← Ch.211 | Ch.213 → |
- Ngươi có thể ngăn cản được ngài ấy, không để ngài ấy đi ra ngoài biên cương sao?
Trên mặt hội trưởng lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Nếu như có thể ngăn cản chuyện ngài ấy muốn làm, ngài ấy sẽ rời khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo? Ta hiện tại thật sự rất tò mò, rốt cuộc người thiếu niên kia thế nào, lại có thể khiến Lôi Địch làm như vậy? Tại sao ngài ấy lại khẳng định, chỉ cần Hồng Lưu Chiến Bảo có Càn Kình gia nhập, sẽ không bị nghiệp đoàn thợ rèn ngăn cản nữa? Thậm chí có thể trở thành thế lực lớn chống lại nghiệp đoàn ma pháp? Lẽ nào hắn là một thợ rèn sao? Nhưng tuổi hắn đạt được Hàng Ma cửu chiến, căn bản không thể có thời gian đi học cái khác. Vậy rốt cuộc là cái gì chứ?
- Đại nhân Lôi Địch đã đẩy chính mình vào trong vòng nguy hiểm...
Tăng Xuyên Đông ra sức lắc đầu:
- Cái này, ta thực sự không thể đồng ý được! Giá trị của đại nhân Lôi Địch...
- Hiện tại...
Hội trưởng thở dài một cái:
- Chỉ có thể đợi...
- Đợi sao?
Đoạn Phong Bất Nhị cúi đầu nhìn xuống vị trí xương ngực của mình đang bị gãy:
- Càn Kình, thuốc này của ngươi khó uống như vậy, ta còn phải chờ bao lâu, xương mới có thể lành được đây?
- Xương không có vấn đề gì quan trọng. Đấu mạch và nội tạng của ngươi mới là điều quan trọng nhất.
Càn Kình nhìn hai người khác nói:
- Các ngươi cũng giống như vậy. Tổn thương ở nội tạng và đấu mạch mới thực sự quan trọng. Sợ rằng ít nhất phải mất hai mươi ngày mới có thể thực sự khôi phục. Nhất định phải chữa khỏi hoàn toàn, chúng ta mới rời đi.
- Hai mươi ngày...
Đoạn Phong Bất Nhị mặt nhăn mày nhíu:
- Hai mươi ngày, sợ rằng không kịp tới hội thi?
- Cố gắng hết mức.
Càn Kình đặt cằm lên lưng ghế:
- Lão sư La Đức đã đặt tất cả hi vọng vào cuộc thi này.
- Học viện các ngươi sao?
Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi:
- Không phải ta nói xui xẻo, học viện các ngươi nếu như không có ngươi, chính là đi làm đá lót chân cho người ta.
Càn Kình nhíu mày:
- Cũng không chắc. Nếu như mọi người trong cuộc thi đều tuân theo quy củ, như vậy học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan cho dù không có ta, thật sự có thể chỉ đứng hàng cuối cùng. Nhưng nếu có người mở miệng coi thường...
- Mở miệng coi thường thì thế nào?
Đoạn Phong Bất Nhị lắc đầu cười khổ:
- Những thí sinh của học viện các ngươi...
Càn Kình mỉm cười. Nếu như quả thật tới kịp hội thi, như vậy thời gian sát hội thi, học viện khác mở miệng đặc biệt khinh thường học viên, chỉ cần chọc giận Hoàng Tuyền...
Đại ma pháp sư! Trong lịch sử hoàng triều Chân Sách, đại ma pháp sư trẻ tuổi nhất! Thực lực ma pháp cường đại, đủ khiến tất cả học viên khinh thường học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan biết, cái gì gọi là không nên dùng bề ngoài mà nhìn người.
- Các ngươi còn có vương bài còn che giấu sao?
Đoạn Phong Bất Nhị đầy hứng thú nhìn Càn Kình:
- So với ngươi thì sao?
