Vay nóng Tinvay

Truyện:Song Kiếm - Chương 276 (cuối)

Song Kiếm
Trọn bộ 276 chương
Chương 276 (cuối): Có duyên sẽ gặp lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-276)

Siêu sale Lazada


Đường Hoa và bọn hảo hữu, mỹ quyến cùng đặt bao tửu lâu Thiếu Gia... Vì sao hào sảng vậy? Bởi vì Đường Hoa phát hiện mấy cái tấm phiếu ăn do tên Thiếu Gia keo kiệt kia phát cho rất nhanh đã sắp phải hết hạn hết rồi. Nhưng điều bất ngờ chính là hôm nay Thiếu Gia lại càng hào sảng hơn, bảo rằng mọi phí dụng bữa này hắn sẽ gánh hết. Bởi thế, Đường Hoa thấy rối rắm lắm.

Kiểm kê lại đám Thục Sơn Ngũ Hiệp, Thiếu Gia không có bất cứ lời mời phỏng vấn nào, đã dự định là sau khi rời trò chơi sẽ thu mua quán rượu đang do người máy tạm thời quản lý. Nhu Mễ tạm ấn định là quan tòa cấp cao của Liên Bang. Nhất Tiếu hơi thảm, chỉ vớt được cái chức nhân viên quản lý khu vực cấp cơ sở, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là công chức. Thiên Sứ tệ nhất, không có tiền cũng không được phỏng vấn, có điều cũng còn may là đã được điều động nội bộ, đi làm một thành viên quản lý trong tập đoàn quán rượu quốc tế của Thiếu Gia.

Người không đắc chí nhất là Sương Vũ, không có bất cứ lời mời phỏng vấn nào. Chuyện này đã trở thành một tin tức nặng như bom trong Song Kiếm, đặc biệt là khi ai nấy có chút hiểu biết cũng biết được là năng lực của Sương Vũ không hề kém cạnh hơn các nhân viên quản lý khác trong bang hội. Bởi vậy mọi người suy đoán mười phần có tám, chín là đã bị Đường Hoa liên lụy mất rồi, Ốc Vít không dám an bài việc làm cho nàng.

Còn phần Huy Hoàng, phỏng vấn tuy không thông qua, có điều tốt xấu gì cũng có năm năm lý lịch làm pháp y, đồng thời biểu hiện trong hồ sơ rất là ưu tú, cho nên sau khi ra ngoài rồi chuyện tìm việc làm sẽ vô cùng đơn giản.

Tinh Tinh là học sinh học viện y tá, chuyện việc làm cũng không có vấn đề.

Phá Toái có phần phiền phức, tiền trong trò chơi không có bao nhiêu, cũng không nhận được thông báo phỏng vấn, điều duy nhất an ủi chính là hy vọng trang bị trên người có thể đổi được thêm mấy đồng tiền.

Mặc Tinh thì khỏi phải nói rồi, từ lúc ở Trái Đất đã được điều động nội bộ, sau khi tới hành tinh M rồi sẽ ít nhất là một cảnh sát trưởng, lỗ hổng nhân sự trong ngành cảnh sát này thật quá là lớn quá là lớn, cần không ít lính mới đến bổ sung, cho nên phỏng chừng làm đến chức giám đốc cũng không phải là không có khả năng.

Sát Phá Lang đã được ấn định là một nhân viên hải quan duy nhất trong bến cảng vũ trụ Liên Bang, chức tránh của hắn giống giống như chó nghiệp vụ, tức là tìm ra những vật phẩm vi phạm lệnh cấm trong đám nhân viên và hàng hóa xuất nhập cảnh. Dựa vào khả năng quan sát những biểu tình nhỏ bé trên người BOSS của hắn, tin rằng nhất định sẽ rất có tương lai.

Quàng Khăn Đỏ không có gì để bàn, dù sao thì cũng có cái phiếu cơm trường kỳ là Huy Hoàng rồi, chỉ cần cân nhắc xem làm sao sinh con là được.

Bất kể là cao hứng hay là mất mát, mọi người đều nâng cốc cười vui. Vẫn có câu là 'Rượu không say lòng người tự say', cho nên thấy thời khắc ly biệt sắp tới, mọi người đều đặc biệt nhiều lời. Đặc biệt là kẻ vốn không nhiều lời như Sát Phá Lang, lúc này cứ sống chết kéo Đường Hoa dặn dò: "Nhãi con ngươi nhất định phải buôn lậu đó nha, nhất định phải buôn lậu đó, ta muốn bắt ngươi."

Nhu Mễ nói chen vào: "Gia Tử nhớ kháng án đến tòa án Tối cao, ta phán ngươi vô tội."

"Ha ha ha, hay lắm hay lắm." Đường Hoa cười nói: "Yên tâm, chuyện nguy hiểm cao hồi báo thấp như buôn lậu này, bổn Gia Tử sẽ không làm đâu."

Nhất Tiếu nói: "Sói con đừng đắc ý, coi chừng ta nhúng tay vào khu vực của ngươi, đến lúc đó ngắt điện thoại cúp đường nước tắt ống gas của ngươi đó nha."

Thiếu Gia tham gia náo nhiệt: "Ta thì bảo mười tám tên cận vệ đến bắt ngươi vào trong xó mần một trận."

Thiên Sứ: "Ta phụ trách chỉ huy, chỉ cho phép đánh lên mặt."

Mặc Tinh nói: "Ta dời sạch cảnh sát trong toàn khu vực đó đi."

"Các ngươi thật ác!" Sát Phá Lang dựng thẳng ngón cái.

"Chào mọi người!" Thư Sinh, Nhất Kiếm Cầu Bại, Hạo Nhiên cùng nhau tới. Ba người trông phơi phới vô cùng, ba người đã được ấn định là những người phụ trách cao nhất khóa đầu tiên của thành phố XX, nhiệm kỳ bốn năm rồi. Bốn năm sau sẽ bắt đầu do nhân dân bầu cử, nhưng tốt xấu gì cũng làm được bốn năm.

"Tốt tốt! Thiếu Gia, gọi người thêm bát đũa."

Ba người này cùng khách khí một trận. Hạo Nhiên đến bên cạnh Sương Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi? Còn chưa có tin gì à?"

"Chưa có." Sương Vũ mỉm cười, nói: "Có điều cứ yên tâm, con đường nào rồi cũng dẫn tới La Mã mà."

"Nhìn tâm tình của ngươi ta thực sự yên tâm rồi. Mấy năm nay ngươi đã giúp ta không ít, về sau có chuyện gì cần thì cứ tới tìm ta. Chuyện ta có thể làm thì tận lực làm, không thể làm nổi thì cũng sẽ làm trong tầm sức."

"Vậy ta cảm ơn trước."

