← Ch.320 | Ch.322 → |
- Mẹ kiếp, hồ ly tinh này dụ người thật. Lão tử dù không thể ăn thật nhưng ít ra cũng phải mượn cơ hội này chiếm chút lợi chứ. Đúng rồi, chứ giả vờ như bị nàng mị hoặc một lúc, lột sạch nàng ra, sờ mó một hồi...
Niềm vui thú lớn nhất của đời người là thế nhưng đối với Phó Thư Bảo, khi tu vi lực lượng chưa đạt tới Luyện Vĩnh Hằng Lực thì chỉ có thể kiểm tra. Đáng thương cho niềm vui của hắn.
- Không phải chứ. Rõ ràng ta khống chế được rồi mà. Ngươi không có khả năng... Ô, Âm Nhi! Bỏ tay ngươi ra!
Hồ ly tinh tương lai còn đang nghi hoặc thì một bàn tay hao đột nhiên di chuyển, trượt vào khe sâu của nàng.
Cảm giác mềm mại như tơ, vô cùng thoải mái. Trong lòng Phó Thư Bảo cười to sung sướng...
Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu...
Một loạt tiếng chó sủa đột nhiên truyền tới, khiến Phó Thư Bảo phải đột ngột thu tay lại.
Từ xưa tới nay, chó là người bạn trung thành nhất của loài người. Trông nhà trông cửa, một khi có người lạ tiến vào thì lập tức chó sẽ sủa, còn xông tới cắn xé. Chó bình thường đã có khả năng như vậy, mà vương giả trong loài chó, Tuyết Sơn Báo Tử Cẩu lại càng không phải nói. Một con Tuyết Sơn Báo Tử Cẩu có thể đánh thắng hai con sói, thông minh trời sinh, có cảm giác rất mạnh với nguy cơ, không thua Ngao Khuyển Tây Vực nhiều. Lúc này đột nhiên chúng phát ra tiếng sủa, không có khả năng bởi gió tuyết mà chỉ có thể là có người đang tới đây.
- Mau mặc quần áo vào. Chúng ta gặp phiền toái rồi!
Ném lại một câu, Phó Thư Bảo đột nhiên vọt ra khỏi lều.
- Hóa ra là... Hắn vẫn tỉnh táo. Đáng giận!
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền mắng thầm, nghiêm mặt, vội vã tìm quần áo mặc vào.
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng nói truyền tới.
- Ha ha! Tiểu huynh đệ, ta đã nói rồi mà, chúng ta lại gặp nhau.
Băng thiên tuyết địa, gió lạnh gào thét như quỷ khóc sói gào. Âm thanh này truyền ra từ chỗ sâu trong bóng tối. Chỉ nghe thấy âm thanh mà không thấy người đâu khiến người ta cảm thấy như có một luồng áp lực vô hình.
- Là vị huynh đệ đã gặp ở trong cửa hàng xe trượt tuyết phải không? Nếu đã đến thì không bằng tới đây uống một hớp rượu để thân thể ấm áp đi.
Phó Thư Bảo lên tiếng, tay cũng đã lấy Thiên Trúc Cung và Xà Nha Tiễn ra ngoài.
- Ha ha ha... uống rượu sao?
Âm thanh mơ hồ của người mặc áo đen lại truyền ra từ sâu trong màn tuyết.
- Ngươi sai rồi! Phó Thư Bảo, ta đến là để lấy mạng ngươi.
Vút!
Phó Thư Bảo không chần chờ chút nào, lập tức lắp tên lên dây cung. Một mũi tên liền bay vọt về phía truyền ra âm thanh.
Mời người đến uống rượu chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi. Chỉ cần hắn mở miệng nói chuyện thì sẽ lộ vị trí. Trong bão tuyết mịt mờ, hắn không thể nào nhìn thấy người mặc áo đen, tương tự thì người mặc áo đen cũng không thể nhìn thấy hắn. Nghe tiếng đoán chỗ, dựa vào xạ trình kinh khủng hơn ba ngàn bước của Thiên Trúc Cung, hắn nhất định có thể giết người mặc áo đen nhanh đến mức khiến hắn ta không kịp trở tay.
