Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 310

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 310: Linh ma thú tiên tri
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Càn Kình nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nàng nhìn lại hắn. Mới rồi xem như nam nhân này cứu Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nếu không có Càn Kình thì chẳng những nàng bị Lạp Pháp Nhĩ dâm ô mà sau này sẽ trở thành đồ chơi của gã.

Tính ra thì Càn Kình là ân nhân của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nhưng mà... Lộ Tây Pháp Lưu Thủy phát hiện quan hệ thật sự rất phức tạp. Ân nhân của nàng lại là kẻ thù đào một mắt Hủy Diệt Ma Nhãn.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy khẽ thở dài:

- Được rồi...

Tuy Lộ Tây Pháp Lưu Thủy rất hận Càn Kình nhưng bây giờ dù cho nàng một cây đao thì nàng cũng ngượng ngùng giết chết hắn, bởi vì ân cứu mạng tồn tại.

- Ta thề...

Khuôn mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trang nghiêm ngẩng đầu nói:

- Nhân danh đại ma thần...

Càn Kình nghe câu này thì thở phào. Tộc Lộ Tây Pháp ma tộc rất ít lấy đại ma thần thề, bởi vì bọn họ tin tưởng mình là hậu duệ của đại ma thần. Lời thề nào có đại ma thần thì sẽ không giả dối.

Còn về thực lực của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Càn Kình tin tưởng trong một đoạn thời gian nàng không có năng lực làm chuyện uy hiếp được hắn.

- Được rồi.

Càn Kình nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy thề xong, vươn tay ra, lễ độ nói:

- Ngồi vậy không mệt sao?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy níu tay Càn Kình đứng dậy, vì đứng bật dậy nên y phục trên người vốn rách rưới giờ nát vụn. Thân thể lõa lồ như nghệ thuật đại sư điêu khắc hiện ra trước mắt Càn Kình.

...

Cổ Hoang Sa Hải khô ráo, bạo ngược là chủ đề vĩnh viễn không thay đổi.

Mấy chục vòi rồng cao ngàn trượng đâm thẳng tầng mây, cuốn sạch nhiều hạt cát vàng bất quy tắc tán loạn khắp nơi, giống như có ngàn vạn ma thú ngửa đầu hú với trăng.

Càn Kình đứng trên đỉnh núi nhìn từng đượt vòi rồng đâm thẳng trời, tiếng gầm rống như sấm và lực lượng càn quét xé rách đám mây bềnh bồng dưới đất, hạt cát vàng bay thay thế mây sinh ra nước.

Vòi rồng dấy lên tầng ngoài kình phong xuyên qua không khí thổi đến đỉnh núi.

Càn Kình đứng trên đỉnh núi, cảm nhận kình phòng như chiến đao cắt mặt, tóc dài bay sau đầu, y phục thổi phần phật. Càn Kình giơ tay sờ hốc mắt phải.

- Ài...

Tay phải Càn Kình đụng vào hốc mắt bầm đen, khóe môi co giật, hút khí lạnh vào bụng, thở dài thườn thượt. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xuống tay ác quá, mới nãy trong sơn động đâu phải Càn Kình cố ý nhìn thân thể của nàng.

- Còn đau không?

Đoạn Phong Bất Nhị bò lên núi ngồi trên tảng đá lớn dưới chân Càn Kình, nói:

- Nhìn đã mắt đúng không? Đánh ngươi một cái nhưng ngươi còn lời...

Càn Kình cáu kỉnh liếc Đoạn Phong Bất Nhị vui sướng khi người gặp họa.

- Nếu không phải hơi chột dạ thì ta dùng Phong Vân Kim Thân chấn văng nắm tay của nàng rồi. Thôi, so với nàng bị ta móc mắt phải thì chịu cú đấm này không là gì. Nói này, tại sao hôm đó nàng ta quyết giết Thiết Khắc?

- Ưm.

Đoạn Phong Bất Nhị lười biếng nằm trên tảng đá lớn nhìn ba vầng trăng trên bầu trời.

