Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 086

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 086: Chiến chiến chiến, sát phạt lãnh khốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Hai tay nữ kiếm sĩ nắm chặt kiếm lớn, toàn thân phát ra đấu lực lục cấp:

- Chúng ta đã cùng nhau tổ chức thành đoàn thể này ba năm.

- Ba năm, đúng vậy ba năm...

Tiêu Trường Lôi Minh híp mắt lại, khóe miệng lơ đãng gợi lên một sự lãnh khốc:

- Ba năm, chúng ta một mực vì sinh tồn. Lần này, nếu đã hoàn toàn dò được rõ ràng khoáng mạch đấu thạch, nàng nói chia phần cho một đám người, sao có thể so sánh với một người độc chiếm được.

Khoáng mạch đấu thạch?

Tim Càn Kình không khỏi nhảy lên một cái. Trước đây trong dãy núi Lạc Nhật này đã từng có nhiều người thám hiểm đến đây tra xét. Thậm chí còn đã từng có học giả chuyên về tìm kiếm khoáng thạch đã đến đây tìm, sớm xác định tầng ngoài của dãy núi Lạc Nhật này tuyệt đối không có khoáng mạch đấu thạch nào tồn tại. Không nghĩ tới một đoàn thám hiểm Hỏa Diễm nho nhỏ lại phát hiện ra khoáng mạch đấu thạch.

Hầu kết Càn Kình không khỏi chuyển động lên xuống mấy lần. Trên đời này không có bất kỳ chiến sĩ nào nghe thấy đấu thạch mà không tâm động! Nếu như có khoáng mạch đấu thạch tồn tại, cho dù là Càn gia một trong những thế lực huyết mạch đời thứ ba của hoàng triều Chân Sách tuyệt đối cũng sẽ động tâm.

- Vì một khoáng mạch...

Trong đôi mắt mầu lam nhạt của nữ kiếm sĩ chợt hiện ra sự thất vọng và phẫn nộ:

- Vì một khoáng mạch, ngay cả người đã từng cứu tính mạng ngươi ba lần, ngươi cũng giết sao?

Tiêu Trường Lôi Minh không để ý, nhún vai. Mấy ngày nay, trong lòng hắn vẫn luôn tính kế, cẩn thận thực hiện, cuối cùng đã tới lúc hoàn thành, nên muốn tìm một người nói hết ra cho thoải mái. Chờ qua ngày hôm nay, bí mật này sẽ vĩnh viễn ở trong bụng mình, cả đời nén nhịn như vậy nếu như không có bất kỳ người nào nghe qua, có thể càng khó chịu hơn.

- Đúng vậy, ta giết ca ca nàng. Vì một khoáng mạch, ta quả thực giết người đã cứu mạng ta ba lần, cũng chính là ca ca nàng.

Tiêu Trường Lôi Minh chậm rãi bước tới. Trên mặt hắn dâng lên một khí tức phẫn nộ hung tợn:

- Ta không phải sinh ra trong gia tộc huyết mạch, là chiến sĩ huyết mạch có được lực lượng huyết mạch! Ta chỉ là một hài tử của nông hộ. Ta đã thề với chính mình, nhất định phải trở thành một người đứng trên người khác! Qua mấy tháng nữa, theo pháp định của hoàng triều Chân Sách, ta đến tuổi phải tòng quân, phải đi tới chiến trường Nhân Ma!

Chiến trường Nhân Ma!

Càn Kình hơi nhíu mày, trong nháy mắt hiểu được nguyên nhân Tiêu Trường Lôi Minh muốn giết người đoạt khoáng mạch.

Chiến trường Nhân Ma là mảnh đất mộng tưởng của vô số chiến sĩ, là nơi vinh quang, đồng thời cũng là ác mộng của vô số chiến sĩ. Bất kỳ ai cũng không biết chiến trường Nhân Ma hiện nay tạm thời tương đối yên tĩnh, nhưng ngày nào đó lại gặp phải chiến tranh. Cho dù là chiến sĩ Hàng Ma cũng không cách nào bảo đảm mình nhất định có thể sống sót rời khỏi chiến trường Nhân Ma. Nơi đó là nơi chôn xương của vô số ma vũ sĩ Ma tộc và chiến sĩ nhân loại.

