← Ch.0391 | Ch.0393 → |
Luận thực lực, ba huynh muội Lệ gia ở trong này căn bản chưa được xếp hạng, có một đống lớn lão tổ Thần Anh Cảnh đấy! Nhưng vì là hậu nhân của Thiên Tôn, bọn họ lại ngồi xuống trên đài cao, nhìn xuống mọi người.
Chu Hằng tươi cười, Lệ Vô Cực này chẳng lẽ ở trên tinh cầu của hắn chịu quá nhiều áp bách, cho nên đi tới nơi này liền tự ý vênh váo, ỷ vào cha là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh liền tự cao tự đại, coi trời bằng vung.
Cũng khó trách!
Lệ Vô Cực này mới đến, cũng không biết thời kỳ thượng cổ có rất nhiều thiên kiêu lựa chọn tự phong, tránh thời gian linh khí pha loãng, cho tới thời gian gần đây mới xuất thế.
Tại trong mắt vị tân tấn Thiên Tôn này, Huyền Càn Tinh võ đạo điêu linh, cho dù là cường giả Thần Anh Cảnh cũng yếu không chịu nổi, căn bản không nhìn thấy hy vọng đột phá Hóa Thần Cảnh, kể từ đó, hắn cần gì phải kiêng kỵ?
Bởi vậy, hắn tùy tiện mời tất cả võ giả nửa bước tiên nhân đến dự lễ, mà con gái của hắn cũng không coi ai ra gì, lão tử mình là Hóa Thần Cảnh duy nhất, vậy còn chưa đủ thì là cái rắm gì?
Nhưng mà Lệ Vô Cực dù sao cũng là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh đầu tiên của Huyền Càn đại lục mấy vạn năm qua, ở trong mắt võ giả hiện nay quả thực chính là tồn tại vô địch, không ít người đều chủ động đi lấy lòng, bám víu vào gốc cổ thụ Hóa Thần Cảnh này.
Nhưng mà, người thời kỳ thượng cổ đi tới, ngay cả Vạn Cổ Đại Đế không ai bì nổi cũng đều tận mắt nhìn thấy, lại làm sao có thể kính sợ tồn tại vừa mới tiến vào Hóa Thần Cảnh chứ, càng không có khả năng đi đút lót ba huynh muội Lệ gia.
Vị Vô Cực Thiên Tôn kia đúng là làm giá, ba ngày sau vẫn chưa hiện thân, dường như cố ý hạ mã uy với mọi người.
Chu Hằng bồi tiếp chúng nữ đi dạo bờ biển, biển này đầy độc tính, nhưng nước biển trong suốt, gió biển cũng không có mùi tanh tưởi, ngược lại còn có mùi nhàn nhạt. Nước biển này là kỳ độc, võ giả Khai Thiên Cảnh đụng vào lập tức bị độc chết.
Mà đây chẳng qua là bìa ngoài của Độc Miểu Chi Hải, càng vào gần trung tâm hải dương, độc tính cũng càng mạnh, thậm chí có thể cắn nuốt tồn tại Kết Thai, Thần Anh Cảnh!
- Hả? Chu Hằng đang nằm trên cát nhìn chúng nữ chơi đùa với Tiểu Hôi, Tiểu Kim, đột nhiên cảm thấy có mấy người trực tiếp đi về phía hắn. Hắn ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn lại.
Tổng cộng có tất cả mười mấy người, nhìn qua đều hơn 20 tuổi, dẫn đầu rõ ràng là ba huynh muội Lệ gia, ngoài ra còn có Băng Hoàng Nữ, nàng đảo mắt qua tươi cười với Lệ Cương, bộ dáng rất thân quen.
Những người này rất nhanh đi tới trước người Chu Hằng.
- Ngươi chính là Chu Hằng sao? Lệ Cương nói, vẻ mặt kiêu căng, không giống như mấy ngày trước, ít nhất vẻ ngoài còn khách sáo. Đây là tự nhiên. Mấy ngày nay huynh muội bọn họ không biết tiếp đãi bao nhiêu khách nhân, đều là người nịnh bợ bọn họ không kịp, điều này khiến bọn họ vô cùng kinh thường đám nhà quê Huyền Càn đại lục này.
