Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 628

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 628: Mã Tặc Vương, Xà Hoàng, nữ hiệu trưởng, ba đại cường giả hội tụ ở tái ngoại!
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Cũng chỉ có, để đấu kỹ tiềm lôi vỡ nát, mình mới không thể ngăn chặn được nó.

- Hồn vực bạo lực, tiềm lôi vỡ nát...

Càn Chiến Huyền một lần nữa quan sát lại Càn Kình. Mình đúng là vẫn còn chậm nửa bước. Nếu không cho dù là tình huống như vậy, mình vẫn có thể cứu người trở về! Thân thể Càn Vô Thiên quá yếu! Nếu như hắn mạnh hơn một chút, mình cũng có thể cứu hắn trở về được!

Càn Kình quay đầu lại nhìn ba Đấu Hồn thật lớn phía sau một chút, nói:

- Đại thúc, chúng ta cùng nhau giết chết hắn.

Khóe mắt Càn Chiến Huyền thoáng co giật. Trong ba Đấu Hồn đó không ngờ có một Đấu Hồn là... Lôi Địch!

Không sai!

Đấu Hồn cao lớn này chí ít có tám phần tương tự tới Lôi Địch. Toàn thân trên dưới đều phun trào lực lượng hỏa diễm cực nóng. Dưới vẻ ngoài thần tuấn lại lộ ra một anh khí ép người, thật giống như Hỏa thần trong truyền thuyết!

- Ngày hôm nay, ngươi phải chết.

Không chỉ trong ánh mắt Càn Chiến Huyền đầy sát ý, toàn thân cũng tản ra sát ý:

- Ba đạo Đấu Hồn, tuy rằng ngươi không thể nào đánh thắng được Vô Song, nhưng nếu để ngươi sống sót, sau này không biết ngươi sẽ đánh lén, giết chết bao nhiêu chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia ta.

- Càn Chiến Huyền, con mẹ nó ngươi giết lão tử thử xem!

Chiếc búa thật lớn phá không tập kích! Lực lượng phát ra, dường như mặt đất cũng bị chém vỡ!

Thân thể Mộc Quy Vô Tâm giống như cẩu hùng xuất hiện ở cách thân thể Càn Kình không xa, đôi mắt gấu đỏ bừng nhìn sừng sững vào Lôi Địch đã chết.

- Lại là một chiến sĩ bình thường nhập thánh?

Càn Chiến Huyền nhíu mày:

- Nếu như, Càn Kình ngươi và ta chưa từng đối địch thì tốt biết bao nhiêu. Như vậy hoàng triều nhất định sẽ xuất hiện càng nhiều chiến sĩ bình thường nhập thánh, ở chiến trường Nhân Ma lên nhất định sẽ khai sáng ra cục diện có lợi. Chỉ tiếc rằng ngươi lại là kẻ địch của ta! Giữ lại ngươi, chính là một tai họa.

- Càn Kình...

Mộc Quy Vô Tâm không quay đầu lại nhìn Càn Chiến Huyền, trong giọng nói tràn ngập đau thương quyết tuyệt:

- Ngươi dẫn theo bọn họ rời khỏi đây. Ta muốn ở lại đây cùng với lão Lôi.

- Cút!

Mộc Quy Vô Tâm đột nhiên quát lớn một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời Đoạn Phong Bất Nhị vừa định mở miệng nói:

- Tất cả đều cút cho lão tử!

- Còn muốn chạy sao?

Càn Chiến Huyền lạnh lùng nhìn mọi người:

- Ngày hôm nay, bất kỳ ai cũng đừng mong rời đi được. Tất cả đều phải chết ở chỗ này cho ta...

- Phải không? Càn Chiến Huyền, ngày hôm nay ngươi sẽ không giết được bất kỳ người nào nữa. Nếu không, tên Bàn Hoành Cơ của Xà Hoàng ta sẽ viết ngược lại.

