Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 129

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 129: Mãnh hổ ra ép hung uy tại linh đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Hắn buột miệng hỏi:

- Ai?

- Ta, Càn Kình!

Càn Kình, cái tên này đối với rất nhiều người mà nói, là một cái tên đặc biệt xa lạ, bình thường không có khác lạ. Nếu như cố gắng nói có gì khiến người cảm giác khác thường, vậy chính là cái họ Càn này!

Một trong ba huyết mạch chiến sĩ thức tỉnh chung cực tại Hoàng triều Chân Sách, gia tộc huyết mạch chiến sĩ thức tỉnh chung cực Tinh Linh Vương, cũng là họ Càn. Chỉ có điều trong hoàng triều Chân Sách cũng không chỉ có gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương mới có họ này. Còn có vài người bình thường cũng mang họ này.

Chu Lễ Tư ôm đứa trẻ trong lòng, thân thể nhàn nhã hơi chấn động một chút. Trái tim cũng liên tục đập mạnh. Trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ oán độc, cảnh giác nhìn về phía cửa đại viện.

Năm đó, chỉ trong mấy ngày hắn đã vinh quang trở thành chiến sĩ năm nhất đệ nhất, sau đó hai lần giậm chân khiến Mạch Khảo Tư đệ nhất cường giả học viên chiến sĩ và ma pháp Áo Khắc Lan phải khiếp sợ, dễ dàng trở thành đệ nhất cường giả trẻ tuổi nhất trên lịch sử học viện.

Chu Lễ Tư nhớ tới chuyện hai năm trước, trong lòng không tránh khỏi kiêng kỵ, nhìn chằm chằm vào cửa viện lúc này vẫn đóng thật chặt chưa mở ra. Tay đang ôm đứa trẻ trong lòng không khỏi dùng sức.

- Càn Kình?

Bàn chân Khải Tát Tư đá vào linh cữu La Lâm quên phát lực, cứ lẳng lặng đạp như vậy, tầm nhìn vẫn chăm chú vào cửa viện còn đóng chặt chưa mở ra. Hai lông mày nhíu lại, hai tay không tự chủ nắm chặt.

Bốn gã chiến sĩ thấy thần sắc Khải Tát Tư như vậy, tạm thời dừng tấn công, đồng loạt nhìn chăm chú vào cửa chính.

Chiến sĩ ngồi ở trên ghế, nhàn nhã cầm một chén trà còn ấm, nhẹ nhàng thổi lá trà trong chén, mí mắt cũng không nâng lên, chứ đừng nói là đưa ánh mắt nhìn về phía cửa viện còn đóng.

Két...

Hai bên cánh cửa gỗ vang lên tiếng ma sát kim loại chói tai do thiếu dầu tra.

- Càn Kình.

Chu Lễ Tư ôm đứa trẻ trong lòng, theo bản năng lui lại nửa bước, trong ánh mắt nhất thời tràn ngập sự oán hận, trong lòng lặng lẽ kêu lên:

"Không sai! Chính là Càn Kình! Tuy rằng hắn cao hơn so với trước đây một cái đầu, cũng cường tráng hơn so với trước đây, toàn thân cao thấp tràn ngập nam tính! Nhưng đúng là nam tử này, người trong buổi tập thể dục sáng đã làm trò ở trước mặt học viên toàn trường, cự tuyệt mình. Từ trước tới nay, ngoài hắn ra chưa bao giờ có bất kỳ nam sinh nào có thể cự tuyệt lời mời của mình."

Chu Lễ Tư lùi lại nửa bước, trong lòng lại cảm giác bị sỉ nhục. Nàng dùng ánh mắt càng thêm oán độc nhìn Càn Kình.

- Hai năm... Hai năm...