- Nếu chỉ tỷ thí đơn thuần, ta chỉ sợ không phải là đối thủ.
Càn Kình mỉm cười.
- A?
Đoạn Phong Bất Nhị lộ ra nụ cười giảo hoạt:
- Đó chính là nói, nếu như đánh một trận sinh tử, ngươi nắm chắc?
- Ta không chắc thất bại...
Càn Kình nhún vai một cái:
- Chiến sĩ có chỗ tốt của chiến sĩ. Đánh không lại ta còn không chạy được sao? Tố chất thân thể ma pháp sư... Không phải ta nói, cho dù ta chạy bằng một chân, đều có thể bỏ bọn họ lại mấy con phố.
Ba gã chiến sĩ trẻ tuổi đều cười. Càn Kình không nói đùa với Đoạn Phong Bất Nhị, nhưng vẫn làm người ta vui vẻ.
- Được! Học viện chiến tranh Chinh Phạt thì học viện chiến tranh Chinh Phạt!
Đoạn Phong Bất Nhị hưng phấn vỗ tay vào đùi, trên mặt nhất thời lộ vẻ đau đớn. Tuy rằng ba ngày uống thuốc đã tốt hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi:
- Chờ đến học viện Chinh Phạt, có thời gian các ngươi theo ta đi tới chỗ có ma thú cường đại một chút. Lần trước đối chiến với Ni Lạp khiến ta hiểu được, ta tuyệt đối không thể dựa vào vận khí sử dụng loại năng lực đặc biệt của huyết mạch rắn chín đầu thức tỉnh nữa. Ta phải có lựa chọn chính xác mới được.
Tay Càn Kình nâng cằm lộ vẻ trầm tư. Chiến sĩ Huyết Mạch rắn chín đầu có thể trở thành một trong mười đại chiến sĩ Huyết Mạch hoàng triều Chân Sách, ngoại trừ bản thân có huyết mạch thức tỉnh gần với thức tỉnh chung cực ra, lực lượng huyết mạch của bọn họ còn có một phương diện vô cùng đặc biệt.
Huyết mạch rắn chín đầu, mỗi lần lực lượng huyết mạch thức tỉnh sẽ tăng thêm một loại năng lực đặc biệt! Những năng lực này, trước khi thức tỉnh, không ai biết được nó là gì. Chờ sau khi lực lượng huyết mạch của bọn họ thức tỉnh, tất nhiên sẽ có được năng lực đặc biệt hoàn toàn khác nhau.
Ngay cả bản thân chiến sĩ Huyết Mạch rắn chín đầu cũng không cách nào quyết định được tiếp theo sau khi mình thức tỉnh lực lượng huyết mạch, sẽ có năng lực đặc biệt kỳ quái gì. Có năng lực đặc biệt kinh diễm thực dụng, cũng có năng lực hoàn toàn không có tác dụng gì. Loại vấn đề này không cách nào dự đoán được, vẫn khiến gia tộc huyết mạch rắn chín đầu khó xuất hiện người mạnh nhất.
Vì hiểu rõ vấn đề phức tạp này, hơn một ngàn năm trước gia tộc huyết mạch rắn chín đầu đã xuất hiện một dược sư thần bí tập sự, đồng thời hắn còn là một minh văn sư tập sự!
Người này không thể tự do lựa chọn năng lực đặc biệt sau khi huyết mạch thức tỉnh. Chiến sĩ Huyết Mạch rắn chín đầu đang làm nghi thức thức tỉnh, nếu như đeo ma hạch ma thú năng lực đặc biệt, hơn nữa sửa lại nghi thức thức tỉnh và thuốc, có cơ hội khiến người thức tỉnh lực lượng huyết mạch rắn chín đầu nắm giữ được năng lực tự chọn.
Nhưng điều này là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Trong gia tộc huyết mạch rắn chín đầu có không ít người từng làm như vậy, đã chết tại chỗ. Nó cũng không phải là một loại phương thức thức tỉnh hoàn thiện.
