Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 093

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 093: Quái hồ quái ngư quái nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


- Ta còn có việc. Thức ăn ở đây không chắc có thể giúp chúng ta vượt qua những ngày sống trong sơn cốc Tứ Quý sau này.

Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao, dáng đi thận trọng, rất nhanh biến mất ở trong rừng cây nhỏ.

Một trận gió lạnh lùa vào rừng cây, khiến hai người càng thêm lạnh. Bích Lạc dùng hai tay ôm lấy thân thể mình, nhìn Thủy Liên Doanh có chút thất thần khẽ lên tiếng nói:

- Tỷ hiểu lầm Càn Kình rồi. Nếu như hắn muốn giết chết tỷ, trong lúc tuyết lở sẽ không để chính mình gặp phải nguy hiểm, cũng muốn cứu tỷ.

Trong đôi mắt xanh nhạt của Thủy Liên Doanh thoáng hiện một sự ngạc nhiên. Sau đó nàng chợt nhớ ra mình đã quên mất ngày hôm qua, khi tuyết lở giống như trời sập, nếu như Càn Kình chỉ cõng Bích Lạc trên lưng chạy đi, căn bản có thể không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng hắn lại liều mạng ôm cả mình ở trong lòng cùng chạy.

Thủy Liên Doanh trầm mặc cùng Bích Lạc ra khỏi rừng cây nhỏ. Nàng nhìn dáng người nhỏ nhắn của Bích Lạc đang đi phía trước nhỏ giọng hỏi:

- Muội thật sự không lo lắng hắn sẽ vì giữ bí mật về tin tức một khoáng mạch mà giết chết chúng ta sao? Đây chính là một khoáng mạch! Điều đó có giá trị tương đương với ma pháp sư các muội tìm được khoáng mạch ma tinh vậy.

- Sẽ không!

Bích Lạc xoay người quay đầu lại. Nàng bỏ chiếc mũ pháp sư thật lớn ra, mái tóc dài màu đen dịu dàng khẽ lắc lưa:

- Ta tin tưởng Càn Kình!

Thủy Liên Doanh ngây người. Từ hôm qua, nàng nhìn thấy Bích Lạc đội chiếc mũ pháp sư thật lớn che kín mặt, còn tưởng rằng nàng có dung mạo xấu xí mới có thể làm như vậy.

Nhưng hiện tại, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên tuyết trắng phản xạ ánh sáng trong suốt, so ra còn kém hơn Bích Lạc vạn nhất.

Khuôn mặt nàng xinh xắn giống như một đại sư nghệ thuật sử dụng tâm huyết cả đời tạo ra, ánh mắt không lộ ra vẻ nhút nhát trong tính cách của nàng, mà có sự kiên định lạ thường. Cho dù đó là sao trong đêm tối, cũng khó có thẻ so sánh được với nàng.

Tuyệt đẹp!

Thủy Liên Doanh vẫn rất tự tin đối với dung mạo của mình, nhưng trong chớp mắt khi nhìn thấy khuôn mặt Bích Lạc, toàn thân dường như bị tia chớp bổ trúng. Nàng chưa từng thấy qua mỹ nữ nào đẹp như vậy! Thì ra, chiếc mũ ma pháp thật lớn kia không phải che lại vì xấu hổ, mà để giấu đi dung nhan tuyệt thế này!

- Ta tin hắn! Hắn sẽ không như vậy!

Bích Lạc khom lưng nhặt mũ pháp sư lên, sau đó vội vàng đội lên, che đi dung nhan tuyệt đẹp đủ khiến nam nhân có thế lực ngay cả vì nàng phát động chiến tranh cũng nguyện ý.

Rừng cây và rừng đá không liên tiếp với nhau. Giữa hai bên còn có một mảnh đất trống gần nghìn thước. Càn Kình cẩn thận cảnh giác nhìn đám kền kền đang xoay tròn trên bầu trời. Mấy con này tuy rằng chỉ có thể là ác điểu, mà không phải là ma thú gì, nhưng có thể dựa vào lực lượng bản thân, cặp lấy một con ngựa nhỏ mới sinh không lâu lên trời. Móng vuốt sắc bén của nó trong phút chốc có thể cắp lấy đầu người, xé rách thân thể.

Đám kền kền xoay vần ở trên bầu trời. Khi nhìn thấy Càn Kình đã tiến lại tương đối rừng đá, theo trực giác đám ác điểu biết nếu như để con mồi này tiến vào trong rừng đá, lại càng không thích hợp để mình lao xuống tấn công.

Đột nhiên, một con kền kền nghiêng cánh, thân thể giống như một mũi tên nhọn từ trong không trung nhanh chóng lao xuống. Cặp móng vuốt lóe ra tia sáng nhắm vào hai vai hắn.

