← Ch.199 | Ch.201 → |
Tổng chỉ huy nghe thuộc hạ báo cáo xong cũng hết sức kinh ngạc.
- Đó là ma nữ hủy diệt loài người, bị cường bạo thì cường bạo. Các người không cần phải xen vào. Ả bị thế là đáng tội. Lâm Phi dùng phương pháp đặc thù bức hỏi tin tức. Nhớ kỹ, chuyện xảy ra hôm nay không được kể với bên ngoài.
Bà lão tổng chỉ huy suy tư một chút rồi nói với hai hộ vệ.
- Vâng.
Từ biệt Ám Phi Hoa xong, Lâm Phi rời khỏi nhà tù dưới lòng đất.
Lúc đi lên trên lầu, Lâm Phi đem nghi hoặc trong lòng ra hỏi Hệ Thống Chiến Thần:
- Hệ Thống Chiến Thần, dựa theo sự phát triển của thời không này, năm mươi năm trước tôi không phải là ở bệnh viện tâm thần mà ở bên trong ngục giam Tạp Nhĩ. Dựa theo sự phát triển này thì tôi không có khả năng biết Ám Phi Hoa, cũng không có khả năng giải cứu ông lão côn trùng chứ hả?
- Ký chủ đang ở bên trong không gian ảo do Hệ Thống Chiến Thần chế tạo, có điều sửa đổi. Không gian ảo phát triển là tham khảo kinh nghiệm trong hai năm nay của cậu. Quỹ tích phát triển của không gian ảo này đã bị đẩy đi ba năm. Dựa theo sự phát triển này, một năm sau nếu ký chủ không chết thì sẽ từ bệnh viện tâm thần vào ngục giam Tạp Nhĩ, sau đó sẽ gặp Ám Phi Hoa.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong đầu Lâm Phi.
- Nếu nói như vậy thì trong thế giới hiện thực sẽ không bộc phát trùng triều hủy diệt nhân loại phải không?
Lâm Phi hỏi tiếp.
- Không gian ảo này là tham khảo theo sự phát triển của không gian thật của ký chủ. Thời không hiện thực nếu như không có người thay đổi thì trùng triều nhất định sẽ xảy ra. Hơn nữa chắc chắn ngươi sẽ phải chết. Đương nhiên nếu hiện tại ngươi không giải quyết được vấn đề này thì chắc là người sẽ bị đám bác sĩ trong bệnh viện tâm thần kia hành hạ cho tới chết tại không gian ảo này.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên.
- Biết rồi. Tôi sẽ nghĩ biện pháp. Xem ra dù trở lại thời không năm mươi năm trước, giải quyết vấn đề Thánh giáo nghiên cứu sinh vật, quay về thế giới hiện thực thì tôi cũng phải đi tìm Ám Phi Hoa để bàn bạc một phen.
Lâm Phi tự nhủ.
Lâm Phi trở lại bệnh viện tâm thần, cứ điểm của nhân loại trong tương lai dưới mặt đất.
- Lâm Phi, cậu đã gặp Ám Phi Hoa tà giáo kia rồi. Cậu nhớ kỹ là khi trở về quá khứ phải thuyết phục bản thân tôi năm mươi năm trước, để tôi đi ngăn cản kiếp nạn của nhân loại này.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần nói với Lâm Phi.
- Nếu tôi trực tiếp kể chuyện này thì bà ở năm mươi năm trước có thể tin không?
Lâm Phi hỏi.
- Người ta nói, trên thế giới này, hiểu mình nhất chính là mình. Tôi thân là viện trưởng một bệnh viện tâm thần, nhưng thân phận ngầm lại là người đứng đầu cơ sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật đặc thù của quân đội Thiên Long Liên Bang, tìm hiểu một số vấn đề khoa học kỹ thuật của liên bang. lúc đó tôi hết sức tự đại đa nghi.
- Đề tài nghiên cứu khoa học kỹ thuật này không phải là thứ người bình thường có thể tưởng tượng được. Hiện tại tôi cho cậu biết một phần nội dung nghiên cứu của tôi, hơn nữa cho cậu kết quả cuối cùng trong nghiên cứu mở rộng tinh thần học nhân loại của tôi. Cậu trở về đưa kết quả kia cho tôi ở năm mươi năm trước xem, chắc lúc đó tôi sẽ tin lời cậu.
- Hiện giờ tôi đưa cậu kết quả cuối cùng của nghiên cứu mở rộng tinh thần nhân loại và ý nghĩa của nghiên cứu. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì nửa năm sau tôi mới phát hiện ra kết quả này.
- Cậu chỉ cần cầm kết quả nghiên cứu và ý nghĩa này về đọc cho tôi ở năm mươi năm trước nghe, chắc mấy giờ sau là tôi có thể chứng thực tính chính xác của nó thôi. Lúc đó tôi sẽ tin lời cậu nói.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần nói với Lâm Phi, cũng bắt đầu nhớ lại số liệu nghiên cứu, tìm một số tài liệu cho Lâm Phi nhớ kỹ.