Tôn Minh đưa tin: "Lần này những người chơi sinh hoạt là ngon ăn nhất. Có một người kia mới cấp ba mươi, kỹ năng gieo trồng cấp chín mươi chín, Ốc Vít vừa ra tay là cho hắn một khoảng ruộng một trăm ngàn mẫu luôn. Còn có một người kia cấp cũng nhỏ, học kỹ năng nuôi dưỡng sinh vật nước ngọt, cũng có được một trăm mẫu mặt hồ, cá giống gì cứ tùy ý chọn."

Thiếu Gia phản đối: "Ngon ăn nhất hẳn phải là anh đại của các bang, ngươi nhìn xem cái tên Vô Cực kia đi, thế mà vớt được cái chức cấp cục đó. Thắng Giả Vi Vương cũng được tới cấp ban, tốt xấu gì cũng đều là giai cấp lãnh đạo cả."

"Nếu ta nói, thì ta nói thoải mái nhất chính là có tiền." Phá Toái chua xót nói: "Có tiền có thể xui ma khiến quỷ."

"Phong Vân Nộ trở về rồi kìa."

Phong Vân Nộ xuất hiện, ôm quyền: "Tới chậm rồi, xin lỗi mọi người."

"Thế nào rồi?"

"Phỏng chừng là mấy công việc linh tinh cấp cơ sở như tuyên truyền, hay là người đọc tin tức gì đó thôi."

"Không tệ không tệ." Mọi người cùng nói, chỉ có điều có mấy người cho rằng thực sự không tệ thì rất là khó nói.

Hệ thống phát thanh: phi thuyền đã đến trạm dừng, trò chơi sắp đóng cửa, toàn bộ mọi người sẽ bước vào trong hệ thống hối đoái.

"Có duyên sẽ gặp lại." Đường Hoa nâng cốc.

"Có duyên sẽ gặp lại." Mọi người cùng hô, rồi chạm cốc.

* * * * * *

"Hây, Ốc Vít, gần đây số lần gặp ngài còn nhiều hơn số lần gặp lão bà ta nữa đó, ngài sẽ không định chơi trò 'tình người duyên máy' đó chứ?" Đường Hoa bị truyền tống đến một gian phòng trông giống như phòng làm việc, Ốc Vít thì đang ngồi ở ghế chủ cười híp mắt nhìn hắn.

"Ngươi qua đây!" Ốc Vít đứng lên, kéo tấm màn sau lưng ra, nói: "Đây là hành tinh M."

Đường Hoa bước qua nhìn, nói: "Không có gì khác với Trái Đất hồi trước khi bị ô nhiễm cả. Chỉ có điều là, chỗ đứng của chúng ta có phải hơi cao chút hay không?"

"Tầng thứ ba trăm, tầng cao nhất của tòa nhà hành chính Liên Bang, đương nhiên phải cao rồi."

Đường Hoa lập tức nói: "Ngươi đừng có cuồng dại vọng tưởng, cái chức chủ tịch đó đánh chết ta cũng không làm."

Ốc Vít phớt lờ, nhìn hành tinh M rồi nói: "Rất nhiều năm trước kia, Trái Đất đã cắm lá cờ Liên Bang ở trên hành tinh này. Loài người may mắn lắm, đã chiếm được hành tinh này trước khi những hành tinh gần đây còn chưa trở nên mạnh mẽ. Nhưng đã nhiều năm qua đi, nền văn minh của những hành tinh ấy đã trở nên vô cùng tiến bộ, thậm chí còn vượt qua cả Trái Đất nữa."

"Lẽ nào muốn ta mang một quả bom hạt nhân đi tự sát chỗ địa bàn của họ à?"

"Không không, bây giờ đã là thời đại hòa bình rồi, sử dụng vũ lực chỉ khiến mình trở thành kẻ thù chung của cả tinh hệ này thôi." Ốc Vít nói: "Lại nói, các sinh vật có trí tuệ ở mấy chục tinh hệ quanh đây chẳng có ai hiếu chiến cả, nhưng cũng không khiếp chiến."

Đường Hoa nghi hoặc hỏi: "Bắt ta làm quan ngoại giao?"

"Được à? Ngươi mà làm quan ngoại giao, kẻ bị gây họa là cả tinh hệ này." Ốc Vít xoay người hỏi: "Ngươi có biết thứ gì là quan trọng nhất trong sự sinh tồn của loài người không?"

"Là tiền!" Đường Hoa lập tức trả lời.

"Ha ha! Tiền là do in ra mà thôi. Nếu ngươi cần, ta thậm chí có thể cho ngươi một cái máy in tiền luôn." Ốc Vít nói: "Là nguồn năng lượng, là tài nguyên."

"?" Đường Hoa không hiểu lắm.

"Điều ta muốn ngươi làm chính là dùng phương thức hòa bình cướp đoạt tài nguyên của bọn họ, dùng những tài nguyên có khả năng tái sinh của chúng ta để đổi những tài nguyên không có khả năng tái sinh của họ. Sở trường của ngươi là tay không bắt cọp, hoặc ăn nhà Đông ăn cả nhà Tây mà. Ta không bắt ngươi phải đi tay không, chỉ cần là những tài nguyên có thể tái sinh, ta đều tùy ý cho ngươi lấy dùng cả. Ta thậm chí còn cho phép ngươi tham ô nữa, điều cần ngươi làm là bất kể ngươi dùng thủ đoạn thông qua con đường buôn hàng mà phía chính phủ cho phép, hay là dùng con đường buôn lậu, hay đánh cắp, vân vân... chỉ cần gắng hết khả năng cướp đoạt những tài nguyên mà họ còn chưa để ý nhiều là được." Ốc Vít nói tiếp: "Ví dụ như cây cối, khoáng thạch, khí thiên nhiên, dầu mỏ, vân vân... Mặt khác, ở hành tinh M thì gắng hết khả năng đừng để xuất hiện các phương tiện vừa tiêu hao năng lượng nhiều lại vừa gây ô nhiễm nhiều, ở đây thiếu hụt bộ phận nào thì cũng cần nhờ ngươi bổ cấp giúp. Còn nữa, nếu ngươi có thể làm cho loài người chen được vào trong giới chính trị, giới tài chính của họ để khống chế mạch máu của họ thì lại càng tốt hơn."

"Ta nên làm thế nào?"

"Thành lập công ty ngoại mậu, ngoại thương bình thường là chuyện được mọi tinh hệ cho phép. Chức năng chủ yếu của công ty này là giám thị việc sử dụng tài nguyên trên hành tinh mình, cộng với cướp đoạt tài nguyên hành tinh khác. Ngươi cứ tùy ý chọn, quy mô công ty do ngươi tự khống chế."

Đường Hoa vãi mồ hôi: "Anh đại Ốc Vít, ngài nhìn là biết ta không phải hàng có thể quản lý mà."

