Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 090

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 090: Tiến lên thập cấp!
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Thủy Liên Doanh ngơ ngác nhìn Càn Kình hành động, trong lúc nhất thời cũng đoán không ra hắn định làm gì. Chẳng lẽ muốn ở trong sơn động đốt lửa sưởi ấm? Nói vậy, sợ rằng chưa ấm tay đã bị chết?

Bích Lạc sử dụng cả tay chân, có chút vụng về bay qua cửa sơn động. Tuy ma pháp sư tuy rằng cũng vì sức khỏe thường xuyên rèn luyện thân thể chạy bộ, nhưng dù sao rèn luyện tương đối ít, hơn nữa cửa sơn động quả thực không dễ tiến vào. Bởi vậy động tác càng thêm biến hình.

Sơn cốc Tứ Quý toàn một màu tuyết trắng. Trên người Bích Lạc mặc ma pháp bào rộng thùng thình, ôm một đống nhánh cây cũng không khô lắm đi về phía sơn động.

Càn Kình cầm số ít củi làm tan tuyết đọng ở quanh động, sử dụng Trảo Mã Đao biến vùng đất ẩm thành bùn, tiếp đó chuyển bùn vào trong động, rất nhanh sử dụng bùn làm ra một cái rãnh có thể đốt lửa lửa, sau đó sử dụng bùn và gỗ và cỏ dại lại cùng một chỗ, làm ra một ống khói đơn giản, nối bếp lò thông với cửa động bên ngoài.

Thủy Liên Doanh kinh ngạc nhìn Càn Kình làm không tính là thần kỳ, nhưng lại khiến người ta không tưởng tượng được, nàng đột nhiên cảm giác có chút đỏ mặt. Mình là một nữ kiếm sĩ đã ba năm sống cuộc sống của người thám hiểm, dưới tình huống như vậy không ngờ không bằng một học viên chiến sĩ năm nhất?

Hắn sao lại nghĩ ra được? Làm như vậy, sợ rằng rất nhiều người thám hiểm đều không nghĩ tới.

Vun cỏ dại lại đốt lại, để củi đã được chẻ nhỏ vào, thêm một chút gỗ lớn hơn.

Thủy Liên Doanh nhìn những động tác của Càn Kình, nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi, làm sao nghĩ ra được những điều này?

Càn Kình lấy ít tuyết đọng lúc trước đã mang vào sơn động, rửa tay một chút, cười híp mắt nói:

- Xem nhiều sách một chút, cái gì cũng có.

- Xem nhiều sách?

Thủy Liên Doanh càng không hiểu nhìn Càn Kình. Loại chuyện này có ghi chép trong sách vở sao?

Càn Kình cảm nhận được hơi nóng từ lò lửa lan tỏa quét sạch hơi lạnh trong động, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Khi hắn còn ở trong Càn gia, để kiếm lấy một chút tiền tiêu vặt, hắn làm đồng tử trông thư quán ở bên ngoài Càn gia. Trong lúc nhàm chán, hắn đã xem qua một quyển bút ký do một người thám hiểm lưu lại. Trên đó có ghi lại cách làm tương tự.

Sau một hồi bận rộn qua lại, trong sơn động lại rơi vào trạng thái yên tĩnh. Chỉ còn tiếng gỗ cháy tí tách. Đột nhiên có một tiếng động truyền vào trong tai ba người.

Càn Kình xoa bụng cười khổ. Số thịt thỏ săn được mấy hôm trước đó ở dãy núi Lạc Nhật, một phần đã sớm ăn hết, phần còn lại đều để trong túi lớn kia. Sớm biết vậy, hắn đã không vứt nó đi.

Hôm nay thể lực không nhiều. Đấu lực chưa hoàn toàn khôi phục. Nếu hắn mạo hiểm ra ngoài săn trong sơn cốc Tứ Quý đầy ma thú và dã thú hung mãnh, thật sự không khác mấy với ra ngoài chịu chết.

- Cái này...

