Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 922 (cuối)

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 922 (cuối): Đi hướng vĩnh hằng (đại kết cục)
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Ma tộc trong ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc hưng phấn rống to danh hiệu quái dị A Lịch Khắc Tư không nghe hiểu.

- Nhiếp chính vương! Nhiếp chính vương! Nhiếp chính vương!

- Nhiếp chính vương là ai?

- Cửu Đầu Xà! Cửu Đầu Xà!

- Lý gia vô địch! Lý gia vô địch!

- Chiến Thần tái sinh! Chiến Thần tái hiện!

Trận doanh ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc trong phút chốc rơi vào điên cuồng, cuồng hơn cả lúc thấy vong linh.

- Rốt cuộc là sao vậy?

A Lịch Khắc Tư nghi hoặc nhìn sâu trong chiến trường, sáu con mắt ma pháp bay lên cao, từ trên cao nhìn rõ ràng bên ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc xảy ra chuyện gì.

Càn Kình! Sáu con mắt A Lịch Khắc Tư giật liên tục, trong con ngươi tràn ngập khó tin. Cái tên này chẳng phải biến mất trong Chân Sách hoàng triều rồi sao? Tại sao Càn Kình xuất hiện? Không phải Càn Kình đã thành thần rồi sao? Không đúng! Trên người Càn Kình không có hơi thở thần, hắn... Bộ đồ này... Cách ăn mặc này?

Tám ngàn năm trước? Khi A Lịch Khắc Tư thấy rõ tiểu đội Càn Kình thì hiểu chuyện gì xảy ra. Tộc nhân loại có thể xuyên việt thời không mang Càn Kình trở về từ tám ngàn năm trước.

Trên chiến trường, trận doanh phòng ngự của nhân loại bỗng mở ra. Bọn họ không phòng ngự nữa, các Chiến Sĩ ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc cầm vũ khí nhận các loại ma pháp chúc phúc kích động của Ma Pháp Sư, hưng phấn xông vào chiến trường, vui vẻ chặt đầu vong linh.

Trong phút chốc trận doanh vong linh bị xông mở một lỗ hỏng, vô số vong linh ngã gục trong tay Chiến Sĩ ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc.

Ngay sau đó, Càn Kình hành động. Trong tay Càn Kình có công cụ dò xét vong linh A Lịch Khắc Tư, dễ dàng tìm ra vị trí của hoàng đế vong linh.

Trận doanh vong linh hoàn toàn bị xông mở. Càn Kình không cần tấn công gì, hắn chỉ dựa vào áp lực gió sinh ra từ trùng kích đủ nghiền nát tất cả cản trước mặt.

- Nguy rồi!

A Lịch Khắc Tư trông thấy Càn Kình phản ứng đầu tiên không phải báo thù mà là chạy trốn. Cái thứ phép tắc thời gian quái dị nếu không phải người nắm giữ phép tắc thời gian thì không thể ở lâu trong nước lũ thời gian thuộc về Càn Kình.

A Lịch Khắc Tư chưa thành thần lại giỏi về ma đạo khí minh văn, tuy không thể chế tạo ra thứ giống như vậy nhưng hiểu nguyên lý trong đó.

Chỉ cần A Lịch Khắc Tư kéo dài thời gian thì Càn Kình sẽ bị thời không thế giới này xua đuổi ném trở lại thế giới cũ.

Keng keng keng!

Cung tên trong tay Càn Kình phát ra tiếng nổ, vỡ nát. Cung tên đẳng cấp hồn binh nhưng chỉ dùng trong tay Càn Kình một lần đã vỡ tan tành, mũi tên thành sao chổi đụng bể chiến xã dưới thân A Lịch Khắc Tư.

Chiến xa dịch chuyển tức thời bị tổn hại, không thể lại di động.

- Càn Kình!

Ngực A Lịch Khắc Tư dấy lên lửa giận, bay lên khỏi chiến xa tàn phá. Trường bào hoàng đế màu đen trên người A Lịch Khắc Tư bay phần pahạt trong gió.

A Lịch Khắc Tư tức giận quát:

- Tám ngàn năm trước ngươi ngăn cản ta, tám ngàn năm sau vẫn muốn cản trở ta sao? Ta còn đang muốn đi tìm ngươi không ngờ ngươi tự mình đến! Rất tốt, hãy để ta chôn ngươi tại đây!

Càn Kình đạp bước lên trời như bạo long dâng lên từ trung tâm lòng đất, hỗn độn uấn nhưỡng dâng lên quanh thân hắn.

Càn Kình nói:

- A Lịch Khắc Tư, tám ngàn năm trước ta có thể giết ngươi thì tám ngàn năm sau cũng có thể giết ngươi lần nữa! Lần này không có Càn Chiến Huyền, ngươi chết chắc rồi!

- Tất cả vong linh hóa thành hiến tế dung nhập vào thân ta, trợ giúp ta thành thần!

Trong phút chốc thân thể của vô số vong linh hòa tan, thật nhiều khói xám nhập vào người A Lịch Khắc Tư. Giờ phút này, A Lịch Khắc Tư mạnh hơn tám ngàn năm trước, số lượng tụ tập lại cùng nhau có thể chuyển hóa thành chất lượng.

- Không kịp! Trong hỗn độn khởi diệt thì thần cũng chết!

Càn Kình đánh ra cú đấm, vô số hạt mầm hỗn độn diễn biến vạn vật thế gian. Hỗn độn luân phiên, kích động, va chạm lẫn nhau, như thiên đại thế diệt ma hủy địa. A Lịch Khắc Tư đã đạt đến Quy Vong cực độ lại hóa thành bột phấn trước nắm đấm của Càn Kình.

- Càn Kình, ta còn sẽ trở về, lần sau ta sẽ mang theo lực lượng mới ngươi chưa từng thấy trở về giết ngươi!

