Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 407

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 407: Đánh phế tất cả
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Bả vai Càn Kình mới nhúc nhích định bắt lấy cánh tay Tư Đồ Nghệ Tiêu, dùng lực lượng bóp nát xương tay xem như chừa mặt mũi cho thành chủ đại nhân nhưng phát hiện có một luồng sáng tím nhanh chóng xẹt qua bên người. Ánh sáng tím này kèm theo tiếng xé gió xẹt xẹt.

Bùm!

Chân Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đạp mạnh vào bụng Tư Đồ Nghệ Tiêu, lực lượng Chiến Sĩ thô bạo bùng nổ đá phu nhân thành chủ Tư Đồ Nghệ Tiêu không có sức chiến đấu mà chỉ có khuôn mặt xinh đẹp cong người như con tôm bay ngược ra ngoài.

Tư Đồ Nghệ Tiêu bay ngược trên không trung vang mấy tiếng xương gãy, thanh âm răng rắc đặc biệt chói tai trong đại sảnh yên tĩnh.

- Có người giống như ngươi sao? Lão nương nhịn lâu rồi! Một cước này không đạp chết ngươi thì coi như ngươi may mắn!

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy chống eo, bộ dạng nữ sơn tặc nhìn xuống Tư Đồ Nghệ Tiêu lăn lộn dưới đất.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy quát:

- Nữ Ma Pháp Sư mềm yếu như vậy mà ngươi không biết xấu hổ khi dễ? Có ngon thì ngươi đến khi dễ lão nương xem? Chống mắt coi ta có làm thịt ngươi không!

Một cước huênh hoang khí thế ngang ngược tràn ngập trong cửa tiệm, mọi người không thể tin điều mình nghe và trông thấy.

Phu nhân thành chủ bị người một cước đá văng ra ngoài, dường như gãy vài khúc xương, kẻ ra tay đánh người không phải Chiến Sĩ thân thể vạm vỡ kia mà là nữ nhân bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ.

Càn Kình ngạc nhiên nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Nếu là Cổ Nguyệt Gia Anh đá một cước thì không có gì bất ngờ nhưng đổi lại là ma nữ này thì Càn Kình không thể tin, hình như Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không có quan hệ thân thiết gì với Bích Lạc.

Tính ra thì Bích Lạc và Lộ Tây Pháp Lưu Thủy mới biết nhau có một ngày.

- Dám chọc vào muội muội của ta...

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy chưa hết giận, xắn tay áo xông lên định đánh tiếp.

Cổ Nguyệt Gia Anh chỉ vào Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sắp nổi khung, biểu tình tò mò hỏi:

- Đó là tỷ tỷ ngươi, nàng lớn hơn ngươi.

- Tỷ tỷ?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngẩn ra, vội gật đầu nói:

- Dám chọc vào tỷ tỷ của ta, chống mắt coi ta...

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy quay đầu lại, khó hiểu nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh lần nữa vỗ vai nàng.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nói:

- Đại tỷ...

- Nơi này từ khi nào đến lượt ngươi nói chuyện? Làm chủ? Ra tay?

Cổ Nguyệt Gia Anh liếc Càn Kình, nói:

- Nam nhân trong nhà đang ở đây.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy từ khí thế mãnh hổ xuống núi biến thành con dê ngoan ngoãn thụt lùi, độc nhãn xinh đẹp chớp lóe tia xấu hổ.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn Càn Kình, nói:

- A Kình, tại người ta mất khống chế, hãy tha thứ cho người ta.

Mã Hoành Văn suýt rớt tròng mắt. Cái... Tiểu tử này ó lai lịch gì? Nghe mỹ nữ bộ dạng thanh nhã nói thì hình như những nữ nhân này đều là phụ nữ của tiểu tử đó, hắn mới là trụ cột trong nhà.

Người xung quanh nín thở, ngơ ngác nhìn Càn Kình. Nữ nhân quyến rũ bạo lực vừa rồi rất lợi hại, vậy mà là phụ nữ của nam nhân này?