Khải Tát Tư nhẹ giọng tự nói, nhìn chằm chằm vào Càn Kình, thân thể vì phẫn nộ khẽ run lên. Cảnh tượng hai năm trước không ngừng lướt qua trong đầu hắn:

- Không ngờ ngươi còn không chết? Tốt, thật sự quá tốt! Ta còn tưởng rằng, cả đời này ta cũng không có cơ hội trả lại cho ngươi.

Khóe môi khóe mắt Khải Tát Tư liên tục co giật. Sự phẫn nộ khiến mặt hắn trở nên dữ tợn khác thường. Trong con mắt màu xanh nhạt thậm chí còn ẩn sâu một chút sợ hãi. Đó là một loại sợ hãi theo bản năng, chỉ có người chân chính đối mặt đánh nhau với Càn Kình, mới có thể nhớ kỹ phong thái tàn nhẫn không chút lưu tình khi hắn động thủ thế nào.

- Được, thật tốt!

Hơi thở của Khải Tát Tư có phần gấp gáp:

- Ngươi còn sống, thật sự quá tốt...

Bốn gã chiến sĩ không ngừng nhìn thần sắc của Khải Tát Tư, tự động bao vây hắn vào giữa, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang trầm mặc không nói một lời, chậm rãi đi vào giữa sân.

Bốn gã chiến sĩ nhìn nam nhân đi vào trong viện, toàn thân cao thấp không có chút phẫn nộ, càng không có nửa phần sát ý. Trong ánh mắt hắn thoáng đau thương nhàn nhạt, hoàn toàn không giống như tiếng rít gào từ lúc ở ngoài cửa.

La Thanh Thanh quỳ gối trước linh cữu của La Lâm, nhìn đám người Khải Tát Tư trước sau lạnh lùng như sắt, không có nửa phần biến hóa. Chỉ có điều đôi mắt đã sớm khóc đến khô lệ lại một lần nữa trở nên ướt át. Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Càn Kình, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt trắng mịn của nàng.

- Tới rồi... Ca... người ca nói thật sự đã tới.

Hai tay La Thanh Thanh chống lên mặt đất, vừa khóc vừa tự nói:

- Ca, ca nhìn đi. Tất cả mọi người nói hắn đã chết, nhưng ca trước sau vẫn cho rằng hắn còn sống, hiện tại đã trở về. Hắn tới thăm ca. Ca mau đứng lên nhìn đi. Hắn thật sự tới, thật sự đã tới...

Hai tay La Thanh Thanh chống xuống đất. Mấy ngày nay đối mặt với đám ác nhân Khải Tát Tư, đối mặt với nữ nhân Chu Lễ Tư, nàng đã sớm mệt mỏi. Nhưng nàng vẫn phải chống đỡ, phải kiên cường, không thể nhượng bộ, để bảo vệ gia nghiệp của phụ thân và ca ca.

Nhưng nàng là nữ nhân, trong lòng cũng biết sợ, cũng sẽ mệt, cũng muốn tìm một người có thể dựa vào. Trong nhà này, mấy người bảo vệ đã sớm rời đi. Thương gia lớn như vậy lại không có bất kỳ người nào có thể dựa vào.

Chịu đựng, La Thanh Thanh vẫn cắn răng chịu đựng, tin tưởng vào lời căn dặn của ca ca La Lâm. Càn Kình nhất định sẽ trở về. Nhất định! Nhất định sẽ trở về!

- Muội muội, muội nhớ kỹ, Càn Kình nhất định sẽ trở về! Hắn đã đáp ứng ta, phải trở thành người bảo vệ đứng đầu của gia tộc chúng ta! Trên đời này trừ ta ra, hắn chính là nam tử đáng tin cậy cho muội dựa vào! Nhớ kỹ, muội nhất định phải nhớ kỹ!

- Ca...

La Thanh Thanh nhìn Càn Kình một chút, hồi tưởng lại lời căn dặnc ủa La Lâm khi đó:

- Ca, ta nhớ kỹ, ta nhớ kỹ lời ca nói. Hắn đã trở về, ca nhìn một chút đi. Ca mau đứng lên nhìn một chút đi.

