Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 119

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 119: Bí mật của nửa hồ bên kia
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


- Nàng cứ tiếp tục. Ta còn có chuyện phải làm.

Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao đi về phía Liệt Diễm Hồ.

- Chờ một chút.

Thủy Liên Doanh thận trọng nhìn Càn Kình:

- Nơi ngươi đi tới có nguy hiểm hay không?

Càn Kình theo bản năng lắc đầu. Chỉ cần không tiếp tục tiến vào trong núi, đi tới chiến đấu sinh tử với nhện Nguyệt Ma Hoa, vẫn không tính là nơi quá nguy hiểm?

Trong đôi mắt đẹp của Thủy Liên Doanh lấp lánh vẻ vui sướng. Hai tay khẩn trương dùng sức nắm chặt lấy thanh trường thương nhỏ giọng hỏi:

- Vậy hai chúng ta có thể đi theo không?

Trong đôi mắt Thủy Liên Doanh lộ vẻ khẩn trương. Nàng tiến vào sơn cốc Tứ Quý này đã hơn một tháng, trước sau chỉ loay hoay sống ở một nơi nhỏ như vậy, khó tránh khỏi có chút buồn chán, muốn đi xung quanh xem thử sơn cốc nguy hiểm này thế nào. Chỉ có điều nếu một mình hành động, nàng lại không có can đảm.

- Các nàng sao?

Ánh mắt Càn Kình nhìn về phía cửa sơn động:

- Lẽ nào Bích Lạc cũng muốn đi xem?

Thủy Liên Doanh vội vàng liên tục gật đầu. Sau khi Càn Kình rời đi, ba con hổ tuyết ở phía trên đỉnh tuyết đọng tạo áp lực thực sự quá lớn. Cho dù chúng không nhảy xuống, chỉ luẩn quẩn đi tuần ở phía trên, mỗi khi nhìn thấy chúng nàng vẫn cảm thấy lo lắng không thôi.

Càn Kình trầm tư. Hình như sư phụ cũng chưa từng nói chính xác là không được dẫn người đi vào. Chắc hẳn người cũng không phản đối gặp người khác.

- Đi.

Thủy Liên Doanh hiếm khi lộ ra vẻ tiểu nữ nhi hô to một tiếng. Nàng giống như một làn khói chạy vào sơn động, kéo Bích Lạc ra ngoài.

Càn Kình nhặt mấy hòn đá từ dưới đất, cầm ở trong tay, một tay kia cầm theo Trảo Mã Đao đi phía trước tạo thành một tiểu đội ba người, chuẩn bị nếu như chẳng may gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, mình tuy chỉ có chút năng lực sơ đẳng về xạ thuật, vẫn có thể phát huy được chút tác dụng.

Liệt Diễm Hồ vĩnh viễn không thay đổi tràn ngập hơi nước, thậm chí đưa tay ra cũng hiếm khi nhìn thấy được năm ngón tay. Lần đầu tiên nhìn thấy hồ lớn, hai nữ hài lộ vẻ kinh ngạc và vui sướng.

Tuy phần lớn thời gian Càn Kình không ở trong sơn động, có thể sử dụng lò lửa nấu nước tắm, nhưng chắc chắn không thể thoải mái như tắm trong hồ nước nóng.

Càn Kình nhìn hai cô gái vui vẻ như vậy, không đành lòng phá hỏng ảo tưởng của các nàng, nhưng vẫn phải nói:

- Hồ nước ở đây, nếu nàng thả một quả trứng vào, qua một thời gian ngắn lấy ra sẽ phát hiện, đã được luộc chín.

Tiếng hoan hô của hai nữ hài lập tức biến mất. Hai người có chút không tin liếc mắt nhìn nhau. Thủy Liên Doanh đánh bạo cẩn thận đưa tay vào trong hồ. Cái nóng trong nước hồ lập tức theo đầu ngón tay của nàng truyền vào đại não.

- A...

