← Ch.527 | Ch.529 → |
- Ha ha ha ha......
Đường Tiêu phá lên cười:
- Nghiêm gia? Chỉ dựa vào lời nói và hành động vừa rồi của ngươi, bổn công tử có thể lập tức tiêu diệt cửu tộc Nghiêm gia ngươi! Chỉ có điều bổn công tử thật sự không rảnh rỗi như vậy, nhưng ngươi thì chết chắc rồi!
Địch Phong kéo Địch Lan ra xa, mặc dù biết dược thảo vạn năm nhất định sẽ mang tới một số phiền toái không cần thiết, nhưng đến mức giết người diệt tộc lại là chuyện lúc trước Địch Phong căn bản không nghĩ tới.
- Khẩu khí lớn thật! Chỉ dựa vào ngươi cũng dám nói diệt toàn tộc Nghiêm gia ta? Ta thật sự muốn xem xem, ngươi làm thế nào khiến ta chết chắc....
Nghiêm Bằng còn chưa dứt lời, một đạo huyết quang bay lên, trong nháy mắt chém xuống thân thể và trường mâu màu bạc trong tay hắn, Nghiêm Bằng chỉ cảm thấy bên hông có cảm giác ngứa ngáy, vô thức nhìn xuống dưới, lại không phát hiện có gì dị thường. Nhưng vào lúc này, trường mâu trong tay hắn đột nhiên gẫy thành hai đoạn, mũi thương rơi xuống phiến đá trên mặt đất.
- Ngươi......
Nghiêm Bằng mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó có chút không đúng, bỗng nhiên ngay lúc đó thân thể hắn lay động, nửa người trên lập tức tách rời với nửa người dưới, sau đó té ngã trên mặt đất, ruột chảy đầy đất.
- A!
Nữ tử đứng cạnh Nghiêm Bằng nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết này, liền có chút ngây người sửng sốt, với thực lực mà đối phương biểu hiện ra, dùng một kiếm có thể nhẹ nhàng giết chết Nghiêm Bằng, nàng tuyệt đối không tin đối phương chỉ có tu vi cấp Địa Nguyên tứ cấp, rất hiển nhiên, lần này bọn hắn đã chọc vào nhầm người.
- Ah! Ah! Ah!
Nghiêm Bằng nằm trên mặt đất vẫn chưa chết hẳn, nhìn thấy bụng mình bị chảy ruột, nửa người trên chia lìa với nửa người dưới, liền kinh hãi vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật tàn khốc này, liền ở đó lớn tiếng kêu thảm thiết.
- Ngươi cảm thấy ta không giết được ngươi, không diệt được Nghiêm gia Mãn tộc ngươi sao?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, thu hồi hồng viêm trong tay, xoay người qua, giống như người vô sự, vẻ mặt lạnh lùng hỏi Địch Phong đang đứng ở xa giá dược thảo vạn năm.
- Hà muội, mau chạy đến nhà thúc phụ ta, kêu bọn họ chạy tới cứu ta......
Nghiêm Bằng nằm trên mặt đất gọi nữ tử họ Hà đứng bên cạnh.
- Chính ngươi cậy mạnh, chọc người không nên dây vào, kêu ta làm gì? Ta còn có việc phải quay về trong tông.
Nữ tử họ Hà sợ hãi nhìn theo bóng lưng Đường Tiêu, sau đó tung người, lập tức bay khỏi nhà họ Địch, để lại một mình Nghiêm Bằng ở đó liên tục kêu thảm thiết.
Một quả hỏa cầu từ trong thân thể Đường Tiêu lặng yên không một tiếng động bắn ra, truy đuổi theo nữ tử họ Hà, nữ tử họ Hà chưa bay ra khỏi nhà Địch Phong, liền trực tiếp từ trên không trung ngã xuống, sau đó thân thể nàng bốc lên ngọn lửa hừng hực, trong nháy mắt bị thiêu đốt thành tro tàn.
Đường Tiêu chưa rời khỏi Tiên thảo chi thành, làm sao lại dễ dàng để nàng bỏ chạy, lưu lại mầm tai vạ cho mình?
Lúc này Nghiêm Bằng đã hoàn toàn chết lặng, vừa rồi hắn cũng vì nịnh nọt nữ tử họ Hà này, mới cưỡng ép xuất đầu đánh lén Đường Tiêu, không ngờ kết quả lại trở thành như vậy, nhưng điều khiến hắn không ngờ nhất là, nữ tử họ Hà bình thường vẫn liếc mắt đưa tình với hắn, giữa hai người đã sắp trở thành quan hệ tình nhân, không ngờ vào thời khắc nguy nan, nàng lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy, giống như sợ bị dính líu tới hắn.