- Ta không muốn chết! Ta còn trẻ, ta còn muốn ôm trái ấp phải, sống bên cạnh vô số mỹ nữ.

Tiêu Trường Lôi Minh kích động lắc đầu:

- Nhưng lên chiến trường Nhân Ma, bất kỳ ai cũng không dám nói mình nhất định có thể sống ra khỏi đó. Đặc biệt là chiến sĩ chỉ có thực lực đấu lực thất cấp như ta! Ta muốn còn sống! Ta cần lực lượng! Vì cái này, ta ở trong học viện chiến sĩ, thậm chí ngay cả đại trận Đấu Linh cũng không tiến vào! Ta không muốn đứng ở sát bên ngoài, hấp thu một chút đấu năng ít tới mức đáng thương. Ta phải tự mình lập một đấu linh trận của riêng mình, hấp thu toàn bộ đấu năng, trở thành chiến sĩ Hàng Ma! Chỉ cần có thể trở thành chiến sĩ Hàng Ma, như vậy...

- Dựa theo pháp luật hoàng triều Chân Sách, chiến sĩ Hàng Ma trong năm năm có quyền không cần đi tới trước chiến trường Nhân Ma.

Càn Kình hiểu rất rõ ràng mục đích của Tiêu Trường Lôi Minh. Dựa theo pháp luật hoàng triều Chân Sách vì để chiến sĩ Hàng Ma trở nên cường đại hơn, bất luận một chiến sĩ Hàng Ma nào khi đến tuổi tòng quân theo pháp định, đều có thể lùi lại năm năm, lợi dụng năm năm thăng cấp chính mình. Bởi vậy một khoáng mạch đối với Tiêu Trường Lôi Minh mà nói, thật sự là năm năm quá quan trọng.

Sau năm năm, Tiêu Trường Lôi Minh ở trên chiến trường có thể thật sự lập được công lao không nhỏ, khi qua lại buôn bán đấu thạch, nhất định trở thành một thành chủ ở thành thị xa xôi tương tự như Áo Khắc Lan, cũng không phải là chuyện không thể có.

- Đáng tiếc...

Tiêu Trường Lôi Minh híp mắt, tham lam nhìn thoáng hai chân thon dài, eo thon, ngực vun đầy của nữ kiếm sĩ:

- Thủy Liên Doanh, ta vốn dự định cưới nàng làm nữ nhân của ta. Bây giờ để bảo vệ bí mật về khoáng mạch, nàng không có cơ hội theo ta cùng hưởng thụ giàu sang. Như vậy đi, trước khi nàng chết, ta cho nàng tận hưởng một lần cái gì gọi là niềm vui sướng khi được nam nhân sủng ái. Không nên đến chết, vẫn còn là xử nữ!

Đấu lực thất cấp truyền vào hai chân Tiêu Trường Lôi Minh. Lá cây mục nát bị thổi bạt ra phát ra những tiếng xào xạc. Hai thanh đoản thương màu bạc bắn ra hai thương hoa giống như hai con rắn bạc uốn lượn trong không trung.

Trong ánh mắt nữ kiếm sĩ hiện lên một mảnh ngân quang. Trong phút chốc hai đường thương hoa kia giống như biến thành sáu đường, không cách nào phân biệt rõ đường thương nào mới là ngân thương thật. Trong tay nàng nắm chặt thanh kiếm lớn, theo bản năng vội vàng vung nên, không để ý tới ngân thương khiến người ta hoa cả mắt, trực tiếp chém xuống đầu Tiêu Trường Lôi Minh.

Nụ cười lạnh trên khóe môi Tiêu Trường Lôi Minh càng thêm lạnh. Đoản thương trong tay dao động. Đoản kiếm từ phía dưới bỗng nhiên đâm lên trên. Mũi thương trùng kích ở trên thân kiếm, khiến trường kiếm bay lên thật cao. Một đoản thương ở trong tay khác đâm trúng hõm vai của nữ kiếm sĩ, nhất thời phun ra một tia máu tươi.

