← Ch.460 | Ch.462 → |
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đi vào một gian phong, ngoái đầu, ánh mắt dụ dỗ Càn Kình chợt phát hiện có người che chính giữa. Là Bích Lạc? Không, là Hoàng Tuyền!
Nếu Hoàng Tuyền đi ra... Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bĩu môi, đá lông nheo với Càn Kình xuyên qua Hoàng Tuyền, cửa phòng khép hờ đóng kín.
- Hoàng Tuyền...
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nằm trên giường lớn mềm mại, hai tay gác sau đầu, độc nhãn xinh đẹp chớp lóe thắc mắc khó hiểu.
- Tại sao có nữ nhân mạnh đến mức này? Không nói đến Đại Ma Pháp Sư, chắc bây giờ đã là Đại Ma Pháp Sư lục giai. Nàng tu luyện như thế nào? Không lẽ năm nay sẽ trùng kích ma đạo?
Tối hôm qua! Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không quên đêm khuya xuống giường thấy trong sân có bóng người, trong tình huống không tiện khởi động chiến thân huyết mạch bị đóng băng.
Nếu khởi động chiến thân huyết mạch thì sao? Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nghiêm túc suy nghĩ, sợ là nàng vẫn không phải đối thủ của nữ nhân quái dị kia. Trừ phi Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sử dụng Hủy Diệt Ma Nhãn hoặc tiến vào Tru Ma lục chiến mới mong thắng được.
Tru Ma lục chiến...
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười khổ. Dù có thực lực Chiến Sĩ huyết mạch thì không thể ngủ một giấc từ Tru Ma nhất chiến lên đến Tru Ma lục chiến được, cần khổ luyện.
- Có thể mời ta nhảy một điệu sao?
Càn Kình ngơ ngác nghe Bích Lạc hỏi, chất phác gật đầu, máy móc vươn cánh tay mời, lòng thầm tò mò hôm nay làm sao vậy? Tại sao ai cũng muốn khiêu vũ với mình? Không lẽ kỹ thuật nhảy của ta rất cao siêu?
Nhảy xong một bản, Hoàng Tuyền không nói câu nào, lấy ra ma hạch Càn Kình tặng, nghiên cứu cẩn thận.
Càn Kình đứng ở một bên nhìn. Tuy trong ma hạch Sa Mãng thiếu một ma pháp trận quan trọng, bị Đoạn Phong Bất Nhị thức tỉnh huyết mạch Cửu Đầu Xà hấp thu đi nhưng không thể khinh thường ma pháp trận khác. Tuy nhiên muốn lấy ra, phân tích các ma pháp trận đó rất rắc rối.
Dủ đổi một Đại Ma Pháp Sư, thiên tài Đại Ma Pháp Sư muốn hiểu rõ mọi thứ không phải chuyện dễ.
Khi huyết mạch Cửu Đầu Xà thức tỉnh thì ma pháp trận trong ma hạch đều bỉ lấy ra. Hơi vận chuyển ma lực rót vào trong ma hạch sẽ có ma pháp trận bắn ra, nhưng dù nó có bắn ra muốn tìm hiểu tất cả không dễ dàng.
Ma pháp không phải là ngươi xếp hàng nguyên tố ném ma pháp ra ngoài là học được.
Tuy Càn Kình không thể sử dụng ma pháp nhưng hắn hiểu rõ về ma pháp, muốn hiểu nguyên lý nhất định thì mới hiểu được ma pháp, mới có cơ hội khám phá ra ma pháp mới.
- Ma pháp trận này có vấn đề gì sao?
Càn Kình ngồi trước mặt Hoàng Tuyền, nhìn chăm chú vào ma pháp cao cấp Sa Bích.
Hoàng Tuyền không đáp, tay nhẹ chỉ vào ma pháp trận. ảnh chiếu ma pháp trận liên tục phóng đại vị trí Hoàng Tuyền chỉ, xuất hiện vài chuỗi thứ tự ma pháp kỳ dị.
Càn Kình nhìn chăm chú vào xếp hàng nguyên tố ma pháp. Chỗ này đúng là rất lạ, dù muốn xếp hàng nguyên tố ma pháp tại đây cũng rắc rối.
