← Ch.320 | Ch.322 → |
Vững vàng đi từng bước đến nơi rất cao.
Nhưng mà lực áp bách cũng vẫn tồn tại ở khắp nơi, và không ngừng gia tăng theo bước tiến về trước của hắn. Mỗi khi hắn tiến về trước một bước, thân thể của hắn liền phân chia trầm trọng, chân khi di chuyển trong cơ thể cũng trở nên chậm chạp, dường như là bị sức lực thần bí này giam cầm nên không thể di chuyển tự nhiên được.
Áp bách trên tinh thần cũng càng thêm mãnh liệt giống như vật, phảng phất như có một tòa núi lớn đè trên thân thể, cái loại áp lực cực lớn này thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác điên cuồng.
Nhưng mà, tất cả các lực cản đều không thể ngăn cản Doanh Thừa Phong đi tới trước.
Lúc này, tốc độ vận chuyển chân khí của hắn đã đạt đến cực hạn, sức lức tinh thần cũng đạt đến cực hạn, cả người đều bị vây tỏng một trạng thái vô cùng kích động.
Mà bởi vì trạng thái kích thích như vậy, cho nên mới có thể làm cho thức lực của hắn đạt đến hoàn mỹ, thậm chí là phát huy vượt quá mức bình thường.
Tiếp tục sải bước đi, hắn đã đi qua được hai phần ba bậc thang.
Chỉ có điều, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì Tế Đàn ở trên đỉnh bậc thang tựa hồ như vẫn còn rất xa xôi.
Doanh Thừa Phong cũng không biết rằng, nhiều thế hệ Đường gia từ trườ tới nay, bên trong đám cường nhân có thể có duyên mà tới được nơi đây đều có hơn một nửa không thể chinh phục được một nửa bậc thang, còn có thể đạt được tới hai phần ba bậc thang thì cũng là người nổi bật. Cho dù là một vị hùng mạnh nhất trong lịch sử Đường gia thì cũng chỉ đi qua khoảng ba phần tư mà thôi.
Mà chân khí của bọn họ đều là võ sĩ tầng mười đỉnh cao, còn hùng mạnh hơn sơ với Doanh Thừa Phong là tiểu Vũ sĩ chỉ vừa mới bước chân lên tầng mười rất nhiều.
Với tu vi chân khí của hắn, có thể đạt tới bước này đã là vô cùng xuất sắc, cũng không hề kém hơn so với vị mạnh nhất của Đường gia kia.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng cảm thấy chưa đủ, mục tiêu của hắn chính là Tế Đàn ở đỉnh cao nhất.
Tuy hắn biết rằng, chỉ cần giờ phút này mình lấy ra quang minh chi thạch thì áp lực đủ loại trên người sẽ tự nhiên tiêu tan, nhưng cho đến bây giờ hắn cũng không làm như thế.
Hít một hơi thật sâu, mày của Doanh Thừa Phong đột ngột nhíu lại.
Ở chỗ một phần ba thềm đá, sau khi hắn nghĩ ngơi một lát đã có thể khôi phục một chút thể lực, chân khí và tinh thần. Nhưng ở tại nơi này hắn càng nghỉ ngơi thì lại càng cảm thấy mỏi mệt.
Tâm niệm khẽ động một chút, hắn đã hiểu rõ đạo lý trong đó.
Bởi vì áp lực phải thừa nhận ở hai nơi này khác hẳn nhau, giống như là vận động viên leo núi đến lưng chừng núi lại đột nhiên gặp phải cuồng phong thật lớn.
Khi bị cuồng phong đánh tới bất ngờ, hắn nhất định phải sự dụng sức lực khổng lồ để duy trì ổn định.
Nhưng loại sức mạnh này đối với bọn họ mà nói cũng là một loại tiêu hao rất lớn, nghỉ ngơi ở trong trận cuồng phong, đơn giản chính là hành vi tự tìm đường chết.
Hơi hơi lắc đầu một cái, trong lòng Doanh Thừa Phong thầm mắng một câu, linh hồn tháp Truyền Thừa này thật đáng ghét, căn bản không cho người ta cơ hội để lợi dụng sơ hở.
Một lần nữa bước đi, tiến về nơi rất cao phía trên.
Lúc này, tốc độ đi tới của hắn thong thả hơn, nhưng hai chân của hắn lại rất kiên định, ổn định như núi.
Rốt cục, thời điểm khi hắn đi được ba phần tư bậc thang, áp lực khó hiểu trong không gian đã hùng mạnh tới mức hắn khó có thể tiếp nhận.
Bất kể là áp lực trên người hay áp lực tinh thần đều là như thế.
Hắn thậm chí còn có một loại cảm giác, nếu như tiếp tục đi tới thì sợ là cả người hắn sẽ nổ tung mất.