Trong bầu trời, vẻ mặt Bàn Hoành Cơ âm trầm đầy sát khí đột nhiên xuất hiện. Trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm có hình như một con rắn phát ra vô số đấu khí. Hắn từ từ hạ xuống trước người Càn Kình:

- Ngươi thật lợi hại. Hai lần lợi dụng thánh chỉ tiến hành ngăn cản ta, chính vì sợ ta tới cứu viện.

- Ta chỉ không muốn bị vướng tay vướng chân thôi.

Càn Chiến Huyền nhàn nhạt nhìn Bàn Hoành Cơ:

- Không muốn để cho hoàng triều Chân Sách bị tổn thất nhiều thêm. Sự tồn tại của ngươi đối với chuyện áp chế Ma tộc vẫn có giá trị. Ngươi cũng rất lợi hại. Từ khi vừa nhìn thấy Càn Kình đã bắt đầu bày bố, trước sau dấu kín tin tức của hắn. Mãi đến giai đoạn mấu chốt, mới đột nhiên hoàn toàn bạo phát, khiến danh tiếng hắn đã vang dội, ta không có cách nào ép xuống được, cũng không có cách nào giết chết hắn được.

- Tái ngoại là cơ hội duy nhất để ngươi giết Càn Kình mà không bị ảnh hưởng.

Bàn Hoành Cơ lẳng lặng nhìn Càn Chiến Huyền:

- Ta biết, ngươi cũng biết. Cho nên ngươi tìm hoàng đế lợi dụng việc tuyên đọc thánh chỉ, làm chậm trễ thời gian ta tới đây.

- Hành trình tới Ma tộc lại tăng thêm danh tiếng của Càn Kình, là do ngươi làm ra?

Càn Chiến Huyền bình tĩnh nói chuyện, hoàn toàn không có ý động thủ. Nhưng khóe mắt hắn trước sau vẫn tập trung vào Càn Kình.

Căn cứ vào tin tức tình báo mình nhận được, người trẻ tuổi này chỉ cần xuất hiện ở hoàng triều Chân Sách, như vậy mấy hội trưởng của các nghiệp đoàn lớn sẽ lập tức đi tới trước, trải qua kiểm tra sơ bộ, sau đó giao chức vụ của tổng nghiệp đoàn cho hắn.

Đến lúc đó...

Càn Chiến Huyền hiểu rất rõ ràng, khi thật sự đến tình trạng như vậy, mình cũng không thể cầm đao, ngang nhiên không cần che giấu tới cửa giết hắn. Cho dù là ám sát Càn Kình, trong một thời gian rất dài Càn gia cũng sẽ rơi vào sự chống đối của các nghiệp đoàn, gặp phải những ngày tháng không tốt.

Càn gia có thể không để mắt tới một nghiệp đoàn, nhưng không cách nào đồng thời không để ý tới tất cả các nghiệp đoàn.

Chỉ có động thủ ở tái ngoại! Đây cũng là Càn Chiến Huyền lựa chọn ở chỗ này nguyên nhân quan trọng! Nhưng hắn luôn bị ngăn cản. Đầu tiên là Lôi Địch, sau là Mộc Quy Vô Tâm. Hiện tại lại thêm Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ, kẻ khiến cho rất nhiều người cảm thấy đau đầu phiền toái!

Nhưng không sao!

Trong ánh mắt Càn Chiến Huyền vẫn lộ ra sự tự tin cường đại. Đệ đệ của mình Càn Chiến Nhật rất nhanh chóng tới đây! Đến lúc đó, mình không thua kém bao nhiêu, lại được đệ đệ hỗ trợ, cho dù đối mặt với Bàn Hoành Cơ, cũng có thể dễ dàng áp chế, sau đó giết chết Càn Kình.

Bàn Hoành Cơ quay đầu lại thoáng nhìn về phía Càn Kình lộ vẻ thưởng thức. Người trẻ tuổi này thật sự trưởng thành quá nhanh. Đáng tiếc mình không thể luôn luôn ở bên cạnh hắn bảo vệ hắn. Như vậy sẽ phản tác dụng đối với việc nâng cấp thực lực của hắn. Hơn nữa, chim ưng con cứ núp mãi dưới cánh của hùng ưng, vĩnh viễn không có cách nào bay lượn trên bầu trời!