Thủy Liên Doanh thét lên một tiếng chói tai, vội vàng rụt tay lại, đôi môi liên tục thổi vào ngón tay đã ửng đỏ vì bỏng.

Càn Kình cầm Trảo Mã Đao vẽ lên trên một tảng đá lớn một vòng tròn lớn bằng nắm tay, sau đó vừa lui về phía sau vừa nhìn động tác của Thủy Liên Doanh, liên tục lắc đầu thở dài:

"Thấy vẻ mặt nàng như vậy, mình thật sự bắt đầu bội phục mình. Mỗi ngày ở bên trong còn không bị luộc chín."

Sau khi cách trăm bước, Càn Kình lấy từ trong người ra quyển Thần Xạ xem. Hôm nay mình tới quả thật có hơi sớm, không bằng vừa luyện tập xạ thuật, vừa đợi sư phụ đến đây.

Bên hồ có không ít đá. Càn Kình cũng không thiếu thứ để luyện tập xạ thuật. Hắn cầm hòn đá ném ra, vẽ một đường thẳng tắp trên không trung, chính xác đập vào trung tâm của vòng tròn vẽ trên tảng đá lớn. Sau khi va chạm với tảng đá lớn, hòn đá lập tức vỡ nát thành những mảnh nhỏ, bắn loạn ra xung quanh.

Bích Lạc nhìn vậy không cảm thấy thú vị, đơn giản lại cẩn thận lấy ma hạch giấu từ trong ma pháp bào ra, hai tay nắm thật chặt bắt đầu ngồi thiền.

Thủy Liên Doanh lúc đầu còn hiếu kỳ, sau cũng bắt đầu múa thương lớn, tập luyện.

Trong hồ nước thỉnh thoảng lại có tiếng cá nhảy lên mặt nước, ngoài ra cũng chỉ còn lại tiếng hòn va chạm rồi vỡ vụn.

Số đá bên cạnh Càn Kình gần như đã bị mang ra luyện xạ thuật đánh, lúc này lão nhân mới như mọi ngày xuất hiện ở bên hồ.

- A? Còn có hai nữ oa oa sao?

Lão nhân vuốt râu mép hoa râm, trong ánh mắt tràn ngập vẻ quái dị. Lão quay sang nhìn Càn Kình nháy mắt ra hiệu, cười nói:

- Tiểu tử, không trách được mỗi ngày ngươi đều lựa chọn trở về đó. Nếu lão nhân gia ta có hai người như thế chờ, ta cũng trở về.

Càn Kình giả vờ không nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của lão nhân này, cất Thần Xạ đi, nói:

- Ngày hôm nay, vẫn tắm sao?

- Người nào là lớn? Người nào là nhỏ? Thích người nào hơn? Cẩn thận một chút. Trong sơn cốc Tứ Quý này cũng không có người phụ trách đỡ đẻ.

Lần đầu tiên Càn Kình phát hiện, sư phụ thường ngày nói năng bừa bãi, hóa ra lại tò mò như vậy.

- Sư phụ, ta còn chưa tới mười tám tuổi...

- Chưa tới mười tám tuổi thì làm sao?

Lão nhân đưa cánh tay lên khoác vai Càn Kình:

- Nhớ năm đó, khi ta mười tám tuổi, hài tử đã có thể chạy đầy đất...

- A? Phải không?

Càn Kình vội vàng nói sang chuyện khác:

- Vậy hài tử của người đâu? Hiện giờ đang làm gì?

Sự nhiệt tình trong mắt của lão nhân giống như bị một chậu nước dập tắt. Ánh mắt đang lóe sáng bỗng chốc trở nên tối sầm, trong giọng nói mang theo sự cô đơn nói không nên lời:

- Chết rồi. Không chết ở trong chiến trường Nhân Ma, lại chết ở... Quên đi! Không nói nữa... Ngày hôm nay chúng ta đổi chỗ khác chơi.

Lão nhân xoay người khoát tay áo, trong nháy mắt thần sắc trở nên già hơn rất nhiều. Trong ánh mắt ảm đạm chớp động có chút ánh nước. Ngón tay lặng lẽ chạm vào khóe mắt một cái.