"Ta tạm thời sẽ cùng Sương Vũ quản lý công ty cho, còn phần có muốn dùng Sương Vũ hay không thì do ở bản thân ngươi. Ngươi sẽ không bị bất cứ ai kiềm chế, chỉ chịu trách nhiệm trước ta mà thôi. Đồng thời ta cũng sẽ không giám thị hành động của ngươi, cùng lắm sẽ chỉ là thay ngươi bằng người khác."

Đường Hoa hỏi: "Cái công ty mà ngài nói này, có phải giống với mấy cái công ty ngầm ở nước Mỹ, tức là những công ty bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng thực chất là lợi dụng con đường bất hợp pháp để giành ích lợi cho quốc gia mình hay không?"

"Cũng không khác gì mấy." Ốc Vít nói: "Nhưng chúng ta sẽ không sử dụng bao nhiêu bạo lực, hết thảy đều triển khai ở trong phạm mà pháp luật địa phương cho phép. Đương nhiên dựa theo logic của ngươi, chỉ cần không bị phát hiện thì đều là hợp pháp cả. Về phương diện chừng mực thế nào thì ta tin ngươi có thể nắm bắt tốt được."

Đường Hoa lắc đầu: "Ta cảm thấy ta vẫn thích hợp làm một người bình thường hơn."

Ốc Vít lại phớt lờ, nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý, trong gian phòng ngươi ngủ đông sẽ có thêm một chiếc điện thoại di động, trong điện thoại đó sẽ có dãy số của Sương Vũ."

"Nói ngược lại, chỉ cần ta không đồng ý thì ngài sẽ dùng chút thủ đoạn khiến bọn ta không thể gặp mặt nhau có phải không?"

Ốc Vít cười nói: "Nếu ngươi nhất định phải hiểu theo hướng đó."

"Ngài thực nham hiểm." Đường Hoa phất tay: "Đưa hợp đồng ra đây."

"Không có hợp đồng." Ốc Vít lắc đầu: "Chỉ cần ngươi đồng ý là được rồi."

"Không sợ ta đổi ý à?"

"Ta học được một câu nói này từ ngươi, Ốc Vít báo thù, mười năm chưa muộn."

"Ta còn biết một câu nữa: no ấm không thể dâm, uy vũ không thể khuất."

* * * * * *

Mọi người đã đổi tiền xong, mỗi người được nhận một tấm thẻ ngân hàng, một chiếc điện thoại di động, một tấm chứng minh nhân dân, một chiếc chìa khóa điện tử xác minh thân phận. Phàm là người độc thân, sẽ chỉ có được một căn phòng ba mươi thước vuông trong khu tập thể, còn đã kết hôn thì được một chỗ ở một trăm mét vuông. Nếu ở trong trò chơi đổi được quá nhiều tiền, tới chừng rời phi thuyền rồi sẽ có thể mua những vật phẩm xa xỉ như ô tô thân thiện với môi trường, biệt thự và người máy quản gia, thậm chí còn có thể đổi chỗ ở sang một thành phố khác nữa. Còn phần những thứ như trang phục thì thành phố nào cũng có bán, cửa hàng đều do người máy quản lý cả, ai có tiền mà lại muốn kinh doanh, có thể dựa theo bảng yết giá của cửa hàng để mua lại, tự mình làm chủ.

Từng bước từng bước người máy sẽ rời khỏi cuộc sống bình thường của con người, trừ phi con người không chịu làm việc nữa. Người máy nào cũng đều có thời hạn sử dụng cả, mà muốn sử dụng người máy cũng còn cần phải có nhu cầu thiết thực, nếu không dựa theo pháp luật thì không ai được phép sử hữu riêng trong thời gian dài. Cho dù là Ốc Vít, trong tương lai trừ khi có sự tình trọng đại có thể gây hại đến sự sinh tồn của loài người xuất hiện, nếu không hắn cũng sẽ không nhúng tay vào sự vụ của loài người. Luật lệ và trình tự cơ bản này được đặt ra để tránh cho loài người bị người máy thống trị 'mềm'.

"Sao không có vậy?" Sương Vũ kinh hãi cầm một chiếc điện thoại di động ấn như điên. Danh bạ điện thoại của mình thế mà trắng xóa! Nhớ lúc đổi tiền mình đã yêu cầu ghi số điện thoại của mọi người bạn vào trong đó mà?

"Sương Vũ?" Một nữ cảnh sát mặc đồng phục trông rất uy phong - Mặc Tinh - đang bước tới bãi vận chuyển thì chợt phát hiện ra người quen.

"Mặc Tinh?"

"Oa! Thật là đúng này." Mặc Tinh hưng phấn nhào tới trước ôm chầm lấy Sương Vũ: "Vui quá, vừa đi ra là trông thấy người quen ngay."

"Ta cũng vậy!" Sương Vũ vội nói: "Đưa điện thoại của ngươi đây cho ta mượn nào, danh bạ ta trắng xóa rồi."

"Được!" Mặc Tinh nói: "Ta đọc ngươi ghi nhé. Huy Hoàng... Phá Toái... Ơ? Sao không có của Gia Tử?"

"Kỳ vậy? Sao không có của Gia Tử ta?" Gần đó có một nam nhân kia cầm di động sửng sốt tra tìm.

"Phá Toái?" Sương Vũ và Mặc Tinh bằng vào hình dạng miễn cưỡng nhận ra nam nhân từng có chút đẹp trai, giờ lại không có chút đẹp trai này.

"A? Là các ngươi à?" Phá Toái mừng rơn: "Thật khéo quá, Sương Vũ, đưa số điện thoại lão công nhà ngươi đây cho ta nào."

"Ta không có!" Sương Vũ hít vào một luồng hơi lạnh: "Lẽ nào... Thực đã bị tiêu hủy nhân đạo rồi?"

*****

Mặc Tinh nhìn trái nhìn phải, xong nói: "Hiện giờ đâu cũng kêu réo loạn tùng phèo, chi bằng thuê xe về nhà trước rồi tìm Gia Tử sau." Cạnh đây người thì đang gọi điện thoại, người thì đang gọi taxi, cũng có mấy anh bạn kia vừa bước ra là đã PK người thật liền.

"Không được, ta phải lập tức tìm Nhu Mễ ngay, nàng là quan tòa cấp cao, muốn tử hình cũng nhất định phải được nàng đồng ý trước đã."

Mặc Tinh nói: "Sương Vũ, không sao đâu, ngươi bình tĩnh chút. Nếu Ốc Vít thực lặng lẽ tiêu hủy Gia Tử, vậy thì sẽ là phản loài người, sẽ đi ngược lại trình tự của hắn, sẽ bị tự tiêu hủy đấy."

Phá Toái cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy! Nếu không ta với Mặc Tinh đi với ngươi về trước đi."

"Thực có trình tự như vậy sao?"