- Ta khuyên nàng không nên phản kháng.

Tiêu Trường Lôi Minh nhìn máu tươi trên mũi thương, lộ ra nụ cười đắc ý:

- Kiếm thuật của nàng là do ta dạy cho nàng. Nhược điểm ở chỗ nào ta thực sự hiểu quá rõ. Ta cũng không muốn còn chưa nếm được thân thể của nàng, đã khiến thân thể nàng bị hỏng. Như vậy thật hỏng khẩu vị ăn uống của ta.

Hai tay Thủy Liên Doanh hơi run lên. Nhược điểm lớn nhất của một kiếm vừa rồi chính là nếu bị phá, cổ tay sẽ bị công kích ngược lại. Trong khoảng thời gian ngắn hai tay xuất hiện sự tê dại, căn bản không cách nào sử dụng lực được nữa.

- Ngươi...

Thủy Liên Doanh căm hận nhìn Tiêu Trường Lôi Minh. Trong ánh mắt nàng đột nhiên xẹt qua một tia quyết tuyệt:

- Cho dù chết, ta cũng tuyệt đối không để thân thể của mình rơi vào trong tay của ngươi...

- Đây là...

Càn Kình thấy ánh mắt tràn ngập quật cường bất khuất của nữ kiếm sĩ, thân thể đột nhiên chấn động mạnh. Hắn vốn cảm giác xung quanh có gì đó nguy hiểm, bản thân vẫn cố gắng không ra tay. Cho dù khoáng mạch đấu thạch rất mê hoặc, hắn cũng tuyệt đối không ra tay để tránh phân tâm trong lúc chiến đấu.

Nhưng ngay vừa nãy, trong nháy mắt khi Càn Kình nhìn thấy ánh mắt của nữ kiếm sĩ trùng hợp với một ánh mắt trong đầu trước sau không cách nào quên được.

*****

Quên đi! Vì khoáng mạch đấu thạch...

Càn Kình dùng sức lắc mạnh đầu, tay trái bỗng nhiên nắm lấy một tay Bích Lạc, đấu lực cửu cấp và lực lượng rót vào hai chân. Cổ chân trái đạp một cái lên mặt đất! Lực đẩy cường đại đẩy mạnh thân thể hắn đi nhanh, tạo ra ma sát với những cây cỏ xung quanh mình.

- Ta nhổ vào! Thực sự không thể nhẫn nhịn được! Giết người thì giết người, có ai lại dông dài như ngươi chứ!

Khi Càn Kình còn cách Tiêu Trường Lôi Minh chưa đầy tám mét, chân trái đạp xuống lao ra, chân phải lại hạ xuống đất đạp một cái, người đã xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trường Lôi Minh. Hắn dùng rót đấu lực vào Trảo Mã Đao trong tay. Chiến đao bay trên không trung khẽ vang lên một tiếng rít, mang theo khí thế cuồng bạo hung hăng chém về phía Tiêu Trường Lôi Minh.

Chiến đao xẹt qua không trung tạo thành một đường vòng cung, dường như xuất hiện một dòng sông với rất nhiều sợi chỉ bạc, mang theo đao phong lạnh thấu xương mạnh mẽ cứng rắn chém thẳng đến Tiêu Trường Lôi Minh.

Biến hóa này quá nhanh!

Tiêu Trường Lôi Minh càng không ngờ được, sau lưng chính là lối vào sơn cốc Tứ Quý, lại có người xuất hiện. Hắn lại càng không nghĩ tới người đột nhiên xuất hiện này còn là thợ rèn nhỏ của cửa hàng rèn Phất Lan Lâm. Hơn nữa đấu lực này...

