← Ch.174 | Ch.176 → |
Thua.
Thua rồi.
Cô Độc Phong Ảnh thua bởi Bùi Vũ Phu.
Chỉ có một chiêu.
Nghe một người luôn kiêu ngạo như Cô Độc Phong Ảnh mở miệng nói " Ta thua rồi" thì Quý Hồng liền ngây ngốc, nàng không thể tưởng tượng được một người mà nàng cho rằng thần thông quảng đại nhất lại có thể thua.
Một trận chiến vừa rồi giống như là mở ảo, không chân thật.
Tựa như ảo mộng.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của Quý Hồng, Cô Độc Phong Ảnh không nhịn được mà xoay đầu lại, nhẹ giọng:
- Tiểu Hồng.
Quý Hồng nghe vậy thì lấy lại tinh thần, từng bước đi đến Cô Độc Phong Ảnh.
Một bước, hai bước, ba bước....
Giờ phút này đột nhiên Quý Hồng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Cô Độc Phong Ảnh vô cùng xa xôi, dường như trải qua mấy thế kỷ nàng mới có thể bước đến trước người Cô Độc Phong Ảnh.
- Xin lỗi Tiểu Hồng, sư phụ đã thua.
Hình như hiểu được tâm tình của Quý Hồng, Cô Độc Phong Ảnh chua sót mở miệng, trong giọng nói đã tràn ngập ý xin lỗi.
- Không có... sư phụ không thua.
Quý Hồng điên cuồng mà lắc đầu, nàng cho rằng đó chỉ là giấc mơ.
- Hài tử ngốc, thua là thua.
Sau khi chiến bại, Cô Độc Phong Ảnh đã thông suốt, hắn không chấp nhất nữa, bàn tay khẽ vỗ nhẹ vào đầu của Quý Hồng.
Quý Hồng không trả lời, 2 mắt hồng lên, nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống.
- Bùi Vũ Phu, trận này ta thua, thua tâm phục khẩu phục.
Thấy Quý Hồng rơi lệ, Cô Độc Phong Ảnh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn phía Bùi Vũ Phu:
- Kiếm đoạn, nhân vong, việc còn lại ta sẽ tự mình làm. Nhưng mà, ta có một việc muốn nhờ..
- Sư phụ.
Quý Hồng nghe thấy thế thì liền thất thanh hô to.
Giờ phút này, ở trước mặt Cô Độc Phong Ảnh, nàng không còn phong phạm của một xà mỹ lực mà giống như một hài tử bất lực.
- Cô Độc Phong Ảnh, nguyện vọng đồ đệ của ông, ta cũng có nghe qua.
Bùi Vũ Phu không đợi Cô Độc Phong Ảnh nói ra thỉnh cầu, liền mở miệng nói:
- Tuy rằng nàng không đấu lại nhi tử ta, nhưng mà nàng cũng được gọi là trí dũng song toàn.
Sắc mắt Cô Độc Phong Ảnh liền hơi đổi.
Mà cả người Quý Hồng thì cứng đờ.
Hiển nhiên... Nàng nằm mơ cũng thật không ngờ Bùi Vũ Phu lại biết được tâm nguyện của nàng.
Phải biết rằng, tâm nguyện của nàng, trừ sư phụ nàng ra thì không ai biết.
- Nhưng mà, Cô Độc Phong Ảnh, ngươi được xưng là một Võ cuồng, đối với thế tục sẽ không để vào mặt. Cho dù ngươi có trợ giúp thì đồ đệ của ngươi cũng sẽ không thể làm được chuyện kia, huống chi là không có sự trợ giúp của ngươi?
Bùi Vũ Phu cười nói.
- Bùi Vũ Phu, chẳng lẽ ngươi muốn diệt sạch sao?
Ánh mắt Cô Độc Phong Ảnh trở nên sắc bén, nhưng nháy mắt đi qua hắn lại cảm thấy bất đắc dĩ, bây giờ hắn không phải đối thủ của Bùi Vũ Phu, nếu như hắn muốn lấy tánh mạng của mình và Quý Hồng thì việc đó cũng quá đơn giản.
- Mấy trăm năm nay cục diện của TQ luôn bị rớt lại phía sau là xảy ra một số nguyên nhân, trong đó có nội đấu.