- Những xếp hàng này chắc khống chế vận chuyển?
Trên khuôn mặt lạnh băng lần đầu tiên lộ ra ngạc nhiên. Chẳng phải nam nhân này hoàn toàn không tu luyện ma pháp sao? Tại sao hắn nhìn sơ đã xem thấu thứ nàng nghiên cứu mấy ngày mới hiểu được?
- Thật ra có thể sửa chữa thứ này, dù sao Sa Mãng và tinh thần lực, những thứ khác đều có điều khác biệt.
Càn Kình dựa theo tri thức học được minh văn ma pháp nghiêm túc phân tích:
- Thân thể người và Sa Mãng khác nhau, nếu giảm bớt phần chuyển vận rồi đảo thứ tự nguyên tố thế này, hình thành giao nhau chuyển vận mà không phải đơn...
Xào xạc xào xạc!
Bụi cát trong bùn đất bay lên trời hình thành vòi rồng hoặc như bức tường bao vây Càn Kình.
- Lợi hại dữ vậy?
Càn Kình ngạc nhiên nhìn Hoàng Tuyền. Càn Kình sớm biết nữ nhân này là thiên tài ma pháp nhưng học thứ tự một nguen tố ma pháp siêu nhanh, vận dụng quen thuộc hơn cả Ma Pháp Sư khác luyện tập cả ngàn lần, thật khiến người giật mình.
Hoàng Tuyền thu lại ma pháp Sa Bích, đôi mắt tĩnh lặng như hồ sâu lóe tia sáng ngạc nhiên hơn Càn Kình gấp trăm lần. Đây là loại nam nhân gì? Nếu không phải sớm quen Càn Kình, biết hắn không có thiên phú ma pháp, thậm chí không cảm giác được tinh thần lực thì Hoàng Tuyền sẽ cho rằng Càn Kình là Đại Ma Pháp Sư gì đó.
Rõ ràng là một người không thể sử dụng ma pháp nhưng có thể tùy tiện sửa chữa sắp xếp chuyển vận ma pháp, thay đổi một ma pháp nhân loại không thể sửa chữa, có thể sử dụng và hiệu quả cao hơn cả Sa Mãng.
Cái... Này cần tri thức lý luận ma pháp thâm sâu biết bao? Hoàng Tuyền đánh giá Càn Kình. Tri thức lý luận ma pháp của Càn Kình từ đâu đến? Mới rồi Càn Kình chỉ điểm dù là Ma Đạo Sĩ cũng không thể làm được trong phút chốc.
Càn Kình cảm giác ánh mắt của Hoàng Tuyền, lòng thấp thỏm dời ánh mắt nhìn ma hạch Sa Mãng. Càn Kình hoàn toàn không nhận ra hắn là kẻ ngốc trong ma pháp vậy mà lý luận ma pháp mạnh mẽ đủ để khiến Ma Đạo Sĩ, Ma Đạo Sư xấu hổ đập đầu vào tường tự sát.
- Ma pháp trận này lại có vấn đè gì?
Hai tay Hoàng Tuyền điểm mở một ma pháp trận khác, lần này là mặt khống chế ma pháp có vấn đề. Bên trong ma hạch Sa Mãng có ma pháp ám hệ cực kỳ đặc biệt, chắc là thuật hăm dọa khiến cảm xúc người dao động mạnh trong chớp mắt.
Ma pháp nhìn như không có ích gì nhưng Càn Kình có cảm giác rộng mở tầm mắt. Thật là ma pháp lợi hại. Nếu hai cường giả đánh nhau, một bên đột nhiên bị loại ma pháp này công kích, đấu kỹ hộ thể, đấu khí không thể ngăn được ma pháp, vậy người bị ma pháp công kích sẽ dao động cảm xúc dễ dàng xuất hiện sơ hở. Nếu là Ma Pháp Sư càng có khả năng tinh thần rối loạn, đầu nổ tung tại chỗ.
