← Ch.329 | Ch.331 → |
Trong hang động tối đen như mực không có một tia ánh sáng nào, một mùi vị tối tăm ẩm ướt tràn vào mũi, làm cho con người ta ớn lạnh.
Nếu như những người bình thường ở vào trong hoàn cảnh này, ít nhiều cũng sẽ tìm cách thắp lên chút ánh sáng.
Đấy chính là bản chất bình thường của con người, trừ phi là những loài sinh vật quen sống tróng bóng tối, nếu không sẽ chẳng có ai lại muốn sống ở một chỗ tối tăm thế này trong một quãng thời gian dài.
Nhưng Doanh Thuận Phong cũng thu liễm lại hơi thở trên thân mình, đừng nói đến ánh sáng linh khí trên người, ngay cả đến chân khí trên người cũng phải cố mà đè nén lại bên trong cơ thể.
Hễ là những chỗ mà hắn di qua, căn bản là cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì, cho dù là có đem một con chó săn có khứu giác nhạy bén nhất thế giới này đến đây cũng đừng mơ là có thể đánh hơi được tung tích của hắn.
Hắn cẩn thận chú ý từng tí một như thế, là bởi vì hắn biết rằng ở bên trong cái huyệt động này có một loài sinh vật khủng bố nào đó mà hắn không thể biết trước được.
Loài sinh vật này chỉ cần rống lên một tiếng cũng có thể khiến hắn sợ vỡ mật mà chạy trốn thật xa khỏi con quái vật đó. Nếu không phải giờ phút này hắn đang bị người bịt mặt thần bí kia dồn đến đường cùng, thì hắn cũng sẽ không có tâm lý đồng quy vu tận để rồi chạy đến chỗ này. Chỉ có điều, bản tính tự nhiên của con người là rất sợ chết, chỉ còn một tia khả năng có thể sống, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua để mà chịu chết.
Lúc này hắn hết sức cẩn thận tiến sâu vào bên trong hang động tối tăm. Hết sức che dấu tung tích của mình, không để cho loài sinh vật kia phát hiện ra.
Nhưng mà điều duy nhất khiến hắn cảm thấy tiếc nuối chính là, năng lượng của các đồ trang bị đều bị một lực lượng vô hình nào đó khống chế, cho nên không thể phóng xuất ra được. Mà mất đi sự báo động trước về sự nguy hiểm trong khoảng cách hai trăm dặm, khiến cho hệ số nguy hiểm của hắn gia tăng gấp đôi.
Hai lỗ tai hắn dựng đứng lên, Doanh Thuận Phong lẳng lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Phía trước hắn, ngoại trừ âm thanh vù vù của gió ở bên ngoài động ra, không có bất kì âm thanh khác thường nào. Mà ở xa xa phía sau hắn, lại có thể nghe được tiếng bước chân vụn vặt.
Người bịt mặt có được sức mạnh to lớn của Bạch Ngân Cảnh, bình thường ở trong không gian của tháp Truyền Thừa có thể tiễu trừ mọi sự sống.
Cho nên, ngay cả khi trong lòng y vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng y tuyệt đối sẽ không cẩn thận giống như Doanh Thuận Phong. Hơn nữa những thủ hạ trong tay y lại đông, đi đi lại lại có phát ra chút tiếng động cũng không có gì kì lạ cả.
Khóe miệng của Doanh Thuận Phong tràn ra một tia cười lạnh, hắn còn ước gì đối phương phát ra âm thanh lớn hơn một chút nữa cơ.
Tiếp tục đi về phía trước, hang động vẫn hắc ám như vậy, hơnữa nkhông gian ngày càng rộng hơn. Cuối cùng cũng đến thánh đường, hắn bước lên một bước, lập tức nhìn thấy cảnh vật xung quanh có sự khác biệt lớn so với những chỗ vừa đi qua.
Tuy rằng hắn không thể nhìn thấy rõ ràng và cụ thể về quanh cảnh xung quanh, nhưng lại luôn có một loại cảm giác, đó chính là mình đã đi đến được một chỗ có không gian rất lớn. Loại áp lực khi đi trong huyệt động lúc đầu, giờ này đã hoàn toàn biến mất.
