Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Động Cửu Thiên - Chương 0653

Kiếm Động Cửu Thiên
Trọn bộ 1149 chương
Chương 0653: Lời đồn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1149)

Siêu sale Shopee


Tám đại cường giả này ngâm mình trong thiên trì, đối với biến hóa nhiệt độ nước tự nhiên là cực kỳ mẫn cảm.

Tuy rằng nhiệt độ nơi này biến hóa còn không phải là hết sức rõ ràng, nhưng đối với cường giả mà nói cho dù biến hóa nhỏ mấy chỉ cần gia tăng chú ý đều có thể vô hạn phóng đại.

Vì sao đang yên lành nhiệt độ đột nhiên giảm xuống chứ?

Hết thảy đều là từ sau khi Chu Hằng tiến vào thiên trì và biến mất mới bắt đầu!

Là tiểu tử này giở trò quỷ sao?

Tám người nghi thần nghi quỷ. Lời thật trong lòng, bọn họ cũng không tin Chu Hằng có thể làm được. Bởi vì bọn họ cũng không phải là người không có lòng hiếu kỳ, lại làm sao không đi thăm dò đáy thiên trì chứ?

Nhưng lặn xuống không quá trăm trượng là chỉ có thể dừng lại, mà đáy thiên trì này lại sâu không lường được. Nếu nói Chu Hằng có thể lặn xuống sâu như vậy... có giết tám người này cũng không tin!

Lúc này, bọn họ tuy rằng hoài nghi một hồi, vẫn đem đối tượng hoài nghi dời khỏi trên người Chu Hằng, mà là quy kết đến sau khi cấm chế mở ra, mọi thứ nơi này đều sẽ phát sinh biến hóa, lúc trước vừa khéo là đạt tới một điểm tới hạn.

Dị hỏa tới tay, Chu Hằng tự nhiên cũng không có tính toán dừng lại nơi này nữa. Sau khi cùng con lừa đen, Băng Tú Lan lại đi tìm Hỏa Hồ Đào mấy ngày không có kết quả, hắn liền không lãng phí thời gian nữa, rời khỏi núi lửa tiếp tục đi tới.

Dọc theo đường đi, bọn họ nghe thấy rất nhiều tin tức.

- Các ngươi có biết không, Nhất Kiếm Phá Thiên năm ngày trước chém giết một con Tử Sương Tiên Loan, đoạt được ba viên Thiên Hương Ngọc Linh Quả!

- Thiên Hương Ngọc Linh Quả? Đây nhưng là thiên địa kỳ trân a!

- Nhất Kiếm Phá Thiên vốn chính là Nhật Diệu Vương 10 vầng mặt trời, lúc này không phải đột phá Nhật Diệu Hoàng thì là đạt tới 11 vầng mặt trời!

- Ở nơi này vẫn là 11 vầng mặt trời càng thêm hữu dụng so với Nhật Diệu Hoàng. Hơn nữa đối với phát triển sau này cũng càng có lợi!

- Không sai. Tin tưởng với sự yêu nghiệt của Nhất Kiếm Phá Thiên có thể hình thành 11 vầng mặt trời thậm chí là 12!

- Vậy Nhất Kiếm Phá Thiên không phải là sẽ vô địch?

- Vô địch? Cũng không chỉ một mình hắn yêu nghiệt!

- Ồ, thế là sao?

- Tiểu Bá Vương kia mấy ngày trước cũng lực chém một con Kim Cương Tê Ngưu, đạt được vài giọt sương sớm của Thanh Vụ Hoa!

- Cái gì, Thanh Vụ Hoa? Loại tiên thảo cấp bậc thánh dược này không ngờ còn chưa tuyệt diệt!

- Còn có Hàn Sương công tử, hắn đạt được một khối Tử Ngọc Băng Phách, vừa khéo thích hợp thể chất của hắn. Tin tưởng thực lực cũng sẽ tăng vọt!

- 5 vị Nhật Diệu Cảnh chí tôn này xem ra đều có thu hoạch lớn. Ở địa phương đặc thù này cho dù Sáng Thế Đế đều không thể áp chế bọn họ rồi!