Nhìn thấy còn hơn mười bậc thang nữa, nhưng hắn lại có một cảm giác là gần trong gang tấc mà xa tận chân trời.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong cũng không dám tiếp tục nghỉ ngơi, bởi vì hắn biết, một khi ngừng lại thì hắn sẽ không còn dũng khí và sức mạnh tiếp tục đi tới.
Lúc hai chân lại rảo bước tiến lên đã không còn ổn định, mà là có chút run rẩy.
Từng chút từng chút, ngay cả đứng thì bắp thịt cũng đều không tự chủ mà co rúm lại
- Ba
Nhẹ nhàng, mũi chân rơi xuống ở bậc thang, run rẩy mang theo thân người của hắn đi tới.
Hắn cũng không biết rằng, một bước này của hắn đã tạo ra một huyền thoại.
Từ khi tháp Truyền Thừa mở ra, sau khi nơi đây bị phát giác thì hắn là người đi xa nhất, đứng cao nhất.
- Trạng thái thân thể của ngươi thật sự không ổn. Thanh âm của trí linh đột ngột vang lên trong đầu hắn: - Ta đề nghị, ngươi nên buông tha đi.
- Buông tha sao? Ha ha, ở trong từ điển của ta không có hai chữ này. Doanh Thừa Phong thì thào tự nói.
- Nếu ngươi không muốn buông tha thì để ta tới giúp ngươi.
- Ngươi Sắc mặt của Doanh Thừa Phong lập tức trở nên cổ quái.
Ở chung với trí linh như vậy nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn nghe được yêu cầu như vậy.
- Ta đã kiểm tra đô lường qua rồi, quanh quẩn ở nơi này có một loại sức lực đặc thù, có thể áp chế hành động và chân khí của nhân loại. Nhưng nơi mà loại năng lượng này áp bách mạnh nhất chính là tinh thần của nhân loại. Ngươi có thể đi đến nơi này là bởi vì ngươi có được thiên phú Linh vũ giả hùng mạnh, hơn nữa có rất nhiều nguyên nhân khiến lực ý chí của ngươi vượt xa người bình thường. Trí linh chậm rãi giải thích: - Hiện tại ngươi cảm nhận không thể tiếp tục được nữa, đó cũng không phải là do sức lực đạt đến cực hạn mà là do tinh thần của ngươi quá mệt mỏi, không thể ngăn cản được luồng ngoại lực chèn ép.
Doanh Thừa Phong cảm thấy kinh sợ, đúng như lời nói của trí linh, thân thể của hắn có rất nhiều tiềm lực có thể khai thác, nhưng tinh thần lại bị áp bách đến cực hạn rồi.
Yêu cầu và áp chế của linh hồn tháp Truyền Thừa đối với Linh Sư dường như là vô cùng mãnh liệt, đã đạt đến mức biến thái.
- Tốt, trí linh, ta và ngươi liên kết
Lời của Doanh Thừa Phong vừa dứt, chân khí trong đan điền lập tức điên cuồng di chuyển.
Một tia chân khí tiến vào khu vực não bộ, sau khi được trí linh can thiệp đã biến thành sức lực tinh thần thuần khiết. Luồng sức lực tinh thần này dung hợp cùng một chỗ với sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong, tạo thành một luồng sức lực mới càng thêm cường đại.
Tuy rằng chân khí tỏng cơ thể tiêu hao nhanh hơn rất nhiều nhưng Doanh Thừa Phong cũng không hề để ý.
Chỉ cần hắn có thể đi vào Tế Đàn ở đỉnh cao nhất trước khi chân khí tiêu hao hầu như không còn là được rồi.
Bỗng nhiên Doanh Thừa Phong nhướng mày, trên mặt của hắn toát ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc.
Ngay tại lúc trí linh khống chế chân khí kết hợp với chân khí của hắn, hắn đột ngột cảm thấy, áp lực thần bí vô cùng lớn ở trong không gian dường như lập tức nhỏ đi.
Ngọn núi đè trên người hắn cũng dường như đã biến mất vào lúc này.
Hắn khó có thể tin nhảy lên một cái, không ngờ lại có một cảm giác mình có thể bay lên được.
Đương nhiên, đó cũng không phải là nói tu vi của hắn đạt đến cảnh giới thần tiên, có thể bay trên không trung giống như chim choc. Mà là áp lực trầm trọng trên người khiến hắn không gánh vác nổi bất chợt không còn. Ở dưới loại tương phản to lớn như thế cho nên mới sinh ra loại cảm giác quỷ dị này.
Khóe miệng của hắn hơi cong lên, ánh mắt di chuyển qua lại giữa thềm đá phía dưới và Tế Đàn.
Tuy nhiên, chỉ một lát sau hắn liền thu hồi ánh mắt, một lần nữa rảo bước hướng về tầng cao hơn.
Tuy rằng hắn không biết rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng có thể khẳng định được một chúy là việc này cực kỳ có lợi đối với hắn. Một khi đã như vậy, hắn đương nhiên phải lợi dụng.
