Vay nóng Homecredit

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 357

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 357: Sự thật
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Miệng Hải Thanh Nhi phát ra tiếng gầm khàn khàn, đấu khí xám quanh thân liên tục tăng vọt, đầu cụng mạnh vào trán Càn Kình.

Bùm!

Thanh âm như tiếng trống trận vang vọng trong Cổ Hoang Sa Hải. Trán trắng của Hải Thanh Nhi bị bầm nhưng không cách nào vùng thoát khỏi tay Càn Kình. Từng tiếng hét chói tai phát ra từ môi Hải Thanh Nhi nhưng nàng không nói được tiếng nhân loại.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đầu kim tệ liên tục cụng vào Càn Kình, hắn có Phong Vân Kim Thân hộ thể mà cũng thấy choáng váng. Trán Hải Thanh Nhi từ bầm biến thành đỏ thẫm, chảy máu nhưng nàng không có ý định ngừng lại.

Sao có thể như vậy? Vi cái gì?

Ngón tay Càn Kình thả lỏng, bàn tay vốn đánh chết không buông nay thả lỏng. Nếu cứ tiếp tục va chạm thì đầu Hải Thanh Nhi sẽ vỡ.

Hai tay Hải Thanh Nhi thoát khỏi gọng kiềm, miệng phát ra tiếng rít khàn khàn. Hải Thanh Nhi không thèm nhìn Càn Kình cái nào, xoay người chạy nhanh như bay vào Cổ Hoang Sa Hải.

- Thanh Nhi!

Càn Kình nhấc chân định chạy theo, bỗng có tia chớp khổng lồ từ trên trời giáng xuống đánh bay cát vàng lên trời. Hạt cát vsàng kim bị trúng sét biến thành khét đen.

Một con Kim Bằng Lôi Điêu to lớn xoay quanh trên bầu trời hung dữ trừng Càn Kình, mắt xẹt qua hắn liếc Bàn Hoành Cơ ẩn trong cát thật xa sau lưng hắn. Kim Bằng Lôi Điêu xoay người bay nhanh đi.

Càn Kình ngơ ngác nhìn Hải Thanh Nhi ngồi trên lưng Kim Bằng Lôi Điêu bay đi, hắn cảm giác ngày mai nàng sẽ không lại xuất hiện tại đây.

Thật sự là Hải Thanh Nhi?

Càn Kình ngơ ngẩn nhìn vị trí Kim Bằng Lôi Điêu biến mất. Khuôn mặt không sai, nhưng khí chất hoàn toàn khác, đó không phải là khí chất của Hải Thanh Nhi, lại còn thực lực mạnh mẽ kia.

Ba năm ngắn ngủi, Hải Thanh Nhi không phải là Chiến Sĩ huyết mạch gì, từ nhỏ nàng không huấn luyện nền móng Chiến Sĩ gì, sao có thể mạnh đến mức đó?

Nếu như không phải Hải Thanh Nhi thì người vừa rồi là ai? Càn Kình thấy đầu óc rối bời, vỗ mạnh trán. Lại là ma pháp trận quái dị kia, mấyngày nay vội bù đầu Càn Kình đã quên hỏi minh văn lão sư.

Hỏi, phải mau hỏi chuyện, phải tìm hiểu rõ ràng! Trong lòng Càn Kình có điều bất an. Ma pháp trận kia cho người cảm giác quái dị, đặc biệt khi ma pháp trận xuất hiện trên trán Hải Thanh Nhi cho người cảm xúc tuyệt vọng.

- Càn Kình...

Đoạn Phong Bất Nhị quan tâm hỏi nhỏ:

- Ngươi có sao không?

Càn Kình mệt mỏi lắc đầu. Có sao không? Làm sao khỏe nổi? Nhưng mới rồi Kim Bằng Lôi Điêu giáng sét đã đủ cảnh cáo, dù Càn Kình có đuổi theo cũng vô dụng. Đừng nói là Kim Bằng Lôi Điêu, Càn Kình chịu bó tay với Hải Thanh Nhi.

Muốn tìm hiểu rõ ràng thì một là đi hỏi minh văn lão sư, cách khác là bắt sống. Bắt sống nữ nhân giống y Hải Thanh Nhi, dùng đạo cụ đặc biệt bắt sống nàng chứ bắt trong chiến đấu là chuyện không thể.

Cách chiến đấu bất chấp tất cả, liều mạng chỉ đem đến kết quả sống hoặc chết, không thể có khả năng bắt sống.

- Ta tu luyện một mình.

Càn Kình đào một cái hố, nhảy vào trong, ngửa đầu nhìn Đoạn Phong Bất Nhị đứng ngoài hố.