Mặc Tinh lập tức nói: "Ta dùng nhân cách của ta cam đoan, khi Ốc Vít giám sát chúng ta, hắn cũng bị bản thân của hắn giám sát nữa. Đừng nói là Gia Tử, ngay cả là một tên tội phạm giết người liên hoàn đã có bằng chứng thực tế, Ốc Vít cũng không có quyền lợi khiến kẻ đó biến mất nữa là."

"Ừm!" Sương Vũ xem như đã tin được mấy phần. Mặc Tinh bắt đầu nhấn số điện thoại taxi...

"Vù" một tiếng, một chiếc ô tô từ trên trời hạ xuống trước mặt ba người, Mặc Tinh kinh ngạc tán thán một tiếng: "Đây là xe taxi sao?" Cái tốc độ này, cái độ ổn định này, cái vẻ ngoài này, rồi còn có cái giấy thông hành đặc biệt của Liên Bang dán ở kính thủy tinh đằng trước xe kia nữa...

"Vù vù!" Hai chiếc xe giống y hệt chiếc vừa rồi chợt xuất hiện. Cửa xe mở ra, bước ra trước từ hai chiếc xe trước sau là tám tên người máy mặc đồ đen, tiếp theo một tên người máy mở cửa chiếc xe chính giữa ra, một con người sáng rọi bước lên sân khấu.

"Lão bà!" Đường Hoa ha ha cười ngây ngô: "Muội đẹp thật đó."

"..." Sương Vũ, Phá Toái, Mặc Tinh.

"Sao rồi?" Đường Hoa nắm lấy hai tay của Sương Vũ, trông thấy trên mặt nàng có nước mắt bèn lập tức lia mắt về phía Phá Toái ngay: "Người kia, hiện giờ ta nghi ngờ ngươi là đặc vụ ngoài hành tinh trà trộn vào trong hàng ngũ loài người. Mang hắn đi giao cho cảnh sát."

Có hai tên đồ đen lập tức bước tới xách Phá Toái lên, lúc này Phá Toái mới choàng tỉnh, vội kêu: "Ta đệt ngươi Gia Tử, ta là Phá Toái."

"Nói bậy, Phá Toái làm gì đẹp trai bằng ngươi được."

"Lão công!" Sương Vũ nước mắt đã lưng tròng: "Huynh không có việc gì rồi."

"Không bị gì cả, huynh tắm một cái, đổi bộ đồ xong lập tức tới đón muội ngay rồi đây." Đường Hoa quay qua chào: "Mặc Tinh cũng ở đây à?"

"Cứu mạng với!" Phá Toái vội kêu lớn, ở đây lộn xộn lung tung lắm, ai biết hiện giờ hành tinh M đang ở trong tình trạng gì chứ.

Sương Vũ vội nói: "Hắn thật là Phá Toái đấy."

"A?" Đường Hoa quay đầu lại nhìn Phá Toái một hồi rồi nói: "Thực có chút giống hen."

Phá Toái vùng khỏi hai người đồ đen kia, giận dữ nói: "Không phải giống, mà đích thực là phải."

"Thực xin lỗi nhé! Hồi nữa ta mời ăn coi như bồi tội."

"Ngươi (huynh) trả thầu à?" Phá Toái, Sương Vũ, Mặc Tinh đồng thanh hỏi.

"... Cái ánh mắt này của các ngươi khiến ta cảm thấy đau lòng lắm đấy."

Phá Toái nói: "Gia Tử chết toi, toàn bộ tiền trong trò chơi của ngươi có phải dùng để đổi bộ trang phục và đạo cụ này hết rồi không?"

"Vẫn còn chưa tự giới thiệu mình đây, đây là danh thiếp của ta."

"Ngay cả danh thiếp cũng có rồi?" Mặc Tinh có phần choáng váng, nhận lấy danh thiếp rồi đọc lên: "Tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương Gia Tử hành tinh M - Đường Hoa."

"Chính là tiểu đệ." Đường Hoa lại móc ra một tấm danh thiếp nữa: "Còn một tấm nữa này."

"Tham nghị viên chính phủ Liên Bang kiêm chủ tịch danh dự chính phủ Liên Bang." Phá Toái vã mồ hôi: "Gia Tử, ngươi vừa rời trò chơi là đã bắt đầu rêu rao lừa đảo rồi hay sao?"

"Chủ tịch danh dự của Liên Bang không có quyền hành thực tế, nhưng lại có được đặc quyền miễn trừ cao nhất." Mặc Tinh cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ là thật sao?" Nếu đây là sự thật, vậy hành tinh M nguy hiểm lắm lắm, sớm kiếm đường quay về Trái Đất mới là phải đạo.

"Là thật, không có đặc quyền này sao ta vét những người ta cần từ nhà ngục được chứ." Đường Hoa giải thích: "Thực ra là một công ty ngầm đấy, tạm thời là một công ty bình thường do ta và Ốc Vít hùn vốn để lừa hành tinh khác."

"Ngon rồi!" Mặc Tinh mừng rơn nói: "Ta biết hành tinh XX có danh xưng là ngôi sao châu báu, Gia Tử, nếu tiện thì..."

"Không thành vấn đề! Để liên hệ sau nhé, ta phải cùng lão bà nhà ta thương lượng chuyện này cái đã." Đường Hoa hô: "Lão bà, lên xe thôi."

Phá Toái cả giận: "Có dị tính không nhân tính. Ta đây cũng có lão bà. Hừ!"

Mặc Tinh vẫy một chiếc xe cảnh sát tới: "Vậy ta cũng đi thôi. Phá Toái, có rảnh liên lạc nhé."

* * * * * *

Sương Vũ thấp thỏm nói: "Lão công, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí đâu, Ốc Vít đưa cho huynh nhiều cái lợi như vậy, nếu không được hồi báo gấp mười hắn sẽ không chịu đâu."

"Yên tâm!" Một người đồ đen ở ghế phụ lái quay đầu lại nói: "Ốc Vít ta còn chưa xấu xa đến vậy đâu, nếu Đường Hoa thực sự không thể đảm nhiệm được cương vị này, ta sẽ chỉ thu hồi mọi đặc quyền lại thôi."

Đường Hoa nghiến răng: "Ốc Vít chết toi, ngươi chẳng phải nói là không giám thị hành động của ta sao?"

"Ta chỉ là hiếu kỳ thôi, không biết ngươi có đàm luận với phu nhân của ngươi về chuyện tuyển giám đốc cho tập đoàn Đông Phương Gia Tử, tức là CEO không đó mà."

"Cái này... Lão bà à!" Đường Hoa lắp ba lắp bắp: "Thực ra là... huynh đã sớm muốn nói với muội... Cái này... Công ty của chúng ta ấy, miễn cưỡng còn thiếu một chân giám đốc, vậy... Vậy, huynh muốn muộn... A, là vậy đó!"