Chu Hằng một lần nữa nằm xuống, gối tay sau ót, dường như không nghe thấy.
- Khốn nạn, Cương thiếu đang hỏi ngươi đấy! Một người cáo mượn oai hùm nói, tu vi Linh Hải Cảnh cũng không tính thấp. Hắn vốn nên là thế thiếu gia nhà quyền thế. Nhưng bây giờ lại thành chó săn của Lệ gia, chủ nhân còn chưa nổi giận, hắn đã nhảy ra ngoài trước.
- Ha ha! Lệ Cương lại cũng không tức giận, ít nhất bên ngoài là thế, ngược lại tươi cười nói: - Chu Hằng, nghe nói ngươi là hậu nhân của Vạn Cổ Đại Đế, trước đó vài ngày thanh danh lan truyền, ta rất thích ngươi. Ngươi có nguyện quy thuận ta không?
Nói xong, hắn lộ ra nụ cười ngạo mạn.
Vạn Cổ Đại Đế thì như thế nào? Đó là tồn tại không biết qua bao nhiêu năm rồi, cái gì mà Vạn Cổ Đại Đế, không phải đã sớm thành tro rồi sao? Bây giờ đại lục này là thiên hạ của Lệ gia, mà Lệ Cương hắn chính là đại Thái tử!
Trừ Lệ Vô Cực ra thì hắn là lớn nhất!
Chu Hằng thở dài, nói: - Chẳng lẽ các ngươi không biết, quấy rầy người khác ngủ là chuyện rất thất đức sao?
- Hỗn trướng! Lần này không chỉ là tên nịnh bợ Linh Hải Cảnh kia, mà mấy người khác đều cùng xông lên, từng người mặt giận dữ, dường như bị Chu Hằng cắm sừng vậy, giận dữ không kiềm nổi.
Chu Hằng không khỏi cười ha ha, bọn người kia vuốt mông ngựa thì vuốt mông ngựa, chỉ là vẻ mặt này không nên khoa trương như thế chứ?
Lệ Bằng thiếu kiên nhẫn, sắc mặt lạnh lùng, nói: - Tiểu tử vô lý, dám vô lễ với chúng ta, bắt lại cho ta!
- Vâng! Lập tức có ba người nhào ra, chụp tới Chu Hằng, kình phong phát ra, uy thế kinh người.
Chu Hằng thở dài, khí thế vừa động, phốc phốc phốc, ba người kia đều miệng cuồng phún máu tươi, nhao nhao lui trở về, khí tức suy sụp, đã bị trọng thương.
Mọi người đều kinh hãi, ba người kia đều là Linh Hải Cảnh a, làm sao có thể bị người ta một chiêu chưa ra đã bị chấn thương? Tuy rằng sau khi hình thành Thần chích liền có thể ý động công tới, nhưng mà vừa rồi rõ ràng không cảm ứng được linh lực dao động, Chu Hằng khẳng định không dẫn động Thần chích.
Vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Khí thế có thể áp người, bọn họ cũng đều biết, cũng hiểu được vận dụng như thế nào, có thể trực tiếp dùng khí thế đả thương võ giả Linh Hải Cảnh, chỉ sợ ngay cả Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh cũng không thể làm được!
- Chu Hằng, ngươi rất không biết điều! Lệ Cương hừ một tiếng: - Ta có ý tốt mời ngươi gia nhập môn hạ ta, ngươi không đáp ứng còn chưa tính, vì sao phải đả thương thủ hạ ta?
Chu Hằng nhìn lướt qua Băng Hoàng Nữ, Lệ gia huynh muội này đúng lúc này chạy tới, chỉ sợ là không thể thiếu nàng xe chỉ luồn kim đấy?
Đúng là nữ nhân tâm tính hẹp hòi!