Càn Kình thấy rõ ràng, lúc lão nhân xoay người đuôi ngón tay xẹt qua khóe mắt, chớp mắt mang theo một giọt nước trong suốt.

Trong sương trắng dày đặc, một con trâu một sừng to khỏe kéo một xe gỗ chạy rất nhanh ra. Bánh xe làm bằng gỗ nghiến lên những viên đá ở ven hồ không ngừng phát ra những tiếng lạo xạo.

Hai nữ hài nhìn thấy con trâu một sừng đồng loạt nhảy về phía sau nửa bước, cảnh giác nhìn ma thú hình thể to khỏe có đôi mắt màu lam này.

Càn Kình đối với chuyện của lão nhân đã không còn cảm thấy kinh ngạc hơn được nữa. Hắn nhìn hai nữ hài, vẫy tay, leo lên xe gỗ trước:

- Ma thú kéo xe, cho dù là hoàng tộc hoàng triều Chân Sách thấy được, cũng sẽ nói người xa xỉ.

Trâu một sừng kéo xe gỗ chuyển động chung quanh Liệt Diễm Hồ. Thân thể to lớn cường tráng dù bị buộc chặt với cái xe, cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của nó. Xe được kéo đi chừng hai canh giờ, đã đi ra khỏi màn hơi nước dày đặc. Trước mắt là mặt nước màu xanh nhạt không còn có chút hơi nóng bốc hơi nào.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt hồ nước xanh biếc. Gió thổi qua mặt hồ tạo ra chút gợn sóng, giống như vẩy cá phát ra quang mang. Xung quanh hồ đầy tuyết trắng phải có của mùa đông tại sơn cốc Tứ Quý. Bánh xe đè lên trên bờ hồ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Lão nhân ngồi ở trên xe gỗ không có ý tứ đi xuống, giơ tay chỉ vào hồ nước xanh gợn sóng lấp lánh nói:

- Tiểu tử, ngày hôm nay tắm ở chỗ này.

*****

Càn Kình ngồi trên xe dường như không có ý xuống xe, khóe miệng co giật mấy cái:

- Sư phụ. Nước này hình như rất lạnh. Ta ngồi trên xe này cũng có thể cảm giác được hơi lạnh từ trong hồ nước bốc lên. Đây không phải là Liệt Diễm Hồ sao?

- Đúng vậy.

Lão nhân dựa lưng vào mông con trâu một sừng, bày ra bộ dạng đương nhiên:

- Tên đầy đủ của cái hồ này là hồ đôi Cực Băng Liệt Diễm. Trước đây ta chỉ nói phân nửa mà thôi.

- Thì ra là như thế.

Càn Kình đứng dậy hoạt động thân thể, cỡi áo lộ ra cơ bắp cường tráng:

- Vậy là một sư phụ có lòng thương yêu, có phải cũng nên nhắc nhở đồ đệ một chút, hồ nước này rất lạnh lẽo không?

- A? Phải không?

Mặt lão nhân không hồng không thở mạnh, biểu tình rất tán đồng liên tục gật đầu:

- Ngươi nói quá đúng, vừa rồi ta không có nhắc nhở ngươi sao? A, người đã già, khó tránh khỏi có một chút sơ sẩy.

Càn Kình cẩn thận cất Thần Xạ xong, nhanh chóng vận chuyển đấu khí trong một trăm lẻ tám đấu khiếu, đưa chân xuống hồ thử nhiệt độ vòng ngoài hồ nước trước.

Lạnh! Lạnh vô cùng!

Càn Kình nhanh chóng thu hồi đầu ngón chân vừa chạm vào mặt nước. Nhiệt độ mặt nước này còn thấp hơn rất nhiều so với băng tuyết trên bờ, lại không có kết băng. Bên này cũng giống như Liệt Diễm Hồ, nhiệt độ cao hơn cả nước đun, lại hoàn toàn không có hiện tượng sôi trào.

