, đối với cả xã hội loài người mà nói, đây chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu mà thôi. Liên bang Leray cũng không thể thoát ra khỏi cuộc chiến này được nữa. Những đại quốc cũng không có hề có ý muốn đối thoại, mà ngược lại bọn họ còn đang toàn lực chuẩn bị chiến tranh.

Thứ hòa bình ở ngay trước mặt, chỉ cần với tay là tới kia kỳ thật chỉ là một cái ảo ảnh. Khi chiến tranh bắt đầu, cái ảo ảnh này sẽ lập tức biến thành bóng ma, một lần nữa áp lên đầu Liên bang Leray, mang đến cho mọi người đau thương vô hạn. Nếu như quân sự không thể có được thắng lợi mang tính quyết định, chính trị sẽ không cách nào thu được đủ lợi ích, miễn cưỡng đón nhận thứ hòa bình được bố thí sẽ chỉ mang đến hậu quả lớn hơn mà thôi.

Cái tâm lý hòa bình hoang đường ấy lại đang được tăng cường, biểu hiện rõ ràng nhất là gần đây các đề án tăng quân cho tiền tuyến và gia tăng quân phí đều bị các đảng phái đối lập liên kết phản đối. Bây giờ còn có thể thông qua là bởi vì Đảng Cộng hòa Leray vẫn đang chiếm ưu thế tuyệt đối về số ghế trong Quốc hội. Thế nhưng hai tháng nữa sẽ diễn ra cuộc bầu cử Quốc hội, mà những tiếng kêu phản chiến lại đang có xu hướng lớn dần lên, thế nên việc Đảng Cộng hòa có còn giữ được ưu thế của mình hay không thật sự rất khó nói. Nếu như bầu cử quốc hội mà thất bại, chỉ cần nghĩ tới việc chiến tranh đang tiến hành tới thời khắc mấu chốt mà chính phủ lại chậm chạp không thể thông qua những quyết định khẩn cấp, mọi người đều có một cảm giác không rét mà run.

Đến khi đó cũng có nghĩa là Đảng Cộng hòa cầm quyền đã mất đi sự tín nhiệm của dân chúng, một Tổng thống không thể thực hiện được chức trách của mình thì chỉ có một kết cục duy nhất là từ chức.

Russell và Bernadott cơ hồ có thể kết luận, sở dĩ Hamilton mời bọn họ trở lại thủ đô vào lúc này, chính là bởi vì hoạt động của các phe phái chủ trương hòa bình càng ngày càng rầm rộ, khiến cho vị tổng thống này cũng không còn có thể kiên định được như lúc ban đầu nữa. Bây giờ thế cục tuy chưa đến mức không thể kiểm soát, nhưng nếu như tiền tuyến cứ tiếp tục ác liệt như cũ thì kết quả của cuộc bầu cử sắp tới sẽ rất khó nói trước.

Nếu như Tổng thống nhượng bộ, vậy cuộc chiến tranh này sẽ biến thành một tấn hài kịch cho hậu nhân lên án, đối với người một lòng muốn lơi dụng sức mạnh của Liên bang Leray để lật đổ sự thống trị của gia tộc Morton như mà nói thì lại càng không thể nào chấp nhận được. Lúc này nghe Hamilton gợi mở cậu chuyện, Russell nhếch miệng cười, nói:"Đúng vậy, ở/Gatralan không bao có chuyện như vậy, bất quá......" Ông ta gật đầu tỏ ý tách cà phê của viên thư ký, đợi người này đi ra khỏi phòng làm việc, đóng kín cửa phòng lại mới bưng tách cà phê lên, cười nói, "Nhưng điều này đối với lão độc tài tự cho là mình thông minh ấy mà nói, đó tựa hồ cũng không phải một chuyện tốt."

Những lời này khiến cả ba cũng bật cười, tất cả mọi người đều biết, Russell muốn ám chỉ không có dân chủ chế ước, James nhất định sẽ có những quyết định ngu xuẩn.

Hamilton gật đầu cười nói:"Nói tới đây, tôi thực không thể không khâm phục nghị lực củatiên sinh James. Nếu tôi mà là hoàng đế Gatralan, ây dà......" Ông ta nở một nụ cười trào phúng, "Đúng như tướng quân nói, có lẽ tôi đã đầu hàng từ sớm thì hơn."