Càn Kình nhìn chằm chằm vào linh cữu, trong ánh mắt hoàn toàn không nhìn Khải Tát Tư, cũng không nhìn Chu Lễ Tư, càng không nhìn bốn chiến sĩ mới rồi còn như sơn tặc, muốn dùng sức tra xét nhà. Trong tầm mắt hắn chỉ có hai người: La Lâm đang nằm ở trong linh cữu, còn có nữa tử đang chống tay xuống đất, khóc tới tan nát cõi lòng, đau đớn xuyên tim!

Đau!

Càn Kình đưa tay ôm chặt lấy trái tim đang đau đớn, nặng nề. Đau! Chưa bao giờ đau như thế! Đau đớn gấp trăm lần, một nghìn lần, gấp một vạn lần so với thuốc Hỏa Sơn của Âu Lạp Lạp!

Nhìn bạn tốt của mình nằm ở bên trong linh cữu, nhìn một đám hỗn đản làm càn trong lễ tang của bằng hữu, lại không có bất kỳ người nào ra tay giúp. Lúc Càn Kình giết người cũng không run tay, nhưng hiện tại hai tay hắn lại run rẩy.

Hắn đứng ở trước linh cữu chứa đầy hoa, lẳng lặng ngắm nhìn La Lâm nằm ở trong đó, giống như chỉ đang ngủ, yên tĩnh, khóe môi thậm chí còn giống như thoáng mỉm cười. Không biết là cười tự giễu mình, hay tin tưởng cho dù sau khi bản thân chết, cũng sẽ có người giúp hắn gánh lấy trọng trách, tin tưởng cho dù sau khi mình chết, cũng không ai có thể khi dễ muội muội của hắn.

- Mập à...

Càn Kình nhẹ nhàng vuốt ve mép linh cữu màu đen, chậm rãi bước một vòng xung quanh linh cữu:

- Lão sư La Đức cầm theo roi da tới, còn chưa chịu rời giường sao? Lão sư sẽ quất mông ngươi bây giờ...

*****

Linh đường yên tĩnh, chết lặng!

Phương pháp gọi La Lâm rời giường mỗi sáng, thử trăm lần đều được trả trăm, nhưng ngày hôm nay lại không có hiệu quả, La Lâm vẫn yên tĩnh như đang ngủ say, chỉ có điều so với ngày thường đã thiếu đi tiếng ngáy.

Khải Tát Tư nhìn Chu Lễ Tư chép miệng, lông mày nhướn lên liếc mắt về phía Càn Kình.

Chu Lễ Tư thấy Càn Kình không nhìn mình, kích động ban đầu càng bùng lê. Hai cơn giận dữ chồng lên nhau. Dũng khí đột nhiên tăng lên. Mắt nàng đột nhiên trở nên sắc bén, ôm hài tử bước tới một bước, lông mày dựng thẳng:

- Càn Kình, ở đây còn chưa tới phiên ngươi...

Càn Kình đột nhiên quay đầu lại, mắt nhìn thẳng vào Chu Lễ Tư.

Phù phù...

Chu Lễ Tư đặt mông ngồi trở lại chiế ghế sau lưng nàng, tim đập loạn thân thể không ngừng run rẩy, há hốc miệng một câu nói không nên lời, sợ hãi nhìn Càn Kình, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Chu Lễ Tư chẳng bao giờ nhìn thấy ánh mắt hung bạo như vậy, giống như trong đêm đen đối mặt với trăm nghìn tên Ma tộc đang cầm chiến đao vung lên, toàn thân nhiễm bốc lên mùi máu tươi gay mũi.

Đáng sợ!

Chu Lễ Tư không khống chế được thân thể run lên cầm cập. Trong nháy mắt khi đối diện, nàng có thể bảo đảm, chỉ cần mình nói thêm một chữ, Càn Kình sẽ ra tay vặn gãy cổ nàng, xem nàng như phế vật ném ra khỏi cái nhà này.

