Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 489

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 489: Rốt cuộc ai mới là cường đạo ?
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Cảm giác?

Mộc Nột Thiên Sách mỉm cười nói:

- Khá thoải mái.

- Chỉ như vậy?

Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan nhíu mày nhìn Mộc Nột Thiên Sách.

- Chỉ có thế.

Mộc Nột Thiên Sách ngẩng đầu, hỏi ngược lại:

- Còn muốn có gì nữa?

[CHARGE=4]

Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan ngáp một cái, nói:

- Sau này vẫn là hai ngươi hành động.

Vẫn là hai chúng ta?

Mộc Nột Thiên Sách nhìn chằm chằm Hồng Triết Linh Quan, bỗng bật cười. Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan muốn thông qua hai người cùng nhau giết địch nói cho gã biết cái gì là chiến hữu, bằng hữu?

Bằng hữu?

Mộc Nột Thiên Sách cười khùng khục. Hoàng tộc không cần bằng hữu! Hoàng đế tương lai cần có đầu chỉ huy tỉnh tóa, khống chế cuộc sống người dân nguyên Chân Sách hoàng triều là đủ rồi.

Bằng hữu?

Mộc Nột Thiên Sách nhìn Càn Kình bên cạnh. Bằng hữu sẽ khiến người bị cảm tình chi phối, làm ra phán đoán sai lầm mất bình tĩnh do đến ảnh hưởng phương hướng chính xác.

- Đi đi.

Càn Kình đứng dậy đi hướng phế tích, nói:

- Chắc đám mã tặc đều có một hầm ngầm, nhìn xem bọn chúng cướp những thứ gì.

Mộc Nột Thiên Sách băng bó vết thương, vẻ mặt đầy hứng thú đi hướng đống đổ nát.

Một vạn năm ngàn kim tệ, sáu ngàn ngân tệ, một ít đao kiếm, thực vật, vải vóc...

Càn Kình nhìn hầm ngầm của đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ, bật cười. Nếu là mấy năm trước khi Càn Kình thấy những vật phẩm này sẽ mừng phát điên, bây giờ nhìn lại cảm giác đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ thật nghèo.

Một vạn năm ngàn kim tệ, là một món tài sản kếch sù. Càn Kình xuyên qua các loại hàng hóa chưa bán ra.

Băng Chủng Mặc Ngọc?

Càn Kình ngồi xổm trong một rương quặng sắt, nhặt lên một khối cỡ nắm tay, cùng loại quặng sắt. Đây đúng là Băng Chủng Mặc Ngọc dễ bị người nhìn lầm là ô vân thiết khoáng thạch.

- Thật không ngờ...

Càn Kình cầm Băng Chủng Mặc Ngọc, cười ha hả. Chắc đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ không biết Băng Chủng Mặc Ngọc, nếu không thì mang thứ này đi hội đấu giá cần gì làm mã tặc? Mọi người chia tiền tan nhóm cho rồi.

Giá trị của thứ này mắc hơn tổng giá trị toàn bộ vậtp hẩm trong hầm ngầm này gấp một trăm lần... Không! Nếu gặp người hiểu biết lại có tiền thì là gấp ngàn lần. Khoáng vật đặc biệt dù là rèn, hay dược tề, thậm chí thần bí dược tề, hoặc minh văn đều thông dụng.

Quan trọng nhất là thứ này tính ra cũng là một loại tài liệu chế tạo hồn binh, hoặc nên nói là tài liệu phụ tợ. Tính chất kiêm dung của nó cực tốt, có Băng Chủng Mặc Ngọc sẽ khiến hai loại vật chất hoàn toàn trái ngược dung hợp lại.

Có thể nói Băng Chủng Mặc Ngọc không chỉ là tài liệu cần thiết chế tạo hồn binh, có nó khiến xác suất thành công tăng cao một phần trăm đối với Càn Kình tự rèn.

Một phần trăm! Theo lý luận là rèn mười thanh hồn binh có thể ra một cái, xác suất thành công đủ khiến bất cứ Dược Tề Đại Sư nào ghen tỵ muốn nứt khóe mắt.