Ốc Vít cười nói: "Thực ra là muốn hỏi ngươi có bằng lòng làm CEO công ty này không đó mà."

"Không - bằng - lòng." Sương Vũ nói từng chữ một, xong nghịch ngợm cười một tiếng, nói: "Ta không có đần đến vậy đâu, lão công nhà ta có đặc quyền ngoại mậu, ta mở công ty thương mại xuất nhập khẩu mới ngon."

Ốc Vít toát mồ hôi, vội hỏi: "Ngươi không sợ lão công của ngươi làm bậy à?"

Sương Vũ bất đắc dĩ nói: "Ta có nhìn huynh ấy cũng làm bậy, ta không nhìn huynh ấy cũng làm bậy. Chẳng thà thực tế chút, kiếm chút tiền vẫn hơn."

"Lão bà ngoan, ôm một cái."

Ốc Vít cả giận: "Bổn Ốc Vít chết máy cho các ngươi xem."

Sương Vũ dặn dò: "Lão công, bí thư của huynh nhất định phải là nam à."

"Đương nhiên."

"Muội sẽ đột ngột kiểm tra, sắp đặt gián điệp bên cạnh huynh đó?"

"Hoan nghênh lão bà kiểm soát." Đường Hoa cười hè hè: "Lão bà, huynh nhịn không nổi nữa rồi, không thì ngay trên xe làm ngay luôn đi."

"Ưm..." Sương Vũ nhỏ giọng: "Muội tới cái kia rồi."

"Không phải chứ?" Đường Hoa than thở: "Có khéo vậy không chứ?"

"Hì hì!" Sương Vũ chui vào trong lòng Đường Hoa, không trả lời.

Một năm sau, sau khi trải qua một giai đoạn huấn luyện, loài người đã thay thế cho người máy trên quy mô lớn, trở thành nhân tố chủ đạo ở hành tinh M. Hôm nay đã là ngày đi làm chính thức thứ bảy của Sát Phá Lang. Ở bến cảng đối ngoại duy nhất của hành tinh M này, trong bảy ngày vừa qua, hắn đã dùng hỏa nhãn kim tinh tóm được 20 tên nhập cảnh dùng giấy tờ giả mạo, đồng thời còn điều tra khám phá ra một đường dây buôn lậu ô tô lớn nữa. Dựa theo lời của cấp trên của hắn, thì hắn rất nhanh sẽ được thăng chức.

Hắn lặng lẽ đi qua đi lại ở mọi ô cửa sổ, nhìn kỹ biểu tình của mỗi người nhập cảnh, sau đó phân tích xem dáng người của họ có hợp với tiêu chuẩn hay không. Ở Trái Đất thường người ta dùng X quang, nhưng trong tinh hệ này, tòa án vì cam đoan tính riêng tư của các sinh vật có trí tuệ nên cấm bất cứ hành tinh nào sử dụng X quang để điều tra các cá nhân. Bởi vì nhân số lao động trong hành tinh M có lỗ hổng thật lớn, nói thẳng ra là có phần thiếu thốn, cho nên một số tinh hệ có nhân khẩu nhiều bèn lợi dụng mọi cách lén nhập cảnh vào hành tinh M. Không thể phủ nhận, những người của tinh hệ khác này phải cần lao hơn so với tưởng tượng của loài người nhiều lắm. Nhưng, hành tinh M cũng là nơi có pháp lệnh, họ cấm việc xâm lược bằng nhân khẩu, những hành vi di dân bất thường đều bị cự tuyệt hết, thà để các chỗ trống này cho người máy còn hơn.

Sát Phá Lang rất thích công việc này. Hắn thích không phải là vì cái chính nghĩa và sứ mệnh trong công việc, mà là vì thích cái cảm giác thành tựu trong đó. Đó là một dạng khoái cảm khi thợ săn và con mồi đọ sức với nhau.

"Đừng có nói 'Nâu' với ông, phải nói là 'Không'. Nói chuyện với ta, ngươi phải quy quy củ củ dùng tiếng Trung cho ta, không thì cút đi!"

Thanh âm lớn thực, Sát Phá Lang chán ghét nhìn cái người đang vừa bước xuống phi thuyền vừa gọi điện thoại kia... Hình như có chút quen mắt đó.

"Hắn là thanh quan, còn tên con của hắn thì sao? Dùng tiền không làm ngã được hắn thì cứ dùng nữ nhân, cái này còn phải bắt ta dạy à? Sau đó cứ dùng chút phim con heo buộc tên con hắn giúp chúng ta làm chút chuyện xấu, cuối cùng chúng ta sẽ tố giác rằng cha hắn bao che cho con mình... Ngươi heo à? Ta có nói phải đuổi tận giết tuyệt sao? Bây giờ tên quan liêm chính này không ký tên vào văn kiện, vậy chúng ta khiến cho hắn không còn quyền ký tên vào văn kiện là được rồi... Bắt cóc? Đừng có ngày nào cũng đánh đánh giết giết được không? Chuyện bắt cóc đã làm suốt nửa năm rồi, ngươi không chán ta cũng chán lắm rồi đấy. Còn nữa, ngươi nói với công ty chi nhánh ở hành tinh S rằng, biểu hiện lần trước của họ khiến ta rất hài lòng, cho nên quyết định tăng tiền thưởng từ ban đầu 10% lên thành 15%... Cách ta làm đây gọi là 'khen gà kích khỉ'. Ta cho phép mọi công nhân trong công ty chi nhánh có quyền bầu chọn quản lý có khả năng. Có bản lĩnh ngươi cứ lên, không có bản lĩnh thì rớt xuống." Người đang gọi điện thoại kia chợt nhìn qua Sát Phá Lang: "Vị tiên sinh này có chút quen mắt nhỉ?"

Sát Phá Lang toát mồ hôi, vội nói: "Không quen, không quen." Chết tiệt, thế mà là thằng nhãi này! Đường Hoa thì hắn biết, chỉ vẻn vẹn một năm trời mà quyền thế đã nghiêng cả tinh hệ rồi. Chủ tịch của ba phân khu trong hành tinh XX lên chức cũng đều có liên quan tới tên này cả. Ví dụ như người tên X kia, chỉ là một kẻ không có khả năng thắng tuyển nhất, nhưng trong thời gian tuyển cử, hai ứng cử viên mạnh mẽ khác chợt nhao nhao bị lộ ra đủ thứ chuyện xấu, thế là trong ba người chỉ còn được một người, chỉ có thể tuyển hắn thôi. Có điều sau khi X lên đài rồi, nền kinh tế địa phương lại phát triển với một tốc độ cấp tốc không phải bình thường. Một hơi xây luôn sáu công xưởng siêu lớn, mặc dù môi trường có ô nhiễm chút, nhưng dân chúng tỏ vẻ rất tán thành và hoan nghênh với năng lực phát triển kinh tế của X.