- Nàng nói là thấy tên đẹp trai đó là giận rồi, nghĩ đến tỷ tỷ của mình vì hắn mà chịu nguy hiểm thì càng tức điên. Khi đó nàng đúng là muốn giết hắn để Vưu Na Lạp chết tâm.

Càn Kình quay đầu nhìn mỹ nữ độc nhan từ xa đi tới, tặc lưỡi, lắc đầu. Tính cách của nữ ma này quá dữ.

- Ôi chao, nữ ma.

Đoạn Phong Bất Nhị nằm trên tảng đá, lười biếng nói:

- Lại nói sao ngươi còn chưa đi? Không sợ Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương hôm đó đến giết? Bây giờ ngươi không có công cụ để bay nữa rồi.

- Đi? Tại sao phải đi?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đứng lại bên cạnh Càn Kình, nhìn vòi rồng đen tán loạn phía xa.

- Ta định theo các ngươi.

Càn Kình đánh giá Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, lắc đầu. Tai nhọn, mắt đỏ, con ngươi là màu vàng kim. Hai đặc điểm này phối hợp lại trên đời chỉ hoàng tộc Lộ Tây Pháp mới có, còn đi ngông nghênh trên đường cái Chân Sách hoàng triều?

Cho dù là Chiến Sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ mở ra chung cực cũng chết chắc.

Trời sinh khóe môi Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cong lên nay càng nhếch cao, giơ tay xoay trâm bạc trên mái tóc đen dài.

Trong phút chốc tai nhọn của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy biến thành nhân loại bình thường, mắt đỏ thành đen, bao gồm con ngươi vàng kim cũng đen, không khác gì người bình thường.

- Từ bây giờ trở đi ta ở Chân Sách hoàng triều không gọi là Lộ Tây Pháp Lưu Thủy mà tên là Nguyên Huân Vũ.

Vẫn là âm điệu kiêu ngạo nhưng thanh âm thông qua ma đạo khí này biến đổi nhiều, có chút giọng Tấn châu Chân Sách hoàng triều.

Ảo thuật!

Càn Kình nhướng mày. Đây là một loại minh văn thuật, qua một thời gian ngắn Càn Kình có thể học kỹ xảo đặc biệt này. Chỉ cần không đụng phải Minh Văn Sư cao cấp, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không đánh nhau lung tung thì khó bị người phát hiện nàng là một ma tộc.

Đoạn Phong Bất Nhị huýt sáo. Hèn chi nữ ma này có thể đi trong Chân Sách hoàng triều, hóa ra nàng có ma đạo khí lợi hại như vậy. May mắn thứ này không sản xuất hàng loạt, nếu không thì một đại đội ma tộc giết vào Chân Sách hoàng triều sẽ rắc rối.

- Ta vẫn chưa báo thù.

Mắt trái của Nguyên Huân Vũ liếc Càn Kình:

- Chân Sách hoàng triều các ngươi có một câu là muốn đánh bại kẻ địch của ngươi thì cách tốt nhất chính là hiểu rõ hắn. Bây giờ ta về nước sẽ không thể tìm hiểu ngươi thì làm sao đánh bại ngươi? Đi theo ngươi, quan sát là cách tốt nhất.

Đoạn Phong Bất Nhị cười, bĩu môi. Theo bên cạnh Càn Kình? Tiểu tử này có nhiều năng lực kỳ quái, tùy tiện lấy ra một cái đủ hù chết ngươi. Đi theo bên Càn Kình lâu ngày, sợ là ngươi không còn dục vọng báo thù. Là đối thủ của hắn, trông thấy những năng lực này rất là kích thích người, làm bằng hữu sẽ thấy rất sướng.

Báo thù? Càn Kình tò mò nhìn Nguyên Huân Vũ. Nữ ma này phát ra hơi thở muốn báo thù nhưng không còn cách nghĩ muốn giết người, Càn Kình muốn biết nữ ma định báo thù như thế nào.