Tư Đồ Nghệ Tiêu cuộn người trên mặt đất ho ra hai búng máu rốt cuộc thở được. Tư Đồ Nghệ Tiêu nhìn bốn Chiến Sĩ, một Ma Pháp Sư quay quanh mình thì trợn tròn mắt.

Tư Đồ Nghệ Tiêu gào thét:

- Các ngươi đều là người chết sao? Không thấy ta bị đánh? Còn đứng đó làm gì? Đánh cho ta!

- Nhưng thưa phu nhân...

- Nhưng cái quái gì! Đánh cho bản phu nhân! Đánh thẳng tay! Đánh chết chết thì ta chịu trách nhiệm!

Tư Đồ Nghệ Tiêu đầu bù tóc rối, mắt bắn tia hung dữ nén đau miễn cưỡng giơ tay chỉ Càn Kình.

Tư Đồ Nghệ Tiêu quát:

- Đánh, đánh tất cả cho ta! Đánh chết bọn họ thì ta sẽ cho năm vạn, không, mười vạn kim tệ!

Bốn Chiến Sĩ được phu nhân thành chủ bảo đảm, nhiều kim tệ kích động thì cùng biến sắc mặt, đấu khí ào ào tăng vọt lên. Hàng Ma nhất chiến, nhị chiến, tam chiến... Cửu chiến... Phục Ma nhất chiến... !

Ba Chiến Sĩ ngừng lại ở Phục Ma nhất chiến, Chiến Sĩ khác cao một thước chín người bỗng run lên, thân hình xảy ra biến đổi lớn. Từng hoa văn báo màu đen từ tai gã lan tràn đến chóp mũi, con ngươi biến thành dựng đứng màu đen, bốn răng nanh sắc bén nhe ra khỏi miệng. Cơ bắp toàn thân Chiến Sĩ như bong bóng nhanh chóng trướng lên, phát ra khí thế cực kỳ hung dã tràn ngập toàn trường.

Chiến Sĩ huyết mạch, chiến thân huyết mạch!

Đám người đứng xem đều ngẩn ngơ. Hỗ trợ theo phu nhân thành chủ lại có một người là Chiến Sĩ huyết mạch, là Chiến Sĩ huyết mạch vô địch!

Trong khoảnh khắc mọi người thương cho Càn Kình. Chọc ai không tốt lại trêu vào phu nhân thành chủ, bên cạnh phu nhân thành chủ có Chiến Sĩ huyết mạch chưa bao giờ thua.

Chiến Sĩ huyết mạch, ở trong mắt mọi người thì đó là đại danh từ vô địch.

Phục Ma tam chiến, Phục Ma cửu chiến!

Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo!

Càn Kình nhìn nam nhân trung niên huyết mạch Lôi Báo mới chỉ có Phục Ma cửu chiến, lắc đầu liên tục. Đây là một Chiến Sĩ huyết mạch đã nhiều năm không kích phát lực lượng huyết mạch, tiềm lực đã đến cuối.

Ma Pháp Sư giơ lên ma pháp trượng, mấy luồng sáng bắn ra từ trường bào ma pháp rơi vào người các Chiến Sĩ.

Bích Lạc nhỏ giọng nói:

- Gia Tốc thuật, có thể tăng tốc độ lên một phần.

Bốn Chiến Sĩ phối hợp với nhau từ lâu nên hình thành mức ăn ý rất tốt, chỉ một ánh mắt giao nhau, bốn Chiến Sĩ tách ra bốn hướng sau đó tập trung vào Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Chiến Sĩ trải qua sinh tử chém giết thông qua một cước kia phán đoán mức độ đáng sợ của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Một cước kia dù là thời gian đá hay sức mạnh, góc độ đều tính toán vừa vặn. Bốn người cho rằng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy là đối thủ nặng ký nhất.

Bốn Chiến Sĩ tấn công từ bốn hướng kèm theo bốn tiếng đạp đất bạo lực, thân thể bay nhanh trong không khí phát ra tiếng xé gió.