Người A Lịch Khắc Tư nổ bùm bùm, chớp mắt trên bầu trời không còn bóng dáng gã đâu, tiếng rống văng vẳng trong đầu Càn Kình.

Lực lượng chưa từng thấy? Đó là lực lượng gì? Đầu óc xoay chuyển. Chẳng lẽ trong tám ngàn năm cái gọi là linh hồn của A Lịch Khắc Tư lại kéo dài ra xa? Có thể tìm được cái gì trong Vô Tận đại lục?

- Đấu giới của A Lịch Khắc Tư đi ra cho ta!

Càn Kình lăng không chộp, bắt lấy đấu giới chỉ thuộc về bản thân, người khác tuyệt đối không thể mở ra. Càn Kình kéo ra đấu giới trong hư không. Chuyến đi thời không lần này khiến Càn Kình cảm ngộ phép tắc giữa thời gian và không gian rõ hơn.

Đấu giới của A Lịch Khắc Tư to lớn hiện ra trước mặt Càn Kình, chiến hạm dùng nhiều tài liệu luyện kim đúc ra. Càn Kình chưa từng thấy tọa hình chiến hạm như vậy, nó là vật thể không thuộc đại lục Chân Sách hoàng triều.

Trừ chiến hạm ra còn có tài liệu luyện kim vô tận bềnh bồng trong đấu giới của A Lịch Khắc Tư, một quyển bút ký mỏng manh hấp dẫn Càn Kình chú ý.

Nhật ký, đó là nhật ký của A Lịch Khắc Tư.

Càn Kình giở mấy trang đầu, không có gì quá đắc biệt. Mở đầu ghi chép A Lịch Khắc Tư cô đơn, lạc lõng, căm hận Bố Lai Khắc đại thúc, Âu Lạp Lạp, Á Đương Tư, Âu Lạp Khắc, A Khắc Nạp Thập và đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa, Vô Danh.

- Ta tìm được một lực lượng mới, nhưng trạng thái linh hồn không thể học được nó.

- Thì ra Vô Tận đại lục không chỉ có một khối đại lục, đại lục ta ở gọi là hồn lực đại lục. Khối đại lục ta mới phát hiện gọi là Đạo Pháp đại lục. Lực lượng chỗ này rất kỳ lạ, không biết cường giả trong đó mạnh cỡ nào? Ta không dám xâm nhập, sợ bị cường giả cảm ứng được linh hồn của ta. Ta cảm giác được người nơi đây rất nhạy cảm với linh hồn, khác bên chúng ta. nguồn t. u. n. g h. o. a. n. h (. ) c. o. m

- Thì ra Vô Tận đại lục không chỉ có hai khối đại lục, trừ Đạo Pháp đại lục ra còn có...

Càn Kình đọc hết nhật ký của A Lịch Khắc Tư, nếu gã không bị ảo giác thì trừ hồn lực đại lục hắn đang ở ra bên ngoài còn có bốn khối đại lục tồn tại!

Càn Kình nhíu mày nói:

- Có lẽ ta cũng nên đi thăm dò thử xem?

Lực lượng bắn bốn phương, Càn Kình phát hiện A Lịch Khắc Tư không còn sót lại lực lượng gì. Tức là nói linh hồn A Lịch Khắc Tư đã bị đánh tan nát, gã không thể sống lại.

Vù vù vù vù vù!

Trên bầu trời vặn vẹo, Càn Kình cảm giác lực lượng không thể chống cự kéo hắn, muốn kéo hắn ra khỏi đại lục này.

Vù vù vù vù vù!

Trên bầu trời vặn vẹo càng lúc càng dữ dội, Càn Kình nhận ra tạm thời không thể đối kháng lực lượng đó. Càn Kình mới chỉ dựa vào thực lực cưỡng ép chống cự một chút đã cảm ức được phép tắc thời gian, không gian nhiều hơn.

*****

Không chỉ Càn Kình, đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca,  Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa cùng Càn Kình tới đây đều chống cự, mượn cơ hội rèn luyện chính mình.

Vô Danh ngây ngốc nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lý Động Phong, Mộc Nột Thiên Sách, Cửu Dương Phong Hoa bị cưỡng ép mang đi.

- Sao có thể như vậy? Ta đi chỗ đó đâu có phản ứng như vậy?

- Tiểu tử, chúng ta không giống ngươi! Một đám cường giả đến đây thực lực càng dễ bị phép tắc thời gian, không gian phát hiện, đương nhiên...

Đoạn Phong Bất Nhị chưa nói hết lời đã biến mất trong khi chống cự, sau đó là Thiết Khắc. Càn Kình chống cự một lúc rồi mất tích trên không trung.

Ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc ngây ngốc nhìn lên trời. Siêu cường giả tám năm trước chỉ xuất hiện một lúc, giết A Lịch Khắc Tư xong biến mất. Nếu không phải A Lịch Khắc Tư đã chết thì bọn họ không dám tin đây là sự thật.

* * *

Đoạn Phong Bất Nhị không cam lòng chửi đổng:

- Tổ cha nó!

Đoạn Phong Bất Nhị té cái bịch vào cát vàng trong Cổ Hoang Sa Hải.

Tiếp theo Thiết Khắc bình tĩnh đứng trên bãi cát, không chật vật như Đoạn Phong Bất Nhị. Đôi mắt hẹp dài đẹp trai đầy khiêu khích liếc Đoạn Phong Bất Nhị liên tục.

- Thiết đẹp trai, ngươi đừng kiêu ngạo, hôm nào ta sẽ đuổi theo ngươi!

Đoạn Phong Bất Nhị bò dậy nhìn Càn Kình lơ lửng trên cao, nói:

- Ngươi thấy không? Người ta có thể lơ lửng, lợi hại hơn ngươi.