Càn Kình nói:

- Yên tâm, ta không sao.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười khẽ. Tâm tình như vậy mà còn nói là không sao? Nữ nhân vừa rồi nhìn sao cũng thấy quái, trông không giống người sống.

Cát vàng khô ráo lại vùi lấp Càn Kình. Bàn Hoành Cơ nhíu chặt mày, kiểu huấn luyện tìm chết này rất có hiệu quả với Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca nhưng chắc không đủ cho Càn Kình.

Chiến Sĩ Hàng Ma. Bàn Hoành Cơ nhìn Phần Đồ Cuồng Ca chui vào cát, nhẹ lắc đầu. Đây là quyết tâm của Chiến Sĩ bình thường muốn vượt qua Chiến Sĩ huyết mạch đấy sao? Cảnh giới Chiến Sĩ Hàng Ma chui vào trong bãi cát Cổ Hoang Sa Hải ban ngày nóng cháy, ban đêm lạnh băng?

Dù là các Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi của Bàn gia cũng không dám tùy tiện làm như vậy. Cách huấn luyện điên cuồng này có lẽ nhanh chóng tăng thực lực nhưng sẽ tổn thương thân thể, đợi khi đến trung niên thì xương cốt, cơ bắp, khí quan khác trước tiên lão hóa vì kiểu huấn luyện liều mạng này.

Đừng nói là trời mưa, chỉ là trời âm u... Bàn Hoành Cơ lắc đầu. Sợ là khi đó thân thể đám thanh niên này sẽ đau như đao cắt. Bọn họ đang bòn rút thân thể... Không đúng!

Bàn Hoành Cơ lại đưa mắt nhìn hướng bãi cát Càn Kình ở. Bọn họ có Càn Kình. Bọn họ dám liều như vậy hoàn toàn vì Càn Kình là Dược sư, còn là Dược sư cao cấp toàn hệ.

Mỗi ngày trừ đặc huấn ra uống nhiều dược tề có ích cho thân thể là tiêu trừ hết tai họa tổn hại cơ thể.

Dược sư cao cấp bình thường chỉ có thể sử dụng dược liệu cực kỳ đắt giá mới điều chế ra dược tề Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư cần. Vậy là khả năng sản xuất dược tề cao cấp số lượng lớn bị giảm thấp. Cho dù gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch mời khách khanh phối tí được dược tề cao cấp nhưng dược liệu trong tay bọn họ không thể sinh ra dược tề cao cấp số lượng lớn.

Không thể sinh ra dược tề cao cấp số lượng lớn thì Chiến Sĩ huyết mạch không thể đặc huấn theo kiểu tự hành hạ bản thân thế này.

Bàn Hoành Cơ bật cười. Kiểu tự hành mình này chính Bàn Hoành Cơ cũng không nghĩ tới. Thật ra rất nhiều đại gia tộc huyết mạch đều muốn lợi dụng lực lượng hung bạo của thiên nhiên để huấn luyện, rèn luyện gian khổ nhất, từ những lần suýt chết tăng tiến cho mình.

Nhưng bởi vì không thể sản xuất dược tề cao cấp số lượng nhiều khiến vô số gia tộc huyết mạch, gia tộc không phải Chiến Sĩ huyết mạch, gia tộc Ma Pháp Sư có hùng tâm và chí khí đều tử bỏ kiểu đặc huấn hấp dẫn này.

Còn bây giờ? Bàn Hoành Cơ rất vui. Hiện tại Càn Kình xuất hiện, ở một mức độ nào đó giải quyết vấn đề làm các gia tộc nhức đầu. Hiện nay Càn Kình có thể dùng dược liệu trình độ tốt chút tạo ra dược tề cao cấp hơn.

Cho dù không thể điều chế quy mô lớn... Bàn Hoành Cơ thầm tính toán, tạo ra một trăm phần dược tề cho một tháng, hoặc hai tháng, các loại dược tề bổ thân thể, chắc Càn Kình sẽ làm được.

- Một tiểu minh hữu khiến ta luôn gặp bất ngờ.

Bàn Hoành Cơ nhìn sao trên bầu trời, nói:

- Các tiền nhân Bàn gia trở về Tinh Thần, các ngươi ở trên trời chắc nhìn thấy Bàn Hoành Cơ ta sẽ trở thành gia chủ xuất sắc nhất từ trước đến nay của Bàn gia. Gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà sẽ xông lên độ cao chưa từng có trong sự dẫn dắt của ta.

*****

Một, hai trăm Chiến Sĩ huyết mạch tinh anh, có tiền đồ nhất Bàn gia bị rút khỏi chiến trường nhân ma, mang theo đủ loại dược tề cao cấp tiến vào Cổ Hoang Sa Hải bí ẩn. Mỗi một, hai năm một lần đặc huấn đối kháng thiên nhiên thì khi đó...

