← Ch.448 | Ch.450 → |
- Đúng rồi, chắc chắn là vậy.
Tay phải hiệu trưởng Y Sa đánh vào bàn tay trái:
- Chắc chắn là thế! Nếu không thì tiểu tử Càn Kình không cần chạy nhanh như vậy. Càn Kình trọng thương hai người là vì chấn nhiếp kẻ khác muốn hôi của. Tiểu tử này chẳng những thực lực khá mà trên người có nhiều bí mật, đầu óc rất thông minh. Sau này cần tìm thời gian quan sát hắn thêm, bây giờ nên đi chuẩn bị yến hội đêm nay của thành chủ.
Vĩnh Lưu thành phồn hoa như ngày thường, nhưng trong sự phồn vinh có không khí thiết huyết sắt thép.
Càn Kình ngồi trên xe ngựa nhìn đường phố Vĩnh Lưu thành. Từ sáng sớm trên đường đã tăng nhiều Chiến Sĩ thủ thành mặt mày nghiêm nghị.
Trước cửa Hồng Lưu Chiến Bảo thì yên bình, tình huống trên đường Vĩnh Lưu thành lại hoàn toàn khác.
- Tiểu tử, hôm nay tan học trễ vậy?
Vẻ mặt Mộc Quy Vô Tâm hớn hở bước nhanh ra khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo, nói:
- Nào nào nào, chúng ta tâm sự đi.
Càn Kình tránh sang một bên ý bảo Bích Lạc về phòng trước.
Mộc Quy Vô Tâm choàng vai Càn Kình quay về phòng, ngồi chễm chệ trên giường.
Mộc Quy Vô Tâm nói:
- Có thấy tình huống trên đường không?
Càn Kình cầm bình trà lên súc ly, sau đó rót nước vào. Càn Kình gật đầu, chờ bảo chủ Hồng Lưu Chiến Bảo tiếp tục nói.
- Sáng hôm nay lại có ba người Lôi gia bị giết.
Mộc Quy Vô Tâm túm lấy một ấm trà khác tu miệng bình ừng ực.
Mộc Quy Vô Tâm nói:
- Ta đã điều tra ba người này có tham gia chuyện ám sát ngươi.
Càn Kình hiểu ra, gật gù. Hèn chi. Đại gia tộc như Lôi gia ban ngày ban mặt bị sát thủ giết ba người, ở trong mắt thành chủ đại nhân là chuyện lộng hành nghiêm trọng. Nếu không phái nhiều Chiến Sĩ thủ thành đi tìm kiếm thì không chỉ không biết ăn nói thế nào với Lôi gia mà còn có Chân Sách hoàng triều nhìn.
- Đêm nay gia chủ của Lôi gia sẽ đi nhà thành chủ tham gia yến hội.
Mộc Quy Vô Tâm đặt ấm trà lên bàn, nói:
- Chắc có thể khiến mấy người Lôi gia chết nữa. Ngươi đi chuẩn bị, đêm nay mang nhóm Thanh Thanh cùng đi. Tiếp xúc với nhiều người sẽ giúp cho thương nghiệp của Thanh Thanh.
- Rồi, lát nữa gặp.
Càn Kình đứng dậy ném ly trà mình đã uống vào đấu giới, bước nhanh ra ngoài cửa.
- Này này này... Tiểu tử, ly trà của ta!
Mộc Quy Vô Tâm nhe răng nhếch miệng hét vài tiếng hướng bóng lưng Càn Kình, bất đắc dĩ thở dài.
Mộc Quy Vô Tâm lắc đầu, nói:
- Cha nó, lúc trước toàn là lão tử cướp đồ của người khác, hôm nay bị tiểu tử này giật đồ, không uổng là người nối nghiệp tương lai của Hồng Lưu Chiến Bảo. Ta vừa vui vừa đau lòng.
Càn Kình đẩy cửa phòng đơn trong sân Hồng Lưu Chiến Bảo, mí mắt nâng lên. Lớn hơn trước một vòng, vốn ánh sáng trong phòng vì mặt trời lặn mà hơi tối bây giờ căn phòng sáng như có cả vầng mặt trời.
