Vay nóng Tima

Truyện:Tạo Thần - Chương 364

Tạo Thần
Trọn bộ 981 chương
Chương 364: Mọi người đều cảm thấy bất an
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Duỗi tay vung lên, trường kiếm trong tay lập tức phát ra ánh sáng vô tận.

Bốn đạo sức lực tinh thần tầng thứ ba gần như cùng chồng chất ở trên thân kiếm, bởi vì lần này không cần phải che che lấp lấp, cho nên chỉ trong giây lát liền hoàn thành quá trình chồng chất.

Sau đó, kiếm quang chợt lóe, bọc thân thể Doanh Thừa Phong hóa thành một luồng hồng quang bắn đến một chỗ rất xa.

Tầng thứ tư đoạn tằng điệp gia, kia là bí pháp vô cùng cường đại, tốc độ kia cực nhanh đến mức không thể tin được. Tuy nói sau khi mang theo Doanh Thừa Phong, tốc độ kia có hơi chậm lại, nhưng lại nhanh hơn một chút so với hai sức lực tinh thần tầng thứ nhất chồng lên Linh Vũ thần binh.

Ngay sau đó, kiếm quang đi xa, chỉ trong thời gian một cái hít thở đã rời khỏi Hồ phủ, biến mất ở phía xa chân trời.

Thân hình chớp động, một lão già có thân hình cao lớn đi vào trong sân.

Ánh mắt của hắn ngưng lại, mang theo bộ mặt âm u nhìn theo kiếm quang đang đi xa.

Hồ Quảng Thiên, là vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh danh chấn Thái Hồ, sau khi nhìn thấy tốc độ của luồng ánh sáng kia liền hiểu được mình không thể đuổi kịp được.


Tốc độ như vậy, dõi mắt khắp Thái Hồ, có lẽ cũng chỉ có vị Tề Thiên Lão Tổ ở trong hồ kia mới có thể sánh được.

Tuy nhiên, cho dù giết chết Hồ Quảng Thiên thì hắn cũng không tin luồng kiếm quang này là Tề Thiên Lão Tổ phóng ra.

Thu hồi ánh mắt, Hồ Quảng Thiên tiến vào trong phòng, trên mặt của hắn lập tức xuất hiện vẻ kinh nộ không gì so sánh nổi.

Hồ Quảng Hạ, một vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh cuối cùng của Hồ gia lại đầu một nơi thân một nẻo. Mà tiểu thiếp hắn vừa mới cưới về lại bị chém ngang lưng, chết cực kỳ thê thảm.

Đôi mắt Hồ Quảng Thiên trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ, hắn ngẩng đầu, phát ra một tiếng thét dài thê lương.

- Oanh

Một tiếng vang thật lớn, thân thể của hắn phóng lên cao, khiến mái nhà bị tông thủng rơi lả tả xuống dưới.

Đang ở giữa không trung, hắn đã hóa thành một đạo sao băng đuổi theo phương hướng mà luồng kiếm quang đã biến mất. Nhưng mà, lúc luồng sao băng đó đi tới bên ngoài tường Hồ phủ lại đột ngột ngừng lại.

Hồ Quảng Thiên đảo mắt một vòng, hắc ám nhìn về phía xa dần dần tiêu tan, lại nhìn về phủ đệ mình nhọc lòng, tỉ mỉ thủ hộ trên trăm năm, rốt cục bỏ đi ý niệm truy kích trong đầu.

Chỉ với tốc độ của luồng kiếm quang đi, hắn thật không nắm chắc mình có thể đuổi theo.

Mà hiện giờ cường nhân đứng đầu trong gia tộc trừ hắn ra đều đã chết hết hầu như không còn, nếu như hắn trúng kế điệu hổ ly sơn của địch nhân, như vậy thì chờ đến lúc hắn trở về, chỉ sợ là toàn bộ tòa nhà Hồ Gia bản đều sẽ biến thành một đống hoang tàn.

Hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau, tà hỏa trong lòng hắn dần dần bình phục lại.

Chỉ có điều, lúc này quanh thân thể hắn cuồn cuộn sát khí, như thể một thiên sát tinh từ trên trời giáng xuống, căn bản không có người dám tới gần hắn trong vòng mười trượng.

- Gia chủ đại nhân, ngài.

Vài đạo âm thanh run rẩy từ xa xa truyền đến, Hồ Quảng Thiên nhìn lại, trong gia tộc còn dư lại đám người luyện võ Thanh Đồng Cảnh đứng xa xa nhìn, một đám có bộ dáng thật cẩn thận khiến hắn càng bi thương hơn.

- Trong nhà có kẻ thù từ bên ngoài xâm nhập vào, Quảng Hạ đã chết. Hồ Quảng Thiên thu liễm khí thế trên người, chỉ ngắn ngủi trong nửa khắc, tâm tình của hắn đã bình ổn lại, thuận miệng phân phó nói: - Các ngươi đi thu dọn xác chết của Quảng Hạ đi, sau đó ở trong nhà phải thay phiên nhau canh gác sáng tối, lão phu muốn nhìn xem là tiểu bối phương nào mà dám đến bắt nạt người Hồ gia chúng ta.

Câu nói cuối cùng hắn truyền ra phảng phất như là tiếng sét nổ ầm ầm giữa không trung, khiến cho cả Hồ gia đều lâm vào trạng thái hoảng sợ.

Sau khi mấy vị con cháu Hồ gia sắc mặt âm u rời đi, tin tức có người có thể ám sát Hồ Quảng Hạ ngay trước mắt gia chủ đại nhân là cường nhân Hoàng Kim Cảnh lan truyền nhanh chóng, khiến tất cả mọi người đều hết hồn.

Ngay cả Hồ Quảng Hạ cũng có thể giết thì đám sát thủ đáng sợ kia không phải là muốn giết ai thì giết sao.

Toàn bộ Hò gia ngoại trừ gia chủ Hồ Quảng Thiên ra thì những người còn lại đều cảm thấy bất an, lo lắng hãi hùng.

Cũng từng có người muốn rời khỏi Hồ gia, nhưng hiện giờ toàn bộ Thái Hồ đều đánh tiếng muồn giết người Hồ gia, vậy thì bọn họ còn có năng lực chạy đi đâu. Hơn nữa, một khi rời khỏi Hồ gia thì bọn họ cũng không còn là cái gì nữa.

Sau khi đã quá quen với cuộc sống xa xỉ, bọn họ lại không cam lòng sinh sống như một người bình thường.

Sau khi Hồ Quảng Thiên phân phó xong lại quay trở về Hạ Vân các.

Mấy ngày trước đây Hồ Chính Hấn vượt qua cửa ải bị trọng thương, nhưng khi Hồ Quảng Thiên bất kể như thế nào cũng phải điều dưỡng cho hắn nên đã khôi phục được bảy tám phần.

Hắn nhìn vẻ mặt Hồ Quảng Thiên tức giận đi vào trong phòng, trong lòng liền thất kinh.

- Tổ gia gia, bên ngoài có chuyện gì xảy ra sao?

Hồ Quảng Thiên do dự một chút, trầm trọng nói: - Tứ tổ gia chết rồi.

- Cái gì? Hồ Chính Hấn đột nhiên nhảy dựng lên, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi: - Tứ tổ gia sao lại chết? Trong lòng của hắn mơ hồ có một chút dự cảm không tốt, hay là có liên quan với trận huyên náo vừa rồi ở bên ngoài.

Chỉ có điều, tứ tổ gia chính là một vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh, lại còn ở trong gia tộc thì sao có thể có vấn đề gì chứ.