- Vậy cũng chưa chắc. Trong Nhật Diệu Hoàng, Nhật Diệu Đế, Thăng Hoa Cảnh chưa chắc không có thiên tài tài ba trác tuyệt, theo ta biết liền có ba người. Một người ở cảnh giới Nhật Diệu Hoàng, hai người ở cảnh giới Nhật Diệu Đế. Uy thế của bọn họ khi ở Nhật Diệu Vương tuyệt đối không thua bởi năm vị chí tôn trẻ tuổi này, thậm chí còn hơn!

- Xa không nói, các ngươi nghĩ tới Chu Hằng kia không?

- Tên kia gần đây chiến tích kinh người, nghe nói đã tiến vào Nhật Diệu Vương!

- Hơn nữa còn là 9 vầng mặt trời!

- Nếu như để hắn lại đạt được mấy lần kỳ ngộ, không phải là có thể đánh vỡ vách ngăn cảnh giới, cùng đám người Nhất Kiếm Phá Thiên đặt song song?

- Thật sự là càng ngày càng náo nhiệt!

Chu Hằng cảm khái trong lòng. Cũng không phải chỉ có một mình hắn có thu hoạch!

Nơi này không phải chỉ có Ngân Long Ngư, không phải chỉ có suối lửa. Hắn đạt được chỉ là một góc của đại lục này mà thôi. Không có đạo lý hắn vận khí tốt như vậy, lựa chọn một con đường thu hoạch lớn nhất!

Nói cách khác, đại lục này chính là một kho báu thật lớn, từ bất kỳ phương hướng nào tiến vào đều sẽ có thu hoạch hoặc ít hoặc nhiều!

Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất khẳng định ở trung ương đại lục.

Ngự Long Điện!

Hắn đột nhiên hết sức chờ mong cùng đám người Nhất Kiếm Phá Thiên, Hàn Sương công tử chiến mộtt rận. Lúc trước ở trên tinh thuyền của Hồ gia hắn bị Nhất Kiếm Phá Thiên suýt nữa chặt đứt thân thể, cũng suýt nữa bị Hàn Sương công tử đóng băng!

Kém một cảnh giới lớn, không có ai khinh thường Chu Hằng không địch lại, ngược lại sẽ dâng lên kính sợ vô cùng! Nhưng đối với Chu Hằng mà nói, chịu thiệt là phải đòi lại, dựa vào cái gì bắt hắn chịu thiệt chứ?

Đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!

Tuy nhiên, nếu là mấy người này đều có kỳ ngộ, lại lên một bước là có thể đánh xuyên vách ngăn cảnh giới, chân chính có được lực lượng của Nhật Diệu Hoàng!

Nơi này hạn chế là cảnh giới mà không phải là lực lượng tuyệt đối!

Hắn nếu như vẫn là chỉ có 10 vầng mặt trời, như vậy tất nhiên sẽ là ác chiến!

Chiến! Nhất định phải chiến! Cho dù hắn vẫn là Nhật Diệu Vương 10 vầng mặt trời, đối phương lại là Nhật Diệu Vương 11 vầng mặt trời thậm chí là 12 cũng phải chiến. Hắn có tín niệm tất thắng!

Một đường đi tới, lại sau chừng mấy ngày bôn ba, bọn họ tiến vào một vùng băng nguyên.

Chân chính là trời băng đất tuyết, mưa tuyết gào thét, gió lạnh ác liệt, có thể sống sờ sờ đông chết Nguyệt Minh Đế!

May mà Chu Hằng và con lừa đen đều là Nhật Diệu Vương, hơn nữa còn là Nhật Diệu Vương bậc cao, Băng Tú Lan lại có Tiên khí bậc cao hộ thân. Vùng băng ngueyen này cũng không thể ngăn cản bước chân của bọn họ.


Chỉ là đường nơi này cũng quá khó đi, gió mạnh như đao, bọn họ căn bản không thể vọt người bay lên. Hơn nữa cho dù bay lên cũng sẽ bị gió mạnh trong nháy mắt cắt thành bốn năm mảnh. Nếu vận khí kém một chút gọt trúng Thần chích, như vậy trực tiếp hình thần đều diệt!

Tuyết đọng thật dày, bước lên đều là bước thấp bước cao. Hơn nữa bông tuyết này nặng vô cùng, một mảnh bay tới đánh lên thân người giống như là bị cường giả Nhật Diệu Vương đánh mạnh một cái. Càng thêm gia tăng độ khó đi tới.

