← Ch.375 | Ch.377 → |
Vẻ hoảng sợ trên mặt Mông Văn vẫn chưa thối lui. Một lúc lâu sau, khi Nhược Sương vỗ nhẹ vào lưng thì nàng mới khôi phục một ít:
- Ngày đó, khi chị nhảy xuống vách núi thì rơi vào một cây tùng ở dưới. Nhưng bỗng nhiên chị lại bị một lực hút rất lớn hút vào trong cái hang núi. Trong mơ hồ, chị cảm thấy như có một cái bóng chui vào đầu mình.
- Sau đó cái bóng kia bắt đầu không chế hành vi của chị. Lúc đầu chị còn chưa biết. Về sau khi biết rồi, thì chị bắt đầu tranh đoạt quyền kiểm soát với cái bóng kia. Lúc đó chỉ rất sợ hãi, không biết vì sao mình lại bị thế. Qua một lúc thật lâu, đang lúc chị cảm thấy mình sắp chết, thì chị bỗng nhiên lấy được ý thức. Rồi cái bóng kia chui ra khói ý thức của chị...
Mông Văn nói xong, thân thể vẫn còn run vì sợ hãi.
- Chị Văn, chị đã được hai vị tiền bối này cứu. Cái bóng kia đã bị hai tiền bối đẩy ra ngoài và chết rồi. Hiện tại chị đã được tự do.
Vũ Tích vội vàng chỉ về hướng mỹ phụ và nam tử râu ngắn, nói.
Mông Văn vừa nghe Vũ Tích nói vậy, tuy còn chưa hết bàng hoàng, nhưng vẫn đứng lên cảm ơn hai người.
- Tôi thấy bốn người các cô đều có tiên căn. Cụ thể là tiên căn gì, tôi không biết nói ra như thế nào. Chỉ biết là nót tốt hơn linh căn của người phàm rất nhiều. Tuy không biết bốn người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bốn người có nguyện ý bái tôi làm thầy không? Tôi có thể khiến bốn người trở thành thần tiên.
Mỹ phụ nhìn bốn người Vũ Tích, hỏi.
- Thần tiên?
Mông Văn sững sờ.
Nhưng Vũ Tích và Nhược Sương không có cảm giác lạ lẫm gì. Vũ Đình cũng đi theo hai người lâu như vậy, mặc dù còn chưa tu luyện, nhưng cũng biết một ít. Nên không sững sờ như Mông Văn.
- Đúng vậy, thần tiên có thể bay lên trời, chui xuống đất, có thể tùy tâm sở dục. (Làm mọi việc theo ý mình).
Người nam tử râu ngắn nói.
- Tôi không muốn làm thần tiên, tôi chỉ muốn gặp anh rể của tôi mà thôi.
Vũ Đình vội vàng nói.
- Tôi đã có chồng rồi, nên tôi muốn ở cùng với anh ấy. Thực xin lỗi vì không thể thành đệ tử của tiền bối được.
Vũ Tích cũng tỏ thái độ.
Nhược Sương thì chỉ lắc đầu, đứng đằng sau của Vũ Tích.
Mỹ phụ trung niên nói:
- Thực ra hai người đã tu luyện một loại công pháp khác. Mặc dù hai người có tiên căn, nhưng cũng không thể làm đệ tử của tôi được.
Cô ta vừa nói vừa chỉ về Vũ Tích và Nhược Sương.
Sau đó hướng Vũ Đình và Mông Văn nói:
- Hai cô thì khác, hai cô còn chưa tu luyện công pháp gì cả. Có thể bái tôi làm thầy.
Mông Văn nhìn Vũ Tích và Nhược Sương, trong lòng có chút đau khổ. Mối thù của nàng đã được báo, mặc dù nàng chưa hoàn toàn báo đáp được Lâm Vân, nhưng nàng cũng giúp hắn thành lập tập đoàn Vân Môn. Nhưng yêu hắn thì sao chứ, nữ nhân bên hắn nhiều lắm. Mình có tính là cái gì?
