Vay nóng Homecredit

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 178

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 178: Chiến sĩ Huyết Mạch mới
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


- Hoàn Nhan Thiết Cốt, lúc ta gia nhập Hắc Phong đã nói rất rõ ràng. Đại đoàn trường và tam đoàn trưởng đều đồng ý với yêu cầu của ta. Nếu như ngươi có gì bất mãn đối với tiểu đội 17, có thể đi tìm bọn họ phát giận.

Mã tặc Hắc Phong mặc khôi giáp màu đen ngồi trên lưng ngựa, hữu ý vô ý kéo dây cương lại. Khoảng cách giữa chiến mã của nàng và Thập đoàn trưởng từ từ giãn ra.

Thập đoàn trưởng Hoàn Nhan Thiết Cốt híp mắt lại thành một khe hẹp giống như đao phong, ánh mắt sắc bén cũng giống như chiến đao, nhìn chằm chằm vào người kia:

- Hoa Viêm Bất Kiến! Ngươi có thời gian tranh luận với ta, còn không bằng suy nghĩ làm thế nào cứu hai người khác trong đội ra. Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ bị lôi vào trong vòng kia. Nếu như ngươi không thể cứu sống bọn họ ra... Cho dù là tam đội trưởng lần này cũng không giữ ngươi được.

Trong con ngươi Hoa Viêm Bất Kiến nhanh chóng co lại một chút. Ánh mắt buồn ngủ lại lộ vẻ bất đắc dĩ. Bàn tay đeo găng tay da báo màu đen kéo dây cương ngựa một cái. Thân thể theo bước tiến của chiến mã lười biếng đung đưa. Giọng nói êm tai chậm rãi vang lên:

- Thương đội trước mặt nghe đây. Thả hai người Hắc Phong các ngươi vừa bắt được ra, nhường một lối đi cho chúng ta vào tiến hành kiểm tra. Hoa Viêm Bất Kiến bảo đảm, chỉ cần các ngươi không có giấu vật phẩm buôn lậu cấm vận chuyển, ta tuyệt đối không lấy của các ngươi một xu.

Đám lính đánh thuê càng nắm chặt vũ khí trong tay. Trước sau vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm vào số người của tiểu đội 17 đoàn Hắc Phong cách đó không xa, lại cảm giác được sự cường đại giống như quét ngang tất cả.

- Thập... Thập đoàn trưởng... Hoàn Nhan Thiết Cốt...

Lương lão bản chống hai tay xuống đất, mới không khiến thân thể trực tiếp ngã xuống đất.

Càn Kình hiếu kỳ không hiểu tại sao phản ứng của Lương lão bản lại kịch liệt như thế:

- Ngươi biết người này sao?

- Đâu chỉ biết...

Lương lão bản nhìn hai thi thể của đoàn Hắc Phong trên mặt đất, ánh mắt lóe lên từng đợt, liếc trộm Càn Kình cách đó không xa, liên tục nuốt nước bọt:

- Nghe đồn năm năm trước, hắn mới gia nhập vào đoàn mã tặc Hắc Phong. Người này ở trong thời gian rất ngắn đã khiêu chiến Thập đoàn trưởng, đồng thời giết chết Thập đoàn trưởng lúc đó là chiến sĩ Hàng Ma. Tuy rằng ta không biết cái gì gọi là Hàng Ma cửu chiến, nhưng ta nghĩ hẳn là đại biểu cho chiến sĩ Hàng Ma rất lợi hại. Nghe nói Thập đoàn trưởng bị giết chết chính là Hàng Ma cửu chiến đó...

- Năm năm trước đã giết chết Hàng Ma cửu chiến?

Càn Kình không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Thập đoàn trưởng cách đó không xa, trong lòng âm thầm suy đoán. Trong năm năm này, hắn lại đột phá tới mức nào?

- Ta còn nghe nói...

Lương lão bản lại nhìn đám lính đánh thuê xung quanh một chút. Trên mặt bọn họ rõ ràng muốn liều mạng đánh một trận, nhưng không hy vọng chiến thắng. Hắn lại thở dài một tiếng:

- Nghe đồn... Hắn còn có thể là chiến sĩ Huyết Mạch...