Hồ Quảng Thiên khẽ thở dài một tiếng, ở trước mặt người bên ngoài hắn luôn có biểu hiện vô cùng kiên cường, nhưng ở trước mặt tuyệt đại thiên tài có hi vọng thăng đến Bạch Ngân Cảnh nhất trong gia tộc, thậm chí ngày sau còn có thể vượt qua chính mình lại là một trưởng bối vô cùng hòa ái.

- Chính Hấn, vừa rồi có một người vụng trộm lẻ vào trong nhà, ám toán Tứ tổ gia của con.

Hồ Chính Hấn hít một hơi lạnh, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Hắn đương nhiên hiểu được hàm nghĩa phía sau chuyện này.

Nói cách khác, từ nay về sau, toàn bộ người trong Hồ gia, trừ Hồ Quảng Thiên ra thì tính mạng của những khác đều không thể được bảo đảm.

Thời điểm gia tộc bấp bênh, lại nhận nhiều đả kích như thế, sợ là rất ít người có thể bình tĩnh mà tiếp nhận.

Hồ Chính Hấn đặt mông ngồi xuống ngay sau đó, hắn thì thào nói: - Tổ gia gia, hay là con đã làm sai?

Hắn dẫn người đến huyết tẩy thôn Tam Hạp, tất nhiên là tâm tình rất sảng khoái. Nhưng những việc phát sinh sau đó lại khiến hắn hoa cả mắt, hiện giờ nhìn thấy gia tộc suy bại đến mức này, một đám cường địch đuổi giết đến tận cửa, mà những chuyện này tựa hồ cũng là bắt đầu sau khi hắn hành động lỗ mãng. Cho nên, tuy rằng tính tình của hắn quật cường và tâm cao khí ngạo nhưng tới giờ khắc này, vẫn không tránh được mà sinh lòng hối hận.

- Nói bậy. Hồ Quảng Thiên đột nhiên quay đầu, lớn tiếng quát:

- Doanh Thừa Phong kia giết đệ đệ con, con giết cả thôn của hắn để trả thù cũng là hợp tình hợp lý. Hừ, chẳng qua là không nghĩ Võ Lão quái kia lại ra mặt vì hắn. Hắn dừng một chút, nhấn mạnh nói: - Việc này không thể trách con được.

Kỳ thật, trong lòng hắn cũng âm thầm nổi lên oán giận.

Nếu như không phải Hồ Chính Hấn có hành động như thế thì Võ lão quái cũng không mạc danh kỳ diệu, không hề báo trước mà giết đến tận cửa khiến tình cảnh của cả gia tộc như lâm vào vũng bùn.

Tuy nhiên, hiện giờ có oán giận cũng vô dụng, tương lai của gia tộc còn cần thiên tài võ đạo như Hồ Chính Hấn đến duy trì, cho nên hắn mới có thể kiên quyết phủ định.

Ngữ khí chậm lại, Hồ Quảng Thiên nói: - Chính Hấn, việc mà hiện tại ngươi cần phải làm là tĩnh dưỡng thật tốt, nhiều nhất là nửa năm sau, chờ lúc ngươi vượt qua của ải thì lão phu sẽ tự mình làm hộ pháp cho ngươi, bảo vệ ngươi thăng tiến lên Bạch Ngân Cảnh.

Hái mắt Hồ Chính Hấn lập tức phát sáng, hắn đứng dậy, khom người thật sau với Hồ Quảng Thiên, nói: - Đa tạ tổ gia gia.

Hồ Quảng Thiên nhẹ nhàng vung tay lên, tâm tư đã không còn ở chỗ này.

Sau một lát, Hồ Chính Hấn đột nhiên hỏi: - Tổ gia gia, người nọ là ai, sao lại có thể xuất hiện trong gia tộc mà ám sát tứ tổ gia, chẳng lẽ là do hai nhà ngươi. Xuất thủ sao?

Ở trong khu vực Thái Hồ, ngoại trừ Tề Thiên Lão Tổ cao cao tại thượng ra thì còn có tam đại thế gia, mà trong tam đại thế gia này đều có một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh.