- Ngươi định đi gia tộc huyết mạch rắn chín đầu sao?
Phần Đồ Cuồng Ca nhìn chằm chằm vào Đoạn Phong Bất Nhị:
- Nói như vậy, ngươi sẽ phải từ bỏ họ Đoạn Phong của mình sao?
Ánh mắt Càn Kình cũng nhìn chăm chú vào Đoạn Phong Bất Nhị. Gia tộc huyết mạch rắn chín đầu tuyệt đối sẽ không đồng ý, trong tình trạng Đoạn Phong Bất Nhị còn giữ lại họ Đoạn Phong tiến vào gia tộc huyết mạch rắn chín đầu làm nghi thức thức tỉnh! Trừ phi hắn từ bỏ họ Đoạn Phong của mình đổi thành họ của gia tộc huyết mạch rắn chín đầu!
- Ta sao có thể làm như vậy được? Ta từ nhỏ đã mang họ Đoạn Phong.
Đoạn Phong Bất Nhị cau mày mỉm cười:
- Đến lúc đó chung quy sẽ có biện pháp đúng không? Thực sự nếu không được, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp lén vào xem thử một chút?
Lén vào sao?
Ba người kia cùng bĩu môi. Ngươi xem tế đàn thức tỉnh lực lượng huyết mạch là chợ bán thức ăn sao? Tùy tiện để ngươi tiến vào? Chiến sĩ Huyết Mạch nhà ai, khi thực hiện tế đàn thức tỉnh lại không bảo vệ nghiêm mật? Cho dù là quân đội quốc gia muốn tấn công tế đàn của bất kỳ nhà nào, sợ rằng sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
- Loại chuyện phiền não này đến lúc đó nói sau.
*****
Thân thể Đoạn Phong Bất Nhị ngả một chút xuống giường:
- Hiện tại ta mong đợi nhất, chính là đi thăm học viện chiến tranh Chinh Phạt. Chỉ có điều...
Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu nhìn Thiết Khắc ở cách đó không xa:
- Làm gì với người này bây giờ? Nếu để cho người ta biết hắn lấy thân phận con cháu của nhân loại và Ma tộc, thức tỉnh lực lượng huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc, cho dù chỉ vừa mới thức tỉnh sơ cấp, sợ rằng hoàng triều có thể sẽ phái người bắt hắn đi nghiên cứu?
- Chỉ cần không sử dụng lực lượng huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc, sẽ rất khó bị người ta phát hiện.
Càn Kình nhìn Thiết Khắc:
- Cái này thật sự phải chú ý một chút. Chúng ta không giao ngươi ra, nếu như thân phận của ngươi bại lộ...
- Ta biết, ta còn muốn sống.
Trên gương mặt anh tuấn Thiết Khắc thoáng hiện hận ý khắc cốt ghi xương:
- Ta còn muốn trở lại Ma tộc, đi tìm thái tử Lộ Tây Pháp tính nợ.
Phần Đồ Cuồng Ca nhỏ giọng nói:
- Ta không muốn làm ngươi nhụt chí, Thiết Khắc sau này lực lượng huyết mạch của ngươi, chỉ có thể dựa vào thức tỉnh tự nhiên, hoàn toàn không có cơ hội đến gần tế đàn thức tỉnh của Lộ Tây Pháp. Chúng ta càng không có người nào tạo ta được tế đàn như vậy. Nó không chỉ cần tiêu chuẩn phù hiệu cực cao, còn cần một chút kỹ năng rèn như cấp đại sư mới có thể làm được. Đối với thái tử Lộ Tây Pháp...
- Ta biết...
Thiết Khắc nói, vẻ mặt có phần đau khổ, con mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lộ vẻ đẹp trai khó nói nên lời.
- Vẫn còn một vấn đề.