Trong bóng tối, Bích Lạc rụt rè nhỏ giọng lên tiếng nói:

- Ta, còn có một chút thịt thỏ.

Dưới ngọn lửa yếu ớt, Bích Lạc lấy từ trong ma pháp bào ra mấy khối thịt thỏ lớn chừng nắm tay, cẩn thận đưa tới trước mặt Càn Kình.

Càn Kình nhìn mấy miếng thịt thỏ trong tay Bích Lạc liên tục cười khổ:

- Nàng thật sự sâu hơn là ta dự đoán.

Vẻ mặt Thủy Liên Doanh hâm mộ nhìn ma pháp bào của Bích Lạc. Theo lời đồn đại, ma pháp bào sở dĩ rộng, chính là để cho ma pháp sư tiện mang theo quyển trục ma pháp, có thể chiến đấu tự bảo vệ mình bất kỳ lúc nào. Nàng không nghĩ tới ma pháp bào ngoại trừ có thể cất quyển trục ma pháp ra còn có thể dùng để giấu thức ăn.

Mấy khối thịt thỏ tránh cho ba người khỏi chịu đói qua đêm.

Bích Lạc lại lấy ra ba miếng thịt thỏ cuối cùng, làm thứ ăn cho ba người vào sáng hôm sau.

Càn Kình cầm Trảo Mã Đao, tìm một vài miếng gỗ, cỏ dại và đá che cửa động, tránh cho gió lạnh thổi vào. Hắn ôm đến gần cửa động một chút, để có thể cảm nhận được hơi nóng của lò lửa. Hắn dựa vào đống cỏ khô bắt đầu nghỉ ngơi, lấy từ trong người ra khối đấu thạch tứ phẩm kia siết chặt trong tay, điều chỉnh đấu lực trong cơ thể.

Một tia đấu năng tinh thuần, từ trong đấu thạch tứ phẩm truyền vào trong lòng bàn tay Càn Kình, dựa theo tâm pháp đấu lực chiến sĩ trúc cơ của Càn gia, để đấu năng vận chuyển tuần hoàn trong cơ thể một lượt.

Đấu khiếu gần như khô cạn vào giờ phút này, lại nhận được đấu năng tưới đều, rất nhanh trở nên linh hoạt, đấu năng chuyển hóa thành đấu lực chuyển động từng vòng trong người. Sắc mặt có chút tái nhợt cũng dần dần khôi phục lại một chút hồng hào.

Đấu thạch ở trong tay Càn Kình lúc sáng lúc tối. Đấu năng chứa trong đó, đang nhanh chóng bị lấy ra.

Thời gian nhanh chóng trôi qua. Đấu lực cửu cấp trong cơ thể Càn Kình sớm đã hoàn toàn khôi phục lại thời kỳ cường thịnh. Hắn lại phát hiện đấu lực trong đấu khiếu vẫn chưa đầy, không biết đã được mở rộng ra từ khi nào, giống như một đập chứa nước.

Đây là?

Suy nghĩ của Càn Kình nhanh chóng vận chuyển, lập tức hiểu được nguyên nhân trong đó. Trước đó không lâu, hắn liên tục chiến đấu. Đđầu tiên là bạo phát toàn lực chém giết ba gã sát thủ cửu cấp, sau đó cõng hai người chạy thục mạng. Cuối cùng càng thảm hơn, bị tuyết lở chôn ở trong, khiến đấu khiếu lại được mở rộng. Đấu lực trong mỗi đấu khiếu theo sự điều chỉnh của mình, giống như từng giọt nước hoàn chỉnh, không cái nào vận chuyển qua lại với cái nào.

Ngày hôm nay, đấu lực dần dần lấp đầy trong đấu khiếu, đấu lực thoạt nhìn như từng giọt nước, đều đang chảy ra một tia đấu lực còn nhỏ hơn so với cọng tóc gấp mười lần, chậm rãi, từ từ lưu chuyển về phía các giọt nước đấu lực khác, giống như mạng nhện muốn nối liền với nhau.

