← Ch.450 | Ch.452 → |
Xuống phòng giam dưới đất, Lâm Phi phát hiện Ngô Tiểu Man đang nhìn hắn đầy mong chờ.
- Chủ nhân, tôi tự sáng tạo ra chiêu mới rồi. Tôi lấy tên là Thiên Lôi Trảm, anh phải giữ lời đấy. Tôi đánh bại được anh là phải thả tôi về Bách Thú Đế Quốc đấy. Nào, quyết đấu thôi!
- Hôm nay mệt quá, ngày mai đi.
Lâm Phi nói.
Đúng lúc ấy tiếng của hệ thống Chiến Thần vang lên:
- Chiến Thần bất cứ thời điểm nào cũng không thể từ chối khiêu chiến.
- Đừng, hôm nay luôn đi mà!
Ngô Tiểu Man nói.
- Được rồi.
Hai người đănh nhập khoang trò chơi.
Ngô Tiểu Man điều khiển người máy vung lên một đao huỷ thiên diệt địa. Lâm Phi định tránh nhưng phát hiện ra không tránh được, hắn thi triển dị năng trở về ba giây trước.
Cảnh vật trước mặt thay đổi, Ngô Tiểu Man lại vung đao, Lâm Phi lại bị đánh trúng.
Cứ thế Lâm Phi thi triển liên tục mười lần dị năng, hắn thấy đầu bắt đầu đau, hắn vừa quyết đấu với Lưu Ly Kinh Thiên xong, tinh thần lực sắp cạn hết rồi.
Cuối cùng Lâm Phi phát hiện mình thất bại, bại dưới đao của Ngô Tiểu Man, hắn không thể thi triển dị năng được nữa.
- Tốt quá, tôi đánh bại anh rồi, cuối cùng tôi cũng đánh bại anh!
Lâm Phi bước ra khỏi khoang lái.
Trong đầu vang lên tiếng của hệ thống Chiến Thần.
- Thân là Chiến Thần phải giữ lời hứa với thủ hạ. Ngô Tiểu Man đã đánh bại ngươi, ngươi phải trả tự do cho cô ta trở về Bách Thú Đế Quốc. Trừng phạt do thất bại, mỗi ngày tập thể lực với trọng lực gấp mười lần.
Lâm Phi chỉ có thể tiếp nhận một cách bất lực.
- Thiên Man Vị Diện à, ngày mai tôi đưa cô về Bách Thú Đế Quốc. Hôm nay cô thu dọn hành lý đi. À về Bách Thú Đế Quốc nhớ hàng ngày rèn luyện sức khoẻ đấy.
Sáng hôm sau, Ngô Tiểu Man ngồi phi thuyền rời khỏi Bắc Đẩu Tinh.
Trước khi đi, Lâm Phi đưa cho Ngô Tiểu Man một cái vali lớn, bảo về nhà rồi mới được mở ra.
Ngô Tiểu Man không biết trong vali có gì, cô đang ngồi trên cái vali nhìn ra ngoài vũ trụ, nhớ lại ba năm khổ cực.
Ngô Tiểu Man hạ quyết tâm, sau khi về Bách Thú Đế Quốc phải tìm cơ hội bắt Lâm Phi nhốt lại.
Còn về ba năm bị giam cầm kia, vì thể diện của hoàng thất, cô phải giấu nhẹm đi, không được nói cho bất cứ ai.
Mấy hôm sau, Ngô Tiểu Man kéo một cái vali lớn xuất hiện trước hoàng cung Bách Thú Đế Quốc.
- Ta là công chúa Ngô Tiểu Man, ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp ca ca!
Ngô Tiểu Man nói với hộ vệ hoàng cung.
- Làm ơn đi, trước khi nói dối thì nên xem tình hình trước. Công chúa mấy năm trước đã bị sát hại rồi. Mau đi đi, nếu không tôi coi cô như gián điệp bắt vào đại lao bây giờ.
Hộ vệ nói.
- Ta là công chúa Ngô Tiểu Man. Ta chưa chết, cho ta gặp phụ hoàng, ca ca!
Ngô Tiểu Man giải thích.
Hộ vệ không trả lời mà tiến lên định bắt Ngô Tiểu Man nhưng chưa qua một phút thì mấy hộ về đều đo sàn cả.
- Các ngươi quá yếu, cấm vệ quân hoàng gia từ bao giờ lại yếu thế này?!
Ngô Tiểu Man cảm thấy công kích của đối thủ quá chậm.
Ngô Địch đang mở cuộc họp trong hoàng cung, nghe thủ hạ hồi báo có người mạo xưng Ngô Tiểu Man, gây náo loạn ngoài cổng hoàng cung, đả thương mấy hộ vệ. Ngộ Đich dẫn cận vệ quân ra ngoài xem.
- Đại ca!
Ngô Tiểu Man thấy Ngô Địch xuất hiện thì gọi lớn, mấy năm không gặp, Ngô Địch vẫn không thay đổi nhiều.