Một mũi tên bắn ra, sóng nhiệt tản ra khiến bông tuyết tan rã, khí thế một đi không về!
Người mặc áo đen không lên tiếng nữa. Mặc dù đã bắn ra một mũi tên nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy kết quả, cũng không thể phán đoán được là trúng hay không trúng. Càng như vậy thì Phó Thư Bảo càng khẩn trương. Có thể đối phó với cung tên của hắn thì chứng tỏ đối phương cũng đại khái hiểu rõ về thực lực của hắn, là đến có chuẩn bị. Nếu đánh lén không thành công thì tiếp theo nhất định sẽ là một cuộc khổ chiến không thể nào dự liệu được kết quả.
Lúc này Hồ Nguyệt Thiền cũng vọt ra, trên người đã khoác một chiếc áo lông thật dày nhưng bộ dạng xốc xếch, hơn nữa trên tay lại cầm một thanh chủy thủ nhỏ. Nhìn bộ dạng này, hiển nhiên là nghe thấy tiếng của người mặc áo đen, đoán được một chút tình huống nên nàng mới vội vàng lao ra hỗ trợ.
Lấy tu vi lực lượng hiện tại của nàng thì có thể miễn cưỡng đối phó với Lực Sĩ cấp Nội Lực, nếu đối phó với Lực Sĩ lợi hại hơn nữa thì càng không phải bàn rồi. Nhưng dưới tình huống sử dụng hình thái huyễn hồ thì sẽ sức chiến đấu của nàng sẽ làm một biến số rất lớn. Dù sao ngay cả tu vi như Phó Thư Bảo, chỉ cần không chú ý một chút là cũng trúng chiêu ngay.
- Phó đại ca, người mặc áo đen kia đâu rồi?
Vừa lao ra, đôi mắt đẹp liền ngó nhìn xung quanh, Hồ Nguyệt Thiền hỏi một câu.
Tầm mắt của Phó Thư Bảo vẫn tập trung vào phương hướng mũi Xà Nha Tiễn đã bay ra, cũng không trả lời câu hỏi này.
Ầm ầm ầm!
Một chuỗi âm thanh cổ quái trầm trầm đột nhiên truyền đến từ dưới sâu trong lòng đất tuyết. Mười hai con Tuyết Sơn Báo Tử Cẩu càng sủa ác liệt hơn. Theo tiếng vang trầm muộn ầm ầm kia càng ngày càng gần, bọn nó càng lộ ra vẻ lo âu bất an, liên tục lui về phía sau. Bọn nó muốn chạy trốn nhưng đã bị khóa sắt trên cổ chặn lại, không thể nào chuyển động được.
- Phó đại ca, đây là âm thanh gì? Sao lại có tiếng động lớn như vậy chứ?
Hồ Nguyệt Thiền khẩn trương nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong lòng đất tuyết.
Vút...
Âm thanh xé gió vang lên!
- Mau tránh ra!
Phó Thư Bảo đột nhiên rống to một tiếng, một tay ôm chầm lấy cái eo thon nhỏ của Hồ Nguyệt Thiền rồi lướt ngang sang bên cạnh. Nhất thời hắn đã mang theo nàng dịch chuyển khỏi vị trí lúc đầu mười bước.
Lúc thân thể hai người còn chưa ổn định, một mũi tên đã đâm vào vị trí Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đứng vừa rồi.
Mũi tên là Xà Nha Tiễn, là mũi tên Phó Thư Bảo bắn ra lúc nãy.
Tình huống như thế chứng tỏ một vấn đề, đó chính là mũi tên vừa rồi không có một chút tác dụng nào, không những thế còn được người ta trực tiếp tặng lại.
Nếu đối phương cũng dùng cung tên bắn thì không có gì ngạc nhiên. Nhưng đối phương lấy tay ném ra lại tạo ra hiệu quả như vậy, thì việc này còn kinh hãi gấp mười lần so với việc dùng cung tên bắn!
Thân phận của người mặc áo đen này là gì?