Nếu không phải vì Lâm Vân thì nàng đã không đi du lịch khắp nơi rồi. Hôm nay được vị tiền bối kia cứu, gia nhập vào môn phái của cô ta cũng không sao cả.
Nghĩ tới đây, Mông Văn liền cúi người thi lễ với mỹ phụ:
- Mông Văn nguyện ý bái tiền bối làm thầy.
Mỹ phụ trung niên thấy Mông Văn đồng ý, rất là cao hứng. Liền tranh thủ đỡ Mông Văn lên, rồi đeo giúp Mông Văn một cái giới chỉ vào tay:
- Thứ này tặng cho con.
- Chị Văn, chị...
Ba người Vũ Tích thấy Mông Văn muốn bái một người xa lạ làm thầy, đều kinh ngạc. Nhưng Vũ Tích bỗng hiểu ra điều gì đó, chỉ thầm than một tiếng. Chuyện về tình cảm, nàng không có cách nào hỗ trợ.
- Chỉ có con thôi à? Tiểu cô nương kia, cô tên là gì?
Mỹ phụ trung niên mỉm cười nhìn Vũ Đình.
- Tôi là Hàn Vũ Đình. Nhưng tôi không muốn bái tiền bối làm thấy. Tôi chỉ muốn bái anh rể làm thầy mà thôi. Anh rể của tôi lợi hại hơn hai tiền bối nhiều lắm.
Vũ Đình không chút do dự cự tuyệt.
Mỹ phụ nghe vậy bật cười:
- Lợi hại hai chúng tôi? Cô có biết tu vị của chúng tôi thế nào không? Cô và anh rể của cô đều là người của thế giới phàm nhân, việc Tu Chân không đơn giản như cô nghĩ đâu. Cho nên cô phải nghĩ kỹ, nếu bỏ qua, lần sau sẽ không có cơ hội tốt như vậy.
Ở trong mắt của mỹ phụ kia, anh rể của Vũ Đình nhiều nhất chỉ là Trúc Cơ Kỳ mà thôi.
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn bái tiền bối làm thầy.
Vũ Đình kiên định nói.
- Ài, tôi còn đang nghĩ, nếu cô bái tôi làm thầy, tôi sẽ tặng cho các cô mấy viên linh thạch Thượng Phẩm. Để cho hai cô gái kia khởi động truyền tống trận rời đi. Nếu cô không muốn thì thôi. Chúng tôi đi đây. Chỗ này đôi khi hàng trăm năm cũng không có người tới. Nên đừng trách tôi đã không nhắc nhở các cô.
Nói tới đây, mỹ phụ nắm lấy tay của Mông Văn, muốn rời đi.
- Sư phụ.
Mông Văn nghe thấy mấy trăm năm cũng chưa chắc có người tới đây, liền vội vàng muốn thỉnh cầu sư phụ cứu ba người Vũ Tích.
" Không phải lo lắng, sư phụ sẽ cứu ba người đó. Sư phụ chỉ muốn thu cô gái kia làm đồ đệ mà thôi."
Mỹ phụ truyền âm vào tai Mông Văn.
- Tiền bối, tôi nguyện ý làm đệ tử của ngài. Chỉ cầu ngài cho chúng tôi vài viên linh thạch, để cho hai người em của tôi được trở về.
Vũ Đình thấy mỹ phụ kia muốn đi, liền đi lên phía trước cầu tình.
- Không được, cô đã tu luyện công pháp khác rồi. Mặc dù tư chất của cô là tốt nhất, nhưng không thể được.
Mỹ phụ vội vàng nói.
- Sư phụ, con nguyện ý bái ngài làm thầy. Cầu sư phụ ban cho hai chị của con mấy viên linh thạch.
Hàn Vũ Đình cuối cùng ý thức được sự tình nghiêm trọng. Vội vàng đi tới trước mặt người mỹ phụ trung niên, rồi cung kính nói.