Càn Kình đang cúi đầu cẩn thận tiến về phía trước. Khi cảm giác con kền kền ở bầu trời đột nhiên lao xuống, hai chân bỗng nhiên duỗi ra. Hai tay cầm Trảo Mã Đao trở tay chém ngược lên trên. đấu lực thập cấp giống như sông lớn đổ vào trong Trảo Mã Đao.

Lần đầu tiên Càn Kình có cảm giác mình và Trảo Mã Đao giống như huyết mạch tương liên. Sau khi đao quang xẹt qua, kền kền biến thành hai nửa thi thể, rơi vào xuống tuyết, co giật vài cái, sau đó chết hẳn.

Càn Kình nhìn con kền kền trên mặt đất một chút, lại nhìn rừng cây phía xa, cười nhạt lẩm bẩm:

- Thứ này hẳn có thể đủ để ăn mấy bữa. Hiện tại đang là mùa đông, lại có tuyết bao phủ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không hỏng được. Chờ khi ta trở lại, sẽ mang nó về.

Càn Kình lại dùng đấu lực thập cấp rót vào trong Trảo Mã Đao. Lúc này lần đầu tiên hắn mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là Đấu Binh. Đấu lực của chiến sĩ thập cấp liên tiếp rót vào trong Đấu Binh, so với trước kia chỉ là chiến sĩ cửu cấp, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Lúc chỉ là chiến sĩ cửu cấp cảm giác rót đấu lực vào tương đối thuận lợi. Mà lúc này quả thật có một chút cảm giác huyết mạch tương thông. Nếu lại đối mặt với ba gã chiến sĩ cửu cấp, Càn Kình tự tin trong lúc chiến đấu tuyệt đối không cần tốn quá nhiều khí lực. Đấu khiếu được liên kết với đấu khiếu không liên kết là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau.

Hiện tại, hắn chỉ vừa mới tiến vào chiến sĩ thập cấp. Theo thời gian trôi qua, Càn Kình biết các mạch liên kết giữa mười đấu khiếu với nhau sẽ càng ngày càng rộng. Đến lúc đó đấu lực có thể bạo phát ra cũng sẽ càng ngày càng mạnh. Hơn nữa còn có sức lực rèn luyện được ở trong thế giới vô tận, cho dù Lỗ Tạp Tư mời hơn năm chiến sĩ thập cấp tới làm bảo tiêu, mình cũng chắc chắn có thể cắt bỏ được khối u ác tính, uy hiếp tới tính mạng này.

Trong rừng đá cũng yên tĩnh như trong rừng cây nhỏ, Càn Kình dẫm từng bước lên tuyết, phát ra những tiếng động khe khẽ. Đó chính là âm thanh duy nhất của rừng đá.

- Nơi đó tuyết mỏng hơn một chút.

Càn Kình quan sát lớp tuyết trong rừng đá, rất nhanh phát hiện ra một nơi, tuyết rõ ràng mỏng hơn so với những chỗ khác. Sau khi quan sát tỉ mỉ, ít nhiều vẫn có thể nhìn ra được vết tích có người từng động tay chân.

- So với bầy sói và đao thủ trong thế giới vô tận, thủ pháp muốn vùi lấp dấu vết có chút đơn giản.

Càn Kình đi dọc theo dấu vết tiến về phía trước trong lòng thầm than. Phương thức thành lập đoàn thám hiểm này không tính là tốt. Chí ít phải thêm một thành viên có khẳ năng vùi lấp dấu vết khá hơn một chút chứ. Sao lại kém như vậy?

Bất luận thành viên của đoàn thám hiểm có sở trường gì đặc biệt, giá trị con người cũng sẽ không quá rẻ. Hẳn bọn họ đã sớm được đoàn thám hiểm lớn thậm chí là đoàn lính đánh thuê lôi kéo đi rồi.

Dấu vết được che giấu kéo dài đến trước một tảng đá khổng lồ thì đột nhiên biến mất. Càn Kình ngẩng đầu nhìn khối đá trước mắt cao chừng hai ba người, bán kính khoảng chừng gần hai thước, suy tính cẩn thận sợ rằng trọng lượng không chỉ năm trăm đến một ngàn cân.

Trọng lượng quanh tảng đá này còn có nước lạnh và tuyết đóng băng. Cho dù hắn có khí lực một ngàn năm trăm cân, cũng không có bao nhiêu cơ hội di chuyển được tảng đá này.

Càn Kình thả Trảo Mã Đao xuống, tăng đấu lực trong cơ thể tới mức cực hạn. Hai tay hắn ôm lấy khối đá lớn, dưới chân dùng sức đạp mạnh. Hắn phát hiện khối đá này hoàn toàn không có dấu hiệu nhúc nhích.

- Loại tảng đá này... cũng quá nặng đi?