Trong phút chốc đại sảnh như dấy lên gió to.

Càn Kình giơ tay che nhóm Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Bích Lạc ra sau lưng, mười ngón co lại, khớp xương kêu răng rắc, đấu khí nhanh chóng bùng phát.

Hàng Ma nhất chiến, nhị chiến... Cửu chiến! Phục Ma nhất chiến, nhị chiến... Ngũ chiến, cửu chiến!

Đấu khí cường đại xoay nhanh trong đấu khiếu điên cuồng nhập vào cơ thể đánh y phục kêu vù vù.

Vô số cuộc chiến sinh tử, tu luyện nhièu ngày trong Cổ Hoang Sa Hải, bây giờ tuy Càn Kình không hoàn toàn bùng nổ nhưng vẫn phát ra khí thế dũng mãnh.

Thực lực cường đại phối hợp với thân thể Càn Kình vạm vỡ phát ra khí thế tựa như cọc gỗ hữu hình đụng vào bốn Chiến Sĩ nhào tới, làm gã mất tập trung giảm tốc độ.

Giảm tốc độ trong chớp mắt, cổ chân bốn Chiến Sĩ xoay chuyển, biến đổi góc độ tấn công. Quyền cước từ bốn phương tám hướng đánh vào các chỗ hiểm trên người Càn Kình.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiếng quyền cước va chạm như Chiến Sĩ tập luyện đá bao cát, từng thanh âm trầm đục. Mọi người chỉ thấy quyền cước hợp thành bão tố, dường như Càn Kình không có chút sức lực đánh trá, đứng nguyên tại chỗ mặc cho bốn Chiến Sĩ cường đại đánh đập giết người.

Quyền cước bão táp đánh vào người giây trước phát ra giây sau biến mất không còn bóng dáng. Bốn Chiến Sĩ biểu tình trầm trọng liên tục đung đưa tay chân.

*****

Đau, đau chưa từng có, giống như quyền cước không phải đánh trúng thân thể hay cọc gỗ, thậm chí nham thạch đấu cũng không cứng như thân thể người này. Hắn giống như làm bằng sắt thép.

Công kích gió táp mưa sa dừng lại, đám người đứng xem trợn tròn mắt nhìn Càn Kình không hề nhúc nhích. Y phục trên người Càn Kình bị đánh rách lộ ra làn da mật ong nhưng không có chút vết bầm.

Tựa như bốn Chiến Sĩ không đánh vào người Càn Kình mà bọn họ tự so đấu quyền cước với nhau, hắn chỉ đứng gần đó xem.

Tru Ma nhất chiến!

Khi bốn Chiến Sĩ ngừng công kích thì bỗng nhiên thực lực của Càn Kình tăng lên độ cao mới, thực lực mạnh mẽ làm bốn Chiến Sĩ cứng người, đầu óc ngừng suy nghĩ.

Tru Ma nhất chiến? Chiến Sĩ trẻ tuổi như vậy mà là Tru Ma nhất chiến? Chẳng lẽ hắn là Chiến Sĩ huyết mạch sao? Nếu hắn biến hóa chiến thân huyết mạch thì sẽ mạnh đến mức nào nữa?

- Các ngươi là hỗ tợ của nàng, nhận mệnh lệnh nên công kích là lẽ đương nhiên.

Càn Kình chậm rãi lắc cổ, nói:

- Nhưng ra tay độc ác như vậy, muốn lấy mạng ta thì quá đáng rồi. Hôm nay ta để lại kỷ niệm cho các ngươi, các ngươi nhớ kỹ...

Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo nhạy cảm đánh rùng mình, trực giác nguy hiểm nên hét to:

- Nguy rồi, rút!

Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo vọt nhanh ra cửa phòng. Thanh niên này nói để lại kỷ niệm chắc chắn không phải thứ tốt...

Răng rắc!

Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo cảm giác thân thể vọt lên đang thụt lùi lại, cổ chân như bị kiềm to bằng sắt kẹp chặt. Sức bật mạnh mẽ của Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo ở trước kiềm to tựa như con kiến kéo co với con voi.