Mỹ phụ trung niên nghe Vũ Đình nói vậy, thản nhiên cười:
- Con đừng khóc, đây là việc vui sao phải khóc. Đợi khi tu vị của con tăng cao, thì con có thể tùy lúc trở về thăm anh rể của con.
- A, thật không?
Vũ Đình nghe thấy mình có thể tùy lúc trở về gặp anh rể, lập tức lộ vẻ kinh hỉ.
- Đương nhiên là thật, ta lừa con làm gì?
Mỹ phụ kéo tay của Vũ Đình rồi đưa vài viên linh thạch Thượng Phẩm cho Vũ Tích. Sau đó thì dẫn theo Mông Văn và Vũ Đình rất nhanh biến mất trong truyền tống trận kia.
Lâm Vân nghe xong Vũ Tích kể lại, thần sắc biến ảo. Cho dù qua lời kể của Vũ Tích, biết nam tử râu ngắn và mỹ phụ kia không phải là người xấu. Nhưng Lâm Vân lại không rõ vì sao hai người kia nhất định phải thu Vũ Đình và Mông Văn làm đệ tử.
Lẽ nào bởi vì Tiên Nhan Đan? Các cô ấy đều từng uống qua Tiên Nhan Đan. Nói như vậy, em gái Lâm Hinh của mình, còn có Cam Dao và Xung Hi, chẳng lẽ cũng có tiên căn sao?
Không ngờ Tiên Nhan Đan lại có thêm tác dụng cải tạo linh căn của con người như vậy. Còn hai loại tiên dược mà tiền bối kia để lại chắc có tác dụng không kém. Về sau phải nghiên cứu thêm mới được. Luyện chế được đan dược như Tiên Nhan Đan, việc tuyển chọn đệ tử cho Vân Môn sẽ không còn khó khăn nữa.
- Về sau em và Nhược Sương trở về à?
Lâm Vân nhìn khuôn mặt tiều tụy của vợ, rất là đau lòng.
- Vâng, em và Nhược Sương dùng hai viên linh thạch Thượng Phẩm, quả nhiên là khởi động được truyền tống trận. Lúc trở về em phải rất cẩn thận mới đưa Nhược Sương rời khỏi vách núi.
Vũ Tích nói xong, thở phào một tiếng. Mấy năm qua không có chồng ở bên, em gái cũng đi mất, thời gian trôi qua rất dày vò. May còn có Nhược Sương ở bên cạnh chia sẻ.
- Còn anh thì sao?
Vũ Tích kể xong chuyện, gánh nặng trong lòng dường như nhẹ đi không ít.
Lâm Vân kể chuyện vài năm qua cho Vũ Tích nghe. Khi nàng nghe thấy Lâm Vân thiếu chút bị Thiên Diễm đốt cháy, khẩn trương đến mức bàn tay ướt đẫm. Rốt cuộc không nhịn được, ôm chặt lấy Lâm Vân.
Đêm, rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Hồi lâu, Vũ Tích mới lên tiếng.
- Em Trúc Cơ rồi.
- Ừ, anh đã biết.
Sắc mặt của Vũ Tích đỏ bừng, đang muốn nói thêm điều gì thì đã bị môi của Lâm Vân chặn lại.
- Ưm...
Tiếng rên rỉ vang lên, Vũ Tích rất nhiệt liệt đáp lại.
Tiếng thở dốc trở nên dồn dập, hai người đều chưa từng trải qua việc này, nên khá vất vả cởi quần áo của đối phương. Từng kiện từng kiện bị vứt xuống mặt đất.
Sự ngượng ngùng lan tới khắp cơ thể và tinh thần của Vũ Tích. Khi thanh lửa nóng của Lâm Vân tiến vào trong người nàng, nàng chỉ có một cảm giác hạnh phúc tột đỉnh. Vừa chân thực, vừa mơ hồ.