Thiết Khắc liếc Đoạn Phong Bất Nhị, chém ra một kiếm, bầu trời bị cắt. Tuy chỉ cỡ một thước nhưng bên trong khe hở là hắc ám vô tận, không gian!

Một kiếm của Thiết Khắc có thuộc tính không gian nhất định. Đoạn Phong Bất Nhị trề môi. Quái thai con lai này càng lúc càng cường, thế nhưng có thể đuổi theo quái thai Càn Kình tăng tiến liên tục.

- Nếu về rồi thì chúng ta đi Ma tộc đi.

Đoạn Phong Bất Nhị nhúc nhích vai, nói:

- Ta rất mong chờ. Khi thấy Đại Ma Vương lần này ta phải một đấu một với hắn, các ngươi ở bên cạnh nhìn là được!

- Ta cũng muốn.

Lý Động Phong cười nói:

- Lần này thiếu niên có nhiều cảm ngộ, không thể để ngươi một mình đi tìm Đại Ma Vương thể nghiệm.

Càn Kình đáp xuống đất, nhìn mấy đồng bạn không chịu nhường nhau.

Càn Kình nói:

- Đến nơi rồi nói, đi Ma tộc đi.

Đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa nhận ra đề nghị của Càn Kình là con đường duy nhất tránh cho mọi người đánh nhau, cùng gật đầu đi ra ngoài Cổ Hoang Sa Hải.

Càn Kình đi hai bước, ngoái đầu nhìn sâu trong Cổ Hoang Sa Hải.

Càn Kình thầm nghĩ:

- Không lẽ tận cùng bên trong thật sự có cái gọi là đạo pahsp đại lục? Có nên tìm lúc rảnh nhìn xem không? Người ngoài như ta vào trong có bị người xem là kẻ địch? Quấy rầy cuộc sống của người khác là đúng hay sai? Thành thần trước rồi tính sau?

Đoạn Phong Bất Nhị ở trong gió cát vui vẻ hét to:

- Đi thôi, chiến hữu!

Đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa cùng nhau biến mất trong Cổ Hoang Sa Hải, khi lại hiện ra đã ở biên cảnh Ma tộc.

Càn Kình, là Càn Kình!

Đám Ma võ sĩ biên cảnh Ma tộc Càn Kình trông thấy Càn Kình thì căng thẳng. Kẻ địch của Ma tộc sao bỗng nhiên quay lại? Không lẽ hắn đến giết chúng ta?

Mấy trăm Ma võ sĩ ở biên cảnh Ma tộc sợ hãi nhìn Càn Kình, thấy đám thanh niên này phớt lờ như không trông thấy bọn họ, thong dong đi vào đất Ma tộc. So với lần trước trầm trọng thì lần này đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa cho ma cảm giác nhẹ nhàng.

Càn Kình lại đến Ma tộc!

Tin tức này lại một lần nữa truyền khắp Ma tộc. Đám Ma tộc nghe tin tức xong ngây người. Chuyện gì vậy trời? Càn Kình mới đi có vài ngày sao lại trở về?

Thiết Khắc một chỉ đánh bại Nguyên Tố chi vương Kiều Tố thức tỉnh huyết mạch chung cực.

Nguyên Tố chi vương Kiều Tố đi công kích Càn Kình bất đắc dĩ tuyên bố với các ma rằng gã không thể đỡ được một ngón tay của Thiết Khắc.

Tin tức đồn khắp Ma tộc, toàn Ma tộc im lặng. Nếu đối diện Càn Kình thì đám ma còn giận dữ kích phát chiến ý, cái kiểu nghiền áp như vậy thì đám ma trừ im ặng ra thật sự không biết nên biểu hiện như thế nào.

Đọa Lạc chi thành vẫn hùng vĩ như bình thường, so với trước kia thiếu vài phần sức sống. Bây giờ Đọa Lạc chi thành hay Ma tộc đều chưa hồi phục lại trong lần chiến đấu trước, quảng trường tàn phá chưa được xây lại.

Dưới tình huống như vậy đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa đi tới. Bọn họ muốn làm gì? Rất nhiều cường giả Ma tộc trong gia tộc đối với việc Càn Kình xuất hiện điều duy nhất làm được là tụ tập trong Đọa Lạc chi thành.

Cường giả có tôn nghiêm, vinh diệu bất khuất, dù chết trận cũng không thể bôi tro trát trấu vào mặt gia tộc.

Ma điện khổng lồ thản nhiên đứng thẳng. Mấy chục cường giả Ma tộc ngồi hai bên yên hối dưới ma điện. Ngai vàng Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương trống rỗng, chỉ có một ma ngày thường đi theo Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương là đứng kế ngai vàng.

Càn Kình hơi bất ngờ. Sao các gia chủ hôm nay đến đông đủ vậy, không sợ hắn chém hết sao? Bọn họ là nòng cốt trung tâm của Ma tộc.

Ma bình thường theo hầu Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương chợt cao giọng quát:

- Kích Lưu Phi Kính tiếp chỉ!

Thanh âm chói tai vang vọng trong ma điện. Các gia chủ Ma tộc tò mò. Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương có suy nghĩ gì mà kêu mọi người cùng đến? Không chỉ đại gia tộc, bao gồm gia chủ tiểu gia tộc đều đứng một bên.

Càn Kình ngẩn người. Kích Lưu Phi Kính? Đã lâu Càn Kình không ngeh cái tên Kích Lưu Phi Kính, sao Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương bỗng nhiên ban thánh chỉ?

Ma bình thường theo hầu Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương mặc kệ Càn Kình có quỳ hay không, gân cổ cao giọng đọc:

- Trẫm ban cho Kích Lưu Phi Kính kết hôn với Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, từ nhi tử của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy và Kích Lưu Phi Kính làm hoàng đế Ma tộc đời tiếp theo. Trẫm mệt mỏi muốn đi vân du, giữ quốc thể của trẫm, khâm thử.