Một tràng tiếng cười lại vang lên. Hamilton nhấc tách cà phê lên, nghiêm mặt, thận trọng nói:"Hai vị tướng quân, tin rằng cả hai đều đã đọc quá báo cáo mới nhất của Cục Tình báo, vị hàng xóm này của chúng ta rõ ràng là không cam lòng chấp nhận thất bại......" Ông ta khẽ cau mày, không biết là bởi vì cà phê quá đắng hay là bởi vì vấn đề khó giải quyết, "Tần xuất xuất hiện của các dặc sứ Gatralan ở Đế quốc Binalter và Liên bang Naga càng ngày càng dày đặc, các quốc gia lân cận của chúng ta cũng nhận được không ít phái đoàn ngoại giao. Mà gã hàng xóm lớn nhất của chúng ta, Đế quốc Deseyker gần đây cũng có những điều động quân sự rất không tầm thường, Cục Tình báo dự đoán, rất có thể bọn họ sẽ nhúng tay vào cuộc chiến của Leray. Vì thế, tôi rất muốn được nghe ý kiến của hai vị tướng quân."

Đây mới là chủ đề hôm nay. Đế quốc Deseyker điều động quân đội cực kỳ rầm rộ, không cần Cục Tình báo ra tay mà ai cũng biết hết. Trong thời đại vũ trụ này, khái niệm về biên giới đã khác xa thời xưa, thông qua một hoặc vài tinh vực công cộng, các quốc gia cho dù có cách nhau hàng vạn năm ánh sáng cũng có thể ytowr thành hàng xóm. Đế quốc Deseyker là một quốc gia cỡ trung bình khá với bốn tinh vực, có thể xếp vào hạng cường quốc cấp một, chẳng những thực lực quân sự cường đại, thực lực kinh tế cũng không thể xem thường.

Ở thời khắc mấu chốt này, làm một thành viên của Tây Ước mà Đế quốc Deseyker lại có những động thái như thế này quả khó tránh khỏi làm cho mọi người phải hoài nghi. Đối với Liên bang Leray mà nói, phải đồng thời tác chiến hai mặt với cả Gatralan và Deseyker, quả thực chính là tự sát!

Bernadotte nhìn Russell, bây giờ thế cục phức tạp đã bắt đầu lộ ra, tình hình ở Lucerrne cũng khong phải là rất chắc chắn, Liên bang chiếm cứ chẳng qua chỉ là ưu thế về chiến lược. Cho tới bây giờ Lieb Scott chẳng hiểu sao vẫn chưa ra tay, song phương gần như là tác chiến theo một trình tự máy móc, một công một thủ, tất cả đều là chính diện chiến đấu.

Nếu như, Lieb Scott bất ngờ tung ra tuyệt chiêu, thông qua một chiến dịch mà thay đổi thế cục.

Nếu như, vị hoàng đế kia, lại một lần nữa sử dụng thủ đoạn chính trị cao minh của mình, lôi cả xã hội loài người vào ngọn lửa chiến tranh.

Nếu như, Deseyker ngang nhiên xuất binh can thiệp.

Nếu như, thế cục chính trị trong nước biến ảo, đảng cầm quyền thất bại trong cuộc bầu cử.

Như vậy, đừng nói là Russell, cho dù có là thần tiên cũng không thể nào giành được thắng lợi cuối cùng.

Đến khi đó, đừng nói tiến công vào lãnh thổ Gatralan, mà ngay cả chấp nhận phương án hòa bình do Hội nghị Tối cao đưa ra, điều kiện để thu hồi lại tinh hệ Galileo tuyệt đối sẽ không thể có lợi. Hơn nữa, tiền tuyến tổn thất, dân tâm dao động, Hamilton thân làm Tổng thống Liên bang nếu như không nóng nảy, đó mới là chuyện lạ!

Russell nhíu chặt lông mày, là một nhà quân sự ưu tú, ông ta tự biết trình độ chính trị của mình thậm chí còn thua cả gã học trò béo mập đang phải ăn cơm tù ở Abnosker. Trong thời gian dạy học trước đây, ông ta đã thường xuyên phải kinh ngạc trước những kiến giải đặc biệt chuẩn xác về chính trị của mập mạp, điều này không chỉ cho thấy mập mạp rất có thiên phú chính trị mà còn cho thấy chính trị chính là điểm yếu của Russell.

Bản thân Russell hiểu rõ James, vậy chẳng nhẽ vị hoàng đế này lại mù tịt về Russell hay sao? Một kẻ như James dựa vào đùa bỡn quyền thuật, trở thành đế vương bằng con đường luồn lách giữa phản bội và tín nhiệm, cả đời chỉ thích làm một chuyện, đó chính là đùa bỡn chính trị!