- Sao em lại khóc, Vũ Tích...
Lâm Vân yêu thương lau nước mắt cho Vũ Tích.
- Em khóc vì hạnh phúc. Cuối cùng em đã trở thành người vợ chính thức của anh rồi. Lão công, em...
Vũ Tích không thể nói thêm được nữa, đôi môi của nàng lại bị Lâm Vân ngăn chặn.
- Em vẫn luôn là vợ của anh.
- Nhưng trước kia em...
Miệng của nàng lại bị ngăn chặn.
- Vũ Tích, anh phát hiện ra một nữ lưu manh.
Lâm Vân bỗng nhiên cười xấu xa.
- À?
- Có người dùng thần thức nhìn trộm chúng ta...
Lâm Vân phát hiện Nhược Sương rõ ràng đang dùng thần thức nhìn trộm hai người.
- Là Nhược Sương, cô nàng này thật đáng đánh.
Vũ Tích giống như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt càng đỏ bừng, rồi chui vào ngực của Lâm Vân.
Lâm Vân thấy động tác này của Vũ Tích, âm thầm buồn cười. Trong lòng tự nhủ, dù rúc vào người cũng có tránh được thần thức đâu. Mà lá gan của Nhược Sương lớn thật đấy, thần thức vẫn không chịu thu hồi lại.
- Vậy anh cũng xơi cô ấy đi. Đến lúc đó em cũng xem.
Vũ Tích nhớ ra là động tác của mình cũng không thể né tránh được thần thức, liền ôm Lâm Vân nói.
....
Sắc mặt Nhược Sương đỏ bừng, liền thu hồi thần thức. Nàng biết hành động của mình đã bị Lâm Vân phát hiện.
- Cậu sao thế Nhược Sương?
Tĩnh Như nhìn thấy sắc mặt của cô bạn mình không bình thường.
- À, không có gì đâu.
Nhược Sương vội vàng trả lời. Trong đầu vẫn suy nghĩ tới tình cảnh lúc trước.
- A, chị Nhược Sương, chẳng lẽ chị dùng thần thức nhìn lén anh trai và chị dâu em phải không? Chị thật là quá xấu rồi.
Lâm Hinh lập tức đoán ra thái độ khác thường của Nhược Sương.
- Làm gì có, em đừng nói lung tung. Chị đâu có xem hai người đó làm gì.
Nhược Sương phản bác lại Lâm Hinh, nhưng biểu lộ và ngữ khí đã bán đứng nàng.
- Cậu đúng là vừa nhìn lén rồi. Nhược Sương, cậu có thể...
Tĩnh Như rất muốn hỏi cô bạn mình nhín lén kiểu gì, nhưng lại không nói ra được lời.
- Hừ, đừng tưởng em không biết. Chị Nhược Sương nhất định là dùng thần thức nhìn lén.
Lâm Hinh không có tim không có phổi nói.
- Thần thức có thể học cấp tốc được không? Nhược Sương, cậu nhanh dạy cho mình đi. Mình muốn nghe...
Tĩnh Như nói tới đây, mới biết mình lỡ lời, vội vàng ngừng lại.
- Hai chị đúng là xấu. Em sẽ mách chị Vũ Tích.
Lâm Hinh thật không biết nói gì với hai bà chị này.
Tĩnh Như biết mình đã nói sai, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua vậy.
- Đừng, Nhược Sương đang nhìn lén mà.
Vũ Tích thấy Lâm Vân lại muốn tiếp, vội vàng nói.
- Lần này anh sẽ bố trí một cái vòng bảo hộ, cô ấy sẽ không nhìn thấy đâu.
- Thật không?
- Đương nhiên...
- Vậy thì được...
Bóng đêm càng dày đặc, cảnh vật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng người yêu nhau thì thầm trong chăn.
"Nhu tình mộng đẹp tương phùng. Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều. Tình xưa nếu mãi còn yêu. Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau."
Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhẵn như ngọc, bộ ngực mềm mại và co dãn của Vũ Tích dính sát vào ngực của Lâm Vân. Khiến cho hắn có một cảm giác hạnh phúc khó nói lên lời.
- Anh đã tỉnh rồi à.
Vũ Tích mở to mắt, nhìn Lâm Vân đang ôm mình, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.
- Em ngủ thêm đi, anh xuống giường trước.
Lâm Vân nói xong, hôn lên trán nàng một cái.
- Đừng.
Vũ Tích thấy mặt trời đã nhô lên cao, lại nghĩ tới chuyện Nhược Sương nhìn lén mình tối hôm qua, nàng liền không có dũng khí để rời giường. Dù nàng đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng tối hôm qua Lâm Vân quá mạnh mẽ, khiến cho nàng vẫn còn mềm yếu vô lực.
- Sao vậy?
Lâm Vân nhìn vẻ lười biếng của Vũ Tích, lộ ra nụ cười ranh mãnh.
- Bại hoại, em còn mặt mũi nào đi xuống nữa...
Vũ Tích thấy mình nếu cứ như thế này đi xuống, mọi người nhất định sẽ phát hiện.
- Nếu vậy thì buổi tối anh trở về, chúng ta sẽ tiếp tục.
Lâm Vân cười xấu xa, đi lên hôn nàng thêm một cái, mới đi xuống tầng. Hắn muốn tới chỗ của Tam gia gia hỏi vài chuyện.
Nhược Sương nhìn thấy Lâm Vân vui vẻ đi xuống nhà, khuôn mặt liền đỏ bừng. Vội vàng tránh sang chỗ khác, giống như sợ Lâm Vân phát hiện ra tâm tư của mình vậy.
- Anh trai, nhanh ăn sáng thôi. Chị Vũ Tích đâu? Em lên tầng nhìn xem, em có vài lời muốn nói với chị ấy.
Lâm Hinh nói xong, định đi lên tầng.
- Đừng...
Nhược Sương vội vàng kéo Lâm Hinh lại. Nhưng Lâm Hinh đã nhanh chân hơn chạy lên tầng. Nàng thấy thế cũng chỉ phải đuổi theo. Tĩnh Như thấy vậy, không biết Lâm Hinh có mách cả mình không, cũng đi theo hai người lên.
Rất nhanh, trên tầng đã vang lên tiếng cười đùa của mấy cô gái....
Lâm Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Ăn cơm xong thì chào hỏi mẹ và mẹ vợ một tiếng rồi đi tới chỗ của lão gia tử.
Dù đã qua vài năm, nhưng tinh thần của Lâm Lộ Trọng vẫn rất minh mẫn. Ông ta vừa nhìn Lâm Vân tới liền rất cao hứng. Tối hôm qua ông ta đã biết Lâm Vân trở về. Mới sáng sớm cháu trái đã tới thăm mình, khiến ông ta cảm thấy rất an ủi.
- Tam gia gia, mấy năm không gặp, gia gia vẫn khỏe như ngày nào.
Đây là những lời từ đáy lòng của Lâm Vân. Bởi vì nghe Vũ Tích nói, trong thời gian hắn không có ở nhà, Tam gia gia đã chiếu cố tập đoàn Vân Môn rất nhiều. Ít nhất, Lâm Vân đã có tình cảm máu mủ với ông ta.
Trong lòng Lâm Vân còn suy nghĩ, chắc nên kiếm mấy đan dược kéo dài tuổi thọ cho các trưởng bối mình dùng. Lúc hắn rời đi vài năm, bà ngoại của Vũ Tích đã chết vì bệnh. Lâm Vân cảm thấy rất thương tiếc. Nếu hắn có loại đan dược kia, thì có thể giúp mẹ mình, mẹ của Vũ Tích và Tam gia gia sống lâu hơn.
← Ch. 375 | Ch. 377 → |