Đường Tiêu cuối cùng cũng đàm phán xong giá cả với Địch Phong, hoàn thành giao dịch dược thảo vạn năm, quay đầu lại nhìn Nghiêm Bằng còn đang nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, ánh mắt lạnh lẽo, một quả hỏa cầu khác trong tay Đường Tiêu lại bắn ra, lập tức đốt Nghiêm Bằng thành một đống tro tàn, sau đó cũng không quay đầu lại từ trong nhà Địch gia đi ra ngoài.
- Huynh đài! Huynh đài!
Lý Nguyên đuổi theo hắn, vừa rồi trong nháy mắt Đường Tiêu đã giết chết hai gã cường giả thoát thai hoán cốt, khiến hắn nhìn thấy phải trợn mắt há hốc mồm.
- Còn chuyện gì?
Đường Tiêu đứng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên.
Lý Nguyên gãi gãi đầu, tựa hồ không biết mình muốn nói cái gì.
Đường Tiêu mỉm cười, sau đó ném khối thượng phẩm linh thạch và một món thượng phẩm pháp khí do võ giả cấp Nhân Nguyên sử dụng cho Lý Nguyên:
- Chăm sóc tốt bà ngoại ngươi.
Sau đó Đường Tiêu ném hồng viêm ra, nhảy lên phía trên, trong nháy mắt bay lên không trung, hoàn toàn biến mất.
- Huynh đài......
Lý Nguyên nhìn thượng phẩm linh thạch và thượng phẩm pháp khí trong tay, bất giác ngây người, lần này đúng là gặp được đại vận, gặp được một người ra tay quá sức rộng rãi hào phóng.
Lý Nguyên nhìn theo phương hướng Đường Tiêu biến mất, liên tục vái mấy lạy.
Mục tiêu kế tiếp của Đường Tiêu, không cần phải nói, chính là tiến về Thiên Thư các của Vân Vụ tông, tra tìm địa điểm của Bí cảnh Truyền Tống Trận trong bí cảnh sương mù và tinh đồ ở đây.
Một tháng sau, Đường Tiêu tới gần một thiên thạch cực đại, thiên thạch này chính là tổng bộ trên mặt đất của Vân Vụ tông, Kim Vân tinh.
Xung quanh Kim Vân tinh bày cấm chế rất cường đại, với tu vi hiện tại của Đường Tiêu, muốn tự nhiên xông vào cũng có khó khăn nhất định, trước đó khi lần đầu xông vào cấm chế ở Huyền Vũ thành đã bị Thiên Lôi bổ kích, hiện tại khi Đường Tiêu đối mặt với cấm chế cũng cẩn thận hơn nhiều.
Kim Vân tinh vô cùng rộng lớn, đến mức chí ít phải bay mười mấy năm mới hết được một vòng, Đường Tiêu bám theo những máy phi hành hình tròn kỳ quái kia, xuyên qua thông đạo đặc biệt trong cấm chế, chậm rãi bay vào cấm chế, đồng thời hạ xuống trên quảng trường rộng lớn của tinh thạch. Xem ra nơi này là bến đáp chuyên dùng để đổ bộ đặc biệt cho võ giả bên ngoài.
Hạ xuống trước rồi nói, nghĩ cách lẩn vào trong Vân Vụ tông, mới có thể tiến vào Thiên Thư các, tìm được chỗ tinh đồ và Bí cảnh Truyền Tống Trận tương ứng.
Ở một góc quảng trường, có mấy tên ăn mặc đạo bào tông phái canh giữ con đường tiến vào cấm chế, kiểm tra quảng trường đáp xuống, những võ giả từ trong thùng tròn đi ra hoặc tự hành đi tới, phía trên núi đá cực lớn bên cạnh cửa vào con đường có viết ba chữ vàng cực lớn: "Vân Vụ tông", vô cùng có khí thế.
Hôm nay ở đây rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có vật phi hành hình tròn xuyên qua thông đạo cấm chế đáp xuống, sau đó một đám võ giả nam nữ từ bên trong đi ra, hướng về phía cửa vào. Khi Đường Tiêu tới nơi, ở đây đã xếp thành một hàng dài.
← Ch. 527 | Ch. 529 → |