Dược tề, thần bí dược tề, hoặc minh văn, năng lực của Băng Chủng Mặc Ngọc ứng dụng khác cho những vật đó.

- Một khối Băng Chủng Mặc Ngọc to như vậy...

Ngón tay Càn Kình nhẹ xoay vật phẩm mới phát hiện.

- Chậc chậc, có thể dùng nhiều lần.

- Băng Chủng Mặc Ngọc?

Không biết từ khi nào Mộc Nột Thiên Sách đã đổi cây quạt mới phe phẩy trước ngực.

Mộc Nột Thiên Sách chạy tới trước nói:

- Ngươi là cái gì?

Càn Kình kỳ dị đánh giá cây quạt mới tinh trong tay Mộc Nột Thiên Sách, hỏi:

- Cái của ngươi...

- Trong đấu giới của ta còn có mấy trăm cây, ngươi cần không? Ta tặng cho một cây.

Mộc Nột Thiên Sách cười xòa nói:

- Chuẩn bị dư một chút luôn tốt. Băng Chủng Mặc Ngọc này là cái gì?

Bỏ mấy trăm cây quạt trong đấu giới? Càn Kình không thể hiểu nổi nhìn chằm chằm Mộc Nột Thiên Sách, tính cách điệu đàng cỡ nào mới làm ra chuyện như vậy?

- Một loại khoáng vật.

- Khoáng vật?

Mộc Nột Thiên Sách nhướng mày ra vẻ muốn hỏi đến cùng:

- Ta có học cách nhận biết khoáng vật, có thể nói ta biết đa số khoáng vật nhưng vì sao chưa từng nghe tên này?

Càn Kình bất đắc dĩ nhún vai. Càn Kình chỉ thấy khoáng vật trong bút ký của đám người Bố Lai Khắc đại thúc, gần như bút ký của người nào cũng viết Băng Chủng Mặc Ngọc là thứ rất hiếm hoi.

Càn Kình nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng tổng kết:

- Rất quý.

Mộc Nột Thiên Sách hỏi tới:

- Rất quý?

- Cực kỳ quý.

- Quý cỡ nào?

- Người không hiểu thì ra mấy đồng tiền, người hiểu sẽ ra một trăm vạn kim tệ, người hiểu cực kỳ rõ thì ra ngàn vạn kim tệ.

- Quý như vậy? Thế ngươi thuộc loại nào?

- Ta sẵn sàng bỏ ra tất cả kim tệ.

- Ý ngươi nói ngươi hiểu nhiều nhất?

- Không phải, người hiểu nhất nếu mua không được sẽ cướp hoặc trộm, tóm lại là quyết giành lấy.

- Nếu đáng giá như vậy thì sao ngươi cất đi?

- Ta tính toán độc chiếm, bởi vì trong mấy người chúng ta có ta là hiểu rõ nhất.

- Cũng đúng.

Mộc Nột Thiên Sách phẩy quạt đi sang một bên, cố gắng tìm kiếm trong số hàng hóa. Mộc Nột Thiên Sách muốn tìm thứ gì gã biết mà người khác không biết, vật phẩm có giá trị.

Chỉ tiếc không có nhiều trường hợp như vậy. Mộc Nột Thiên Sách tìm một vòng không thấy thứ gì đáng giá. Càn Kình đã cất hết khoáng vật vào đấu giới, mấy thứ này dùng để rèn trang bị vũ khí là tài liệu không tệ, bỏ lại đây rất uổng.

Trong phút chốc hầm ngầm đầy hàng hóa bị dọn sạch.

Càn Kình bò ra khỏi hầm ngầm, hít không khí trong phế tích, nở nụ cười. Đánh mã tặc là công tác không tệ, không biết trong hầm ngầm của mã tặc khác có cái gì? Nguyên liệu càng cao cấp thì trông càng bình thường không bắt mắt, dễ bị người xem là thứ tầm thường.

Mộc Nột Thiên Sách vỗ bụi bặm trên quần áo, nói:

- Đi, chúng ta đi chỗ mã tặc khác.