Khiến ma và người thật bất ngờ là Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương rời khỏi Ma tộc. Hiện tại Đại Ma Vương bệ hạ ở đâu? Kích Lưu Phi Kính chẳng phải là Càn Kình sao? Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương thừa nhận hôn lệ của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy và Càn Kình? Sao có thể? Khí thế hoàng giả, xương của Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương cứng hơn cả Càn Chiến Huyền tại sao đột nhiên đồng ý?

Càn Kình cũng bất ngờ. Tuy Càn Kình ít tiếp xúc với Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương nhưng từ trong đấu khí của gã có thể cảm giác được Đại Ma Vương bệ hạ là cường giả muốn thống nhất ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc. Vì sao Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương đột nhiên từ bỏ mộng tưởng này?

Ma bình thường theo hầu Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương giao một phong thư chưa xé vào tay Càn Kình, nói:

- Kích Lưu Phi Kính, đây là Đại Ma Vương bệ hạ gửi thư riêng cho ngươi.

*****

Đây là lá thư rất ngắn, bên trên chỉ có vài chữ giải thích suy nghĩ của Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương.

[Trẫm muốn thống nhất ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc là giết chết ba tộc, cho Ma tộc một địa vị cao. Bây giờ chuyện này từ ngươi đến làm, ngươi sẽ làm tốt hơn trẫm. Vì muốn thống nhất ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc mà trẫm từ bỏ giấc mơ lúc nhỏ của mình, bây giờ là lúc hoàn thành nó. Trẫm là hoàng đế tốt nhưng không phải phụ thân tốt. Lưu Thủy thiếu tình yêu phụ thân, ngươi hãy bổ sung đi. ]

Giấc mơ từ nhỏ? Càn Kình đọc thư, rất tò mò Đại Ma Vương bệ hạ gần như vô địch có giấc mơ gì? Thật không ngờ Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương trừ chiến tranh ra còn có owcs mơ khác.

- Các vị đã nghe rõ chưa?

Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm nhìn đám ma ngây như phỗng, nói:

- Hài tử của chiến hữu nhà ta là vua mới của Ma tộc. Trong các ngươi có ai không phục? Nếu ai không phục thì cứ tìm nhiếp chính vương tiểu thiếp luận bàn đi, bảo đảm các ngươi sướng từ trong ra ngoài.

Thiết Khắc hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Kiếm khí phun ra ngoài người Thiết Khắc, cường giả chân thánh cảm giác được đau đớn như da bị cắt.

Đám ma nhớ đến kết cuộc của Nguyên Tố chi vương Kiều Tố mới đây, không dám phản kháng Ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ huyết mạch chung cực.

Mộc Nột Thiên Sách nhìn sắc mặt đám ma xung quanh, nhỏ giọng nói vào tai Thiết Khắc:

- Ta thấy biểu tình của mấy hoàng tử Ma tộc rất khinh thường, sau này sợ là ngươi phải trấn áp vài cuộc hoàng tộc phản loạn mới chấn nhiếp được.

- Sẽ không.

Thiết Khắc cực kỳ bình tĩnh nói:

- Ta cảm giác được ai có địch ý, phản ý, chờ chút nữa Càn Kình rời đi thì ta sẽ quay về giải quyết tất cả phản ý đó, không cho bọn họ có cơ hội tạo phản.

Đám ma nghe thấy lời đe dọa tát thẳng mặt, trong phút chốc không biết nên phản bác lại như thế nào. Bây giờ Càn Kình cầm thánh chỉ truyền ngôi của Đại Ma Vương bệ hạ, người ta vừa có danh phận lại có đủ thực lực. Tuy rằng ngai vua Ma tộc trước nay truyền thừa đẫm máu nhưng có vẻ như lần này sẽ không chảy nhiều máu là hoàn thành.

- Các vị, cứ vận hành theo trước kia là được, chỉ cần tạm thời đừng công kích Chân Sách hoàng triều là tốt rồi.

Đám ma nghe Càn Kình nói xong bật cười. Đánh Chân Sách hoàng triều? Đùa sao? Bị thần kinh rồi? Đám quái thai các ngươi đứng tại đây nếu bước vào chiến trường nhân ma thì Ma tộc chỉ có nước chịu thiệt. Mọi người trong trạng thái hiện giờ là tốt rồi, không muốn chiến tranh gì hết.

- Cứ như vậy đi.

Càn Kình đi ra ngoài cửa đại sảnh, nói:

- Hài tử của ta còn nhỏ, không thể xử lý chính sự, hết thảy từ nhiếp chính vương Thiết Khắc phụ trách. Các ngươi có chuyện gì cứ tìm Thiết Khắc là được.

Càn Kình dứt lời, mấy gia chủ đầu óc nhạy bén liền chạy tới trước mặt Thiết Khắc bắt chuyện. Đầu năm nay hiệu trung trước tiên được đến ích lợi nhiều hơn nhóm thứ hai.

Mộc Nột Thiên Sách bĩu môi, cười nói:

- Không ngờ kết quả là vui vẻ cả làng, ta vốn tưởng sẽ giết một trận.

Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Thiết Khắc bị đám ma bao vậy, cười liên tục. Thiết Khắc không thích nói chuyện, vì xử lý chính sự tiểu tử này buộc phải há mồm.

Lý Động Phong cười, gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Đúng là kết cuộc vui vẻ.

Lý Động Phong phụ họa lời Mộc Nột Thiên Sách nói, nhưng không biết khi gã trở về Thần Đô nhận lá thư lão tam để lại cho gã từ tay tứ ca thì sẽ bi thương nhiều ngày.

- Lý Động Phong.

Cửu Dương Phong Hoa bỗng lên tiếng:

- Mặc kệ Càn Kình như thế nào, chúng ta tìm thời gian quyết đấu đi, nhìn xem rốt cuộc trong ba cường giả thức tỉnh huyết mạch chung cực Chân Sách hoàng triều ai mới mạnh nhất.