- Từ khoảng cách mà xem, xuyên qua băng nguyên này là gần như tới trung ương đại lục! Chu Hằng một bên đội gió lạnh đi tới, một bên nói với con lừa đen và Băng Tú Lan, để khích lệ ý chí chiến đấu của bọn họ.

- Còn phải bao xa hả, bổn tiểu thư đi không nổi rồi!

Băng Tú Lan kêu khổ thấu trời. Tiên khí chỉ có thể bảo hộ nàng không bị thương tổn, cũng sẽ không làm cho nàng đi lại dễ dàng hơn.

Vấn đề này không ai có thể trả lời nàng, ánh mắt của nàng nhìn hướng con lừa đen, đột nhiên hai mắt tỏa sáng: - Bổn tiểu thư muốn cưỡi lừa!

- Oa, bổn tọa mới không phải là vật cưỡi! Con lừa đen vội vàng co giò chạy. Trên người tiểu ma nữ kia có Trấn Hồn Ấn, quỷ mới biết có thể sẽ bị nàng đột nhiên ấn cho một cái hay không!

- Ha ha ha! Một chạy một đuổi, rồi lại đem đường đi vốn gian nan này trở thành chơi đùa.

Đi dưới loại tiết trời cực độ ác liệt này, đối với linh lực là một loại hao tổn thật lớn. Sau vẻn vẹn nửa ngày con lừa đen và Băng Tú Lan liền mệt gần chết, phải dừng lại nghỉ ngơi.

Chu Hằng dùng tuyết đọng đắp một ngôi nhà băng, làm chỗ nghỉ chân tạm thời.

- Nếu có thể đốt đống lửa nướng ăn thì tốt rồi! Cho dù nhà băng có thể ngăn cách gió lạnh tương đối, nhưng vẫn làm Băng Tú Lan cóng đến liên tục xoa tay, con lừa đen cũng không ngừng xoa chân.

Chu Hằng nghĩ nghĩ, đem Hỏa Thần Lô lấy ra ngoài, dùng thần ý nói: - Lò à, phóng ra chút lửa?

- Phì, ngươi coi bổn tọa là cái gì rồi? Bổn tọa là lò đan, không phải là lò sưởi!

Hỏa Thần Lô phẫn nộ nói.

- Dù sao đều là lò, không sao cả! Chu Hằng vỗ vỗ lò, ý uy hiếp mười phần.

Hỏa Thần Lô rùng mình một cái, không dám cãi cọ với Chu Hằng nữa, đành phải miễn cưỡng dấy lên một đống lửa, tỏa ra hơi nóng ấm áp!

- A, thật sự quá thoải mái! Băng Tú Lan ngáp một cái, rất nhanh liền ngủ say khò khò.

Chu Hằng cũng cảm thấy hơi mệt, nhắm mắt lại ngủ một lát. Chỉ có con lừa đen hai mắt xoay vòng vòng, nhìn chằm chằm Hỏa Thần Lô chảy nước miếng. Nhưng nó đã nếm đau khổ cuối cùng không dám xuống tay, không bao lâu liền phát ra tiếng ngáy.

Nghỉ ngơi một ngày, bọn họ đều tinh thần phấn chấn. Có một chút mệt mỏi chỉ có thể thông qua giấc ngủ mới có thể xua tan, chỉ dựa vào ngồi xuống điều tức là không được.

Chu Hằng dứt khoát tế Hỏa Thần Lô ra. Đồ chơi này lúc trước ở dưới thiên trì hấp thu nhiều lửa như vậy, vừa khéo hiện tại nhổ ra.

Dưới sự trợ giúp của Hỏa Thần Lô, tốc độ đi tới của bọn họ tăng nhiều. Theo Chu Hằng phỏng chừng, bọn họ lúc trước tuy rằng trì hoãn thật nhiều ngày, nhưng phi thường có khả năng sẽ là nhóm đầu tiên tới Ngự Long Điện.

Lại đi hai ngày, tuyết lớn ngừng, gió cũng ngừng. Cũng không biết là ánh sáng từ nơi nào phát ra, toàn bộ băng nguyên phản chiếu một vùng ánh sáng trắng chói mắt.