- Cách suy nghĩ của Sa Mãng càng đơn thuần hơn nhân loại, cho nên chúng nó chỉ cần khống chế một điểm là được.
Càn Kình chống cằm nghiêm túc cho ý kiến:
- Nếu biến điểm khống chế thành ba thì sẽ có hình tam giác ổn định, vậy thì khống chế càng vững vàng...
Hoàng Tuyền không nói chuyện, ngạc nhiên nhìn Càn Kình. Hoàng Tuyền giơ tay mở ma pháp trận thứ ba, thứ bốn, thứ năm.
Chưa đến một canh giờ ngắn ngủi, bảy ma pháp trận không thích hợp nhân loại học tập trong ma hạch Sa Mãng đều biến thành dễ học.
Hoàng Tuyền nhìn Càn Kình quay về phòng ngủ, nhẹ lắc đầu. Trước giờ Hoàng Tuyền luôn cho rằng nàng có thiên phú nhất về ma pháp, là thiên tài ma pháp có xúc giác nhất. Hoàng Tuyền không ngờ Càn Kình không thể tu luyện ma pháp vậy mà...
Hoàng Tuyền ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao. Không lẽ bởi vì Bích Lạc có xúc giác ma pháp làm thần Tinh Thần cũng phải ghen tỵ, cho nên giáng xuống nguyền rủa khiến hắn không thể tu luyện ma pháp? Một người hoàn toàn không thể tu luyện ma pháp thì không bao giờ có khả năng tập trung chú ý vào nghiên cứu ma pháp trận, vậy chắc hắn có xúc giác trời sinh với ma pháp.
- Thật không ngờ, hóa ra ma pháp trận trong Sa Mãng đơn giản đến vậy. Tại phù văn lão sư 6a dạy thứ cơ bản nhất.
Càn Kình cầm mũ ma pháp chụp lên đầu, cảnh tượng quen thuộc lướt nhanh trước mắt. Thân thể Càn Kình xuất hiện trong thôn nhỏ bình yên, cửa Âu Lạp Khắc đấu khí phòng vẫn đóng kín như bình thường.
*****
Càn Kình đứng trước cửa, suy tư một lúc vươn hai tay đẩy cửa ra. Phân Kim Liên Trảm huyết mạch Thiết Tí Đường Lang trong đấu tâm nhanh chóng hình thành, sau khi vỡ ra lại tự động tổ hợp trong thời gian ngắn, tất cả khác biệt lớn với lúc trước Càn Kình tiếp xúc thứ tự đấu khí.
- Âu Lạp Khắc lão sư.
Càn Kình nhìn cường giả khoanh chân ngồi giữa phòng giống như đao.
Càn Kình nói:
- Ta lại đến đá quán.
- Lại tới nữa?
Một tay Âu Lạp Khắc ấn đầu gối đùi phải, đứng dậy. Âu Lạp Khắc cười híp mắt nhìn Càn Kình.
Âu Lạp Khắc hỏi:
- Xem chỗ của ta là cái gì? Ngươi cho rằng chỗ của ta muốn tới thì tới, muốn đổi thưởng liền đổi thưởng sao?
Càn Kình ngẩn ra, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ vài giây, thành thật gật đầu. Tuy nơi này hơi khó khăn nhưng Âu Lạp Khắc đại thúc chưa từng khó xử hắn quá mức, sao Càn Kình có thể nói dối sư trưởng như vậy?
- Tổ cha nó!
Âu Lạp Khắc trợn to mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Ta chưa từng thấy tiểu tử nào thành thật như vậy, dù đúng là vậy thì ngươi nên chừa cho ta chút mặt mũi! Không được, hôm nay ta phải đánh ngươi một trận! Nào nào nào! Ngươi muốn hỏi vấn đề đúng không? Tới tới tới! Đánh thắng rồi cứ mặc sức mà hỏi!
Càn Kình quan sát quanh Âu Lạp Khắc đấu khí phòng, hôm nay trừ Âu Lạp Khắc đại thúc và hắn ra không thấy ai khác, chẳng lẽ đại thúc định tự hành động? Hoặc Âu Lạp Khắc sắp thi triển đấu thân thứ hai?