Danh tiếng! Đó là một điều khá quan trọng đối với một chiến sĩ! Bàn Hoành Cơ không muốn sau này người khác nói đến Càn Kình, sẽ nói hắn trưởng thành dưới sự che chở của mình! Nói nhiều lời như vậy, truyền tới trong tai Càn Kình, vô hình trung cũng sẽ khiến hai bên nảy sinh những hiểu lầm không cần thiết.

- Ma tộc? Đó không phải là do ta làm.

Bàn Hoành Cơ mỉm cười:

Tuy rằng ta đã từng nghĩ tới, nhưng còn chưa kịp thực hiện.

Bàn Hoành Cơ nói xong lại nhìn Đoạn Phong Bất Nhị một chút. Trong ánh mắt hắn càng thêm mừng rỡ. Chiến sĩ trẻ tuổi của gia tộc huyết mạch rắn chín đầu này quả nhiên không thua bất kỳ chiến sĩ huyết mạch nào. Cho dù lần đầu tiên tự nhiên thức tỉnh thời gian đặc biệt muộn, nhưng chỉ cần có đầy đủ lực lượng, hôm nay cũng trưởng thành rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn nhiều so với sự dự đoán của chính mình. Hơn nữa trên người hắn còn có một loại khí tức kỳ lạ. Điều này có lẽ sau này, mình phải hỏi kỹ mới được.

- Phải không? Vậy ít nhất ngươi ít lãng phí một chút tâm huyết, cũng nên cám ơn ta.

Càn Chiến Huyền cười nhạt:

- Xà Hoàng, cho dù ngươi xuất hiện, cũng không thể bảo vệ được Càn Kình! Ta cho ngươi một chút mặt mũi. Đoạn Phong Bất Nhị, ta không động hắn.

- Vậy không bằng, Chiến Huyền huynh cho bản vương thêm một chút mặt mỏng nữa.

Giọng nói Bát Hoang Vô Sinh truyền tới, thân thể cũng đã xuất hiện ở bên cạnh Càn Kình. Hai tay hắn vẫn chắp ở sau lưng, nhưng khí thế bá đạo đã phóng lên cao, hoàn toàn không thua kém so với Càn Chiến Huyền.

*****

. Một đôi ma nhãn tràn ngập khiêu khích nhìn chằm chằm vào Càn Chiến Huyền.

- Mã Tặc Vương!

Lần đầu tiên Càn Chiến Huyền khuôn mặt tự tin xuất hiện sự chấn động.

Mã Tặc Vương! Bát Hoang Vô Sinh! Bá chủ thật sự của tái ngoại! Lúc này hắn long hành hổ bộ, vẻ mặt bá đạo xuất hiện ở trong chiến trường này, thật sự khó có thể giải thích nổi.

- Mặt mũi của Mã Tặc Vương tất nhiên phải tính...

Tầm mắt của Càn Chiến Huyền tập trung vào Càn Kình:

- Chỉ cần không phải là kẻ phản bội gia tộc Càn gia, Càn Chiến Huyền ta có thể nghe nói một chút.

- Ha ha ha ha...

Bát Hoang Vô Sinh đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, lộ ra khí phách:

- Thật sự trùng hợp! Một trong những người Bát Hoang Vô Sinh ta muốn, chính là tên tiểu tử này.

- Một trong những người?

Càn Chiến Huyền sửng sốt, nhất thời hiểu rõ, lần này tới Bát Hoang Vô Sinh là muốn dẫn mọi người đi:

- Chuyện này thì phải xin lỗi, chuyện của Càn Kình, ta không cách nào cho ngươi mặt mũi được.

- Ha hả... Ha ha... Ha ha ha...

Bát Hoang Vô Sinh liên tục cười, vai không ngừng run rẩy, hai tay chắp ở sau lưng nhìn Càn Chiến Huyền:

- Càn Chiến Huyền ngươi kiêu căng quá lâu, xem ra đã khiến ngươi trở thành kẻ hồ đồ mất rồi.

- Ở tái ngoại này!