Chiến sĩ Huyết Mạch!

Trong đám lính đánh thuê, không ít người nhất thời choáng váng, đánh rơi vũ khí trong tay xuống đất. Tin tức này thực sự lực chấn động quá lớn! Chiến sĩ Huyết Mạch cao quý như vậy sao có thể đi làm mã tặc được?

Càn Kình đưa tay phải chống cằm. Xem ra chuyện ngày hôm nay rất khó có thể kết thúc một cách bình an. Vừa rồi, vì bảo vệ đội ngũ dù sao hắn cũng đã giết chết hai thành viên của Hắc Phong. Nếu để hoàn thành nhiệm vụ lẻn vào Ma tộc tiếp tục che giấu thực lực, sợ rằng ngay cả cửa ải lần này thương đội cũng khó vượt qua được. Mất đi thương đội, vậy không cần nói tới chuyện sử dụng thân phận gì tiến vào lãnh địa Ma tộc được nữa.

Vòng chiến trở nên yên tĩnh khác thường, Lương lão bản nghiêm túc suy tính về tình huống và thế cục. Chuyến đi lần này sẽ khiến mình thực sự trở thành cự phú! Sao có thể chết ở chỗ này? Hai người của Hắc Phong đã chết, tất nhiên sẽ khiến cho Hắc Phong phẫn nộ, thậm chí có thể sẽ dùng máu để rửa sạch! Hôm nay... Hôm nay...

Trong mắt Lương lão bản lại lóe sáng, tầm mắt len lén liếc về phía sau lưng Càn Kình. Mười ngón tay trắng mập dùng sức nắm chặt, âm thầm hạ quyết tâm:

Hôm nay! Cũng chỉ có thể xông ra, nói cho đoàn mã tặc Hắc Phong biết, hung thủ giết chết hai Hắc Phong là ai. Như vậy may ra còn có thể tránh được kiếp nạn lần này.

Không sai! Lương lão bản càng nghĩ càng thấy điều này có đạo lý. Chỉ cần có thể an toàn vận chuyển chuyến hàng lần này sang tới đó, mình đã bước một chân về về phía cự phú!

Vèo!

Một cây trường thương đột nhiên cắm xuống mặt đất ngay trước mặt Lương lão bản. Thân thương thương liên tục lay động.

Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt mắt thành hai vầng trăng khuyết, xuất hiện ở trong tầm mắt của Lương lão bản, toàn thân tản ra khí tức lười biếng, nghiêng người dựa vào một xe ngựa lớn, rất hứng thú nhìn đoàn mã tặc Hắc Phong phía xa nói:

- Ta cảm giác, người này không giống như đang nói dối. Bọn họ dường như thật sự chỉ dự định xem có hàng cấm hay không.

Càn Kình chỉ vào hai mã tặc Hắc Phong bị bắn chết. Đoạn Phong Bất Nhị rút cây trường thương đang cắm sâu vào đất ra. Mũi thương run lên, bắn ra nước bùn. Hắn cười nói:

- Xem ra, chuyện lần này có chút phiền phức.

- Đám chiến sĩ các ngươi thật sự vô dụng. Chẳng qua chỉ là một đám mã tặc không có kỷ luật mà thôi.

Ái Bích Giai cất bước tới điểm cao nhất trên xe ngựa, cầm ma pháp trượng Liệt Hỏa trong tay, từ phía xa chỉ vào Hoa Viêm Bất Kiến:

- Hắc Phong, các ngươi nghe cho ta! Ta là con gái duy nhất của phó hội trưởng Tư Đạt Khắc và Mã Lợi Vi tại tháp má pháp thủy tinh, tỉnh Vĩnh Lưu! Lập tức tránh đường ra, nếu không...

Càn Kình cảm giác được ánh mắt Thập đoàn trưởng phía bên đối phương đột nhiên phát sinh biến hóa. Một sự cuồng nhiệt từ trong mắt hắn bắn ra. Ngay cả tâm tình của những người khác trong đoàn mã tặc Hắc Phong cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Đó là sự tham lam!