Đây là?

Tâm thần Càn Kình phẳng lặng gần như mặt nước không khỏi dậy sóng, mừng như điên.

Đây là dấu hiệu quan trọng thể hiện hắn sắp đột phá chiến sĩ cửu cấp, trở thành chiến sĩ thập cấp! Trong sách ghi chép về chuyện chiến sĩ cửu cấp trở thành chiến sĩ thập cấp có nói rõ, khi thấy đấu lực trong mười đấu khiếu không còn là cá thể đơn độc, mà nối liền với nhau, như vậy tiếp sau đó sẽ phối hợp chặt chẽ. Uy lực đấu lực có sự tăng cấp lớn, từ từ trở thành chiến sĩ thập cấp, tiến rất gần tới cường giả chiến sĩ Hàng Ma!

Trong nháy mắt tâm tình vui sướng ảnh hưởng đến đấu lực đang lưu chuyển bên trong. Ban đầu, đấu lực trong đấu khiếu phân ra một mạch nhỏ luyên chuyển về phía một đấu khiếu khác, trong phút chốc dừng lại, bắt đầu rút về phía sau.

Càn Kình cảm ứng được đấu lực muốn quay trở lại, vội vàng ổn định tâm trạng, khống chế mười sợi đấu lực còn nhỏ hơn so với sợi tóc, chậm rãi chảy ra ngoài.

Thủy Liên Doanh có chút khẩn trương, trong ánh sáng yếu ớt nhìn Càn Kình, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian. Mỗi ngày, võ giả chỉ có thể sử dụng đấu thạch trong một khoảng thời gian nhất định.

Nếu như dùng để khôi phục đấu lực, có thể không cần hạn chế thời gian sử dụng đấu thạch. Đây chẳng qua là rút ra đấu lực nhanh chóng khôi phục thực lực vốn có.

Nhưng sử dụng đấu thạch để trợ trợ rèn luyện đấu lực, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba giờ!

*****

Nếu quá thời gian này, đối với chiến sĩ mà nói chỉ có hại không có lợi, ngược lại sẽ động tới đấu khiếu của người chiến sĩ đó.

Thủy Liên Doanh xác định, sau khi Càn Kình bổ sung đấu năng, rất nhanh sẽ tiến vào trạng thái tu luyện. Dựa theo tính toán của nàng, chỉ sợ chỉ còn chừng hai canh giờ nữa. Nếu như hắn vì muốn thăng cấp đấu lực của mình thật nhanh, không để ý vấn đề thời gian, rất có thể sẽ làm hại tới thân thể.

Đột nhiên, cơ mắt Càn Kình kéo lên. Thần sắc lộ vẻ mừng như điên. Từ trong đấu khiếu trên cơ thể chảy ra mười đường đấu lực mảnh, giờ phút này thật giống như bị một đường thẳng nối liền chúng lại với nhau!

Mười đấu khiếu được đả thông, nhất thời dẫn tới đấu khiếu dường như đều sống! Chúng thông qua một đường dài nối liền với nhau, kích thích lẫn nhau, khiến đấu lực dâng trào tới một mức độ trước nay chưa từng thấy.

Càn Kình cũng nữa không kìm nén được sự hưng phấn trong lòng, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng. Âm thanh vang vọng ở trong sơn động. Tiếng hét chói tai khiến Bích Lạc và Thủy Liên Doanh phải dùng hai tay bịt chặt lỗ tai.

Đấu lực đang không ngừng tăng lên. Càn Kình càng thêm hưng phấn bởi vì đấu lực nối liền với nhau, tạo thành một lực bạo phát vượt qua trước kia mấy lần! Nếu như gặp lại ba gã chiến sĩ cửu cấp trước đó, tất nhiên có thể giết chết ba người trước khi cảm thấy mệt mỏi.

Càn Kình mở mắt nhìn cửa động, trong lòng đã nắm chặt thêm vài phần sinh tồn trong sơn cốc Tứ Quý này.