- Tiểu tử có từng thử số đông đánh số ít chưa?
- Số đông đánh số ít?
Càn Kình nhớ lại chiến đấu lúc trước gặp phải, nói:
- Đa số gặp tình huống bị đánh họi đồng.
- Vậy sao?
Vẻ mặt Âu Lạp Khắc đầy quan tâm nói:
- Vậy ngươi càng cần tìm cơ hội rèn luyện. Làm Chiến Sĩ có lẽ sẽ gặp bất cứ tình huống nào.
Càn Kình đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh không có đối thủ nào. Không lẽ Âu Lạp Khắc đại thúc cùng đấu thân thứ hai đánh hắn?
- Lần đầu tiên chơi vậy đánh một trăm đi!
Âu Lạp Khắc lầm bầm búng tay, sau lưng xuất hiện hai Chiến Sĩ. Sau lưng hai Chiến Sĩ đứng bốn người, sau lưng bốn Chiến Sĩ có tám người. Bọn họ như mặt quạt xòe ra từ sau lưng Âu Lạp Khắc.
Năm mươi người! Trong chớp mắt sau lưng Âu Lạp Khắc xuất hiện năm mươi Chiến Sĩ, thực lực đều từ Tru Ma cửu chiến trở lên. Một trăm Chiến Sĩ cầm đủ loại vũ khí đao thương kiếm kích, tấm thuẫn chiến chuy.
- Cái này...
Càn Kình ngơ ngác nhìn đối thủ nhanh chóng sinh sôi, bọn họ là từ một luồng đấu khí phun ra từ người Âu Lạp Khắc tổ thành.
Đúng vậy, nói đúng hơn là những Chiến Sĩ địch thủ này đều là đấu thân thứ hai của Âu Lạp Khắc.
- Cái này...
Càn Kình ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt. Trong sách có ghi đấu thân thứ hai trước nay chỉ có thể ngưng kết một, tại sao đại thúc trước mắt chỉ mất thời gian ngáp một cái đã cô đọng một trăm đấu thân thứ hai? Ngó bộ dáng Âu Lạp Khắc còn dư sức cô đọng nhiều hơn nữa.
- Đây không phải đấu thân thứ hai.
Âu Lạp Khắc cười híp mắt lắ lư ngón trỏ tay phải, nói:
- Đây chỉ là đấu kỹ đặc biệt của ta, Thiên Quân.
- Thiên Quân?
Càn Kình đánh rùng mình. Nếu Âu Lạp Khắc thật sự làm ra một ngàn thứ giống vậy thì có thể tự mình tạo quân đoàn rồi. Nhưng dường như đấu kỹ này vô dụng.
Hai người có thực lực ngang ngửa nhau đối chiến, chia thực lực ra làm thứ này chẳng phải là suy yếu chính mình tìm chết sao? Nếu thực lực cách biệt quá xa thì không làm thứ này cũng không sao.
Dùng trong chiến tranh, một Chiến Sĩ phân tán thực lực cường đại làm sao có tác dụng lớn hơn Chiến Sĩ cường đại không phân tán thực lực?
Càn Kình không hiểu nổi đấu kỹ như vậy chế tạo ra có tác dụng gì?
- Tò mò loại đấu kỹ rác rưởi vô dụng này có hiệu quả gì đúng không?
Ánh mắt như đao của Âu Lạp Khắc co thể nhìn thấu lòng người, gã nói:
- Rất nhanh ngươi sẽ biết nó có ích lợi gì.
Âu Lạp Khắc dứt lời, hàng trăm Chiến Sĩ cùng phát ra tiếng rống, sóng âm như lật nóc phòng. Một trăm cái chân phải rầm một tiếng đạp đất, Càn Kình cảm giác đất dưới chân rung rinh như có động đất.
Sát khí ngưng kết thành băng thực thể, Càn Kình suýt thấy ảo giác không phải một trăm Chiến Sĩ mà là một ngàn, một vạn Ma võ sĩ cầm chiến đao, trường mâu nhỏ máu.
Hàng trăm Chiến Sĩ đẳng cấp thực lực Tru Ma cửu chiến!