"Sát Phá Lang?" Một nam nhân đứng phía sau Đường Hoa chợt sửng sốt hô lên, thấy Sát Phá Lang mê mang thì giải thích: "Ta là Thiếu Gia, là người mở chuỗi tửu lâu trong Song Kiếm đây mà."

"A? Tổng giám đốc tập đoàn Tửu điếm tinh hệ Thiếu Gia?" Sát Phá Lang cả kinh nói: "Ta nghe nói có đến một nửa hành tinh có quán rượu của ngươi đấy."

"Không phải là một nửa, hiện giờ là hai phần ba rồi." Thiếu Gia cười ha ha một tiếng: "Không ngờ ngươi mặc đồng phục nhìn rất phong độ đấy nha... Gia Tử, là sói con đó mà!"

"A?" Đường Hoa bỏ điện thoại xuống: "Ha ha, Phá Lang, đã lâu không gặp rồi, nhìn ngươi đầy tinh thần nhỉ."

"Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp." Sát Phá Lang cũng cao hứng lắm, mặc dù là đại cừu nhân trong trò chơi, nhưng nhìn cũng thấy thân thiết vô cùng. Có điều ngươi có thể đừng gọi ta là Phá Lang nữa có được hay không?

"Huy Hoàng tổ chức một buổi tụ hội mừng một năm, lát nữa đi cùng nhau đi?"

Sát Phá Lang tỏ vẻ khó xử: "Ta còn đang trong ca."

"Không sao đâu, cấp trên của ngươi là bạn ta mà, nói một tiếng là được thôi."

Thiếu Gia cầm điện thoại lên: "Để ta gọi đi, đều là người quen mà!"

Sát Phá Lang nói: "Vậy ta đi thay đồ đây."

* * * * * *

"Đứng lại, cảnh sát đây!" Một thanh âm vang lên, mấy người cùng quay đầu lại nhìn, xong cười ha ha một tiếng, hóa ra là người quen cũ - Mặc Tinh đang dẫn theo một nhóm người đuổi bắt một tên mập đấy.

"Hỗ trợ!" Đường Hoa phất tay: "Đừng giết người."

"Vâng!" Sau lưng hắn lập tức có hai người đáp lời, sau đó đồng thời lao ra chắn ở trước mặt tên mập kia. Tên mập đưa tay ra đẩy, không ngờ bản lĩnh hai người kia lại cao vô cùng, mỗi người chụp lấy một tay, quật cho tên mập kia ngã lộn nhào một vòng thật lớn, rồi mặt nện trúng mặt đất một nhát thật hung.

"Gia Tử, Thiếu Gia, khéo vậy?" Mặc Tinh sung sướng cười một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Gia Tử nhỏ giọng nói: "Ngươi ngon ha, nếu ta nhìn không lầm thì hai người này chính là bộ đội tinh anh hành tinh Y nổi tiếng trung thành nhất bản lĩnh nhất tinh hệ này đấy phải không? Làm sao moi ra được vậy?"

"Chủ tịch của phân khu bọn họ là bạn của ta, chơi mạt chược với ta ba tiếng đồng hồ rồi thua đó." Đường Hoa nhìn đồng hồ: "Còn chưa tan ca nữa à? Bọn Huy Hoàng đều đang sốt ruột chờ đó."

"Khoan khoan!" Thiếu Gia sửng sốt đi qua, túm lấy tên mập trên mặt đất kia, nhìn một cái rồi hỏi: "Ngươi là Nhất Kiếm Cầu Bại à?"

"Đúng vậy!" Mặc Tinh nói: "Không những nhận hối lộ, mà còn nuôi cả bà hai, bà ba, bà bốn, bà năm nữa. Đừng bắt hắn, cứ để hắn chạy, lát nữa lại đánh thêm một trận."

"Vâng, thủ trưởng!" Đám cảnh sát nơi này cùng vang dội trả lời.

"Không chạy, không chạy nữa đâu." Nhất Kiếm Cầu Bại chảy lệ ròng ròng, còn tưởng người ta sơ sẩy, hóa ra là do người ta tìm cớ để đánh mình đấy.

"Được rồi, mang đi đi!" Mặc Tinh phân phó xong quay đầu lại nói: "Hiện giờ ta đã biết vì sao Ốc Vít lại không an bài việc làm cho lão bà của ngươi rồi. Các anh đại trong trò chơi của chúng ta sau khi vào cương vị một thời gian, bởi vì không có kinh nghiệm nhận hối lộ nên cơ hồ đều toàn bộ rớt ngựa cả. Thư Sinh, một ngàn vạn, hai mươi năm. Vô Cực càng hoang đường hơn, thế mà có số tài sản ba ngàn vạn không rõ nơi khởi nguồn luôn."

"À! Cái kia là do ta vu oan đó, con số chính xác hắn nhận hối lộ chỉ ba mươi vạn thôi." Đường Hoa nói: "Ai bảo hắn sống an nhàn không chịu, lại đi gọi điện cho lão bà ta làm gì."

"Hạo Nhiên là do ngươi bảo vệ à?" Mặc Tinh hỏi.

"Cái này là lão bà ta tìm người giúp đó, có điều tốt xấu gì cũng phán năm năm mà." Đường Hoa lấy một đôi bông tai thủy tinh ra: "Theo truyền thuyết nó là của nữ hoàng đời thứ ba hành tinh XX... Ây! Đừng cướp nha, ta bỏ không ít công sức mới tìm được người đào lên từ trong mộ đó."

Trong mắt Mặc Tinh chớp chớp ánh sao: "Gia Tử, ngươi là người tốt nhất!"

"Đừng, ta có lão bà rồi, ngươi thích thì cứ giữ đi."

"Cảm ơn Gia Tử."

Thiếu Gia nói chen vào: "Đừng cảm ơn, Gia Tử cũng là thuận tay thôi. Mục đích chủ yếu khi đào mộ không phải vì ngươi đâu."

"Đây là di vật văn hóa, Gia Tử, ngươi đã khai báo chưa?" Sát Phá Lang - đã thay đồ - xuất hiện, sửng sốt nhìn đôi bông tai thủy tinh trên tay Mặc Tinh.

"Hừ!" Mặc Tinh hếch mũi tức giận.

"A! Mặc Tinh!" Lúc này Sát Phá Lang mới chú ý đến nàng.

"Cảnh sát đây, đưa chứng minh nhân dân ra."

"Đừng đùa mà." Sát Phá Lang vội nói: "Là ta đây, Sát Phá Lang đây."

"Chứng minh nhân dân, nếu không tố cáo ngươi tội cản trở công vụ."

Sát Phá Lang lập tức lấy chứng minh nhân dân ra.

Mặc Tinh nhìn thoáng qua, rồi nói: "Tiên sinh, ta hoài nghi chứng minh nhân dân của ngài là giả, xin mời theo ta một chuyến. Phải nhớ, ta có quyền lưu ngài lại 48 tiếng đồng hồ để phối hợp điều tra."