- Ngươi...

Thủy Liên Doanh không thể tin được nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi vừa...

Trong bóng tối, Càn Kình vui vẻ cười. Trở thành chiến sĩ thập cấp, nghĩa là chỉ còn cách chiến sĩ Hàng Ma một bước cuối cùng. Hắn cũng muốn tìm người chia xẻ một chút niềm vui sướng trong lòng lúc này, nên hoàn toàn không che giấu nói:

- Ta vừa đột phá, hôm nay đã là chiến sĩ thập cấp.

Thập cấp!

Trong sơn động trở nên trầm mặc. Ánh mắt Thủy Liên Doanh đầy vẻ không tin. Người này mới bao nhiêu tuổi? Học viên chiến sĩ năm nhất, không ngờ đã trở thành chiến sĩ thập cấp, cách chiến sĩ Hàng Ma có một bước cuối cùng?

Thủy Liên Doanh kinh ngạc nhìn Càn Kình, trong lòng âm thầm hoài nghi. Lẽ nào người thanh niên này là một chiến sĩ huyết mạch đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch của một gia tộc chiến sĩ huyết mạch?

Nếu không phải thân đang gặp nguy hiểm trong sơn cốc Tứ Quý, Càn Kình thật sự rất muốn lập tức tiến vào trong thế giới vô tận, thử thực lực chiến sĩ thập cấp này của mình một chút.

Càn Kình cố gắng kìm chế sự hưng phấn trong lòng, nhìn đấu thạch tứ phẩm trong tay âm thầm thở dài một cái. Đáng tiếc khối này đấu thạch chỉ có thể sử dụng trong bốn ngày. Nếu như có một đống đấu thạch...

Bốn ngày?

Càn Kình nhớ tới chuyện mình là chiến sĩ thập cấp, trên mặt hiện lên nụ cười khổ:

- Thiếu chút nữa quên mất. Bây giờ ta đã là chiến sĩ thập cấp. Một đấu thạch tứ phẩm nhỏ bằng nắm tay, ta chỉ có thể dùng một ngày. Hẳn là không nhớ nhầm chứ?

Càn Kình ngồi lại mặt đất, nghiêm túc nhớ lại giới thiệu về đấu thạch đã từng xem qua trong sách.

Một đấu thạch nhất phẩm lớn bằng nắm đấm, nếu như dành cho một chiến sĩ nhất cấp rèn luyện tăng cường đấu lực, mà không phải dùng để bổ sung đấu năng, trên lý thuyết có thể sử dụng một tháng. Nhưng một đấu thạch nhất cấp không chắc có thể khiến chiến sĩ nhất cấp thăng cấp trở thành chiến sĩ nhị cấp. Điều này phải xem thiên phú của chiến sĩ đó thế nào.

Nếu như chiến sĩ nhị cấp sử dụng một khối đấu thạch nhất cấp lớn bằng nắm đấm, có thể sử dụng hai mươi lăm ngày. Chiến sĩ tam cấp sử dụng lại chỉ có thể là hai mươi ngày. Chiến sĩ tứ cấp là mười lăm ngày. Chiến sĩ ngũ cấp là mười ngày. Chiến sĩ lục cấp sử dụng là năm ngày sẽ tiêu hao toàn bộ đấu năng. Chiến sĩ thất cấp sử dụng một ngày đêm đã là cực hạn.

Đối với đấu thạch nhị cấp, chiến sĩ bát cấp có thể dùng một ngày đêm. Đối với đấu thạch tam cấp, chiến sĩ cửu cấp sử dụng một ngày đêm. Đấu thạch tứ phẩm đối với chiến sĩ thập cấp mà nói, tất nhiên cũng là một ngày đêm.

Đấu thạch?

Càn Kình cười khổ lắc đầu. Đấu thạch đâu dễ tìm như vậy? Nếu như có thể tìm được một khối đấu thạch thập cấp, mỗi ngày mình có thể sử dụng ba giờ, vậy có thể sử dụng liên tục trong suốt ba mươi ngày!