Bàn Hoành Cơ chỉ tưởng tượng đã khó thể khống chế cảm xúc hưng phấn lan tràn. Khi đó dù gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà không ai thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực thì Bàn gia vẫn sẽ trở thành quân đoàn mạnh nhất Chân Sách hoàng triều.

Huống chi... Bàn Hoành Cơ liếc chỗ bãi cát có Càn Kình. Thanh niên Thần Bí Dược sư luôn sáng tạo kỳ tích. Đoạn Phong Bất Nhị ở bên cạnh hắn, nếu đến thức tỉnh thiên cực mà không thể đột phá bình cảnh thì chẳng lẽ hắn sẽ không giúp đỡ sao?

- Đáng tiếc, ta không thể rời khỏi chỗ tối bảo vệ Càn Kình, nếu không thì...

Bàn Hoành Cơ đưa mắt nhìn sâu trong Cổ Hoang Sa Hải, nhỏ giọng nói:

- Ta từng tiến vào Cổ Hoang Sa Hải gần ngàn dặm nhưng chưa gặp phải chuyện gì giống hôm nay. Thiếu nữ kia cho ta cảm giác rất quái dị, tại sao khi ta trông thấy nàng thì có cảm xúc muốn giết nàng ngay?

Mặt Bàn Hoành Cơ lộ vẻ khó hiểu, lật người nằm trên cát nhìn lên trời. Cảm giác e ngại sao? Buồn cười. Đường đường là đệ nhất cường giả gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà mà sợ một tiểu nha đầu?

Nhưng nàng kia có năng lực gì? Tại sao ta chưa từng gặp? Nàng phát ra đấu khí làm người ta thấy ghét, ma pháp trận trên trán nàng là gì?

- Là cái gì?

A Khắc Nạp Thập cầm đao điêu khắc nhanh chóng khắc hao văn phồn ảo trên tấm thuẫn kim loại Bố Lai Khắc đại thúc đã đúc xong.

A Khắc Nạp Thập không ngẩng đầu lên nói:

- Ngươi vẽ nó ra đi.

Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn trên trán ma pháp trận là một ma pháp trận cực kỳ phức tạp, tỉ mỉ.

Càn Kình nghiên cứu ma pháp trận này đã một thời gian, biết sai biệt một chút về hoa văn thì ở trong mắt Minh Văn Sư đỉnh cao sẽ là ma pháp trận khác.

Một phút... Mười phút... Một canh giờ... Hai canh giờ...

A Khắc Nạp Thập tò mò đặt đao điêu khắc xuống. A Khắc Nạp Thập biết rõ lực khống chế, trí nhớ của Càn Kình, nếu là ma pháp trận bình thường thì hắn không thể nào vẽ lâu như vậy được.

Chỉ có một khả năng, đó là ma pháp trận rườm rà, tỉ mỉ vượt quá sức Càn Kình.

Càn Kình cẩn thận vẽ, tuy không phải khắc trên kim loại, chỉ là sa bàn luyện tập cho học đồ sử dụng nhưng hắn vẽ ma pháp trận rất khó khăn càng đừng nói đến khắc trên kim loại.

- Cái này...

Đôi mắt tò mò của A Khắc Nạp Thập lóe tia nghiêm túc, ngồi bên cạnh Càn Kình, vươn tay giật lại đao khắc trong tay hắn. A Khắc Nạp Thập nhanh chóng vẽ ma pháp trận cần thời gian dài mới hoàn thành được.

Một bức, hai bức, ba bức...

Ma pháp trận cực kỳ giôpngs nhau nhưng bên trong có ma pháp trận khác nhau, từng cái liên tiếp xuất hiện trước mặt Càn Kình.

Bức thứ năm...

Mắt Càn Kình sáng lên.

Đúng rồi, chính là nó! Ma pháp trận trên trán Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn là cái này, không sai được!

Bức thứ bảy...

Tay Càn Kình toát mồ hôi lạnh. Đây... Đây chính là ma pháp trận trên trán Hải Thanh Nhi! Phỏng đoán từ bàn tay của A Khắc Nạp Thập thì ma pháp trận trên trán Hải Thanh Nhi cao cấp hơn Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn nhiều.

- Như thế nào? Là bức này?

Trên khuôn mặt trẻ con của A Khắc Nạp Thập lộ vẻ cẩn thận, nghiêm túc chỉ có khi người trưởng thành gặp chuyện lớn. A Khắc Nạp Thập chỉ vào Đại Ma Pháp Sư thứ bảy.

Càn Kình gật đầu, cũng chỉ vào bức thứ năm, ma pháp trận trên trán Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn.

- Ngươi muốn biết đây là cái gì?

Ánh mắt A Khắc Nạp Thập sắc bénn hư thanh đao khắc, trên mặt còn sót lại biểu tình con nít.