Bùi Vũ Phu thở dài:
- Mặc dù cảnh giới của ngươi không đạt tới Tâm Vô Trung Kiếm nhưng mà luận về thực lực thì ngươi cũng được coi là một cường giả. Để ngươi chết chẳng phải là tiện nghi cho đám ngươi khác sao? Huống chi ngươi có thể yên tâm lưu lại một người đồ đệ mà đi đưa tin cho Diêm Vương gia?
- Ngươi....
Cô Độc Phong Ảnh liền minh bạch điều gì.
- Thời đại của chúng ta đã kết thúc, thế giới hiện giờ thuộc về những người trẻ tuổi.
Bvl nói xong, tựa hồ đang nhớ đến Bùi Đông Lai, cười ngây ngô:
- Ngươi cùng ta tránh ra sau, thưởng thức bọn nhỏ diễn xuất, thế nào?
Ân?
Nghe được Bùi Vũ Phu nói như vậy thì Cô Độc Phong Ảnh càng thêm khẳng định, mà Quý Hồng cũng mơ hồ đoán được cái gì, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bùi Vũ Phu.
- Cô Độc Phong Ảnh, trước khi quyết đấu thì ngươi từng nói ta lấy ra thế lực làm tiền đặt cười.
Bùi Vũ Phu nói xong, cười cười nhìn Quý Hồng:
- Hiện giờ, ngươi thua. Có phải là ngươi lấy toàn bộ tài sản của đồ đệ ngươi giao cho nhi tử ta không? Sau đó theo ta cùng nhau thưởng thức bọn hắn diễn xuất.
- Điều này...
Bùi Vũ Phu làm cho Cô Độc Phong Ảnh khó xử, mặc dù hắn biết muốn hoành thành tâm nguyện kia của Quý Hồng là một điều xa vờ, nhưng mà từ nhỏ hắn đã nhận nuôi Quý Hồng, hơn nữa lại truyền võ nghệ cho Quý Hồng. Nên hắn hiểu tính khí của Quý Hồng, Quý Hồng chưa bao giờ khuất phục ai.
- Tiểu Hồng, ý của con ra sao?
Cuối cùng, Cô Độc Phong Ảnh trực tiếp hỏi Quý Hồng.
- Bùi tiền bối, từ nhỏ tính khí của Tiêu Hồng đã cương liệt, không muốn khuất phục bất kỳ kẻ nào. Nhưng mà, nếu ngài đã mở miệng vậy Tiểu Hồng liền đáp ứng ngài.
Quý Hồng không trả lời câu hỏi của Cô Độc Phong Ảnh, mà là dùng một loại ánh mắt tôn sùng nhìn Bùi Vũ Phu, gằn từng chữ:
- Tối nay ta sẽ đi tìm con trai của ngài, sau này tùy hắn phân phó.
- Ha ha.. Nha đầu, ta nhìn ra được sở dĩ cô đáp ứng điều kiện của ta không phải là cô kiêng kị vũ lực, cũng không phải kiêng kị thế lực của ta... Mà chính là cô sợ ta đối phó với sư phụ của cô, đúng không?
Quý Hồng dường như bị người khác nhìn thấu tâm tự, vẻ mặt kinh hoảng, sau đó khẽ gật đầu.
- Cô Độc Phong Ảnh, từ nhỏ ngươi đã là cô nhi cho nên mới có cái tên Cô Độc Phong Ảnh này. Tựa hồ ông trời không muốn để ngươi cô độc cả đời nên mới mang đến cho ngươi một đồ đệ như ậy, vậy cũng gọi là phúc khí của ngươi.
Cô Độc Phong Ảnh không nói gì, mà là vui mừng vỗ vỗ bả vai của Quý Hồng.
- Nha đầu, mặc dù cô đáp ứng ta là vì chuyện của sư phụ cô, muốn đi giúp con ta làm việc nhưng ta hy vọng cô hiểu được. Luận về mưu trí, vừa mới chấm dứt trận chiến này cô đã thua trước nhi tử của ta, thua thảm bại. Luận về võ lực, thực lực nhi tử ta ngày một tăng, chẳng bao lâu nữa nó sẽ dễ dàng chiến thắng cô.