- Tốt.

Lý Động Phong nhìn Càn Kình, nói:

- Càn Kình, hãy làm trọng tài.

- Được.

Càn Kình ngẩng đầu nhìn Tinh Thần, nói:

- Mập, lão tử đã oai phong một cõi! Ngươi nhìn thấy không? Bây giờ lão tử là Chiến Sĩ mạnh nhất đại lục!

....

Hậu ký

Năm mới.

Ngày lễ này dù là nhân tộc, Man tộc hay Ma tộc đều giống nhau.

Thần đô giăng đèn kết hoa khắp nơi. Bọn trẻ mặc quần áo mới, sáng sớm mồng một hưng phấn chạy nhảy trong tuyết, người lớn thì vội vàng chúc tết nhau.

Tổng Công Hội Chiến Sĩ Thần Đô mấy năm nay hễ tết đến là đặc biệt náo nhiệt, cả tháng liên tục có người ra vô. nguồn t. u. n. g h. o. a. n. h (. ) c. o. m

Nhưng ngày mồng một sẽ không có nhiều người như thương hội đến viếng, mọi người biết rõ ngày này là ngày mấy bằng hữu Càn Kình tụ tập lại trò chuyện.

Còn nhớ mồng một cái năm Mộc Nột Thiên Sách trở thành vua, cũng là năm ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc sửa hiệp nghị ngừng chiến, Đoạn Phong Bất Nhị dán một tờ giấy trwóc công họi nói ra mồng hai bắt đầu tiếp khác, trước đó phải chờ bọn họ.

Mọi người thấy tờ giấy Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà ghi xong nghiêm túc nhớ kỹ điều này.

Càn Kình ngồi trước lò lửa lấy ra lá thư Thiết Khắc mới gửi. Bây giờ nhiếp chính vương Thiết Khắc bận rộn trong Ma tộc đến nỗi không rảnh đi dạo, thế nhưng gã rút thời gian viết thư cho Càn Kình.

Ban đầu Thiết đẹp trai viết thư chỉ vài dòng.

Theo thời gian trôi qua, Thiết Khắc biến thành nói nhiều. Bây giờ Càn Kình nhắm mắt sờ độ dày lá thư là biết ngay cái nào của Thiết Khắc.

Hễ lá thư nào không phải một trăm tờ trở lên thì chắc chắn không phải thư của Thiết Khắc. Nhiếp chính vương đại ma bây giờ gửi thư toàn là một trăm tờ giấy trở lên, trong đó có một nửa oán trách, yêu cầu đổi người hoặc ma làm nhiếp chính vương. Thiết Khắc sắp chịu không nổi, nếu không đổi người thì gã rút kiếm chém chết hết Ma tộc thế là rảnh rỗi.

- Ài, nhiếp chính vương đáng thương.

Lý Động Phong đọc thư của Thiết Khắc xong liên tục lắc đầu, khẽ thở dài:

- Nhưng sao qua lá thư ta cảm thấy hắn ngày càng mạnh?

- Triều chính là hòn đá mài kiếm đạo của Thiết Khắc rất tốt.

Càn Kình lắc lá thư trong tay, nói:

- Thiết Khắc xem triều chính như con đường luyện tập kiếm đạo, cái tên này thật là càng lúc càng đáng sợ.

- Ta nói này Phong Hoa.

Lý Bá ngồi một bên nhâm nhi rượu lâu năm, đôi mắt say lờ đờ nhìn chằm chằm Cửu Dương Phong Hoa.

Lý Bá nói:

- Tuổi của nàng không nhỏ sao còn chưa gả cho ai? Chẳng lẽ không tìm được người thích hợp? Lý gia chúng ta có nhiều người không tệ, hay là...

Cửu Dương Phong Hoa liếc Càn Kình liên tục:

- Muốn làm nam nhân của ta thì đầu tiên phải đánh thắng ta đã.

Mấy ngày nay hầu như ngày nào Cửu Dương Phong Hoa cũng đến tổng Công Hội Chiến Sĩ luận bàn với Càn Kình, kết quả ra sao thì chỉ có nữ Chiến Thần biết rõ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mặt đất chiến bảo bỗng lắc lư, tiếng gầm rú điếc tai đánh vỡ không khí bình thản trong phòng.

Hiện tại Càn Kình là mạnh nhất thế gian, ai dám gây rối tại đây? Mấy Chiến Sĩ mới tham gia chiến bảo khó hiểu nhìn nhau. Là ai chán sống?

Càn Kình nghe tiếng gầm rú thì xoa trán, nói:

- Ta đi xem Hoàng Tuyền, các ngươi tự lo đi.

Phòng thần bí dược tề trong chiến bảo gần như bị san bằng, vách tường sụp đổ lắc lư trong gió. Hoàng Tuyền mặc y phục màu trắng đứng trong đống hoang tàn suy tư, hộ thuẫn ma pháp khiến nàng không bị tổn thương gì nhiều.

- Tỷ tỷ có sao không?

Trong gian phòng có một thiếu nữ bộ dạng giống y như Hoàng Tuyền chạy ra, khuôn mặt nàng luôn có nét rụt rè e ngại.

- Bích Lạc, ta không sao.

Hoàng Tuyền ngẩng đầu nhìn Càn Kình, nói:

- Lão công, mang ta vào Vô Tận thế giới đi, ta cần thảo luận với Âu Lạp Lạp về điều chế phương thuốc thần bí dược tề.

Càn Kình nhìn Hoàng Tuyền, lại lần nữa bất đắc dĩ cười khổ. Hai năm trước Càn Kình thông qua các loại thủ đoạn kết hợp những gì hiểu biết tạo ra thân thể cho Hoàng Tuyền, từ nay nàng và Bích Lạc không cần dùng một thể xác, thành cá thể độc lập. Vì điều này Bích Lạc hiếm khi chủ động phục vụ Càn Kình từ đầu đến cuối, nóng bỏng to gan đến nỗi làm hắn thấy tò mò.