Băng Hoàng Nữ cười lạnh, nàng là ai? Thiên kiêu của Điểm Tinh Tông, nhất định sẽ trở thành cường giả siêu cấp Kết Thai Cảnh, bản thân lại xinh đẹp, nhưng mà Chu Hằng không ngờ không chút do dự liền cự tuyệt nàng.
Nhưng lại không chỉ một lần!
Thật coi nàng là ai?
Nàng chướng mắt Triệu An Viễn, là bởi vì Triệu gia bất quá cùng một tầng thứ với Điểm Tinh Tông mà thôi, nàng cho dù gả qua cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Mà Chu Hằng lại là người có tiềm lực có thể trở thành tôn Vạn Cổ Đại Đế thứ hai, khả năng vô hạn!
Đáng tiếc là, Chu Hằng liên tục cự tuyệt nàng, điều này làm cho nàng sinh ra sát khí! Vừa lúc, hiện tại ra một Vô Cực Thiên Tôn, hay hơn chính là, hắn còn có hai đứa con trai! Băng Hoàng Nữ lập tức quyết định, nếu Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh tương lai không trèo víu được, vậy thì chỉ có thể lực chọn bám vào con ruột của Thiên Tôn thôi!
Cũng đều là người tôn quý!
Quả nhiên, sau khi nàng chủ động xuất kích, Lệ Cương rất nhanh bị nàng mê hoặc điên đảo, cũng vì nàng giật dây, Lệ Cương mới mang theo cả đám lại đây. Tính toán thu phục hậu duệ Đại Đế này.
Băng Hoàng Nữ rất hiểu Chu Hằng, biết hắn tuyệt không đồng ý, mà Lệ Cương lại cực độ tự phụ, hiện tại vì có lão cha hắn làm lớn cho nên lòng tin bành trướng. Chắc chắn sẽ không cho phép người khác nói không, hai người này tuyệt đối sẽ bạo phát xung đột!
Quả nhiên tất cả như nàng dự đoán, Chu Hằng không cần suy nghĩ đã đánh phủ đầu Lệ Cương.
Nàng cười lạnh trong lòng, tốt nhất Chu Hằng kích động hơn một chút, đánh trọng thương Lệ Cương, thậm chí giết hắn! Như vậy, khi Vô Cực Thiên Tôn xuất hiện chính là tử kỳ của Chu Hằng!
Chu Hằng tươi cười, hắn biết dụng ý của Băng Hoàng Nữ, nhưng hắn không ngờ rằng vì mình không chấp nhận đối phương theo đuổi, không ngờ lại khiến Băng Hoàng Nữ trả thù như vậy!
Hắn nhìn về phía Lệ Cương, nói: - Lệ huynh. Mỗi người có chí hướng riêng, không cần ép buộc, cũng không nên dùng chuyện người bị thương làm cái cớ!
- Ha ha ha! Lệ Cương cười to, nhưng mặt lại không có ý cười, càng ngày càng có vẻ sâm lạnh nói: - Chu Hằng, ngươi đây là không biết xấu hổ! Quỳ xuống cho ta. Hôm nay ngươi không làm cho ta hài lòng, ngươi phải quỳ xuống cho ta
- Bốp!
Một tiếng thanh thúy vang lên, trên mặt Lệ Cương in một dấu tay, Chu Hằng ung dung thu tay về nói: - Làm người quan trọng là không thể không tự trọng, không tự trọng chính là đáng đánh.
Hoàn toàn yên tĩnh!
Lệ Cương tu vi Kết Thai Cảnh đặt ở chỗ này cũng không tính là đỉnh cao, nhưng sao chịu nổi lão cha cường đại sau lưng hắn a! Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, mấy vạn năm qua cũng chỉ ra một pho như vậy, ai dám bất kính chứ?
Chu Hằng lại ngược lại, không nịnh bợ Lệ Cương còn chưa tính. Lại còn đánh cho hắn một bạt tai!
Tát mặt Lệ Cương không phải là tát mặt Lệ Vô Cực sao?
