← Ch.0382 | Ch.0384 → |
Sở Nam lớn tiếng hô tới, tên cao giai Võ Quân từng thấy Sở Nam xuất thủ kia cũng không chút do dự mà bộc phát ra tuyệt chiêu mà hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ được. Giờ khắc này, hắn không đã còn sợ hãi khi nghĩ tới cùng Vũ Vương cường giả chiến một trận, mà ngược lại trong nội tâm không hiểu sao lại dấy lên một tia kích động, hưng phấn khó tả.
Đám người Thiên Kỳ, Chư Thứ cũng theo phía sau, sát khí, chiến ý ngưng tụ thành một cỗ, tập kích về phía Khương Vũ Vương.
Khương Vũ Vương căn bản là không có để ý tới đám người Thiên Kỳ, ánh mắt chỉ chằm chằm nhìn về phía Sở Nam, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi muốn lấy trứng chọi đá sao?
- Sai!
Sở Nam phun ra một chữ, tam hành nguyên lực, chín ngàn cân lực, hai trăm mười sáu vòng xoáy, ... dung hợp lại làm một rồi dồn lên trên cây cổ kiếm, lên Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên ngón tay cái, nói tiếp:
- Là tiên hạ thủ vi cường!
Chữ "cường" kia vừa dứt, không khí bốn phía "lốp bốp" loạn hưởng một hồi, cái không khí lạnh giá cũng chợt trở nên cực kỳ bạo loạn!
Trước đây, dù cho biểu hiện của Sở Nam có chút không tầm thường nhưng Khương Vũ Vương vẫn không để hắn vào mắt, mà cũng không hẳn thế, chỉ là miệt thị, cái nhìn của hắn với Sở Nam cũng chỉ như cái nhìn từ trên cao xuống coi muôn dân thiên hạ như con sâu cái kiến, đơn giản là hắn có thực lực tuyệt đối!
Nhưng mà, ngay lúc này Sở Nam xuất ra tình huống dị thường, sắc mặt Khương Vũ Vương thay đổi.
Xa xa, hào quang trong hai mắt trung niên mỹ phụ sáng ngời.
Sắc mặt Khương Vũ Vương biến hoá nhưng lại không có nhảy lên né tránh.
Nói đùa, hắn đường đường là trung giai Vũ Vương, đối mặt với công kích của sơ giai Võ Quân mà còn phải né tránh sao? Nếu hắn né tránh thì hắn xem như không cần lăn lộn nữa. Hơn nữa, bên cạnh còn một đám Huyền Băng môn đệ tử, nếu hắn né tránh, không những mặt mũi của hắn ném đi mà còn toàn bộ thể diện Thiên Nhất tông bồi táng theo!
Thậm chí, hắn một bước lui lại cũng không thể! Không thể!
Bởi vậy, lựa chọn duy nhất của hắn chính là ngạnh kháng! Phản kích!
- Ha ha ha...
Khương Lập mỉa mai cười lớn một tiếng, tiếng cười có chút giống như mèo vờn chuột vậy.
- Tiên hạ thủ vi cường? Ta xem xem ngươi như "cường" như thế nào, cho ta thế nào "cường"?
Trong lúc đàm thoại vang lên, một hồi băng phong đột nhiên nổi lên, những dòng sông băng kia tựa như cát bụi bị gió thổi bay lên đầy trời, rồi tất cả bỗng nhiên hoá thành từng khối băng vụn hướng Sở Nam bắn tới. Hơn nữa, những khoả băng vụn này trên đường lao tới liền ngưng tụ lại thành một đầu hung thú đang há cái miệng đỏ lòm với hàm răng sắc bén như muốn một ngụm đem Sở Nam nuốt vào bụng!
Nếu như Sở Nam chưa từng cùng Tần Vũ Vương trung gia Vũ Vương, hay Lăng Vi Thiên, Bạch Vũ Vương cùng nhiều sơ giai Vũ Vương chiến đấu qua mà nói, dưới một chiêu này không chừng hắn đã có chút hoang mang thất thố, sẽ không biết làm thế nào cho phải!