Trong lúc vội vàng, Tiêu Trường Lôi Minh dùng hai thương giao nhau đưa về phía trước. Trong nháy mắt chiến đao hung hăng chém ở trên thân thương. Một lực lượng cường đại đánh vào hai tay của hắn. Cảm giác đau đớn và tê dại truyền từ hai cánh tay, xuống hai vai tới khắp toàn thân. Mông ngồi bệt xuống đất. Trong chớp mắt khi tiếp xúc, hai cây đoản thương phát ra một tiếng rên rĩ, nhất thời bị chém thành bốn đoạn. Đao phong lao thẳng tới trán Tiêu Trường Lôi Minh!

Đây là?

Số 3 Tiếu Đặc thấy Càn Kình đột nhiên phát lực, lại hoảng sợ. Cả đời nhiều năm đi ám sát người khác, hắn bén nhạy nắm bắt tốt cơ hội hạ thủ này! Trong nháy mắt, thân thể và tư tưởng thống nhất, người như một sài lang từ trong bụi cây lao ra, trong tay cầm một thanh kiếm dài nhỏ đâm về phía gáy Càn Kình!

Sát thủ, chỉ có người đã từng chân chính giết người mới có thể lấy được càng nhiều tiền thưởng. Số 3 Tiếu Đặc vốn không nắm chắc có thể giết chết Càn Kình, muốn liên thủ cùng số một và Nạp Tư Đạt.

Nhưng giờ phút này, hắn biết rõ, Càn Kình xuất thủ tất nhiên sẽ phân tâm. Lần này tiền thưởng phải là của ta...

Thanh kiếm nhỏ dài giống lưỡi con độc xà, trong chớp mắt đã tập trung vào gáy của Càn Kình!

Số 3 dường như đã ngửi thấy được mùi máu tanh gay mũi khi đâm xuyên qua gáy Càn Kình, khiến người ta cảm thấy hưng phấn, còn dường như thấy được cảnh sau khi cứu Tiêu Trường Lôi Minh, sẽ ép hỏi hắn ra khoáng mạch đấu thạch, cuộc sống sau đó sẽ vô cùng sung sướng hạnh phúc.

Một đao quang sáng như tuyết phá vỡ mộng tưởng của số 3!

Chân trái của Càn Kình đạp xuống đất bỗng nhiên chuyển hướng, toàn người kể cả chiến đao đột nhiên quay một vòng lớn. Trảo Mã Đao lấy khí thế chém ngang thiên quân chợt từ trên không trung lao xuống.

- Đồ rắn độc ẩn nấp nhà ngươi cuối cùng đã đi ra!

Càn Kình mỉm cười, vẻ mặt mưu kế được thực hiện. Mấy ngày này hắn luôn cảm giác có người đi theo, nhưng trước sau không cách nào tìm được hắn rốt cuộc ẩn nấp ở đâu. Ánh mắt của nữ kiếm sĩ kích thích suy nghĩ của hắn, cũng làm hắn nghĩ tới một phương pháp âm thầm kiểm tra xem có kẻ địch đi theo hay không.

Trong chớp mắt khi số 3 động thủ, Càn Kình lập tức cảm ứng được khí lạnh thấu xương. Trảo Mã Đao lập tức bỏ qua hai cây thương, thậm chí cả Tiêu Trường Lôi Minh đã sợ vỡ mật, trực tiếp chuyển hướng sang đối phó với số 3 từ phía sau lưng.

Thân số 3 còn ở trên không trung. Hắn muốn né tránh nhưng không có điểm mượn lực, thanh kiếm trong tay dựng lên!

Trảo Mã Đao đánh trúng trường kiếm, vang lên một tiếng kim loại giòn tan. Không ngoài dự đoán, thanh kiếm bị chém gãy...

Sao có thể như vậy được? Ta đã bỏ ra rất nhiều kim tệ, mua tinh sắt bát cấp rèn thành thanh kiếm này! Tuy rằng thân kiếm rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là tinh sắt bát cấp...

Số 3 trợn trừng mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động. Nhưng hắn vẫn tin Trảo Mã Đao bị thanh kiếm ngăn cản, nhất thời không thể tới thân thể hắn.