- Phải rồi.

Hai tay Nguyên Huân Vũ khoanh trước ngực nhìn Càn Kình, nói:

- Có thể trả Ám Ma Khải lại cho ta không?

Trả? Càn Kình bật cười. Đùa sao? Có ai từng thấy thánh khí khó khăn lắm mới cướp được sẽ tốt bụng trả lại cho người khác? Đặc biệt là một Chiến Sĩ nhân loại cướp thánh khí của ma tộc sau đó chạy đi trả lại cho ma tộc? Bị nhũn não rồi sao?

- Không trả?

Nguyên Huân Vũ nhướng chân mày liễu, hai tay chống hông:

- Mới nãy ngươi không thấy Lạp Pháp Nhĩ sử dụng Ám Ma Khải có hậu quả gì? Trong thời gian ngắn ngủi hắn biến thành lão nhân, cho dù không giết chết thì không lâu sau Lạp Pháp Nhĩ sẽ chết.

Lạp Pháp Nhĩ? Càn Kình nhẹ gật đầu. Sức sống của Chiến Sĩ huyết mạch rất cường đại. Người bình thường sống đến trăm tuổi chính là cường giả, Chiến Sĩ huyết mạch cường đại nếu chết tự nhiên thì tuổi thọ cỡ hai trăm. Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh thiên cực càng có thể sống đến ba trăm tuổi, còn về thức tỉnh chung cực... không ai sống hơn một trăm năm mươi tuổi.

- Ám Ma Khải...

Càn Kình nhỏ giọng nói:

-... Chẳng lẽ chỉ thích hợp với huyết mạch Lộ Tây Pháp?

*****

- Đúng vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Huân Vũ lộ nụ cười tự tin:

- Bất cứ người hoặc ma không thuộc tộc Lộ Tây Pháp khi sử dụng Ám Ma Khải sẽ có kết quả là bị Ám Ma Khải kích phát, tiêu hao sự sống chuyển đổi đấu khí hoặc ma lực, sẽ nhanh chóng già nua hay chết. Bởi vậy ngươi có cầm Ám Ma Khải cũng vô dụng.

- Vô dụng?

Càn Kình cười, bĩu môi nói:

- Ta có thể tặng cho Thiết Khắc, để hắn thử xem. Nếu hắn cũng tiêu hao sự sống thì ta đem nó đến Thánh thành, Thần đô Chân Sách hoàng triều, trong đại hội đấu giá lớn nhất chắc có thể bán với giá trên trời.

Nguyên Huân Vũ nhíu chặt mày đánh giá Càn Kình ngồi dưới đất. Càn Kình trừ có thực lực mạnh mẽ ra đầu óc cũng gian trá nhiều suy nghĩ. Nhưng không sao, chỉ cần ở bên cạnh Càn Kình thì rồi Nguyên Huân Vũ sẽ có cơ hội trộm về hoặc giành lại Ám Ma Khải.

Nguyên Huân Vũ nhìn ma hạch Sa Khâu vương trong tay Càn Kình, nhướng mày tò mò, nghi hoặc hỏi:

- Ta hỏi ngươi một chuyện được không? Hôm đó ngươi bắn chết Sa Khâu vương là may mắn hay tính toán vậy?

- May mắn?

Càn Kình lắc ngón trỏ tay phải:

- Không phải ăn may.

- Vậy là tính toán?

Nguyên Huân Vũ lắc đầu nguầy nguậy. Sa Khâu vương có năng lực nhanh chóng đổi vị trí ma hạch trong người, nói là may mắn dễ khiến người tin hơn.

Càn Kình nhún vai cười hờ hững. Không tin thì thôi, không thể vì khiến người tin tưởng mà lộ ra Vô Tận thế giới. Tây sơn khổng lồ có đủ loại địa hình, cũng có đủ loại ma thú.

