← Ch.364 | Ch.366 → |
- A
Doanh Thừa Phong đứng ở bên mặt hồ, quay về về hướng hồn nước rống dài một tiếng.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi im lặng, phát tiết đủ mợi loại cảm xúc trong lòng ra ngoài.
Ngắn ngủn trong vòng một tháng, Hồ gia đã có ba cường nhân Bạch Ngân Cảnh chết trong tay hắn. Trừ số đó ra, số lượng những người luyện võ cũng đạt hơn trăm người.
Mà quan trọng hơn chính là, toàn bộ khu vực Thái Hồ dường ai có thể phát hiện ra tung tích của hắn.
Nguyên nhân cũng là vì hắn ẩn núp rất kỹ, nhưng chủ yếu hơn chính là không ai liên tưởng hắn với vị Linh Vũ giả Bạch Ngân Cảnh đáng sợ.
Giương mắt nhìn về phương xa, ở cuối đường chân trời chính là tòa nhà hoa lệ của Hồ Gia.
Tuy nhiên, lúc này trong mắt Doanh Thừa Phong, tòa nhà kia đã là một mảnh tử đia.
Hắn phải diệt hết mấy trăm năm cơ nghiệp của Hồ gia, hắn muốn Hồ Chính Hấn trơ mắt nhìn Hồ Gia bị diệt vong, hắn phải lấy phương thức trả thù thảm thiết này để tế điện hơn trăm hộ gia đình ở thôn Tam Hạp.
Tuy hắn cũng biết, đại đa số mọi người ở bên trong Hồ gia là vô tội.
Nhưng hắn lại vàng nhớ rõ, già trẻ trong thôn Tam Hạp cũng vô tôi.
Huống chi người hắn giết chết cũng không phải là người già, phụ nữ và trẻ em, mà là người tu luyện võ đạo dũng mãnh, cho nên trong lòng của hắn cũng không có một chút gánh nặng nào cả.
Xoay người tìm một chỗ yên tĩnh, yên lặng vượt qua một ngày.
Đêm xuống, Doanh Thừa Phong lại lần nữa đứng dậy, tinh thần của hắn một lần nữa trở nên phấn khởi.
Ngày hôm qua sau khi tập sát thành công Hạ Quảng Hà, lòng tin của Doanh Thừa Phong liền tăng lên nhiều. Chỉ cần không bị Hồ Quảng Thiên phát hiện, như vậy thì toàn bộ Hồ Gia trong mắt hắn chẳng khác nào là không đề phòng, có thể mặc hắn tự do ra vào.
Đương nhiên, hắn có thể làm được việc này cũng là dựa vào đồ trang sức.
Nếu như không có cái này báo động trước nguy hiểm trong khoảng cách hai trăm trượng thì hắn cũng không thể ẩn núp ở trong Hồ Gia như vào chỗ không người.
Tuy nhiên, sau khi nếm được ngon ngọt thì Doanh Thừa Phong cũng không cam lòng dễ dàng thu tay lại.
Hắn nâng bước chân, nhờ vào sự yểm hộ của đêm tối, tiếp tục tới ẩn núp trong Hồ Gia.
Một canh giờ sau, hắn thành công tiến vào Hồ Gia.
Tuy rằng lúc này Hồ Gia đã là thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, nhưng trạm gác ngầm lại gia tăng gấp bội, đừng nói là cường nhân Bạch Ngân Cảnh, cho dù là cường nhân Hoàng Kim Cảnh tiến vào cũng có khả năng sẽ bị phát hiện.
Nhưng, sự ảo diệu của đồ trang sức tại thời khắc này lại bày ra không sót, Doanh Thừa Phong có thể dễ dàng nhận thấy sinh vật thể tồn tại trong vòng hai trăm trượng quanh người.
Mà trí linh lại có thể dễ dàng phá giải các loại cơ quang sáng tối, cho nên tốc độ di chuyển bí mật của hắn tuy rằng chậm đi rất nhiều, nhưng khi lượn lờ trong phủ mấy vòng lại vẫn không có ai phát hiện ra.