"Ta sai rồi!" Sát Phá Lang cúi đầu nói: "Đôi bông kia rất đẹp, đặc biệt là khi muội mang chúng. Với lại... Ta rất nhớ muội."

"... Ta có bạn trai rồi." Mặc Tinh thở dài một hơi sâu xa, rồi trả chứng minh nhân dân lại cho Sát Phá Lang.

"Ừm, ta cũng có lão bà rồi." Sát Phá Lang cúi đầu trả lời.

Sát khí từ Mặc Tinh vụt lóe lên, lập tức móc súng ra nhắm vào Sát Phá Lang liền: "Chứng minh nhân dân, đừng để ta phải nói tới lần thứ hai."

Thật là tạo nghiệt mà! Sát Phá Lang rớt lệ ròng ròng, một lần nữa móc chứng minh nhân dân ra.

Đường Hoa nhỏ giọng hỏi Thiếu Gia: "Đây là nữ nhân à?"

Thiếu Gia gật đầu: "Đây chính là nữ nhân."

"Ngươi lưu lại bảo vệ Sát Phá Lang, ta về trước tắm rửa một cái."

"Ta cũng sợ." Thiếu Gia nói: "Người ta cầm súng đó, ta thì lại không hồi sinh được."

"Ta tin tưởng ngươi."

* * * * * *

"Lão bà, huynh trở về rồi." Vừa bước vào cửa, Đường Hoa đã hô lên một tiếng, nhưng không ai trả lời cả. Trong phòng khách chẳng có bóng Giáp, Ất gì, trong ba nhà vệ sinh cũng không có. Lên lầu, tìm tòi cũng không thấy gì luôn! Lại lên lầu nữa, cuối cùng cũng trông thấy Sương Vũ đang họp video trong một gian phòng làm việc đã được cải biến kia.

"Báo cáo ta đã xem qua rồi, không có vấn đề gì. Hiện giờ đã đi vào quỹ đạo rồi, có nhiều chuyện các ngươi cứ tự mình giải quyết là được. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến công trạng, cũng nên cân nhắc lại trách nhiệm xã hội nữa. Được rồi, ta thấy lần hội nghị này cứ đến đây là được."

"Đoán xem ai đây này?"

Sương Vũ làm nũng: "Đáng ghét ghê, nam nhân nhà ta sắp trở về rồi đó."

"Bướng bỉnh, đưa cái pp ra đây."

Sương Vũ khẽ nhểnh mông lên, Đường Hoa vỗ nhẹ vài cái, trong nhất thời đầy phòng tràn sắc xuân. Sương Vũ ôm Đường Hoa: "Đi lâu vậy?"

"Mới bảy ngày." Hai bàn tay Đường Hoa bắt đầu không yên phận.

"Người ta nhớ huynh mà." Ánh mắt Sương Vũ chợt lóe: "Có mùi nữ nhân."

"Cho xin đi, lão công muội đi phi thuyền mà, trên đó mọi nhân viên phục vụ đều là nữ cả."

"Cởi áo quần ra, muội muốn tự thân kiểm tra xem có phải là đã từng sử dụng rồi hay không."

Đường Hoa ôm Sương Vũ vào trong lòng: "Vừa tắm vừa kiểm tra đi."

"Muội là phải kiểm tra đi kiểm tra lại rồi lại kiểm tra lại nữa đó."

Vẫn là quán rượu của Thiếu Gia, có điều bây giờ đã không cần phải dùng phiếu ăn nữa rồi, Thiếu Gia bây giờ giàu lắm, là một trong mười người giàu nhất hành tinh M đấy. Cho dù Đường Hoa khắp nơi moi tiền thì cũng chẳng qua mới đạt được con số lẻ trong cơ nghiệp của Thiếu Gia thôi.

"Gia Tử!" Huy Hoàng đưa tay chỉ chỉ với vẻ cười bất hảo, nói: "Vợ chồng nhà các ngươi hẳn phải tới từ một tiếng đồng hồ trước rồi ấy chứ."

"Coi chừng ta đi bàn với Quàng Khăn Đỏ về vấn đề em bé à." Mặt Sương Vũ ửng đỏ, trông ý nhị mười phần, Đường Hoa nhìn mà trong lòng lại ngứa ngáy, thế là cánh tay từ trên eo chợt trượt xuống dưới ngay. Sương Vũ lập tức bắt cái tay đó lại, người khác nhìn có vẻ như hai người đang nắm tay nhau vậy, mình biết quá rõ nam nhân của mình mà: "Mọi người đều đã đến cả rồi chứ?"

"Cũng gần đủ rồi, có điều Nhu Mễ có khả năng không tới được. Hiện giờ tất cả mọi án tử đang được chờ xử toàn là án nhận hối lộ hết, mấy chục quan tòa cấp cao trong khu Trung Quốc có tăng ca cũng không xuể nổi." Huy Hoàng vừa bước theo hai người vào bên trong lại vừa nói: "Ốc Vít thật là âm hiểm quá đi, đã dự tính đem một mớ người ra xem như giết gà kia đấy. Ta phỏng chừng hắn vốn không dự định để mấy người này làm quản lý rồi."

Sương Vũ lo lắng dặn dò: "Lão công, cuối cùng chỉ còn con sâu mọt lớn nhất là huynh thôi đó, huynh phải cẩn thận à."

"Không sao đâu. Ốc Vít nếu trọng lợi ích thì sẽ không đụng đến huynh đâu."

"Ốc Vít đương nhiên sẽ không rồi, muội lo là lo đám người Liên Bang trông huynh thì khó chịu thôi, một người Trung Quốc mà đặc quyền còn ở trên họ nữa."

"Bọn họ đã sớm khó chịu với huynh rồi." Đường Hoa cười ha ha một tiếng: "Bọn họ mà dám đụng tới huynh một cái, ít nhất sẽ có ba hành tinh giải trừ quan hệ ngoại giao với họ cho xem. Mặt khác, mọi vật tư lưu thông đến hành tinh M sẽ bị ngắt đứt hết, tiếp đó Ốc Vít sẽ khởi động dự án giải tán chính phủ Liên Bang, sau đó huynh sẽ bóp chết từng tên từng tên một."

"Xuyên tạc, lần trước trong hội nghị Liên Bang, người ta mới chỉ mơ hồ chỉ trích ngươi vượt quyền, ngươi đã ngừng toàn bộ con đường xuất nhập khẩu của nước người ta đi rồi. Lượng hàng đầy hai mươi chiếc phi thuyền, có quan ngoại giao đứng ra làm chứng, thế mà không có một hành tinh nào chịu nhận cả." Nhu Mễ xuất hiện: "Quan tòa người ta nhờ cả đến ta luôn đây, cuối cùng còn không phải là phải viết văn bản xin lỗi ngươi đấy sao?"