Nhưng là, hắn không đơn giản chỉ là chiến qua rồi mà kinh nghiệm chiến đấu còn rất phong phú. Sở Nam biết rõ, nhưng mẩu băng vụn này tuyệt đối so với huyền thiết thạch còn muốn cứng rắn hơn, nếu như bị đầu hung thú này nuốt vào, kết cục tuyệt đối là huyết nhục toàn thân bay tứ tung.
Nhưng đây là chuyện đối với người bình thường, còn Sở Nam hắn một chút né tránh cũng không có, giống như một con thiêu thân đâm đầu vào ngọn lửa. Bất quá, trên người hắn lúc này chợt hiện lên một đạo quang quyển!
Một cảnh xuất hiện, những mẩu băng toái kia thật giống như dòng nước chảy, còn Sở Nam lại chả khác gì con cá ngược dòng lao tới!
Sở Nam vừa từ trong đám băng vụn lao ra liền ngắm thẳng Khương Lập trung giai Vũ Vương!
- Đỉnh cấp phòng ngự pháp bảo!
Ánh mắt Khương Lập rất độc, chứng kiếm đám băng vụn đối với Sở Nam không có tạo thành ảnh hưởng gì tự nhiên minh bạch được đạo quang quyển trên người đối phương rốt cục là thứ gì, nhưng hắn cũng không có chú tâm nghiên cứu nó thêm bởi vì công kích của Sở Nam đã còn cách hắn chỉ vài thước mà thôi!
Gang tấc, bất quá chỉ là một tức thôi!
Ánh mắt Khương Lập hiện lên sát cơ, trong tay dần dần hiện ra một kiện bảo kiếm bích lục, hào quang ánh lên gần như đọng lại thành thực chất, thẹn quá hoá giận nói:
- Muốn chết, ngươi thật sự muốn chết! Bức ta dùng Thiên Ất Mộc Thần Kiếm, ngươi chết coi những cũng đáng, xuống dưới cửu tuyền coi như có thể tự ngạo rồi!
Sở Nam không có đáp lời mà chỉ tập toàn bộ nguyên lực dồn vào cổ kiếm mà đâm thẳng về phía đan điền đối thủ.
Chỉ cần một kiếm này đắc thủ, mặc kệ kẻ trước mắt là trung giai Võ Vương hay là cao giai Võ Vương, tất cả đều tuyệt đối chỉ có thể vẫn lạc mà thôi!
Lập tức, cổ kiếm đâm tới trước một bước về phía cơ thể Khương Lập, trường kiếm bích lục chợt dài ra thêm một đoạn, vừa vặn chặn ngay cổ kiếm lại!
Uy năng của kiện cổ kiếm này có thể sánh ngang với Hỗn Nguyên Ban Chỉ vậy mà lại không có thể huỷ diệt thanh kiếm này, chỉ để lại trên đó một vết xước mà thôi, cái này cho thấy phẩm cấp của thanh bích lục trường kiếm kia hẳn là hàng cao cấp rồi!
- Kiếm của ngươi, cư nhiên... đúng là có thể gây thương tổn cho Thiên Ất Mộc Thần Kiếm...
Hai con mắt Khương Lập sáng lên, quát:
- Cổ bảo như thế lại ở trong tay ngươi quả thật là phung phí của trời, bôi nhọ bảo vật, giao ra đây cho ta!
Nói xong, Khương Lập dùng Thiên Ất Mộc Thần Kiếm cuốn lấy cổ kiếm của Sở Nam, một tay còn lại hướng về phía cổ tay cầm kiếm của hắn chộp tới!
