← Ch.033 | Ch.035 → |
Càn Kình ngày thường không chủ động trả lời câu hỏi, lại dưới sự chuyên nghiệp của một nhân sĩ tín hiệu cờ bát cấp, kiên trì suốt một giờ học.
- Chuyện này...
Hoán lão sư không thể tin được. Mình đau khổ học tập mấy chục năm tín hiệu cờ, trải qua bao nhiêu cuộc thi mới lấy được tiêu chuẩn tín hiệu cờ bát cấp, lại bị một học viên hoàn toàn không có thi cấp tín hiệu cờ giằng co suốt một giờ lên lớp.
Tín hiệu cờ bát cấp! Đó không phải chỉ cần ngươi nhớ ít nhiều tín hiệu cờ là có thể đạt được, còn cần ngươi vung cờ đánh tín hiệu tốt, đồng thời có yêu cầu nghiêm khắc đối với tốc độ đánh tín hiệu cờ, thuộc về một cuộc thi cấp vô cùng khó, vô cùng chuyên nghiệp.
Loại nhân tài chuyên nghiệp này ở trong quân đội cũng chính là người tiên phong. Không chỉ có thể phụ trách đánh tín hiệu cờ truyền lệnh trên chiến trường, còn phụ trách công tác phá, dịch tin hiệu cờ của đối phương.
Hoán lão sư vẫn tràn ngập niềm tin, chỉ cần ở học viện dạy vài chương trình học, mình sẽ vào quân đội đi lính, trở thành một tay tín hiệu cờ xuất sắc nhất. Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ được, ở trong một lớp tại học viện sơ cấp, ngay cả một học viên hắn cũng không thể làm khó được. Trong thời gian mười phút trước khi chương trình học kết thúc, Hoán lão sư thậm chí đánh ra tín hiệu cờ Ma tộc, nhưng Càn Kình vẫn đối đáp trôi chảy.
- Tiểu tử này...
Mắt Hoán lão sư đột nhiên sáng ngời:
- Không biết hắn có phải là... xuất thân quân nhân thế gia hay không? Không có khả năng! Hài tử xuất thân thế gia, đều đi tới học viện chất lượng tốt, làm sao có thể tới loại học viện tam lưu này?
Học viên lớp quân kỳ của hắn cũng ngây dại. Tuy rằng bọn họ không biết lão sư đưa ra tín hiệu cờ là có ý gì, nhưng nhìn phản ứng của lão sư bọn họ biết, Càn Kình học viên thường ngày ở trong lớp không chủ động trả lời vấn đề, cũng không phải chỉ có vũ lực đủ cường.
- Chết khát...
Càn Kình lấy từ trong vại nước lên hai vốc nước uống vào trong bụng. Nhớ lại chuyện xảy ra trong lớp chỉ để giữ được vị trí vào đại trận Đấu Linh hắn liền cười khổ. Có một số việc thực sự rất khó nói rõ ràng. Lúc đầu hắn cố gắng học tập kỹ năng, qua được một lần kiểm tra, vốn tưởng rằng sẽ không sử dụng tới nữa. Ai ngờ ở đây lại phải dụng tới.
Càn Kình trở lại lớp học, phát hiện hầu như tất cả bạn học vẫn ngồi ngây người. Hoán lão sư phụ trách giảng bài lại thất hồn lạc phách chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi phòng học, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Càn Kình.
Càn Kình nhìn xuống lịch học. Chương trình tiếp theo là địa lý đại lục. Trở lại chỗ ngồi của mình, Càn Kình chợt nghe thấy La Lâm nhỏ giọng nói:
- Tới cuộc thi tín hiệu cờ cuối kỳ, ta phải chép bài của ngươi.
- Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi không giới thiệu muội muội ngươi cho ta...
- Sao chép là chuyện tình nghĩa giữa nam nhân, sao có thể lấy ra giao dịch? La Lâm ta là người có nguyên tắc! Ngươi nhất định phải trở thành em rể của ta!
Khóa học địa lý, khóa học quân trận cơ bản... khóa học lịch sử đại lục... Cùng với khóa học chiến sĩ đấu võ.
Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, cũng giống như các học viện ma pháp và chiến sĩ sơ cấp khác, chương trình học bài rất nhiều. Sáng bốn tiết học. Buổi chiều cũng có hai tiết học. Học viên ở chỗ này căn bản không cảm giác thời gian trôi qua. Chớp mắt, hai tiết học buổi chiều cũng kết thúc.
Càn Kình vặn thắt lưng nhìn mặt trời một chút. Bây giờ còn sớm, không phải vội đi tới rừng cây nhỏ tiếp nhận khiêu chiến. Hay là đi tới cửa hàng rèn Phất Lan Lâm một chút. Khó khăn lắm mới tìm được một công việc có thể nhanh chóng tăng thu nhập, tại sao không thừa dịp này, kiếm nhiều thêm một chút?