Không thể nào biết được nhưng có thể khẳng định lúc nhìn thấy hắn ở cửa hàng xe trượt tuyết vào sáng sớm, khí tức trường trường lực lượng tản mát ra trên người hắn đã bị che dấu. Mục đích của hắn chính là khiến người khác tưởng lầm hắn chỉ là một tiểu nhân vật cấp Nội Lực, do đó mất đi sự đề phòng!
Rất gian xảo!
Uỳnh...
Uỳnh...
Uỳnh...
- Ha ha ha... Cung tên Lực Luyện Khí quả nhiên có uy lực bất phàm. Nhưng ở trước mặt Hắc Y Sứ ta thì đây cũng chỉ như món đồ chơi của trẻ con thôi! Muốn giết ta sao? Lấy bản lĩnh thật sự của ngươi ra đi!
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, vô cùng bắt mắt giữa Băng Thiên Sơn.
Âm thanh rầm rầm chính là tiếng bước chân của hắn!
Sau khi nhìn thấy rõ ràng, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền cũng không nhịn được mà đồng thời hít vào một hơi khí lạnh. Hai tay của tên kia đang cầm một khối nham thạch to lớn đen thùi như tấm chắn che trước người hắn. Nham thạch kia hiển nhiên không phải là nham thạch bình thường, toàn thân đen nhánh, mơ hồ của tỏa ra ánh sáng của kim loại. Cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm ứng được một lượng lớn Kim Nguyên Tố đang dao động, hiển nhiên đó chính là một tảng quặng thép tinh túy. Nam tử mặc y phục màu đen tự xưng là Hắc Y Sứ kia không thể nghi ngờ là một Lực Sĩ nắm giữ Kim Nguyên Tố Lực. Dựa vào hành động ném cung tên ra, hơn nữa lại nhìn vào lực lượng trường mạnh mẽ chí cực đang tản mát ra từ trên thân thể hắn, không khó có thể kết luận tu vi lực lượng của hắn là cảnh giới Vĩnh Hằng Lực!
Khó trách mũi Xà Nha Tiễn mà hắn đánh lén không có chút tác dụng nào. Trong nháy mắt, Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng nắm giữ Kim Nguyên Tố lực hoàn toàn có thể tập trung Kim Nguyên Tố thành nham thạch rồi ngăn cản mũi tên kia.
Khí thế mênh mông áp bách tới đây, chỗ nào cũng có, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Khuôn mặt Hồ Nguyệt Thiền đã tái nhợt, không còn chút máu.
Nhìn Hắc Y Sứ như núi lớn áp bách tới càng ngày càng gần, chỉ trong nháy mắt, vô số ý niệm đã hiện trong đầu Phó Thư Bảo. Nhưng đáng tiếc chính là cho dù từ Phương Tín hay là từ bản thân hắn thì hắn đều không thể xác định người đến không có ý tốt này là của Thanh Dật Vương Tước hay Thái Bình Vương Tước. Càng không biết lai lịch thì áp lực trong lòng lại càng lớn.
- Khí thế thật mạnh mẽ! Quả nhiên là Lực Sĩ thuộc tính kim, nắm giữ lực lượng công kích và phòng ngự mạnh mẽ nhất, chỉ đi bộ mà đã tỏa ra khí thế như núi cao vậy rồi. Cứ như thế, còn chưa chân chính xuất thủ thì hắn đã giữ thế thượng phong mất.
Phó Thư Bảo thầm than sợ hãi.
Cao thủ tỷ thí, kỹ năng chiến đấu và tu vi lực lượng mạnh yếu đương nhiên là nguồn gốc thắng bại nhưng khí thế của một người cũng vô cùng quan trọng. Có một số người yếu bị bắt nạt, đến lúc không để ý tới sinh tử nữa mà phản kháng thì thường thường có thể kinh sợ đến người bắt nạt hắn, một lần hành động chiến thắng. Có thể thấy được khí thế cũng vô cùng quan trọng.
- Không thể tiếp tục như thế này được. Phải phá hủy khí thế cường đại của hắn! Phá!
Phó Thư Bảo đã có quyết định trong lòng nhưng cho dù là tu vi lực lượng hay những thứ khác, muốn phá hủy khí thế của người trước mắt này dễ vậy sao?