Càn Kình xoay quanh khối đá lớn, cố gắng dịch chuyển.

*****

Hắn không tin mình mặc dù đã học rèn sắt, rèn luyện một thân mạnh mẽ có lực, nhưng lại không bằng sức của ba thành viên của đoàn thám hiểm cộng lại. Chỉ có điều dù hắn làm thế nào, tảng đá này nó vẫn hoàn toàn không xê dịch.

Lúc đầu không rèn luyện thể lực, ở trong cửa hàng rèn Bố Lai Khắc lý, dùng khoảng một tiếng đồng hồ, vẫn có thể từ từ dịch chuyển được cái búa tạ một nghìn cân. Sao hôm nay hắn làm thế nào, tảng đá kia vẫn không di chuyển?

Ở trong thế giới vô tận Càn Kình học được cách quan sát cẩn thận. Sau khi cố gắng dịch chuyển tảng đá lớn rất lâu, phát hiện trên tảng đá có dấu vết dây thừng mờ mờ.

Càn Kình nhanh chóng tìm kiếm dấu vết xung quanh tảng đá. Rất nhanh hắn hiểu rõ vì sao mấy người trưởng thành có thể di chuyển được khối đá lớn này. Hiển nhiên bọn họ đã lợi dụng tảng đá xung quanh, hơn nữa còn dùng dây thừng và phương pháp ròng rọc, chỉ không biết những dây thừng kia và ròng rọc được đặt ở đâu.

Càn Kình tìm kiếm khắp nơi thật lâu, cuối cùng đành từ bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm. Hắn lại muốn cầm Trảo Mã Đao bổ tảng đá kia ra. Nhưng hắn vẫn bỏ qua cách làm mê người này. Cửa động mở ra lại không dễ đóng. Có vài ma thú cũng thích ăn đấu thạch để tăng cường mình. Mở cửa động ra, rất có thể sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.

- Quên đi! Nếu đã biết chỗ, còn sợ gì không có cơ hội lấy được? Trước hết cứ tìm Đấu Khí Phong Vân!

Càn Kình cắn răng giậm chân một cái, cầm theo Trảo Mã Đao cẩn thận tiếp tục bước nhanh qua rừng đá, căn bản không đi lo lắng vết chân của mình sẽ bị người nào phát hiện.

Một ngày đêm liên tục có hai lần tuyết lở. Trên đỉnh tuyết đọng có ba con hổ tuyết, có người muốn từ bên ngoài tiến vào, trước tiên phải hỏi ba con ma thú có ý thức lãnh địa rất mạnh kia.

Rừng đá lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Càn Kình. Gần như phải tiến qua khoảng cách tương tự với khoảng cách tiến vào sơn cốc Tứ Quý, mới hoàn toàn đi ra khỏi diện tích của rừng đá.

Hồ nước chỉ cách rừng đá có chưa đầy hai mươi thước. Càn Kình vừa đi ra khỏi rừng đá nhất thời có một hơi nóng phả vào mặt, thật giống như đi vào trong nhà tắm hơi, hoàn toàn không cảm giác được mùa đông lạnh giá của sơn cốc Tứ Quý.

Càn Kình không để ý tìm kiếm nơi hơi nóng phát ra. Hắn lấy từ trong người ra tấm địa đồ, xem xét cẩn thận một hồi, sau đó bước nhanh theo bờ hồ về phía tay phải.

Nóng!

Càn Kình đi ở trên bờ cảm giác giống như mình đang ở trong một mùa hè cực nóng, hoàn toàn không cảm giác được mùa đông trong sơn cốc Tứ Quý. Rõ ràng hồ nước này có nhiệt độ cực cao, nhưng không có dấu hiệu sôi trào. Thỉnh thoảng còn có mấy con cá kim sắc đuôi dài một thước từ trong nước nhảy lên thật cao.

- Đây là cá gì vậy? Không ngờ có thể sống trong nước nóng như đun sôi này?

Càn Kình dần cảm thấy không còn cảm thấy kinh ngạc trước những chuyện kỳ quái trong sơn cốc Tứ Quý nữa. Chỉ có điều có trời mới biết trong hồ nước có vẻ yên tĩnh kia có thể đột nhiên xuất hiện ma thú quái ngư khổng lồ nào nhảy lên cắn một cái hay không. Nếu chết trong miệng cá như vậy thực sự quá mất mặt.

Hồ nước nóng này thực sự rất lớn. Càn Kình đi dọc theo bờ hồ hơn một giờ, thấy một khối đá cao chừng hai mươi thước, đường kính chừng mười thước, trên mặt liền lộ ra nụ cười vui mừng.

Cái này không khác gì ký hiệu đánh dấu trên bản đồ. Bình thường rất ít người tiến vào sơn cốc Tứ Quý. Dựa theo ghi chép trên địa đồ, Đấu Khí Phong Vân hẳn ở chếch phía sau tảng đá.