Bích Lạc, Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Bốn mỹ nữ mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp, ai nấy đều khiến người lóe mắt chứ nói gì bốn mỹ nữ đứng chung, xếp hàng cùng xuất hiện thật sự bằng với mặt trời treo cao vào ban ngày.
- Rốt cuộc ngươi đã về.
Hai tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cầm thân trên lễ phục kiểu nam, cười híp mắt đi hướng Càn Kình.
Cổ Nguyệt Gia Anh mặt hồng hào rụt rè, hai tay cầm đồ lót màu trắng phối với lễ phục phần trênđi tới gần Càn Kình.
Tay Cổ Nguyệt Gia Anh cầm quần lễ phục dạ hội, Bích Lạc thì cầm đai lưng.
Càn Kình thấy lạnh sống lưng. Đang làm cái gì? Càn Kình là nam nhân không đẩy ngã nữ nhân chẳng lẽ sẽ bị bọn họ đè sao?
- Ta tự đến, tự đến!
hai tay Càn Kình vội quơ y phục trong tay Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Bích Lạc, chạy nhanh như chớp về phòng. Càn Kình nghe tiếng cười của mấy mỹ nữ Bích Lạc, Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy phía sau lưng, tay chân luống cuống mặc đồ.
Cổ Nguyệt Gia Anh đến gần mở cửa phòng Càn Kình ra, đôi tay sửa sang lại y phục cho hắn, ôm một tay hắn. Cặp ngực to co giãn nhẹ chạm khuỷu tay, dọc điện dọc theo cánh tay Càn Kình xông lên não.
La Thanh Thanh nhìn động tác của Cổ Nguyệt Gia Anh, bản năng liếc Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, vừa lúc ma nữ xinh đẹp cùng nhìn hướng nàng.
Khoảnh khắc ánh mắt La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy va nhau, hỏa hoa xen lẫn địch ý đốt cháy trên không trung.
Ngay sau đó hai mỹ nữ nghiêm người, cùng cất bước chạy sang bên cạnh Càn Kình.
Còn một cánh tay có thể ôm chứng minh có một danh ngạch. Hai mỹ nữ La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bất chấp rụt rè, chạy nhanh tới cánh tay trống của Càn Kình.
Da đầu Càn Kình tê dại, có cảm giác bị bầy sói nguy hiểm nhắm vào khi đi trong rừng.
- Tới trước được trước, ha ha ha ha ha ha!
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ỷ vào bản lĩnh giỏi giành trước kéo tay Càn Kình, vẻ mặt đắc ý nhìn La Thanh Thanh ủ rũ.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nói:
- Thanh Thanh muội muội, lần sau cố gắng lên.
La Thanh Thanh cúi đầu, vẻ mặt suy tư. La Thanh Thanh bỗng ngẩng đầu lên, đi hướng Càn Kình.
La Thanh Thanh hỏi:
- Kình ca ca, điệu nhảy thứ hai trong vũ hội có nhảy cùng ta không?
Vẻ đắc ý đông lại trên mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, độc nhãn xinh đẹp ngơ ngác nhìn La Thanh Thanh. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không thể tin mỹ nữ này ở trước mặt Càn Kình luôn có vẻ rụt rè vậy mà hôm nay can đảm như vậy, nàng sơ sẩy một chút đã bị giành trước.
- À, tốt.
Càn Kình phát hiện đối mặt Càn Chiến Huyền không rắc rối bằng đối phó bốn nữ nhân.
- Tiểu Vũ muội muội.
La Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Lần sau đừng chỉ nhìn đằng trước mà còn phải ngó sau lưng, làm tỷ tỷ hôm nay dạy cho ngươi ít chuyện.
Thanh Thanh muội muội... Tiểu Vũ muội muội...
Khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh của Cổ Nguyệt Gia Anh nở nụ cười. Bởi vì Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xuất hiện khiến Cổ Nguyệt Gia Anh nhanh chóng trưởng thành, đây là việc tốt.
- Cha nó, Càn Kình, tiểu tử nhà ngươi...
