← Ch.0010 | Ch.0012 → |
Hàn Lập trên đường trở về không có chạm trán bao nhiêu người, chỉ có mấy sư huynh qua đường thấy hắn đi khập khà khập khễnh thì có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì với hắn, xem ra không ai chú ý nhiều lắm đến một tên tiểu sư đệ như hắn cả.
Trở lại nơi ở của chính mình, đau đớn trên chân trở nên dữ hơn. Hàn Lập nhanh chóng ngồi lên trên mép giường, nhẹ nhành tháo giày và vớ kiểm tra thương thế. Chỗ sưng lên thật là khó chịu a. Ngón chân cái đã sưng vù, da ở vết thương sưng vừa hồng vừa sáng, giống như quả ớt cay lớn đỏ bừng. Hàn Lập vội vàng đưa tay đến cái gối gỗ trên giường, từ dưới gối gỗ móc ra một cái bình thuốc nhỏ, đây chính là thuốc trị ngoại thương do Mặc đại phu tỉ mỉ điều chế, đối với việc máu không lưu thông, sưng nề, thậm chí chảy máu đều có hiệu quả kì diệu. Cái này là hắn không dễ dàng lấy được từ Mặc đại phu nọ, vốn chuẩn bị cấp cho Trương Thiết phòng bị sẵn khi tu luyện "Tượng giáp công" cực khổ bị ngoại thương dùng, không nghĩ tới ngược lại chính mình lại dùng trước.
Nắp bình vừa mở ra, một làn hương thơm của thuốc tràn ngập cả căn phòng, nhẹ nhàng bôi thuốc lên trên ngón chân bị sưng vù, một loại cảm giác thanh lương lập tức xuất hiện, không hổ là bí chế thuốc trị thương của Mặc đại phu, lập tức thấy hiệu quả. Y thuật của Mặc đại phục thật không cần bàn cãi. Hàn Lập lại tìm kiếm một tấm vải sạch sẽ, bó lại ngón chân bị thương, lúc này mới mặc giày và vớ vào. Ân! Hoàn hảo, đau đớn đã giảm bớt rất nhiều. Hắn trở lại đi vài bước nhỏ một cách chậm rãi, bản thân khá hài lòng với phương pháp xử lý vết thương nhanh chóng của mình.
Hiện tại là lúc nên tìm hiểu cái bình thần bí kia, nó là nguyên hung làm chính mình bị thương. Hàn Lập từ trong lòng lấy ra cái bình kia, lại tìm cái giẻ rách đem chà xát sạch sẽ, lúc này hình dạng của cái bình mới hiện ra trước mắt hắn. Thể tích của cái bình này không lớn, dùng một bàn tay là có thể cầm toàn bộ nó, so với bình thuốc của mình ở trên còn nhỏ hơn mấy phân. Bình toàn thân đều là một loại màu xanh nhàn nhạt, tại trên bề mặt bình có khắc mấy cái hoa văn màu xanh biếc, hoa văn hình dạng như phiến lá, nhìn rất sống động, sờ vào có một loại cảm giác giống như trực tiếp sờ vào phiến lá thực sự.
Dùng tay ước đoán trọng lượng của nó, rất nhanh trầm xuống, Hàn Lập biết vật này rõ ràng không phải là kim chúc chế thành, đổi lại cũng không phải là một loại đồ sứ mà hắn biết. Lấy tay sờ tới, không có cảm giác lạnh lẽo của kim chúc, cũng không có kiểu mặt ngoài bóng loáng của đồ sứ. Hàn Lập cẩn thận quan sát kĩ một hồi mới nhận định rằng bình này là do một loại tài chất nào đó tạo thành, loại này thoạt nhìn cũng là một loại màu sắc thiên nhiên, nhưng màu sắc đồng nhất, không giống như sau này đã bị nhuộm qua.
Thấy nắp bình được niêm phong rất chắc chắn, Hàn Lập quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, lập tức cầm lấy bình để mở ra, xem bên trong rút cuộc có cái gì. Lại một lần nữa cánh tay cầm lấy nắp bình, dùng sức vặn ra. Một, hai, ba.... nắp bình cùng thân bình giống như cùng một thể đúc thành, vẫn như cũ, nắp bình không mảy may có dấu hiệu khai thông. Hàn Lập lấy làm kinh hãi, lúc nhặt được bình tử, tự mình không có khả năng vặn ra. Nhưng lúc ấy thương thế đã lấy hết khí lực, cũng không để tâm tới. Vốn tưởng rằng bây giờ có thể dùng toàn bộ lực đạo mở nó ra là một việc dễ dàng. Không tưởng rằng vẫn không được. Hàn Lập liên tiếp thử vài lần, cánh tay đã đau ê ẩm nhưng vẫn không có thành công, liền ngừng lại. Hắn vung cánh tay của mình, hoạt động cổ tay, vừa rồi cố gắng quá mức đã có chút tác động vết thương.
