Vay nóng Homecredit

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 574

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 574: Muốn chết sao ?
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách nhìn phòng Càn Kình đèn đuốc sáng trưng, lắc đầu nguầy nguậy nói:

- Lần này Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhặt được bảo bối rồi. So đấu đại tái ngự tiền hoàng tộc, giết hết tất cả ma trừ Kích Lưu Phi Kính ra cho ta! Không được chừa một tên!

Ma hỗ trợ đứng sau lưng Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách ánh mắt toát ra sát ý, tập thể gật đầu. Xem ra lần này thái tử điện hạ không muốn giả bộ ngu nữa, mọi người không cần mạo hiểm bị đánh thương giả bộ thua.

- Đúng vậy. Lần này ta muốn toàn Ma tộc biết sự lợi hại của Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách ta! Ta muốn cho bọn họ biết, lão thất? Hoàng tử được toàn Ma tộc ủng hộ đó không là gì trước mặt ta!

Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách đứng thẳng người, khí thế tự tin phát ra từ thân hình vạm vỡ, khí thế của vua.

Mấy năm nay giả ngu ngốc giúp Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách đứng bên lề nhìn kỹ vị trí đứng, suy nghĩ của các Ma tộc, tính toán ra lực lượng trong tay bọn họ. Lấy được lực lượng thánh khí gần ngay trước mắt, Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách không cần cố nén áp lực nữa.

Đuôi mày Mộc Nột Thiên Sách nhướng lên liếc hướng Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách, tay phẩy quạt. Tin đồn không đáng tin, nếu loại ma này là thái tử phế vật thì Ma tộc cường đại đến mức nào?

Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách và Mộc Nột Thiên Sách ánh mắt giao nhau. Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách cảm giác khí thế đụng phải vách tường, đầu chân mày tăng phần nghi hoặc. Rõ ràng thực lực chiến đấu của ma này không bằng gã nhưng tại sao uy thế của gã không có hiệu quả gì? Hoặc nên nói là... Kỳ phùng địch thủ?

Nếu khí thế của Kích Lưu Phi Kính tràn ngập vị đi tới, đối diện khí thế vương giả càng giống đội cảm tử trên chiến trường phá quân giết địch, tuyệt không quay đầu lại, vậy... Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách gãi cằm nhìn Mộc Nột Thiên Sách. Ma này cho Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách cảm giác như là vua tranh giành vùng đất dưới Tinh Thần.

Một Ma tộc thấp kém lại cho Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách cảm giác như thế? Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách rất muốn nhủ lòng đã cảm giác sai nhưng cứ thấy không phải.

Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách dặn:

- Các ngươi nhớ kỹ ma cầm quạt đó, phải giết cho bằng được! Dù hắn không tham gia so đấu đại tái ngự tiền hoàng tộc thì các ngươi hãy tìm cơ hội, lấy cớ, không cho Kích Lưu Phi Kính có dịp hét ngừng tay, giết chết ma này cho bản thái tử!

Mấy ma hỗ trợ nghi hoặc, tại sao thái tử điện hạ chú trọng ma thấp kém đó đến thế?

Muốn giết ta? Mộc Nột Thiên Sách phẩy quạt, nở nụ cười tươi.

Mộc Nột Thiên Sách nói:

- Đây chính là thái tử của Ma tộc sao? Ta cần tìm cách giết chết thái tử này. Hắn quá nguy hiểm, hiện tại không giết thì tương lai hắn là Đại Ma Vương mạnh nhất.

- Hắn là của ta.

Giọng Thiết Khắc lạnh hơn băng giá chậm rãi vang bên tai Mộc Nột Thiên Sách.

Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách cảm giác con ngươi đau nhói, tò mò đánh giá Thiết Khắc.

Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách nói:

- Đôi mắt thật sắc bén, chắc ma này đã che giấu thực lực. Không biết thực lực thật sự của hắn mạnh cỡ nào, phải giết luôn ma này, ta cảm giác hắn rất hận ta.

- Kỳ lạ.

Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách xoay người đi hướng khác, nói:

- Đối thủ có ánh mắt sắc bén như vậy thì ta nên có ấn tượng khắc sâu mới đúng, tại sao không nhớ được? Nếu nói ánh mắt của hắn giống ai thì như Thiết Khắc, tạp chủng con lai kia. Không biết bây giờ Thiết Khắc trốn đi đâu rồi, nếu có thể bắt sống hắn là ta sẽ khiến Vưu Na Lạp tự cởi đồ nằm lên giường của ta.

- Vưu Na Lạp...

Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách chắp hai tay sau lưng nhìn trời, nuốt nước miếng ừng ực.

Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách nói:

- Nếu bắt được Thiết Khắc là ta có thể khiến Vưu Na Lạp biến thành dâm phụ, thật muốn thấy bộ dạng đó của Vưu Na Lạp, chắc rất mất hồn.