Rốt cục, Doanh Thừa Phong dừng lại ở một chỗ nào đó.
Đây là một tòa nhà vô cùng lớn, sở dĩ hắn dừng lại trong này là bởi vì hắn cảm giác được đã tới rồi, trong nhà này có đến ba luồng khí tức cường đại.
Đây là hơi thở thuộc loại cường nhân Thanh Đồng Cảnh, mà chủ yến hơn chính là, trong ba luồng hơi thở này hắn cảm ứng được có sức lực tinh thần hùng mạnh.
Hắn lập tức biết được, đây là ba gã Linh Sư Thanh Đồng Cảnh.
Nếu như Hồ Gia là một trong linh đạo thế gia, tự nhiên sẽ có Linh Sư kế thừa. Nhưng điều khiến Doanh Thừa Phong không nghĩ ra chính là, một gia tộc to lớn như vậy ma ngay cả một Linh Sư Bạch Ngân Cảnh cũng không có, hay là do gia tộc này đang càng ngày càng lụi tàn.
Nhưng mà hắn lại không biết, Hồ Gia vốn có một Linh Sư Bạch Ngân Cảnh trấn thủ.
Nhưng đáng tiếc chính là, lúc Võ Lão tức giận tìm tới cửa đã thuận tay giết chết vị Linh Sư Bạch Ngân Cảnh này, cho nênờ phút này Hồ Gia không còn loại cường nhân cấp này nữa.
Tâm niệm vừa chuyển, Doanh Thừa Phong lập tức tập trung vào mục tiêu.
Sau khi cường nhân Bạch Ngân Cảnh chết hết thì dĩ nhiên là đến lượt cường nhân Thanh Đồng Cảnh.
Mà địa vị của Linh Sư Thanh Đồng Cảnh cao hơn vũ giả Thanh Đồng Cảnh rất xa, có thể sức chiến đấu của bọn họ không bằng vũ giả Bạch Ngân Cảnh, thậm chí còn kém hơn vũ giả đồng gia vài phần, Nhưng bọn họ lại có tầm quan trọng rất lớn đối với gia tộc hoặc môn phái, vượt xa so với vũ giả đồng giai, thậm chí còn vượt xa vũ gia Bạch Ngân Cảnh.
Nơi này dù sao cũng là một thế giới linh đạo, Linh Sư vốn có địa vị cao cao tại thượng mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Nếu lúc này hắn làm thịt ba vị Linh Sư Thanh Đồng Cảnh, sẽ tạo thành đả kích vô cùng lớn và không thể bù lại đối với Hồ Phủ.
Thân hình nhẹ nhàng bay lên một cái, hắn đã lặng yên tiến vào trong nhà.
Ở một gian phòng lớn trong nhà, có hai nam một nữ đang ngồi đối diện nhau.
Vị nữ tử kia khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi, mà hai nam nhân thì hơi nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng cũng khoảng trên dưới bốn mươi. Ánh mắt ba người bọn họ đều lóe ra bất định, dường như trong bụng chứa đầy tâm sư nhưng lại không dễ dàng mở miệng nói ra.
Rốt cục, vị nữ tử kia ho nhẹ một tiếng, nói: - Hai vị hiền đệ, các ngươi nghĩ như thế nào.
Một người trong đó hiện lên vẻ khó xử, nói: - Đại tỷ, tứ thúc gặp nạn khiến chúng ta đều vô cùng khổ sở, nhưng nếu bây giờ chúng ta rời khỏi gia tộc sợ là không tốt lắm.
Người còn lại hừ nhẹ một tiếng, nói: - Có cái gì mà không tốt chứ, gia tộc nếu như không có năng lực bảo vệ chúng ta, chẳng lẽ còn muốn chúng ta ở lại chỗ này chờ chết sao?