Thoáng chút do dự, Doanh Thuận Phong phóng thích lực lượng tinh thần ra.
Lực lượng tinh thần cũng là một loại năng lượng, một khi vận động phóng thích ra, cũng có thể sẽ làm kinh động đến loại sinh vật không biết rõ tên ở trong động kia. Cho nên, Doanh Thuận Phong suốt cả chặng đường đi vào đây đều là dựa vào ánh mắt và lỗ tai để quan sát chứ không phóng xuất ra một chút sóng tinh thần nào.
Nhưng lúc này, hoàn cảnh phía trước có chuyển biến rất lớn, đương nhiên hắn phải mạo hiểm để tìm hiểu đến cùng rồi.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt khi phóng xuất ra lực lượng tinh thần, Doanh Thuận Phong không ngờ lại phát hiện ra, cái lực lượng thần bí đã áp chế các đồ vật trang bị kia cũng đã biến mất. Tuy rằng vẻn vẹn có một chút lực lượng tinh thần sát nhập vào bên trong đồ trang bị, nhưng loại hình ảnh quen thuộc này lại lần nữa xuất hiện.
Trong lòng hắn mừng rỡ như điên.
Đồ trang bị là vật hắn dùng để thám thính tình hình cảnh vật xung quanh, hơn nữa vật này còn có một tác dụng cực lớn. Vậy thì phải phóng thích lực lượng tinh thần, vậy mới có thể phát hiện ra những nguy hiểm để cho con người có thể phòng tránh trước.
Cũng không biết linh khí này là do vị đại sư nào làm ra, có thể tra xét ra các loại lực lực lượng tinh thần và hòa vào làm một với hoàn cảnh xung quanh, làm cho không ai có thể phát hiện ra những dị thường đó.
Loại thủ đoạn này quả thật là vô cùng kì diệu. Doanh Thuận Phong cũng không biết là có cách phá giải hay không, nhưng ít nhất là trước hôm nay, không ai có ai phát hiện ra vật này.
Một khi đã phát hiện ra là có thể sử dụng đồ trang bị, Doanh Thuận Phong lập tức không chút khách khí tận lực đưa lực lượng tinh thần vào trong đó.
Một khắc sau, hắn trở nên có chút sững sờ.
Không ngờ không gian nơi này thật lớn, Doanh Thuận Phong sử dụng năng lực của đồ trang bị để tiến hành dò xét hoàn cảnh xung quanh. Nhưng ngoại trừ cửa động ở phía sau ra, thì những nơi còn lại không thể thăm dò được đến giới hạn.
Khoảng cách hai trăm trượng, tuy rằng không tính là rất xa, nhưng tuyệt đối cũng không gần.
Đột nhiên trong thông đạo chật hẹp lại xuất hiện một khoảng không gian lớn như vậy, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy hết sức kinh ngạc và chấn động.
Tuy nhiên Doanh Thuận Phong lập tức thu lại tâm tình.
Nếu không phải đã biết rằng bên trong hang động này có tồn tại một loại sinh vật khủng bố, thì hắn nhất định sẽ rất hứng thú muốn đi thăm dò khắp hang động này. Nhưng lúc này, trong lòng hắn chỉ có một một loại cảm xúc đó là phải cảnh giác.
Tròng mắt hơi chuyển động, Doanh Thuận Phong đi men về phía bên cạnh, cách cửa động khoảng chừng hai trăm trượng thì tìm chỗ ẩn núp.
Từ lúc bước vào đây, hắn hết sức cẩn thận để không làm kinh động đến bất cứ ai. Nhưng những truy binh phía sau hắn, nếu đã bước đi thì nhất định sẽ phát ra chút âm thanh, đó chính là cơ hội tốt của mình.
Quả nhiên, không lâu sau, một vào tiếng bước chân rất nhỏ từ từ tiến vào bên trong huyệt động.