Bàn tay to như kiềm sắt tràn ngập lực lượng, Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo bị kéo về, cổ chân đau nhức, thanh âm xương vỡ nát vang lên.

Càn Kình túm lấy Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo, hai tay bóp nát cổ chân gã, khuỷu tay đánh ra ngoài đập vào đầu gối của gã. Càn Kình đánh nát hai đầu gối, đôi tay lật ra chặt vào vai Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo, đập nát xương vai.

Mọi người không kịp thấy Càn Kình ra tay thế nào thì bốn Chiến Sĩ vây công đã ngã xuống đất như vũng bùn. Đầu gối, cổ chân, cổ tay, khuỷu tay, xương bả vai đều vỡ nát.

Phế, hoàn toàn phế! Dù có Dược sư cao cấp khoa xương thì tối đa chỉ nhờ vào công cụ giúp người bệnh đi đứng, ăn cơm, sử dụng đồ vật, còn muốn chiến đấu thì đời này chỉ có trong mơ.

Càn Kình nhìn Ma Pháp Sư, nhẹ nhàng giơ tay lên:

- Ngươi tự xử hay ta ra tay?

Hai tay Ma Pháp Sư siết chặt ma pháp trượng, sợ hãi đến mắt ngấn lệ. Chiến Sĩ trẻ tuổi này quá đáng sợ, biết rõ bọn họ là hỗ tợ của thành chủ đại nhân vậy mà còn ra tay độc ác đến thế, hắn không sợ thành chủ đại nhân tính sổ sao?

Ma Pháp Sư lắp bắp nói:

- Ta... Ta là hỗ trợ của thành chủ đại nhân...

Càn Kình cười khẽ. Bỏ qua Ma Pháp Sư này rất dễ, chỉ cần vẫy tay là được nhưng hôm nay tha cho gã, ngày mai sẽ có người tới cửa khi dễ.

Dùng đạo đức của mình cân lòng dạ người khác? Càn Kình không cảm thấy hắn có sức hấp người như thế, nếu không thì đã không gặp người như Ái Bích Giai.

Nếu tạm thời không thể dùng đạo đức của mình cảm hóa bọn họ thì... Càn Kình nhún vai, khiến kẻ nào muốn đến gây chuyện trước khi hành động suy nghĩ những người đi trước có kết cuộ như thế nào.

- Nếu ngươi không tự xử thì ta...

Ma Pháp Sư hét chói tai, dưới trường bào bay ra mười mấy phong nhẫn mắt thường trông thấy cắt vào người gã. Thịt nát bấy, xương cốt gãy.

Mã Hoành Văn nhéo mạnh đùi mình. Gã không nằm mơ chứ? Có chuyện như vậy? Ma Pháp Sư hỗ trợ của thành chủ đại nhân không có cả can đảm đấu với Chiến Sĩ trẻ tuổi, hắn mới giơ tay lên thì Ma Pháp Sư đã tự đánh mình tàn phế?

Người đứng xem trong tiệm khó tin nhìn nhau, Chiến Sĩ trẻ tuổi này thật là quá đáng sợ.

- Ngươi... Ngươi...

Tư Đồ Nghệ Tiêu nằm sấp trên mặt đất nhìn Càn Kình xoay người định đi, nói:

- Ngươi... Ngươi có gan hãy để lại tên...

Càn Kình một tay chống cằm suy nghĩ. Gây chuyện trong Vĩnh Lưu thành, nếu hắn không muốn trốn thì rất khó đánh lừa thành chủ Lý Đức Ước Khắc điều tra, không bằng thẳng thắn thừa nhận. Sau này sẽ ra sao thì Càn Kình không cần biết, nếu không thể chăm lo cho người bên cạnh mình hiện tại thì nói gì đến về sau?

- Càn Kình.

Tư Đồ Nghệ Tiêu nghe cái tên này thì người khẽ run, mắt toát ra độc ác khó tả.

- Ngươi... Ngươi chính là Càn Kình?