Thiên Ất Mộc Thần Kiếm quỷ dị vô cùng khiến cho Sở Nam hắn hơi kinh hãi một chút nhưng hắn lại không chút chần chờ nào, tay trái nắm thành quyền, tam hành nguyên lực tụ lại, chín ngàn cân lực tụ lại, Tịch Diệt Chi Hoả phóng xuất, vòng xoáy chợt hiện hung hăng oanh kích tới Khương Lập!
Tốc độ Sở Nam cực nhanh, một nửa hơi thở thời gian cũng không tới liền cướp tiên cơ thủ trảo Khương Lập mà đánh lên trên ngực của hắn!
Một quyền này uy năng quá lớn, mênh mông như biển khiến hư không chung quanh kịch liệt chấn động, Khương Lập trúng một đòn này không khỏi lui ngược về sau!
Rõ ràng, bộ dạng của Khương Lập chắc sẽ bị bức lui bước về sau mấy chục thước nhưng dù sao hắn không phải là hạng tầm thường, cũng là Vũ Vương cường giả, hắn lập tức vận lực để cho bản thân dừng lại tại bước thứ ba!
Chỉ là, khoé miệng hắn chợt hiện một tia huyết hồng, tại khoảng trời băng thiên tuyết địa này thật đúng là có chút nổi bật.
Đôi hoa hoa tỷ muội xa xa thấy vậy tự nhiên kinh hô một tiếng, đôi mắt liễu không hẹn mà nhảy lên mấy cái, tâm linh như cảm ứng được nhau mà đồng thời kinh hô một tiếng:
- Người này, thật là lợi hại!
Trong mắt trung niên mỹ hào quang chớp loé liên tục, một sơ giai Võ Quân lại có thể bức cho một trung giai Vũ Vương lui lại phía sau ba bước, đã vậy lại khiến cho Khương Lập bị thương. Cùng lúc đó, trung niêm mỹ phụ trong nội tâm hiện lên ý niệm:
"Nếu đổi lại ta, ta có thể tiếp được một kích đó của hắn sao?"
Sau một lát, trung niên mỹ phụ như đã tìm được đáp án cho mình, thầm nhủ:
"Nếu như đổi lại là ta, chỉ sự kết cục còn thảm hơn cả Khương Lập kia!"
Nhìn về phía Sở Nam trông bình thường như đến cực điểm kia, trong đầu trung niên mỹ phụ đột nhiên hiện lên ý niệm:
"Người này, không lẽ phải chết tại chỗ nào sao?"
Còn Khương Lập lúc này, mỗi ngóc ngách trong cơ thể, mỗi một cái tế bào đã đều tràn ngập phẫn nộ, hắn cư nhiên bị bức lùi ra sau ba bước, đã vậy đã còn bị thương, bị một tên sơ giai Võ Quân đánh cho bị thương.
Khương Lập thừa nhận mình đã quá chủ quan khinh địch rồi, tuy rằng hắn chưa bao giờ để vào mắt đám sơ giai Võ Vương cả, cho dù đối phương có pháp bảo lợi hại đi chăng nữa nhưng không nghĩ tới, hắn rõ ràng có thực lực khủng bố như vậy, thực lực cao như vậy lại làm sao có thể bị một gã sơ giai Võ Quân đả thương?
- Ngươi là ai?
Khương Lập lạnh giọng quát, xương cốt toàn thân răng rắc kêu, hiển nhiên là đang dồn nén phẫn nộ mà chuẩn bị đánh ra một kích!
Bề ngoài trông có vẻ Sở Nam chiếm được thượng phong nhưng thực ra bản thân hắn cũng chịu không nổi, sắc mặt cực độ tái nhợt, một quyền này của hắn hao tổn đâu chỉ là đại lượng nguyên lực mà còn có tâm thần suy yếu đi nhiều. Trong đầu hắn nhớ lại:
"Trung giai Võ Vương có năng lực cùng thiên địa chi lực câu thông, so với sơ giai Vũ Vương đâu chỉ là mạnh gấp đôi mà là mấy chục lần, hơn nữa hắn còn tu luyện Mộc nguyên lực, cho dù tại nơi băng thiên tuyết địa này vẫn là Thuỷ sinh Mộc, đối với hắn mà nói vẫn là cực kỳ có lợi!"