Nàng kia chậm rãi gật đầu, nói: - Đúng vậy, lần này gia tộc gặp nạn đều là do tiểu súc sinh Chính Hấn kia gây họa. Nhưng hắn lại là dòng dõi huyết mạch của gia chủ đại nhân, cho nên không những không chịu bất kỳ trừng phạt nào mà ngược lại còn nhận đưcọ sự bảo hộ của gia chủ. Nhưng mà chúng ta thì Nàng bất mãn nói: - Người nộ nếu như có thể lẻn vào trong phủ giết tứ thúc, vậy thì muốn lấy tính mạng của chúng ta không phải là dễ như trở bàn tay sao? Hừ, ta không quản các ngươi nghĩ như thế nào, dù sao thì ta cũng không muốn ở lại trong nhà, làm kẻ chết thay cho tiểu súc sinh Chính Hấn kia.
Tên nam tử lúc trước nói chuyện liên tục gật đầu, nói:
- Đại tỷ nói rất đúng, chúng là đều là linh đạo thế gia, tất nhiên là kính trọng Linh Sư. Nhưng lúc này gia chủ lại ở lại Hạ Vân các, rõ ràng chính là không đêm tính mạng của Linh Sư chúng ta để ở trong lòng, gia tộc như vậy chẳng lẽ còn phải lưu lại bán mạng vì nó sao?
Đôi mắt nàng kia sáng ngời, thêm mắm thêm muối nói: - Tiểu đệ, chúng ta đều là Linh Sư, thân phận khác với vũ giả bình thường. Chỉ cần chúng ta nguyện ý đảm nhiệm làm khách khanh ở Ngụy gia hoặc là Hứa gia, bọn họ sẽ dành cho chúng ta đãi ngộ ngang với trưởng lão gia tộc. Ha ha, tiểu đệ, neus như ngươi còn chần chừ thì sợ là có một ngày phải tuẫn táng vì gia tộc không có tiền đồ này.
Cả người nam tử lúc đầu phản đối run một cái, hắn hung hăng cắn răng nói: - Tốt, vậy thì cứ theo ý đại tỷ ngài, chúng ta đi nương tựa Hứa gia.
Nàng kia trầm ngâm một chút, nói: - Ngụy gia lúc này đã chết một cường nhân Bạch Ngân Cảnh, đối với chúng ta vẫn còn có chút oán khí, đến nương tựa Hứa gia khẳng định là sự lựa chọn tốt nhất.
Nam tử kia đột nhiên nói: - Đại tỷ, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng chỗ gia chủ đại nhân
Nàng kia hừ nhẹ một tiếng, nói: - Các ngươi yên tâm, hiện tại tâm trí của gia chủ đại nhân đều đặt ở Hạ Vân các, hơn nữa lấy thân phận của chúng ta mà rời khỏi phủ đệ mấy ngày cũng không có người hoài nghi. Đợi mấy ngày sau, cho dù bọn họ có phát hiện được việc này cũng không thể làm gì được.
- Không tồi.
Một nam tử vỗ tay nói: - Ta không tin, với tình huống bây giờ của Hồ Gia mà còn dám khai chiến toàn diện với Hứa gia.
Ba người đều gật dầu, thương định xong chuyện rời khỏi Hồ Gia.
Ở phòng ngoài, Doanh Thừa Phong thầm than trong lòng.
Quả nhiên là cây ngã khỉ chạy loạn, từng cường nhân Bạch Ngân Cảnh trong gia tộc lần lượt từng người đều chết, dưới tình huống người trong gia tộc đều bị ám sát thì cản cơ của cả gia tộc sẽ bị dao động.
Mà ngay cả ba gã Linh Sư Thanh Đồng Cảnh có giá trị nhất trong gia tộc cũng sinh ra tâm tư vứt bỏ gia tộc mà chạy.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong biết, nếu thả cho bọn hắn rời đi sẽ khiến Hồ Gia có đả kích lớn hơn nữa, nhưng đáng tiếc chính là, bọn họ đều họ Hồ, hơn nữa còn lại nhận vật trọng yếu trong Hồ Gia.