Mọi người trong vòng chiến gần như đồng thời thầm kêu một tiếng Không xong!

Lực lượng của Phần Đồ Cuồng Ca vừa truyền đến dưới chân, Càn Kình vọt tới bên cạnh xe ngựa Ái Bích Giai, đưa tay nắm lấy chiếc giầy da hươu của nàng, dùng sức kéo xuống dưới, khiến nàng nặng nề ngã xuống dưới đất.

Đột nhiên bị kéo xuống, Ái Bích Giai rơi vào trong đống bùn. Ma pháp bào màu đỏ tuyệt đẹp bám một lớp bùn, đâu còn cảm giác tuyệt đẹp lúc đầu. Ma pháp trượng tuột khỏi tay lăn mấy vòng trong bùn đất, bị nước bùn bắn lên không còn phát sáng nữa.

Ái Bích Giai đau đớn thét lên một tiếng chói tai. Không ít bùn đất bắn vào trong miệng. Nàng quỳ rạp trên mặt đất quay đầu lại. Đôi môi anh đào dính đầy nước bùn mở ra, lộ ra hai hàng răng trắng sáng. Nàng thấy tay Càn Kình rút ra một mũi tên gài lên dây cung. Mũi tên từ cổ tay hắn run lên, hóa thành một đạo hàn quang bắn lên không trung. Tiếng xé gió vang lên. Mũi tên gần như lướt qua lỗ tai của nàng, sau đó chắm vào đất bùn.

Mũi tên cắm vào đất, thân mũi tên không ngừng lắc lư.

Ái Bích Giai há mồm nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Nàng kinh ngạc nhìn gương mặt tức giận giống như muốn giết người của Càn Kình.

*****

Trong lúc nhất thời, nàng thậm chí quên mất vừa rồi mũi tên xé gió lướt qua tai, khiến tai cảm thấy đau đớn.

- Ngươi nói thêm câu nào, ta lập tức làm thịt ngươi!

Giọng nói lạnh lẽo, đầy sát ý!

Trong ánh mắt Ái Bích Giai thậm chí xuất hiện ảo giác, dường như khi Càn Kình đang nói chuyện, thật sự tỏa ra hơi lạnh thấu xương màu trắng.

Càn Kình lười nhìn nữ nhân ngu ngốc muốn chết, lại kiêu căng vô tri không giới hạn này. Ở tỉnh Vĩnh Lưu, người khác sẽ kiêng kỵ tháp ma pháp. Nhưng ở đây, dải đất mà Ma tộc không quan tâm, hoàng triều Chân Sách không để ý tới, thân phận như vậy không chỉ không cách nào chấn áp được đám mã tặc, ngược lại còn nói cho bọn họ biết, nơi này có một con tin đặc biệt đáng để bắt cóc.

Ái Bích Giai nhìn tấm lưng dày rộng của Càn Kình, sự oán độc trong mắt tăng lên. Từ nhỏ đến lớn thậm chí không có mấy người dám cao giọng nói chuyện với mình. Không ngờ người này còn dám động thủ kéo mình xuống bùn, còn mở miệng nói muốn giết mình!

Đám lính đánh thuê ném ánh mắt khinh thường tới. Ái Bích Giai cảm giác giống như có những lưỡi đao liên tiếp lao tới thân thể mình.

Tất cả những điều này! Tất cả những điều này đều do tên chiến sĩ hạ đẳng này gây ra!

Ái Bích Giai dùng bàn tay dính đầy bùn tìm kiếm quyển trục ma pháp trong ma pháp bào. Chỉ cần tiêu diệt chiến sĩ hạ đẳng này, bọn họ mới biết được sự cường đại của ma pháp sư! Không sai! Chỉ phải giết hắn, những tên lính đánh thuê này sẽ không dám dùng ánh mắt này nhìn mình nữa!

