← Ch.166 | Ch.168 → |
Hệ thống thông gió trong phòng bếp của tiểu công chúa tương đối tốt, chính là cửa sổ duy nhất của nhà giam dưới đất phía đối diện. Ngô Tiểu Man có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. lúc này bên ngoài cửa đã tiến vào trời đông, đang có tuyết rơi. Bông tuyết tung bay, rơi lên trên cây đào kia.
- Sang năm cây đào này nhất định sẽ trổ rất nhiều trái đào lớn. Nếu có thể ăn thì tốt rồi.
Ngô Tiểu Man nghĩ ngợi. Lúc này cô còn chưa biết, dưới cây đào này có chôn một xác người. Nếu mà biết, cô nhất định không tiếp tục hy vọng có thể ăn trái đào nữa.
Vừa đảo thức ăn trong nồi, Ngô Tiểu Man vừa nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ.
- Chỉ vài ngày nữa là đến lễ Noel rồi. Hàng năm mỗi dịp Noel, phụ hoàng hoặc anh trai đều tặng quà cho mình. Năm nay ông già Noel sẽ không xuất hiện nữa rồi. Phụ hoàng, anh trai, mau tới cứu em đi.
Ngô Tiểu Man nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ mà nghĩ ngợi.
Cô không biết trong tay Lâm Phi cũng có một ông già Noel. Nhưng ông già Noel này không phải tới tặng quà Noel mà là đang nghiên cứu cơ giáp sinh vật trong phòng thí nghiệm bí mật của Thánh nữ tà giáo Ám Phi Hoa.
Ăn cơm xong hai mười phút.
- Nghĩ ngơi đủ rồi. Bắt đầu rèn luyện ngày hôm nay nhé.
Lâm Phi nói.
Dưới sự trợ giúp của dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy) của Lâm Phi, cơ thể của Ngô Tiểu Man càng ngày càng trở nên mềm dẻo, có thể thực hiện nhiều tư thế khó khăn hơn.
Đương nhiên cái giá phải trả chính là trong khi huấn luyện động tác yoga trung cấp cho người hầu gái của mình đã giết chết cô hơn một ngàn lần, làm gãy chân tay mấy ngàn lần.
- Lâm Phi, rốt cục anh bắt tôi tới đây vì cái gì? Muốn học trộm Hoàng Cực Cửu Trảm của hoàng tộc Bách Thú Đế Quốc chúng tôi phải không?
Ngô Tiểu Man nói rất nghiêm túc với Lâm Phi.
Vài ngày nay cô vẫn luôn tự hỏi, vì sao Lâm Phi lại nhốt mình trong hầm ngầm. Cuối cùng cô kết luận là Lâm Phi đang có ý đồ ác độc, muốn học hết toàn bộ chiêu số Hoàng Cực Cửu Trảm của mình. Lâm Phi có thể không phải là kẻ điên mà cố ý như vậy, bắt mình ngày nào cũng phải tập thể năng hoặc yoga. Hắn làm thế chẳng qua chỉ là để che dấu mục đích thật. Hắn muốn học trộm tuyệt học gần như là đệ nhất trong giới cơ giáp, Hoàng Cực Cửu Trảm.
- Phải gọi tôi là chủ nhân. Hoàng Cực Cửu Trảm rất mạnh sao? Tôi thấy một đòn cũng chẳng đỡ nổi. Mục đích chính thức tôi bắt cô, tôi đã cho cô biết rồi. Đó là bởi cô đã nhận tôi làm lão đại rồi. Tôi muốn thực hiện trách nhiệm của lão đại, dạy dỗ tiểu đệ.
- Mà thực lực các phương diện của tiểu đệ như cô rất tầm thường, bởi vậy mỗi ngày tôi đều phải đốc thúc cô tập luyện. Nếu cô muốn thì ngày mai chúng tôi có thể không cần thi đấu cơ giáp nữa. Tôi là người tốt, không nên nghĩ xấu về tôi. Nào, bắt đầu rèn luyện yoga ngày hôm nay đi.
Lâm Phi cười ha hả rồi trả lời.
Nghe Lâm Phi trả lời như vậy, Ngô Tiểu Man không biết hắn nói là thật hay giả. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ bắt đầu rèn luyện yoga theo Lâm Phi.