Mấy ma hỗ trợ gật đầu. Vưu Na Lạp, đệ nhất mỹ nữ Ma tộc, hấp dẫn ma nhất là hơi thở thánh khiết từ người nàng, khiến ma và người có xúc động muốn chinh phục.

Dục vọng là phá hỏng thánh khiết hoàn toàn nhất, khiến thánh khiết sa đọa thành dâm phụ mới là hoàn mỹ nhất.

- Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách ta là Đại Ma Vương tương lai, toàn bộ mảnh đất dưới Tinh Thần sẽ bị bản thái tử chinh phục. Đệ nhất mỹ nữ Ma tộc bé nhỏ không cần bản thái tử cưỡng ép vẫn có thể làm nàng dâm đãng quỳ dưới chân ta, thành đồ chơi của ta!

Càn Kình duỗi eo bước ra khỏi phòng. Càn Kình tiếp đãi xong trưởng lão cuối cùng của Ma tộc Mã Môn, tinh thần hơi mệt. Giao tiếp với từng Ma tộc đã thấy qua tình hình lớn trừ tìm cách lấy nhiều tài liệu nhất ra Càn Kình còn luôn phải đề phòng bị bọn họ vạch trần thân phận.

Một ngày một đêm ngắn ngủi Càn Kình đã tẩy lễ tinh thần rất nhiều.

Bác Khắc Tư Lực chờ sẵn ngoài phòng, thấy Càn Kình đi ra thì vội bước lên trước.

Bác Khắc Tư Lực nói:

- Phi Kính đại sư, chúng ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa lên đường, có tộc huy Ma tộc Mã Môn chúng ta, trong lãnh địa Ma tộc không ai to gan dám tập kích.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đứng một bên cười nhạt, gật đầu đồng ý, lòng thầm khinh thường. Không Ma tộc nào dám tập kích Ma tộc Mã Môn có hai nguyên nhân, thứ nhất là: Cướp, trộm, sơn tặc nguyên Ma tộc đa phần đến từ Ma tộc Mã Môn, sao chúng có thể tập kích xe ngựa của bộ tộc mình?

Thứ hai: Ma tộc Mã Môn tham lam làm ma kinh dị, khiến những ai muốn cướp tiền đều phải suy nghĩ hậu quả sau đó.

Trong lịch sử Ma tộc không phải chưa từng có chuyện Ma tộc Mã Môn bị cướp. Có một lần Ma tộc Mã Môn bị cướp trong tình huống treo tộc huy, nguyên Ma tộc Mã Môn điên lên, chưa được Đại Ma Vương thời đó đồng ý đã xuất động đội quân Mã Môn Sở Thẩm Phán.

Mã Môn Sở Thẩm Phán truy đuổi thẳng đến tái ngại, xông thẳng vào Chân Sách hoàng triều, đuổi theo đám cướp đó giết sạch và cướp hết hang ổ. Hắc Long Vệ luân phiên truy kích nhưng Mã Môn Sở Thẩm Phán không ném một món hàng nào lại rút về lãnh địa Ma tộc Mã Môn.

Từ nay Ma tộc có câu ca dao rằng tuyệt đối đừng cướp Ma tộc Mã Môn, bọn họ tham lam đến nõi thần Tinh Thần sợ hãi. Đó là ma vì cướp lại đồ dám xông vào chỗ Chân Sách hoàng triều khủng bố.

Bây giờ trong đất Ma tộc dán tộc huy Ma tộc Mã Môn đúng là vô cùng an toàn, không ai muốn từ kẻ cướp biến thành bị cướp thì cần gì trêu vào Ma tộc Mã Môn?

Đoạn Phong Bất Nhị quay quanh xe ngựa một vòng, cười nói:

- Như thế nào? Hiện tại trong Ma tộc còn ai dám cướp Kích Lưu Phi Kính sao? Làm như vậy không tính là tạo phản nhưng cũng tương tự, gần như đắc tội nguyên Ma tộc.

Bác Khắc Tư Lực lúng túng cười. Tuy Đoạn Phong Bất Nhị nói khoa trương nhưng không quá đáng, mấy ngày nay đa số thế lực Ma tộc có đủ tư cách thu tin tức đều tụ tập tại Ma tộc Mã Môn, ký kết các loại hiệp ước với Phi Kính đại sư, đụng vào Kích Lưu Phi Kính hầu như đối địch hơn một nửa Ma tộc.

*****

Trừ phi... Tát Bác Ni Quang thở dài. Trừ phi có ma một hơi giết Kích Lưu Phi Kính đại sư vậy thì các thế lực Ma tộc sẽ không kích động, dù gì kích động vì một ma đã chết không đáng giá. Có lẽ Ma tộc tàng dưới chót sẽ xúc động, tức giận yêu cầu điều tra hung thủ nhưng cuối cùng chỉ qua loa đối phó.