Lần này Mộc Nột Thiên Sách không tìm được thứ đặc biệt đáng giá, lần sau gã phải tìm được trước Càn Kình. Mộc Nột Thiên Sách là lục hoàng tử Chân Sách hoàng triều, có trí nhớ siêu phàm đọc sách là không quên.

- Đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ bị hủy diệt, tài vật bị kẻ tấn công dọn sạch.

- Đoàn mã tặc Thất Thập Chiến Đao bị hủy diệt, tài vật bị kẻ tấn công dọn sạch.

- Bản bộ đoàn mã tặc Thứ Cuồng bị diệt! Tài vật bị cuốn sạch sành sanh! Có sáu mươi xác chết, các thành viên khác mất tích.

Tin đồn mấy đoàn mã tặc bị hủy diệt truyền khắp tái ngoại nhanh như gió trong vòng mấy ngày ngắn ngủi.

Đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ không có thế lực khổng lồ nhưng là tiểu đoàn mã tặc cực kỳ tinh nhuệ. Đoàn mã tặc này trước giờ chỉ nhận thành viên tinh nhuệ, không nhận mã tặc bình thường.

Tuy đoàn mã tặc Thất Thập Chiến Đao cũng không lớn nhưng danh tiếng cực kỳ nổi, tại tái ngoại có tiến là đoàn mã tặc dám đánh dám liều. Đoàn mã tặc từng xung đột với một thương đội thuê ba trăm Dong Binh, đoàn mã tặc đánh Dong Binh tan tác, cướp hàng khiến Dong Binh đoàn nổi tiếng lụn bại.

Còn đoàn mã tặc Thứ Cuồng càng là chiêu bài mười đoàn mã tặc tái ngoại, là ác mộng và tai nạn của thương đội, Dong Binh, thậm chí là đoàn mã tặc tại tái ngoại.

*****

Trong số đoàn mã tặc Thứ Cuồng, đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ, đoàn mã tặc Thất Thập Chiến Đao này mỗi một đoàn mã tặc đều có mặt trên bảng treo thưởng Chân Sách hoàng triều, thậm chí hoàng tộc Lộ Tây Pháp Ma tộc cũng treo giải thưởng cao.

Nhiều Dong Binh đoàn, Mạo Hiểm Giả vì số tiền thưởng đủ về hưu sống an nhàn cả đời đã lao vào tấn công. Nhưng mấy nămn ay tái ngoại chôn nhiều xác Dong Binh, còn đoàn mã tặc Thứ Cuồng, đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ, đoàn mã tặc Thất Thập Chiến Đao vẫn muốn cướp thì cướp, muốn giết cứ giết, cướp sạch thương đội, thậm chí công kích yếu tắc không quy luật.

Công Hội Dong Binh thậm chí suy nghĩ có nên từ tổng công họi phái một đội tiêu diệt một đoàn mã tặc dập tắt khí diễm của chúng. Trong một đêm, tái ngoại bỗng nổi gió.

Mấy ngày nay đám mã tặc sống thoải mái nhất trong tái ngoại tập thể rụt cổ lại, nếu không có tình huống đặc biệt ví dụ như đói không có cơm ăn thì chúng đều im lặng, không hoành hành ngang ngược tại tái ngoại.

Không phải không có đoàn mã tặc muốn đối kháng thợ săn mã tặc đột nhiên xuất hiện. Ngày hôm sau khi đoàn mã tặc Thất Thập Chiến Đao bị hủy diệt, đoàn mã tặc Thứ Cuồng xếp hạng năm lên tiếng tuyên bố muốn khiển trách, xử lý thợ săn mã tặc.

[CHARGE=4]

Kết quả buổi sáng đoàn mã tặc Thứ Cuồng tung tin thì giữa trưa chúng núp trong bản bộ, nhưng bị đám thợ săn mã tặc bứng cả gốc.

Bản bộ đoàn mã tặc Thứ Cuồng có năm trăm mã tặc, trừ sáu mươi sáu người chết ra những người khác như giọt nước dưới ánh mặt trời, bốc hơi trong tái ngoại, không ai biết bọn họ đi nơi nào.