Bát Hoang Vô Sinh giơ tay lên, bỗng nhiên chỉ về phía mặt đất:

- Bát Hoang Vô Sinh ta, mới là vương! Lời ta nói ra, chính là thánh chỉ! Ở đây, chỉ có lời nói của ta mới được tính! Bảo ngươi nể tình, chính là cho ngươi mặt mũi! Nơi này tất cả đều thuộc về Bát Hoang Vô Sinh ta!

Khí phách! Khí phách! Khí phách!

Khí phách của Bát Hoang Vô Sinh theo lời hắn nói, liên tục phát ra. Trong lúc hắn giơ tay nhấc chân cũng thể hiện sự bá đạo không nói nên lời.

- Vậy hôm nay, vương của tái ngoại nên đổi thành một người khác...

Lại một giọng nói đầy tự tin vang lên. Sắc mặt Càn Chiến Huyền thêm vài phần tươi cười, nhìn chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương có bảy tám phần tương tự với hắn, đi tới bên cạnh hắn.

- Vương của tái ngoại có đúng là nên đổi người khác hay không ta không quan tâm. Nhưng ngày hôm nay nếu ai gây khó dễ cho học viên của Y Toa Bối Lạp ta, lão nương sẽ chém chết hắn! Càn Chiến Nhật, ngươi có tin hay không?

Trong bầu trời, giọng nói nữ nhân đầy thanh thúy vang lên. Lực lượng huyết mạch cường đại tràn ngập khắp tái ngoại. Y Toa Bối Lạp, hiệu trưởng của học viện Chinh Phạt mặc trang phục chiến sĩ bó sát người, lộ ra đường cong trưởng thành gợi cảm, trong tay cầm theo một thanh Khai Sơn Đao khổng lồ, chậm rãi rơi xuống trước người Càn Kình.

Khai Sơn Đao!

Càn Kình thấy vũ khí trong tay Y Toa Bối Lạp thoáng sửng sốt. Nữ nhân xinh đẹp như vậy, không ngờ lại sử dụng vũ khí khí phách như vậy!

Y Toa Bối Lạp trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, bất luận là khí thế hay thực lực từ trên người phát ra, đều không kém bất kỳ một chiến sĩ huyết mạch có danh tiếng tại đây.

- Y Toa Bối Lạp, nàng không hổ danh là thiên tài trong các chiến sĩ huyết mạch.

Càn Chiến Huyền chậm rãi gật đầu, vẻ mặt đầy thưởng thức:

- Chỉ mấy năm ngắn ngủi không ngờ đã đạt tới thức tỉnh thiên cực. Giai đoạn kế tiếp chính là rèn luyện đấu kỹ của nàng, khai phá đấu kỹ của riêng mình. Lão phu ở đây trùng hợp có chút tâm đắc về đấu kỹ, có thể thích hợp nàng.

- Về chuyện tại, ta đa tạ trước.

Y Toa Bối Lạp cười nhạt, giơ tay lên khoác vai Càn Kình, thân thiết ôm Càn Kình:

- Chỉ có điều chuyện một con ngựa vẫn chỉ là một con ngươi. Ngươi tặng ta thì ta cảm ơn. Nhưng ta có một học viên đã trốn học nhiều ngày. Nếu ai muốn đưa hắn đi, Khai Sơn Đao của cô nãi nãi tuyệt đối sẽ không khách khí với bất luận kẻ nào!

- Tiểu tử, ngươi trốn học nhiều ngày như vậy, có biết sẽ bị khai trừ hay không?

Y Toa Bối Lạp sử dụng cánh tay kẹp lấy cổ Càn Kình, hoàn toàn không kiêng kỵ, ép đầu hắn gần như úp vào bộ ngực cao vút của mình, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý:

- Cũng chỉ có giáo viên như ta mới có thể chịu được học sinh chuyên trốn học như ngươi! Ngày nghỉ, ngươi cũng đừng mong có thể đi chơi! Theo lão nương học bù cho thất tốt, biết không?

- Xà Hoàng thúc thúc.