Đoạn Phong Bất Nhị nhắc tới:
- Thiết Khắc ở hoàng triều Chân Sách không có thân phận. Nếu hắn thật sự muốn trở nên mạnh mẽ hơn, phải đi tới trường học học đấu kỹ. Đấu kỹ chúng ta học được ở trường không thể đủ để truyền thụ cho ngươi. Đây là luật sắt của hoàng triều Chân Sách.
- Vấn đề đi học để ta giải quyết.
Càn Kình dựa lưng vào thành ghế, trong đầu thoáng hiện ra thân hình của Lôi Địch. Người bảo vệ Áo Khắc Lan sẽ không để ý viết thêm một lá thư đề cử cho Hồng Lưu Chiến Bảo chứ? Từ Hồng Lưu Chiến Bảo đề cử tiến vào học viện chiến tranh, loại chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh. Dù sao, nghiệp đoàn chiến sĩ cũng được xem là nơi sau đó có rất nhiều học viên chiến sĩ sẽ gia nhập. Học viện chiến tranh cũng phải tôn trọng nghiệp đoàn chiến sĩ.
- Được rồi!
Đoạn Phong Bất Nhị hưng phấn nhìn Thiết Khắc:
- Ta nói, sau khi ngươi sẽ học thành công, công kích người hoàng triều Chân Sách chúng ta sao?
Thiết Khắc đảo tròng mắt, lộ ra vẻ mặt lười để ý tới đối phương, trong miệng vẫn thản nhiên nói:
- Có thù oán với ta là Ma tộc. Các ngươi là người hoàng triều Chân Sách, các ngươi đã cứu ta. Về điểm này ta còn phân biệt được.
- Vậy là tốt rồi.
Đoạn Phong Bất Nhị lùi thân thể xuống giống như đậu trùng, há mồm ra ngáp:
- Ta có hơi mệt... ta đi ngủ trước đây.
Càn Kình nhìn hai người khác cũng có ý muốn nghỉ ngơi, hắn liền đứng dậy ra khỏi phòng. Hắn đứng ở trên đường phố của di tích, đưa mắt nhìn xung quanh:
- Trước đây chỉ thấy giới thiệu qua về di tích ở trong sách vở. Hôm nay tiến vào di tích, dù thế nào cũng phải tìm kiếm một chút. Ở đây tuy rằng sớm bị đám người mã tặc sử dụng, không chắc còn gì bọn họ không phát hiện ra. Rất nhiều người hát rong từng nói, ở trong di tích phát hiện ra tài phú...
Còn lâu mới tới thời gian tiến vào thế giới vô tận, Càn Kình không nhẫn nại được, trong đầu nảy sinh sự hiếu kỳ, muốn tìm hiểu di tích. Dựa vào giới thiệu trong sách về các bộ phận quan trọng, mật đạo thường gặp trong di tích, hắn chạy loanh quanh trong di tích x, thỉnh thoảng dừng bước, đưa tay đập vào tường hoặc sàn nhà, đi thám thính xem những thứ này có phải là trung tâm kiến trúc hay không, có thể có bí mật gì giấu ở trong vách đá hoặc sàn nhà hay không.
- Tìm cái gì vậy?
Giọng nói của Hoa Viêm Bất Kiến đột nhiên vang lên cách sau lưng Càn Kình không xa. Ngay sau đó có tiếng bước chân đi tới gần.
Càn Kình đang khom lưng liền ngẩng đầu xoay người lại nhìn nàng mặc trang phục màu vàng nhạt bó sát người. Trên mặt hắn lộ ra vài phần xấu hổ, bởi vì bản thân hắn là khách, chưa được sự đồng ý của chủ nhà đã tùy tiện tìm kiếm đồ, bị chủ nhà phát hiện:
- Ha hả... Ta đã nghe qua không ít chuyện của người hát rong...
- Muốn tìm bảo tàng?