Trảo Mã Đao vừa dày vừa rộng. Cho dù đó là một con chiến mã chân chính, Càn Kình cũng tự tin có khả năng chém nó ra làm hai nửa. Huống gì mục tiêu chỉ là một con người kích cỡ kém xa so với chiến mã.

Phụt!

Thân thể xương cốt số 3 thậm chí còn không phát ra một tiếng động nào, một chùm máu tươi và nội tạng bắn lên trên không trung.

Chém ngang lưng!

Càn Kình không để ý tới nội tạng và máu tươi bay lên. Trong thế giới vô tận hắn đã gặp quá nhiều những thứ này. Phần đầu rời khỏi thắt lưng bỗng nhiên lăn sang bên cạnh. Từ trong bụi cây cách đó không xa chợt vang lên tiếng xé gió. Một mũi tên sắc bén gần như bay lướt qua ngực Càn Kình, trực tiếp cắm sâu ba tấc vào một thân cây phía sau hắn không xa! Phần đuôi mũi tên liên tục rung động.

Nguy hiểm thật!

Càn Kình kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. May là trong thế giới vô tận bình thường phía sau một hung thủ, vẫn luôn có hung thủ nguy hiểm hơn ẩn nấp! Chân trái của hắn đạp xuống đất mặt, đẩy thân thể trực tiếp lao về phía bụi cây. Trảo Mã Đao trong tay chém vào không trung, đánh rơi mũi tên thứ hai.

- Sao có thể như vậy được?

Toàn thân số 2 Nạp Tư Đạt liên tục run rẩy. Vừa nãy Càn Kình chiến đấu nên phân tâm. Nhưng sau khi số 3 đánh lén, tinh thần chắc chắn không tập trung. Mình bắn ra một mũi tên này, cho dù mục tiêu là chiến sĩ Hàng Ma cũng có khả năng rất cao sẽ trúng đích. Nhưng sao liên tục hai mũi tên đều trượt như vậy?

Sau kinh ngạc ngắn ngủi, thân ảnh Càn Kình ở trong mắt Nạp Tư Đạt càng ngày càng rõ ràng. Tốc độ chạy trốn quá nhanh, khiến trong lòng hắn không ngừng chấn động. Tiểu tử này luôn kéo theo nữ hài kia bên người! Hắn làm sao còn có thể chạy trốn nhanh như vậy?

Càn Kình nhếch mép, đấu lực trong cơ thể liên tục thôi phát. Bích Lạc này thoạt nhìn là nữ hài thân thể đặc biệt nhẹ nhàng, nhưng mang nàng trên lưng cố gắng chạy nhanh, trọng lượng hơn chín mươi cân thật đúng là không nhẹ.

Trên khuôn mặt múp míp của Nạp Tư Đạt liên tục co rúm, khóe môi vì khẩn trương liên tục co giật, giống như có người đang kéo tai hắn.

Hắn không phải chưa từng gặp qua đối thủ nào mạnh hơn Càn Kình. Trước đây hắn thậm chí đã từng bắn chết một người vừa trở thành chiến sĩ Hàng Ma. Nhưng Càn Kình cõng trên lưng một người vẫn chạy nhanh như vậy, thực sự làm cho hắn quá mức chấn động.

Quan trọng hơn, Nạp Tư Đạt đã luyện bắn quanh năm, cảm giác cũng nhạy bén hơn so với rất nhiều chiến sĩ đồng cấp. Càn Kình tay cầm chiến đao, trên người tản ra một sát khí đẫm máu nồng đậm, giống như một người cuồng sát từ trong biển máu bước ra!

Nạp Tư Đạt vội vàng giương cung bắn ra mũi tên thứ ba. Tinh thần cố gắng ổn định, kéo cung bắn tên. Sau một lần hít thở, Càn Kình lại kéo gần khoảng cách.

Nạp Tư Đạt muốn tìm số một để hỗ trợ ngăn cản, phân tán tâm thần của Càn Kình một cái thời gian, lại chợt phát hiện số một không biết đã biến mất từ khi nào.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-922)