Sự chênh lệch giữa Russell và James về chính trị là rất rõ ràng, thế nên Russell mới lựa chọn đầu quân cho Leray, ý đồ lợi dụng những chính khách Leray để đối phó với James. Vốn dĩ đây là một tính toán rất đúng, nhưng mà cái quốc gia này thật sự quá mức dân chủ, ai cũng có thể nhảy ra mà phun nước bọt, đảng đối lập có thể tùy ý triệu tập các cuộc họp phản đối chính sách hiện hành. Thể chế như vậy cố nhiên sẽ bồi dưỡng ra một đám chính khách giảo hoạt hơn cả hồ ly, nhưng đồng thời cũng trói buộc tay chân bọn họ.

Càng làm cho không người nào chịu nổi chính là Phỉ Minh không hề có một thái độ rõ ràng và thống nhất.

Cục diện thế giới đã tới nước này rồi mà ở các quốc gia dân chủ vẫn còn không ít kẻ mang tâm lý cầu an, quốc nội không ngừng kêu gọi kiềm chế và hòa bình, thậm chí có những người liên tục du thuyết đối phương, ý đồ dựa vào ba tấc lưỡi mềm oặt để hóa giải một hồi đại chiến thế giới. Các đế quốc hầu hết đã hoàn thành việc chuyển hướng kinh tế sang thơi kỳ chiến tranh, công tác chuẩn bị càng ngày càng khẩn trương, thế mà ở rất nhiều Liên bang dân chủ thậm chí đến một cái dự thảo tăng quân cũng không thể thông qua!

Đốivới phương án hòa bình do Tây Ước đưa ra, có không ít các quốc gia vốn có tâm lý sợ hãi chiến tranh hôawcj có lập trường trung lập tán thành, nếu như không nhờ có Cộng hòa Phỉ Dương ra sức phản đối, Hội nghị Tối cao thậm chí có thể đã trực tiếp hạ nghị quyết liên hợp rồi.

Kẻ dắt mũi cả thế giới đến mức độ này chính là lão điên ngồi trong hoàng cung Tanvir, hoàng đế James Morton! Hơn nữ, Russell có thể khẳng định, đây vẫn chưa phải là tất cả, chỉ cần cho vị hoàng đế độc tài này một chút kích thích thích hợp, ông ta nhất định có thể làm cho tất cả phải phát điên.

"Tổng thống các hạ, theo tôi thấy, Đế quốc Deseyker sẽ không tham gia vào trận chiến này. Nhưng tôi cũng biết, nhưng lời này chẳng trợ giúp gì được cho chúng ta cả, dân chúng sẽ không tin tưởng phán đoán của chúng ta, còn thế cục quốc tế biến ảo, cũng không ai biết được một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì. Tôi không thể cam đoan được gì hết!" Russell đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống đám người đang tụ tập trước Phủ Tổng thống, "Hơn nữa, tôi cũng không thể đưa ra quyết định. Tôi rất hiểu, chỉ cần một chút bất cẩn, Liên bang Leray sẽ trở thành ngòi nổ cho vũ trụ đại chiến."

"Nhưng!" Russell nhìn thẳng vào Hamilton, ánh mắt lấp lánh, "Chúng ta cũng không thể tiếp nhận đề nghị hòa bình. Một gã ngốc chính trị như tôi cũng có thể nhìn ra mục đích của Tây Ước, bất quá chỉ là câu giờ mà thôi. Một khi bọn họ chuẩn bị kỹ càng xong, kế hoạch rút quân của Gatralan sẽ lập tức biến thành kế hoạch tiến quân, nghiền nát chúng ta."

"Vậy, ý của tướng quân là........."

"Dưới sự lãnh đạo của ngài, Đảng Cộng hòa vô cùng đoàn kết, sau khi chiến tranh bùng nổ đã giành được những thắng lợi huy hoàng." Vẻ mặt của Russell vô cùng thoải mái, tựa hồ không hề căng thẳng trước tình hình, thậm chí tựa như còn cố tình pha trò:"Nhìn xem, ngay cả quân địch như tôi cũng đã đầu hàng, chỉ số tín nhiệm của dân chúng dành cho ngài cũng vẫn rất cao. Cho nên, tôi hy vọng, trước khi quyết định, chúng ta không ngại cù cưa một chút!"

"Sao cơ?"

"Đúng vậy đấy!" Ngữ khí của Russell phi thường kiên quyết.