A Khắc Nạp Thập hỏi:

- Ngươi từng thấy nó xuất hiện trên trán một bộ xương đúng không? Cái kia là trên thân thể trông như người sống đúng không?

Thân thể trông như người sống?

Da đầu Càn Kình mát lạnh, trông như và người sống thật sự là hai loại khái niệm, hắn phân biệt ra được.

A Khắc Nạp Thập nhìn phản ứng của Càn Kình, gật đầu lầm bầm:

- Xem ra ngươi thật sự nhìn thấy thứ đó.

Càn Kình lo âu nhỏ giọng nói:

- Đây là... Những thứ gì?

- Ngươi nói đi.

A Khắc Nạp Thập trợn mắt hỏi ngược lại Càn Kình:

- Ngươi cảm thấy mấy cái này là gì? Vong linh, đó là vong linh.

- Vong linh?

Càn Kình phản ứng y như người Bàn gia thấy việc làm của hắn, giật mình nhìn A Khắc Nạp Thập.

Càn Kình bật thốt:

- Không thể nào, không thể nào có vong linh! Người đã chết sẽ trở về ôm ấp của Tinh Thần, không thể nào...

A Khắc Nạp Thập bình tĩnh nhìn Càn Kình, nói:

- Ngươi muốn phủ định vong linh tồn tại? Hay tin tưởng vong linh tồn tại nhưng cố gắng chối bỏ?

Càn Kình ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt búng ra sữa của A Khắc Nạp Thập, người run rẩy. Nếu chỉ gặp Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn thì có lẽ Càn Kình sẽ vui lòng thừa nhận trên đời có vong linh. Vong linh bí ẩn tuy bị Ngâm Du Thi Nhân gọi là tà ác nhưng nó bí ẩn khiến người muốn chạm vào trái cấm.

Hiện nay Càn Kình không muốn tin tưởng trên đời tồn tại vong linh. Nếu thật sự có vong linh, nếu ma pháp trận này đại biểu cho vong linh thì Hải Thanh Nhi... Là cái gì?

- Những ma pháp trận này mỗi một cái đại biểu cho một lực lượng vong linh.

A Khắc Nạp Thập chỉ vào ma pháp trận thứ nhất, nói:

- Đây là ma pháp trận vong linh yếu nhất, cấp thấp nhất, bình thường chỉ có trên bộ xương bị thiếu nhiều xương cốt.

- Cái này tốt hơn tầng chót nhất một chút. Cái thứ năm ngươi biết không quá tốt, nó thuộc tác phẩm thất bại. Vốn nên là giữ lực lượng lúc sống đến vĩnh viễn nhưng nó thất bại, sẽ trôi đi theo thời gian, lực lượng khi còn sống sẽ dần mất.

- Cái thứ bảy...

A Khắc Nạp Thập gật gù nói:

- Chắc ngươi chưa đấu với nàng, nếu không thì ngươi sớm chết rồi. Nó được gọi là văn chương hoàng hậu vong linh. Có nghe thấy không? Là văn chương, không phải ma pháp trận bình thường.

Càn Kình cảm giác như bị mấy trăm, hàng ngàn tia chớp đánh trúng. Văn chương, không ngờ là văn chương. Một phù văn có thẻ diễn biến ra hơn mấy trăm thậm chí hàng vạn ma pháp trận, bởi vậy muốn học hiểu một phù văn làm Phù Văn Sư tốn cả đời.

Một văn chương do mấy phù văn khác trải qua các cách sắp xếp khác nhau sinh ra.

Nếu nói ma pháp trận là Chiến Sĩ thì phù văn là Chiến Sĩ Phục Ma, Tru Ma, địa vị văn chương tương đương với nhập thánh.

- Thật sự... Tồn tại vong linh...

Càn Kình ngạc nhiên nhìn A Khắc Nạp Thập. Nếu là người khác nói ra vong linh thì Càn Kình còn phản bác được nhưng người trước mắt là A Khắc Nạp Thập, Phù Văn Sư mạnh nhất trong thôn. Biểu tình lạnh nhạt, giọng điệu kiên quyết tuyệt đối không phải đang đùa.

- Vong linh...

Cảm xúc của Càn Kình giảm đến thấp nhất:

- Cũng biết dùng phù văn? Ta nhớ người từng nói bất cứ phù văn nào cũng chỉ là một cái khóa phồn ảo, chỉ cần tìm ra chìa khóa là có thể mở ổ đúng không?

- Dĩ nhiên vong linh biết dùng phù văn.

A Khắc Nạp Thập bò lên cái ghế cao hơn nàng, hai chân đung đưa trong không khí.

- Nếu ngươi biết vong linh đến từ đâu thì sẽ không thấy lạ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)