Tuy rằng những người vào được trong tháp Truyền Thừa đều là những cao thủ, lúc đi lại bước chân sẽ nhẹ nhàng vô cùng, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh không một tiếng động như ở nơi đây, vẫn có thể khiến cho những người cẩn thận quan sát phát hiện ra.
Rốt cục, ánh sáng trước mắt chợt lóe lên, bảy người lần lượt bước vào trong động.
Đúng như dự đoán của Doanh Thuận Phong, ngoài năm người đã gặp ở ngoài của lớn tháp Truyền Thừa, lại có một người nữa xui xẻo bị người bịt mặt bắt được để làm con rối.
Lúc này, trong tay người bịt mặt giơ cao một ngọn lửa đặc chế. Tuy rằng ánh lửa không phải quá sáng, nhưng ở trong không gian tối tăm này lại đặc biệt rõ ràng và chói mắt.
Ánh mắt khẽ nheo lại, Doanh Thuận Phong cười lạnh trong lòng, vẫn còn dám tạo ra lửa, thật sự là không biết sống chết.
Người bịt mặt mặc áo bào trắng đảo mắt một vòng, tuy rằng không thể nhìn ra vẻ mặt của y, nhưng trong cái hoàn cảnh như thế này, động tác của y dường như cũng trở nên chững chạc hơn rất nhiều.
Chần chừ một lát, người bịt mặt giơ tay lên lầm một tư thế cổ quái, một luồng lực lượng tinh thần rất nhỏ từ trên người y chập chờn dao động.
Trong lòng Doanh Thuận Phong chợt run lên, một cảm giác cực đoan khó chịu xuất hiện từ đáy lòng hắn.
Hắn mơ hồ cảm thấy tư thế này của đối phương có lẽ là muốn hướng về phía hắn.
Quả nhiên, sau khi người bịt mặt buông tay xuống, liền tiếp tục nhấc chân lên, bước về phía hắn vừa đi, dĩ nhiên cũng là chỗ ẩn núp của Doanh Thuận Phong.
Sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng Doanh Thuận Phong kêu to.
Chỉ cần giơ tay tính toán như vậy là có thể biết rõ tung tích của kẻ thù, nơi đi hướng đến. Năng lực truy lùng khủng bố như vậy chẳng trách hắn đã hao hết tâm cơ cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của người này.
Trên mặt xuất hiện một nụ cười khổ, trong lòng Doanh Thuận Phong trở nên lạnh lẽo.
Hắn biết rõ, trừ phi mình tiêu diệt được người này, nếu không cho dù là có chạy đến chân trời góc bể cũng không thể thoát khỏi sự đuổi giết của y.
Một luồng ánh sáng bỗng hiện lên trong mắt, lúc Doanh Thuận Phong quay đầu lại, ánh mắt của hắn đã trở nên kiên định.
Ban đầu là muốn bản thân mình âm thầm trốn đi, để cho người bịt mặt vào trong huyệt động chiến đấu một sống một chết với loại sinh vật khủng bố chưa biết tên ở trong này, sau đó mình sẽ là người ở giữa hưởng lợi, ít nhất cũng có thể khiến cho người bịt mặt vĩnh viễn phải ở lại trong này.
Nhưng không nghĩ tới tên này lại có thủ thuật thần bí như vậy, trách không được y từ đầu đến cuối lại hết sức bình tĩnh không hề có chút vội vàng nào như vậy, lại còn có thời gian nhàn nhã đi chế phục sáu con rối mới, đó là bởi vì y đã nắm chắc, bất kể mình có chạy nhảy nhanh như thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của y.
Nếu người này đã có năng lực như thế này, vậy thì ý tưởng ban đầu của hắn cũng không thể nào thực hiện được rồi.
Tuy nhiên, hắn vẫn chưa nản chí, mà vẫn toàn lực phóng thích lực lượng tinh thần, sức mạnh của đồ trang bị đều tập trung lại, rồi khuếch trương ra bên ngoài theo hình cái quạt.
Nếu như đã xác định rằng người bịt mặt luôn bình tĩnh đi theo phía sau hắn, vậy hắn cũng không cần phải tiêu hao nhiều tâm tư như vậy.