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Cánh tay cầm nham thạch nặng ba nghìn cân, Hắc Y Sứ như đang tản bộ trong sân vắng vậy, nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác trầm trọng và vô cùng áp lực. Mỗi khi hắn bước một bước, tuyết đọng trên mặt đất đều như thủy triều tách sang hai bên, lộ ra mặt đất bị chôn sâu dưới lớp tuyết. Tiếng bước chân rầm rầm kia chính là do mặt đất này tạo ra. Tình cảnh này giống như một chiếc chiến thuyền hình người đang chạy giữa đại dương bị băng tuyết phủ kín, thuyền đến đâu băng tuyết mở ra đến đấy.
- Vô dụng thôi! Phó Thư Bảo, tu vi hiện tại của ngươi căn bản không phá được khí thế sát phạt của ta đâu! Thực ra ta còn chưa từng gặp mục tiêu nào có thể phá vỡ khí thế sát phạt của ta. Phải biết rằng đây là đôi chân đã giết chết ngàn người nên mới luyện được khí thế như vậy!
Hắc Y Sứ đột nhiên nói, dường như hắn đã nhìn rõ tâm tư của Phó Thư Bảo.
- Mục tiêu? Giết chết ngàn người để ta luyện khí thế sát phạt sao?
Trong lòng Phó Thư Bảo vừa động, bỗng bật thốt lên:
- Ngươi là sát thủ Tử Đảo Mật Nhân Xã?
- Ha ha ha... khó trách hai tỷ muội Thập Tứ và Thập Thất thất thủ. Chỉ dựa vào phần cơ trí lâm nguy mà không sợ hãi này của ngươi, bọn họ ngã xuống cũng không oan. Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta là một trong tứ đại sứ giả của Tử Đảo Mật Nhân Xã, Hắc Y Sứ. Thập Tứ và Thập Thất chẳng là chỉ hai tên sát thủ mà ta bồi dưỡng thôi, nhiệm vụ thất bại thì cũng không còn giá trị tồn tại nữa. Hơn nữa, vận may của ngươi cũng chỉ đến tối nay, hai tỷ muội Thập Thất và Thập Tứ không hoàn thành nhiệm vụ thì ta sẽ hoàn thành!
Hắc Y Sứ đột nhiên chấn động. Một luồng kình phong nhất thời khuếch tán ra từ thân thể hắn rồi rầm rầm cuốn động về phía bên này, sắc bén như đao. Những nơi đi qua, băng tuyết và nham thạch đều bị nghiền nát rồi hất lên cao.
Khí thế sát phạt cũng không phải chỉ là khí thế hư ảo, ảnh hưởng tới tâm thần của người khác, dập tắt ý chí chiến đấu của đối phương. Trải qua trăm ngàn lần ám sát và ta luyện, nó đã được tiến hóa thành thủ đoạn sát thủ thực chất, trở thành kỹ năng chiến đấu!
Lấy lớn hiếp nhỏ, sát nhân và không sát nhan, Phó Thư Bảo đã trải qua rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thủ đoạn chiến đấu như vậy. Đối mặt với mảnh vụn đất đá tuyết băng đang cuốn đến, đột nhiên hắn cảm thấy bất lực, thất vọng, tuyệt vọng, bi thương. Một tia ý thức tiêu cực hiện lên đã vô hình tạo thành chướng ngại tâm lý trong đầu hắn!
Chỉ có cao thủ đệ nhất như Hắc Y Sứ mới có thể rèn luyện ra được khí thế sát phạt như vậy. Mỗi một lần tiến lên thì đều có không biết bao nhiêu tính mạng mất đi dưới chân hắn!
Quả thật Thập Tứ và Thập Thất cũng đã làm cho người ta đủ nhức đầu, Hắc Y Sứ bồi dưỡng được các nàng há có thể là loại người tầm thường?
Thập Tứ và Thập Thất liên thủ lại có thể giết chết mục tiêu cao hơn các nàng một cảnh giới. Như vậy, Hắc Y Sứ đã là tu vi cấp Vĩnh Hằng Lực, nếu hắn xuất thủ toàn lực thì chẳng phải là càng có khả năng giết chết mục tiêu cao cấp hơn sao?