Càn Kình tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve linh cữu chậm rãi di chuyển. Hung quang trong ánh mắt khi nhìn sang người La Lâm, đã khôi phục sự đau thương nhàn nhạt.

Linh cữu cũng không tính là quá lớn. Càn Kình đi quanh linh cữu được nửa vòng, trên đường phía trước xuất hiện chướng ngại vật. Khải Tát Tư căm phẫn trừng mắt nhìn Càn Kình.

Nam nhân này khiến hắn vừa hận, vừa giận suốt hai năm qua. Có lúc buổi tối gặp ác mộng thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Chân hắn vẫn như lúc trước, đạp lên trên linh cữu của La Lâm. Tất cả lực chú ý đều bị Càn Kình thu hút, thậm chí đã quên chân của mình đặt ở vị trí nào.

Hai năm! Mỗi lần gặp ác mộng đều là về người này!

Khải Tát Tư nhìn chằm chằm vào Càn Kình, khóe môi không tự chủ được cong lên, cười khẽ. Ngày hôm nay cuối cùng hắn có thể kết thúc cơn ác mộng trong suốt hai năm qua! Vốn không có lý do nào thu thập hắn, không nghĩ tới hắn lại tự nhiên tới cửa.

- Hai năm trước ta có thể sợ ngươi. Nhưng hiện tại? Hừ...

Nụ cười trên khóe môi Khải Tát Tư thoáng biến thành nhe răng, cằm hơi nâng lên nhìn Càn Kình. Hắn âm thầm may mắn lần này mình đã cầu xin gia tộc cho mình nhận phần việc này. Lần này không chỉ có thể đoạt được tất cả gia sản của La gia, lập được đại công vì gia tộc mở rộng thế lực của mình ở thành Áo Khắc Lan, đồng thời còn có thể mượn lực lượng của gia tộc, giáo huấn cho đối thủ đã ghi hận hai năm này.

Khải Tát Tư cười, khóe mắt liếc mắt nhìn chiến sĩ ngồi uống trà cách đó không xa. Lần này gia tộc không chỉ phái ra tên chiến sĩ thập cấp này, thậm chí còn phái hai chiến sĩ Hàng Ma và một ma pháp sư vào thành! Đừng nói một Càn Kình đã biến mất hai năm, cho dù hắn vẫn luôn ở trong hệ chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan tiến hành tu luyện, ở trước mặt thế lực Khải gia lớn mạnh như vậy, chẳng qua cũng chỉ nhỏ như một con kiến mà thôi.

Khải Tát Tư giơ tay lên xoa cái mũi chim ưng của mình. Trên nét mặt dữ tợn hiện lên vẻ kiêu ngạo không nói nên lời:

- Càn Kình, ngươi cho rằng nơi này vẫn là học viện hai năm trước sao? Ngươi còn nhớ rõ trước đây ngươi đối với ta thế nào sao? Lần này Khải gia chúng ta dẫn đến hai chiến sĩ Hàng Ma, còn có vị chiến sĩ thập cấp này...

Chiến sĩ ngồi ở trên ghế uống trà hơi ngửa đầu, giữa hai lông mày lộ vẻ khinh miệt cao ngạo, gần như bố thí nhìn lướt qua Càn Kình, sau đó lại chú ý tới chén trà trong tay hắn.

Trong lòng bốn gã chiến sĩ đang cảnh giác, khẩn trương, trong nháy mắt buông lỏng xuống, nghĩ thầm mình thực sự quá nhát gan. Cậu ấm Khải Tát Tư nói rất đúng! Lần này Khải gia liền một lúc phái ra hai chiến sĩ Hàng Ma, trong đó còn có một ma pháp sư cùng với vị chiến sĩ thập cấp này, chỉ cần dưới điều kiện thủ pháp, cho dù là thành chủ và người bảo vệ thành thị cũng không có biện pháp nói được gì, huống gì là một học viên chiến sĩ nho nhỏ?