Nghe được câu hỏi của Khương Lập, Sở Nam nói:
- Ta chỉ là một người bình thường muốn đi vào Băng Viêm đảo!
- Nói dối!
- Đương nhiên, bằng vào việc Thiên Nhất tông các ngươi bá đạo, cho rằng ta nói dối thì cứ coi như ta nói dối đi a!
Sở Nam không coi lời đối phương vào mắt, thuận miệng nói.
- Đến cùng ngươi là người nào?
Sở Nam không có đáp lại câu trên mà chỉ hỏi một câu:
- Một quyền vừa rồi không dễ chịu a! Ngươi có phải hay không cảm thấy bên trong cơ thể có chút tê liệt?
Hai con mắt Khương Lập nhìn qua như hai hoả diễm hừng hực.
Sở Nam bộ dáng coi như không thấy, nói thẳng:
- Cái tiên hạ thủ vi cường này của ta có lọt vào pháp nhãn ngươi chăng?
- Hôm nay, ta cho ngươi sống không bằng chết!
- Những lời này, ta cũng rất muốn cho ngươi nghe a!
- Làm càn!
Khương Lập cảm thấy tôn nghiêm vô thượng của mình lại một lần nữa bị tên tiểu tử trước mắt chà đạp, khiến cho tâm tính bản thân tu dưỡng nhiều năm như vậy coi như đã hoàn toàn huỷ đi.
Mà, cái Sở Nam muốn chính là kết quả như vậy.
- Ngu ngốc!
Sở Nam mắng hai chữ xong liền không nhìn về Khương Lập nữa mà quay đầu nhìn về phía đám Thiên Kỳ phía sau, mà đám người Thiên Kỳ cũng đang cùng đám băng vụn kia chém giết. Đối với hắn mà nói, đám băng vụn kia tuy rằng không gây cho hắn chút phiền phức nào nhưng đối với bọn họ chính là không hề đối phó dễ dàng.
Thế nhưng, khi bọn hắn thấy Sở Nam bức lui Khương Lập cùng một tia máu huyết kia, trong nội tâm càng lúc càng đại định, chiến ý mãnh liệt, từng tiếng rống to phát ra, cuối cùng cũng xông qua đám băng vụn được nhưng bất quá lúc thoát khỏi thì chỉ còn lại sáu người, ba người còn lại đã nằm lại trên mặt đất.
- Giết a! Hắn bị thương, giết hắn đi, giết hắn là có thể dương danh lập vạn, có thể xông vào Băng Viêm đảo, có thể nhất chiến thành danh rồi!
Sáu người cùng công kích, ác liệt lăng lệ đánh úp lại.
Tới tận lúc này, tất cả bọn hắn đều không giữ lại chút nào mà bạo phát ra tuyệt chiêu uy lực lớn nhất!
Khương Lập nổi giận, rống:
- Bằng vào các ngươi, tâm si vọng tưởng, ta muốn cho các ngươi thống khổ tới chết!
Phát tiết một câu, Khương Lập không có thôi động Thiên Ất Mộc Thần Kiếm mà chỉ huy lên một chưởng hướng tên chạy đầu tiên đánh tới. Người nọ cảm giác được nguy hiểm tử vong phủ xuống, nội tâm đột nhiên hoảng hốt một chút nhưng trong nháy mắt hắn đã nghĩ tới mình không có đường lui này, không có đường nào để trón, huyết khí lập tức bạo phát, quát to một tiếng:
- Bạo!
Mặt khác, năm người còn lại đều nghênh tiếp một tay còn lại của Khương Lập.
Đột nhiên, Sở Nam lại nhảy lên không, cổ kiếm trong tay giương lên, kiếm khí phá không!
Hư không phát ra vô số tiếng bén nhọn kêu gào!