Gió ngừng tuyết nghỉ, hoàn cảnh thoáng cải thiện một chút, nhưng tuyết đọng vẫn rất dày, đi lại cũng không thấy dễ dàng bao nhiêu. Độ lạnh thấu xương vẫn khiến máu người như muốn đông lại, phải mọi lúc vận chuyển linh lực để nâng cao nhiệt độ cơ thể, thúc giục máu lưu chuyển bình thường.

Lại đi tới gần nửa ngày, phía trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều vết chân.

Lúc trước tuyết lớn đầy trời, cho dù để lại dấu chân cũng sẽ bị bao phủ trong nháy mắt. Những dấu chân này hẳn là sau khi tuyết ngừng mới để lại, nếu tính thời gian cũng chỉ nhanh hơn bọn họ nửa ngày đường.

- Ồ, bổn tọa đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngát, dường như cả người đều muốn bay lên vậy! Con lừa đen đột nhiên nói.

- Mũi chó! Băng Tú Lan lập tức nói.

- Phì, mũi chó nào thính như của bổn tọa! Con lừa đen không cho là nhục ngược lại đắc ý dạt dào.

Bọn họ tiếp tục đi tới, con lừa đen luôn nói có thể ngủi được mùi thơm, nhưng Chu Hằng và Băng Tú Lan đều không phát hiện chút nào. Thẳng đến lại đi hai giờ sau, Chu Hằng cũng ngửi thấy một luồng thơm ngát nhàn nhạt, chỉ riêng mùi thơm khiến cho hắn toàn thân thoải mái, nhẹ bẫng hồn bay lên trời!

- Khả năng là tiên dược cực kỳ quý báu! Chu Hằng lập tức nói.

- Bổn tọa sớm nói rồi, các ngươi khăng khăng không tin! Con lừa đen thở phì phì nói.

- Hẳn là ở phương hướng kia! Chu Hằng thò tay chỉ.

Băng Tú Lan mặc dù không ngửi được nhưng cũng không sao cả, dù sao có chỗ tốt có thể chen một chân là được.

Bọn họ có Hỏa Thần Lô hộ thể, có thể tiết kiệm lượng lớn linh lực để chạy đi, tốc độ rất nhanh. Sau khi lại đi mấy giờ, phía trước lại xuất hiện rất nhiều vết chân, lại từ một phương hướng khác vòng lại.

Chu Hằng thoáng suy nghĩ, nói: - Chính là nhóm người phía trước, bọn họ cũng phát hiện ra tiên dược nhưng chậm hơn so với chúng ta, cho nên mới từ phương hướng này vòng lại.

- Bọn họ nguyên bản nhanh hơn chúng ta khoảng nửa ngày, nhưng đi đường vòng lại thêm tốc độ không nhanh bằng chúng ta, khả năng chỉ nhanh hơn chúng ta một chút xíu! Con lừa đen phân tích. Một khi liên quan đến bảo vật nó liền lập tức trở nên tinh thần gấp trăm lần, hơn nữa chỉ số thông minh tăng vọt.

- Đi! Chu Hằng gật gật đầu, bọn họ phải tăng tốc độ, bởi vì đám người đi ở phía trước bọn họ kia cũng chưa chắc là gần với tiên dược nhất.

Lại đi gần một giờ, cho dù Băng Tú Lan cũng có thể ngửi được mùi thơm ngát mê người kia. Mà nước miếng của con lừa đen đã nhỏ ra một dòng suối nhỏ trên đất tuyết.

Ở trước mặt bọn họ xuất hiện một đám người. Không nhiều, cũng chỉ có 8 người, đều đang bước thấp bước cao ra sức đi tới.

Ánh mắt Chu Hằng thoáng ngưng, hắn rồi lại nhìn thấy một người quen.

Liên Hữu Hạo!

Liên Tĩnh Hương không có mặt. Trên thực tế nơi này quá lạnh, ngay cả Nguyệt Minh Đế cũng không thể vào sâu, huống chi Liên Tĩnh Hương chỉ là một Nguyệt Minh Hoàng mà thôi.

Chu Hằng nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy Chu Hằng, trên mặt đều lộ ra vẻ đề phòng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1149)