Giết Kích Lưu Phi Kính đại sư? Tát Bác Ni Quang cảm thấy suy nghĩ này quá hoang đường. Ai không biết nịnh bợ Kích Lưu Phi Kính đại sư vào lúc này mới là thông minh, giết hắn không có giá trị gì.

- Có lẽ treo tên đại sư sẽ không ma nào dám đánh cướp.

Bác Khắc Tư Lực cười khổ nói ra sự thật đám ma công nhận.

Cướp Kích Lưu Phi Kính? Đó là tội nặng gây hấn với hơn một nửa Ma tộc, đó toàn là tài nguyên của đám Ma tộc. Dù bọn họ không tham như Ma tộc Mã Môn nhưng vất vả khổ cực lưu trữ, nếu cướp Kích Lưu Phi Kính mà đại sư này không phản kháng, ném đồ vật cho nhóm cướp đổi lấy an toàn là được.

Khi đó sẽ có vô số Ma tộc tìm đến tên cướp thảo luận, đừng nói là trốn vào Chân Sách hoàng triều, có chạy tới sâu trong Cổ Hoang Sa Hải cũng sẽ bị kéo ra.

- Cứ dùng tộc huy Ma tộc Mã Môn chúng ta đi.

Càn Kình vừa lên xe ngựa vừa quan sát xung quanh, nói:

- A? Chúng ta... ?

Bác Khắc Tư Lực ngẩn ra một chút, trong lòng như có ngàn vạn đóa hoa nở, mỗi một tế bào sảng khoái vô cùng. Chúng ta, Ma tộc Mã Môn chúng ta!

Một từ cực kỳ đơn giản nếu ngày thường có ai nói thì Bác Khắc Tư Lực sẽ không phản ứng gì, bây giờ khiến gã xúc động muốn tặng nữ nhi cho Càn Kình.

Câu chúng ta đại biểu thừa nhận! Tát Bác Ni Quang rất muốn lao ra ngoài khoe khoang với các trưởng lão Ma tộc vẫn chưa rời đi, đang thầm đắc ý. Quan hệ giữa các ngươi với Kích Lưu Phi Kính đại sư làm sao bằng Ma tộc Mã Môn chúng ta được?

- A! Nhóm thái tử đi trước.

Bác Khắc Tư Lực cười tươi chưa từng có, nói:

- Tình huống trước mắt không có ma dám đắc tội đại sư nên bọn họ đi trước.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười nói:

- Hắn thật thông minh.

Hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực ngẩn người, hiểu ngay ý của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy công chúa. Thái tử điện hạ đúng là cực kỳ thông minh. Tiếp xúc lâu với Kích Lưu Phi Kính đại sư thì quan hệ sẽ càng tốt, nhưng tương tự phải đưa nhiều đồ cho đại sư.

Mọi người không ngốc, biết Kích Lưu Phi Kính đại sư sẽ không làm miễn phí, mỗi lần đưa đồ ra toàn là tài liệu gấp hai trang bị.

Nếu thái tử điện hạ đồng hành với Kích Lưu Phi Kính đại sư dù không phá sản cũng sẽ trầy da tróc vảy. Nếu có cùng điểm đến thì cần gì tiếp tục rớt thịt?

Xe ngựa chậm rãi chạy, rất nhiều trưởng lão, tộc trưởng đứng hai bên đường Ma tộc Mã Môn phát tay với Càn Kình ngồi trên xe. Người không biết còn tưởng là Đại Ma Vương bệ hạ đến Ma tộc Mã Môn, tình hình đồ sộ hơn cả khi thái tử điện hạ đến.

Xe ngựa Ma tộc Mã Môn chạy khỏi khu trung tâm, Càn Kình mở đấu giới nhìn các loại tài liệu nằm bên trong, liên tục tặc lưỡi. Tài phú như vậy dù có bán hết Vĩnh Lưu thành cũng không bù nổi.

Nếu làm mã tặc chắc làm trăm năm cũng chưa cướp được mấy thứ này. Nhiều tài liệu như thế nhưng mới chỉ là một phần mỗi bộ tộc đem theo, có càng nhiều tài liệu trong bộ tộc của họ.

Nhiều năm qua rất ít thợ rèn có thể đúc ra hồn binh, thợ rèn có xác suất thành công cao càng chưa từng xuất hiện. Mọi người tích lũy thời gian dài và tìm kiếm, đúng là lưu trữ nhiều tài liệu chẳng qua không nỡ lấy ra dùng.