Thủ lĩnh đoàn mã tặc Thứ Cuồng làm khách trong đoàn mã tặc Hắc Phong, Phùng Liên Thứ Cuồng tức giận giậm chân, tuyên bố khắp nơi thấy đám thợ săn mã tặc nhất định sẽ diệt sạch.

- Thợ săn mã tặc chết tiệt!

Phùng Liên Thứ Cuồng chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại trong lều to đoàn mã tặc Hắc Phong.

Phùng Liên Thứ Cuồng lầm bầm:

- Cướp đồ của ta còn dám đưa thư tới.

Thủ lĩnh đoàn mã tặc Hắc Phong, Hắc Phong nhận lấy lá thư từ tay Phùng Liên Thứ Cuồng, đọc kỹ. Vị trí lông mày trụi lủi không có cọng lông làm người ta không nhìn ra biểu tình thật của Hắc Phong, chỉ thấy khóe môi gã cong lên mới cảm giác Đại đương gia Hắc Phong đang cười.

- Thú vị.

Vai rộng run run, áo khoác khâu bằng lông chim ưng đen cũng lắc lư theo.

- Thú vị?

Phùng Liên Thứ Cuồng sờ mũi ưng, biểu tình từng giận trừng Hắc Phong.

Phùng Liên Thứ Cuồng quát to:

- Hắc Phong! Lão tử nghe ngươi nói lời vong linh mới mang người đến giúp ngươi thanh lý phản nghịch, hang ổ bị người nhổ mà ngươi còn ở đó nói là thú vị?

Hắc Phong thu lại nụ cười, đưa thư cho một Chiến Sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh. Hắc Phong bưng bát rượu cay uống ừng ực, lòng cười thầm. Lá thư này đúng là thú vị.

Tại tái ngoại trước giờ toàn là đoàn mã tặc cướp của người khác, bắt thành viên thương đội rồi đưa thư cho đối phương, khiến người bị cướp mang kim tệ đến chuộc hàng hóa và nhân viên.

Bây giờ thợ săn mã tặc mới xuất hiện mấy ngày bứng bản bổ đoàn mã tặc, cướp vật tư của mã tặc, bắt thành viên mã tặc rồi gửi thư cho thủ lĩnh mã tặc yêu cầu đối phương chuộc người. Nếu đến thời gian không lấy kim tệ chuộc người thì sẽ áp giải đi Chân Sách hoàng triều, đổi lấy tiền thưởng khổng lồ bù đắp tổn thất.

- Tổn thất? Tổn thất bố tiên sư cha nhà nó!

Phùng Liên Thứ Cuồng vỗ nát bàn trà bên cạnh, gào thét:

- Tổn thất bà nội cha nó! Tổn thất bản bộ, tổn thất nhân viên, tổn thất vinh diệu! Kết quả đám cướp này, đúng vậy, đám cướp này thế nhưng yêu cầu lão tử bồi thường tổn thất?

Phùng Liên Thứ Cuồng siết tay xương kêu răng rắc. Phùng Liên Thứ Cuồng không nói ra tổn thất lớn nhất. Bản bộ đoàn mã tặc Thứ Cuồng có một hầm ngầm, mấy năm nay đoàn mã tặc cuopws đồ vật hơn một nửa bỏ trong hầm ngầm đó, không chỉ có hai trăm vạn kim tệ.

Bên trong có rất nhiều tài liệu hiếm hoi, dược tề, trang bị vũ khí, đều là của quý tích lũy nhiều năm! Nếu đổi ra kim tệ thì nhiều hơn hai trăm vạn rất nhiều!

Không có! Từ tin tức Phùng Liên Thứ Cuồng nhận được thì hầm ngầm bị thợ săn mã tặc quét sạch, bên trong không còn sót lại thứ gì thậm chí là một đồng tiền.

Không có, hoàn toàn không có! Mấy năm nay tích lũy tâm huyết bỗng chốc mất hơn phân nửa.