Càn Kình hút ngụm khí lạnh, lấy đâu ra nhiều đấu tâm như vậy?
Âu Lạp Khắc đại thúc nhàn nhã ngồi trong góc phòng, bộ dáng thiếu gia ác độc vung tay chỉ hướng Càn Kình.
Âu Lạp Khắc hét to:
- Đánh cho ta!
Một trăm Chiến Sĩ Tru Ma cửu chiến giây lát tấn công như sói như hổ từ các hướng, khí thế phủ toàn trường, áp lực mạnh mẽ làm người ta không có thời gian suy nghĩ vấn đề đấu tâm.
Vạn Ảnh!
Vị trí thân thể Càn Kình biến mất cùng lúc có ba vũ khí đâm tới, chiến đao, trường mâu và chiến chuy. Sàn gỗ cứng bị đấu khí, vũ khí trùng kích chớp mắt hóa thành tro bụi, không còn cả mảnh vụn. Chỉ có ba tiếng đấu khí va chạm mặt đất nặng nề như tiếng trống trận.
- Tiểu tử, cho ngươi mượn Trảm Mã Đao dùng đây!
Trảm Mã Đao trong sân Bố Lai Khắc đại thúc bay ra từ bàn tay to cùa Âu Lạp Khắc, xuyên qua khe hở đám đông giống công kích hơn là cho mượn vũ khí cắm trước mặt Càn Kình.
Vũ khí vào tay!
Càn Kình không kịp làm bất cứ đánh trả nào, đáng giận hơn là có một mũi kình tiên từ không trung vạch một đường cong bắn tới.
Khoảng cách ngắn như vậy bắn đường cong? Da đầu Càn Kình tê dại, không kịp dùng công kích khác, cưỡng ép di chuyển Vạn Ảnh một lần nữa, nghênh đón vũ khí thứ sau chém tới.
Vạn Ảnh không phải vạn năng, ít nhất đối diện một trăm đối thủ trình độ ngang ngửa thì Vạn Ảnh có thể tránh thoát nhóm đầu tiên, nhóm thứ hai, nhưng không thể thoát khỏi vũ khí nhóm thứ ba!
Trường thương như long, xuyên vân vợt núi mang theo tiếng rít sắc bén xé gió đâm tới.
Càn Kình di động Vạn Ảnh siêu nhanh không chút ngừng lại càng tăng tốc thêm. Trong đám người thế này khựng lại một chút là sẽ đối diện vũ khí vô cùng vô tận, thanh trường thương đó không phải giết địch mà là giữ chân địch.
Con ngươi Càn Kình co rút. Con người và ma thú chiến đấu thật ra không quá khác, luôn có một số phụ trách bám chân, số khác công kích, còn kẻ ra tay dứt điểm thì núp trong bóng tối.
Công kích! Trước khi trường thương phát huy toàn bộ uy lực đánh loạn bước đi của địch mới sáng tạo ra lỗ hổng.
Giây phút chỉ mành treo chuông, trong đầu Càn Kình bản năng xẹt qua các cách ứng đối, tay cầm Trảm Mã Đao không dám đem Huyết Chiến Thất Thức hợp thành đệ bát thức. uy lực như vậy tuy bùng nổ thì cường đại nhưng sau khi sử dụng khó thể bù đắp lỗ hổng, nó càng thích hợp đấu một chọi một.
Kỹ xảo quần chiến? Chiến đao của Càn Kình chặt vào thân thương, hắn như khối băng trượt theo đường cắt vào tay đối thủ.
Xẹt!
Cổ tay cầm trường thương rung lên, bắn trường thương ra như phi đao còn kẻ địch thì nhanh chóng thụt lùi.
Chỗ trống!
Càn Kình thấy đối thủ thụt lùi chừa ra chỗ trống, bước tới một bước, chiến đao quét một chiến đao chém từ bên phải, đao quang sáng rực rỡ. Chiến đao của Càn Kình chạm nhẹ vào chiến đao kia là đối thủ đã lùi lại ngay.
← Ch. 460 | Ch. 462 → |