Hoa Viêm Bất Kiến ngồi xổm xuống bên cạnh Càn Kình. Một mùi thơm thoang thoảng từ trên cơ thể nàng tản ra:
- Thời điểm ta vừa phát hiện nơi này, cũng từng giống như ngươi rất hưng phấn tìm kiếm. Kết quả trừ một rương kim tệ ra, ở đây không có gì cả.
- Phải không?
Ánh mắt Càn Kình thất vọng nhưng vẫn tiếp tục quan sát xung quanh, lẩm bẩm nói:
- Địa phương lớn như vậy, thật sự chỉ tìm thấy một rương kim tệ như thế thôi sao?
Hoa Viêm Bất Kiến ôm đầu gối nói:
- Trước đây ta cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không tìm được cái gì. Sau khi tìm mấy tháng, đã hoàn toàn hết hy vọng.
- A...
Càn Kình không ngẩng đầu lên nhìn loạn xung quanh:
- Vậy nàng sẽ không để ý nếu ta tìm kiếm một chút chứ?
- Không ngại, không ngại. Chỉ có điều ta có chuyện muốn nói với ngươi một chút.
Hoa Viêm Bất Kiến vỗ vào vai Càn Kình, nhìn hắn thẳng lưng nói:
- Nghe nói bây giờ tình hình bên ngoài càng loạn hơn. Ngươi tốt nhất ít ra ngoài thôi.
- Tình hình còn loạn hơn sao?
Càn Kình nhíu mày không giải thích được:
- Lẽ nào lại có thành viên Ám Bộ bị chết?
Kai tay Hoa Viêm Bất Kiến chống lên eo nhỏ:
- Có thể nói như thế. Bắt đầu từ đêm qua, đột nhiên có mấy chiến sĩ hoàng triều Chân Sách tiến vào tái ngoại, giao đấu với hai đội mã tặc, kết quả giết sạch ba mươi mấy mã tặc.
- Cường đại như vậy sao?
Càn Kình có chút bất ngờ. Lực chiến đấucủa mã tặc tái ngoại cũng không tệ. Hơn nữa năng lực khống chế ngựa chiến cũng thành thạo. Cho dù đánh không lại cũng không chạy thoát sao? Tất cả đều bị chém chết, chứng tỏ chạy trốn cũng thất bại.
- Rất mạnh, bởi vì một người trong đó là Lục đoàn trưởng mã tặc chúng ta.
Sắc mặt Hoa Viêm Bất Kiến ngưng trọng:
- Hắn có thực lực có thể đơn giản thuấn sát Thập đoàn trưởng, lại bị người ta chỉ một đòn, chỉ một đòn chém mất đầu! Từ trên thi thể có thể thấy, hắn thậm chí chưa kịp phản ứng, đã chết.
Thực lực thuấn sát Thập đoàn trưởng, lại bị người khác dễ dàng giết chết! Càn Kình có chút ngạc nhiên. Đây rốt cuộc là mãnh nhân ở đâu xuất hiện vậy?
- Không chỉ như vậy. Nghe nói Ma tộc phái một đội Ám Bộ tiến vào tái ngoại đang tìm kiếm các ngươi. Hoàng triều Chân Sách nhận được tin tức, đã phái một đội Hắc Long Vệ tiến vào tái ngoại. Hiện ở chỗ này càng loạn hơn trước.
Hoa Viêm Bất Kiến lắc đầu:
- Trước đây chỗ này đã đủ loạn, hiện tại càng loạn hơn. Đặc biệt là sau khi Lục đoàn trưở của chúng ta bị giết, lúc tới nơi xem dấu vết chiến đấu, chỉ thấy có một người xuất thủ, mười người khác đứng ở một bên quan sát, sau đó tản ra bốn phía. Không biết bọn họ tới tìm ngươi hay tới giết Ám Bộ.
← Ch. 211 | Ch. 213 → |