Bùi Vũ Phu trầm ngâm một chút, lại nói:
- Âm mưu cô chơi không lại nó, võ lực thì hiện nay nó không bằng cô nhưng mà 2 người các ngươi cứ tiếp tục chiến nữa, thì người cuối cùng thua là cô, cô có thừa nhận điểm này không?
Thân thể Quý Hồng khẽ run, sắc mặt trở nên trắng, cắn răng, khẽ gật đầu.
Mặc dù nàng không muốn thừa nhận chuyện này nhưng mà sự thật chính là như vậy nếu không nàng cũng không nhờ Cô Độc Phong Ảnh ra mặt.
- Một khi cô đã thua thì tất cả cố gắng trong vòng 5 năm qua của cô sẽ rơi vào tay ta, đối với con ta ta rất rõ, đối với địch nhân nó sẽ không nói 2 chữ " Nhân từ".
Bùi Vũ Phu nói xong, khe khẽ thở dài:
- Ta muốn nói cho cô biết, người ta kính nó một thước thì nó nhường một trượng. Đối với ân oán nó rất rõ ràng, chỉ cần cô thành tâm thành ý đến nhờ nó, nói vậy nó sẽ không bạc đãi cô.
- Tiểu Hồng nhớ kỹ lời dạy của ngài.
Nghe xong Bùi Vũ Phu nói thì mọi khúc mắc trong lòng Quý Hồng liền dược cởi bỏ.
- Năm đó, ta gãy chân rời khỏi Tử Cấm Thành, tất cả mọi người cho rằng ta Bùi Vũ Phu sợ, sợ, đấu không lại.
Thấy Quý Hồng đã cởi mở tâm tình, vẻ mặt Bùi Vũ Phu thổn thức nói:
- Vốn ta lười cùng lão già ở Tử Cấm Thành kia tính toán. Bất quá, nếu nhi tử ta quyết tâm thẳng lưng bước vào Tử Cấm Thành như vậy ta sẽ giúp nó tát cho những lão gia kia một tát, cô yên tâm. Đi theo nhi tử ta thì nguyện vọng kia của cô sẽ được thực hiện.
Nghe được Bùi Vũ Phu cảm thán, không riêng Quý Hồng mà ngay cả Cô Độc Phong Ảnh đều cảm thấy tốt hơn.
Bùi Vũ Phu không nói gì nữa, thay đổi đề tài:
- Đúng rồi nha đầu, khi cô đến nói chuyện với hắn thì không nên để lộ tin tức của ta ra.
- Vũ Phu, ý của ông là muốn tôi luyện hắn thêm một thời gian nữa?
Lúc này đây không đợi Quý Hồng mở miệng, Cô Độc Phong Ảnh nhịn không được hỏi.
- Tôi luyện... cũng không tính.
Bùi Vũ Phu cười khổ:
- Tính tình của nhi tử ta vô cùng chấp nhất. Nó đã quyết muốn làm gì thì cho dù trời có sập xuống nó cũng không thay đổi. Nó muốn tự thân đi vào Tử Cấm Thành, ta sẽ mặc kệ nó. Huống chi nếu ta ra tay giúp nó, không khỏi khiến những kẻ khác xem thường nó.
- Nếu ta đoán không sai, lần này ông xuống núi là bởi vì nhi tử của ông?
Cô Độc Phong Ảnh cười khổ không thôi:
- Ông đúng là dụng tâm lương khổ a.
- Hắc hắc, Cô Độc Phong Ảnh, ông đã không hiểu. Con ta phất rất nhanh, có thể thành tựu của nó một ngày nào đó sẽ vượt qua ta. Những thứ khác không nói, chỉ riêng nó đã đạt được chứng Trạng Nguyên kia thôi cũng khiến ta mất ngủ một đêm.
Bùi Vũ Phu lên tiếng, lộ ra hàm răng vàng ố, cười ngây ngốc.
"—— "
Nghe Bùi Vũ Phu mèo khen mèo dài đuôi, Cô Độc Phong Ảnh không nói gì mà Quý Hồng là một đầu hắc tuyến.
Thế giới của qua tử ngươi không cần biết.
Nhân sinh của qua tử không cần phải giải thích.
← Ch. 174 | Ch. 176 → |