Sắc mặt Y Toa Bối Lạp lại biến đổi, mỉm cười giống như tiểu cô nương gặp phải trưởng bối:

- Cám ơn các thúc thúc đã dạy những học viên này. Chỉ có điều cho dù ngài hỗ trợ, học viên trốn học Đoạn Phong Bất Nhị này vẫn phải chịu bị phạt, bị đánh. Thúc thúc không thể bao che khuyết điểm.

Trong nụ cười của Xà Hoàng thoáng lộ vẻ hài lòng:

- Ta không ý kiến, cứ phạt hắn thật mạnh cho ta. Nếu như ngươi có thể nguyện ý trị hắn, đồng ý trở lại gia tộc huyết mạch rắn chín đầu, ngươi muốn cái gì ta cũng đưa ngươi! Cho dù muốn gả cho Càn Kình, người khác phản đối thầy trò yêu nhau, ta cũng sẽ làm chủ cho ngươi!

Tái ngoại bát ngát này chính là một mảnh đất hoang tràn ngập giết chóc.

Bình thường, tuy luôn có chiến sĩ và ma vũ sĩ đi vào trong tái ngoại hoang vắng này đãi vàng, cũng rất ít cường giả đỉnh cấp tiến vào trong đó, nhưng tất cả mọi người vẫn duy trì một sự khắc chế nhất định.

Ngày hôm nay, Càn Chiến Huyền, Càn Chiến Nhật, Bàn Hoành Cơ, Bát Hoang Vô Sinh, Y Toa Bối Lạp, người hiện nay chính là chiến sĩ và ma vũ sĩ cao cấp nhất.

Tái ngoại đã từng rộng lớn, nhưng vào thời điểm có nhiều cường giả đứng đầu tập trung lại một chỗ, dường như đã đột nhiên thu nhỏ lại, thậm chí có phần chật hẹp. Dường như cả diện tích đất đai lãnh thổ rộng lớn như vậy lại không cách nào nhét hết mấy vị cường giả đỉnh cấp này.

Sắc mặt Càn Chiến Huyền thâm trầm, còn tối hơn cả bầu trời sao. Lần này hắn theo Càn Vô Thiên tới đây, muốn giết chết Càn Kình. Lúc đầu hắn quả thật từng dự định để vị hậu bối này ra tay. Nhưng hắn lại không ngờ được bên mình còn chưa giết người, trái lại Càn Vô Thiên đã bị Càn Kình dùng một đầu ngón tay chọc chết!

Mấy ngày nay, Càn Vô Thiên đánh cược mở ra tất cả lực lượng huyết mạch, tốc độ tăng lên quả thực vượt qua cả Càn Vô Song năm đó, mơ hồ có một cảm giác hắn mới là thí sinh tốt nhất trong chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thế hệ này để thức tỉnh chung cực!

Càn Chiến Huyền thậm chí nghi ngờ, Càn gia thế hệ này có thể có hai người tiến vào thức tỉnh chung cực! Nếu quả thật đúng là như vậy, Ma tộc tất nhiên sẽ bị giết hết. Hơn nữa địa vị của Càn gia ở hoàng triều Chân Sách cũng sẽ thật sự bao trùm cả hai nhà khác.

Hiện tại, một người của huyết mạch Càn gia trong đó, đáng lẽ có cơ hội thức tỉnh chung cực đã chết! Như vậy Càn Kình làm sao có thể tiếp tục sống được nữa? Cho dù một Lôi Địch nhập thánh phải bỏ mạng, xét về giá trị cũng không có thể so sánh được với Càn Vô Thiên!

- Xà Hoàng, thế nào? Ngươi muốn liên thủ với Ma tộc sao?

Một lần nữa, tầm mắt của Càn Chiến Huyền lại nhìn tới trên người Bàn Hoành Cơ. Cường giả cùng cấp bậc như vậy, vẫn cần phải thể hiện sự coi trọng đầy đủ với đối phương. Nếu không đó chính là một sự sỉ nhục.

Sỉ nhục, đối với chiến sĩ mà nói, thông thường chỉ có một biện pháp giải quyết. Chính là quyết đấu!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-922)