Sau này Càn Kình mới biết những tư thế uaí dị này là Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đọc sách rồi dạy cho Bích Lạc.

Nhưng Càn Kình không ngờ tạo ra thân thể cho Hoàng Tuyền có liên hệ tinh thần với hắn, khi hắn vào Vô Tận thế giới ở chung với các lão sư thì Hoàng Tuyền cũng bị mang theo.

Thiên tài ma pháp rất nhanh được yêu thích. Hoàng Tuyền có thiên phú hơn Càn Kình, từ nay nàng thích điều chế thần bí dược tề. Mỗi ngày chiến bảo lại phải xây một gian phòng, thậm chí có đội xây dựng túc trực trong chiến bảo. Dù sao tùy thời xây cái mới, mọi người cần gì chạy lung tung kiếm công tác? Ở đây cũng có việc làm.

- Hôm nay là năm mới.

Càn Kình nhìn Hoàng Tuyền, bất đắc dĩ nói:

- Buổi tối, chờ đến tối đi.

- Tối hôm nay ngươi không rảnh.

Hoàng Tuyền khẽ thở dài:

- Đêm nay ngươi là của Gia Anh, phải chờ ngày mai rồi.

- Tỷ tỷ...

Bích Lạc giật mạnh góc áo Hoàng Tuyền, nói:

- Ngày mai Càn Kình là của ta.

- Ngươi?

Hoàng Tuyền chống cằm, nói:

- Ngươi dùng đầu đêm ta thì nửa đêm sau.

- Phụt.

Càn Kình nghe Hoàng Tuyền nói lời thiếu nhi không nên nghe, suýt hộc máu.

- Càn Kình, hầm của ngươi đâu mau cho ta núp!

Mộc Nột Thiên Sách hốt hoảng chạy vào sân, nói nhanh:

- Mau mau mau! Mở mật thất cho ta!

Càn Kình cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Mộc Nột Thiên Sách, nói:

- Hôm nay là mồng một đầu năm mới, chẳng phải ngươi nên tổ chức tiệc ở hoàng cung mời quân thần sao? Tại sao hôm nay ngươi lại chạy ra? Mỗi năm đều như vậy, quần thần hội thất vọng đau khổ.

- Chỗ của ngươi náo nhiệt hơn. Đám quần thần nhiều quy tắc, lão tử chịu không nổi! Mau cho ta chìa khóa mật thất, chút nữa Hắc Long Vệ tới thì ta không có chỗ chạy!

*****

Càn Kình vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nhiếp chính vương không có bộ dạng nhiếp chính vương, hoàng đế bệ hạ cũng không ra dáng hoàng đế.

- Đa tạ!

Mộc Nột Thiên Sách cầm chìa khóa mật thất chạy như bay.

Không lâu sau Hắc Long Vệ cũng vào sân.

Càn Kình nhìn thủ lĩnh Hắc Long Vệ, ngẩn ra. Bàn Mộng Thừa, năm ngoái tiểu tử này thức tỉnh huyết mạch chung cực, không ngờ gã trở thành đại ca Hắc Long Vệ.

- Càn Kình đại ca.

Bàn Mộng Thừa khom lưng hành lễ với Càn Kình, nói:

- Làm phiền đại ca rồi. Hãy giao hoàng đế ra, không thì ta khó thể báo cáo với tứ vương gia. Lần này tứ vương gia lật bàn, dù gì cũng phải cho mặt mũi.

Càn Kình giơ tay chỉ hướng mật thất.

Bàn Mộng Thừa khom lưng, cúi đầu nói:

- Đa tạ Càn Kình đại ca.

Mấy phút sau trong sân vang tiếng gầm của Mộc Nột Thiên Sách:

- Càn Kình, tên khốn! Bán lão tử! Ngươi có còn xem lão tử là bằng hữu không?

- Hoàng đế bệ hạ, chú ý ảnh hưởng.

Bàn Mộng Thừa vừa ôm Mộc Nột Thiên Sách phòng ngừa gã bỏ chạy vừa cố gắng sửa xưng hô.

- Người nên xưng là trẫm chứ không phải...

- Nhảm nhí! Lão tử chưa bao giờ xưng trẫm với Càn Kình! Càn Kình, ngươi chờ đi, mồng hai lão tử sẽ đến! Lần sau lão tử đánh bạc quyết thắng đến ngươi không còn quần lót báo mối thù hôm nay!

- Lão tử là vua, các ngươi cho lão tử tự do một chút được không?

- Tổ cha nó, ôm chặt như vậy làm gì? Lão tử tự biết đi.

- Bệ hạ, ta biết người sẽ chạy trốn, hãy để thần hộ tống người trở về đi...

- Thần cái đầu ngươi! Bàn Mộng Thừa, lão tử tìm ngươi làm thủ lĩnh Hắc Long Vệ là để ngươi giúp bang lão tử, kết quả ngươi giúp tứ ca của ta. Ngươi hãy nghĩ đi ngươi nhận tiền lương là của ai?

- Tứ vương gia là đại thần tài chính có đồng ý là mời được người về sẽ tăng lương cho ta.

- Cha nó, lão tử mới là vua...

Trên đường cái vang vọng tiếng Mộc Nột Thiên Sách bất lực kêu gào. Các Chiến Sĩ mới đến không lâu rất tò mò nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Đây có còn là hoàng đế Chân Sách hoàng triều không? Cái này... Thật không chính chắn chút nào.

- Thói quen là tốt rồi, thói quen.

Một Chiến Sĩ già ở chiến bảo mấy năm vỗ vai Chiến Sĩ mới, nói:

- Ngươi ở lâu vài năm sẽ thói quen, chút nữa càng náo nhiểt hơn.