Săn bắn, chiến đấu trong Tây sơn nhiều lần thì vì sinh tồn tốt hơn sẽ học ưu điểm, khuyết điểm của ma thú. Ở trong mắt người khác một ma thú không có khuyết điểm nhưng thật ra chúng có đủ loại điểm yếu, chẳng qua có cái trí mạng, có cái là nhược điểm nhỏ.

- Nếu không phải vì không đủ thực lực...

Càn Kình ngẩng đầu nhìn sâu trong Cổ Hoang Sa Hải, hắn thật muốn đi vào đó nhìn xem bên trong có ma thú gì? Đồn rằng trong Cổ Hoang Sa Hải có rất nhiều kho báu thiên nhiên to lớn.

Ma tinh, đấu khoáng nhiều không đếm xuể, bảo thạch, kim loại đầy đất. Nhưng hôm nay, Càn Kình không thấy cái nào trong truyền thuyết.

- Tốt nhất ngươi đừng cho Thiết Khắc.

Nguyên Huân Vũ xoay người đi xuống núi, không quay đầu lại nói:

- Ai mặc vào Ám Ma Khải sẽ bởi vì thực lực tăng trưởng mà hưng phấn hóa rồ, biết rõ sự sống trôi đi vẫn không chịu cởi ra.

Càn Kình im lặng nhìn chân núi. Không ai dám nói Ám Ma Khải có công năng này hay không, nhưng trước khi nghiên cứu rõ ràng thỉ tốt hơn hết là đừng mạo hiểm. Hôm nào xin chút máu của Thiết Khắc, ghi chép ma pháp trận tầng ngoài cùng Ám Ma Khải mắt thường có thể thấy rồi vào Vô Tận thế giới hỏi lão sư minh văn.

Đỉnh núi trừ gió mạnh ra không còn động tĩnh gì.

Càn Kình đứng dậy phủi mông, xoay người xuống núi, thấy Phần Đồ Cuồng Ca đang chôn trong bãi cát lạnh băng.

Quay về sơn động? Càn Kình nhìn sơn động đen như mực, lắc đầu. Nữ ma tự xưng là Nguyên Huân Vũ nghỉ ngơi ở bên trong, đội mũ ma pháp che mặt đến tám canh giờ, nếu bị nữ ma tập kích chết thì rắc rối. Nguyên Huân Vũ có thực lực Phục Ma cửu chiến, muốn ngăn cản nàng thật là chuyện khó khăn.

Đào hố chôn mình, gió mạnh thổi qua, chỉ cần không ai biết trước vị trí, muốn đào một người trong Cổ Hoang Sa Hải ra là chuyện khó khăn.

Càn Kình dùng sơn động hút hạt cát xung quanh vào hố, mũ ma pháp quía dị đội trên đầu, tiến vsào Vô Tận thế giới.

Hô hấp? Bản năng ý thức đấu tâm khiến lỗ chân lông có thể hô hấp không khí, dù Càn Kình chôn trong sa mạc cũng sẽ không ngộp thở chết vì thiếu dưỡng khí.

Một bãi cỏ dại rậm rạp cao cỡ đầu người, xung quanh là mắt xanh hung ác và tiếng dã thú gầm gừ trầm thấp.

Càn Kình cầm Trảm Mã Đao chậm rãi đi hướng chân trời bốc khói trắng. Mấy ngày nay ở Tây sơn, đã lâu Càn Kình không về thôn. Mỗi ngày chém giết ma thú trên Tây sơn, giờ thấy thứ gì nhúc nhích thì phản ứng đầu tiên của Càn Kình là công kích, thần kinh căng thẳng sắp đứt.

Hơn mười con hỏa hồ gan bé núp trong bủi cỏ cùng Càn Kình nhìn nhau, miệng phát ra tiếng rên rỉ rồi vội núp vào lùm cây, không dám xuất hiện nữa.

Càn Kình cười khổ. Nếu vào Tây sơn mà mấy con ma thú có phản ứng giống hỏa hồ thì tốt biết mấy, Càn Kình sẽ không vất vả mệt đừ như vậy.