Mặt của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh có thể bị người khác đánh sao? Băng Hoàng Nữ cười lạnh, tình thế đang phát triển theo nàng dự tính.
- Bốp!
Lại một cái tát vang lên, Băng Hoàng Nữ che mặt lui lại, khóe miệng rỉ máu, nàng cũng trúng Chu Hằng một tát.
- Đều cút đi cho ta! Chu Hằng ánh mắt lạnh tanh, sát khí sôi trào, như thực chất.
Đám người Lệ Cương trong lòng phát lạnh, bọn họ thật sự sợ Chu Hằng sẽ giết người!
Đúng là một tên điên!
Hắn sao lại không sợ Vô Cực Thiên Tôn khai đao với hắn chứ?
Dưới ánh mắt sâm lạnh của Chu Hằng, đám người Lệ Cương đều chật vật chạy trốn, bọn họ cũng không dám dùng thân mạo hiểm, đi chứng minh Chu Hằng đến tột cùng có gan giết họ hay không?
Chu Hằng trong lòng tràn ngập sát khí, hắn vốn muốn làm thịt đám người Lệ Cương, nhưng Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh lại như một ngọn núi lớn, để cho hắn chỗ nào cũng cố kỵ. Tuy nhiên, hắn tát Băng Hoàng Nữ một tát cũng dịu được phần nào, cái kia sẽ từ từ phá hư đan điền Băng Hoàng Nữ, cuối cùng khiến cho nàng đạo tiêu!
Loại nữ nhân ác độc này, chết không có gì đáng tiếc!
Giấy không gói được lửa, tuy rằng đây chỉ là một nút nhạc đệm nhỏ, nhưng vì dính dáng tới Vô Cực Thiên Tôn, tin tức rất nhanh truyền khắp tai mọi người.
Có vài người vui sướng khi người gặp họa, bọn họ vốn ghen tị Chu Hằng yêu nghiệt, ngay cả cường giả Thần Anh Cảnh đều không thể trấn áp, trên người lại có tiên vật, tập được tiên thuật, sao có thể không khiến cho người đỏ mắt?
Có vài người lại âm thầm lo lắng, giống như Nguyên Thạch Hưởng luôn rất quan tâm Chu Hằng, sau khi biết được việc này, tự nhiên sốt ruột không thôi, chỉ là Chu Hằng phải đối mặt chính là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, nhân vật khổng lồ như vậy, cho dù có thêm 100 hắn cũng đánh không lại một đầu ngón tay của người ta.
Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh khó ra, nhưng chỉ cần xuất hiện một pho chính là tồn tại trên đời khó địch!
Tang Thanh Sơn lén lút tới một lần, nói lão tổ gia tộc lo lắng bị Vô Cực Thiên Tôn giận chó đánh mèo, lệnh cưỡng chế hắn không được lui tới với Chu Hằng, nhưng hắn lại không thể nói rõ với Chu Hằng.
Chu Hằng không khỏi cười, nói: - Tang huynh, nếu như ta chết, về sau ngươi chớ quên báo thù cho ta.
Tang Thanh Sơn không khỏi trừng mắt, hắn vốn tưởng rằng Chu Hằng dám tát con ruột của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, vậy khẳng định có chỗ dựa vào, dù sao tên này từ Tiên đại lục chiếm được bảo vật, nói không chừng có thể chống lại Hóa Thần Cảnh!
Hắn cười khổ nói: - Chu huynh, ngươi bây giờ còn có tâm tình nói đùa sao? Nếu như ngươi không có đại sát khí gì, hay là nhanh trốn nhanh đi!
Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh mặc dù có khả năng trấn thiên diệt địa, nhưng mà Kết Thai Cảnh cũng là nửa bước tiên nhân, một lòng muốn tránh thì ai có thể tìm được?
- Đến lúc đó rồi nói sau! Chu Hằng nói, lộ ra nụ cười nhạt.
← Ch. 0391 | Ch. 0393 → |