Ái Bích Giai lấy từ trong ma pháp bào ra quyển trục ma pháp Viêm bạo thuật. Lúc nàng rời khỏi tháp ma pháp thủy tinh, phụ mẫu cùng nhau chế tạo ra quyển trục ma pháp này! Cho dù là ma pháp trượng của đại ma pháp sư chân chính đủ tư cách trở thành Ma trượng, cũng cần mười giây ngâm nga, mới có thể bắt đầu dùng ma pháp thập cấp!

Cho dù là chiến sĩ Hàng Ma cũng không cách nào đối kháng được Viêm bạo thuật có thể thiêu đốt tất cả!

Ái Bích Giai mò lấy ma pháp trượng này lăn lóc trong bùn, mở ra quyển trục ma pháp như vậy không phải là chuyện một ma pháp sư tam cấp có thể làm được. Nàng phải mượn lực lượng trong ma pháp trượng...

Ái Bích Giai thận trọng len lén truyền tinh thần lực vào trong ma pháp trượng... Gáy bỗng nhiên cảm thấy đau đớn. Thế giới trước mắt trở nên mơ hồ không thật. Nàng muốn quay đầu lại, nhưng ý thức đã hoàn toàn mơ hồ, thân thể ngã xuống. Bảo thạch đỏ trên đỉnh ma pháp trượng vừa phát ra ánh sáng yếu ớt, trong phút chốc lại tắt đi khôi phục trạng thái lúc ban đầu.

Tăng Xuyên Đông đưa tay giữ lấy thân thể Ái Bích Giai gần như ngã vào trong đất bùn. Hắn nhìn chằm chằm vào mũi tên trong tay Càn Kình:

- Xin lỗi, nữ hài này từ nhỏ bị nuông chiều hỏng rồi. Lần này ta là hộ vệ của nàng, nhất định phải bảo vệ nàng an toàn trong đoạn đường này...

Hai mắt Càn Kình nhìn Tăng Xuyên Đông, có thể cảm giác được sự bất đắc dĩ trong lòng hắn. Rõ ràng không muốn quản nhưng vì trách nhiệm của một hộ vệ, hắn lại phải quản. Trên lý thuyết, Hồng Lưu Chiến Bảo hẳn phải ngang hàng với tháp ma pháp thủy tinh. Tại sao chiến sĩ này hiển nhiên đấu khí tiêu chuẩn không thấp lại phải làm hộ vệ cho một tiểu nha đầu như vậy?

- Lần này không tính. Nhưng tuyệt đối không thể có lần sau. Nếu ngài cũng là chiến sĩ, tin tưởng ngài có thể nhớ được quy tắc chiến sĩ Chiến sĩ, chỉ biết tặng phía sau lưng cho người đồng hành đáng tin cậy.

Càn Kình nhìn Tăng Xuyên Đông gật đầu, xoay người sang chỗ khác. Trong ánh mắt rất nhanh lóe lên hàn quang.

Không cần biết ngươi có thân phận thế nào? Cần gì quan tâm ngươi có đúng là mỹ nữ hay không? Mang tính mạng của mình đi mạo hiểm, không phải là thân sĩ, mà là một kẻ đáng bị coi thường.

- Bảo đội ngũ tránh ra! Để chúng ta kiểm tra! Thải hai người các ngươi bắt được ra...

Thập đoàn trưởng cưỡi chiến mã đảo quanh, trong giọng nói rõ ràng không còn kiên nhẫn nữa:

- Còn nữa! Để con gái của phó hội trưởng tháp ma pháp lại!

Móng ngựa đạp xuống đất bùn phát ra tiếng động, nghe qua giống như tiếng trống trận từ phía xa truyền đến, đánh vào trái tim đám lính đánh thuê, cũng đánh vào trái tim của Lương lão bản.

Khuôn mặt Lương lão bản nhăn nhó. Hai Hắc Phong đã sớm chết, chắc hẳn muốn đứng lên cũng chỉ có thể biến thành vong linh. Bên cạnh lại có Đoạn Phong Bất Nhị canh chừng, muốn chạy ra chỉ Càn Kình là hung thủ giết người, sợ rằng chưa nói ra thành tiếng, thân thể đã bị trường thương đâm thủng.