Hận, Phùng Liên Thứ Cuồng rất hận. Phùng Liên Thứ Cuồng vất vả nhiều năm luôn muốn mua một đấu quả, nhưng đấu quả rấth iếm hoi và chỉ có thủ đô quốc gia mối cho đấu giá. Nếu Phùng Liên Thứ Cuồng đi tới thủ đô sẽ bị bắt ngày, gã cướp nhiều năm cũng không cướp được một đấu quả đành đặt tiền tài vật chất cướp được vào hầm ngầm.

Kết quả...

Phùng Liên Thứ Cuồng cảm thấy ngứa răng, vì hận ngứa răng.

Hắc Phong tặc lưỡi thở dài. Ai gặp chuyện này chắc cũng sẽ khó chịu. Đoàn mã tặc dựa vào cướp giật để sống kết quả bị người ta cướp, còn bị kẻ cướp uy hiếp, đi đâu đòi lẽ phải đây?

Thương nhân bình thường bị cướp còn có thể chạy đi Chân Sách hoàng triều báo quan, đoàn mã tặc thì đi đâu báo quan? Không có cả nơi nói lý, oán trách mấy tiếng.

- Đúng là thú vị.

Phùng Liên Thứ Cuồng xòe tay phải ra đột nhiên siết chặt, khớp xương kêu răng rắn như đậu rang.

Phùng Liên Thứ Cuồng hung tợn trừng hướng phát ra tiếng nói:

- Ngươi...

Phùng Liên Thứ Cuồng nhìn ngươi lên tiếng, biểu tình tức giận cứng ngắc, căm hạn khiến thân thể run rẩy nhưng không nổi khùng lên.

Bỉ Đắc Qua Mạch Tư!

Phùng Liên Thứ Cuồng nhìn hoàng tử Man tộc ngồi bên cạnh Hắc Phong, cao hai thước hai, vạm vỡ như ma thú.

Phùng Liên Thứ Cuồng không dám tỏ vẻ khó chịu, hỏi:

- Thập Nhị hoàng tử có ý gì?

- Có ý gì?

Ngón trỏ và ngón giữa Bỉ Đắc Qua Mạch Tư kẹp lá thư nhẹ phẩy phát ra tiếng bóc bóc.

Bỉ Đắc Qua Mạch Tư nói:

- Các ngươi không nhìn ra sao? Những thợ săn mã tặc không quan tâm mã tặc sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Bọn họ chỉ muốn biểu đạt một điều, tiền.

Cổ tay Bỉ Đắc Qua Mạch Tư rung lên, tờ giấy nhẹ nhàng xoay tít như quạt sắt bay nhanh tới chỗ Phùng Liên Thứ Cuồng. Bỉ Đắc Qua Mạch Tư lộ vẻ mặt đắc ý, xem thường. Đám mã tặc trừ biết giết người, cướp bóc ra còn hiểu cái gì? Thậm chí không nhìn ra sự thật trong thư.

Phùng Liên Thứ Cuồng giơ tay đón tờ giấy xoay tròn như sắt, nhìn trang giấy biến mềm, nhíu mày. Chuyện nhỏ này làm sao Phùng Liên Thứ Cuồng không nhìn ra? Nếu không phải hoàng tử thứ mười hai của Man tộc chỉ huy lung tung thì người chống lại Hắc Phong sớm bị giết sạch.

Mỹ nữ! Mỹ nữ! Tổ cha nó chỉ biết có mỹ nữ!

Phùng Liên Thứ Cuồng thầm chửi trong lòng. Nếu không phải Thập Nhị hoàng tử Man tộc có thân phận đặc biệt thì Phùng Liên Thứ Cuồng sớm rút đao chém chết gã. Đi tới tái ngoại làm kẻ đứng sau màn gì đó chỉ biết đè nữ nhân!

- Như thế nào? Không đọc thư một lần nữa?

Một tay Bỉ Đắc Qua Mạch Tư chống má phải nhìn xuống Phùng Liên Thứ Cuồng, lạnh lùng cười:

- Không tin ánh mắt của bản hoàng tử?

Ánh mắt Phùng Liên Thứ Cuồng lướt qua Bỉ Đắc Qua Mạch Tư nhìn dũng sĩ Man tộc đứng sau lưng Thập Nhị hoàng tử Man tộc.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-922)