Lạnh và nóng là nhiệt độ hoàn toàn tương phản. Thân thể Càn Kình ở Liệt Diễm Hồ đã sớm thích ứng với nhiệt độ cực nóng của hồ nước, nhưng đối với ở Cực Băng Hồ này lại không có quá nhiều tác dụng.

Trâu một sừng kéo xe gỗ đột nhiên hơi chấn động một chút. Lão nhân trên xe đã biến mất không thấy bóng dáng. Cảm giác của Càn Kình nhạy bén, đã cảm giác được một trùng kích với tốc độ cực cao sinh ra gió lao tới phía sau lưng. Mông còn có cảm giác bị người ta để ý.

- Còn nữa sao?

Trong đầu Càn Kình nhớ lại tình cảnh lúc đầu Liệt Diễm Hồ, bị lão nhân đạp một cước vào trong hồ. Hắn lập tức hiểu rõ phía sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đấu khí trong một trăm lẻ tám đấu khiếu toàn lực chuyển động, lực bạo phát khiến tuyết dưới chân bay loạn ra xung quanh. Thân thể hắn dùng toàn lực lao về phía nước Cực Băng Hồ.

Lão nhân đạp một cước vào trong không khí, cả người chợt sững sờ tại chỗ:

- Sao có thể như vậy? Một cước vừa rồi phát ra dựa theo thực lực cực hạn của hắn ngày hôm qua... Lẽ nào tốc độ đấu khí của hắn lại tăng cao? Vừa nãy, lúc đấu khí bạo phát, hình như mức độ thuần khiết cũng cao hơn nhiều so với hôm qua! Lẽ nào tiểu tử này trong lúc ngủ cũng khổ luyện sao?

Khổ luyện?

Thân thể Càn Kình nhảy lên không trung, trong lòng cười thầm:

"Ngủ đâu chỉ có khổ luyện? Đại thúc, ta lúc ngủ còn phải liều mạng! Lọ thuốc kỳ quái của Âu Lạp Lạp thiếu chút nữa đã giết chết ta. Chỉ có điều thật may mắn, hóa ra rèn luyện thân thể chỉ có thể lợi dụng Liệt Diễm Hồ luyện từ ngoài vào trong. Lọ thuốc kỳ quái này khiến ta luyện từ trong ra ngoài. Rèn luyện từ hai phía không chỉ thân thể mạnh mẽ cứng rắn hơn, ngay cả tốc độ đấu khí xoay tròn cũng từ cực hạn là sáu mươi vòng, biến thành sáu mươi lăm vòng. Đấu khí cũng thuần khiết hơn rất nhiều."

Phù phù!

Thân thể Càn Kình vừa vào trong nước, tóc giống như kim thép, toàn bộ nổ dựng đứng. Cực Băng Hồ lạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Toàn thân hắn giống như muốn bị đông lạnh.

Nước Cực Băng Hồ vuốt ve huyết quản dưới lớp da, bắt đầu khiến máu đang lao nhanh hạ nhiệt độ xuống. Nếu tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ xuất hiện khả năng máu hoàn toàn biến thành khối băng.

Tốc độ đấu khí cực hạn là sáu mươi lăm vòng, vừa vào trong nước nhất thời chỉ còn lại có năm mươi lăm vòng. Cực Băng Hồ lạnh vô cùng không chỉ có khả năng khiến máu đóng băng, đồng thời có thể đóng băng đấu khí đang xoay tròn.

- Chuyện này...

Thân thể Càn Kình run lên. Hắn khoa chân múa tay, sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt khiến thân thể nhanh chóng khôi phục lại hơi ấm. Đấu khí từ năm mươi lăm vòng rất nhanh khôi phục lại sáu mươi lăm vòng.

Trên mặt lão nhân lại một lần nữa lộ vẻ chấn động kinh ngạc.