Mà có thể ám sát Hồ Quảng Hạ ở trong Hồ gia, và còn thành công bỏ chạy thì cũng chỉ có thể là cường nhân loại này.

Hồ Quảng Thiên chậm rãi lắc đầu, nói: - Không có khả năng, hai người bọn họ lão phu vô cùng quen thuộc, cho dù là hóa thành bụi cũng có thể nhận ra. Mà người ra tay này lại là một vị Linh Vũ giả, không hề liên quan với bọn chúng.

Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, vừa thấy hiện trường giết người và phương thức bỏ chạy của Doanh Thừa Phong đã đoán được thân phận Linh Vũ giả của đối phương.

- Linh Vũ giả Sắc mặt của Hồ Chính Hấn khẽ biến, thì ra là Linh Vũ giả được xưng là vô địch, hèn gì tứ tổ gia lại bị đánh lén mà chết.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, hoảng sợ nói: - Tổ gia gia, Doanh Thừa Phong kia cũng là một vị Linh Vũ giả.

Hồ Quảng Thiên vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Nói hươu nói vượn, Doanh Thừa Phong tuổi còn trẻ, mấy tháng trước tiểu tử kia vẫn là bậc võ sĩ, làm sao có thể thăng lên đến Bạch Ngân Cảnh chỉ trong một thời gian ngắn được. Ha ha, cho dù hắn lấy được chung cực truyền thừa trong tháp Truyền Thừa, nhưng muốn biến mật thuật thành lực chiến đấu của mình thì ít nhất cũng cần một quá trình.

Hồ Chính Hấn liên tục gật đầu, trong lòng thầm thấy hổ thẹn, chính mình dọa chính mình, không ngờ lại gây ra một Ô Long như vậy.

Nhưng mà tổ tôn hai người không hề biết, trong lúc vô tình Hồ Chính Hấn đã đoán được chân tướng. Chỉ là hai người bọn họ tuyệt đối không thể tin được, ranh con Doanh Thừa Phong này có thể chỉ trong thời gian mấy tháng lại tăng từ bậc võ sũ lên tới Bạch Ngân Cảnh.

Hồ Quảng Thiên vung tay áo lên, đặt một lọ đan dược trên bàn, nói: - Chính Hấn, sự tình trong gia tộc con không cần xen vào nữa, ở lại chỗ này tu luyện đi. Mọi chuyện trong nhà cứ để lão phu lo.

Hồ Chính Hấn vội vàng nói: - Vâng, tổ gia gia

Hắn cẩn thận nâng đan dược lên, lấy ra một viên nuốt vào, sau đó nhằm mắt điều tức.

Vượt qua cửa ải thất bại, Tâm ma tập kích thân thể để lại cho hắn di chứng không nhỏ, mặc dù có cả gia tộc là lá chắn, có thể giúp hắn tu luyện một lần nữa, những cũng cần một khoảng thời gian nhất định.

Hồ Quảng Thiên chậm rãi gật đầu, mỉm cười đi ra ngoài.

Tuy nhiên, lúc hắn rời khỏi phòng thì nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.

Ngẩng đầu, nhìn lên khoảng không lờ mờ tối trên trời đêm, trong lòng của hắn dâng lên điềm không may mãnh liệt.

Gia tộc đắc tội với một vị Linh Vũ giả khủng bố như thế tư lúc nào, sự mất tích của hai cường nhân Bạch Ngân Cảnh khác có liên quan với người này hay không?

Có một địch nhân cường đại âm thầm đối nghịch với gia tộc khắp nơi như vậy, chính mình có thể bảo vệ được gia tộc bình an hay không?

Đây là lần đầu tiên hắn sinh ra chút hoài nghi với thực lực của mình sau khi thăng tiến thành cường nhân Hoàng Kim Cảnh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)