Cầm cái bình lấy được, lại một lần nữa soi xét, kiểm tra tỉ mỉ. Đáng tiếc! Không có phát hiện cơ quan nhỏ nào ẩn mật tại trên mặt bình. Điều này làm Hàn Lập buồn bã, không mở nắp bình làm sao biết bên trong bình có cái gì? Lại nói cái bình này kỳ lạ như thế, dấu niêm phong rất chặt, dám chắc là một đồ vật rất quý. Hàn Lập lấy tay nắm chặt cái bình một cách tham lam, nhìn nó ngẩn người một trận, cuối cùng quyết định Trương Thiết với khí lực lớn hơn mình thử xem. Phải biết rằng Trương Thiết bây giờ hai tay có khả năng nhấc tới hơn mười thùng nước mà vẫn bước nhanh như bay lên xuống núi. Hiện tại trong cốc có một cái chum đựng nước to, Trương Thiết mỗi ngày đều dùng nó để tập luyện.
Quyết định nghiêm túc, Hàn Lập đi tới phòng của Trương Thiết, trong lòng hi vọng hắn nhanh trở về một chút. Tư vị chờ đợi thật không dễ chịu chút nào, Hàn Lập cảm giác được thời gian trôi qua quá chậm, qua một đoạn thời gian dài hắn mới nghe được thanh âm "Dát chi" của Trương Thiết khi đẩy cửa vào nhà. Ngẩng đầu lên, Hàn Lập thấy Trương Thiết mặc áo bố sam mỏng, cả người từ trên xuống dưới ẩn ẩn ước ước luồng nhiệt khí bốc lên, đầu đầy mồ hôi đi đến. Hàn Lập biết là hắn vừa mới luyện công xong, cũng không cảm thấy kỳ quái. Trương Thiết vừa thấy Hàn Lập ở trong phòng mình, hắn sửng sốt, không đợi hắn kịp mở miệng nói chuyện, Hàn Lập đích thị đã suốt ruột, lập tức cầm cái bình tới trước mặt hắn.
"Trương Ca, giúp ta mở gấp cái bình này được không?"
"Cái này ở đâu tới? Hình dáng rất đẹp mắt!" Trương Thiết sửng sốt một chút rồi tiếp nhận cái bình.
"Tư! Tư! Tư!"
"Quái! Đồ vật này cũng thật sự đủ cứng, khá khó để vặn nó ra! Rút cuộc là từ cái gì chế thành?" Trương Thiết cũng không nói nhảm, hai tay lại dụng lực nhưng vẫn không thể mở được nắp bình.
"Không được, ta vặn không ra, ngươi tìm sư huynh khác thử xem sao?" Trương Thiết nhìn Hàn Lập lắc đầu có ý xin lỗi, ném cái bình trở lại cho hắn và đưa ra đề nghị trên.
"Ngươi cũng không được sao?" Hàn Lập có điểm nóng nảy, không thể kiềm chế đi lại xung quanh trong phòng.
"Ai da! Chân ngươi thế nào vậy?" Trương Thiết đã phát hiện ra Hàn Lập đi lại có chút không thuận tiện.
"Mọi thứ ổn cả, chỉ là đang đi thì vấp phải hòn đá" Hàn Lập cũng không biết tại sao lại không muốn nói cho Trương Thiết biết sự thật về chuyện cái bình. Có lẽ chỉ là tiềm thức, chuyện có liên quan đến cái bình trở thành một bí mật nhỏ của chính mình. Hàn Lập bây giờ trong lòng rất thất vọng, cũng không có tinh thần để nói chuyện với Trương Thiết, hỏi tiến độ luyện công của Trương Thiết sau đó liền rời đi khỏi phòng, chuẩn bị quay trở về chính tự mình nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề về cái bình.
Trở về phòng nhỏ của mình, Hàn Lập đặt cái bình lên trên mặt bàn, tự mình ngồi một bên rồi dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào nó, đồng thời đại não chuyển động rất nhanh, cố gắng nghĩ ra một biện phát tốt có thể giải quyết vấn đề.
← Ch. 0010 | Ch. 0012 → |