Ở phía trước, chỗ tối tăm hun hút kia, mới là chỗ mà hắn đang chú ý đến.
Bốn trăm trượng, lúc hắn tập trung toàn bộ lực chú ý đến một hướng nhất định cũng là lúc phạm vi cảm ứng của linh giác kia lập tức đạt đến một cảnh giới cực kì kinh khủng.
Khoảng cách lớn như vậy, nếu hắn có phát hiện ran nguy hiểm gì, tuyệt đối sẽ có thời gian ứng phó trước.
Tiếp tục đi về phía trước, ước chưng mười lăm phút sau, hắn cũng không có gặp bất cứ nguy hiểm gì, đồng thời, phạm vi cảm ứng của linh giác cũng không đến được điểm cuối.
Đến đây, trong lòng của Doanh Thuận Phong trở nên hoảng sợ.
Không gian trống trải này đến tột cùng là rộng đến mức nào, chẳng lẽ ngay cả lòng đất cũng đều bị đào rỗng rồi.
Chỉ có điều, việc khiến hắn không nghĩ tới chính là, xưa kia có hai người bước vào huyệt động này tối đa cũng chỉ có một khắc thôi, sau đó còn dào dạt đắc ý mà đi ra.
Nhưng hiện giờ bọn họ đã vào trong này lâu như vậy, nhưng vẫn không gặp phải bất cứ điều gì lạ lùng.
Hay là sinh vật khủng bố sống ở đây, bởi vì sự mất tích của con Địa long sáu chân mà nên cũng đã bỏ đi.
Nghĩ đến khả năng này, Doanh Thuận Phong liền cảm thấy trong lòng mơ hồ có chút khổ não.
Tuy nhiên, đã tới nơi này rồi thì cũng chẳng còn đường mà quay về. Hắn thu lại tâm tình, tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, bước chân của hắn bỗng dừng lại, tim lại bắt đầu đập nhanh.
Ở bên trong não vực, đột ngột hiện ra một điểm nhỏ màu đỏ.
Điểm đỏ, đấy chính là dấu hiệu cho biết ở phía trước có loài sinh vật hùng mạnh xuất hiện.
Hóa ra sinh vật khủng bố kia không phải là đã bỏ đi, mà là trú ngụ ở một nơi xa xôi như vậy.
Tâm tình Doanh Thuận Phong vừa mới bình ổn lại, lại lập tức phát hiện ra có điều không bình thường. Bởi vì điểm màu đỏ xuất hiện trong não vực kia hình như không xa như mình tưởng tượng.
Nếu lấy độ sáng của điểm đỏ để địa diện cho sức mạnh của sinh vật, vậy thì loại sinh vật tiềm phục ở phía trước kia cũng chỉ tương đương với Địa long sáu chân mà thôi.
Hắn sửng sốt hồi lâu, không thể nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này là cái loại cảm giác gì nữa.
Con ngươi đảo một vòng, trong lòng hắn nhớ lại tình huống khi chiến đấu với con Địa long sáu chân kia. Khi đó, con linh thú hùng mạnh đó vừa chiến đấu vừa kêu to như sấm.
Đôi mắt hắn trở nên sáng ngời, lập tức nắm được điểm mấu chốt trong đó.
Bước chân thoáng bước nhanh hơn một chút. Doanh Thuận Phong tiến gần về chỗ đó. Khoảng cách dần dần được thu hẹp, hắn rốt cục cũng nhìn thấy.
Xa xa, ở chỗ mà điểm đỏ kia báo hiệu, một con địa long sáu chân đang nằm ngủ, tiếng gáy nhẹ nhàng từ trong lỗ mũi của nó phun ra đều đều, hiển nhiên là đang ngủ say.
Doanh Thuận Phong khẽ cười, nhặt lên một hòn đá, rồi ném về phía nó.
-Rống
Cái mũi của con địa long bị trúng một phát thật mạnh, nó đứng lên, phát ra tiếng rống giận đầy uy quyền.
← Ch. 329 | Ch. 331 → |