"Ha ha, có người vừa nói ngươi không đến kìa." Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ Huy Hoàng.

Nhu Mễ cười nói: "Vốn là không rảnh đấy, có điều dù không rảnh cũng phải đến thôi. Huy Hoàng, ngươi hiện giờ khá lắm nha, đứng đầu mười đại pháp y trong giới pháp luật luôn ấy."

"Hổ thẹn, trong núi không có hổ, con khỉ xưng vương thôi."

"Gia Tử, Sương Vũ, Nhu Mễ!" Phá Toái mở hai tay ra: "Nhớ các ngươi muốn chết luôn rồi."

Nhược Hân ôm cái bụng lớn đứng lên: "Chào mọi người."

"Nhược Hân, chào ngươi." Đường Hoa nói với Phá Toái: "Ta đã giúp ngươi liên hệ với mấy công ty giải trí hành tinh khác rồi, để rồi gọi điện cho ngươi sau, bọn họ rất có hứng thú với việc đến thăm của minh tinh hành tinh M đấy."

"Cám ơn Gia Tử." Phá Toái cười ha ha một tiếng, hắn hiện giờ đã thành lập một công ty giải trí, ở hành tinh M vẫn có chút danh tiếng, đang chuẩn bị vượt hành tinh bước ra ngoài tinh hệ. Đường Hoa sẵn tay bèn trợ giúp.

Phong Vân Nộ và Công Chúa cũng đang ngồi trong tiệc, trước mắt Phong Vân Nộ có rất nhiều nữ nhân, nhưng tạm thời chưa xác định là ai cả. Công Chúa thì đi làm cho một văn phòng luật sư, chuẩn bị qua mấy ngày nữa tự mình mở một cái.

"Sương Vũ tỷ." Một thiếu nữ kia ôm lấy Sương Vũ: "Càng ngày càng xinh đẹp này."

"Muội cũng vậy." Sương Vũ chấm ngón tay vào chóp mũi của Tinh Tinh: "Có bạn trai rồi chưa?"

"Thèm vào có sớm như vậy ấy." Tinh Tinh nói: "Ca ca muội nhờ muội cám ơn tỷ đấy, nói là không những không giúp được tỷ, mà còn bắt tỷ phải giúp nữa này."

"Cám ơn cái gì, đều là bạn bè cả mà. Để ít lâu nữa tỷ nghĩ cách giúp hắn kiếm cái cớ tại ngoại chữa bệnh cho." Sương Vũ khen: "Thật không ngờ đó nha, muội giỏi lắm, tuổi còn tre trẻ mà đã là nhân vật nổi tiếng trong giới chữ thập đỏ rồi."

"Thực ra muội vẫn còn có phần thích làm bà thầy bói hơn." Tinh Tinh nói: "Sương Vũ tỷ ngồi nào. Hây, Gia Tử, đã lâu không gặp rồi, qua một bên hóng gió đi, bọn này muốn nói chuyện riêng."

Sương Vũ dặn dò: "Không cho uống quá nhiều."

"Vâng, lão bà." Đường Hoa thuận tay nhận một lon bia do Huy Hoàng đưa qua, rồi cả hai đi cùng Phá Toái đến bên cạnh cửa sổ quan sát cảnh đêm.

"Thời gian trôi qua nhanh thực." Huy Hoàng cảm thán một tiếng: "Lúc mới đến đây, trên đường chỉ có người máy thôi."

Đường Hoa gật đầu: "Chuyện gì cũng phải do loài người chúng ta làm chủ thì mới tốt được."

Phá Toái: "Ta nghe nói mấy chục hành tinh đang muốn liên hợp lại đưa ra một trò chơi, tên là..."

"Tam Tiện!" Đường Hoa nói.

Sát Phá Lang mon men qua: "Gia Tử chết toi, có dám so bì với ta một lần nữa không? Xem xem ta làm sao khi dễ ngươi."

"Bao tuổi rồi mà còn chơi trò chơi giả thuyết thế? Bổn Gia Tử bây giờ lấy cả tinh hệ ra chơi rồi này." Đường Hoa cười ha ha một tiếng: "Có hứng thú thì có thể cùng nhau chơi, mỗi ngày là một trải nghiệm khác nhau."

"Đúng rồi, sao Phật Pháp Vô Biên không thấy tới thế?"

"À, hắn hiện đang ở hành tinh khác đàm phán tiếp sóng World Cup. Thằng nhãi này ác tay thật, cái giá tiếp sóng vừa công bố ra, có hơn chục tên chủ tịch Liên Bang muốn PK ngay đương trường với hắn luôn." Đường Hoa nói: "Hắn trước thì dùng bản thu hình lúc trước của World Cup Trái Đất đi miễn phí chiếu cho mọi hành tinh, sau đó lập tức tổ chức cử hành World Cup đầu tiên của hành tinh M liền. Nghe nói còn sửa quy định mời các hành tinh khác tham gia cúp tinh hệ nữa đấy."

"Móa! Người hành tinh M có ba chân, chúng ta làm sao là đối thủ được!"

"Cái hành tinh tệ nhất là hành tinh M, sáu cánh tay, làm thủ môn thì chúng ta chỉ còn nước đi WC hết thôi."

"Bởi vậy ta mới đề nghị hắn đưa ra quy tắc thi đấu mới, không phải tính theo người, mà là tính theo tay chân."

"Ha ha, Gia Tử, ngươi vẫn là đê tiện như vậy."

Đường Hoa nói: "Cái càng đê tiện hơn là cá cược bóng đá đấy, các vị có hứng thú thì cứ chuẩn bị sẵn tiền đi, chờ ta thông báo cho."

"Hô hô!" Bốn người cùng nâng bia.

Đường Hoa vừa uống bia vừa nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, bọn Huy Hoàng đều biết rằng người này đã không còn chỉ là đê tiện, vô sỉ nữa. Người này đã từ cảnh giới ấy lột xác thành một người cơ trí chân chính rồi, cho dù là Ốc Vít cũng không thể kiềm chế hắn được nữa.

HẾT


Thế là đã hết truyện rồi. Xanh thành thật cảm ơn mọi độc giả đã chịu khó theo dõi bộ truyện từ những chương đầu cho đến bây giờ, và đã bao dung cho những lỗi dịch thuật của Xanh. Xanh cũng chân thành cảm ơn các bạn đã góp ý giúp chất lượng dịch thuật được tốt hơn, đặc biệt là Zhuxian. Mọi người đều là quý nhân của Xanh.

Hết truyện rồi, cảm xúc không nói nên lời. Bao nhiêu ngày tháng qua đi, một lần nữa cảm ơn cảm ơn cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại trong bộ truyện sau. Cùng chung vui vì bộ truyện này đã được hoàn thành nào!!!!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-276)