Mộc Quy Vô Tâm nhìn Càn Kình bước ra đại đường, tròng mắt to hơn bình thường gấp đôi, các Chiến Sĩ xung quanh cũng ngây ngốc.
Bốn siêu mỹ nữ mặc lễ phục dạ hội có sức sát thương quá lớn! Nhiều Chiến Sĩ có mặt tại đây từng đi chiến trường nhân ma, sặp biết bao sinh tử nhưng chưa thấy cái nào có sức sát thương như vậy.
- Tinh Thần vĩ đại ơi...
Mộc Quy Vô Tâm ngửa đầu hú dài, trông có vẻ rất rung động:
- Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta rốt cuộc có nữ nhân.
Càn Kình ngẩn người, chớp chớp mắt, phản xạ nhìn bốn phía. Hồng Lưu Chiến Bảo thật sự không có nữ nhân?
Các Chiến Sĩ gật đầu, vẻ mặt đúng là thế. Đám Chiến Sĩ vây quanh Mộc Quy Vô Tâm, Càn Kình đằng trước và mặt sau đi ra Hồng Lưu Chiến Bảo, lên xe ngựa chạy hướng phủ thành chủ.
Dưới ráng chiều, hai bên đường lớn trước cửa phủ thành chủ đậu đầy xe ngựa trang sức cực kỳ hoa lệ biểu minh hôm nay người đến tham gia yên hội có thân phận, địa vị cao.
- Gia chủ của Lôi gia, Lôi Chấn đến...
Ngoài phủ thành chủ, một đội xe ngựa hoa lệ chưa ngừng lại thành viên phủ thành chủ đứng trước cửa từ xa thấy tiêu chí lập tức cao giọng hét.
*****
Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư trên đoàn xe nhảy xuỗnge ngựa, thùng xe, quay quanh chiếc xe ngựa hoa lệ nhất, cảnh giác quan sát bốn phương tám hướng. Đấu khí mơ hồ phát ra từ thân thể Chiến Sĩ, tinh thần lực của Ma Pháp Sư tùy thời đạt đến trạng thái cao nhất. Ma Pháp Sư có thể tùy thời mở ra quyển trục ma pháp bên người, nhanh chóng tổ thành ma pháp trận phóng ra ma pháp lớn ngay lập tức.
Lôi Chấn vén mành thùng xe, thói quen nâng tay vuốt mái tóc bạc như tuyết, đôi mắt sắc bén liếc tình huống bốn phía. Khi Lôi Chấn thấy xe ngựa Hồng Lưu Chiến Bảo thì trong mắt lóe tia độc ác.
Vĩnh Lưu thành chỉ lớn có bấy nhiêu, thế lực dám ra tay với Lôi gia hai bàn tay đếm hết. Mấy ngày nay kết thù sâu nhất là ai, ngu ngốc đều đoán được. Đoạn thời gian này thành viên Lôi gia bị ám sát, Lôi Chấn luôn nghi ngờ là Hồng Lưu Chiến Bảo làm nhưng không bắt được chứng cứ gì.
Những sát thủ lẻn vào Lôi gia nếu không phải giết người xong thành công rời đi thì là lúc bị bắt liền tự sát, không lộ ra tin tức gì. Lôi gia vẫn không thể chộp được chứng cứ.
Mộc Quy Vô Tâm đẩy cửa xe, thân thể cao lớn chen ra khỏi thùng xe, ánh mắt và giọng nói đầy khiêu khích Lôi Chấn.
- Nhìn cái gì? Chưa từng thấy trai đẹp sao?
Ngực Lôi Chấn tức nghẹn nhưng bị người nhét cục bùn vào miệng. Làn da bảo dưỡng rất tốt đỏ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Vô Tâm. Từ tối hôm qua đến bây giờ Lôi gia đã chết sáu người, sáu trực hệ! Toàn là thành viên ở vị trí quan trọng trong Lôi gia!
- Còn nhìn nữa? Mặt đã hồng lên, không lẽ ngươi yêu ta?