- Phụ thân, khi nào phụ thân mới làm xong ma đạo khí xuyên thời gian?

Hai đứa bé mập mạp đáng yêu chạy ra khỏi phòng, ôm đùi Càn Kình liên tục đặt câu hỏi. Trong đó một bé có huyết thống nhân loại, cậu bé khác là con lai người ma.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đi ra khỏi phòng, nói:

- Lão công có rảnh ở đây nói chuyện không bằng sớm làm xong ma đạo khí xuyên thời gian.

- Ta muốn nhìn tám ngàn năm sau.

- Đúng đúng, phụ thân, chúng ta cũng muốn xem.

Hai tay Càn Kình mỗi tay ôm một bé, cười khổ nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Càn Kình thấy Cổ Nguyệt Gia Anh đứng sau lưng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cũng nhẹ gật đầu.

Từ khi biết ma đạo khí có thể xuyên qua thời gian thì Cổ Nguyệt Gia Anh rất chú ý, thứ này không chỉ xuyên đến tương lai mà còn có thể trở về quá khứ.

Tuy không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể đứng im nhìn nếu không thì tương lai sẽ hỗn loạn, nhưng chỉ cần nhìn Lôi Địch là Cổ Nguyệt Gia Anh đã rất thỏa mãn rồi.

Có thể xem mặt mẫu thân ruột của mình là giấc mơ lớn nhất hiện nay của Cổ Nguyệt Gia Anh. Mấy hôm nay Càn Kình bạn rộn không ngừng tay cũng là vì chuyện này. nguồn t. u. n. g h. o. a. n. h (. ) c. o. m

- Chiến hữu, ngươi ngưng luyện thần cách chi tâm xong chưa? Huynh đệ đang chờ kinh nghiệm của ngươi đây.

Đoạn Phong Bất Nhị đi vào sân kéo cái ghế đá ngồi xuống, lười biếng nhìn Càn Kình.

Đoạn Phong Bất Nhị nói:

- Thành thần, bây giờ ta có hứng thú với cái này nhất.

Càn Kình không biết nên nói cái gì nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Mỗi ngày Đoạn Phong Bất Nhị đều suy nghĩ nên thành thần như thế nào, thời gian khổ luyện nhiều hơn người khác. Nay Đoạn Phong Bất Nhị thấy Càn Kình, câu đầu tiên là tham khảo về ngưng luyện thần cách chi tâm.

- Cái này...

Càn Kình khẽ thở dài:

- Ngày hôm qua ta nói rồi, ngưng luyện thần cách chi tâm chắc còn cần năm năm nữa. Ngươi cũng thấy là bây giờ ta rất bận.

- Cũng đúng...

Đoạn Phong Bất Nhị cười gian nhìn Càn Kình, nói:

- Ai bảo ngươi là Chiến Sĩ mạnh nhất, thân thể tốt nhất. Nếu không thì có nhiều lão bà như vậy chắc ngươi bận không kịp thở.

- Tiểu tử Phần Đồ Cuồng Ca còn đang trong tuần trăng mật với muội muội Càn Thành Niệm của ngươi đúng không? Bây giờ bọn họ đi đâu rồi? Năm nay có quay về không?

Đoạn Phong Bất Nhị rất tò mò đánh giá bốn phía, hỏi:

- Tiểu tử Mộc Nột Thiên Sách chưa đến hay bị tiểu đệ của ta bắt về rồi?

- Tiểu Lục Tử bị bắt về.

Càn Kình ôm hai đứa con đong đưa cánh tay, nói:

- Đến bây giờ Cuồng Ca chưa có tin tức.

Ngoài sân, một Chiến Sĩ mới gia nhập đưa thư lên trước mặt Càn Kình:

- Hội trưởng, thư của người.

- Đa tạ.

Càn Kình giao con cho Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Cổ Nguyệt Gia Anh, mở thư Phần Đồ Cuồng Ca gửi, nhìn sơ.

Càn Kình cười phá lên:

- Cuồng Ca và Niệm Thành đi Cổ Hoang Sa Hải, 1 dùng chuẩn ưng gửi thư về là muốn nói với ta hắn lạc đường, miêu tả hoàn cảnh xung quanh, kêu chúng ta dẫn hắn ra.

- Không thể nào? Phần Đồ Cuồng Ca là quân nhân xuất sắc nhất.

Đoạn Phong Bất Nhị cười gian nói:

- Thật thú vị. Đi đi đi! Chúng ta đi đón hắn ra.

- Lão công... Đi nhanh về nhanh, chúng ta chờ ma đạo khí xuyên thời gian.

- Lão công, đi nhanh về nhanh, ta đợi đi bái phỏng Âu Lạp Lạp.

- Càn Kình, ta muốn đi cùng ngươi.

Đây là yêu cầu của Cửu Dương Phong Hoa.

Cổ Nguyệt Gia Anh lướt đến bên cạnh Càn Kình, khẽ thở dài:

- Nếu ngươi thật sự để ý nàng thì đây thật sự là người cuối cùng.

Càn Kình cười khổ, chuyện gì vậy trời? Càn Kình tưởng sau khi thành thân sẽ sinh hoạt như trong cổ tích, kể quả là cường giả mạnh nhất thế gian sống rất vui vẻ, hạnh phúc nhưng vẫn có nhiều rối rắm. Cuộc sống chính là cuộc sống.

- May mắn rất hạnh phúc mỹ mãn.

Càn Kình ngửa đầu nhìn lên trời, nói:

- Ta rất thỏa mãn.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn tấm lưng rộng của Càn Kình đi ra cửa, bỗng nhớ đến phụ thân của mình. Không biết bây giờ Đại Ma Vương bệ hạ đang ở đâu, làm gì?

Đạo Pháp đại lục...