- Trí linh, sao mà ngươi làm được như vậy? Doanh Thừa Phong vừa đi vừa hỏi trong lòng.
Hắn thật là vô cùng buồn bực, năng lực của trí linh trở nên khủng bố như thế từ khi nào, sao lại có thể dễ dàng chống đỡ cảm giác vô cùng áp bách này.
Nhưng mà, câu trả lời của trí linh lại khiến hắn kinh ngạc đến mức gần như không thể khép miệng lại đươc.
- Ta chỉ là lấy chân khí chuyển thành sức lực tinh thần kết hợp với ngươi, giúp ngươi có thể chống đỡ áp lực Dừng lại một chút, dường như ngay cả trí linh cũng cảm thấy việc này có chút khó tin, cho nên nó bổ sung: - Ta cũng không có làm gì nhiều, có lẽ cái này có quan hệ với nhân phẩm của ngươi?
Bước chân kế tiếp của Doanh Thừa Phong lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống trên thềm đá.
Nhân phẩm sao?
Trí linh mà cũng hiểu được cái gì là nhân phẩm sao?
Hắn lắc lắc đầu, ném cái ý niệm hoang đường này ra khỏi đầu, sau đó tập trung tunh thần, nhanh chóng đi tới trước.
Tuy rằng hắn và trí linh đều không hiểu gì về cái này, không biết vì sao linh hồn tháp Truyền Thừa lại phát bệnh thần kinh gì đó, giảm khó khăn xuống rất nhiều.
Nhưng đã có được cơ hội tốt thì đương nhiên phải gắt gao bắt lấy không thả.
Nếu như linh hồn tháp Truyền Thừa đột nhiên hối hận, lại phủ xuống áp lực trầm trọng như núi lần nữa, vậy thì đến lượt Doanh Thừa Phong hối hận.
Hắn phải nhanh chóng dùng mọi khả năng tới gần đỉnh Tế Đàn trước khi áp lực thật lớn kia lại xuất hiện.
Một bước, hai bước, ba bước. Ba, hai một!
Rốt cục một bước cuối cùng của Doanh Thừa Phong, đã đạp thật mạnh ở trên thềm đá cao nhất kia.
- Rào rào
Quanh người đột nhiên vang lên tiếng động quỷ dị, theo sau đó, áp lực khổng lồ tràn ngập cả không giang phảng phất giồng như là thủy triều xuống nước liền trôi mất sạch sẽ.
Trong mắt của Doanh Thừa Phong lộ ra một tia giống như là trút được gánh được, hắn rốt cục đã đi tới trước Tế Đàn.
Chỉ có điều cho đến tận lúc này, hắn vẫn là có một cảm giác như rơi vào trong mơ giống như cũ.
Ngay lúc hắn bước lên thềm đá, đãi ngộ mà hắn được hưởng thụ có thể nói khác nhau rất xa.
Một nửa đoạn trước quả thực là bước đi rất gian nan, mà một phần tư bậc thang cuối cùng lại nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí hắn còn có một loại tự tinh mạnh mẽ, nếu như bậc thang kéo dài gấp đôi thì hắn cũng có thể miễn cưỡng bước qua.
- Trí linh này, thật không nghĩ ra được linh hồn tháp Truyền Thừa tại sao lại kính trọng ngươi vài phần như vậy Doanh Thừa Phong thì thào nói: - Tuy nhiên như vậy cũng tốt, có thể tới nơi đây rồi, cũng không biết nó sẽ tặng cho người cái dạng bảo vật và truyền thừa gì.
Hướng mắt lên nhìn Tế Đàn phía trước một chút, Doanh Thừa Phong có chút cảm giác không biết nói gì.
Bởi vì vật cúng bái trên Tế Đàn lại là một tòa vật thể hình tháp, nếu Doanh Thừa Phong nhớ không lầm thì thứ này chính là mô hình của tháp Truyền Thừa.
Lắc lắc đầu, Doanh Thừa Phong lấy từ trong túi không gian ra một hộp đá nho nhỏ, hắn thật cẩn thận mở ra.
Lập tức, từng luồng sức lực quang minh thuần khiết nhất phòng thích từ giữa ra ngoài.
Quang minh chi thạch, hơn nữa còn là quang minh chi thạch thuần chính không lẫn một tia tạp chất nào nhất.
Lấy ra một cái trong đó, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng đặt ở phía trước Tế Đàn.
Lập tức cả tòa Tế Đàn liền phát sáng lên, một luồng hơi thở khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy sợ hãi thật sâu khẽ quét qua, thu quang minh chi thạch vào.
Mà ngay sau đó, một luồng sức lực quang minh ở trên tế đàn trống rỗng lại hóa thành hình, tạo thành một hình người nho nhỏ.
← Ch. 320 | Ch. 322 → |