Những thứ này không phải là ý niệm trong đầu mà chỉ là một tia khẽ lóe qua mà thôi, nhưng hắn vẫn chưa có kế sách đối chiến nào.
- Phó đại ca, nhìn đi!
Đang trong thời điểm nguy cấp, đang trong lúc tâm thần của Phó Thư Bảo bị khí thế sát phạt áp chế, Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi gọi hắn tỉnh lại.
Giờ sắp phải bỏ mạng rồi, nhìn nàng làm gì nữa chứ?
Phó Thư Bảo liền dời tầm mắt, lại thấy Hồ Nguyệt Thiền chợt kéo vạt áo ra. Một đôi tuyết trắng mềm mại, hai điểm hồng hồng nổi bật giữa bộ ngực phấn nộn liền lộ ra trước mặt hắn.
Người xưa đi học có biện pháp cực đoan như treo tóc lên cao, đặt vật nhọn dưới mông để nhằm vào những người đọc sách có ý chí không kiên định, không bền lòng. Hiện tại, hành động hoang đường của Hồ Nguyệt Thiền cũng ẩn chứa đạo lý vô cùng sâu sắc. Sở dĩ nàng không bị khí thế sát phạt của Hắc Y Sứ áp bách khống chế là do bản thân nàng có Hình thái huyễn hồ. Cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng có thể khống chế tâm thần người khác chứ chưa từng có người nào có thể khống chế tâm thần nàng được. Cho nên vào thời điểm nguy cấp này, nàng phải vạn bất đắc dĩ nghĩ cách kích thích tâm thần Phó Thư Bảo. Đối với loại người như Phó Thư Bảo, ủng hộ bằng tinh thần hay lời nói dõng dạc thì đều không có chút tác dụng, thứ duy nhất có thể tạo hiệu quả ngay lập tức chính là... để hắn nhìn ngực!
Bộ ngực của Hồ Nguyệt Thiền tươi mới, đầy đặn, đáng yêu, tập trung hàng vạn hàng nghìn sủng ái của trời cao vào thân thể, tuy không có chút tác dụng nào với việc bài trừ khí thế sát phạt của Hắc Y Sứ nhưng nó lại có tác dụng bài trừ tâm chướng cho Phó Thư Bảo!
Một người thích tiền tài, ngươi cho hắn tiền tài là có thể bảo hắn làm việc. Đối với tiểu sắc lang thích sắc đẹp như Phó Thư Bảo, ngươi cho hắn nhìn ngực thì tinh thần của hắn sẽ phấn chấn gấp trăm lần, tràn đầy ý chí chiến đấu kích tình.
Vừa nhìn quả nhiên là đã có tác dụng rõ rệt! Hơi thở gấp gáp, mặt đỏ tới tận mang tai, Phó Thư Bảo liền rống to một tiếng rồi xoay người đánh ra một quyền về phía vụn tuyết đất đá đang đến.
Nộ Quyền Thức nhìn ngực, Bạo Viêm Trùng!
Ánh lửa, kình khí cương mãnh hội tụ lại thành một thiết quyền khổng lồ vô hình rồi đâm thẳng về phía vụn tuyết đất đá kia.
Rầm rầm rầm...
Bùm bùm bùm...
Cách cách cách...
Tiếng va chạm lập tức truyền ra, vang vọng bên tai không dứt, vang dội như nã pháo trên chiến trường.
Những nơi thiết quyền vô hình đi qua, vụn tuyết liền bốc hơi lên cao. Hơi nước bay lên tạo thành một cơn lốc xoáy nóng lạnh luân phiên lốc xoáy. Cảnh tượng đồ sộ mà quỷ dị.
Mặc dù khí thế sát phạt của Hắc Y Sứ mang theo khí thế lôi đình vạn quân, phát động lực lượng băng tuyết và đất đá hội tụ lại thành kích thước khổng lồ nhưng một quyền của Phó Thư Bảo lại như một cây kim nhọn đâm vào khí cầu. Cho dù khí cầu có lớn hơn nữa thì cũng không thể nào chống đỡ được mũi kim nhọn, nhất thời tan vỡ.
← Ch. 320 | Ch. 322 → |