Bước chân Càn Kình đi nhanh hơn, vòng ra sau tảng đá lớn, nhưng không phát hiện ra dấu vết gì.

- Lẽ nào là chôn dưới đất?

Càn Kình nhớ trước đây, người hát rong đã từng kể một chuyện, có người tìm được hài cốt của một cường giả, có lòng tốt đưa tới gần chôn ở gần chỗ người đó chết. Kết quả đào dưới đất lại tìm ra được nguồn suối khiến hắn trở nên cường đại.

Chạy tới đây, Càn Kình không tìm cách quay trở về. Nếu huyết mạch Tinh Linh Vương không thức tỉnh, con đường trở thành chiến sĩ vĩ đại sẽ tràn ngập chông gai. Càn gia sẽ không thể sử dụng tài nguyên và tinh lực cho người thức tỉnh huyết mạch thất bại. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình!

Đấu Binh Trảo Mã Đao rất đắt giá, giờ phút này tạm thời được dùng làm xẻng, xúc từng chút đất ra. Nếu để cho đại nhân thành chủ Áo Khắc Lan nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ mắng Càn Kình quá xa xỉ, không ngờ lại sử dụng Đấu Binh làm xẻng.

Dựa vào chiến sĩ thập cấp lại có man lực hung hãn, không bao lâu Càn Kình đã đào ra được một hố sâu đủ để chôn sống mình hai lần.

- Chẳng lẽ không đúng vị trí này?

Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao đầy đất từ trong hố bò ra ngoài, chọn vị trí khác đào tiếp...

Một hố... Hai hố... Ba hố... Năm hố...

Giữa trưa, Càn Kình liên tục đào mười một hố. Hơi nóng của hồ nước khiến thân thể hắn không ngừng chảy mồ hôi. Hai cánh tay lại có cảm giác mệt nhọc đã lâu không được hưởng thụ.

- Ngươi ở đây đào cái gì vậy?

- Di vật...

Càn Kình thuận miệng trả lời, bỗng nhiên dừng lại. Thân thể hắn rùng mình một cái, hai tay nắm chặt Trảo Mã Đao, ngửa đầu nhìn về phía người vừa mở miệng trêu chọc.

Mặt trời chiếu xuống ánh sáng chói mắt. Trong nháy mắt Càn Kình thấy đối phương là một bóng đen. Từ dưới đáy hố nhìn lên trên, , cái bóng đen càng khiến người ta cảm giác được một khí thế hùng tráng đầu đội trời, chân đạp đất.

Khi mắt Càn Kình đã thích ứng với ánh sáng chói chang, nhìn chằm chằm vào người lớn tuổi, mái tóc trắng lay động, khuôn mặt tủm tỉm cười, không biểu hiện ra chút ác ý chút nào. Trong lòng hắn khẩn trương, tim không ngừng đập nhanh.

Không có cảm giác nào! Không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào!

Sau những ngày Càn Kình sát phạt ở trong thế giới vô tận, đây vẫn là lần đầu tiên hắn hoàn toàn không cảm giác được có người xuất hiện ở xung quanh. Hơn nữa còn cách mình gần như vậy, còn không có chút phát hiện nào.

Trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, nhưng Càn Kình rất nhanh đã khôi phục. Theo phản xạ có điều kiện trên người phóng ra đấu lực thập cấp. Hắn cũng dần bình tĩnh lại. Người lớn tuổi đứng ở trên miệng hố, thân thể hùng tráng, cười híp mắt. Trong ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Còn trẻ như vậy đã là chiến sĩ thập cấp, thật khiến người ta bất ngờ. Hắn càng không nghĩ tới chính là, người thiếu niên này vừa mới khiếp sợ trong chớp mắt đã đưa ra phán đoán, hơn nữa tâm tình trở nên trấn tĩnh như vậy.

- Cái này...

Càn Kình lau hai tay đầy bùn đất lên người, miễn cưỡng sạch sẽ một chút, mới đưa bàn tay về phía trước:

- Lão nhân gia, ta đào nhiều hố như vậy, thật mệt mỏi. Có thể phiền ngài kéo ta lên hay không?

Lão già cười đưa tay ra. Càn Kình lập tức cảm giác được bàn tay lão già kia tràn ngập lực lượng. Đó là lực lượng mình hoàn toàn không cách nào chống lại được!

Lão nhân dùng lực kéo lên một cái. Hai chân Càn Kình chống vào vách hố, mượn lực đạp một cái. Thân thể hắn liền bay ra khỏi hố sâu.

Lão già nhìn Càn Kình cơ bản đã đứng vững, trong ánh mắt lại lộ vẻ kinh ngạc.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-922)