Đại Ma Vương bệ hạ mặc áo xanh đi trên đường nhộn nhịp, sau lưng gã có một thanh niên tuấn tú, cao ráo phát ra hơi thở anh kiệt sắc bén, hai bên tay áo dài có một chữ ma rồng bay phượng múa.

Nhưng không ai trong Đạo Pháp đại lục biết chữ ma này.

- Sư phụ Đại Ma Vương, chúng ta đi dạo trên đườn đã mười ngày, rốt cuộc sẽ đi đâu?

- Không có mục đi, đi dạo.

- Thế này hơi lãng phí thời gian đi, không bằng dành nhiều thời gian tu luyện tốt hơn.

- Đi dạo cũng là một loại tu luyện, nếu tâm tình không đạt tới thì vô dụng. Ngươi cần đưa nhìn đi tìm đạo thuộc về ngươi, không thể cứ nhìn ta hoặc người nào đó, vậy thì thành tựu của ngươi sẽ có hạn.

- Thế khi nào ta mới có thể đánh nhau với người tên Càn Kình mà sư phụ nói? Ta rất muốn biết hắn thật sự mạnh như sư phụ nói sao?

- Sẽ có cơ hội.

Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương ngẩng đầu nhìn trời, tự tin lạnh nhạt nói:

- Sẽ có cơ hội.

- Đúng rồi, Đại Ma Vương sư phụ, sư phụ luôn nói đến tới đây là vì hoàn thành mộng tưởng, giấc mơ của sư phụ là gì?

- Giấc mơ của ta chính là du lịch, làm lão sư.

Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương ngoái đầu cười, nhìn đồ đệ ưu tú của mình.

Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương nói:

- Chân Ma, bây giờ ta đang thực hiện giấc mơ của mình, còn mộng tưởng của ngươi thì sao?

- Mộng tưởng của ta?

Chân Ma cười sáng sủa nói:

- Mộng tưởng của ta ta chính là trở thành đệ nhất nhân Đạo Pháp đại lục, xnưg bá Đạo Pháp đại lục, xóa đi chiến tranh quốc gia.

Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương mỉm cười nói:

- Vậy sao?

- Như thế nào? Giấc mơ này có vấn đề?

Chân Ma tò mò kèm theo ba phần cuồng ngạo, tiêu sái.

Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương cười nói:

- Rất tốt.

Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương gật đầu, nói:

- Nhưng giấc mơ này hơi mệt, nhiều người có lẽ sẽ tranh giành mộng tưởng này với ngươi.

- Giấc mơ mà không ai tranh giành thì không phải mộng tưởng đẹp.

Chân Ma nhún vai nói:

- Có lẽ những người có cùng giấc mộng sẽ trở thành bằng hữu của ta, chúng ta cùng nhau hoàn thành mộng tưởng.

Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương híp mắt:

- Bằng hữu...

Chân Ma rất tò mò, muốn nhìn thấu Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương suy nghĩ cái gì nhưng phát hiện thật là người nào nhìn thấu được Đại Ma Vương.

- Chắc bây giờ quê nhà là năm mới rồi.

Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương mỉm cười nói:

- Chắc ăn tết rất vui.

* * *

- Càn Kình, đi theo ta, đi theo ta. Ta phát hiện có một chỗ vẫn còn vong linh, chúng ta đi chung đi!

Xà hoàng Bàn Hoành Cơ hưng phấn chặn Càn Kình trước cửa, éo tay hắn đi ra ngoài:

- Đi chơi với tiểu tử ngươi luôn sẽ được cảm ngộ mới, lần này ta không thể bỏ qua!

Đoạn Phong Bất Nhị phản đối:

- Đại thúc, ta hẹn với Càn Kình trước...

- Ta là trưởng bối của ngươi, ngươi nên biết tôn trọng trưởng bối.

- Trưởng bối nên tìm trưởng bối chơi đi. Hay người kiếm Bát Hoang Vô Sinh?

- Lão già Vô Sinh đi du lịch rồi, ta không tìm thấy.

- Thế thì người tìm Mộc Quy Vô Tâm đại thúc cũng được.

- Mỗi năm vào lúc này Mộc Quy Vô Tâm sẽ ở Vĩnh Lưu thành tảo mộ cho Lôi Địch, rồi khóc một tuần lễ, ta đi cũng vô dụng.

- Các vị, chờ chút.

Càn Kình lùi ra sau một bước, nói:

- Ta thấy ta cần ở một mình một lúc, các ngươi chờ ta.

Vô Tận thế giới

Càn Kình dứng trước cửa Bố Lai Khắc đại thúc. Thợ rèn già vẫn đang hút thuốc nhưng không còn sự tối tăm, biểu tình rất hưởng thụ.

- Đại thúc, năm mới vui vẻ.

- Trong Vô Tận thế giới một tháng sau mới tết.

Bố Lai Khắc đại thúc nhìn Càn Kình, nói:

- Thời gian hơi sớm.

- Năm năm nữa chắc ta có thể ngưng luyện thần cách, đến lúc đó có lẽ sẽ nối Chân Sách hoàng triều và Vô Tận thế giới được...

- Không cần, bây giờ ta rất tĩnh lặng, cần chi ra ngoài làm gì? Ngưng luyện thần cách xong nhớ nói cho ta cách làm là đủ.

- Ừm! Được.

Cổ Hoang Sa Hải.

- Đây rốt cuộc là đâu?

Phần Đồ Cuồng Ca nhìn hoàn ảnh hoa cỏ um tùm, nói:

- Cổ Hoang Sa Hải còn có chỗ như vậy đúng là kỳ tích, phải để đám Càn Kình nhìn thấy mới được.

- Càn Kình ca ca sẽ nhanh đến.

Càn Niệm Thành vui vẻ nằm trong đống cỏ hưởng thụ ánh nắng ấm áp sưởi ấm. Tất cả thật đẹp, hạnh phúc.

HẾT


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-922)