Rốt cuộc tiểu tử này là quái thai gì vậy? Ban đầu vốn tưởng rằng Cực Băng Hồ lạnh lẽo sẽ khiến tốc độ đấu khí của hắn giảm xuống dưới ba mươi. Nhưng hình như chỉ xuống tới năm mươi vòng là cực hạn. Hắn chỉ có Thạch thân cảnh của Phong Vân Kim Thân, không thể có năng lực phòng ngự mạnh như vậy mới đúng. Lẽ nào, hắn còn có cách thức rèn luyện thân thể đặc biệt nào khác khiến thân thể trở nên vô cùng rắn chắc?

A? Ở trong nước tùy tiện hoạt động tay chân một chút, thân thể nhanh chóng quay về tình trạng bình thường sao? Lão nhân gãi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ không cách nào lý giải được:

- Rốt cuộc tiểu tử này làm sao làm được như vậy?

- Tiểu tử, ngươi ở trong nước rất thoải mái sao?

Lão nhân chỉ về phía sâu trong hồ bĩu môi:

- Đừng tiếp tục tắm ở phía ngoài nữa, bơi vào phía trong một chút.

Càn Kình thoáng nhìn về phía tảng đá dưới chân lão nhân, nhớ tới giáo huấn ở Liệt Diễm Hồ. Khi đó lão già nhìn thấy mình không chịu bơi về phía sâu trong Liệt Diễm Hồ, đã từng mang tảng đá cao hơn nửa người, ném vào hồ nước phía mình.

So sánh giữa nguy hiểm bị tảng đá đập trúng và tiến vào sâu trong hồ nước, Càn Kình sáng suốt lựa chọn tiến vào sâu trong hồ nước.

Thủy Liên Doanh tò mò kiểm tra độ lạnh của hồ nước một chút. Trong nháy mắt xương ngón tay liên tục run lên. Sau khi sử dụng đấu lực liên tục trùng kích mấy lần mới miễn cưỡng đẩy được hàn khí ra khỏi ngón tay.

- Lạnh sao?

Lão nhân không biết lấy từ đâu ra một quả trứng, nhẹ nhàng thả vào trong hồ nước chờ vài giây, sau đó lại vớt trứng lên bóc vỏ ngoài ra. Hiện ra ở trước mắt hai nữ hài là một cục băng toàn thân màu vàng chanh.

- Cho các ngươi xem thêm một chút.

Cổ tay lão nhân run lên, cục băng lòng đỏ trứng đập vào một hòn đá ở ven hồ. Hai bên va chạm, vỡ nát lại là cục đá.

- Lợi hại không? Ném vào một con thỏ vào hồ nước này, chỉ cần thời gian mấy lần hít thở, máu nó sẽ hoàn toàn đóng băng, dẫn đến cái chết.

Lão nhân cười híp mắt giảng giải cho hai nữ hài đang đưa mắt nhìn về phía trong hồ nước, hoàn toàn ngây người. Nhưng lão lại phát hiện thần sắc của nữ hài có chút không đúng, cũng nhìn theo các nàng.

Hơn hai trăm thước!

Lão nhân thấy khoảng cách giữa Càn Kình và bờ hồ, trực tiếp nhảy dựng lên.

- Tiểu tử này, không làm ta vỡ tim ta, hắn không cam lòng có đúng không?

Lão nhân day trán. Đây chính là hai trăm thước! Chẳng lẽ tiểu tử này không liều mạng, toàn thân sẽ khó chịu sao?

Hai trăm hai mươi thước... Hai trăm ba mươi thước, hai trăm bảy mươi thước!

Khóe mắt Lão nhân liên tục co giật. Khoảng cách này xa hơn nhiều so với tính toán của lão.

Thân thể tiểu tử này thật sự chịu được sao? Ở trong Cực Băng Hồ nước lạnh như băng, mỗi khi tiến lên trước một thước độ khó gần như ltăng gấp đôi. Không ngờ hắn lại bơi xa tới hai trăm bảy mươi thước? Hắn điên rồi sao?

- Nước này còn có thể lạnh một chút nữa sao?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-922)