Ngô Tiểu Man đã có thể tự tập hai tư thế đầu. Hệ Thống Chiến Thần trong đầu Lâm Phi bắt đầu để Lâm Phi dạy Ngô Tiểu Man tư thế yoga thứ ba, ôm bóng.
Lâm Phi tiến tới trước người Ngô Tiểu Man, tự mình cuốn thành một khối, sau đó khôi phục lại, đứng lên trước mặt cô.
- Vừa rồi tôi làm động tác ôm bóng, tự cô có làm được không?
Lâm Phi hỏi Ngô Tiểu Man.
- Tôi thử một chút.
Ngô Tiểu Man bất đắc dĩ đáp. Cô biết nếu từ chối thì sẽ bị đánh ngất, sau đó bị tên điên bạo lực này mạnh mẽ bắt thực hiện tư thế.
Ngô Tiểu Man bắt đầu cố gắng thực hiện tư thế ôm bóng, thử cuộn cơ thể lại thành một đám. Nhưng cánh tay và chân của cô vẫn không tròn được như tư thế vừa rồi Lâm Phi làm.
- Xem ra tôi còn phải giúp tôi thực hiện một chút.
Lâm Phi nhìn Ngô Tiểu Man đối diện cố gắng gần ba phút vẫn không thực hiện được tư thế ôm bóng yoga theo đúng yêu cầu của Hệ Thống Chiến Thần liền nói.
- Anh nhẹ một chút.
Ngô Tiểu Man hơi khiếp đảm nói.
- Tin tôi đi.
Nói xong câu này, Lâm Phi liền tiến lên ba bước, đi tới trước mặt Ngô Tiểu Man, bắt đầu đưa ấn hai tay và hai chân Ngô Tiểu Man.
Tiếng răng rắc trong trẻo vang lên.
Hai đùi và hai cánh tay của Ngô Tiểu Man đã bị Lâm Phi ấn gãy.
- Á, đau quá, chân tôi, tay tôi bị anh làm gẫy rồi. Hai đùi tôi, hai tay tôi, Lâm Phi, cái tên khốn kiếp này.
Ngô Tiểu Man kêu lớn.
- Tin tôi đi, đừng để tâm.
Lâm Phi cười ha hả trả lời. Ấn gãy chân Ngô Tiểu Man đã thành thói quen với hắn.
- Thế này còn không để tâm, sau này tôi còn đường nào mà ăn cơm nữa. Hu hu hu...
Ngô Tiểu Man đau đớn bắt đầu khóc to.
Trở lại ba mươi giây trước. Lâm Phi lập tức thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy). Cảnh tượng trước mặt liền biến thành lúc Ngô Tiểu Man cố gắng thực hiện tư thế.
- Anh phải nhẹ một chút.
- Tin tôi đi, tôi biết điều chỉnh mà.
Lâm Phi trả lời xong liền tới trước mặt cô, bắt đầu ấn tay chân.
Sau khi Lâm Phi dùng dị năng hơn ba trăm lần, tư thế rốt cục được thực hiện tốt. Ngô Tiểu Man đã trở thành một quả bóng tròn trịa, thể hiện ra trước mặt Lâm Phi.
Tư thế này tương đối dễ trói, không cần phải dùng gậy gỗ cố định. Lâm Phi dùng dây cao su trói lại, giúp Ngô Tiểu Man cố định cơ thể!
Sau khi thực hiện xong tư thế ôm cầu cho Ngô Tiểu Man, Hệ Thống Chiến Thần trong đầu Lâm Phi bắt đầu tính thời gian.
Trong lúc đó, Ngô Tiểu Man luôn kêu đau nhưng bị Lâm Phi trực tiếp bịt miệng.
Nếu có lòng thương xót thì Lâm Phi biết người bị phạt sẽ là mình.
Vẫn là để tên đàn em Ngô Tiểu Man này đau đi, dù sao cũng là vì muốn rèn luyện tính dẻo dai cho thân thể cô ta, cũng không chết được.
Lâm Phi nghĩ vậy xong liền ngồi xuống trong phòng, bắt đầu bài rèn luyện hàng ngày.
Một giờ sau, Lâm Phi cởi dây trói trên người cho Ngô Tiểu Man, rồi lại ôm cô ta đến trong bồn tắm để giảm bớt mệt mỏi cho cơ bắp.