Ngô Địch thấy thiếu nữ trước mặt thần sắc rất giống Ngô Tiểu Man.
- Em là... là Tiểu Man? Không phải em chết rồi sao?
- Em đúng là Tiểu Man đây. Em chưa chết mà bị một kẻ đưa đi. Ừm, em trở về từ một nơi gần như địa ngục.
Ngô Tiểu Man nói.
- Hãy chứng minh mình là Tiểu Man thật.
- Có thể kiểm tra máu. Đúng, em còn biết chuyện hồi nhỏ của anh, sinh nhật năm bảy tuổi anh đã tè dầm.
- Em đúng là Tiểu Man! Người đâu, đưa em ấy đi xét nghiệm DNA.
Sắc mặt Ngô Địch hồng hào nói.
Nửa tiếng sau, kết quả kiểm tra đã có, người trước mặt chính là Ngô Tiểu Man.
Ngô Địch tiến tới ôm lấy Ngô Tiểu Man.
- Tiểu Man, em lớn rồi, cũng xinh đẹp quá, mau nói anh nghe mấy năm nay đi đâu?
- Đó là bí mật của em, anh cứ coi như em trở về từ địa ngục đi. Mau đưa em đến gặp phụ hoàng. Đây là hành lý của em sao? Để anh cho người đưa về phòng cho em.
- Đúng rồi, đây là quà mà người đó tặng trước khi em đi. Hắn ta bảo về Bách Thú Đế Quốc rồi mới được mở. Để em mở xem.
Ngô Tiểu Man nói rồi mở vali ra.
Vali rất nặng, sau khi mở ra, Ngô Tiểu Man phát hiện trong đó là một loạt linh viị và một đống đất.
Ngô Tiểu Man kinh ngạc, Lâm Phi cho cô linh vị giả?
Ngô Địch thì vô cùng chấn kinh.
- Tiểu Man, mấy tháng trước lăng mộ hoàng gia bị huỷ hoại, số linh vị này có lẽ là thật.
- Cái gì?
Ngô Tiểu Man nhớ lại mấy tháng trước Lâm Phi cười cười nói rằng đây là linh vị giả, làm để cô không nhớ nhà nữa.
Còn nữa, trên đường về Bách Thú Đế Quốc, cô còn ngồi trên va li. Cả chặng đường cô đã ngồi trên linh vị của tổ tông.
Ở Thiên Lam Đại Lục, vì tiền tuyến có cấp báo, bảy đại thủ lĩnh của liên bang đã quyết định, học viên Học viện quân sự Bắc Đẩu tốt nghiệp trước một năm.
Lâm Phi nhận được thông báo ra tiền tuyến.
Trước khi ra tiền tuyến Lâm Phi còn nhận được một tin, trong trận chiến này, bảy đại thủ lĩnh liên bang đã quyết định phải dựng nên một anh hùng, mà Thiên Hạ Đệ Nhị là lựa chọn tốt nhất, vì thế họ quyết định phá lệ đề bạt Lâm Phi lên làm quân đoàn trưởng.
Ngày hôm sau sẽ tổ chức lễ phong chức và công bố thân phận thật của Thiên Hạ Đệ Nhị.
- Thì ra thủ lĩnh liên bang đã biết mình là Thiên Hạ Đệ Nhị từ lâu rồi.
Lâm Phi đọc thông báo xong nghĩ.
- Tiền tuyến, ta tới đây!
Hôm sau, tại căn cứ quân sự Thiên Lam Đại Lục, thủ lĩnh liên bang đứng trên đỉnh Thần Sơn.
Cửu đại chiến hạm trưởng của liên bang dự lễ, hàng trăm vạn học viên vừa trở thành quân nhân đứng phía dưới.
Hôm nay chính là ngày Thiên Lam Đại Lục xuất trận.
Áo Đinh Đặc thuộc đội hộ vệ, bảo vệ an toàn cho đại lễ.
Lâm Phi được sắp xếp ngồi trong cỗ máy Thanh Long đã được cải trang, chậm rãi bay tới đỉnh Thần Sơn.
Vì là đại lễ nên cỗ Thanh Long không lắp vĩ khí tầm xa.
- Trận chiến với Bách Thú Đế Quốc bắt đầu rồi. Hôm nay tôi muốn công bố với các vị thân phận của một vị anh hùng, chiến sĩ bí mật của Thiên Lam Đại Lục chúng ta Thiên Hạ Đệ Nhị.
Một lão giả trong bảy vị thủ lĩnh nói.
Cỗ máy Thanh Long đáp dưới chân núi, khoang lái mở ra.
Không chỉ Thiên Lam Đại Lục mà cả Bách Thú Đế Quốc cũng có vô số người đang chờ đợi được biết thân phận thật của Thiên Hạ Đệ Nhị.
← Ch. 450 | Ch. 452 → |