Lão sư vừa rời khỏi phòng học, Càn Kình cũng đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng học.
Cửa hàng rèn Phất Lan Lâm làm cửa hàng rèn lớn thứ hai tại thành thị Áo Khắc Lan hẻo lánh này, cho tới bây giờ cũng không yên tĩnh. Mặc dù người đi đường đi lại náo nhiệt trên đường phố, cũng có thể nghe được tiếng búa rèn từ trong cửa hàng rèn Phất Lan Lâm truyền tới.
Ngày hôm nay, Càn Kình đi tới cửa hàng rèn, lại không nghe được đinh đinh đang đang, tiếng va chạm giữa búa và sắt được nung đỏ như hôm trước.
- Ngày hôm nay nghỉ làm sao?
Càn Kình hiếu kỳ đi vào trong cửa hàng, nhất thời thấy vài nhân viên trong cửa hàng có bộ dạng chán chường.
Vài nhân viên Càn Kình đã gặp trong cửa hàng rèn lần trước giống như nước thủy triều ào tới chỗ Càn Kình. Chỉ có một người trái ngược vui vẻ chạy rất nhanh vào bên trong.
- Càn Kình, ngươi đã tới...
- Càn Kình, nhanh tới đây! Ngày hôm nay ngươi nhất định phải tranh khẩu khí cho chúng ta.
- Càn Kình, cửa hàng rèn Phất Lan Lâm chúng ta đành trông cậy vào ngươi...
Càn Kình kỳ quái nhìn nhân viên trong cửa hàng. Mình chẳng qua chỉ là người mới vào làm trong cửa hàng rèn Phất Lan Không một ngày mà thôi. Hơn nữa chỉ biết đánh ra tinh sắt nhị cấp. Lão bản Phất Lan Lâm chính là người chế tạo vũ khí. Nếu có việc gì phải dựa vào lão bản mới đúng chứ.
Càn Kình hiếu kỳ. Hậu viện của hàng rèn Phất Lan Lâm đang yên tĩnh, không có lấy một người, trong nháy mắt truyền đến tiếng nói chuyện ầm ĩ và tiếng bước chân.
- Càn Kình, ngươi rốt cuộc đã tới...
Người đi đầu chính là Phất Lan Tây, cầm theo cái búa hơn ba mươi cân, dang hai cánh tay ôm lấy Càn Kình.
Càn Kình không hiểu, kinh ngạc nhìn mấy người thợ rèn lao tới. Đây là ngày thứ hai mình tới đây làm công. Nói thế nào cũng không có tình hữu nghị sâu đậm như vậy chứ? Tại sao trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười vui mừng như vậy?
Cửa gian phòng trước mặt hậu viện lại có hai nam nhân đi ra, vóc người dong dỏng cao. Chỉ có điều vai và cánh tay nói cho người ngoài biết, hắn là người rất có khí lực. Trên người hắn mặc y phục thợ rèn càng biểu lộ thân phận hắn.
Chỉ có điều trước ngực hắn có gắn huy hiệu khắc lửa hồng và búa kim loại, hoàn toàn khác với huy hiệu của cửa hàng rèn Phất Lan Lâm. Ký hiệu này hẳn không phải là thợ rèn cửa hàng này.
Ký hiệu này được coi là một huy hiệu khá nổi danh trong thành thị Áo Khắc Lan. Đó là ký hiệu của cửa hàng rèn đứng đầu trong thành thị, cửa hàng rèn Lỗ Tạp Lư. Càn Kình đã sống ở đây một thời gian, cho nên vẫn nhận ra ký hiệu trên huy hiệu này.
Người của cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư đến nơi này làm gì? Vẻ mặt không tốt? Phá quán sao? Càn Kình nhanh chóng quan sát người trước mắt, rất nhanh đưa ra các loại suy đoán. Không đến mức như vậy chứ?
Quy mô của cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư lớn hơn nhiều so với cửa hàng rèn Phất Lan Lâm. Tuy rằng hai bên là cửa hàng rèn đứng nhất, nhì trong thành, nhưng căn bản không phải cùng một cấp bậc. Bọn họ không cần thiết phải tự hạ thấp thân phận chứ?
Lúc này, tại cửa nối liền hậu viện và tiền sảnh lại có bảy người, năm nam hai nữ đi ra. Trên người bọn họ đều mặc nhuyễn giáp đơn giản, trong tay cầm theo cương đao và thiết kiếm. Bên hông mỗi người đều có một túi da.
Đây là tiêu chuẩn trang bị của người thám hiểm!
← Ch. 033 | Ch. 035 → |