Càn Kình hơi bất ngờ, phu nhân thành chủ chưa từng gặp mặt lại biết tên của hắn.

- Ta nhớ ngươi, nhớ kỹ ngươi...

Tư Đồ Nghệ Tiêu gồng người kéo lê thân thể đau nhức, mắt đầy hận thù lầm bầm:

- Ta nhớ ngươi, nhớ kỹ ngươi...

Càn Kình nhìn ánh mắt độc á của Tư Đồ Nghệ Tiêu, tinh thần run lên. Ánh mắt của nữ nhân này độc ác đáng sợ, là ánh mắt không chết không ngừng, hay là giết nàng ngay tại chỗ để tránh tai họa về sau?

Cổ Nguyệt Gia Anh giật nhẹ tay áo Càn Kình, nhỏ giọng nói:

- Nàng dù gì cũng là phu nhân thành chủ, ở đây không hợp...

Càn Kình nhìn ánh mắt người xung quanh, tuy trong đó có trào phúng Tư Đồ Nghệ Tiêu nhưng đa phần là sợ hãi, chán ghét, thật sự căm ghét.

Đó là phản ánh chân thật khi người đứng trên nhìn thấy lực lượng uy hiếp được bọn họ. Chiến Sĩ ở trong mắt lão chẳng qua là lực lượng chống đỡ ma tộc, khi loại lực lượng này uy hiếp dến bọn họ thì sẽ...

Càn Kình lắc đầu xoay người đi ra cửa. Nữ nhân này thật rắc rối, hôm nay không hợp giết nàng. Trên người Tư Đồ Nghệ Tiêu bị thương, nếu chết thì sẽ liên quan đến Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Nhưng để Tư Đồ Nghệ Tiêu sống là tai họa. Tư Đồ Nghệ Tiêu là phu nhân thành chủ, có tài nguyên rất lớn để điều động, nhiều người muốn nịnh bợ thành chủ nhưng không được sẽ luồn sang phu nhân.

Nữ nhân này không phải loại người chỉ đối phó một người rồi thôi, mục tiêu của Tư Đồ Nghệ Tiêu bao gồm nhóm Cổ Nguyệt Gia Anh.

Cổ Nguyệt Gia Anh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đều có năng lực tự bảo vệ mình nhưng La Thanh Thanh thì kém rất nhiều. Càn Kình ngoái đầu lại cố ý vô tình liếc Tư Đồ Nghệ Tiêu, khắc hình dạng nàng trong đầu rồi bước ra ngoài.

- Chuyện đau đầu tạm thời gác qua một bên.

Cổ Nguyệt Gia Anh tản bộ trên đường, nói:

- Bích Lạc còn thiếu một đôi giày và trang sức tương ứng. Ngươi thiếu bộ đồ, đai lưng và giày.

La Thanh Thanh cảm giác ánh mắt của Cổ Nguyệt Gia Anh, liếc trộm Càn Kình.

La Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi Cổ Nguyệt Gia Anh:

- Thật sự để ta phối hợp?

Cổ Nguyệt Gia Anh gật đầu, nói:

- Bình thường ngươi đi dự tiệc, thấy nhiều, cho ngươi quyền trang điểm Càn Kình lần đầu tiên.

Mặt La Thanh Thanh lộ vẻ vui sướng, liên siết chặt tay, đôi mắt tròn xoe xoay tròn liếc qua liếc lại mỗi một tiệm quần áo tìm trang phục nào thích hợp.

Nữ nhân có đáng sợ không?

Trước kia Càn Kình không cảm thấy nữ nhân đáng sợ, đặc biệt là mỹ nữ dịu dàng như La Thanh Thanh. Trong ấn tượng của Càn Kình thì kiểu mỹ nữ dịu dàng này một cơn gió thổi sẽ bay ngay.

Theo chuyến dạo phố thì Càn Kình phát hiện nữ giới dịu dàng khi bọn họ bắt đầu dạo phố sẽ toát ra sức sống vô cùng, sức chiến đấu đáng sợ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-922)