Bàn tay to vỗ sau gáy, Mộc Quy Vô Tâm nói:
- Đáng tiếc là ta không có cảm giác với ngươi, bỏ cuộc đi.
Các khách khứa đến tham gia yến hội thấy Mộc Quy Vô Tâm đều dạt sang bên cạnh, sợ hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo hiện tại nổi tiếng nhất Vĩnh Lưu thành, có phong cách nhất nhìn trúng mình.
- Phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp, Đại Ma Pháp Sư tiên sinh Tư Đạt Khắc đến...
Tư Đạt Khắc mặc trường bào ma pháp đỏ rực, tay cầm ma pháp trượng trị giá trăm vạn kim tệ, cười lễ phép gật đầu với các vị khách, bắt mắt nhất trong đám đông.
- Ủa?
Tư Đạt Khắc liếc thấy Càn Kình đứng bên cạnh, gã ngây người, nụ cười lễ phép, khuôn mặt toát ra vẻ giật mình, hầu kết nhích lên nhích xuống. Tư Đạt Khắc nuốt nước miếng, mắt liếc nhanh Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Bích Lạc cuối cùng dừng lại trên người Càn Kình. Trong mắt Tư Đạt Khắc đầy ghen tỵ.
Tư Đạt Khắc thở dồn dập. Tiểu tử tên Càn Kình này lần trước lúc gặp hắn bên cạnh chỉ có hai mỹ nữ, tại sao mới có mấy ngày không gặp con số lên đến bốn người? Thật khiến người ghen ghét! Cô nàng Cổ Nguyệt Gia Anh là nữ nhi của Lôi Địch chết tiệt, không thể đụng vào. Còn ba nữ nhân kia...
Phải cướp lấy!
Tư Đạt Khắc cố gắng điều chỉnh hô hấp, mắt liếc qua liếc lại ba mỹ nữ La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Bích Lạc, trong lòng thầm quyết định phải buộc ba nữ nhân này lên giường mình. Chiến Sĩ thô lỗ như Càn Kình làm sao xứng có được mỹ nữ như vậy, một lúc đến bốn người! Càn Kình cho rằng hắn là ai? Thân vương hay hoàng đế Chân Sách hoàng triều?
Càn Kình cảm giác ánh mắt của Tư Đạt Khắc, duỗi hai tay gom bốn mỹ nữ vào ngực mình như gà mái bảo vệ gà con, cố ý vô tình liếc Tư Đạt Khắc. Càn Kình chậm rãi đi vào phủ thành chủ.
- Lão lưu manh Tư Đạt Khắc!
Mộc Quy Vô Tâm nhỏ giọng nói bên tai Càn Kình:
- Tiểu tử, hãy cẩn thận chút, hình như lão lưu manh này nhìn trúng nữ nhân của ngươi. Hắn là lưu manh nổi tiếng trong Vĩnh Lưu thành.
Giọng Mộc Quy Vô Tâm rõ to nhưng làm bộ như đang nói nhỏ khiến mỗi người đến tham gia yến hội đều nghe rõ ràng. Có khách chứa gật gù phụ họa. Mặt Tư Đạt Khắc từ trắng biến xanh đen, bàn tay nắm ma pháp trượng nổi gân xanh, oán hận trừng bóng lưng Mộc Quy Vô Tâm đi vào cửa.
Nếu không phải Lôi Địch nhập thánh!
Tư Đạt Khắc thở hắt ra ổn định cảm xúc, chửi thầm trong bụng. Nếu không phải Lôi Địch nhập thánh thì lão tử sớm mang Thủy Tinh Ma Pháp Tháp san bằng Hồng Lưu Chiến Bảo của ngươi, khiến Công Hội Chiến Sĩ vĩnh viễn biến mất trong Vĩnh Lưu thành!
- Hình như tâm trạng của phó hội trưởng Tư Đạt Khắc không được tốt.
Lôi Chấn lấy lại khí thế ung dung cao quý ban đầu, chậm rãi bước tới gần Tư Đạt Khắc.