Doanh Thừa Phong làm sao có thể để bọn họ dễ dàng rời đi như vậy.
Trong tay hơi động một chút, từng luồng sức lực tinh thần lập tức phóng ra ngoài, gắ gao chồng ở phía trên trường kiếm Hàn Băng.
Bởi vì không muốn kích động đến người khác nên tốc độ của hắn vô cùng chậm, áp chế sức lực dao động ở trình độ thấp nhất.
Nhưng mà ba người dù sao cũng đều là Linh Sư Thanh Đồng Cảnh, đặc biệt là vị nữ tử kia, sức lực tinh thần vô cùng hùng mạnh
Nang bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh hô: - Người nào?
Nàng này vừa nói xong, sắc mặt hai người khác lập tức thay đổi.
Ở Hồ Gia, có thể tránh được tai mắt của ba người bọn họ, dường như cũng chỉ có một người.
Đó chính là lão tổ tông Hồ Gia Hồ Quảng Thiên, trừ hắn ra thì dường như chỉ còn tứ thúc bị vị Linh Vũ giả thần bí kia ám sát có khả năng này.
Tuy nhiên, cho dù ngoài cửa là người nào thì cũng đều là người mà bọn họ không muốn gặp nhất.
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười, nếu như đã bị phát hiện rồi thì hắn sẽ không che lấp cái gì nữa.
Sức lực tinh thần trên người chợt bùng nổ, trong nháy mắt hoàn thành sức lực tinh thần chống chất. Đồng thời, trong miệng hắn khẽ quát: - Các vị thương lượng tốt lắm, nhưng đáng tiếc đã chậm một bước.
Giơ tay lên, Hàn Băng trường kiếm trước mặt lập tức biến mất.
Ba người bên trong vừa nghe đến âm thanh xa lạ này, sắc mặt của bọn họ đều nhanh chóng trắng bệch.
Tuy rằng bọn họ biết lúc này sợ rằng chạy trời không khỏi nắng, nhưng vẫn không chịu khoanh tay chịu chết.
Ba người cùng quát to một tiếng, trên người phát ra các sắc hào quang.
Ba vị Linh Sư Thanh Đồng Cảnh, tất nhiên đều tự có thủ đoạn phòng hộ cuối cùng của riêng mình, đây chính là chiêu cuối cùng bọn họ lưu lại để bảo vệ tính mạng, có thể nói là vô cùng cường đại.
Nhưng đáng tiếc chính là, khi bọn họ gặp Doanh Thừa Phong, bốn luồng sức lực tinh thần chồng lên Hàn Băng trường kiếm không chỉ nhanh như thiểm điện, hơn nữa bởi vì tốc độ cho nên lực phá hoại được sinh ra cũng gia tăng gấp bội.
- Oanh
Sau một tiếng nổ, ánh sáng phòng trên người bọn họ đều đột nhiên bùng nổ, một chút ánh sáng như ẩn như hiện dừng lại trong nháy mắt, sau đó liền vẽ ngang qua người bọn họ một cái.
Ba lỗ máu thật lớn hiện ra trên người bọn họ, ba sinh mạng còn sống sờ sờ lại biến thành ba thi thể lạnh như băng.
Doanh Thừa Phong ngoắc tay, Hàn Băng trường kiếm đang bay múa quay trở về, xoay quanh thân thể hắn một vòng, lập tức vội vã hướng tới phương xa mà đi.
Ở cách luồng kiếm quang không xa có một luồng thân ảnh giống như ma quỷ tới gần.
Chỉ có điều, lúc hắn đi tới hiện trường lại nhìn thấy một mảnh hỗn độn.
Mà trong trời đêm lại đột nhiên truyền đến một giọng già nua.
- Hồ Quảng Thiên, ba vãn bối Linh Sư này của ngươi tụ tập cùng một chỗ, thảo luận muốn tìm tới Hứa Gia nương tựa. Lão phu thay ngươi thanh lý môn hộ, không cần phải nói lời cảm ơn.
← Ch. 364 | Ch. 366 → |