- Rốt cuộc trở về.

Càn Kình bước vào cửa lớn thôn trang, ngửa mặt thở hổn hển, thần kinh căng thẳng thả lỏng. Trong thôn trang này dù là đại thẩm bán thịt bình thường nhất đều có thực lực từ Chiến Sĩ Hàng Ma trở lên, dã thú Tây sơn chưa bao giờ tiến vào lãnh địa này.

Xuyên qua đường lớn yên lặng, Càn Kình vào tiệm thợ rèn Bố Lai Khắc đại thúc. Đại thúc thợ rèn già ngồi chồm hổm bên góc tường đánh giá cái túi sau lưng Càn Kình, các loại khoáng thạch kim loại rớt xuống đất phát ra tiếng leng keng giòn tai.

- Có hiểu biết gì mới về ý thức đấu tâm không?

Đôi tay giũ túi vải đựng khoáng thạch kim loại run lên, Càn Kình tò mò nhìn Bố Lai Khắc đại thúc. Bố Lai Khắc đại thúc trước giờ chỉ dạy Càn Kình cách rèn sắt sao mấy lần này cứ quan tâm hỏi ý thức đấu tâm?

- Tạm được.

Càn Kình giũ một khối khoáng thạch kim loại cuối cùng ra, cất túi vải, nói:

- Dùng ngày càng quen tay.

- Vậy sao?

Bố Lai Khắc đại thúc giơ cán thuốc chỉ hỏa lò rèn, nói:

- Dùng ý thức đấu tâm của ngươi rèn đi.

Ý thức đấu tâm rèn? Càn Kình giơ búa sắt đứng trước hỏa lò, nhìn khối sắt sớm bị lò lửa đốt đỏ bên trong, hít sâu. Ý thức đấu tâm bỗng chuyển động hút nhiều hỏa khí từ hai hỏa lò khác. Chùy thứ hai trong Thăng Phong Thập Bát Chuy vẽ một đường cong dứt khoát trên k otrung mạnh đập vào khối sắt. Khối sắt nho cao chỉ mới một chùy đã bị đập dẹp lép, vô số hỏa hao nóng bỏng bắn tung tóe như pháo hoa huyễn lệ.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm giòn vang trong sân. Càn Kình khép mắt cảm nhận tiếng va chạm gần như hoàn mỹ. Làm Rèn tạo Đại Sư, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể nghe ra trạng huống rèn sắt đạt đến trình độ nào.

Tiếng kim loại va nhau giòn vang nghe vào tai êm ái, tuyệt vời hơn giai điệu soạn nhạc gấp ngàn vạn lần.

Hoàn mỹ! Khóe môi Càn Kình cong lên nụ cười đắc ý, loại thanh âm này nghe bao nhiêu lần cũng không thấy chán, thật sự là quá đẹp!

- Đây là trình độ ngươi dùng ý thức đấu tâm đập ra?

Bố Lai Khắc đại thúc cầm cán thuốc hỏi một câu châm biếm, đánh gãy Càn Kình tự kỷ. Câu hỏi như bồn nước lạnh đổ ập xuống từ đến chân Càn Kình.

Cái này còn chưa được sao? Càn Kình cung kính giao búa sắt vào tay Bố Lai Khắc đại thúc, tò mò nhìn thợ rèn già không có chức thôn trưởng nhưng uy nghiêm không khác gì thôn trưởng. Càn Kình nhớ lại mới nãy rèn lợi dụng ý thức đấu tâm hút hơi thở lửa bù đắp nhiều thiếu sót của mình, nên là rèn hoàn mỹ nhưng tại sao Bố Lai Khắc đại thúc không hài lòng?

- Ngươi vẫn không hiểu được cái gì là ý thức đấu tâm.

Bố Lai Khắc đại thúc giơ búa lên, lắc đầu, nói:

- Lần trước ngươi chỉ được một đấu tâm hoàn chỉnh.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)