Bầu trời dường như sắp đổ xuống một trận kiếm vũ...
Thế cục vạn phần nguy hiểm!
Thừa dịp Khương Lập bị đám người Thiên Kỳ tạm thời cuốn lấy, Sở Nam lần nữa dốc chút sức tàn liều mạng, lại lần nữa cưỡng ép vận lực, bạo phát mà nhảy lên!
Cơ hội này, chỉ có trong tích tắc.
Bởi vì đám người Thiên Kỳ sẽ tuyệt không phải là đối thủ của Khương Lập, một cường giả trung giai Vũ Vương.
Cho nên, Sở Nam phải nắm lấy.
Kiếm khí đầy trời kia chính là thức thứ hai trong Loạn Phong Cương Trảm, Kim Hoả Thổ tam hành nguyên lực điên cuồng vận chuyển, một bên hắn vung cổ kiếm trong tay, một bên lấy ra rất nhiều đan dược nhét vào mồm!
Khương Lập cảm giác được trên không truyền đến một tia uy hiếp, ánh mắt híp lại nhìn về bên trong phía đám kiếm khí. Bên trong đám kiếm khí, thứ có thể uy hiếp được hắn chính là ngọn Tịch Diệt Chi Hoả màu đen kia, một quyền lúc trước bức lui hắn công lao chủ yếu cũng là do ngọn hoả diễm này gây ra, một ngọn hoả diễm quỷ dị mang theo lực lượng cực lớn!
- Chỉ bằng ấy công phu của ngươi mà muốn đối phó ta sao? Quả thực là tâm si vọng tưởng!
Khương Lập dưới làn sóng uy năng tự bạo pháp bảo của tên cao giai Võ Quân kia, một tay còn lại như cũ vẫn ngăn lại những người khác, mà Thiên Ất Mộc Thần Kiếm lại giương lên, chuẩn bị chặn đòn của Sở Nam!
Đột nhiên, hai con mắt Khương Lập híp lại thành một đường nhỏ.
- Ân? Không tốt!
Một tiếng "không tốt" này vừa ra khỏi miệng hắn liền bỏ qua những người khác mà chuyên tâm đối phó với Sở Nam!
Đơn giản là vì thức thứ hai trong Loạn Phong Cương Trảm kia của Sở Nam trong chốc lát vận chuyển đã trở thành Khai Thiên Liệt Địa đệ tam thức. Sở Nam vừa mới bắt đầu chính yếu là xuất ra một kích toàn lực, cái công kích phạm vi lớn kia thoạt nhìn hoa lệ vô cùng nhưng đối với Khương Lập mà nói, căn bản là không tạo ra được chút uy hiếp cùng tác dụng nào. Chỉ là, Sở Nam đem nó làm đòn nguỵ trang, sát chiêu chân chính là Khai Thiên Liệt Địa thức thứ ba!
Vũ kỹ công kích phạm vi chuyển thành toàn lực nhất kích, trung gian có chút ngưng trệ nhưng lại trôi chảy vô cùng, phảng phất như trời sinh nên là như vậy vậy!
- Chiêu thức kia.... có chút quen thuộc... Còn nữa, vẫn là Kim Hoả Thổ tam hành nguyên lực...
Khương Lập mặc dù tự nhẩm một câu như vậy nhưng đầu tiên là Sở Nam đã ẩn dấu tu vì cải biến lại hình dạng, thứ hai là vũ khí trong tay Sở Nam lại biến hoá quá lớn, lúc trước là trọng kiếm giờ lại chuyển thành một cây cổ kiếm nhẹ nhàng linh hoạt, thứ ba nữa là do Sở Nam đem nhiều loại vũ kỹ dung hợp làm một. Song song, vì để cổ kiếm phát ra uy lực lớn nhất nên cũng đã xảy ra một chút biến hoá.
Cho nên, Khương Lập hắn chỉ có thể tiếp tục nghi hoặc mà thôi.
← Ch. 0382 | Ch. 0384 → |