Lôi Chấn mỉm cười nói:
- Hội trưởng Mộc Quy Vô Tâm hiện nay là thực lực nổi nhất 6c chúng ta, người được hắn nói hai câu xem như may mắn.
- Vậy sao?
Tư Đạt Khắc quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lôi Chấn.
Tư Đạt Khắc nói:
- Nghe nói mấy hôm trước Lôi gia chủ đàm phán với Hồng Lưu Chiến Bảo, hội trưởng tiên sinh Mộc Quy Vô Tâm vĩ đại không nể mặt lão nhân gia người? Ta nghe nói hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta cầm hai rìu chiến vui vẻ đưa tiễn người đi?
Khuôn mặt già nau của Lôi Chấn sa sầm, mắt lóe tia sáng lạnh xuyên qua đám người nhìn bóng lưng Càn Kình. Nếu không phải thằng khốn chết tiệt kia thì hôm đó gã chuẩn bị có khả năng khiến Mộc Quy Vô Tâm mềm giọng, đạt đến mục đích mong muốn.
Nhưng ở phút mấu chốt nhất! Mặt Lôi Chấn xám xịt, biểu tình gần như tuyệt vọng. Hôm đó Lôi Chấn mang theo phó hội trưởng Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành Lôi Quang Minh sau khi nhìn quá trình Càn Kình đúc thì Lôi Quang Mnh dùng biểu tình, giọng điệu tuyệt vọng nói cho Lôi Chấn biết ở kỹ thuật đúc, gã là phó hội trưởng Công Hội Thiết Tượng tuyệt đối không sánh bằng Càn Kình.
- Có lẽ sư phụ của ta, hội trưởng đại nhân có cách. Chờ lão nhân gia đúc xong hồn binh nghiên cứu hai năm thì đó sẽ là đại hội thiết tượng Chân Sách hoàng triều.
Chờ khi hội trưởng Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành đúc xong thanh hồn binh? Lôi Chấn thở hắt ra bức bối trong ngực. Gã không thể chờ đợi lâu như vậy! Nếu Công Hội Thiết Tượng tạm thời không có ai áp chế được Càn Kình thì Lôi Chấn sẽ tự nghĩ cách trực tiếp thuê sát thủ giết Càn Kình.
Nhưng tại sao Càn Kình còn sống? Lôi Chấn khó hiểu nhìn hướng Càn Kình khuất bóng. Lôi Chấn lấy ra năm vạn Càn Kình mua mạng Càn Kình, tối hôm qua hắn nên chết rồi mới đúng.
- Lôi Chấn tiên sinh, bản thân ta cảm thấy không thể để Hồng Lưu Chiến Bảo cứ kiêu căng như vậy mãi được.
Tư Đạt Khắc và Lôi Chấn sóng vai đi hướng phủ thành chủ, mỉm cười nho nhã lễ độ, giọng nói thì đầy độc ác.
- Mấy ngày nay Lôi gia chịu thiệt thòi rất nhiều, nếu cứ để mặc Hồng Lưu Chiến Bảo thì... Hừ hừ.
Khóe mắt Lôi Chấn liếc Tư Đạt Khắc, lòng thầm mắng: Ngươi cũng không phải thứ tốt! Lúc Hồng Lưu Chiến Bảo quét Lôi gia chúng ta thì Thủy Tinh Ma Pháp Tháp các ngươi rảnh rỗi sao? Trạm vạn chuyển hàng hóa của Lôi gia bị Thủy Tinh Ma Pháp Tháp các ngươi cướp đi, bây giờ ngươi giả bộ người tốt trước mặt ta?
- Hay là chúng ta hợp tác?
Tư Đạt Khắc chắp hai tay sau lưng xoay ma pháp trượng đắt tiền, nói:
- Hai ta hợp tác có thể chèn ép Hồng Lưu Chiến Bảo ra khỏi Vĩnh Lưu thành, khi đó Thủy Tinh Ma Pháp Tháp chúng ta chỉ lấy ba phần sản nghiệp của Hồng Lưu Chiến Bảo, tặng Lôi gia bảy phần.
← Ch. 448 | Ch. 450 → |