"Chúng ta không thể xác định chính xác ý đồ của Deseyker, thế nên trước khi bọn họ có những động thái quân sự rõ ràng hơn, chúng ta không cần phải tự làm loạn trận thế, nên đánh như thế nào thì cứ đánh như thế đã! Lực lượng quân sự của Gatralan đang suy bại dần, điểm này tôi hiểu rất rõ ràng, vì thế Lucerne phải tiếp tục chiến đấu. Thắng bại ở bình nguyên Lawos quan hệ đến toàn bộ chiến cuộc, lúc này chúng ta không thể để cho Gatralan có cơ hội hồi sức, cho dù cuối cùng có bắt buộc phải đàm phán thì ưu thế cũng phải nằm trong tay chúng ta."

"Tổng thống các hạ, tôi tin rằng ngài hiểu rõ hơn ai hết, trong thời kỳ chiến tranh, làm một người lãnh đạo quốc gia cần phải có dũng khí nhiều hơn vô số lần lúc hòa bình. Ngài còn có một năm nhiệm kì, đây có lẽ là thời gian huy hoàng nhất trong cuộc đời ngài. Cuộc chiến tranh này đã khiến cho Liên bang Leray phải trả giá rất nhiều, mà trong tương lai không xa, chúng ta sẽ còn phải đối mặt với những hoàn cảnh hiểm nguy hơn bây giờ rất nhiều. Tôi nghĩ, ngài hẳn là đang lo lắng suy nghĩ xem mình phải làm thế nào để dẫn dắt quốc dân giành lấy thắng lợi, chứ không phải là bám víu vào một cái hòa bình hư vô mờ mịt."

Trên khuôn mặt Russell hiện lên một nụ cười thần bí khó lường:"Chiến trường lúc này cũng đã không còn chỉ ở Lucerne nữa. James có thể đùa bỡn chính trị, chúng ta lại có thể chiến đấu ở tất cả mọi nơi."

"Đừng quên, tôi là người lãnh đạo của Tự Do Chiến Tuyến, ở bên trong Gatralan, chúng ta vẫn còn có một đội quân ngầm này. Gatralan không phải là một khối thép nguội, chỉ cần kế hoạch của chúng ta tiến hành thuận lợi, vậy thì mọi thủ đoạn chính trị của James cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi."

"Huống hồ......... ở đó, chúng ta còn có một cái biến số, nếu như hắn phát huy được tác dụng của mình, Gatralan sẽ không có cơ hội để nghỉ ngơi. Mong ngài hãy cho tôi và Bernadotte thời gian một tháng, một tháng sau này, chúng ta sẽ có quyết định!"

***

Trong lúc này, vị tiến sinh biến số của chúng ta đang cầm một cái khoan tay, cần mẫn quay từng vòng, từng vòng. Bất chợt, mũi khoan tụt hẳn vào trong, thông rồi!

Rốt cục thì cũng đã hoàn thành được bước đầu tiên của cuộc vạn lý đào vong, thế nhưng mập mạp lại hề có chút hưng phấn nào, hắn luống cuống giấu vội chiếc máy khoan đi, rồi dùng một tấm bìa che miệng lỗ lại, trộn đống bột bê tông bị khoan ra với nước để ngụy trang, sau đó liền nằm phịch xuống giường ngủ lấy ngủ để.

Mười ngày mới đào ra được một cái lỗ như vậy, thật sự là quá gian nan quá thống khổ liễu. Tới gần sáng sớm, trong giấc mộng mập mạp đột nhiên mơ thấy mình bị chuyển sang một buồng giam khác, thế là cả người hắn run run, nước mắt lập tức trào ra, nức lên thành tiếng.

Mập mạp vừa khóc thì liền tỉnh dậy, ánh mắt xuất thần, hành động này của hắn đã dọa cho cả đám Trộm và bác sĩ sợ thót cả tim, giữa lúc buồng giam đóng chặt mà mập mạp lại lên cơn mộng du thì là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào cơ chứ!

Ăn sáng xong, tất cả phạm nhân cũng không lập tức phải đi lao động như những ngày thường. Hôm nay, giám đốc nhà tù Willy Armstrong đứng trên đài cao tuyên bố, sau hai tuần lễ nữa, nhà tù sẽ tổ chức Đại hội giác đấu hai năm một lần. Hắn báo cho tất cả phạm nhân rõ, ở trong thời gian này tốt nhất là ngoan ngoãn an phận, bất cứ hành vi nào không phù hợp quy tắc hoặc khiến cho cai ngục hiểu lầm đều sẽ dẫn đến một hậu quả duy nhất, đó chính là giết ngay tại chỗ!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-793)