Phần Đồ Cuồng Ca cầm theo chiến đao, vẻ mặt ngưng trọng đứng ở bên cạnh Càn Kình thấp giọng nói:

- Lần này, sợ rằng thật sự không cách nào hoàn thành nhiệm vụ được. Ta đã nghe nhị ca nhắc tới xuất thân của Thập đoàn trưởng Hắc Phong. Mười năm trước Hoàn Nhan Thiết Cốt quả thực đã là Hàng Ma cửu chiến. Hơn nữa một điểm mấu chốt nhất, hắn đúng là chiến sĩ Huyết Mạch.

Đoạn Phong Bất Nhị nhíu mày.

Tin tức từ thế gia Phần Đồ truyền tới, trên cơ bản rất ít khi sai. Chỉ là dường như không nghe nói qua có thế gia chiến sĩ Huyết Mạch nào là họ Hoàn Nhan? Lẽ nào, hắn cũng có xuất thân tương tự mình?

- Hoàn Nhan?

Ánh mắt Càn Kình đột nhiên sáng ngời hỏi:

- Huyết mạch Thiết Tí Đường Lang?

Trên mặt Phần Đồ Cuồng Ca lộ vẻ kinh ngạc. Mấy trăm năm trước gia tộc huyết mạch Thiết Tí Đường Lang đã biến mất ở trong hoàng triều Chân Sách. Ngay cả mình cũng chỉ nghe người nhà nói lại, mới biết được đoạn lịch sử kia. Không nghĩ tới một chiến sĩ bình thường cũng biết.

Tăng Xuyên Đông kinh ngạc nhìn Càn Kình, trong lòng chấn động vượt xa Phần Đồ Cuồng Ca rất nhiều. Bây giờ các chiến sĩ chỉ coi trọng nâng cao thực lực bản thân. Rất ít người quan tâm tới lịch sử trước đây. Không nghĩ tới người trẻ tuổi này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa ngay cả phương diện tri thức cũng rộng hơn người bình thường.

Càn Kình nhìn thấy Phần Đồ Cuồng Ca ngạc nhiên như vậy, khẽ gật đầu:

- Xem ra, ta thật sự đã đoán đúng. Mấy trăm năm trước, hoàng đế Ma tộc phái ra người bí mật liên lạc với gia tộc huyết mạch Thiết Tí Đường Lang, đồng ý chỉ cần đầu nhập vào sẽ phong vương cho đất. Dưới mê hoặc của lợi ích quá lớn, cuối cùng huyết mạch Thiết Tí Đường Lang, gia tộc Hoàn Nhan động tâm phản bội hoàng triều Chân Sách. Nhưng ngay lúc đó chiến sĩ huyết mạch chung cực Hoàng Kim Long ba đầu cùng với rất nhiều chiến sĩ Huyết Mạch bao vây tiễu trừ, cuối cùng chỉ có số rất ít chạy trốn tới Ma tộc...

- Đúng.

Phần Đồ Cuồng Ca gật đầu nói tiếp:

- Lúc đó huyết mạch Thiết Tí Đường Lang cũng là một trong mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch tại hoàng triều Chân Sách. Tuy rằng chỉ có mấy người chạy trốn tới Ma tộc, nhưng vẫn được hoàng đế Ma tộc phong vương cho đất. Kỳ thực, ngoại trừ những người chạy trốn tới Ma tộc, còn có vài người chi mạch chi thứ thất lạc. Hoàn Nhan Thiết Cốt chính là người như vậy. Bảy năm trước hắn không thực hiện bất kỳ nghi thức thức tỉnh huyết mạch nào, đột nhiên tiến vào thức tỉnh sơ cấp. Hai năm sau, tiến vào Hàng Ma cửu chiến...

- Vô dụng như thế sao?

Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi:

- Tốt xấu năm đó hắn cũng có một trong thập đại huyết mạch hoàng triều Chân Sách. Lực lượng huyết mạch này không thể không mạnh mẽ. Tiến vào Hàng Ma cửu chiến, không ngờ còn cần tới hai năm?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)