Nhìn bồn nước thuốc bao trùm toàn thân, lại thêm trên mặt Ngô Tiểu Man còn vương nét đau đớn, làm cho người ta có cảm giác như thấy mỹ nhân tắm, thật mê người.
- Reng reng reng.
Đột nhiên đồng hồ truyền tin trên tay Lâm Phi vang lên, cắt đứt Lâm Phi đang thưởng thức.
Lâm Phi xem là ai gọi mình, lại là thánh nữ tà giáo Ám Phi Hoa.
Vì thế, Lâm Phi đành rời căn phòng dưới dất này, đợi lát nữa nếu có cơ hội thì sẽ xem mỹ nhân tắm. Sau khi đóng chặt cửa, hắn liền mở máy truyền tin.
- Xảy ra chuyện gì vậy đại thánh nữ, quân phản loạn của thánh giáo phát triển không thuận lợi à?
Lâm Phi hỏi.
- Trưởng lão Lâm Phi đại nhân của tôi, quân phản loạn phát triển rất thuận lợi. Nhưng gần đây tôi gặp được một vấn đề không giải quyết được. Chắc anh không biết, thời gian trước, trong lúc anh đi giúp Lam Bách Hợp chấp hành nhiệm vụ lính đánh thuê ở Minh Thần Tinh, tôi đã từng liên lạc với thú vương của Bách Thú Đế Quốc, đề nghị ông ta cấp cho một tinh cầu có mỏ tinh thạch, với lý do là để hỗ trợ việc tăng cơ giáp cho quân phản loạn của thánh giáo.
-Ủng hộ quân khởi nghĩa của thánh giáo tôi chính là gián tiếp làm giảm thực lực cùng thế lực của Thiên Long Liên Bang. Bởi vậy, Thú vương của Bách Thú Đế Quốc đã chọn người đồng minh là tôi này.
-Vốn Thú vương Bách Thú Đế Quốc định đưa Minh Thần tinh cho tôi, nhưng anh lại giết hết tất cả các binh sĩ mà hắn phái đến đóng trên Minh Thần tinh, khiến cho tinh cầu mỏ tinh thạch Minh Thần tinh này hoàn toàn bị Thiên Long Liên Bang độc chiếm.
-Cho nên thú vương Bách Thú Đế Quốc đã đưa cho tôi một tinh cầu có mỏ tinh thạch khác ở một nơi xa xôi, nói là vì ủng hộ sự phát triển của Thánh giáo tôi, góp phần đả kích sự thống trị mục nát của liên bang.
-Nhưng gần đây, khi giáo đồ của tôi đi đến tinh cầu này tiến hành khai thác mới phát hiện, chuyện không đơn giản như vẻ ngoài như vậy. Hoá ra trên tinh cầu mỏ tinh thạch này vẫn còn sinh vật có trí khôn sinh sống.
-Không chỉ thế, những sinh vật có trí khôn này có cơ thể cao lớn, hình thể có thể so với cơ giáp, sức chiến đấu lại mạnh, số lượng nhiều, phân chia thành nhiều bộ tộc, sống rải rác ở khắp nơi trên tinh cầu.
-Mà trải qua thăm dò, nơi mỏ tinh thạch có hàm lượng khoáng sản cao nhất lại nằm dưới khu sinh sống của một bộ tộc lớn nhất trong bộ tộc thổ dân.
-Bây giờ, giáo đồ của tôi đã thành lập căn cứ tạm thời trên tinh cầu khoáng thạch này, nhưng nếu muốn đuổi những sinh vật bản xứ có trí tuệ này đi thì chắc còn phải cần một trận chiến ác liệt nữa. Vì thế, tôi muốn anh đi tới tinh cầu khoáng thạch này, thử xem có thể giúp các giáo đồ của tôi, chấp hành ý chỉ của thần, đuổi đi những thổ dân không biết điều kia không.
Ám Phi Hoa thông qua điện thoại nói với Lâm Phi xong, cũng thông qua tính năng truyền tin của đồng hồ truyền cho Lâm Phi vài hình ảnh về một tinh cầu và dân bản xứ.
← Ch. 166 | Ch. 168 → |