Bây giờ đột nhiên chui ra một thợ rèn có lẽ xác suất thành công rất cao, mọi người đều muốn đánh cuộc thử. Đặc biệt Bác Khắc Tư Lực có đấu binh thập giai đánh bại ma gã không thể nào đánh thắng kích thích đám ma.

* * *

- Chiến hữu, phát tài rồi đi?

Đoạn Phong Bất Nhị dựa vào vách thùng xe, vẻ mặt ai oán nhìn Càn Kình.

Đoạn Phong Bất Nhị nói:

- Ài, đau lòng quá, buồn quá đi. Một Ma tộc còn có siêu đấu binh ta thì không có được đấu binh tốt như vậy. Tuy rằng ta không thấy gì nhưng nếu người ngoài biết ta và chiến hữu có quan hệ như thế mà đi sử dụng đấu binh như vậy, ta sợ ngươi không còn mặt mũi nào. Bọn họ có thể mắng ta vô dụng nhưng ta thật rất lo lắng họ sẽ chĩa mũi dùi vào ngươ.

- Nếu đến ngày đó...

Miệng Đoạn Phong Bất Nhị ngậm điếu thuốc không đốt lửa, nói:

- Ta sẽ thừa nhận là ta nghèo, không có tài liệu, ta làm vướng chân chiến hữu, toàn là ta sai...

Càn Kình nhìn bộ dáng ra vẻ tội nghiệp của Đoạn Phong Bất Nhị, kiềm không được bật cười.

Thiết Khắc trợn trắng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị, chuyển tới ngồi gần Càn Kình.

Thiết Khắc nói:

- Một bộ siêu đấu binh, hồn binh càng tốt, thánh khí cũng tạm chấp nhận được.

Càn Kình giật mình suýt cắn lưỡi. Đây còn là Thiết đẹp trai trước kia không? Mở miệng đã dòi hồn binh, thánh khí.

- Tổ cha nó, ngươi độc quá! Muốn làm mệt chiến hữu nhà ta sao?

Đoạn Phong Bất Nhị tới gần bên Càn Kình, ôm cánh tay hắn nói:

- Chiến hữu, tên này quá đẹp trai rồi ngươi còn giúp hắn thì xung quanh có tiểu muội muội cỡ như ngươi không ai thèm! Vậy thì ngươi sẽ buồn và tự ti lắm, ta thấy đưa mây thứ cho hắn chuyển sang cho ta đi!

- Yên tâm, ta sẽ điệu thấp!

Đoạn Phong Bất Nhị vỗ ngực bồm bộp, nói:

- Vì ngươi ta cam lòng làm cành lá, để ngươi làm hoa!

Thiết Khắc lại trợn trắng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị, nói:

- Tự đề cử mà điệu thấp được?

Phần Đồ Cuồng Ca không nói câu nào ngồi đối diện Càn Kình, cười tươi chỉ vào mình.

Mộc Nột Thiên Sách phẩy quạt, cười nói:

- Không nói chuyện là muộn tao.

- Càn Kình, cho ta là hơn.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngồi vào lòng Càn Kình, hai tay ôm cổ hắn rất tự nhiên, giống như bình thường luôn thân mật với hắn. Môi hồng cắn vành tai Càn Kình, lão nhỏ giọng nói:

- Buổi tối người ta cùng ngươi...

- Mỹ ma không thấy quá đáng sao?

Đoạn Phong Bất Nhị tặc lưỡi nói:

- Đây là sắc dụ! Nàng cho rằng chỉ mình nàng biết sao? Lão tử cũng là trai đẹp! Chiến hữu, tối nay để ta đến cùng ngươi...

- Cút!

Càn Kình giơ chân đá Đoạn Phong Bất Nhị.

- Chiến hữu từ chối tấm lòng của ta làm ta quá đau lòng, ngươi phải bồi thường ta! Một bộ trang bị siêu đấu binh là được...

- Ngươi xấu như vậy.

Hiếm khi Thiết Khắc đùa dai, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nói:

- Buổi tối có đi cũng ên là ta.

Càn Kình suýt sặc nước miếng. Hoàn cảnh thật dễ ảnh hưởng người, từ sau khi La Lâm rời đi có một thời gian tâm tình của Càn Kình rất nặng nề, từ sau khi gặp Đoạn Phong Bất Nhị thì trở nên sáng sủa hơn. Mới đầu gặp Thiết đẹp trai luôn im lặng, ít nói vậy mà bây giờ lại nói câu đó.

- Động tâm không? Động tâm không?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngồi trong ngực Càn Kình, líu ríu bên tai hắn, ngón cái và ngón trỏ nhéo bắp tay hắn.

- Động tâm không? Thiết đẹp trai bộ dạng như thế nam nhân thấy đều động lòng, có phải ngươi cũng như vậy?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-922)