Trên khuôn mặt tươi cười của Khải Tát Tư lại hiện lên vẻ đắc ý. Ngoại trừ những người ở đây ra, Khải gia thậm chí mời được một chiến sĩ huyết mạch hỗ trợ! Chỉ là loại chuyện này, không cần nói cho đám thuộc hạ cấp thấp...

- Chuyện nơi đây vốn có không liên quan gì tới ngươi.

Khải Tát Tư nghĩ đến gia tộc, dũng khí trong lòng liên tục bành trướng. Hắn giơ ngón tay lên chỉ về phía mũi Càn Kình:

- Ngươi đã tới...

Mắt Càn Kình liếc nhìn cái chân đạp ở trên linh cữu của La Lâm, hai mắt đang nhàn nhạt đau thương, lông mày chợt nhíu lại, nhưng không hề có ý muốn dừng chân. Bốn gã chiến sĩ bỗng nhiên cảm giác được có điểm không đúng. Dưới chân bọn họ vừa muốn phát lực, chân Càn Kình bỗng nhiên giơ lên thật cao, sau đó nặng nề đạp xuống, giống như một cái rìu chiến, hung hăng chém vào đầu gối của cái chân Khải Tát Tư đang đạp trên linh cữu.

Răng rắc!

Tiếng xương vỡ vun chợt vang lên, trong linh đường yên tĩnh, nghe chói tai đến lạ thường.

Chân Càn Kình ngay cả cọc gỗ to nửa thước còn có thể dễ dàng đá gãy, đầu gối của Khải Tát Tư làm sao có thể chịu nổi?

Tiếng xương cốt vỡ nát giống như vang lên ngay bên tai, thân thể Khải Tát Tư mềm nhũn hai tay ôm cái chân gẫy đã xoay ngược lại hoàn toàn theo hướng ngược hẳn với chân trái. Hắn liên lục lăn lộn trên mặt đất liên tục lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng kêu gào những tiếng thảm thiết, thê lương giống như lợn bị chọc tiết.

Sắc mặt Càn Kình giống như lúc đầu bình tĩnh, lạnh như băng! Nhìn Khải Tát Tư lăn lọn trên mặt đất, hắn hoàn toàn không biến sắc. Có lẽ đang ở trong linh đường, giọng nói của hắn càng trở nên cà âm trầm khủng khiếp hơn:

- Chỗ ngủ của La Lâm, chân bẩn của ngươi cũng có thể chạm vào sao?

Bốn gã chiến sĩ đều ngây dại. Người này xuất thủ chẳng những quá đột đột, quan trọng hơn là quá tàn nhẫn, bình tĩnh! Không nói một tiếng nào đã trực tiếp xuất thủ, đánh nát hoàn toàn xương bánh chè của người ta, bộ dạng còn hoàn toàn không quan tâm. Tình cảnh như vậy đã có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.

Bốn gã chiến sĩ ngây người không thể tin được chuyện mình nhìn thấy trước mắt. Bọn họ nhìn nhau, thấy được người kia cũng không thể tin được. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự điên rồi sao? Vừa rồi hắn không nghe thấy cậu ấm Khải Tát Tư nói cái gì sao? Lần này vì Khải gia muốn tiến vào thành Áo Khắc Lan, đã bỏ ra tiền vốn lớn! Một chiến sĩ thập cấp, hai chiến sĩ Hàng Ma! Chiến sĩ Hàng Ma! Đối mặt với thế lực như vậy, thậm chí cũng không nói một câu, trực tiếp nhấc chân liền hoàn toàn đánh nát đầu gối người ra? Xương cốt tới tuổi này đã định hình, hiển nhiên cả đời này không có cách nào phục hồi như cũ..."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-922)