Bởi vì Lâm Phi có cơ sở y học, hơn nữa đã làm nhiệm vụ bác sĩ trong thế giới ảo của Hệ Thống Chiến Thần, sở trường nhất là trí nhớ. Nội dung trong đó được viện trưởng bệnh viện tâm thần chỉ cặn kẽ, mất một giờ vũ trụ là hắn hoàn toàn học xong.
- Lâm Phi, cậu phi thường kiệt xuất. Năm mươi năm trước tôi không phát hiện ra, đó là tổn thất của tôi. Nghiên cứu xuyên thời không này hết sức rộng rãi phức tạp, có thể trong đó có nguyên nhân gì đó khiến thời không của cậu xuất hiện thay đổi nào đó. Chuyện này tôi cũng không thể tìm hiểu kỹ được.
- Cậu trở về quá khứ, có thể không thay đổi được không gian của tôi hiện này. Tôi cũng không nắm chắc được mười phần đâu. Nhưng hiện tại cậu đã tới thời không này thì nên giúp tôi một chút.
- Hiện tại nhân loại cần nhất là sống sót. Trong quá trình chống lại Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng và Ngoại Tinh Trùng Tử, binh lính của chúng tôi không ngừng bị thương và tử vong.
- Vừa rồi cậu nói cậu là bác sĩ, y thuật rất lợi hại. Hơn nữa trong quá trình giảng giải cho cậu, tôi cũng phát hiện ra tri thức y học của cậu rất cao, tin rằng năng lực phẫu thuật cũng sẽ kiệt xuất phi thường.
- Vừa hay ở đây chúng tôi có rất nhiều người bị thương, bởi vì thiết bị y tế sơ sài cho nên muốn khôi phục vết thương hoàn toàn là rất khó. Hiện giờ cần phải có được phẫu thuật mới xong. Nhưng bác sĩ có thể phẫu thuật lại quá ít, hơn nữa tôi cũng không dám khen ngợi năng lực của bọn họ.
- Lâm Phi, thời gian còn lại, tôi hy vọng cậu có thể tới phòng phẫu thuật của chúng tôi, làm phẫu thuật và giảng giải cho các bác sĩ này.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần dùng giọng nói rất cầu khẩn nói với Lâm Phi.
- Nói về phẫu thuật thì không có vấn đề gì. Nhưng xác xuất thành công thì tôi cũng không dám nói trước. Tôi sẽ cố gắng thử một lần. Bà có thể cho những bác sĩ muốn học tới nhìn tôi phẫu thuật để học tập.
Lâm Phi tùy ý đáp.
Thật ra Lâm Phi cũng chưa thật sự phẫu thuật mấy lần. Hiện tại có cơ hội luyện tay, hơn nữa còn không cần chịu trách nhiệm. Vài giờ vũ trụ sau, Lâm Phi có thể trở về quá khứ rồi, vậy thì đồng ý thôi. Nếu không đồng thì thì chưa chắc bà viện trưởng này đã dễ nói chuyện như vậy.
Sau đó, Lâm Phi liền được viện trưởng bệnh viện tâm thần phái người dẫn tới phòng y tế bên trong cứ điểm ngầm.
Trong một đại sảnh lớn có đặt ba mươi giường bệnh. Trên đó nằm đầy người bệnh, đại đa số đều là trọng thương ngoại khoa, gãy chân, gãy tay, bụng bị thương, cũng chỉ được cầm máu tạm thời thôi.
Nghe hộ sĩ trẻ bên trong giới thiệu, hiện tại cứ điểm có thiết bị có thể thông qua tế bào của người bệnh, bồi dưỡng ra chân tay gẫy. Theo lý luận là có thể nối lại tay chân gẫy cho bọn họ.
Nhưng vấn đề là có thể bồi dưỡng ra chân tay gãy nhưng còn thiếu một bác sĩ có thể nối chân tay.
Các bác sĩ và hộ sĩ ở đây vốn chỉ quen dùng thuốc và phẫu thuật trị thương, làm gì có ai đã từng cấy ghép đâu.
Bọn họ cũng thử ghép mười người có chân tay gẫy rồi. Có chín người không thành công. Người duy nhất thành công, sau đó bị di chứng, không biết là gân nối sai ở đâu mà vốn là một binh lính chạy như bay, giờ lại giật giật giống như chuột túi.
- Các người căn cứ vào tế bào bổn thể của bọn họ, bồi dưỡng ra tay chân đi. Thời gian gấp rút, hiện giờ bắt đầu phẫu thuật.
Lâm Phi nói với tiểu hộ sĩ ở bên cạnh. Bởi điều kiện sơ sài cho nên Lâm Phi chỉ dùng cồn sát trùng hai tay một chút.
Đám bệnh nhân trên giường thấy một bác sĩ dùng một loại giọng điệu rất lợi hại nói như vậy, ánh mắt ảm đạm u oán lập tức hơi có ánh sáng. Đương nhiên bọn họ cũng biết đây là một bác sĩ không có kinh nghiệm thực tế, chỉ có lá gan cực lớn mà thôi.
← Ch. 199 | Ch. 201 → |