Đáng tiếc đây chỉ là một khối đấu thạch tứ cấp.

Sơn động lại chìm vào yên tĩnh. Thủy Liên Doanh đã dần tỉnh táo lại, bắt đầu rèn luyện để dần khôi phục đấu lực của mình.

Bích Lạc trước sau vẫn ngồi xếp bằng trên cỏ khô, tiến hành ngồi thiền. Càn Kình cũng học Bích Lạc, bắt đầu tiến hành ngồi thiền, điều hắn làm mỗi ngày chưa từng gián đoạn.

Sau một giờ, Càn Kình mở hai mắt ra, nhưng không mấy thất vọng. Loại tình huống này trước đây mỗi buổi tối đều trình diễn. Ngày hôm nay chẳng qua cũng như mọi ngày mà thôi.

Mặt trăng đang lên cao. Càn Kình đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, có chút kinh ngạc và đề phòng nhìn về phía Bích Lạc. Một khổng lồ tinh thần lực từ trên người nàng phát ra!

Càn Kình nhìn chằm chằm vào khác Bích Lạc đang phát ra tinh thần lực cường đại khác thường, trong lòng âm thầm suy đoán, các lão sư dạy ma pháp trong học viên ở trước mặt Bích Lạc, nhất định sẽ xấu hổ muốn đào hố chon mình!

Tinh thần lực của Bích Lạc cường đại gần như sắp chuyển hóa thành ma pháp lực! Như vậy đâu giống với Bích Lạc ngày thường luôn bởi vì thiên phú ma pháp quá kém cỏi, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị đuổi?

Hôm nay nếu như nàng bị đuổi, chẳng phải học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan hoàn toàn không có lớp ma pháp nào nữa sao?

- Chào ngươi. Cám ơn ngươi đã chiếu cố muội muội ta. Ta tự giới thiệu mình một chút.

Trong sơn động, bởi vì Bích Lạc để ý chuyện đốt lửa, khiến Càn Kình có thể thấy rõ đôi mắt lạnh như băng dưới chiếc mũ pháp sư của nàng. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng có một khí thế đối xử ngang hàng với Càn Kình:

- Tên ta là Hoàng Tuyền.

Giọng nói lạnh như băng khẽ vang lên trong sơn động tối tăm, lại cho một cảm giác kiêu ngạo nói không nên lời. Sự kiêu ngạo này lại không làm người ta cảm thấy đáng ghét chút nào.

- Muội muội nàng? Nàng tên là Hoàng Tuyền?

Càn Kình nhìn rõ ràng là cùng một thân thể, lại tản mát ra khí thế hoàn toàn khác với Bích Lạc trước đây, khẽ nhíu mày. Trong lúc nhất thời hắn không nhịn được, thầm hỏi mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là Bích Lạc, thế nào trong nháy lại thay đổi một khí chất và khí thế khác, gọi mình là Hoàng Tuyền?

- Ngươi... Ngươi!

Càn Kình đột nhiên nhớ tới chuyện do một vài người hát rong từng nói qua. Tuy rằng trước đây hắn cảm giác chuyện đó quá mức hoang đường, nhưng giờ phút này hắn lại tìm không ra lời giải thích nào hợp lý hơn:

- Ngươi là vong linh!?

Vong linh!

Nghe đồn, người trước khi chết nếu có một ý niệm chấp nhất rất sâu trong đầu, sau khi sinh ra, sẽ bị một vài pháp sư nghiên cứu sử dụng ma pháp cấm kỵ, thậm chí có thể khiến linh hồn tiến vào trong thân thể của người sống hoặc vừa chết, trở thành một loại người không tính là sống, nhưng lại tồn tại.

- Vong linh?

Đôi mày liễu của Hoàng Tuyền dưới chiếc mũ pháp sư khẽ nhíu lại một chút, thở dài.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)